Cuối cùng cũng ngồi được vào chỗ trong quán lẩu. Người trong quán không ít, hơi nóng của nồi lẩu trộn lẫn với tiếng nói cười sôi nổi, náo nhiệt của mọi người, không khí trong quán cũng sôi động và ồn ào.

Hôm nay bốn người coi như vừa mới gặp nhau, vừa trải qua một trận cãi tán loạn, bây giờ đột nhiên hòa nhã ngồi quây quần với như vậy tự dưng có chút lúng túng nói không lên lời.

Sau khi gọi món, bầu không khí trong bàn lại rơi vào im lặng, so với không khí náo nhiệt xung quanh thì như một trời một vực.

Nam Tường và Giang Hoài Tự người trước còn lạnh lùng hơn người sau, ai cũng không buồn nói một lời, mắt cũng liếc sang một bên, trong khi đó Tô Bối Bối và Bành Nguyện thì ngồi lặng im âm thầm quan sát, trong lòng bốn người ai cũng mang ý nghĩ riêng.

Thật sự không chịu nổi sự im lặng vô tận này nữa, Bành Nguyện lén lút đá Giang Hoài Tự dưới gầm bàn, nháy mắt ra ý với cậu: Không phải ngày thường cậu hướng ngoại lắm à, tìm chuyện nói đi anh trai.

Giang Hoài Tự không thèm quan tâm cậu ta, cứng đầu không chịu nổi, lòng nghĩ có nói thì cũng là cô ấy nói trước, ai bảo sau lưng cậu nói bao nhiêu điều không tốt làm chi, còn không cẩn thận để lộ ra, giờ đây vẫn chưa nói lấy một lời bày tỏ đâu.

Bành Nguyện đương nhiên hiểu rõ tính tình bướng bỉnh của Giang Hoài Tự, tính khí kiêu ngạo lâu rồi sao có thể chịu đựng được chút uất ức này. Có điều cậu có cá tính, em gái kia còn có cá tính hơn nhiều kìa, đến mí mắt thậm chí còn chẳng thèm nhấc một cái.

Cái này gọi là gì nhỉ? Gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Đều là báo ứng cả.

*****

Nhiệm vụ làm sôi động bầu không khí thôi thì đổ lên đầu cậu ta vậy.

Bành Nguyện hắng giọng, quay sang Tô Bối Bối người có vẻ hoạt ngôn hơn, hòa nhã giới thiệu bản thân: “Chính thức giới thiệu đi, xin chào tớ là Bành Nguyện.”

?

Tô Bối Bối liếc cậu ta một cái, nghĩ người này cũng khá hài hước, cô ấy ngồi thẳng người đối mặt với cậu ta, mỉm cười nghiêm túc trả lời: “Chào cậu Bành Vu Yến, mình là Ngô Ngạn Tổ.”

(*) Peng Yu Yan (Bành Vu Yến) đọc nhanh sẽ thành Peng Yuan (Bành Nguyện).

“…” Bành Nguyện cười xấu hổ, nói từng chữ một: “Không phải, ý tớ tên tớ là Bành Nguyện.”

?

Tô Bối Bối tiếp tục cười, thầm nghĩ sao người này cố chấp vậy chèn, còn muốn người ta phối hợp với cậu ta như thế nào nữa mới được. Cô ấy lịch sự đến mức đưa định tay ra vờ vịt bắt tay với Bành Nguyện.

“Ừ, chào cậu, tớ nói tên tớ là Ngô Ngạn Tổ.”

Bành Nguyện bỏ cuộc.

Má chứ người gì vậy, nghe không hiểu tiếng người à.

Không giao tiếp nổi luôn.

Cậu ta khoanh tay ngả người ra sau, liếc nhìn Giang Hoài Tự đang không ngừng nhịn cười, không nói nên lời: “Không phải chứ… có gì buồn cười lắm à, cậu cười từ nhỏ đến lớn vẫn chưa đủ ư?”

Có thể nói, Bành Vu Yến nổi tiếng bao nhiêu năm thì cơn ác mộng này đeo bám cậu ta bấy nhiêu thời gian.

Hồi trước có một nữ sinh cậu ta say nắng thích Bành Vu Yến, mà các bạn cùng lớp thường hay trêu chọc nói cô ấy thích Bành Nguyện làm cô nàng tức đến khóc cả ra, giống như bị tủi thân gì lắm vậy, kể từ đó không bao giờ để ý đến cậu ta nữa.

Những chuyện hiểu lầm như vậy nhiều không đếm xuể.

Giang Hoài Tự nhịn cười, nghiêng người về phía trước, rất ân cần giải thích với Tô Bối Bối: “Nguyện trong ước nguyện, cậu ấy tên là Bành Nguyện, không phải muốn cọ sự nổi tiếng của Bành Vu Yến đâu.”

Nam Tường: “……”

Tô Bối Bối: “……”

Nam Tường sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười, có chút cứng ngắc nhưng vẫn cố gắng giúp cậu ta vớt vát chút tự tôn: “Thực ra tên cậu cũng rất hay, người thích Bành Vu Yến chắc đều sẽ thích cậu.”

Bành Nguyện ngước mắt lên: “Tôi thank you cậu.”

******

Đồ ăn nước uống đều đã được dọn ra, trong lúc cho đồ nhúng Tô Bối Bối nói cười tuỳ tiện giới thiệu bản thân: “Tớ là Tô Bối Bối, cậu cứ gọi tôi Bối Bối là được.”

Bành Nguyện gật đầu hiểu ý: “Ồ, chẳng trách tên trên mạng của cậu là Vượng Vượng Tiên Bối, rất đáng yêu.”

Tô Bối Bối: “Cám ơn nhé, tên mạng của cậu cũng rất hay.”

Bành Nguyện muốn nói, chị gái ơi, đừng chọc vào nỗi đau của người khác nữa được không.

Dù sao thì Tô Bối Bối cũng không có tốt bụng như Nam Tường, cô ấy bĩu môi không khỏi đâm chọc: “Bạn Bành này, tên cậu với Bành Vu Yến nghe từa tựa nhau nhưng sao ngoại hình dáng người khác biệt người ta thế?”

Chị gái này đúng là chẳng biết ăn nói gì, Bành Nguyện trợn mắt: “Bạn Vượng Vượng Tiên Bối kia, bạn tên Bối Bối nhưng bạn cũng có phải công chúa Bối Bối đâu.”

Nam Tường tò mò: “Công chúa Bối Bối là ai?”

Bành Nguyện đáp như lẽ đương nhiên: “Cậu chưa xem bao giờ à? Hồi trước còn quay thành phim điện ảnh đấy, Tự Tự dẫn tớ đi xem.”

Giang Hoài Tự nuốt miếng thịt đã nhúng, cậu cứ có cảm giác ăn không ngon miệng, nghe thấy Nam Tường hỏi chuyện mới hoàn hồn được phần nào, than ngắn thở dài vỗ vai Bành Nguyện: “Người đẹp và quái vật, hơn nữa tên người ta là Bella.”

(*) Bên Trung sub thành Bối Nhi =))

Bành Nguyện gật đầu, bỗng nhiên hiểu ra: “Ồ, Bối trong LinaBell ấy hả?”

Giang Hoài Tự trầm mặc hồi lâu, thở dài: “Anh ơi, em đang rất không phân biệt nổi anh là đang cố lấy lòng hay là thực sự bị thiểu năng trí tuệ rồi đấy.”

Bành Nguyện bực mình xua tay: “OK mình cậu biết.” Cậu ta quay sang hai cô gái giải thích: “Ba cậu ấy là họa sĩ, đợt trước hay vẽ tranh minh họa cho truyện cổ tích cho nên nhà cậu ấy nhiều truyện cổ tích lắm, mấy thể loại này cậu ấy biết tuốt tuồn tột.”

Nói đến đây, Nam Tường có chút ấn tượng. Nhà cậu quả thật có một đống truyện cổ tích, trong đó chiếm số lượng nhiều nhất là “Chim sơn ca và bông hồng đỏ”.

Chỉ có điều ba Giang chẳng phải làm kinh doanh bất động sản sao? Không lẽ người đang được nói đến là cha ruột cậu ấy?

******

Suy nghĩ của Nam Tường trôi dạt, Tô Bối Bối và Bành Nguyện ở một bên trò chuyện về việc sáp nhập trường Chuyên và trường Bồi Dưỡng nhưng cô cũng không nghe kỹ lắm.

Cho đến khi Bành Nguyện mạnh dạn đập bàn: “Từ nay về sau chúng ta đã là người một trường rồi, ba tớ là Phó Bí thư Đảng ủy trường Chuyên, có chuyện gì cứ tìm ba chúng ta là ổn thỏa ngay.”

“Hay cho câu ba chúng ta! Kính ba chúng ta!” Tô Bối Bối còn hào sảng hơn Bành Nguyện. Cô nàng nhấp một ngụm Coca, sau đó lập tức rót đầy ly muốn nâng ly lên cùng mọi người.

Nam Tường nhướng mày, thầm mắng trong lòng: Phó Bí thư Đảng ủy, chức lớn như vậy.

Giang Hoài Tự liếc nhìn Nam Tường, dường như hiểu được ánh mắt của cô, cậu lười biếng ngả người ra sau nói với Bành Nguyện: “Lớn tiếng như vậy sợ người khác không biết cậu là con ông cháu cha à.”

Bành Nguyện không thể tin quay đầu lại: “Anh lớn ơi, anh thì không con ông cháu cha hả? Cái chức kia của bà nội anh tôi còn ngại nói ra kìa, ba tôi nghe được còn phải thậm thụt.”

Tô Bối Bối bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ tay, trách sao, anh Bành đây nhìn bề ngoài ngốc nga ngốc nghếch, hoàn toàn không giống hình tượng học sinh giỏi trường Chuyên chút nào.

Trong lòng Nam Tường cũng có ý nghĩ như vậy, ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía Giang Hoài Tự. Chức danh của bà nội còn cao hơn cả Phó Bí thư Đảng ủy, xem ra cô đoán chẳng sai, học vấn của Giang thiếu gia ăn không ngồi rồi cũng nhờ tiền bạc và quan hệ đúc ra cả.

Tô Bối Bối tò mò: “Trường Chuyên các cậu vì mấy chuyện này có nảy sinh ra chuỗi kỳ thị gì không?”

Bành Nguyện thở dài một hơi, giải thích: “Tiên Bối nè, chuỗi kỳ thị của trường Chuyên bọn tớ nhiều đếm không xuể. Thí sinh thi đấu coi thường thí sinh thi đại học, thí sinh thi đại học coi thường du học sinh, du học sinh tiếp tục coi thường học sinh thi nghệ thuật, học sinh thi nghệ thuật lại coi thường học sinh thể dục thể thao, cuối cùng những người này coi thường… hừmmm chắc là mấy đứa con ông cháu cha như chúng tớ vậy.”

Chỉ là đợi đến khi sáp nhập thì nhánh cuối chuỗi thức ăn chắc là đám học sinh trường Bồi Dưỡng các cậu rồi, có điều những lời này cậu ta ngại không dám nói.

Nghe đến đây, Nam Tường và Giang Hoài Tự đều ngầm hiểu, vô thức liếc nhìn nhau, sau đó lại lập tức dời ánh mắt đi.

Chỉ có Tô Bối Bối là còn ngây thơ chân thành đồng cảm với Bành Nguyện: “Thế hả, vậy hoàn cảnh sống của các cậu khó khăn quá đi.”

Bành Nguyện không quá để trong lòng, thậm chí còn tốt bụng giúp cô ấy chuẩn bị trước tinh thần: “Tớ quen rồi, chia sẻ một chút với các cậu vậy. Anh Tự của cậu dạy tớ đã là người thì phải chấp nhận bản thân, cha mẹ và hoàn cảnh gia đình của mình; IQ, ngoại hình lẫn thân hình; quá khứ, hiện tại và tương lai, tất cả những gì không thể lựa chọn thì dung hòa cái tốt làm nguồn, cái xấu làm động lực, dũng cảm tiến về phía trước.”

Trên thực tế, có một khoảng thời gian ở trường cấp hai bởi vì bạn bè thường xuyên nói cậu ta là con ông cháu cha làm cậu ta khi gặp ba mình ở trường còn không dám ngẩng đầu lên nhìn, lúc đó Giang Hoài Tự đã dùng những lời này an ủi cậu ta.

Nghĩ như vậy, có lẽ do có liên quan đến trải nghiệm thời thơ ấu của Giang Hoài Tự, dường như cậu luôn trưởng thành hơn so với các bạn cùng lứa.

Khi còn nhỏ nhà bọn họ không giàu có như bây giờ, chỉ sống trong một tiểu khu bình thường. Bành Nguyện vẫn nhớ như in năm đó sau khi Giang gia xảy ra chuyện, cô dì chú bác hàng xóm lắm mồm cứ rảnh là lôi Giang Hoài Tự ra hỏi chuyện, nào là一一

“Đứa nhỏ này lớn lên xinh đẹp đấy, không ai nuôi thì tiếc lắm.”

“Mẹ cháu bận kinh doanh kiếm tiền không ai quan tâm cháu, người có tiền chao ôi cũng đáng thương.”

“Đầu óc của cháu có khi nào giống với ba cháu điên điên khùng khùng không, thằng đấy có phải muốn kéo cháu cùng nhau chết không?”

Một đứa trẻ mấy tuổi thì biết cái gì, theo lẽ thường thì đã sớm PUA bản thân đến nỗi tự ti hay nội tâm u ám lâu rồi, nhưng cậu lại không như vậy, ban đầu còn phản bác đôi ba câu一一

(*) PUA: dụ dỗ, thao túng tâm lý.

“Nhà dì buôn bán ế ẩm cũng không có tiền chẳng phải càng đáng thương hơn sao.”

“Cháu trai nhà bác thì cháu không tiếc lắm đâu, dù gì cũng chẳng đẹp đẽ gì lắm.”

“Ông ơi, cháu trai ông tuần này lại tè dầm thì ra là giống ông hả? Lúc ông chết có phải nó cũng bị chôn theo ông không?”

Về sau cậu lười biếng chẳng thèm lãng phí nước bọt, vầng hào quang của bản thân còn nổi bật hơn yêu hận tình thù của thế hệ trước, giọng nói chỉ trích cuối cùng cũng biến mất.

Suy nghĩ quay về mười mấy năm trước, Bành Nguyện có chút choáng váng, thẳng đến khi Giang Hoài Tự uống một ngụm lớn Sprite, đáy lon đập vào bàn, tiếng bọt khí vang lên ừng ực, cậu cười trừ vỗ vai cậu ta, nửa thật nửa khen: “Được đấy, coi như cậu đã đạt đến trình độ hiểu biết đi đôi với thực hành, hoàn toàn mặc kệ rồi đúng không.”

*****

Trong suốt bữa ăn, Nam Tường và Giang Hoài Tự dường như đều có ngổn ngang trăm mối bên lòng, thỉnh thoảng chỉ xen vào một hai câu. Bầu không khí chỉ do hai người lắm chuyện Bành Nguyện và Tô Bối Bối duy trì.

Kẻ xướng người hoạ như hát tướng thanh.

Tô Bối Bối: “Cho nên học sinh trường Chuyên các cậu tại sao đi đâu cũng phải mặc đồng phục vậy?”

Bành Nguyện: “Nếu cậu hỏi người khác thì chắc câu trả lời là vì mặc đồng phục thoải mái, còn tớ nói thật cho cậu nhé, bởi vì tự hào, mặc cho có mặt mũi ấy mà.”

Tô Bối Bối: “Thì ra là vầy, thế sao anh Tự nhà mình không mặc?”

Bành Nguyện: “Anh Tự? Nhanh thế đã gọi rồi à? Đó là bởi vì mặt mũi anh Tự nhà ta không cần nhờ mấy thứ đó, ngoại hình với tài hoa của người ta chính là mặt mũi.”

Tô Bối Bối: “Trâu bòa, người theo đuổi cậu ấy nhiều không?”

Bành Nguyện: “Nhiều chứ sao không, cậu ấy chính là đóa hoa cao ngạo không ai trong trường Chuyên bọn tớ hái được, mắt mọc tận trời cơ đấy. Kể cho cậu nghe đám fan nam fan nữ của cậu ấy nhé, người trước ngã xuống người sau kế tục, còn có đống thư tình và quà cậu ấy nhận nữa…”

Còn chưa nói xong Giang Hoài Tự đã đá cậu ta một cước, Bành Nguyện lập tức đổi lời: “Cũng không phải, không có chuyện đó, cậu ấy từ chối hết rồi. Bạn thân cậu có phải cũng vậy không?”

Tô Bối Bối: “Đương nhiên rồi, nhưng Nam Nam nhà tớ chỉ chuyên tâm học hành, thành tích đặt ở trường Chuyên các cậu cũng coi như xếp hạng cao, ở trường Bồi Dưỡng bọn tớ thì chính là không yên bề gia thất.”

Tục ngữ này dùng thế mà coi được à….

Nam Tường: “Hơ hơ……”

Tô Bối Bối: “Vậy áp lực chuyện học hành trường Chuyên các cậu có lớn không?”

“Kể ra bầu không khí trường bọn tớ cũng khá thoải mái, du học sinh, học sinh thi đấu, thi đại học, thi nghệ thuật hay thể loại nào cũng có. Thật ra đám thiên tài bọn họ không học hành gì lắm, cậy não của mình là chính cho nên không đáng sợ như các cậu nghĩ đâu.”

Giang Hoài Tự bất chợt chêm vào một câu: “Ai bảo với cậu không học hành gì?”

Bành Nguyện nghe vậy liền giơ hai tay ôm đầu, làm ra vẻ “xin mời, xin mời” nói với Giang Hoài Tự: “Nào, ngài biết ngài hiểu ngài nói đi.”

Giang Hoài Tự nhàn nhạt nói: “Chẳng có gì để nói cả, cũng giống như bao người khác lúc phải làm đề thì làm, lúc cần thức đêm thì thức, chỉ có điều hiệu suất cao hơn, tư chất thông minh hơn thôi.”

Sau đó cậu quay sang phía Nam Tường, ngẩng đầu mỉm cười, khóe môi cong lên thể hiện sự xấu xa khó tả: “Đúng không hạng nhất toàn thành phố của chúng ta?”

Nam Tường nhướng mày, lòng nghĩ: Chậc, học sinh dốt còn bày đặt giữ mặt mũi hộ học sinh giỏi cơ đấy.

Tuy cô không phải học thần nhưng dù thế nào cũng tốt hơn cậu ta nhiều, Nam Tường mày dày phối hợp: “Ừ, đương nhiên rồi.”

Bành Nguyện chớp mắt: “Hạng nhất gì cơ?”

*****

Lúc rời khỏi quán lẩu, Giang Hoài Tự không nhịn được mà nhích lại gần Nam Tường, ra vẻ thản nhiên: “Cậu định khi nào đến nhà tôi?”

Sợ bị hiểu lầm, lại cứng ngắc nhanh chóng nói thêm: “Đến trả tôi tiền.”

Tiền không rời miệng, có hơi hèn kém thì phải. (*)

hèn kém

Nam Tường hoàn toàn không để ý, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ vì đã trì hoãn quá lâu. Cô lấy chiếc điện thoại chập chờn của mình ra muốn quét mã chuyển tiền cho cậu ta, nhưng quét cả buổi vẫn hiện thất bại.

“Hay thế này, cậu cho tôi số WeChat đi, về tôi kết bạn với cậu.”

Giang Hoài Tự nhướng mày.

Cuối cùng cũng xin WeChat rồi à?

……

Tối hôm đó, Giang Hoài Tự đến đọc sách cũng chẳng vào đầu.

Điện thoại chưa bao giờ có sức hấp dẫn với cậu mà tối nay bỗng dưng lại như chiếc hộp Pandora toát ra sức cám dỗ chết người, khiến cậu cứ cầm lên bỏ xuống mở đi mở lại không biết bao nhiêu lần, không biết mình muốn nhận được câu trả lời gì.

Giao diện WeChat đã được làm mới hàng chục lần nhưng vẫn không có thông báo lời mời kết bạn mới nào.

Xin số Wechat của cậu nhưng lại không lập tức kết bạn, cái khỉ gì vậy.

Vẫn chơi trò lạc mềm buộc chặt cũ kỹ à? Cuối cùng cậu giận dữ ném điện thoại sang một bên, tắt đèn đi ngủ.

Vì vậy vào lúc hai giờ sáng.

Điện thoại kêu lên hai tiếng tít tít, Giang thiếu gia đột ngột tỉnh dậy, mở mắt ra chộp lấy di động.

Màn hình có thêm một yêu cầu kết bạn ——

Bông hồng nhỏ được bao phủ bởi gai nhọn: 「 Nam Tường. 」

Tôi mới không ngay lập tức chấp nhận đâu, Giang Hoài Tự thầm nghĩ.

Cho nên ba phút qua đi, đến khi đã đạt đến giới hạn của sự kiên trì, cậu run tay nhấp vào nút chấp nhận.

Cậu thề, thật sự là do tay run.

Nam Tường vốn tưởng rằng Giang Hoài Tự đã ngủ rồi, nhưng cô không ngờ cậu lại chấp nhận lời mời kết bạn của cô nhanh như vậy, xem ra đang nóng lòng đòi lại tiền, vì vậy cô lập tức chuyển 100 tệ cho cậu.

Nhìn chằm chằm vào tên WeChat của Giang Hoài Tự, Nam Tường nhăn mày, chỉ là ba chữ「 JHX 」viết tắt từ chữ đầu, cô cảm thấy chẳng thú vị gì nên tiện tay đổi ghi chú cho cậu.

Đối phương bấm nhận tiền, đồng thời trả lời.

「 OK. 」

—— Đại thiếu gia ngốc nghếch xinh đẹp.

Ừ, ghi chú này nhìn dễ chịu hơn nhiều rồi, Nam Tường rất hài lòng.

Mệt chết mất, đi ngủ.

…..

Đương nhiên đầu dây bên kia Giang Hoài Tự không hề biết chuyện, thậm chí còn đang đắm đắm chìm trong niềm vui thêm được WeChat mà không hề hay biết.

Cậu nhướng mày suy nghĩ một lúc rồi không nhịn được bấm vào vòng bạn bè của cô.

Hiển thị chỉ xem được bài viết trong vòng một tháng gần nhất, không có hình ảnh, chỉ có mấy bài share lại, đến cả ghi chú cũng chẳng có.

Thứ duy nhất nổi bật trong vòng bạn bè của cô là ảnh nền tranh sơn dầu, trên tay nữ sinh cầm bó hoa bay nhảy không ngừng trong rừng rậm, không biết đang vội vã đi gặp ai.

Tên của cô cũng khá đáng yêu, hoa hồng bao phủ bởi đầy gai nhọn, chẳng hiểu làm thế nào mà cậu ấy nghĩ ra được nữa, Giang Hoài Tự nhìn mà bất giác nhếch lên khóe môi.

Cho nên bề ngoài mặc dù nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra nội tâm thì rất đáng yêu và sặc sỡ muôn màu đúng không?

Gặp mặt hai lần, ngoại trừ biết tiếng Anh của cô hạng nhất ra thì cái gì cậu cũng không có đầu mối.

Cô thích hay ghét gì nhỉ, ngoài biểu cảm lạnh lùng thì còn có vẻ mặt gì khác không nhỉ.

Được rồi, chắc cô trả lời lại rồi, nhanh chóng quay lại ngó nghía nào, không nên để người ta đợi lâu.

? ? ?

Không có gì cả? Đến trả tiền cậu thật đấy à?

Một lời cũng chẳng thèm nói?

…..

Một giờ nữa trôi qua.

Mấy bài viết chuyển tiếp và vài dòng trạng thái trong vòng bạn bè của cô gần như bị cậu lướt đi lướt lại mòn cả ra nhưng vẫn không nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào.

Giang thiếu gia mang theo quầng thâm dưới mắt mất ngủ nằm trên giường, không nhịn được nghĩ ——

Cậu đây là bị dính thính rồi à?

Dính thì dính vậy.

Làm sao đây.

Thật muốn tìm hiểu cậu ấy, má nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện