Nói là hôn suốt một đêm, nhưng cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Sáng sớm, Nam Tường đã ăn mặc chỉnh tề, đứng cạnh giường, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng phủ lên mái tóc cô một tầng sáng dịu dàng.

“Không dậy à?” Cô hỏi.

Giang Hoài Tự ngồi dậy trên giường, bỗng giơ tay ra cắt lời cô, sắc mặt rõ ràng là mơ hồ, bối rối: “Đợi đã, cho anh mấy giây, giờ anh hơi ngơ.”

Anh đột ngột hất tung chăn lên nhìn vào trong. Không có áo, không có quần, không có bất cứ thứ gì, y như vừa chui ra từ bụng mẹ, cái gì cũng không mang theo, cái gì cũng không còn.

Trần trụi.

Nguyên thủy.

?

Anh cố tỏ ra bình tĩnh, suy nghĩ trong một giây, nhưng rốt cuộc cũng không thể giả vờ thêm nữa, gào lên như sét đánh ngang tai: “Quần áo của anh đâu!?”

Nam Tường khoanh tay dựa vào tủ quần áo, chỉ chỉ đống vải lộn xộn, nhăn như bánh bao nằm dưới đất: “Ở đó hết đấy, chẳng ai lấy trộm của anh đâu.”

Cô thì ăn mặc chỉnh tề, đã thay lại bộ đồ hôm qua lúc đến: phong cách Miu Miu, sơ mi xanh lam phối váy ngắn màu kaki, đơn giản mà mặc trên người cô lại toát lên khí chất tiểu thư nhà giàu.

Không đến mức như hồi máu sống lại, nhưng ánh mắt thì rõ ràng đã tươi tỉnh, tràn đầy sức sống hơn hẳn mấy hôm trước.

Cô ung dung quá mức, như thể chẳng mấy nữa là xách mông rời đi, để lại mình anh trần như nhộng trong căn phòng tội lỗi này.

Trên người còn lưu lại “bằng chứng” bị người ta giày vò, Giang Hoài Tự nghẹn họng nhìn cô, đè thấp giọng, cực kỳ uất ức: “Nam Tường, em nói cho rõ ràng, rốt cuộc tối qua em đã làm gì anh?!”

Nam Tường bất đắc dĩ thở dài, không biết còn tưởng ai bị cưỡng ép. Ờ thì, cũng không hẳn là không bị ép.

Tối qua đang hôn hít thì cô bắt đầu nổi hứng, nghĩ bụng nếu chuyện tới nước này rồi thì làm tới luôn cũng chẳng sao, yêu đương đôi lứa, có gì phải xoắn.

Kết quả là anh lại sống chết không chịu, cứ nhất quyết nói phải từ từ, phải chịu trách nhiệm.

Cô hỏi: “Là anh muốn chịu trách nhiệm với em, hay muốn em chịu trách nhiệm với anh?”

Anh nói: “Tất nhiên là cả hai.”

Nam Tường nhớ có lần đọc được trên mạng rằng đàn ông sau khi uống rượu thường ‘không lên được’, cô liền nghi anh đang lấy cớ. Thế là vươn tay qua kiểm chứng, nhưng anh nhất quyết không cho.

Thế là hai người giằng co trên giường, không biết thế nào lại hôn nhau tiếp, dính nhau như nam châm trái cực, hay như thạch trái cây gắn chip hút nhau, “piu” một cái là dán chặt không dứt ra nổi.

Giữa mùa hè không có điều hòa, hai cái thân thể trẻ trung, nóng như lửa, dính vào nhau còn nóng hơn, nóng tới phát điên.

Nam Tường thấy anh sắp ngất đến nơi, đành “tốt bụng” giúp anh cởi sạch.

Còn vì sao mà lớp cuối cùng cũng không còn nốt, thì cô chịu.

Cô thề, cô hoàn toàn không động vào. Cũng không dám nhìn.

Sợ anh tỉnh dậy lại kêu mình bị ‘vấy bẩn’.

Miễn cưỡng thì không vui.

Chuyện này vẫn nên đợi đối phương gật đầu cái đã.

Tóm lại là ngoài hôn, thật sự chưa làm gì hết.

Nam Tường nuốt một ngụm nước bọt, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, nói dối tỉnh bơ: “Là anh tự cởi đó. Anh nói anh nóng.”

Nói xong, cô lại cảm thấy hình như trong phòng thật sự hơi nóng thật, liền nghiêng đầu che đi mặt đỏ, giả vờ che miệng phẩy phẩy gió.

Giang Hoài Tự vừa ngủ dậy, đầu óc còn lơ mơ, tin thật. Nhìn bộ dạng ngượng ngùng mặt đỏ tai hồng của cô, lòng anh như có cả đống dao chém vào.

Đệt…

Mình đúng là chó mà.

Không thể tin được.

Sao lại chó đến mức này chứ???

Tối qua ‘tình hình chiến đấu’ hơi dữ dội, hai người đều không ngủ ngon, tỉnh dậy thì nắng đã lên đến đỉnh đầu.

Chờ Giang Hoài Tự tắm xong đi ra thì đã là chiều, bụng đói meo kêu lên từng cơn, lại phát hiện cả hai chiếc điện thoại đều tắt nguồn, đến đơn hàng đồ ăn cũng không đặt được.

Người ta bảo hôn nhau sẽ tốn năng lượng, trung bình mỗi phút hôn tiêu hao 6.4 calo, tính sơ sơ thì với đêm qua như thế, hai ngày ăn uống coi như công cốc.

Không phải tiêu hao nữa, là bị rút kiệt luôn rồi.

Giang Hoài Tự soi gương vỗ vỗ mặt, ngắm nghía kỹ lưỡng hồi lâu. Mặt thì vẫn đẹp trai đó, chỉ có điều khóe môi bị cô cắn sưng một cục.

Còn đỏ chót, nổi bần bật.

Anh thở dài, định thay áo rồi ra ngoài mua đồ ăn, lúc xoay người tiện miệng hỏi cô: “Em có đói không, muốn ăn gì? Anh đi mua.”

Nam Tường đáp lời rất tự nhiên: “Ăn gì cũng được, em ở nhà đợi anh. Anh đi nhanh rồi về, đừng để em đợi lâu.”

Câu nói thân mật như thể họ là một cặp đôi đang yêu đương thắm thiết, khiến Giang Hoài Tự khựng lại, chiếc áo đang cầm dở cũng quên luôn việc mặc.

Nam Tường ngồi bên giường, chân đung đưa, ánh mắt lơ đãng mà lại như hữu ý, cứ bay lượn quanh thân hình anh.

Lần đầu tiên thấy anh thay đồ trước mặt người khác. Trước kia đừng nói là chạm vào, đến liếc mắt một cái cũng không cho. Tối qua tối om chẳng nhìn rõ gì, giờ ánh sáng mờ mờ xuyên qua rèm cửa, rọi lên người anh, để lại những mảng bóng tối nhạt nhòa.

Trên người anh phủ một lớp cơ mỏng, cánh tay rắn rỏi, đường nét mượt mà như dây cung vừa kéo căng.

Lúc kéo áo, anh hơi khom lưng, sống lưng tạo thành một đường cong, cơ bắp dưới da hiện rõ sức mạnh lạnh lùng, từng tấc da thịt đều căng chặt như đang bật ra sức nóng.

Khó trách không cho người ta nhìn.

Nhìn thế này thật sự khiến người ta muốn phạm tội.

“Đẹp không?” Giang Hoài Tự liếc cô một cái, giọng điệu khinh khỉnh: “Lau nước miếng đi.”

“Anh cho em xem làm gì.” Nam Tường chẳng thèm ngại, ánh mắt càng thêm thẳng thắn: “Không phải anh ghét nhất là bị người ta nhìn sao?”

“Em muốn nghe anh trả lời thế nào?” Anh cười nhạt: “Không muốn cho ai xem, chỉ cho em xem?”

“Có thể nói cho em nghe không?”

“Em thấy sao?”

……….

Tối qua là bị cô hôn đến lú lẫn nên mới thế, Giang Hoài Tự cuối cùng cũng nhớ ra mấu chốt: “Hình như anh từng nói, trước khi xác định rõ quan hệ thì đừng nói chuyện với anh đúng không?”

Lời đã nói đến vậy rồi mà Nam Tường vẫn không biết xấu hổ, xích lại gần: “Không nói chuyện thì hôn có được không?”

Cô đang cắn môi anh, giọng Giang Hoài Tự khàn khàn, cổ họng trượt lên xuống: “Em chẳng đang hôn rồi còn gì…”

“Thì đang xác nhận lại ấy mà.”

“Thế sờ được không?” Cô lại hỏi.

“Tùy xem em sờ chỗ nào.”

“Cơ bụng thì sao?”

“Ừm.”

“Thấp xuống một chút?”

“Không được.”

“Không thò tay vào trong, chỉ bên ngoài thôi, cũng không được?”

“Không. Được!!!”

Có người bị sốc.

Gì cơ??? Còn muốn thò vào nữa hả???

Anh lần đầu mới biết, chuyện này mà cũng có thể mặc cả. Thật sự là do mình cho quá nhiều quyền tự do rồi.

Bộ đồ này là coi như không thay được nữa rồi.

Hôn đến mức cả người nóng rực, chuông cửa lại đột ngột reo lên. Nam Tường giật bắn cả mình, sự táo bạo vừa rồi lập tức bị quăng ra sau đầu.

Cô hạ thấp giọng, lập tức vào trạng thái cảnh giác: “Không phải ba anh hay mẹ anh tới đấy chứ?”

Rùa rụt cổ chắc là chỉ người như cô.

Giang Hoài Tự nhìn phản ứng của cô mà thở dài, sớm biết chẳng nên kỳ vọng gì.

“Được rồi, em trốn trong phòng đi.” Anh lười nhác rời khỏi phòng ngủ, tiện tay thu giày của cô cho vào tủ, xác nhận trong nhà không còn dấu vết gì của cô mới chịu mở cửa.

“Mở cái cửa mà lâu thế hả?”

Ngoài cửa, Bành Nguyện đã đợi đến sốt ruột, vừa mở ra đã bị mùi rượu từ trong nhà xộc vào, cậu ta nhăn mặt vẫy tay xua mùi, chẳng buồn bước vào.

Rèm cửa trong phòng khách kéo kín mít, đen như mực, không biết là ngày tận thế hay là lười đến mức chẳng buồn kéo rèm nữa.

Nhìn dáng vẻ phờ phạc rối bời của anh, Bành Nguyện nghĩ bụng biết ngay là Nam Tường không có tới.

Có lẽ vì trong lòng vốn đã thiên vị, dù anh có dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ bảnh bao, thậm chí còn đẹp trai hơn mấy hôm trước, thì trong mắt Bành Nguyện, anh vẫn như một tên vừa bị đá thảm hại.

“Sao lại là cậu? Tìm tớ có việc gì?” Giang Hoài Tự đứng lười biếng bên cửa, đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt lạnh nhạt lơ đễnh, vẻ mất kiên nhẫn như muốn viết luôn trên mặt: “Có việc thì nói, không thì biến.”

“Giữa ban ngày đeo khẩu trang làm cái gì?” Bành Nguyện hỏi.

Còn không phải để che dấu vết hôn của ai kia sao.

“Sợ đẹp quá làm chói mắt cậu.” Giang Hoài Tự đáp hời hợt, nói xong định đóng cửa: “Không có gì thì tôi ngủ tiếp đây.”

“Khoan đã!” Bành Nguyện vội vàng giơ tay chặn cửa, sốt ruột nói: “Có chuyện, thay đồ rồi xuống với tớ.”

“Làm gì?” Giang Hoài Tự không hiểu mô tê gì.

“Bớt nói nhảm, nhanh lên, chỉnh tề chút. Tớ đợi dưới nhà.”

………

Trong phòng, Nam Tường nghe thấy tiếng Bành Nguyện mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu ấy tìm anh có chuyện gì vậy?” Cô hỏi ngay khi Giang Hoài Tự quay lại.

“Không biết, chắc chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.” Có lẽ bị thái độ vừa rồi của cô làm cho bực, anh chẳng buồn vui vẻ gì cho cam: “Không phải ba em, không phải mẹ anh, thế là đủ rồi, còn lo cái gì?”

Trong phòng ngủ, Nam Tường không phủ nhận, chỉ lặng lẽ ngồi trên giường nhìn anh chằm chằm khiến Giang Hoài Tự chẳng còn tâm trạng thay đồ.

“Thật định bám dính luôn ở nhà anh không về nữa hả?” Anh lạnh nhạt hỏi.

Nam Tường cũng thấy khó hiểu, rõ ràng mới nãy còn nói muốn mua đồ ăn cho cô, sao vừa mở cửa ra đã quay sang đuổi người? Gì mà giận dỗi trẻ con vậy?

Hay là bên ngoài với Bành Nguyện đang bày trò gì mờ ám?

“Anh đúng là hay quên.” Nam Tường cười khẽ: “Tối qua em nói rồi, căn nhà này giờ đứng tên em mà.”

“Được, vậy anh đi.” Anh dứt khoát.

“Anh định đi đâu, nhà cửa đất đai trong thành phố lẫn ngoại ô của anh đều sang tên em rồi.”

“Ra đường ngủ cũng được chứ sao.”

Cô vội giữ lại: “Không được.”

“Thế rốt cuộc em muốn sao?” Giang Hoài Tự gắng giữ bình tĩnh.

Tối qua đã quá “không đứng đắn” rồi.

Không giữ khoảng cách thì không biết sẽ làm ra chuyện gì càng không đứng đắn hơn nữa.

“Không danh không phận, trai đơn gái chiếc sống cùng nhà là chuyện gì?” Anh cười nhạt: “Hay là định bảo là anh em khác cha khác mẹ?”

“Thôi được rồi.” Nam Tường tự biết đuối lý: “Em đi. Lát nữa đi. Đảm bảo khi anh về là không thấy em nữa, được chưa?”

Vốn tò mò không biết Bành Nguyện hốt hoảng kéo Giang Hoài Tự xuống làm gì, nhưng khi xuống dưới lầu và trông thấy Tống Vãn Như thì cô đã hiểu.

Vừa bị đẩy bị ép rời đi, Nam Tường cũng chẳng yếu thế gì, vốn dĩ đã định rời khỏi, chỉ là cần thời gian gom đồ.

Lúc bước ra khỏi khu nhà, cô tình cờ thấy Giang Hoài Tự và Tống Vãn Như đang đứng nói chuyện. Khoảng cách hơi xa, không nghe rõ gì, chỉ lờ mờ nghe được một câu.

Tống Vãn Như nói: “Ít nhất mấy năm qua, tớ vẫn luôn nhìn về phía cậu, chưa từng thay đổi.”

Nghe mỗi câu này là đủ hiểu rồi. Nam Tường cảm thấy nếu tiếp tục nghe thì cũng không hay, mà bước ra thì chắc chắn sẽ phá vỡ khoảnh khắc của họ, thế là đành quay lại.

……….

Nửa tiếng sau, Giang Hoài Tự tưởng cô đã đi rồi, vừa mở cửa phòng ngủ, chưa kịp tháo khẩu trang, đã bị cô đẩy mạnh vào cửa.

Cô hôn lên khẩu trang của anh, môi mỏng m.ơn tr.ớn tìm đến môi anh, dù có lớp vải chắn, hơi ấm của cô vẫn như ngọn lửa, thiêu đốt trái tim người ta.

“Anh đồng ý với cô ấy rồi à?” Cô hỏi.

“Cạch” một tiếng, khóa cửa lại.

Ngoài kia, Bành Nguyện còn đang nói không ngớt: “Cậu với cô ấy ở cùng nhau đi, bên nước ngoài lạ nước lạ cái, có người chăm sóc chẳng tốt sao?”

Mưa đã tạnh, mặt kính cửa sổ còn đọng lại vài giọt nước.

Anh cao hơn cô, còn đang lùi về sau, Nam Tường phải bám cổ anh, kiễng chân lên, ngẩng mặt mà tìm môi anh, cứ thế chạm lên chạm xuống, hết lần này đến lần khác.

Nhưng dù thế nào cũng là cách một lớp khẩu trang, không chạm đến được, lửa gần chẳng cứu được nước xa, chỉ càng khiến người ta nóng ruột.

Anh nghiêng đầu: “Em nhìn thấy rồi?”

“Anh đồng ý chưa?” Cô lại hỏi một lần nữa.

Rất hiếm khi thấy cô cứng đầu đến vậy.

Trong lòng có thứ cảm xúc đang trào dâng, như miếng bọt biển bị ngâm nước, nở ra căng cứng. Nam Tường cứ ngỡ mình vô cảm, giờ mới hiểu ra cô chỉ quen với việc đè nén cảm xúc thôi.

Im lặng một lúc lâu, Giang Hoài Tự lười nhác lên tiếng, giọng bị khẩu trang chắn lại, tất cả đều bị cô ép ngược về: “Nếu anh đồng ý thật rồi, giờ còn đứng đây bị em hôn à?”

Còn bị hôn đến mức không biết phải làm sao.

Nghe vậy, Nam Tường cuối cùng cũng dám buông thả. Cô giật phắt khẩu trang của anh, môi dán lên, đầu lưỡi trực tiếp lướt vào.

Một cái hôn khiến cả người Giang Hoài Tự tê rần, cảm giác điện giật lan khắp cơ thể, tim đập loạn.

Lúc này anh mới hiểu, việc cô vừa hôn vừa cách khẩu trang là có ý gì, kể cả anh thật sự đã đồng ý với người ta, thật sự đã là bạn trai người khác, chỉ cần cô chưa hôn thật, chưa chạm tới, thì chẳng tính là gì cả.

Đến lúc này thì cô lại “có nguyên tắc” một cách đáng giận.

Bên ngoài, Bành Nguyện vẫn thao thao bất tuyệt: “Tớ nói cậu nghe, tự cậu còn giữ gìn như trinh nữ ấy…”

“Hôm đó tớ thấy Lâm Lạc tỏ tình với Nam Tường, cô ấy còn ngã vào lòng cậu ta, biết đâu người ta đã đồng ý rồi, giờ đang hôn nhau thắm thiết không biết chừng!”

“Cậu có nghe tôi nói không đấy?!”

Trong phòng, nhiệt độ ngày một tăng, mọi âm thanh bên ngoài đều bị chôn vùi trong nụ hôn ngập tràn của cô.

Không theo quy tắc gì, chỉ biết bám riết.

Cô hôn từng chút như gà mổ thóc, lưỡi chạm vào lưỡi anh, non nớt mà bạo dạn.

Giang Hoài Tự không kìm được ôm eo cô, cúi đầu hôn đáp trả. Môi cô mềm dẻo như bánh nếp vừa mới nướng xong, ngọt đến phát ngấy.

Cho đến khi lại hôn đến mức tim đập loạn, mắt mờ mịt, hơi thở quấn lấy nhau không dứt.

Bành Nguyện đập cửa rầm rầm: “Khóa cửa làm gì? Cậu không chết trong đó rồi chứ?”

Không biết bao lâu sau, Giang Hoài Tự mới mở cửa bước ra, đầu còn choáng váng, đứng cũng không vững, phải tựa vào tường cố ra vẻ bình tĩnh.

……………

“Đm! Giang Hoài Tự, cậu bị gì thế?!”

Bành Nguyện trợn mắt, khó tin chỉ vào chỗ nhô lên rõ rệt dưới vạt áo anh, không che nổi nữa rồi.

Đúng kiểu “dựng cờ buổi sớm” thật hả?!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện