Sông Cấm, một con sông rộng lớn với diện tích hàng ngàn cây số, nước sông theo dòng chảy tiến về hướng Tây Bắc đổ ra biển Thượng Lưu.

Con sông này dường như là đi qua tất cả thành trì của Tây Uyên Tông, thậm chí là có cả Khôi Âm Tông, là nơi cung cấp một lượng lớn tài nguyên đối với tu sĩ của những tông môn này, bởi vì theo lấy hạo kiếp phủ xuống, thảm thực vật tại đây đã phát sinh ra nhiều biến hóa khôn lường đi kèm với đó là những sinh vật quỷ dị.

Trường Nam lúc này đang di chuyển trên một bến cảng gần đó, hắn sau khi rời khỏi thành trấn liền trực tiếp đi tới đây, khoảng cách cũng không tính là xa.

Bến cảng này người ra người vào rất náo nhiệt, có những con thuyền cực lớn vận chuyển các loại vật tư cung cấp tới cho thành trấn này, thậm chí còn có những cuộc giao dịch của các tu sĩ được diễn ra tại đây.
Trường Nam cũng không quan tâm đến những thứ này, hắn lúc này trên thân mặc lấy một bộ quần áo rất mộc mạc không khác với người phàm là bao, trên đầu còn đội một cái nón lá có phần cũ kĩ, hắn không muốn gây nên quá nhiều sự chú ý cho bản thân.

Thực tế trong loạn thế này, những tu sĩ khác khi muốn rời xa khu vực của tông môn cũng đều giống như là Trường Nam, tất cả đều không muốn rước thêm nhiều phiền toái cho bản thân, nhất là trong thời kỳ các tông môn đều có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào.

Mặc dù thời gian tới lúc hẹn với Dương Thiên Long chỉ còn có một ngày, thế nhưng Trường Nam cũng không có nóng vội, hắn đi tới một tửu lâu ở gần bến cảng, sau đó biểu hiện không cho thấy sự khác thường nào bước vào bên trong gọi một chút thức ăn, cũng đã thật lâu rồi Trường Nam không được thưởng thức những món ăn quen thuộc như lúc còn là thiếu niên ở làng Việt Hải, trở thành tu sĩ đôi khi việc ăn uống là không quá quan trọng thế nhưng đây cũng được xem như một cách thức để tưởng nhớ về những ngày tháng trước kia.
Một khoảng thời gian trôi qua, sau khi đã ăn xong một ít thức ăn Trường Nam liền đứng dậy rời đi, lúc này bến cảng số lượng người đã thưa thớt đi nhiều, thế rồi Trường Nam liền đi tới khu vực ít người qua lại, hắn hít sâu một hơi sau đó tháo chiếc vòng trên cổ xuống.

Từ sau khi tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng bảy Trường Nam đã có một chút thông linh với chiếc vòng cổ này, hắn cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu lên vòng cổ sau đó bấm niệm pháp quyết.

Theo lấy pháp quyết, sau đó có một cỗ lực lượng bàng bạc xuất hiện xung quanh vòng cổ, một ánh sáng lóe lên, bất chợt chiếc vòng cổ huyễn hóa thành một con thuyền gỗ nổi bồng bềnh trên mặt nước.

Thuyền gỗ không lớn chỉ có một khoang, đối với Trường Nam, bộ dáng thuyền gỗ này không mấy xa lạ, đây chính là chiếc thuyền năm xưa mà Trường Nam thường bảo quản, là kỷ vật gia truyền do tổ tiên Trường gia để lại, chỉ có điều năm đó Trường Nam chỉ coi nó như một chiếc thuyền gỗ bình thường, nhưng khi đã trở thành tu sĩ về sau Trường Nam càng là cảm nhận được sự bất phàm của nó.
Trường Nam thu hồi mục quang, đôi chân bước lên trên khoang thuyền ngồi xuống vừa đả tọa vừa thôi động linh khí điều khiển con thuyền gỗ theo dòng nước đi về phía xa xa.

Ánh nắng cuối ngày như những đốm lửa trong đống tro tàn, tang thương, tĩnh mịch, trời chiều hoàng hôn chiếu xuống mặt sông phản chiếu ra những tia sáng chói mắt.

Dư quang ảm đạm chiếu xuống thân ảnh của một thiếu niên đang ngồi trên một con thuyền gỗ nhỏ, cái bóng của thiếu niên ấy kéo thật dài, thật dài, nếu như có một họa sĩ ở đây chắc chắn khung cảnh này sẽ trở thành một kiệt tác tuyệt mỹ dị thường.

Trường Nam ngồi ở chính giữa thuyền gỗ, không một chút khẩn trương, sâu trong ánh mắt chỉ có một sự bình tĩnh đến dọa người.

Dần dà, bóng tối hàng lâm, bóng tối luôn luôn là ác mộng đối với phàm nhân, nhưng đối với tu sĩ, đôi khi cũng chỉ là một thử thách trên con đường trở thành cường giả.

Hắc ám phủ xuống, mặt sông thủy triều như dậy sóng, mực nước đang dần tăng lên, Trường Nam ngồi trong thuyền gỗ cũng đã cảm nhận được một chút chấn động, thuyền gỗ đang lắc lư qua lại, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức lắc lư mà thôi.

Thế nhưng sông Cấm vốn nhiều quỷ dị, lúc này từng tiếng sói tru, những thanh âm âm ỉ nỉ non đang vang vọng bốn phương.

Phía dưới đáy sông, Trường Nam như cảm nhận được có rất nhiều dã thú nguy hiểm đang di chuyển, hắn cũng phải giữ bình tĩnh hết cỡ mới có thể tránh đi sự chú ý của những dã thú đáng sợ này.

Mặt khác, trên mặt sông lúc này không chỉ có mình Trường Nam, khi thuyền gỗ của hắn đi tới một vị trí bỗng trước mặt hắn xuất hiện hai thân ảnh của một đôi đạo lữ, hai thân ảnh ấy đều mặc một bộ quần áo trắng tinh, khuôn mặt không thể nhìn rõ ngũ quan.

Nam nhân thì che ô cho nữ nhân, mà nữ nhân không ngừng vang vọng một câu ca dao: “Thế gian vận mệnh sinh tử luân hồi, sinh có quả, tử là nhân, nhân nhân quả quả, quả quả nhân nhân, biết bao giờ cho dứt!”

Theo lấy câu ca dao, trên tay của nữ nhân là một cái xích sắt thật lớn, kéo theo hàng trăm những âm ảnh dữ tợn phía sau, bọn chúng ngũ quan đều quỷ dị vặn vẹo, toàn thân tràn ra một cỗ oán khí bức người.

Trường Nam con ngươi co rụt lại, hắn không dám thở sâu đem khí tức thu liễm đến mức tối đa, hắn biết đôi đạo lữ này, vốn là đã đọc qua trong cổ tịch, đây chính là “Bách quỷ dạ hành” trong truyền thuyết.

Câu ca dao dần dần vang vọng ở phía xa, nó còn có chút tang thương, tuế nguyệt, Trường Nam lúc này mới dám thở mạnh, một màn vừa rồi thực sự làm cho hắn phải chấn động, đôi đạo lữ kia cho hắn thấy một cỗ khí tức rất nguy hiểm, tựu như muốn hắn chết chỉ trong một ý niệm.

Đêm này, Trường Nam còn gặp qua rất nhiều điều quỷ dị khác, điều này làm Trường Nam càng là hiểu biết sâu hơn về tu chân giới, thực sự bây giờ hắn mới nhận thức được, thực chất Thái Dương Kiếp phủ xuống, ác ma chỉ là một trong số rất nhiều những quỷ dị khác mà thôi.

Thế rồi thời gian qua đi, nửa ngày sau Trường Nam rốt cục cũng tới nơi được đánh dấu trên bản đồ, đây là một hòn đảo, diện tích không phải là lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng không phải, khi đến gần Trường Nam còn cảm nhận được một chút dao động của trận pháp.

Trường Nam thu hồi thuyền gỗ lại sau đó đeo trở lại lên cổ rồi không nhanh không chậm đi vào sâu trong hòn đảo này, nơi được Dương Thiên Long lựa chọn để tụ họp.

Mà lúc này tại một nơi nào đó trong đảo xuất hiện bốn thân ảnh, khuôn mặt người thì khẩn trương, người thì khó chịu, còn người thì vô cùng lãnh đạm.

Trong đó có Dương Thiên Long, hắn hiển nhiên đang rất khẩn trương, thực tế nhóm người của hắn đã nên sớm xuất phát rồi, lúc này từng nhóm người trên đảo cũng dần dà đi vào nơi được gọi là mộ huyệt, chỉ có nhóm của Dương Thiên Long là chưa có động.

Lúc này một tu sĩ vóc người cao lớn tiến lên lớn tiếng với Dương Thiên Long:

“Ngươi có chắc tên tu sĩ mà ngươi mời tới có đến không? Cứ với tình hình này thì một ngọn tóc còn không lấy được chứ đừng nói đến pháp bảo.”

Dương Thiên Long lúc này cười cười nói:

“Phi huynh, yên tâm đi, ta tin chắc rằng hắn sẽ tới, kiên nhẫn một chút, làm ăn với ta ngươi còn không yên tâm hay sao?”

Một tu sĩ khác trong nhóm người, thân hình có chút nhỏ con hừ lạnh:

“Chúng ta chỉ đợi thêm một canh giờ nữa, nếu cái người ngươi nói còn không tới thì lập tức xuất phát, tránh cho việc trở thành trâu chậm uống nước đυ.c.”

Tu sĩ vóc người cao lớn cũng gật đầu đồng ý, tu sĩ còn lại trong nhóm người thì chỉ im lặng không nói gì, dường như tất cả sự việc đều không liên quan đến người này vậy.

Dương Thiên Long lúc này chỉ còn biết thở dài, thực ra hắn cũng không chắc chắn rằng Trường Nam có tới hay không, nhưng nếu như có Trường Nam trong nhóm thì Dương Thiên Long mới lại càng yên tâm hơn.

Bởi vì chuyến đi tới mộ huyệt mai táng cường giả Nguyên Anh lần này Dương Thiên Long cảm nhận được có nhiều sự hung hiểm, trực giác này của hắn cũng là do đã trải qua rất nhiều lần tương tự mà đúc kết ra.

Thế nhưng trong sự lo lắng cùng sốt ruột của Dương Thiên Long thì lúc này phía xa trước mắt đám người xuất hiện một thân ảnh thiếu niên, thiếu niên này mặc một bộ đồ giản dị, trên đầu đội một chiếc nón lá, hai tay cầm một cuốn sách có phần mục nát và một cây bút lông.

Thiếu niên này đang chăm chú vào trong cuốn sách, không biết hắn đang làm gì, một lúc sau hắn đi tới chỗ đám người Dương Thiên Long ngẩng đầu lên và nói:

“Trường mỗ đến muộn, xin thứ lỗi!”

Dương Thiên Long con ngươi lúc này bỗng sáng lên cười ha hả tiến tới nói với Trường Nam:

“Không sao, không sao, tới là tốt rồi, giới thiệu với các vị huynh đệ đây là Trường Nam, người trước đó ta đã nói với các ngươi.”

Sau đó hắn chỉ vào tu sĩ vóc người cao lớn nói với Trường Nam:

“Trường Nam huynh đệ đây là Phi Vân Sơn, người sẽ đi với chúng ta lần này.”

“Còn đây là Bùi Hữu Đức.” Dương Thiên Long chỉ tới tu sĩ nhỏ con và nói.

Cuối cùng hắn quét ánh mắt tới tên tu sĩ còn lại nói:

“Đây là Hứa Dương.”

Phi Vân Sơn lúc này hừ lạnh sau đó giọng điệu có chút khinh thường nói ra:

“Chỉ là Ngưng Khí tầng bảy , Dương Thiên Long ngươi xem bọn ta là cái gì mà bắt phải chờ đợi một tên phế vật này?”

Bùi Hữu Đức phía bên kia thì thở dài không thôi:

“Cuối cùng chờ lấy một cái bình phong!”

Mà tu sĩ có tên Hứa Dương kia lúc này vẫn không nói gì chỉ híp mắt lại đánh giá Trường Nam, mà dưới ánh mắt của Hứa Dương nơi này cũng làm cho Trường Nam phải kinh ngạc, người này tu vi đã là Ngưng Khí đại viên mãn, ẩn ẩn có thể gây ra uy hϊếp đối với Trường Nam.

Phi Vân Sơn và Bùi Hữu Đức phía bên kia tu vi bất quá cũng chỉ là Ngưng Khí tầng chín dáng vẻ, Trường Nam thực ra là còn không để vào mắt, còn về vấn đề của Dương Thiên Long Trường Nam tự có đối sách đối với người này.

Dương Thiên Long mặc dù tu vi yếu nhất nhưng hắn là người rất khôn ngoan thủ lạc, nếu không hắn đã không phải là người dẫn đầu trong nhóm này, lúc này hắn tiến lên một bước nói ra:

“Các vị huynh đệ, trong đây có người đã từng làm việc với ta cũng có người chưa, Dương mỗ chỉ có một nguyên tắc đó là pháp bảo ai dành được thì là của người đó, chỉ mong khi tiến vào chúng ta tùy thời có thể ra tay trợ giúp lẫn nhau, còn bây giờ cũng nên xuất phát thôi!”

Trường Nam ngẩng đầu gấp cuốn sách lại thu hồi nó vào trong túi trữ vật, mà trong túi trữ vật hắn lúc này, nếu như có người lật cuốn sách ra xem ẩn ẩn có thể nhìn thấy gương mặt của cả Dương Thiên Long, Phi Vân Sơn, Bùi Hữu Đức và Hứa Dương, bọn chúng đều được Trường Nam phác họa lại.

Theo lấy Dương Thiên Long dẫn đầu, đoàn người không nhanh không chậm đi theo, không lâu sau xuất hiện trước mắt mọi người là một khu vực núi đồi cao lớn, bao bọc toàn là một màu xanh, tiếng chim ca hót vang bầu trời, cùng với đó là tiếng thác nước chảy rào rào bất chợt khiến cho khung cảnh nơi đây vô cùng hùng vĩ.

Để đi tới khu vực mộ huyệt cần đi qua ngọn núi này sau đó được sự tán đồng của trận pháp mới có thể bước vào.

Mà để có sự chấp thuận của trận pháp đòi hỏi tu sĩ phải có tu vi là Ngưng Khí, những tu sĩ tu vi Trúc Cơ trở lên đều không có tư cách tiến vào, đó là bởi vì trong trận chiến trảm tu sĩ Nguyên Anh này lúc trước dường như có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ trở lên, cho nên tu sĩ này sau khi chết sinh ra oán niệm cực lớn khiến cho bọn chúng không cách nào xâm nhập vào bên trong.

Thế nhưng để đi qua ngọn núi này thì phải mất rất nhiều thời gian, nhóm người Dương Thiên Long không có nhiều thời gian như vậy, bọn chúng muốn đi qua ngọn núi này bằng đường dưới nước.

Lúc này bỗng từ sâu trong hang động của ngọn núi có một lão già ngồi trên một con thuyền lớn, ít nhất là lớn hơn thuyền gỗ của Trường Nam, lão già này trên tay xuôi mái chèo đang không ngừng tiến về phía đám Trường Nam, như biết nhu cầu của nhóm Trường Nam lão già thanh âm không nhanh không chậm nói ra:

“Người tới muốn qua núi sao? Lên thuyền lão phu đi, hai mươi lăm linh thạch một người thôi!”

Dương Thiên Long nhìn lão già sau đó lại nhìn nhóm Trường Nam, một lúc sau đó khuôn mặt đổi thành vẻ tươi cười tiến lên xuất ra một trăm linh thạch rồi cùng đám người đi xuống con thuyền.

Trường Nam do dự một lúc sau đó cũng là xuống theo, trùng hợp thay con thuyền này lại vừa đủ cho năm người bọn chúng cộng thêm cả lão già, sau đó lão già này vung mái chèo hướng sâu trong hang động mà đi.

Thế nhưng Trường Nam lúc này lại cảnh giác không thôi, ngay khi bước xuống con thuyền này hắn đã ngửi thấy một mùi rất lạ, không mất nhiều thời gian hắn đã nhận ra đây là mùi của thi thể.

Trường Nam không hề vọng động, hắn thu hồi mục quang tựa như không có điều gì xảy ra, chỉ có điều tay hắn không biết từ lúc nào đã đặt lên túi trữ vật đáy lòng thầm nghĩ:

“Con thuyền này nhất định có vấn đề!”

Mà ở trên thuyền không phải chỉ có một mình Trường Nam như vậy, người có chung cảnh giác với hắn chính là tu sĩ luôn trầm mặc kia, hắn lúc này con ngươi không ngừng đảo bốn xung quanh, cũng đã phát giác ra sự cảnh giác của Trường Nam.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện