Nhuệ suy ngẫm lời nói của Dạ Khê, hắn hiểu được hậu quả khi xuất thủ như vậy, nhưng đây là bất dắc dĩ phải ra tay, không ngờ lại nhận được loại đáp án này. Nhuệ đăm chiêu, nhìn thi thể con chuột trên đất, có một số việc, đổi sang góc nhìn khác, sẽ thấy kết quả khác hoàn toàn, nhìn cứ tưởng không liên quan, nhưng đến khi xét ở góc độ khác, lại nhận được kết quả không tưởng. Đáy mắt Nhuệ toát ra ánh sáng, đem những việc nhỏ nhất ra suy nghĩ thật cẩn thận.

Dạ Khê liếc nhìn thần sắc Nhuệ, rồi không nói gì nữa, chỉ là cúi đầu đánh giá thi thể con chuột, người béo tròn như quả bong bóng, lại trang bị thêm đôi móng vuốt sắc bén. Nhìn như cồng kềnh, một khi hành động lại linh hoạt dị thường.

Đinh Đang đang xem xét xung quanh thi thể, đột nhiên cảm thấy dị thường, không để ý bàn chân bẩn thỉu, trực tiếp lủi lên bả vai Dạ Khê , nhìn cỏ cây xa xa chớp động, còn có tiếng vang mơ hồ truyền đến, ngạc nhiên trừng to mắt hạt châu, kéo kéo áo Dạ Khê , "Đi, đi mau! Chạy nhanh đi!" Đinh Đang vội vàng hô.

Dạ Khê hơi hơi nhíu mày, trong nháy mắt, chỉ thấy một mảnh màu trắng vội vàng hướng về phía bản thân. Thế tới rào rạt, Dạ Khê kinh ngạc, mắt sắc quan sát kĩ càng, "Là chuột?"

"Mẹ nó, cứt chó! Đi mau! Nơi này là địa bàn của bọn chúng, đả thảo kinh xà, chạy nhanh đi!" Đinh Đang nhảy bật, thúc giục. (là lời tác giả nhé =.,=)

Dạ Khê không dám chần chờ, nhanh chóng chạy theo hướng khác, hảo hán không ăn thiệt trước mắt, số lượng đám súc sinh phía sau rất nhiều, nàng không rảnh lãng phí tinh lực đi giết mấy con chuột này! Nhuệ dùng mảnh vải trói chặt miệng vết thương, hít sâu một hơi, không dám chần chờ, chịu đựng đau xót, cũng nhanh chóng chạy theo.

"Mau, mau! Hướng nơi đó, hướng nơi đó!" Đinh Đang nhìn đám chuột càng ngày càng gần, sắc mặt có chút khó coi, nếu như bị nhóm súc sinh này đuổi kịp, nhất định sẽ bị nuốt sạch sẽ, tưởng tượng bản thân chỉ còn là một nhúm xương mèo, Đinh Đang liền run rẩy một trận, tuy là biểu hiện như vậy, thế nhưng trong mắt mèo kia lại không có một chút e ngại nào, tất nhiên, Dạ Khê đã không còn thời gian để chú ý đến vấn đề nhỏ nhặt này.

Dạ Khê nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, lướt qua mấy cây mây cao hơn người, một chút cũng không muốn chậm trễ, cũng không để ý tới Nhuệ có đuổi kịp hay không. Chạy liên tục một canh giờ, Dạ Khê bỗng nhiên phát hiện tiếng vang phía sau biến mất biệt tích, quay đầu nhìn lại, đám chuột ghê tởm đuổi theo phía sau đã không còn thấy bóng dáng.

Nhuệ thở hổn hển tựa vào trên thân cây, ôm chặt bụng, nghiêng người thở dốc, mồ hôi đầy đầu, trên người quần áo cũng đã ướt đẫm, máu từ miệng vết thương cũng theo băng vải thẩm thấu ra ngoài. Nhưng mà khi nghiêng đầu nhìn, Nhuệ phát hiện, mặt Dạ Khê không hồng chút nào, hơn nữa hô hấp lại vững vàng, thậm chí trán cũng không có một giọt mồ hôi, Nhuệ giật giật miệng, đáy mắt tràn đầy khó tin.

Đinh Đang ngồi trên bờ vai Dạ Khê, sớm đã hỗn độn trong gió, lông trên người cũng bị thổi đến loạn thất bát tao, Đinh Đang híp mắt, lại chớp chớp mắt thích ứng một chút, thở ra một hơi, "Tốt lắm, thoát khỏi rồi!"

Đinh Đang vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã bị Dạ Khê đè đè đầu, "Ngươi gọi cái này là thoát khỏi sao?" Dạ Khê híp mắt, nhìn đám động vật nhuyễn thể chui ra từ trong đám cỏ, chúng nó tụ tập lại với nhau, ngẩng đầu trường mắt với hai người.

"Rắn!" Bàn tay của Nhuệ đang đặt trên cây cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm dinh dính chạm vào, ngẩng đầu nhìn lên, cả người mao cốt tủng nhiên, "Có rắn!" Bật xa ba thước, nhanh chóng đến bên cạnh Dạ Khê, mà tiếng kêu của hắn khiến đám rắn đang trốn xung quanh cũng ngẩng đầu lên, Nhuệ nhìn quanh bốn phía, lòng trầm xuống, bọn họ giống như con cá nằm trên thớt, chờ người ta làm thịt! Nhuệ lắc lắc thân mình, cả người nổi da gà, "Vừa, vừa rồi sao không thấy cái gì cả?" Nhuệ nhanh chóng cúi đầu kiểm tra dưới chân, không thấy có con rắn nào, lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đinh Đang ho khan vài tiếng, "Đều có lí do của nó cả, rắn là thiên địch của chuột, có thể ngăn chặn đám kia cũng chỉ có rắn thôi! Bất quá —— ưm, khụ khụ khụ, quả thật là số lượng có hơi nhiều!" Đinh Đang đảo mắt, chỉ thấy mờ mịt một mảnh, cũng còn may, đều là một ít rắn bậc thấp, cũng không có con nào thành yêu, ngay cả thành tinh cũng không có!

Dạ Khê nhìn bốn phía, cũng may đối phương không hề động thủ, chỉ là giằng co , bất quá Dạ Khê cảm thấy đàn rắn này có điều dị thường, lại không thể phát hiện dị thường ở đâu.

"Tiểu thư, cũng không thể chờ mãi như vậy, rồi cũng bị vây đến chết thôi!" Nhuệ nói, trong lòng mang Đinh Đang ra mắng lên tận trời, dù sao cái hướng này cũng do thúi miêu kia chỉ đến!

Trong lòng Dạ Khê lộp bộp một chút, nàng phát hiện, là sợ hãi! Đàn rắn này vì sợ hãi mới không tiến lên phía trước, không lẽ nơi này có gì đó khiến bọn chúng e ngại sao? Dạ Khê âm thầm đoán .

Đinh Đang híp mắt, ngồi an ổn trên bờ vai Dạ Khê, ngẫu thỉnh thoảng đảo mắt quan sát đám rắn, mâu quang bỗng nhiên chớp động, khóe môi gợi lên một tia cười.

"Tiểu thư, mau nhìn!" Nhuệ kinh ngạc chỉ nơi khác.

Đàn rắn bắt đầu xôn xao, tách ra nhường đường, mà lúc này, mấy loại rắn khác nhau cùng đến, đàn rắn này lớn hơn đàn lúc nãy rất nhiều, trên người con dẫn đầu có hoa văn màu xám, nhìn cũng biết chính là kịch độc ! Ngay sau đó, lại có nhiều loại rắn khác cũng tụ đến, bò đến phía trước đàn rắn, mấy con rắn bậc thấp lúc nãy tự động lui về sau .

"Đây là?" Dạ Khê nhíu mày, nhìn tư thế này, giống như là đang chuẩn bị nghênh đón thứ gì đó đã đến đây.

"Đây là tình huống gì vậy?" Nhuệ mở to miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn cặp rắn dính thân, nhìn thân thể dây dưa của bọn nó, làn da vừa mới bình thường lại bắt đầu run rẩy.

Tách ——

Đột nhiên, có thanh âm rất nhỏ truyền đến, thật nhỏ, nhỏ đến mức người ta không để ý đến, nhưng chỉ một thanh âm nho nhỏ như vậy thôi, lại khiến đàn rắn đang xôn xao yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng vang xào xạc của lá khô trong gió. Mắt rắn đều đăm đăm tập trung vào chỗ bọn họ, ánh mắt kia dần trở nên khẩn thiết.

Răng rắc ——

Lại một tiếng thanh thúy bay tới, Dạ Khê cuois cùng cũng nghe được rõ ràng, thanh âm kia dường như truyền đến từ chân nàng, Dạ Khê chậm rãi cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy một quả trứng lớn bằng nắm tay trẻ con đang dựa vào bàn chân mình, màu xanh đậm, trên vỏ trứng có một khe nhỏ. Xuất hiện từ khi nào? Dạ Khê phát hoảng, tính cảnh giác của nàng cường đại dị thường, nhưng cái thứ bé nhỏ kia di chuyển tới gần, mà nàng lại không hề hay biết? Dạ Khê nhăn mày, muốn hất quả trứng bay xa.

"Đừng nhúc nhích!" Đinh Đang đột nhiên thì thầm với Dạ Khê.

Dạ Khê dừng lại, trong khoảnh khắc này, tách một tiếng, trên quả trứng xuất hiện một lỗ thủng, đột nhiên thấy một cái đầu nhỏ như bị dính hồ dán xuất hiện, ngẩng lên liền thấy Dạ Khê đầu tiên, đầu nhỏ lắc lắc, bò từ vỏ trứng ra ngoài, rơi xuống trên giày Dạ Khê, lại là rắn!

Cả người con rắn nhỏ là một màu xanh biếc, giống như mỹ ngọc trơn bóng không tì vết, nhỏ bằng ngón út, dài chừng một tấc. Nó rung rung người trên giày của Dạ Khê, quơ quơ đầu, ngáp một cái, "Tê tê —— tỷ tỷ! Ôm!" Thanh âm nhõng nhẽo của trẻ con bay vào tai Dạ Khê.

Nhuệ đột nhiên che miệng lại, suýt nữa cắn đầu lưỡi, cũng may cái đầu đã đứng hình kịp thời!

Con ngươi Dạ Khê co lại, rắn nhỏ vừa sinh ra đã nói đượckhông ngờ lại gọi nàng là tỷ tỷ! Khóe miệng run rẩy, lại nhìn giày bị dây nước ối, đáy mắt thoáng qua một tia ám quang.

Đinh Đang cẩn thận quan sát phản ứng của Dạ Khê, thấy Dạ Khê nổi lên phản cảm, nhanh chóng ngăn cản, "Đây là thứ tốt, thứ tốt!" Đinh Đang thúc giục Dạ Khê làm theo lời nói của rắn nhỏ.

"Tỷ tỷ, ôm!" Hai mắt của rắn nhỏ đẫm lệ rưng rưng nhìn Dạ Khê, cực kỳ ủy khuất lặp lại , "Tỷ tỷ, ôm!"

Thứ tốt? Dạ Khê cân nhắc trong lòng, sau đó cũng ngồi xuống, nhìn tiểu gia hỏa trên giày mình, dư quang đảo qua đàn rắn chung quanh, đáy lòng có quyết định, vươn tay đến trước mặt rắn nhỏ. Con rắn nhỏ nhìn lên, lập tức nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy ngọt lành làm cho người ta say mê, nó không khách khí trèo lên lòng bàn tay Dạ Khê.

"Ha ha ha —— ta có tỷ tỷ , ta cũng có tỷ tỷ!" Rắn nhỏ kiêu ngạo cười rộ lên, "Đi, tỷ tỷ đi mau, bọn họ muốn bắt ta!" Rắn nhỏ ngừng cười, vội vàng nói, "Không thể để bọn họ phát hiện! Hắc hắc!" Cuối cùng còn có vui sướng khi người gặp họa.

"Di?" Nhuệ ngẩng đầu vừa thấy, đàn rắn chung quanh thế nhưng mạc danh kỳ diệu biến mất hoàn toàn! Một con cũng không thấy được, ngay cả cái đuôi cũng không có! Giống như vừa nãy chỉ là ảo giác, "Làm sao có thể?" Nhuệ thì thào tự nói.

Dạ Khê hướng phía trước đi tới, nhìn tiểu gia hỏa trong lòng bàn tay, "Đi theo ta, không có cơm ăn!" Dạ Khê nhàn nhạt nói.

"Uh, không có việc gì, ta dễ nuôi lắm, bản thân sẽ tự tìm đồ ăn, đói cũng không chết được!" Rắn nhỏ lắc lư đầu, nhu nhu nói.

"Không nghe lời, sẽ bị đánh!" Dạ Khê còn nói thêm, "Có nguy hiểm, ta sẽ không bảo hộ cho ngươi!"

"Ta thật nghe lời, thật nghe lời , chỉ nghe theo lời tỷ tỷ nói!" Rắn nhỏ hướng Dạ Khê há mồm, "Hơn nữa, có độc nha, chắc chắn bảo hộ tốt bản thân!" Rắn nhỏ vui cười trả lời .

"Ngươi thật bẩn!" Sau đó Dạ Khê không cảm xúc quăng ra một câu nói.

Rắn nhỏ trầm mặc hơn nửa ngày, Đinh Đang mở to mắt, cho rằng nó sẽ thương tâm tức giận mà bỏ đi, nhưng không nghĩ đến, rắn nhỏ bộ dáng mặt dày nghiêm trang nói với Dạ Khê, "Tỷ tỷ yên tâm, ta vừa sinh ra, bẩn một chút cũng là điều bình thường, sau này bảo đảm sạch sẽ!"

Đem bản thân làm cho sạch sẽ, muốn làm gì? Chờ người đến lột da? Đinh Đang giật giật khóe miệng. Nhuệ cũng chịu kích thích, một đường trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt rối rắm luôn đặt trên người rắn nhỏ.

——

"Liễu gia! Ở trong này, chắc chắn là chỗ này!" Trong rừng rậm, xuất hiện vài người, trong bọn họ đang vô cùng bức thiết, hiển nhiên là đang làm chuyện quan trọng.

Nam tử gọi là Liễu gia có thân thể phúc hậu, mập mạp, trên mặt tràn đầy mồ hôi, "Nơi này, không sai chứ?" Liễu gia cau mày, nói một câu, thịt béo trên mặt đều bị làm cho động đậy.

"Nơi này có manh mối!" Đột nhiên, có người kêu lên, đem lực chú ý của mọi người kéo đến đó.

Liễu gia bất chấp nghỉ ngơi, vội vàng chạy tới, đến khi nhìn thấy vỏ trứng đã vỡ vụn trên đất, bên trong rỗng tuếch, khuôn mặt hi vọng của Liễu gia mặt nháy mắt hóa tro tàn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện