Nếu nói Bạch Phong là người phong lưu, vậy thì một trăm phần trăm không sai nơi nào. Nói cô thẳng thắng bộc trực, tác phong làm việc bao giờ cũng đường đường chính chính quang minh chính đại cũng không có sai. Thế nhưng nói thủ đoạn, cô lại là không thua kém bất cứ người nào. Nhìn đi hướng nào cũng không thấy được cô rốt cuộc là người như thế nào.
Thật thật giả giả, thế nhưng không ai dám xem thường cô.
Danh vọng của Bạch Phong đủ để thách thức bất kỳ thế lực nào. Chu gia cũng không ngoại lệ. Đến cả đại boss của thành phố H, Lục Duy Thành, cũng có vài phần nể nang Chu gia. Bạch Phong thế nhưng lại không để vào mắt.
Thật ra cũng không hẳn là cô trâu bò như vậy.
Chân chính là, con trai nối nghiệp duy nhất của ông bà Chu gia bị Bạch Phong bẻ cong mất rồi!
Quá trình Chu Minh Hào bị Bạch Phong bẻ cong cũng khá là phức tạp. Tuy nhiên cuối cùng vẫn cong. Vừa về nhà tuyên bố chỉ lấy Bạch Phong xong ông bà Chu gia còn thiếu điều quỳ lạy Bạch Phong. Cô còn chưa kịp hiểu đã bị tên kia cho lên báo. Từ đó khắp nơi đều dấy lên tin đồn Bạch Phong là người tuấn lãng phong lưu, trai gái đều chơi.
Bạch Phong vì thế rất ghét mình được đưa lên báo. Sau đó cũng không tòa soạn nào dám đưa tin về cô, càng không dám nhắc tên cô. Tin nóng cùng lắm thì gọi nhà sáng lập Nghê Thường, nhưng cũng ít dám nhắc tới nhiều. Bạch Phong vì vậy càng không nể nang báo chí nữa.
Đó là lý do vì sao hiện tại Bạch Phong không thể ngồi được với mấy em gái xinh đẹp. Một bên là Tần ảnh đế, một bên là Chu thiếu gia, người đẹp của cô toàn bộ đều không có cạnh cô!
Cô điên mất!
- Bạch Phong, cậu đang phát điên gì vậy?
Tần Hoài Đông nhíu mày nhìn Bạch Phong vốn đang phát hoả bên cạnh, rồi lại đảo mắt nhìn về Chu Minh Hào đang rất chăm chỉ đút nho cho cô ăn. Anh liền có cảm giác không vui.
Bạch Phong đem Chu Minh Hào đẩy ra.
- Cút! Bổn đại gia tự có tay chân!
Sớm biết tối nay Chu Minh Hào ăn ở nhà hàng này thì đánh chết cô cũng không tới. Đường đường chính chính là một nam nhân, con mẹ nó vì sao lại bám người như vậy? Thì đành là do cô bẻ cong người ta...
Bạch Phong cưỡng bức vứt Chu Minh Hào qua một bên, mang Thanh Yên ngồi tới bên cạnh. Nói gì thì nói, Thanh Yên cũng là một đại mỹ nhân.
- Phong Phong ~~ Đừng ghẻ lạnh ta~~~
Bạch Phong rùng mình.
- Má nó chứ, anh rốt cuộc là nam hay nữ vậy?
Bạch Phong theo thói quen bắt đầu giở ngón bạo lực. Tần Hoài Đông đem cô kéo lại.
- Được rồi, hôm nay tới vì công việc, đừng làm loạn.
Bạch Phong hừ một tiếng, không quan tâm Chu Minh Hào nữa. Thanh Yên coi như là trợ lý xuất sắc, tự biết xử lý vấn đề. Cô đứng chắn trước mặt Bạch Phong.
- Chu thiếu, hôm nay chúng tôi đến vì công việc, mong là ngài sẽ không cản trở.
Chu Minh Hào cũng không phải là không có thuốc chữa, không mặt dày đến độ còn ở lại. Còn chưa kể Thanh Yên có học qua nhu thuật, láo nháo có mà bị đánh cho bay thẳng vào tường. Vì thế Chu Minh Hào thề non hẹn biển vài câu rồi cũng rời đi.
- Cuối cùng cũng đi rồi....
Mấy người được hẹn cười khúc khích. Bạch Phong nhìn qua người đẹp, tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Hôm nay cô hẹn gặp có ba người. Một là ảnh hậu Vương Hân, hai là ảnh đế Tần Hoài Đông, ba là Lâm Tấu. Lâm Tấu Đó là một người vô cùng có lực ảnh hưởng trong giới danh viện của thành phố H. Cô là một người mẫu, một blogger nổi tiểng, là nhà phân phối và bán lẻ thời trang có tiếng. Tên của cô ở giới thời trang có thể nói như sấm nổ bên tai, nói cô là người dẫn đầu xu thế thời trang cũng không có gì quá đáng.
Lấy tầng tầng lớp lớp quan hệ của Bạch Phong mà nói, Lâm Tấu vẫn thuộc vào hàng bạn bè thân thiết.
- Lần này cậu lại định làm gì?
Vương Hân nhìn Bạch Phong, tỏ vẻ đừng hòng gạ gẫm. Bạch Phong lắc lắc đầu.
- Công việc! Hôm nay tôi hẹn mấy người là vì công việc đấy! Đừng có nhìn tôi kiểu đó!
Thanh Yên đảo mắt, tỏ vẻ không ngoài dự đoán. Cô đưa tới cho mỗi người một xấp giấy tờ. Trong đó là vài bản thiết kế trang phục.
- Lần này là thiết kế của tôi đấy, đặc biệt lấy ba người làm mẫu.
Tần Hoài Đông nhìn còn chẳng thèm nhìn, bắt đầu ăn.
- Trực tiếp mang đồ đưa tới cho trợ lý của tôi là được.
Vương Hân nhìn lướt qua một lần, không nói gì. Trông thì có vẻ không phản đối gì cả. Lâm Tấu thì lật qua lật lại mấy bản thiết kế, nhăn mặt.
- Sao thế Lâm mỹ nhân?
Lâm Tấu lườm Bạch Phong một cái, đem xấp giấy vứt xuống bàn.
- Đồ này tôi không mặc!
Bạch Phong nhíu mày, cầm lấy bản thiết kế trên bàn. Lật qua lật lại một hồi, sau đó lại nhìn Lâm Tấu.
- Hôm nay bị gì đấy? Trang phục này thiết kế hoàn toàn là lấy phong cách của cô còn gì? Sao lại không mặc?
Thật thật giả giả, thế nhưng không ai dám xem thường cô.
Danh vọng của Bạch Phong đủ để thách thức bất kỳ thế lực nào. Chu gia cũng không ngoại lệ. Đến cả đại boss của thành phố H, Lục Duy Thành, cũng có vài phần nể nang Chu gia. Bạch Phong thế nhưng lại không để vào mắt.
Thật ra cũng không hẳn là cô trâu bò như vậy.
Chân chính là, con trai nối nghiệp duy nhất của ông bà Chu gia bị Bạch Phong bẻ cong mất rồi!
Quá trình Chu Minh Hào bị Bạch Phong bẻ cong cũng khá là phức tạp. Tuy nhiên cuối cùng vẫn cong. Vừa về nhà tuyên bố chỉ lấy Bạch Phong xong ông bà Chu gia còn thiếu điều quỳ lạy Bạch Phong. Cô còn chưa kịp hiểu đã bị tên kia cho lên báo. Từ đó khắp nơi đều dấy lên tin đồn Bạch Phong là người tuấn lãng phong lưu, trai gái đều chơi.
Bạch Phong vì thế rất ghét mình được đưa lên báo. Sau đó cũng không tòa soạn nào dám đưa tin về cô, càng không dám nhắc tên cô. Tin nóng cùng lắm thì gọi nhà sáng lập Nghê Thường, nhưng cũng ít dám nhắc tới nhiều. Bạch Phong vì vậy càng không nể nang báo chí nữa.
Đó là lý do vì sao hiện tại Bạch Phong không thể ngồi được với mấy em gái xinh đẹp. Một bên là Tần ảnh đế, một bên là Chu thiếu gia, người đẹp của cô toàn bộ đều không có cạnh cô!
Cô điên mất!
- Bạch Phong, cậu đang phát điên gì vậy?
Tần Hoài Đông nhíu mày nhìn Bạch Phong vốn đang phát hoả bên cạnh, rồi lại đảo mắt nhìn về Chu Minh Hào đang rất chăm chỉ đút nho cho cô ăn. Anh liền có cảm giác không vui.
Bạch Phong đem Chu Minh Hào đẩy ra.
- Cút! Bổn đại gia tự có tay chân!
Sớm biết tối nay Chu Minh Hào ăn ở nhà hàng này thì đánh chết cô cũng không tới. Đường đường chính chính là một nam nhân, con mẹ nó vì sao lại bám người như vậy? Thì đành là do cô bẻ cong người ta...
Bạch Phong cưỡng bức vứt Chu Minh Hào qua một bên, mang Thanh Yên ngồi tới bên cạnh. Nói gì thì nói, Thanh Yên cũng là một đại mỹ nhân.
- Phong Phong ~~ Đừng ghẻ lạnh ta~~~
Bạch Phong rùng mình.
- Má nó chứ, anh rốt cuộc là nam hay nữ vậy?
Bạch Phong theo thói quen bắt đầu giở ngón bạo lực. Tần Hoài Đông đem cô kéo lại.
- Được rồi, hôm nay tới vì công việc, đừng làm loạn.
Bạch Phong hừ một tiếng, không quan tâm Chu Minh Hào nữa. Thanh Yên coi như là trợ lý xuất sắc, tự biết xử lý vấn đề. Cô đứng chắn trước mặt Bạch Phong.
- Chu thiếu, hôm nay chúng tôi đến vì công việc, mong là ngài sẽ không cản trở.
Chu Minh Hào cũng không phải là không có thuốc chữa, không mặt dày đến độ còn ở lại. Còn chưa kể Thanh Yên có học qua nhu thuật, láo nháo có mà bị đánh cho bay thẳng vào tường. Vì thế Chu Minh Hào thề non hẹn biển vài câu rồi cũng rời đi.
- Cuối cùng cũng đi rồi....
Mấy người được hẹn cười khúc khích. Bạch Phong nhìn qua người đẹp, tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Hôm nay cô hẹn gặp có ba người. Một là ảnh hậu Vương Hân, hai là ảnh đế Tần Hoài Đông, ba là Lâm Tấu. Lâm Tấu Đó là một người vô cùng có lực ảnh hưởng trong giới danh viện của thành phố H. Cô là một người mẫu, một blogger nổi tiểng, là nhà phân phối và bán lẻ thời trang có tiếng. Tên của cô ở giới thời trang có thể nói như sấm nổ bên tai, nói cô là người dẫn đầu xu thế thời trang cũng không có gì quá đáng.
Lấy tầng tầng lớp lớp quan hệ của Bạch Phong mà nói, Lâm Tấu vẫn thuộc vào hàng bạn bè thân thiết.
- Lần này cậu lại định làm gì?
Vương Hân nhìn Bạch Phong, tỏ vẻ đừng hòng gạ gẫm. Bạch Phong lắc lắc đầu.
- Công việc! Hôm nay tôi hẹn mấy người là vì công việc đấy! Đừng có nhìn tôi kiểu đó!
Thanh Yên đảo mắt, tỏ vẻ không ngoài dự đoán. Cô đưa tới cho mỗi người một xấp giấy tờ. Trong đó là vài bản thiết kế trang phục.
- Lần này là thiết kế của tôi đấy, đặc biệt lấy ba người làm mẫu.
Tần Hoài Đông nhìn còn chẳng thèm nhìn, bắt đầu ăn.
- Trực tiếp mang đồ đưa tới cho trợ lý của tôi là được.
Vương Hân nhìn lướt qua một lần, không nói gì. Trông thì có vẻ không phản đối gì cả. Lâm Tấu thì lật qua lật lại mấy bản thiết kế, nhăn mặt.
- Sao thế Lâm mỹ nhân?
Lâm Tấu lườm Bạch Phong một cái, đem xấp giấy vứt xuống bàn.
- Đồ này tôi không mặc!
Bạch Phong nhíu mày, cầm lấy bản thiết kế trên bàn. Lật qua lật lại một hồi, sau đó lại nhìn Lâm Tấu.
- Hôm nay bị gì đấy? Trang phục này thiết kế hoàn toàn là lấy phong cách của cô còn gì? Sao lại không mặc?
Danh sách chương