Nam nhân trước mắt, một thân áo tím, có lẽ là do ôn tuyền, lãnh khí trên người đã phai nhạt rất nhiều, tóc dài theo gió lay động, môi đỏ mọng khêu gợi hơi nhếch lên. Báu vật thế gian, sợ rằng cũng không thể so sánh với người này! Dạ Khê thu hồi ánh mắt quan sát.

Hai tròng mắt nam tử nóng rực như trước, càng lúc càng cảm thụ mục đích không chút che giấu từ đối phương, cũng rõ ràng bản năng của một nam nhân.

Dạ Khê lui ra sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Ngươi không yêu ta!" Dạ Khê lần thứ hai lập lại khẳng định, "Chỉ có nam nhân, cùng ta yêu nhau, mới có được ta!" Dạ khê mím môi, nhìn lướt qua thần sắc đối phương, sau đó xoay người rời khỏi.

Lần này nam nhân cũng không đuổi theo, nhìn Dạ khê dần biến mất trước mắt, lời nàng nói không ngừng lặp lại trong đầu hắn, vang lên - Ngươi không yêu ta, chỉ có nam nhân, cùng ta yêu nhau, mới có được...!

Nam tử nhíu chặt hai hàng lông mày, thân thể hắn không hề bài xích nàng, hơn nữa lòng hắn cũng khát vọng muốn nàng!

Yêu? Đến tột cùng là thứ gì? Gió từ từ thổi qua, một loại cảm giác kì diệu vô hình đang cắm rễ tại trái tim hai con người.

***

Trở lại căn phòng, trời còn chưa sáng, Đinh Đang cùng tiểu Xích vẫn đang ngủ, không hề phát hiện Dạ Khê rời đi.

Khi tia sáng mặt trời ấm áp chiếu lên, một ngày mới lại bắt đầu. Dạ Khê mở mắt, nhìn thấy trên ghế đặt một cái áo choàng chồn tía, hồi tưởng lại những việc xảy ra tối hôm qua, sắc mặt vô thức nhu hòa xuống.

Dạ Khê chạm lên chiếc nhẫn nơi ngón tay, ngồi trên giường thừ người ra, cho đến lúc Lan Hạ gọi cửa, mới kéo về thần trí của nàng.

Lan Hạ vào cửa, nhìn trong phòng tự nhiên xuất hiện cái áo choàng, hơn nữa vật này nhìn rất quen mắt.

"Nên đi chúc mừng!" Dạ Khê đứng dậy mang giày, mang theo Vũ ra cửa.

Nàng vừa rời đi, trong đầu Lan Hạ linh quang chợt lóe, nhớ đến món đồ này tại sao lại quen như thế, hóa ra, nam nhân kia từng mặc qua! Tiểu thư và người ấy gặp mặt lúc nào? Lan Hạ nghi ngờ gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Dạ khê cùng Vũ tìm một quán trà ven đường nghỉ tạm, nhìn Xích bá phủ phía xa xa giăng đèn kết hoa, người hai bên đường vây lại xem náo nhiệt.

"Tiểu thư, đến rồi!" Tiếng kèn trống vui mừng từ xa lại gần, Vũ đặt ly trà xuống, quay qua Dạ khê nói.

Dạ Khê vuốt mép ly, giương môi cười nhạt. Nhìn kiệu hoa rời xa xích bá phủ, hướng nơi này đi qua, ngón tay nàng gõ lên mặt bàn, không xa liền nhìn thấy đi phía trước chính là Trác Thụy Long cưỡi ngựa đón dâu. Dạ Khê quay đầu, tính toán đoàn người đã tới nơi mọi người tụ tập đông nhất, ngón tay bỗng dừng lại.

Vũ nhận được chỉ thị, hai viên đá trong tay bắn ra, như có mắt, lướt qua đám người, trực tiếp đánh vào hai kiệu phu. Chân đau, thân thể kiệu phu xiêu vẹo, kiệu hoa nghiêng về một hướng, ngay sau đó ngã trên mặt đất, tân nương bên trong thét lên kinh hãi, từ cửa kiệu lăn ra ngoài!

Đoàn người hoảng loạn một phen, mọi người nhận ra tân nương khác thường, bên phải, cánh tay áo trống rỗng, không có gì cả!

"Thật sự đứt một tay!"

"Nhìn đi, mau nhìn, cái gì cũng không có a!"

"Đáng tiếc, vốn là chính phi, giờ thành trắc phi, đáng tiếc ai!"

"Vậy cũng may mắn, loại người tàn phế này đáng lẽ không được bước chân vào Hoàng gia!"

...

Tiếng bàn luận truyền rõ ràng vào tai Phí Hi, Phí Hi nắm chặt tay áo, gương mặt dưới lớp khăn voan sớm đã xanh mét, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của nàng, nàng không được tức giận!

Kiệu đã đặt nằm ngay ngắn, Phí Hi được dìu trở vào, đoàn người tiếp tục đi, chỉ là dư luận càng ngày càng đặc sắc.

Dạ Khê đứng dậy, Vũ tiện tay ném vài đồng tiền xuống bàn, hai người hòa vào dòng người biến mất không thấy.

***

Phủ đệ Tam hoàng tử vô cùng náo nhiệt, quý nhân đến chúc phúc nối liền không dứt. Đến trước cửa, Vũ giao thiệp mời, quang minh chính đại bước vào.

"Tiểu thư!" Vũ ngầm ra hiệu cho Dạ Khê, "Nơi này!"

Dạ Khê nhìn những khuôn mặt xa lạ xung quanh, nhàn nhạt nở nụ cười, tân nương đứt một tay, thế nào bái thiên địa a? Rất chờ mong nha.

Dạ khê theo dòng người đứng ở đại sảnh, tiếng thanh la(chiêng) vang lên, giờ lành đã đến. Tân nương tử được người ta nâng ra, Tam hoàng tử Trác Thụy Long đứng giữa đại sảnh, tân lang quân hôm nay, trên mặt không có chút vui mừng.

Phí Hi, một thân gả y hồng nhạt, đưa đến trước mặt Trác thụy Long, cảm nhận được người bên cạnh, phẫn nộ trong lòng Phí Hi bị ngượng ngùng thay thế.

Vì chỉ là trắc phi, Phí hi không có tư cách bái thiên địa, nàng chỉ cần dâng trà cho chính phi, nếu không có chính phi, chỉ cần cầm ly trà để lên bàn.

Tôn Phượng đang xem, nhưng không có quá nhiều hứng thú, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, chuyển mắt, hắn thấy được Dạ khê, Tôn Phượng nháy mắt vài cái, xác định chính mình không có bị hoa mắt.

"Dâng trà một tay, chính là lễ nghi của tiện thiếp!" Phí Hi vừa đặt trà lên bàn, Vũ cất tiếng.

Bầu không khí vốn náo nhiệt nhanh chóng yên tĩnh, mọi người im bặt, nhìn về nơi phát ra thanh âm, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Dạ Khê cùng Vũ.

Vũ tách dòng người, mở đường cho Dạ Khê đi ra, nàng đứng trước không gian rộng lớn, xoay khớp cổ, mở miệng nói, "Thật chúc mừng, Phí tiểu thư!"

Trác Thụy Long nhìn chằm chằm Dạ khê, mở to mắt, trong lòng không biết có mùi vị gì. Tôn Phượng nhíu mày, thầm buồn cười, quả nhiên là không an phận! Tân Nghĩa hữu chớp chớp mắt, tự lẩm bẩm, chẳng lẽ tình địch đến đây cướp dâu?

Tôn Phượng dùng một quyền nện lên đỉnh đầu Tân Nghĩa Hữu, cảnh cáo hắn chú ý ngôn từ.

"Thứ cho ta ngu dốt, lẽ nào trắc phi được xếp cùng một loại với tiện tỳ hay sao?" Dạ Khê nhìn Vũ.

"Tiểu thư, tiện tỳ là tiện tỳ, trắc phi là trắc phi, trắc phi là chủ, tiện tỳ là tớ." Vũ giải thích từng chữ, dường như sợ người ta nghe không rõ.

"Nga, thì ra là thế!" Dạ Khê gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ, "Tiện tỳ? Phí tiểu thư, ngươi đây là kháng chỉ ? Thì ra ngươi tự hạ mình làm thiếp a! Ta được ở rộng tầm mắt!"

"Ta trở thành như hôm nay, không phải tất cả do ngươi ban tặng sao!" Phí Hi tháo khăn voan trên đầu xuống, nhìn Dạ khê, "Tiện nhân! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Ánh mắt quần chúng hoán đổi qua lại trên người Dạ khê cùng Phí hi, suy tư.

"Đòi nợ!" Dạ khê âm lãnh phun ra hai chữ, "Phí gia thiếu nợ, tự nhiên do người trong Phí gia các ngươi trả lại!"

"Ngươi ăn ở Phí gia ta, dùng đồ Phí gia ta, ở Phí gia ta, hiện tại lấy oán trả ơn!" Phí hi cười nhạo nói, "Phí Khê, loại hành vi này, không sợ người trong thiên hạ chế nhạo, không sợ người trong thiên hạ phỉ nhổ?" Bộ dạng Phí Hi xem thường đến cực điểm.

Nghe đến đây, người nào còn không đoán ra thân phận Dạ Khê mới thật sự là đứa ngốc.

"Phí tiểu thư đang nói chính mình sao? Sai rồi, phải gọi Tam hoàng tử Trắc phi." Vũ lên tiếng, "Nhưng mà, y theo lễ nghi vừa rồi của Trắc phi, phải là tiện thiếp mới đúng, rốt cuộc ta nên gọi thế nào cho đúng?" Vũ rối rắm nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện