Sáng hôm sau.
Nam Tường vừa mở mắt đã thấy anh nằm ngủ bên cạnh, ôm chăn kín mít chỉ lộ mỗi khuôn mặt, trông như thể sợ bị nhìn thấy thân thể mà chịu thiệt.
Nhìn bàn tay trắng trẻo, xương khớp rõ ràng của anh, Nam Tường thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là cùng một đôi tay tối qua từng siết chặt cổ tay cô, gân xanh nổi rõ hay không.
Ngẩng đầu lên nhìn, những sợi tóc lòa xòa trước trán bị mồ hôi thấm ướt tối qua giờ đã khô, trở lại bồng bềnh, mát mẻ như bãi cỏ bị ánh nắng buổi trưa mùa hè hong khô.
Còn khóe môi kia, bình thường sắc sảo lạnh lùng, nhưng trong ánh sáng lay động của đêm tối, từng chút từng chút hôn xuống, cho đến khi hơi thở cô trở nên đứt quãng, anh vẫn ép cô nói ra.
“Còn dám nói anh không được không?”
“Tự em nói xem, anh có được không?”
Đầu óc Nam Tường nóng bừng, giọng cũng gần như gào khản, toàn thân chẳng còn chút sức lực, chỉ có thể bám lấy vai anh, lần đầu tiên nước mắt lưng tròng nũng nịu van xin.
“Anh được… được lắm… anh rất rất được…”
“Cầu xin anh đi.”
……
Dòng suy nghĩ trở lại hiện tại.
Nam Tường nhìn khuôn mặt yên tĩnh sau trận bão đêm qua của anh mà đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Cô đưa tay vuốt lên má anh, làn da trắng mịn sạch sẽ, rồi dừng lại, “bốp” một tiếng.
Đánh anh một cái.
Không mạnh, nhưng âm thanh rất rõ ràng.
Cô lầm bầm nhỏ xíu: “Cầu xin cái em gái anh, đồ đàn ông thối tha.”
Giang Hoài Tự đang ngủ bị đánh bất ngờ, khẽ rên một tiếng, cau mày trở mình, đưa tay kéo thủ phạm vào lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.
Anh vẫn nhắm mắt, giọng còn lười biếng ngái ngủ của buổi sớm: “Gì mà em gái…”
–
Thời gian quay ngược trở lại đêm qua.
“Làm không, làm không, làm không…”
Sau khi anh nói ra câu đó, trong đầu Nam Tường chỉ còn vang vọng hai chữ kia, như một tiếng trống giáng mạnh vào mặt trống dày cộp, “đùng” một tiếng, khiến không khí cũng như chấn động, cả trái tim run lên trong lồng ng.ực.
Trong tai cô, lời anh chẳng khác gì bảo rằng: Tối nay không còn chuyện thuần khiết gì nữa đâu, đến đây đi, yêu anh đi, mạnh bạo một chút cũng được.
Sao mà bất ngờ thế?
Tư duy của anh từ đầu đã luôn nhảy vọt như vậy sao?
Chỉ vì phát hiện ra cô là “người đầu tiên” của anh mà anh đã muốn dâng hết cả trái tim lẫn thân thể?
Đáng ra là lúc nên hết mình với cảm xúc, vậy mà Nam Tường lại bị những suy nghĩ linh tinh chẳng đâu vào đâu chen ngang. Có lẽ là quá căng thẳng, căng thẳng đến mức đầu óc nóng ran, lộn xộn, ngay cả ngón chân cũng co rúm lại.
“Có phải hơi nhanh không?” Cô ngẩng đầu, giọng run run.
Trong phòng tối đen, chỉ le lói vài ngọn nến hắt ánh sáng lấp lánh.
Dưới chăn, Giang Hoài Tự đang vùi mặt vào cổ cô, hôn dọc theo xương quai xanh. Bàn tay anh luồn vào trong lớp áo, tiếng “tách” vang lên khi khóa sau lưng cô được mở. Anh bất chợt dừng lại, hơi thở nóng rực, rồi bật cười khe khẽ: “Bây giờ em mới thấy nhanh à?”
Mấy hôm trước, khi cô còn đang đi trên ranh giới pháp luật mà thử thách anh liên tục, có thấy chút nào gọi là dè dặt đâu?
“Vì sao lại đột nhiên đồng ý?” Cô thì thầm.
“Vì anh nghĩ em hình như cũng khá thích anh đấy.” Ánh mắt anh vẫn còn mờ mịt vì d.ục vọ.ng chưa tan, khóe môi cong lên, cười biếng nhác: “Nghe em hết, em quyết định.”
Như thể cuối cùng cũng nắm được quyền chủ động, anh chống tay lười biếng chờ câu trả lời của cô. Trong lòng nghĩ, hóa ra cô cũng chỉ là một cô nữ sinh ngoài mạnh trong mềm, bề ngoài bạo dạn nhưng thực chất ngại ngùng đến ngây thơ.
“Đúng là hơi nhanh thật…”
Tưởng rằng cô sẽ ngập ngừng từ chối, ai ngờ Nam Tường ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩng lên, đổi giọng nghiêm túc: “Trong nhà hình như không có bao, trực tiếp thì không tốt lắm. Hay là dùng tay hoặc miệng cũng được.”
Nói rồi, cô chui đầu vào chăn, chầm chậm tiến lại gần chỗ anh. Tư thế ấy, rõ ràng là chuẩn bị hành động nghiêm túc rồi.
Khoan đã! Hóa ra từ nãy đến giờ cô đang nghĩ xem nên “bắt đầu” theo cách nào sao!?
Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc—
Tiếng chuông cửa “đinh đoong” bất chợt vang lên trong đêm đen, vang vọng và bất ngờ đến mức khiến Giang Hoài Tự giật mình ngã khỏi giường, quần tụt lửng lơ nơi đầu gối.
Anh hấp tấp kéo quần lên rồi chạy ra mở cửa, vai còn đập mạnh vào khung gỗ làm anh đau đến nhăn mặt. Trông từ sau lưng, thật chẳng khác gì chạy trốn trong hoảng loạn.
Bị dọa đến mức đó luôn à?
Nam Tường dở khóc dở cười, cô có dữ tợn đến mức muốn ăn tươi nuốt sống anh đâu chứ.
Thật ra cô cũng đang căng thẳng lắm, vì ngại quá nên mới chui đầu trốn vào chăn.
Ra đến cửa, là một thùng hàng to đùng.
Giang Hoài Tự bế hộp vào nhà, đầu óc vẫn còn ong ong, ngồi bệt xuống thảm, cúi đầu loay hoay mở gói, như thể đang cố gắng tìm việc gì đó để giảm bớt bối rối.
“Xoẹt” một tiếng hộp được mở ra. Anh còn tưởng mình nhìn nhầm, trợn mắt không tin nổi.
Trời đất ơi, cái quái gì thế này.
Cả một thùng đầy đồ chơi người lớn, nhìn mà máu nóng sôi trào.
Phía trên là một hộp bao cao su, bên cạnh còn dán mảnh giấy nhỏ: “Chúc mừng sinh nhật. Anh em chỉ giúp được đến đây thôi (cười gian).”
Mẹ nó, nét chữ xiêu vẹo xấu xí này, vừa nhìn đã biết là của Bành Nguyện.
Đúng là quá “đúng lúc” rồi còn gì.
Giang Hoài Tự bối rối né ánh mắt, quay đầu thì thấy Nam Tường đã quỳ cạnh anh từ lúc nào, ánh mắt sáng rực như vừa tìm thấy kho báu. Cô chỉ mặc chiếc áo hai dây lỏng lẻo, ẩn hiện những đường nét quyến rũ.
Nam Tường đưa tay nhấc một bộ nội y ren đen mỏng manh lên, nghiên cứu hồi lâu mới phát hiện nó được chia từng mảnh nhỏ, thậm chí phần đáy còn hở.
Cô cầm lên ướm thử vào người, nghiêm túc cân nhắc cách mặc.
“Em mặc cái này anh sẽ hứng thú hơn à?” Cô hỏi.
“Làm ơn em hãy giữ lại chút e thẹn.” Giang Hoài Tự không dám nhìn nữa, vội giật lấy món đồ, ném lại vào hộp.
Ánh mắt anh lướt vô thức xuống dưới. Cổ áo cô hé mở, cánh tay chống xuống thảm, vóc dáng gợi cảm mà vòng eo thì nhỏ nhắn đến khó tin.
Cái thùng kia anh nhìn còn chả thấy gì. Nhưng cô chỉ một cái liếc mắt thôi, cũng đủ để d.ục vọ.ng vừa bị đè nén, lại bùng lên không kìm nổi.
Đúng là không có tiền đồ mà.
Giang Hoài Tự nuốt nước bọt, yết hầu lăn lên lăn xuống, ánh nhìn vẫn dừng lại nơi cô, chẳng chút né tránh.
Ánh nến phản chiếu trong mắt anh, sáng tối nhập nhòa, đầy mời gọi.
Chưa kịp định thần, trước mắt anh bỗng tối sầm.
Nam Tường đã ghé sát lại, kéo một sợi dây ren đen, nhẹ nhàng buộc ngang mắt anh.
Bóng tối ập đến, hơi thở của cô lướt qua tai anh.
“Không được nhìn nữa.” Cô thì thầm.
Hương hoa hồng xộc vào đầu mũi, kí.ch thí.ch tê dại cả người, cô đưa tay vòng ra sau đầu anh, buộc sợi dây thành một nút thắt.
“Em định làm gì đây?” Trước mắt mờ mịt, Giang Hoài Tự cười bất đắc dĩ, giơ tay chỉ vào dải băng bịt mắt.
Tưởng rằng cô sẽ nói là sở thích cá nhân gì đó, không ngờ cô lại đáp: “Như vậy em sẽ bớt căng thẳng hơn.”
“Hôn thì không căng thẳng, mà bị nhìn một cái lại căng thẳng à?” Giang Hoài Tự ngả lưng dựa vào mép ghế sofa, hai tay duỗi ra, nụ cười lười biếng hơn.
Ánh lửa hòa cùng ánh trăng chiếu nghiêng lên mặt anh, dù bị bịt mắt chỉ lộ ra phần cằm, đường nét vẫn sắc sảo, đường viền hàm rõ ràng, lạnh lùng như dao cắt.
Chỉ có khóe môi là mang theo đường cong dịu dàng lười nhác, Nam Tường không nhịn được mà nghiêng người hôn lên đôi môi mềm đó, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy, gợn sóng lan ra, cô nén lại cảm xúc mà hỏi.
“Giờ trang bị đầy đủ rồi, tiếp tục chứ?”
“Em đánh giá anh cao quá rồi đó.” Giang Hoài Tự vòng tay ôm eo cô, cúi đầu tìm môi cô mà hôn trong bóng tối, giọng nói mơ hồ qua đôi môi va chạm: “Lần đầu đã chơi mức độ cao như vậy rồi.”
Bóng tối khiến cảm giác con người khuếch đại gấp bội, không có thị giác, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến da đầu tê rần, như dòng điện chạy khắp cơ thể.
“Không phải anh rất giỏi sao?” Nam Tường trêu chọc.
“Hay là thổi tắt nến đi?” Anh đề nghị.
“Nhưng em muốn nhìn thấy anh.” Cô kiên định.
………….
Đêm hôm đó dài vô tận.
Đầu ngón tay cô chầm chậm lướt qua ngực và cơ bụng anh, cô nghe anh nói: “Nam Tường, anh biết lời hứa chỉ là thứ thoáng qua. Anh không biết ‘mãi mãi’ xa đến đâu, có nói ra em cũng chưa chắc tin.”
Bất chợt cảm thấy ngôn ngữ trở nên nghèo nàn, anh vùi đầu vào cổ cô thì thầm: “Nhưng anh thật lòng, thật sự muốn ở bên em mãi mãi.”
“Anh nói nghe như mấy tên đào hoa quá. Trước khi đi ngủ có phải mấy anh tra nam đều có nghi thức này không?”
“Vậy em còn ngủ với tra nam nào nữa hả?”
“Chỉ có anh thôi.” Bịt mắt anh rồi, Nam Tường cuối cùng cũng tìm được cảm giác chủ động, cô vỗ vỗ khuôn mặt điển trai của anh: “Chuyện tình nguyện của cả hai, anh đừng mang nặng tâm lý thế.”
Giang Hoài Tự lại do dự: “Em sẽ không phải kiểu ngủ xong là bỏ anh đấy chứ?”
“Xem biểu hiện của anh thế nào đã.” Cô trêu.
…………..
Biểu hiện là đổ đầy mồ hôi, quay mòng mòng hơn hai tiếng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Lý tưởng thì đẹp, hiện thực thì quá tàn khốc.
Vậy mà Giang Hoài Tự còn cứng miệng: “Nam Tường, người thì gà mà thích chơi đồ khó, có phải đang nói em không?”
“Anh mới gà đấy.” Cô bật lại ngay.
Không biết ai vừa mới than bịt mắt thì không tìm được, gỡ ra nhìn rõ quá thì kí.ch th.ích, chưa tới hai giây đã…
Nam Tường không nhịn được bật cười, an ủi anh: “Không sao. Anh đúng là trăm thuyền lướt qua, về rồi vẫn là trai tân.”
Giang Hoài Tự tức đến choáng váng, cảm thấy không thể trách mình hoàn toàn, chỉ trách cuộc chiến kéo dài quá lâu.
Anh chống tay hai bên gối cô, còn đang do dự xem có nên cố gắng lần nữa hay hôm nay “rộng lượng” tha cho cô một lần.
Nam Tường nằm ngửa trên gối, chân vắt lên lưng anh, tay vòng cổ kéo anh xuống, môi chạm vào môi anh, hơi thở phả lên môi lạnh nhạt của anh.
“Giang Hoài Tự, em không có ý coi thường anh đâu, nhưng anh có phải là hơi kém không?”
“Nếu thật sự không được thì…”
Chưa kịp nói hết câu.
………….
Lần tỉnh dậy tiếp theo đã là sáng hôm sau.
Giang Hoài Tự cũng tỉnh, quay đầu nhìn cảnh tượng hỗn loạn đầu giường, mấy món đồ trong hộp mà Bành Nguyện tặng đều bị anh dùng hết, vài bao bì xé toạc vứt đầy bên cạnh.
Không biết là ngượng hay sao, ôm xong người ta rồi mà giờ lại thu mình vào chăn, chỉ chừa đôi mắt nhìn trần nhà, bắt đầu suy ngẫm nhân sinh.
Tối qua làm xong cả hai mệt rã rời, Nam Tường ngủ thiếp đi luôn, chưa kịp trao đổi cảm nhận gì với anh.
Dù sao thì anh cũng thấy, tuy có chút trục trặc, nhưng tổng thể vẫn ổn, không biết cô nghĩ sao.
“Ờm, em thấy tối qua thế nào?” Anh hỏi cứng ngắc.
Nam Tường gắng gượng ho vài tiếng cũng không giúp gì, giọng khản đặc thiếu hẳn trong trẻo: “Giọng em hét đến khàn cả rồi, anh còn hỏi thấy thế nào.”
“Anh muốn nghe em tả lại cơ.”
“Tả lại?” Nam Tường nghĩ một lúc, thật sự ngại không nói ra nổi.
Nếu ngày thường ôm hôn các kiểu là sạc không dây, thì tối qua chính là sạc dây nguyên thủy nhất, cắm chặt vào, từ điểm tiếp xúc lan tỏa ra khắp cơ thể, như bị điện giật toàn thân.
Tóm lại một câu: Gây nghiện, tê dại từ đầu đến chân.
Cô cố tình trêu anh, lăn vào lòng anh, ngón tay cọ lên mũi anh: “Anh nghi ngờ thực lực của mình à, Giang ‘cọ cọ’?”
“Khỉ thật, em gọi ai là Giang ‘cọ cọ’?” Anh quả nhiên nổi đóa.
Tuy lần đầu đúng là chỉ mới ‘cọ’ có hai cái thì đã không nhịn được rồi…
Nam Tường không nhịn được cười, dỗ dành anh, giọng vừa mềm vừa ngọt: “Yên tâm đi, hai cái đó em cũng thích. Em chỉ hận không thể cùng anh từ sáng đến tối luôn, hài lòng chưa?”
Anh thật sự không chịu nổi kiểu nói này, vừa xấu hổ vừa không nhịn được cong môi cười, nửa mặt chôn trong chăn.
“Anh khát, muốn uống nước.” Anh kiêu ngạo chỉ vào cái cốc trống bên cạnh.
Ý là muốn cô rót cho anh?
Nam Tường nhướng mày: “Sao anh thích sai người quá vậy, cậu chủ nhỏ.”
Bình thường không phải con trai sẽ dậy sớm nấu bữa sáng yêu thương cho con gái, rồi xoa eo, bóp chân, tắm rửa cho cô sao? Chưa thấy ai dậy muộn hơn con gái mà còn đòi hỏi cái này cái kia.
“Thông cảm đi, tối qua hầu hạ tiểu thư cả đêm đấy.” Giang Hoài Tự lười biếng nói: “Giờ cũng muốn được yêu thương một chút.”
Thôi được, Nam Tường cũng chiều theo, thầm nghĩ người này trước kia còn che che giấu giấu, giờ đã thật lòng thì chẳng thèm giả vờ nữa, cả người vừa dẻo vừa lả lướt.
Uống nước xong còn đòi ôm, rồi bóp eo, đấm lưng, bóp vai, xoa chân…
Cả một quy trình đầy đủ, yêu cầu cuối cùng là xoa đầu.
“Hử? Xoa chỗ nào?” Nam Tường hỏi.
“Hử? Còn chỗ nào nữa?” Giang Hoài Tự ngớ người.
Một giây sau, anh bật dậy như bị điện giật, đầu như muốn bốc khói: “Không không không không không phải!”
Ai đó hét lên: “Là đầu!! Anh bảo em xoa đầu đó!!”
Nam Tường rút tay lại, lòng bàn tay còn nóng rát, không biết là cố ý hay chọc anh, lạnh nhạt nói: “Anh đâu có nói là đầu nào.”
“Khỉ thật, anh điên mất rồi.”
Giang Hoài Tự rủa khẽ một câu, rồi nghiêng người nhào lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Muốn từ sáng tới tối đúng không?”
Anh cắn lấy môi cô: “Anh chiều em.”