Mà đối với sự điên cuồng của mấy tên trong ngục giam, Trường Nam cũng đã làm quen đi qua, hắn cũng là cảm khái, nếu như đổi lại không phải là hắn, người đã phải trải qua nhiều nguy cơ sinh tử, hung hiểm thì đúng là đã sớm phát điên.
Trường Nam có lúc sát khí tỏa ra, còn có thời điểm hắn dùng cách tra tấn thể xác những tên này nhưng bọn chúng thấy vậy thì càng hưng phấn hơn, bọn chúng muốn chết, bọn chúng không muốn phải sống trong cái cảnh dày vò thế này nữa.
Mặc dù đây là tu chân giới, tựu không cần phải như thế này, nếu muốn, những tồn tại phía trên kia có thể nhất kích tất sát đối với những tên này, thế nhưng phải để cho bọn chúng được trải nghiệm cái cảm giác sống không bằng chết, hành hạ tinh thần bọn chúng cho đến khi tuyệt vọng mới thôi, đây mới là hình phạt tàn khốc nhất, còn mang theo hàm ý răn đe.
Trường Nam hắn cũng hiểu cái đạo lý này, thực chất hắn cũng không có đi quan tâm quá nhiều, hắn chỉ muốn thuận lợi hoàn thành công việc, hảo hảo tu hành.
Đảo mắt hai tháng trời qua đi, một ngày này Trường Nam vẫn miệt mài nghiên cứu Trảm Đao Chỉ, mà Luyện Thể quyết của hắn đã đạt tới tầng bốn, nhờ có Luyện Thể quyết phụ trợ, bất giác tu vi Trường Nam đã đạt tới đỉnh của Ngưng Khí tầng năm, hắn chỉ còn thiếu một chút nữa thôi tựu sẽ đột phá.
Lại một tháng nữa trôi qua, hôm nay Trường Nam trong tu hành chợt mở mắt ra, hắn đứng lên rời khỏi đại lao đi xuống phố.
Trường Nam đi tới Bách Hóa phòng, mua một chút ít đan dược tẩm bổ, lại mua thêm một cái tiểu kỳ nhằm phong bế khí tức, những thứ này đều là Trường Nam phải dành tất cả tài sản tích góp được trong suốt mấy tháng qua để đổi lấy, sau đó hắn đi tới một khu vực hoang vắng trống trải trực tiếp ngồi xuống nhắm mắt lại vận chuyển tu vi.
Trường Nam cắm tiểu kỳ xuống, lại lấy ra đan dược nuốt vào một hơi sau, hắn trực tiếp đi trùng kích tu vi.
Lúc này dây chuyền của Trường Nam lóe lên, linh khí vận chuyển, hư không xung quanh vặn vẹo chấn động mạnh, thật may sao khi có tiểu kỳ tương hỗ nên không có tu sĩ nào trong thành trấn phát giác ra được một chút dị thường.
Cơ thể Trường Nam lại một lần được thoát thai hoán cốt, tiếng xương cốt bên trong ầm vang, sau lưng hắn mờ ảo huyễn hóa ra một thân ảnh trừng ba mươi mét, nó không có ngũ quan, khắp người tỏa ra một nguồn linh khí khủng khϊếp, độ cao lớn của nó không chỉ dừng lại mà còn muốn tăng thêm.
Thời gian cứ thế trôi qua, sau khi thân ảnh phía sau cao đến bốn mươi mét, Trường Nam cũng chấm dứt việc trùng kích tu vi lại.
Sóng dao động tản đi, Trường Nam cảm nhận phía dưới thân thể mình, có công pháp Luyện Thể quyết, Trường Nam ngoại hình lại càng thanh tú, cơ thể tựa như có da có thịt hơn.
“Ta mới chỉ Ngưng Khí tầng sáu, vậy mà đã có thể huyễn hóa ra khí huyết hóa ảnh, vậy nếu ta trở thành đại viên mãn về sau, chiến lực của ta sẽ thành cái dạng gì?”
Mang theo một chút hưng phấn Trường Nam trở về tới đại lao, hắn đã rời đi tròn một ngày, sau khi trình bày là bản thân có chút việc cá nhân cần xử lý, hắn trở về gian phòng của mình.
Thế nhưng sau khi trở về gian phòng, Trường Nam lại có chút nhíu mày, hắn vốn tính cẩn thận, cho nên trước khi ra ngoài lúc đóng cửa lại luôn có một chút đánh dấu, tuy nhiên hiện tại cánh cửa ở phòng của hắn đúng là đang đóng nhưng Trường Nam phát hiện ra ngay được đã có người mở ra đóng vào cánh cửa này trong khoảng thời gian mình rời đi.
Suy đoán một lúc Trường Nam lại tựa như bình thường trở lại trong phòng, bên trong mọi thứ không có gì thay đổi Trường Nam mới thở ra một hơi nhắm mắt lại tiếp tục tu hành.
Ban đêm, Trường Nam đi ra bên ngoài, hắn hôm nay không có tu hành, muốn xuống phố quan sát một phen, dẫu sao đối với thành trì này Trường Nam cũng chưa có tiếp xúc nhiều, hắn phần lớn thời gian đều ở trong đại lao.
Đang di chuyển lúc Trường Nam bỗng dừng lại, hắn nhếch miệng cười lạnh:
“Quả nhiên là ngươi.”
Sau đó hắn bấm niệm pháp quyết phóng quang cầu về phía vị trí khuất bóng trước mặt.
Tiếng nổ vang ra, kì lạ thay cai ngục ở trong đại lao không một ai phát giác ra được điều gì.
Lúc này phía tiếng nổ kia đi ra một thân ảnh, thần sắc hết sức kinh hoàng, hiển nhiên là không thể ngờ bản thân lại bị phát hiện, hắn chính là Hứa Lâm, hắn đã nhìn chằm chằm vào Trường Nam từ trước đó, nhờ có pháp bảo của mình Hứa Lâm phát hiện ra trên người Trường Nam phát ra dao động của chí bảo, mà dao động này còn rất lớn.
Hứa Lâm đã đi theo Trường Nam từ lâu rồi, chỉ là hắn còn chưa tìm thấy cơ hội ra tay, lúc này Hứa Lâm đang âm thầm đi phía sau Trường Nam, muốn diệt sát hắn trong đêm nay thì bất ngờ lại bị đối phương phát hiện.
Nhưng Hứa Lâm cũng chỉ tỏ ra kinh ngạc một chút, sau đó thần sắc lại trở về như thường, hắn cũng đã nhận ra Trường Nam đã cắm ở đây một cái tiểu kỳ ngăn cách ngoại giới xung quanh, thế rồi hắn cười lạnh lao tới:
“Muốn chết thì ta cũng thành toàn ngươi.”
Trường Nam từ trước đến nay một mực áp chế tu vi, cộng với tuổi đời còn trẻ cho nên Hứa Lâm hoàn toàn tin tưởng đối phương không thể mạnh hơn mình được, huống hồ hắn còn có hậu thủ.
Hứa Lâm thân thể cứng lại, hắn dồn hết linh năng vào nắm đấm tung ra một quyền, Tây Uyên tông luyện thể cũng không phải dạng vừa, một quyền kia làm cho hư không phải vặn vẹo, nó đấm tới trước ngực của Trường Nam.
Trường Nam thần sắc như thường, hắn cũng tung mạnh ra một quyền, Hứa Lâm lúc này biến sắc, thế nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, cánh tay của hắn xương cốt trực tiếp nát bấy.
“Ngươi!”
Sợ hãi bao phủ, hắn không thể tin đối phương một quyền lại mạnh đến thế, thế rồi cắn răng trong túi trữ vật lấy ra hơn mười thanh trường kiếm bấm niệm pháp quyết bắn thẳng tới Trường Nam.
Trường Nam lắc đầu, hắn sau lưng khí huyết ầm ầm chấn động huyễn hóa ra một khôi ảnh không có ngũ quan, cao chừng bốn mươi mét.
Trường Nam đấm ra một quyền, khôi ảnh cũng vậy, chớp mắt từng thanh trường kiếm đều vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Hứa Lâm biến sắc thất thanh hét lên:
“Ngươi… Ngưng khí đại viên mãn!”
Nhưng chưa đợi Hứa Lâm kịp phản ứng Trường Nam trong túi trữ vật lấy ra một thanh mộc kiếm vọt lên chém tới.
“Cứu ta!”
Hứa Lâm hướng phía sau cầu cứu nhưng đây cũng chính là câu nói cuối cùng trong đời của hắn, Trường Nam ngay sau đó mũi kiếm đã đâm thẳng vào lá lách hắn trực tiếp rút đi sinh cơ.
Phía sau lúc này, Văn Xương và Bùi Cường run rẩy, bọn chúng đang định ra tay nhưng thấy đối phương khí huyết hóa ảnh về sau bọn chúng lại khϊếp sợ.
Lúc này cả hai đều xoay người chạy đi, Văn Xương cắn mạnh đầu lưỡi không tiếc xuất ra pháp bảo quý giá nhất muốn bạo nổ mở ra một khe hở của trận pháp, Bùi Cường cũng là như vậy.
Thế nhưng tất cả đều vô dụng, Trường Nam phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh, hắn đang định truy đuổi thì bỗng nhiên đôi chân dừng lại.
Trầm ngâm một lúc, Trường Nam thu hồi khí huyết hóa ảnh, sau đó nhìn lấy hai thân ảnh đang chạy trối chết kia chỉ một chỉ.
Hắn muốn thử xem bản thân mình đã hiểu Trảm Đao Chỉ tới đâu sau những ngày tháng không ngừng nghỉ nghiên cứu.
Ngay khi Trường Nam chỉ tới, thương khung lúc này bỗng chấn động, không biết lôi vụ từ đâu mà xuất hiện ầm ầm nổ vang, toàn bộ tu sĩ, người dân trong thành trì đều cả kinh mà nhìn lên bầu trời.
Mà hai tên Văn Xương và Bùi Cường kia chỉ thấy tâm thần chấn động, toàn thân như có một cỗ uy áp còn mạnh hơn nham thạch rất nhiều bao phủ, như có một thanh đao vô hình muốn đem cơ thể bọn chúng chém làm hai nửa.
Hai tên này đồng loạt ngã xuống, miệng không ngừng phun ra máu tươi, ngũ tạng lục phủ như muốn nổ tung, sau đó bọn chúng trực tiếp thân thể chia năm xẻ bảy, hình thần câu diệt.
Trường Nam cũng là chấn động không thôi, hắn cả người linh năng như muốn khô kiệt, cơ thể cũng gầy đi vài vòng, thế nhưng Chỉ này vẫn là chưa có hoàn toàn thành hình, đây cũng vẫn chỉ là uy áp phủ xuống mà thôi, nếu như một ngày Trường Nam có thể sử dụng nhất chỉ này thì chiến lực của hắn là vô cùng to lớn.
“Quả nhiên Luyện Thể quyết rất phù hợp với Trảm Đao Chỉ!”
Trường Nam có chút ngộ ra, nếu như Trảm Đao Chỉ cần một lượng sinh cơ cực lớn thì Luyện Thể quyết lại có thể bổ sung, đây là sự tương hỗ không thể phù hợp hơn.
Trường Nam nhanh chóng xử lý đống lộn xộn này, hắn hủy đi vết tích của cuộc chiến, sau đó hỏa thiêu ba cái xác này, lấy đi túi trữ vật trên người bọn chúng.
Xong xuôi mọi thứ, như chưa có chuyện gì xảy ra Trường Nam rút lên tiểu kỳ thu hồi trận pháp, trở về gian phòng của mình.
Mà lúc này ở một nơi nào đó, sương mù dày đặc, phía sương mù ấy đang đứng lấy một bức tượng, bức tượng này đôi mắt đột nhiên lóe lên tinh mang sau đó lại trở lại như bình thường.
Cùng thời điểm này, trong gian phòng số bảy của khu vực thứ tư, lão già râu tóc bạc trắng kia bỗng ngẩng đầu lên hướng ra phía bên ngoài, lão già nhắm mắt lại như đang thôi diễn điều gì đó, không lâu sau lão mở mắt ra khóe miệng nhếch lên:
“Vậy mà lại có người ở thời đại này tu luyện Trảm Đao Chỉ, tiểu tử này có chút thú vị!”
Mà cũng trong đêm này, thành trấn vô cùng náo động, bọn chúng không ngừng bàn tán về dị biến trên bầu trời.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Trường Nam có lúc sát khí tỏa ra, còn có thời điểm hắn dùng cách tra tấn thể xác những tên này nhưng bọn chúng thấy vậy thì càng hưng phấn hơn, bọn chúng muốn chết, bọn chúng không muốn phải sống trong cái cảnh dày vò thế này nữa.
Mặc dù đây là tu chân giới, tựu không cần phải như thế này, nếu muốn, những tồn tại phía trên kia có thể nhất kích tất sát đối với những tên này, thế nhưng phải để cho bọn chúng được trải nghiệm cái cảm giác sống không bằng chết, hành hạ tinh thần bọn chúng cho đến khi tuyệt vọng mới thôi, đây mới là hình phạt tàn khốc nhất, còn mang theo hàm ý răn đe.
Trường Nam hắn cũng hiểu cái đạo lý này, thực chất hắn cũng không có đi quan tâm quá nhiều, hắn chỉ muốn thuận lợi hoàn thành công việc, hảo hảo tu hành.
Đảo mắt hai tháng trời qua đi, một ngày này Trường Nam vẫn miệt mài nghiên cứu Trảm Đao Chỉ, mà Luyện Thể quyết của hắn đã đạt tới tầng bốn, nhờ có Luyện Thể quyết phụ trợ, bất giác tu vi Trường Nam đã đạt tới đỉnh của Ngưng Khí tầng năm, hắn chỉ còn thiếu một chút nữa thôi tựu sẽ đột phá.
Lại một tháng nữa trôi qua, hôm nay Trường Nam trong tu hành chợt mở mắt ra, hắn đứng lên rời khỏi đại lao đi xuống phố.
Trường Nam đi tới Bách Hóa phòng, mua một chút ít đan dược tẩm bổ, lại mua thêm một cái tiểu kỳ nhằm phong bế khí tức, những thứ này đều là Trường Nam phải dành tất cả tài sản tích góp được trong suốt mấy tháng qua để đổi lấy, sau đó hắn đi tới một khu vực hoang vắng trống trải trực tiếp ngồi xuống nhắm mắt lại vận chuyển tu vi.
Trường Nam cắm tiểu kỳ xuống, lại lấy ra đan dược nuốt vào một hơi sau, hắn trực tiếp đi trùng kích tu vi.
Lúc này dây chuyền của Trường Nam lóe lên, linh khí vận chuyển, hư không xung quanh vặn vẹo chấn động mạnh, thật may sao khi có tiểu kỳ tương hỗ nên không có tu sĩ nào trong thành trấn phát giác ra được một chút dị thường.
Cơ thể Trường Nam lại một lần được thoát thai hoán cốt, tiếng xương cốt bên trong ầm vang, sau lưng hắn mờ ảo huyễn hóa ra một thân ảnh trừng ba mươi mét, nó không có ngũ quan, khắp người tỏa ra một nguồn linh khí khủng khϊếp, độ cao lớn của nó không chỉ dừng lại mà còn muốn tăng thêm.
Thời gian cứ thế trôi qua, sau khi thân ảnh phía sau cao đến bốn mươi mét, Trường Nam cũng chấm dứt việc trùng kích tu vi lại.
Sóng dao động tản đi, Trường Nam cảm nhận phía dưới thân thể mình, có công pháp Luyện Thể quyết, Trường Nam ngoại hình lại càng thanh tú, cơ thể tựa như có da có thịt hơn.
“Ta mới chỉ Ngưng Khí tầng sáu, vậy mà đã có thể huyễn hóa ra khí huyết hóa ảnh, vậy nếu ta trở thành đại viên mãn về sau, chiến lực của ta sẽ thành cái dạng gì?”
Mang theo một chút hưng phấn Trường Nam trở về tới đại lao, hắn đã rời đi tròn một ngày, sau khi trình bày là bản thân có chút việc cá nhân cần xử lý, hắn trở về gian phòng của mình.
Thế nhưng sau khi trở về gian phòng, Trường Nam lại có chút nhíu mày, hắn vốn tính cẩn thận, cho nên trước khi ra ngoài lúc đóng cửa lại luôn có một chút đánh dấu, tuy nhiên hiện tại cánh cửa ở phòng của hắn đúng là đang đóng nhưng Trường Nam phát hiện ra ngay được đã có người mở ra đóng vào cánh cửa này trong khoảng thời gian mình rời đi.
Suy đoán một lúc Trường Nam lại tựa như bình thường trở lại trong phòng, bên trong mọi thứ không có gì thay đổi Trường Nam mới thở ra một hơi nhắm mắt lại tiếp tục tu hành.
Ban đêm, Trường Nam đi ra bên ngoài, hắn hôm nay không có tu hành, muốn xuống phố quan sát một phen, dẫu sao đối với thành trì này Trường Nam cũng chưa có tiếp xúc nhiều, hắn phần lớn thời gian đều ở trong đại lao.
Đang di chuyển lúc Trường Nam bỗng dừng lại, hắn nhếch miệng cười lạnh:
“Quả nhiên là ngươi.”
Sau đó hắn bấm niệm pháp quyết phóng quang cầu về phía vị trí khuất bóng trước mặt.
Tiếng nổ vang ra, kì lạ thay cai ngục ở trong đại lao không một ai phát giác ra được điều gì.
Lúc này phía tiếng nổ kia đi ra một thân ảnh, thần sắc hết sức kinh hoàng, hiển nhiên là không thể ngờ bản thân lại bị phát hiện, hắn chính là Hứa Lâm, hắn đã nhìn chằm chằm vào Trường Nam từ trước đó, nhờ có pháp bảo của mình Hứa Lâm phát hiện ra trên người Trường Nam phát ra dao động của chí bảo, mà dao động này còn rất lớn.
Hứa Lâm đã đi theo Trường Nam từ lâu rồi, chỉ là hắn còn chưa tìm thấy cơ hội ra tay, lúc này Hứa Lâm đang âm thầm đi phía sau Trường Nam, muốn diệt sát hắn trong đêm nay thì bất ngờ lại bị đối phương phát hiện.
Nhưng Hứa Lâm cũng chỉ tỏ ra kinh ngạc một chút, sau đó thần sắc lại trở về như thường, hắn cũng đã nhận ra Trường Nam đã cắm ở đây một cái tiểu kỳ ngăn cách ngoại giới xung quanh, thế rồi hắn cười lạnh lao tới:
“Muốn chết thì ta cũng thành toàn ngươi.”
Trường Nam từ trước đến nay một mực áp chế tu vi, cộng với tuổi đời còn trẻ cho nên Hứa Lâm hoàn toàn tin tưởng đối phương không thể mạnh hơn mình được, huống hồ hắn còn có hậu thủ.
Hứa Lâm thân thể cứng lại, hắn dồn hết linh năng vào nắm đấm tung ra một quyền, Tây Uyên tông luyện thể cũng không phải dạng vừa, một quyền kia làm cho hư không phải vặn vẹo, nó đấm tới trước ngực của Trường Nam.
Trường Nam thần sắc như thường, hắn cũng tung mạnh ra một quyền, Hứa Lâm lúc này biến sắc, thế nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, cánh tay của hắn xương cốt trực tiếp nát bấy.
“Ngươi!”
Sợ hãi bao phủ, hắn không thể tin đối phương một quyền lại mạnh đến thế, thế rồi cắn răng trong túi trữ vật lấy ra hơn mười thanh trường kiếm bấm niệm pháp quyết bắn thẳng tới Trường Nam.
Trường Nam lắc đầu, hắn sau lưng khí huyết ầm ầm chấn động huyễn hóa ra một khôi ảnh không có ngũ quan, cao chừng bốn mươi mét.
Trường Nam đấm ra một quyền, khôi ảnh cũng vậy, chớp mắt từng thanh trường kiếm đều vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Hứa Lâm biến sắc thất thanh hét lên:
“Ngươi… Ngưng khí đại viên mãn!”
Nhưng chưa đợi Hứa Lâm kịp phản ứng Trường Nam trong túi trữ vật lấy ra một thanh mộc kiếm vọt lên chém tới.
“Cứu ta!”
Hứa Lâm hướng phía sau cầu cứu nhưng đây cũng chính là câu nói cuối cùng trong đời của hắn, Trường Nam ngay sau đó mũi kiếm đã đâm thẳng vào lá lách hắn trực tiếp rút đi sinh cơ.
Phía sau lúc này, Văn Xương và Bùi Cường run rẩy, bọn chúng đang định ra tay nhưng thấy đối phương khí huyết hóa ảnh về sau bọn chúng lại khϊếp sợ.
Lúc này cả hai đều xoay người chạy đi, Văn Xương cắn mạnh đầu lưỡi không tiếc xuất ra pháp bảo quý giá nhất muốn bạo nổ mở ra một khe hở của trận pháp, Bùi Cường cũng là như vậy.
Thế nhưng tất cả đều vô dụng, Trường Nam phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh, hắn đang định truy đuổi thì bỗng nhiên đôi chân dừng lại.
Trầm ngâm một lúc, Trường Nam thu hồi khí huyết hóa ảnh, sau đó nhìn lấy hai thân ảnh đang chạy trối chết kia chỉ một chỉ.
Hắn muốn thử xem bản thân mình đã hiểu Trảm Đao Chỉ tới đâu sau những ngày tháng không ngừng nghỉ nghiên cứu.
Ngay khi Trường Nam chỉ tới, thương khung lúc này bỗng chấn động, không biết lôi vụ từ đâu mà xuất hiện ầm ầm nổ vang, toàn bộ tu sĩ, người dân trong thành trì đều cả kinh mà nhìn lên bầu trời.
Mà hai tên Văn Xương và Bùi Cường kia chỉ thấy tâm thần chấn động, toàn thân như có một cỗ uy áp còn mạnh hơn nham thạch rất nhiều bao phủ, như có một thanh đao vô hình muốn đem cơ thể bọn chúng chém làm hai nửa.
Hai tên này đồng loạt ngã xuống, miệng không ngừng phun ra máu tươi, ngũ tạng lục phủ như muốn nổ tung, sau đó bọn chúng trực tiếp thân thể chia năm xẻ bảy, hình thần câu diệt.
Trường Nam cũng là chấn động không thôi, hắn cả người linh năng như muốn khô kiệt, cơ thể cũng gầy đi vài vòng, thế nhưng Chỉ này vẫn là chưa có hoàn toàn thành hình, đây cũng vẫn chỉ là uy áp phủ xuống mà thôi, nếu như một ngày Trường Nam có thể sử dụng nhất chỉ này thì chiến lực của hắn là vô cùng to lớn.
“Quả nhiên Luyện Thể quyết rất phù hợp với Trảm Đao Chỉ!”
Trường Nam có chút ngộ ra, nếu như Trảm Đao Chỉ cần một lượng sinh cơ cực lớn thì Luyện Thể quyết lại có thể bổ sung, đây là sự tương hỗ không thể phù hợp hơn.
Trường Nam nhanh chóng xử lý đống lộn xộn này, hắn hủy đi vết tích của cuộc chiến, sau đó hỏa thiêu ba cái xác này, lấy đi túi trữ vật trên người bọn chúng.
Xong xuôi mọi thứ, như chưa có chuyện gì xảy ra Trường Nam rút lên tiểu kỳ thu hồi trận pháp, trở về gian phòng của mình.
Mà lúc này ở một nơi nào đó, sương mù dày đặc, phía sương mù ấy đang đứng lấy một bức tượng, bức tượng này đôi mắt đột nhiên lóe lên tinh mang sau đó lại trở lại như bình thường.
Cùng thời điểm này, trong gian phòng số bảy của khu vực thứ tư, lão già râu tóc bạc trắng kia bỗng ngẩng đầu lên hướng ra phía bên ngoài, lão già nhắm mắt lại như đang thôi diễn điều gì đó, không lâu sau lão mở mắt ra khóe miệng nhếch lên:
“Vậy mà lại có người ở thời đại này tu luyện Trảm Đao Chỉ, tiểu tử này có chút thú vị!”
Mà cũng trong đêm này, thành trấn vô cùng náo động, bọn chúng không ngừng bàn tán về dị biến trên bầu trời.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Danh sách chương