Lan Hạ kéo Lan Mạn đang ngất đi về phòng, băng bó qua loa gương mặt nàng ta, xoay người ra cửa. Thời điểm ra đến cửa viện, Lan Hạ quay người nhìn cửa phòng chính đang đóng chặt, đó là phòng Dạ Khê, tầm mắt Lan Hạ run nhẹ, mím môi rời đi.

Dạ Khê nhìn bóng lưng Lan Hạ, mỉm cười, bàn tay vuốt lông Đinh Đang, "Ngươi nói xem, nàng có hi vọng sao?" Dạ Khê cúi đầu nhìn Đinh Đang, "Đinh Đang? Ân?" Xem bộ dạng tiểu hắc miêu, Dạ Khê nguy hiểm híp mắt.

Thân thể Đinh Đang run lên, mắt mèo ngay tức khắc trừng lớn, ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn Dạ Khê, "Meo meo ô -" cổ họng trầm thấp kêu một tiếng, tựa hồ đang trả lời nàng.

Dạ Khê đứng trước cửa sổ, lẳng lặng chờ đợi.

Lát sau, Lan Hạ vội vã mang theo bốn gã gia nô trở về, trực tiếp vào căn phòng Lan Mạn đang nằm, không chút chần chờ, bốn người kia đã mang theo Lan Mạn ra ngoài.

Người vừa đưa đi, Lan Hạ cất bước, đứng trước cửa phòng Dạ Khê.

"Tiểu thư!" Lan Hạ hô, có chút hoảng hốt.

Dạ Khê ôm Đinh Đang, trở lại giường, "Vào đi!" Thanh âm dị thường lạnh lùng.

Lan Hạ hít sâu một hơi, đẩy cửa vào, ngẩng đầu nhìn Dạ Khê, không nói hai lời, cung kính quỳ xuống trước mặt nàng, lặng lẽ cúi đầu.

Dạ Khê nhíu mày, không nghĩ đến Lan Hạ này có chút thú vị, "Ngươi quỳ kẻ ngốc như ta làm gì?" Dạ Khê lạnh nhạt hỏi, thò tay ném Đinh Đang trong ngực lên giường.

"Tiểu thư không ngốc, không phải sao?" Lan Hạ ngẩng đầu, quật cường nhìn thẳng Dạ Khê, "Có người nói cho nô tỳ biết, tiểu thư có thể giúp Lan Hạ, cũng chỉ duy nhất tiểu thư mới giúp được Lan Hạ." Lan Hạ không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói.

Có người? Dạ Khê híp mắt, thầm nhíu mày, nàng trước giờ chỉ ở bổn gia, vẫn có người chú ý đến nàng? Chú ý một kẻ ngốc? "Người nào nói cho ngươi? Ngươi làm sao biết sẽ là ta? Mà không phải nhận nhầm người?" Dạ Khê có chút tò mò hỏi.

Lan Hạ nhìn sang tay phải Dạ Khê, sau đó mỉm cười, - đoạn chưởng chi nữ, sẽ là người cứu vớt ngươi! Qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhớ kỹ những lời này. "Là ai, nô tỳ cũng không biết. Người kia chỉ nói với nô tỳ, người đoạn chưởng, có thể giúp nô tỳ."

"Thỉnh cầu tiểu thư thu nhận nô tỳ!"

"Ta thu ngươi?" Dạ Khê cười lạnh, "Tình cảnh hiện nay của ta cũng không bằng một nô tỳ!" Dạ Khê lắc đầu, "Ngươi tìm nhầm người."

Nàng nhìn ra ngoài, đứng dậy, "Lúc này Phí lão thái bà đã nhìn thấy Lan Mạn đi?"

Lan Hạ thu liễm tâm tình, đứng dậy theo bên cạnh Dạ Khê.

***

Lan Mạn nằm trên mặt đất, băng vải trên đầu đã mở ra, gương mặt huyết nhục mơ hồ phơi bày trong không khí. Phí lão phu nhân ngồi tại chỗ, Trịnh ma ma sau lưng mặt đổi sắc, còn Ngô ma ma vẫn không phản ứng.

"Chuyện xảy ra khi nào?" Phí lão phu nhân sắc mặt khó coi hỏi bốn gia nô bên cạnh.

"Vừa rồi Lan Hạ cô nương gọi bọn tiểu nhân mang đến cho lão phu nhân xem, cũng không rõ ràng cụ thể lắm." Gia nô cẩn thận đáp trả.

Phí lão phu nhân cau mày nhìn Lan Mạn, bà đương nhiên biết rõ, vết thương này do móng vuốt mèo để lại! Không nghĩ cũng biết chính là con hắc miêu Phí Khê nuôi kia.

"Lão phu nhân?" Trịnh ma ma cẩn thận nhìn Phí lão phu nhân, "Xử trí như thế nào?"

Phí lão phu nhân nhắm mắt, "Lan Mạn vẫn chưa phạm phải sai lầm lớn, chỉ là tính tình quá hấp tấp nóng nảy, vốn muốn cho nàng theo Khê Nhi, tiền đồ rộng mở, không nghĩ đến ..." Thương hại trên mặt Phí lão phu nhân thoáng cái bị quét sạch, "Mà thôi, đưa ra biệt viện chăm sóc đi!"

"Lão phu nhân đừng lo lắng, người thật tâm vì nàng tính toán, nhưng Lan Mạn không có phúc này." Trịnh ma ma cảm khái nói.

Phí gia giờ khắc này không khí ngột ngạt, dù kinh động đến thái y, nhưng vẫn không có bất kỳ trợ giúp nào cho vết thương của Phí Hi. Bàn tay Phí Hi đã thối rữa, tốc độ nhanh kinh người. Phí Hi chìm trong trạng thái hôn mê, thỉnh thoảng còn mơ mơ màng màng rên rỉ vài tiếng, sắc mặt sớm biến thành màu vàng u ám.

Người trong phòng ra ra vào vào, Nhị phu nhân sắc mặt càng ngày càng âm trầm hơn, một lão thái y kiểm tra vết thương, hai hàng lông mày nhíu chặt, "Vết thương bị mèo cào lại nặng đến như vậy, lão phu lần đầu tiên nhìn thấy!" Lão thái y vuốt râu, "Toàn bộ thuốc chữa thương đã dùng tới đều không thấy hiệu quả, thứ cho lão phu bất lực..."

Thần sắc Nhị phu nhân vừa lộ vẻ tuyệt vọng, lão thái y tiếp tục nói, "Nhưng mà, không phải không còn cách nào khác. Ba năm trước đây, trong số vật phẩm do Miêu tộc tiến cống có một lọ 'Kim phấn', đó là kim sang được độc hữu của gia tộc bọn họ, rất hiệu quả với vết cào trầy."

Là cống phẩm! Hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng Nhị Phu nhân nhanh chóng bị dội một chậu nước đá.

"Hoàng thượng đã đem vật ấy ban cho tam hoàng tử, chắc hẳn không khó khăn lắm." Lão thái y nói xong, thu dọn đồ đạc rời đi.

Đúng lúc này, một tỳ nữ vội vàng xông vào, "Phu nhân, phu nhân! Tam hoàng tử tới, là tam hoàng tử tới!"

Nhị Phu nhân vui mừng, vội vàng đứng dậy, "Nhanh, nhanh!" Bước chân vội vã rời khỏi.

Hiện tại, người đang được Phí Lão phu nhân tiếp tại đại sảnh, Nhị lão gia cùng Tam lão gia theo bồi, chỉ là sắc mặt Nhị lão gia có chút u ám.

Trác Thụy Long thấy tình hình như vậy, minh bạch là chuyện gì xảy ra, thưởng thức ly trà trên tay, đáy mắt chứa ý cười lạnh như băng, "Nghe nói nhị tiểu thư Xích Bá tước phủ bị thương..."

Phi lão phu nhân lộ ra nụ cười khó coi, "Khiến Tam hoàng tử chê cười! Là cháu gái bướng bỉnh."

"Nương, Tam hoàng tử, Tam hoàng tử ở đâu?" Nhị phu nhân hấp tấp xông vào, không quản cái gì lễ nghi, nhìn thấy gương mặt Trác Thụy Long, cảm thụ được khí thế trên người hắn, tự nhiên rõ ràng thân phận người này, Nhị phu nhân lập tức quỳ gối trước mặt Trác Thụy Long, "Thiếp thân hy vọng Tam hoàng tử cứu giúp nữ nhi!" Nhị phu nhân nặng nề dập đầu.

Trác Thụy Long nhíu mày, "Ngươi là Nhị phu nhân? Ngươi chính là mẫu thân của Phí Khê?" Trác Thụy Long ngạo mạn nở nụ cười, "Không phải ba đầu sáu tay, vì sao có thể sinh ra một cái đoạn chưởng?" Khẩu khí Trác Thụy Long tràn đầy trào phúng.

Nhị phu nhân ngẩng đầu, cắn chặt môi, đáy mắt chen chúc sát ý cùng oán hận.

Phí lão phu nhân nhíu mày, "Nhà lão Nhị, ngươi tại sao lại không có quy củ?" Phí lão phu nhân trách mắng, nhanh chóng cười làm lành với Trác Thụy Long, "Tam hoàng tử tha lỗi, nàng quá yêu thương Hi nha đầu."

Lấy ra bình sứ to bằng ngón tay cái trong tay áo, cầm giữa hai ngón tay, "Đây là kim phấn, phụ hoàng ban tặng bổn hoàng tử dùng ở bất kỳ tình huống nào, sẽ hỗ trợ vết thương của Nhị tiểu thư." Trác Thụy Long đem bình sứ đặt lên bàn, đứng dậy, "Bổn hoàng tử không quấy rầy nữa." Vừa đi tới cửa, hơi nghiêng đầu, chế giễu nói, "Phí Hi ,Phí Khê, Phí gia các ngươi có chút thú vị. " Hắn bỏ lại một câu ý tứ hàm xúc rồi rời đi.

"Nương, Hi Nhi được cứu rồi!" Nhị phu nhân kích động cầm lấy bình sứ trên bàn, ôm trong ngực như bảo bối, gấp gáp đi khỏi.

Phí lão phu nhân đứng yên tại chỗ, thần sắc mờ mịt không rõ, lại nhìn chằm chằm vị trí đặt bình sứ lúc nãy.

Trong rừng, Dạ Khê lạnh lùng nhìn một màn này, đưa bàn tay chạm vào khóe mắt, không biết từ lúc nào, một giọt lệ chảy ra, là tình cảm từ bản năng của thân thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện