Nhìn theo bóng lưng của đại hán đầu trọc bị áp giải đi, Trường Nam thở dài một tiếng sau đó trở về lại gian phòng của mình tu hành.

Những ngày sau đó, hắn vừa tu hành, cũng vừa đi tìm hiểu về những loại thảo dược khác nhau.

Mà ở Bách Hóa Phòng, tại gian hàng của đan dược, đứng ở quầy hàng kia không còn là thiếu nữ trước đó nữa, mà là một lão già, trên mặt đã có nhiều vết nhăn nhúm.

Lão già này cũng rất nhiệt tình giới thiệu cho Trường Nam, thậm chí có những chỗ còn giải thích rất kỹ về những công dụng, tác dụng phụ của các loại thảo dược khác nhau.

Nhờ có vậy cho nên hiểu biết của Trường Nam về thảo dược cũng không phải là nhỏ, hắn cũng cực kỳ có nhiều hứng thú với phương diện này.

Lại một tháng nữa trôi qua, cuộc sống Trường Nam dường như là đi vào quỹ đạo, hắn bất giác cũng đã làm việc ở đại lao này được tròn một năm, thói quen sinh hoạt cũng không có gì thay đổi.
Đối với phàm nhân, một năm có thể cũng là khoảng thời gian đáng kể, thế nhưng với tu sĩ thì chỉ như một cái chớp mắt, mà trong khoảng thời gian này tu vi của Trường Nam tiến triển cũng rất chậm, trong thế giới tu chân, đã có rất nhiều những tu sĩ Ngưng Khí vì không thể đột phá cảnh giới Trúc Cơ mà tuổi thọ đi đến cực hạn bỏ mình.

Mặc dù Trường Nam tu hành tốc độ cũng không phải là chậm, trên hết hắn còn có dây chuyền phụ trợ, thế nhưng chừng ấy vẫn là chưa đủ, hắn bản thân tu vi còn muốn phải mạnh hơn nữa, thật nhanh nếu như muốn hảo hảo sinh tồn dưới bầu trời này.

Ánh nắng chiếu cao trên bầu trời, từng tia từng tia rơi trước hiên nhà nơi gian phòng mà Trường Nam đang ở, hắn bước chân ra phía ngoài, trên người là một bộ trường bào màu lam nhạt, mái tóc đen dài, khuôn mặt như say như mê, trầm mê trong những kiến thức về thảo dược.
Đi về khu phòng giam lúc, Trường Nam vẫn như thói quen dọn dẹp vệ sinh qua một lượt, công việc hiện tại Trường Nam xử lý càng là nhanh chóng, hắn muốn xong việc sớm sau đó xuống phố tìm hiểu về một số tài nguyên có thể phụ trợ cho tu hành.

Nhanh chóng Trường Nam đã dọn dẹp tới gian phòng cuối cùng, cũng là buồng giam số bảy, buồng giam này Trường Nam hàng ngày vẫn dọn qua, dường như là thuận lợi và nhanh chóng nhất.

Bên trong là một cái lão già gần đất xa trời, nhìn khí chất rất bình thường, theo như Trường Nam, hắn khẳng định người này bất quá chỉ là một cái phàm nhân.

Lão già này trong suốt khoảng thời gian Trường Nam làm việc cũng không nói lấy một lời nào, chỉ chăm chú đọc sách, không hề quan tâm đến ngoại giới xung quanh.

Thế nhưng ngay khi Trường Nam dọn dẹp xong định rời đi thì bỗng lão già ấy ngẩng đầu lên, bàn tay gấp lại trang sách, mở ra giọng nói khàn khàn như đã thật lâu không được nói chuyện:
“Tiểu hữu, có rượu không?”

Trường Nam bước chân dừng lại, hắn xoay người đánh giá lão già một phen sau đó trầm ngâm một lúc không nói gì mà rời đi.

Phía sau lão già lúc này thở dài một tiếng lại tiếp tục nói ra câu nói thứ hai:

“Một bình rượu, đổi lấy một câu chuyện phiếm, thế nào?”

Trước lời nói của lão già Trường Nam vẫn không nói gì mà rời đi, nhưng không lâu sau, hắn quay lại, trên tay còn cầm lấy một bầu rượu, ném cho lão già về sau, Trường Nam ngồi xuống phía đối diện, không nói một lời.

Nhận lấy bầu rượu, lão già híp mắt nhìn Trường Nam, sau đó lão tu lấy một hơi dài rồi thở ra một tiếng khà khà thực sự thỏa mãn.

Mục đích Trường Nam đưa rượu cho lão già này là thực sự hắn rất có hứng thú với lão, khoảng thời gian qua lão già này trông thì rất bình thường, nhưng lại không bình thường, mặc dù Trường Nam cũng không biết là vấn đề nằm ở đâu nhưng trực giác vẫn nói cho hắn biết, lão già này thực không đơn giản.

Lão già sau khi tu lấy một hơi rượu dài sau đó cười lên ha hả hướng Trường Nam nói:

“Tiểu hữu, để nghe được câu chuyện của lão phu phiền ngươi hãy thả lỏng tu vi, khóa chặt sát khí.”

Trường Nam nhíu mày, hắn trên người đúng thật là có sát khí, đây là thứ hắn tích tụ trên việc gϊếŧ qua rất nhiều ác ma, hắn cẩn thận đánh giá lão già một phen thế nhưng sau đó vẫn là làm theo.

Theo lấy tu vi cùng sát khí của Trường Nam thu lại, lão già cười cười mở ra quyển sách, sau đó một cái bút lông không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên tay, lão già thần sắc như thường nói:

“Tiểu hữu nhắm mắt lại đi, câu chuyện của lão phu bắt đầu!”

Theo lấy câu nói vừa ra, lão già dùng bút lông chấm một điểm xuống trang sách, Trường Nam lúc này cũng vừa hay nhắm mắt lại, ý thức hắn lúc này không tự chủ được mà như chìm vào mơ hồ.

Một lúc lâu sau hắn bỗng giật mình mở mắt ra, trong đầu còn một trận đau nhức, thế nhưng rất nhanh Trường Nam ý thức đã quay trở lại, hắn nhớ trước lúc mình nhắm mắt lão già vẫn còn đó, vậy mà hiện tại trước mắt hắn lại là một cái trần nhà được làm bằng gỗ, gian nhà này không lớn, đây là cái giường được đan bằng tre nứa đặt ở ngay bên cạnh cánh cửa ra vào có chút nhỏ bé chỉ vừa cho một người đi qua.

Lúc này từ trong phòng bếp của căn nhà gỗ này truyền ra những mùi thảo dược, hơi ấm từ đó khuyếch tán khắp nhà.

Không lâu sau, từ bên trong đi ra một mỹ phụ, người này trên tay còn cầm lấy một bát thuốc đen ngòm, đi về phía giường tre lúc, mỹ phụ này bỗng nở ra một nụ cười, ánh mắt có phần nhu hòa, giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ấm nói ra:

“Trường Nam, chịu khó uống thuốc này vào, cơ thể con sẽ sớm khỏe trở lại thôi.”

Trường Nam vô cùng kinh ngạc, hắn nhìn xuống thân thể của mình, thân thể hắn lúc này chỉ là một cái năm, sáu tuổi, toàn thân khoác lấy một lớp áo bông cực dày, hơi thở đôi lúc còn phả ra sương khói.

Trước ánh mắt kia của mỹ phụ, Trường Nam trong lòng có chút không thể nói lên lời, hắn bất giác bàn tay đưa ra tiếp lấy bát thuốc kia đưa vào miệng từ từ mà uống hết.

Vị thuốc thực sự là rất đắng, thế nhưng đối với Trường Nam thì không có chút khó khăn nào, sau khi hắn uống hết một hơi mỹ phụ kia cười cười xoa đầu Trường Nam nói:

“Tiểu hài hôm nay có chút bản lĩnh a, ngươi phải sớm khỏe lại để còn thực hiện được ước mơ thi đậu vào kinh thành làm quan.”

Trường Nam trầm mặc, bây giờ đầu hắn thật đau nhói, mỹ phụ thấy thế thì vô cùng lo lắng hỏi:

“Ngươi vẫn cảm thấy không khỏe sao?”

Trường Nam cứ miên man, sau đó hắn nhìn về hướng mỹ phụ kia, một cảm giác rất quen thuộc mà nói ra:

“Mẫu thân, con làm một giấc mộng.”

Mỹ phụ kia ngạc nhiên hỏi:

“Ồ, giấc mộng như thế nào?”

“Mẫu thân, ta mộng, trong mộng ta thấy mình vốn là một cái thiếu niên, ta sống cô độc một mình tại một nơi được gọi là làng Việt Hải.

Nơi đó thời tiết khắc nghiệt, còn có cả cái gì mà ác ma, bọn chúng rất dữ tợn, có thể gϊếŧ người mà không ghê tay.

Ta thấy mình trở thành tồn tại như thần tiên, có thể dùng được thuật pháp, sau đó gϊếŧ ác ma, đi tới một nơi thành trì rộng lớn, trở thành đệ tử của một môn phái gọi là Tây Uyên Tông.

Sau đó ta làm việc tại đại lao, cuối cùng gặp một người… một người… ưm ta cũng không rõ ràng nữa.”

Nói đến đây Trường Nam như có gì đó mắc nghẹn, không lâu sau mỹ phụ bỗng ôm hắn vào lòng, bàn tay ấm áp xoa xoa bờ lưng của hắn nhẹ nhàng nói:

“Không sao đâu, đó cũng chỉ là giấc mộng, thế giới này thực sự là không có ác ma a.”

Trường Nam cơ thể có chút mệt mỏi ngủ thϊếp đi, không biết qua bao lâu, một trận gió lạnh từ bên ngoài bỗng vù vù thổi vào bởi vì cánh cửa mở ra.

Bên ngoài đi vào một nam nhân trung niên, trên tay còn có một cây cung và một con thỏ đã chết, nam nhân này đi vào đóng cửa lại, thần sắc có chút mệt mỏi.

Trường Nam vì trận gió thổi vào mà tỉnh giấc, hắn mở mắt ra nhìn thấy một nam nhân trung niên, ý thức của hắn luôn luôn nhắc nhở, nói cho hắn biết nam nhân trước mặt này chính là phụ thân của hắn, Trường Nam vừa dụi dụi con mắt, vừa thấp giọng mở miệng:

“Phụ thân!”

Nam nhân trung niên thấy thế liền tươi cười nói với Trường Nam:

“Hài tử, con khỏe chưa.”

Trường Nam không nói gì mà bước đến bên cạnh phụ thân nói ra:

“Phụ thân, hôm nay người có mang sách về cho con không, con muốn đọc thật nhiều sách a, con muốn sau này làm quan, gia đình ba người chúng ta cùng nhau chuyển vào kinh thành sống.”

Nam tử trung niên thấy thế cười lên ha hả:

“Tất nhiên là có rồi, sách đây sách đây.”

Trường Nam nhìn thấy sách thì ánh mắt sáng lên, sau đó hắn cầm lấy cuốn sách chạy lại giường tre rồi nằm úp người xuống say mê mà đọc.

Mỹ phụ từ trong bếp đi ra, cùng nam tử ánh mắt nhìn nhau đều thấy được sự hài lòng, tán thưởng.

Cứ thế một nhà ba người cùng nhau trải qua bữa cơm gia đình, tiếng nói cười từ trong căn nhà gỗ vọng ra, cảnh tượng rất ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, nam tử trung niên, cũng là cha của Trường Nam rời nhà từ rất sớm, ông làm nghề thợ săn, cùng với một đoàn đội từ trong trấn nhỏ này hàng ngày đi vào rừng để săn bắt.

Còn mỹ phụ thì chỉ ở trong nhà, làm công việc nội trợ cũng như chăm lo cho Trường Nam.

Trường Nam sau đó cũng tỉnh dậy, ăn điểm tâm xong được mỹ phụ cõng lên trên lưng đi ra phía ngoài.

Nhà của Trường Nam thuộc một trong hơn năm mươi nhân khẩu của trấn nhỏ tên là Thanh Hà, nằm ở một vùng sơn cốc hẻo lánh, thuộc Đại Chu quốc.

Những hộ dân ở đây dựng nhà rải rác, mỗi căn nhà cách nhau gần thì cũng phải vài chục mét.

Trường Nam trên lưng mỹ phụ đi về phía một mảnh đồi, trên đường còn gặp rất nhiều người dân khác, họ cũng chào hỏi nhau rất thân mật, đôi khi còn hướng hắn mà trêu ghẹo, chọc ngoáy.

Theo lấy mẫu thân hắn đi về phía trước, không lâu sau hai người đi đến một mẫu ruộng ngô trên khu vực nương rẫy này.

Ruộng đồng ở trấn Thanh Hà thường nằm ở trên những ngọn đồi, thường được người dân ở đây quy hạch giống như cấu trúc của những bậc thang, khu vực ruộng ngô nhà Trường Nam cũng nằm ở vị trí không tính là cao trên ngọn đồi.

Sau khi quan sát một hồi, mẫu thân hắn thu hoạch những trái ngô to, dọn dẹp một chút ít cỏ dại, rồi lại cõng Trường Nam trên lưng trở về.

Trên đường trở về Trường Nam nhìn thấy đám Đại Cẩu, thế là hắn nói với mẫu thân một tiếng, trượt từ trên lưng bà xuống chạy đi cùng đám Đại Cẩu.

Đám Đại Cẩu là những cái tiểu hài trạc tuổi hắn ở trong trấn, Trường Nam rất thích chơi đùa với bọn chúng, bọn chúng thường vui vẻ chơi đùa quanh con suối nhỏ, nào là ném đá, nào thì trốn tìm…

Cuộc sống yên bình cứ thế ngày tháng trôi qua, một ngày này Trường Nam đang đọc sách trong nhà thì phụ thân hắn săn bắt trở về, trên mặt ông thần sắc mệt mỏi, cũng có lo lắng.

Trường Nam chỉ thấy phụ thân hắn cùng mẫu thân hắn như trao đổi gì đó rất nhỏ, rồi lại thấy mẫu thân hắn vô thần ngồi dựa trên ghế khuôn mặt như cắt không ra máu.

Có thể Trường Nam còn quá nhỏ nên không thể hiểu được có vấn đề gì đang xảy ra thế nhưng ngay sau ngày hôm ấy, cả trấn nhỏ như thực sự có nhiều thay đổi.

Khung cảnh không còn như xưa nữa, thay vào đó là những sự trầm mặc, những tiếng thở dài, phụ thân Trường Nam cũng không vào rừng nữa, ông cùng với những trung niên trong nhóm liên tục cùng nhau như đang bàn luận gì đó, sau đó lại thúc ngựa đi về hướng kinh thành.

Năm bảy ngày sau lại trở về thôn, thần sắc rất mệt mỏi, trước nhiều ánh mắt chờ mong, phụ thân Trường Nam cũng chỉ lắc đầu mà thở dài.

Thế rồi ngày tháng trôi qua chớp mắt Trường Nam đã lên bảy tuổi, hôm nay là một ngày cũng như bao ngày thường khác mà thôi, có điều cả phụ mẫu hai người bọn hắn đều rất nhu hòa mà ở cùng Trường Nam, chơi đùa với hắn, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau sinh hoạt, cho đến buổi tối hôm đó, cha Trường Nam nửa đùa nửa thật nói với hắn:

“Tiểu hài, cha con ta chơi một trò chơi đi, ta có một cuốn sách này, đưa ngươi đọc, ngươi phải bịt tai lại, và trốn đi, nếu như trước khi ngươi đọc xong cuốn sách này mà ta chưa tìm được ngươi thì coi như ngươi thắng.”

Nói xong ông xoa xoa đầu Trường Nam, lấy một cái bọc lông cừu bít chặt hai tai của Trường Nam, sau đó ra hiệu ý bảo hắn trốn đi.

Mà Trường Nam cũng chỉ là một đứa nhỏ mang tâm hồn trẻ thơ, đối với trò chơi trốn tìm hắn tự nhận số hai không ai là số một trong trấn, ngay cả đám Đại Cẩu cũng phải thán phục với hắn.

Thế rồi Trường Nam trốn đi thật xa tại phía con suối, nơi đây có một cái hang động được bao phủ bằng những lớp đá lớn chỉ dư ra một cái khe nhỏ vừa đủ cho Trường Nam chui vào.

Hang động này chỉ có một mình Trường Nam trong lúc vô tình mà phát hiện, vì thế cho nên hắn mới là vô địch thiên hạ trong trò chơi trốn tìm này.

Tiến nhập hang động về sau Trường Nam cười cười đem cuốn sách ra đọc, cuốn sách cũng có vẻ dài, để đọc hết bất quá cũng phải kiên trì hơn một ngày thời gian.

Mà ở phía trấn nhỏ lúc này, trong gian nhà gỗ của Trường Nam, mẫu thân của hắn tiến tới nắm lấy bàn tay của chồng mình sau đó nhẹ giọng nói:

“Hi vọng con trai chúng ta có thể vượt qua kiếp nạn này!”

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện