Sáng sớm trước ngày nhập học đại học.

Hôm nay phải về trường cấp ba một chuyến, buổi sáng Nam Tường còn nằm ườn trên giường, dựa vào lòng Giang Hoài Tự, đầu ngón tay lười biếng vẽ vời lung tung trên eo anh, lười nhác nói.

“Trước đây em không nghĩ rằng tiếp xúc cơ thể lại có thể thúc đẩy tình cảm.” Cô nghiêng đầu, môi chạm lên xương quai xanh của anh, hôn nhẹ một cái: “Nhưng gần đây em phát hiện, mỗi lần hôn anh thêm một cái, em lại càng thích anh thêm một chút.”

Giang Hoài Tự bị tóc cô cọ vào ngứa ngáy, nghiêng đầu, tiện tay kéo tấm chăn mỏng che đi cảnh xuân đầy giường, cụp mi cười: “Chẳng phải là mê mẩn thân thể anh rồi sao, còn bày đặt tìm bao nhiêu lý do.”

Nghĩ đến hôm qua anh hỏi cô thích anh ở điểm nào, cô thao thao bất tuyệt liệt kê cả đống: thích anh đẹp trai, dáng chuẩn, đầu óc tốt, sở thích đa dạng, gia cảnh tốt, gu thẩm mỹ tốt, lại còn biết giữ mình.

Toàn là lời khen, vậy mà anh nghe lại chẳng hài lòng, còn kiêu ngạo nói: “Những thứ em nói ai cũng thấy được mà, không có gì đặc biệt sâu sắc à?”

“Anh muốn điều mà người khác không thấy được à, để em nghĩ xem.” Nam Tường nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu: “Cái người khác không thấy chắc chỉ còn lại đống khuyết điểm kia thôi, ví dụ như thích làm màu, thi thoảng hay giận dỗi, rõ ràng là người hướng nội mà lắm lời cực kỳ, miệng độc lại thích cà khịa người khác, bướng như lừa, tính cách thì như chó…”

Chưa nói hết đã bị anh ngắt lời, Giang Hoài Tự chịu hết nổi: “Trong lòng em, anh là hình tượng như vậy sao?”

Nam Tường đổi giọng, ngẩng đầu, hơi thở lướt qua đường viền xương hàm của anh: “Nhưng trái tim anh thì vừa ấm vừa thẳng thắn, là người thẳng thắn nhất em từng gặp, đôi mắt anh chưa bao giờ biết nói dối.”

Cô nhìn vào mắt anh, ánh nước lấp lánh, chậm rãi nói: “Giang Hoài Tự, trong mắt anh viết đầy một câu anh rất rất thích em.”

Thấy anh hồi lâu không nói gì, Nam Tường đắc ý cười: “Bị em đoán trúng rồi đúng không?”

Anh nghiêng đầu, khóe mày vô thức hiện ý cười: “Cũng tạm.”

“Vậy anh cũng nói chút gì đó sâu sắc đi, anh thích em ở điểm nào?” Nam Tường tiếp lời.

Bị cô hỏi vậy, Giang Hoài Tự quả thật sững người, nghĩ rằng thích một người có nhất thiết phải có lý do không.

Nếu nói không có lý do, thì chẳng phải lại quá tiêu chuẩn kép rồi sao.

Anh lười nhác trả lời, định đánh trống lảng: “Anh xưa nay chỉ xem trọng cảm giác. Nhìn thấy em, ngay ánh mắt đầu tiên đã thích rồi.”

“Câu trả lời này hời hợt quá rồi đó.” Nam Tường không hài lòng.

Giang Hoài Tự thở dài, nghĩ làm sao để nói cho không hời hợt. Nhưng cách suy nghĩ của anh đúng là khác cô, anh chú trọng vào cảm giác.

Cô là người duy nhất khiến trái tim anh rung động, mẫu số quá ít, nếu buộc phải nói lý do, anh chỉ có thể trích xuất những đặc điểm từ chính cô.

Ví dụ như xinh đẹp, thông minh, dịu dàng, linh hoạt, dễ thương, kiên cường, lương thiện, dũng cảm, điềm tĩnh, không tranh giành…

Nói ra rồi lại không thể dừng lại được.

Nhưng điều đó không có nghĩa là nếu gặp một người khác cũng có những đặc điểm đó, anh sẽ lại rung động.

Cái gọi là “vạn người như một nàng” thật nực cười, nói trắng ra là không phải em, thì không được.

Anh khẽ ho: “Thật ra không có tiêu chí gì rõ ràng cả. Không thấy em thì nhớ, thấy rồi vẫn nhớ, nhìn em cười thì vui, thấy em khóc thì hoảng, nghĩ đến chuyện em có thể thích người khác thì tim đau như vỡ vụn nhưng vẫn là thích em.”

“Anh muốn đem toàn bộ tình yêu của mình trao cho em, bởi vì em chính là em.”

………

“Câu trả lời này, em hài lòng chưa?” Anh hỏi.

“Chưa.” Nam Tường cười, được đà lấn tới: “Em còn muốn nghe cái gì đó thực tế hơn.”

Giang Hoài Tự nghiêm túc cân nhắc từ ngữ một hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Ừm, lần đầu gặp em anh đã có cảm giác, muốn đến gần, muốn hiểu thêm.”

“Em đủ kiên định, đủ kiên trì, đủ độc lập, cũng đủ tỉnh táo, hơn nữa còn rất thú vị, hiểu được điểm hài hước của anh, đỡ được mấy câu nhảm nhí của anh. Thấy em, anh liền có cảm giác muốn cùng em cố gắng, muốn cùng em ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp hơn.”

“Nói yêu thì nặng, nói thích thì nhẹ, nói muốn có tương lai với em, có lẽ là chân thành nhất.”

Mỗi lần nhìn em thêm một chút, lại càng xác định thêm một lần nữa rằng anh thật sự, thật sự, rất thích rất thích em.

……….

Bọn họ không biết, thật ra mấy ngày trước Bành Nguyện và Tô Bối Bối từng âm thầm bàn luận về họ, nói cả hai đều là người chân thành và kiên định, sau khi gặp được nhau thì đều trở nên tốt hơn.

Trong mắt Bành Nguyện, Giang Hoài Tự như từ trên trời rơi xuống mặt đất, không còn là một kẻ lý tưởng chủ nghĩa mơ mộng, từ bỏ những ảo tưởng phi thực tế, chấp nhận tất cả điều bất ngờ và ngoài dự tính, nhưng vẫn luôn tin con người có thể vượt qua mọi khó khăn.

Còn trong mắt Tô Bối Bối, Nam Tường thì đã tháo bỏ lớp vỏ cứng cỏi, trước kia cô luôn dùng sự lạnh lùng và bình thản để che giấu cảm xúc, quen với việc đè nén, giờ thì học được cách đối diện thẳng thắn với bản thân, với gia đình, với nghịch cảnh.

Tình yêu chưa bao giờ là từ bỏ vì nhau, mà là nắm tay nhau cùng tiến bước, trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

Hy sinh bản thân chỉ là sự cảm động tự thân, còn cùng nhau tiến về phía trước mới là chiến thắng cùng nhau.

Nhắc đến điều này, Nam Tường thậm chí thỉnh thoảng vẫn thấy sợ, luôn cằn nhằn với Giang Hoài Tự: “Nếu thật sự vì em mà anh học kinh tế, thì lại chẳng còn sức hút gì cả. Chẳng ngầu tí nào, giống như mấy đứa ngốc si tình.”

Đánh mất bản chất, thì chỉ còn lại vỏ ngoài trống rỗng.

Cô nói: “Em thích nhất chính là linh hồn của anh, không chỉ là vẻ ngoài của anh.”

…………

“Chúng ta có trở thành người tốt hơn không?” Tô Bối Bối hỏi Bành Nguyện.

Bành Nguyện gật đầu thật mạnh: “Chắc chắn rồi. Chúng ta vốn đã rất tốt, chuyện tốt thành đôi, đã tốt lại càng tốt, hoa nở trăng tròn, trăm năm hạnh phúc, không thể tốt hơn được nữa.”

Văn phòng trường cấp ba, gió ấm thổi tung rèm cửa.

Hôm nay lão Hác gọi bọn họ về trường là để bàn chuyện chia sẻ kinh nghiệm học tập và chọn nguyện vọng cho các đàn em.

Tống Vãn Nhu đi ngang qua văn phòng, tình cờ nghe thấy đoạn hội thoại.

“Em được đấy.” Ánh mắt lão Hác đảo từ Giang Hoài Tự sang Nam Tường, người tinh ý nhìn một cái là thấy bong bóng hồng bay lơ lửng giữa hai người.

“Nhờ phúc của thầy cả đấy ạ.” Giang Hoài Tự chẳng buồn che giấu, vẫn cái kiểu cà lơ phất phơ, cười ngả ngớn, ngẩng cằm nói: “Năm đó nếu thầy sắp em vào lớp người ta, biết đâu còn nhanh hơn.”

Lão Hác cầm sách toán lên định đánh vào mông cậu, bị cậu nghiêng người né được một cách nhẹ nhàng: “Thằng nhóc này, vẫn đáng đánh như xưa.”

……….

Tống Vãn Nhu không nghe nữa, quay người rời đi.

Cô ấy quen anh từ nhỏ, cũng biết đôi chút về gia cảnh của anh. Hôm đó bị Bành Nguyện kéo đi, cô ấy đuổi theo đến dưới nhà anh để tỏ tình. Biết rõ sẽ bị từ chối, cô ấy vẫn bày tỏ tình cảm.

Cô ấy nói: “Ít nhất tớ là người kiên định, sẽ không bao giờ rời xa cậu, càng không bao giờ bỏ rơi cậu.”

Cô ấy thừa nhận câu đó rất ngượng ngùng, rất sến súa, thậm chí có phần tự luyến, nói ra còn khiến chính cô ấy cũng thấy xấu hổ.

Vậy mà anh lại thuận theo sự xấu hổ ấy, đáp lại một cách đầy thể diện.

Anh nói: “Tớ cũng có người mà mình luôn kiên định dõi theo. Nếu bị bỏ rơi là số phận của tớ…”

Anh cười: “Vậy thì tớ chấp nhận.”

Cô ấy không ngờ, một người kiêu ngạo như anh lại nói ra được những lời như vậy.

Khoảnh khắc đó, Tống Vãn Nhu sững sờ, chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Nam Tường. Khi đó tại sao cô ấy lại cảm thấy mình không bằng cô, tại sao vừa gặp đã cảm thấy mình thua rồi.

Là vì Nam Tường chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải so đo với người khác, cô luôn chỉ là chính mình, không muốn làm vừa lòng ai, cũng không cần làm vừa lòng ai. Cái trạng thái thoải mái ấy, cô ấy chưa từng có được.

Nhưng nếu cô ấy cũng từng thầm yêu anh từ lâu, yêu nhiều năm như thế, thì liệu có thể đạt được sự bình thản và dửng dưng như thế không?

Tình yêu có thể khiến kẻ nhút nhát trở nên can đảm.

Nhưng không phải người dũng cảm nào cũng có thể giành được tình yêu.

Thật ra, Tống Vãn Nhu cảm thấy mình rất giống hình mẫu nữ phụ trong tiểu thuyết. Một học sinh múa có chút nhan sắc, thành tích bình thường, chưa từng được nam chính để mắt đến, nhưng lại thường xuyên bị đem ra so sánh với nữ chính.

Từ đầu đến cuối chỉ là nhân vật thúc đẩy cốt truyện của nam nữ chính, không có linh hồn, cũng không có tư tưởng.

Trong cái thời đại vẫn chưa thoát được khỏi sự “so bì giữa phụ nữ”, cô ấy từng vì số phiếu bầu hoa khôi trong trường cao hơn Nam Tường mà tự đắc.

Nhưng mãi sau này cô ấy mới hiểu, tình yêu chưa bao giờ là kết quả của sự so đo. Khi bạn cố gắng so sánh cạnh tranh với người khác, muốn giành lấy ánh mắt của đàn ông bằng cách lao lực và xung đột, thì đã thua ngay từ đầu rồi.

Không phải thua Nam Tường, mà là thua chính bản thân mình, cái bản ngã đáng ra nên rực rỡ, chân thực và tự tin.

Nếu để Giang Hoài Tự nghe thấy đoạn độc thoại nội tâm này, chắc chắn lại khinh thường, với tính cách của anh chắc chắn sẽ nói: “Ai lại cam lòng làm nhân vật phụ chứ. Mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời mình, chỉ cần cậu đủ dũng cảm.”

Ngông cuồng và kiêu ngạo, nhưng không thể phản bác được.

“Tống Vãn Nhu!”

Cô ấy quay đầu lại, thấy Hà Tuấn Dương đang chạy tới, tay ôm một bó hoa, thở hổn hển đứng trước mặt mình.

Cậu ấy do dự rất lâu mới mở miệng: “Tớ là một kẻ nhát gan, trước giờ chưa từng dám đối mặt với lòng mình, nhưng nếu còn không nói thì sợ là không kịp nữa rồi.”

Tim đập dồn dập như trống trận, vang vọng trong lồng ng.ực.

Ánh mắt cậu kiên định: “Tớ thật sự, thật sự, thật sự rất thích cậu.”

Buổi trưa, trên con phố Trí Hạ Lý.  

Học sinh lớp 12 của trường trung học trực thuộc vừa tan học, đồng phục trắng tinh tươm tắn, ba bốn người tụm lại nói chuyện, bàn về ước mơ, gương mặt tràn đầy nụ cười ngây thơ trong sáng nhất.  

Ngày này năm ngoái, cũng vào giờ khắc này.  

Có lẽ lúc đó Nam Tường vừa bị anh tịch thu tấm hình cơ bụng, mặt dày mày dạn bắt anh dạy học, bị từ chối lại tức giận mà hổ thẹn, cuối cùng ép đến mức khiến anh phải bất đắc dĩ chịu thua.  

“Thực tế chứng minh, dưa hái ép vẫn ngọt.” Nam Tường nghiêng người cười híp mắt.  

Giang Hoài Tự thầm nghĩ, có khi là quả dưa đó chưa kịp hái đã tự lăn đến trước mặt rồi.  

“Nói chung là, cảm ơn anh.” Nam Tường kéo tay anh, hiếm khi nói một câu có vẻ văn nghệ, nhưng là từ đáy lòng: “Gặp được anh vào mùa hè là điều may mắn nhất đời em.”  

…  

Ve kêu, buổi trưa, nước có ga, hương vả chín.  

Tất cả những yếu tố lãng mạn nhất đều thuộc về mùa hè.  

Nắm tay anh bước đi trên con đường. Khoảnh khắc ấy, Nam Tường chợt nhớ đến một câu thơ——

“Em đã đến cõi nhân gian này, em phải ngắm mặt trời. Cùng với người trong tim, sánh bước trên phố.”  

Cô luôn cảm thấy nên có một câu đáp lại.  

Giang Hoài Tự buông tay cô ra, bước lên trước hai bước, do dự một lúc lâu, cuối cùng liều mình, nghĩ bụng có ngượng cũng chẳng sao.  

Anh quay lại, bốn ngón tay đan xen, hai ngón cái chụm vào nhau, làm thành hình trái tim trước ngực.  

Nam Tường bật cười: “Đột nhiên vậy luôn, giơ tim với em hả?”  

“Thình thịch!”  

Anh giả tiếng tim đập.  

“Không lẽ đang diễn cảnh ‘nai con đâm loạn’ à?”  

Giang Hoài Tự cũng không phản bác, chỉ cười, ra vẻ ngầu lòi: “Là quà đáp lại lời em vừa nói, và cả lời hôm qua em viết cho anh nữa.”  

………

Hôm qua viết gì nhỉ?

Nam Tường nhớ lại.  

Tối qua anh gửi cho cô một đường link.  

Chỉ có một câu hỏi: “Hãy miêu tả bạn trai của bạn.”  

Cô đã viết như thế này——  

“Anh ấy thích cổ tích, vì ba anh là họa sĩ minh họa truyện cổ tích bán chạy.”

“Anh ấy phong độ hiên ngang, kiêu ngạo tự do, chân thành, nồng nhiệt, sống động, phóng khoáng. Anh thích thể thao, thích triết học, thích ngồi trên bệ cửa sổ vẽ hoàng hôn.”

“Anh là lớp trưởng lớp học ‘đạo đức bạn trai’, có tinh thần đạo đức cao, luôn kéo khóa áo đồng phục lên tận cổ, sẽ tịch thu ảnh cơ bụng trong tay cô, sẽ nổi nóng mắng chửi các nam chính tồi tệ trong mấy bộ phim máu chó.”

“Anh chỉ xem HE, không xem nổi BE, phải có kết cục viên mãn, vẽ mặt trăng cũng chỉ vẽ trăng tròn, không vẽ trăng khuyết. Người khác nói vẽ tròn quá giống mặt trời rồi, anh bảo: mặt trăng của tôi là tròn, không cần chứng minh.  

Anh là một kẻ mộng mơ, một ‘con mèo hay rơi nước mắt’.”

“Là chàng trai lý tưởng đầy trách nhiệm với đất nước, cũng là chiến thần tình yêu ngây thơ, sẵn sàng vì tình yêu mà xông pha không ngại va đầu vào tường.”

“Anh ghét mưa, nhưng lại là ngọn lửa duy nhất bùng cháy vì cô giữa cơn mưa như trút.”

“Anh là thủ khoa kỳ thi đại học, là thiên tài hội họa.”

“Anh có hào quang lấp lánh, và sẽ không bao giờ bị thế tục đánh bại.”

“Anh là Giang Hoài Tự, là truyền thuyết bất bại vĩnh cửu của Trí Hạ Lý. Cũng là chàng trai mà tôi giấu trong tim, dùng cả đời để yêu trọn.”  

………..

Dưới ánh nắng sớm, Giang Hoài Tự quay lại, nụ cười rực rỡ, khóe mắt lấp lánh ánh sáng, dáng vẻ phóng khoáng, thoải mái.  

“Nam Tường, anh sắp nói lời sến súa đây.”  

“Không phải nai con, mà là họa mi.”  

Anh tiến lên một bước, động tác hiếm khi nghiêm túc, là trò đùa, nhưng không chỉ là trò đùa, bàn tay vẫn giữ hình trái tim.  

——“Tặng em trái tim này, vì em là đóa hồng của anh.”  

Tiếng tim đập kia, cũng va vào tim Nam Tường.  

Cô nghĩ, liệu sẽ còn mùa hè nào cuồng nhiệt hơn nữa không, liệu sẽ còn thiếu niên nào tự do hơn anh không, liệu sẽ còn tình yêu nào trong sáng và mãnh liệt hơn thế không.  

Tán cây rợp bóng ngày hè dài, giàn hồng rực rỡ thơm ngát.  

…  

Tương lai tươi sáng, câu chuyện vẫn tiếp diễn.  

Nắng chói trời cao, ngày tháng ngập tràn.  

Thế gian rực lửa, chỉ là thiếu niên cưỡi gió phá sương, có ve ngân, có Trí Hạ Lý.  

— Hoàn chính văn.

Tác giả có lời muốn nói:

“Em đã đến cõi nhân gian này, em phải ngắm mặt trời. Cùng với người trong tim, sánh bước trên phố.”  

—— Hải Tử, 《Mặt trời mùa hè》

Không ngờ xin nghỉ lâu như vậy mà chương cuối vẫn phải viết đến tận 4 giờ sáng, cứu với. Ba mươi vạn chữ, từ mùa hè viết đến mùa đông, hoàn toàn vượt quá dự kiến thời gian ban đầu.  

Chỉ có thể nói rằng, vô cùng cảm ơn tất cả những ai đã kiên trì đồng hành đến cuối cùng, trời biết những bình luận của mọi người đã tiếp thêm cho tôi bao nhiêu động lực.

Nói thật thì viết một truyện ‘lạnh’ áp lực tâm lý rất lớn. Ngoài công việc chính, toàn bộ thời gian trong giai đoạn đăng truyện tôi đều dành để viết. Tôi không biết việc mình đang làm có ý nghĩa gì không, mà khổ nỗi tốc độ gõ chữ của tôi lại cực kỳ chậm, viết một chương phải mất rất rất lâu.

Không than thở nữa, chỉ mong mọi người thật sự yêu thích câu chuyện này. Sau này có thể sẽ còn ngoại truyện.  

Những lời sến súa để lần sau nói tiếp, tui chạy đây!  

Yêu mọi người nha, chụt chụt chụt chụt chụt~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện