Trường Nam không kịp suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng xoay người chạy đi, trận pháp phía sau cũng đã dần đuổi kịp tới, một cỗ nguy cơ sinh tử trước giờ chưa từng có truyền đến, Trường Nam hoàn toàn hiểu nếu như để cho trận pháp đuổi kịp hắn chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Hết thảy kịch biến này Trường Nam còn chưa từng nghe tu sĩ lúc trước nói qua, hắn tin chắc rằng nó cũng nằm trong những quy tắc ở phiến mộ địa này.
Lúc này bên trong mộ địa từng tiếng động oanh minh truyền tới, khắp nơi hễ là sinh vật có tri giác đều đồng loạt chạy nhanh về phía sâu bên trong mộ địa, bụi đất toán loạn bay lên, đâu đó còn phát ra những âm thanh tê minh, kêu gào thảm thiết.
Trường Nam cũng đang di chuyển rất nhanh, thế nhưng lúc này hắn con ngươi liền cả kinh, chỉ thấy phía xa bất ngờ có một tu sĩ trên mặt có vết sẹo dài, hai tay của hắn đã không còn thay thế vào đó là hai sợi xích sắt cuốn quanh, tu sĩ mặt sẹo này xuất hiện, trên gương mặt còn lộ ra nụ cười mỉm không nhanh không chậm vọt tới hướng đám tu sĩ đang tẩu thoát kia mà chém gϊếŧ.
Chưa dừng lại ở đó, lúc này phía bên trên hư không xuất hiện một tu sĩ dáng người mi thanh mục tú, dưới chân hắn là một tấm Phi Hành Phù, tu sĩ này không biết từ lúc nào đã đáp xuống phía dưới đối với toàn bộ tu sĩ ở đây mà điên cuồng diệt sát.
Trên một đỉnh núi gần đó, không khí bắt đầu có sự biến đổi nhẹ, từ trên bầu trời của trận pháp bất ngờ có từng phiến lá trúc rơi xuống, lá trúc nhẹ nhàng rơi xuống theo một tiết tấu nào đó, xung quanh còn vang vẩn từng tiếng sáo trúc, tiếng sáo này khi thì ấm áp, khi thì lạnh băng khiến cho tu sĩ nào khi nghe thấy tâm thần đều chấn động, tiếng sáo trúc dần dần nhỏ lại rồi im bặt, sau đó có một giọng nói dịu dàng như êm như ru truyền ra:
“Trò chơi bây giờ mới bắt đầu!”
Giờ phút này, tất cả những tu sĩ ẩn mình đều bắt đầu lộ diện, bọn chúng chỉ chờ đến thời khắc này để điên cuồng chém gϊếŧ, bởi vì đây chính là cơ hội tốt nhất để tăng tiến tu vi, một bước chạy đà cuối cùng để tranh đoạt cơ duyên truyền thừa trong mộ địa này.
Trường Nam lúc này cũng đã phần nào có phán đoán, hắn bất quá cũng không phải kẻ ngu, dù cho hắn có không biết một chút thông tin nào đi chăng nữa thì với cảnh tượng quần hùng loạn chiến thế này Trường Nam hoàn toàn tin tưởng đây chính là cơ hội lớn nhất để chém gϊếŧ:
“Hôm nay, tại đây liền đột phá!”
Nói rồi trên tay Trường Nam bấm niệm pháp quyết, Khôi Ảnh sau lưng dữ tợn mà gào thét, từng đạo phi kiếm xuất hiện xếp thẳng hàng trên đỉnh đầu của hắn chỉ chờ mệnh lệnh từ Trường Nam mà lao ra khỏi vỏ.
Sau đó chiến trường liền là một hồi gió tanh mưa máu, phía sau lưng trận pháp vẫn không ngừng thu hẹp lại, Trường Nam thì điên cuồng hơn ai hết, hắn sát khí tất cả từ thân thể bộc lộ ra, bên trong chiến trường chỉ có thể miêu tả bằng một chữ loạn.
Trong chiến trường cũng đâu chỉ có tu sĩ, còn có những quỷ dị nhân điên dại, những dã thú hoang dã khát máu cuồng bạo.
Thế nhưng tất cả đều không thể cản bước được Trường Nam một đường tiến lên, lúc này trong phiến mộ địa, hàng ngàn thân ảnh cứ thế mà lao vào nhau chém gϊếŧ.
Thời gian một ngày trôi qua, sức nóng vẫn còn chưa có dừng lại, bất kể tu sĩ nào còn sống mà đi tới một bước này đều tích lũy được một lượng pháp khí không nhỏ, từng đạo pháp khí cứ thế bạo nổ làm cho đại địa nứt vỡ, hư không chấn động.
Từng đám khói mù bốc lên song cũng không thể xua tan đi máu tanh đang còn nhuộm đỏ thương khung, theo lấy thời gian cứ thế trôi qua, những tu sĩ ưu tú cũng dần dà hiển lộ.
Tất nhiên là cũng không thể thiếu Trường Nam, hắn lúc này vẫn đang trong điên cuồng chém gϊếŧ, tu vi đang tích tụ đến một mức độ không thể tưởng tượng được, chỉ thiếu một chút nữa thôi hắn rất có thể sẽ đột phá.
Không biết đã đi qua bao lâu, rốt cục Trường Nam đã cảm nhận được khí tức của Ngưng Khí tầng tám, sau đó hắn liền là rời khỏi chiến trường đi tới một nơi hoang vắng chưa bị chiến đấu lan tới, trong quá trình đó Trường Nam cũng phải đυ.ng độ với rất nhiều tu sĩ khác nhau cản bước hắn, thế nhưng vẫn là nhất kích tất sát, sức mạnh của Trường Nam đơn giản mà nói là không thể ngăn cản.
Trường Nam sau khi tới khu vực hoang vắng này liền ngồi xuống xếp bằng điều tức hơi thở, lúc này theo lấy một cỗ sóng nhiệt tản ra tu vi Trường Nam ầm ầm chấn động, hắn chính thức bắt đầu đột phá cảnh giới.
Quá trình này cũng chấn động không kém gì lúc Trường Nam đột phá tại hoang dã gần thành trì của Tây Uyên Tông lúc trước, thế nhưng rõ ràng lúc này cũng không ai để tâm tới hắn bởi vì chiến trường bên trong mộ địa này đang vô cùng loạn lạc.
Trường Nam cũng phải chịu rất nhiều thống khổ, cuối cùng theo lấy thời gian thấm thoát qua đi, một ngày sau tại khu vực hoang vắng này truyền đến tiếng hét lớn, Trường Nam mở mắt ra, trong đồng tử của hắn từng đạo ánh sáng còn đang tại, phía sau lưng hắn Khôi Ảnh đầu đội đế quan, một thân hắc ám đã cao lớn tới hai trăm mét, xung quanh nó là một con Hắc Long uốn lượn, thân thể của nó vô cùng cứng cáp, một bộ răng nanh bộ dáng rất dữ tợn, Hắc Long này tượng trưng cho Luyện Thể Quyết của hắn cũng đã đột phá, Trường Nam hiện tại đã đạt tới ngưỡng cửa Ngưng Khí tầng tám.
Ngay khi Trường Nam đột phá, hắn cười cười nhoắng lên một cái quay trở lại chiến trường mà chém gϊếŧ, đằng xa lúc này thân ảnh tu sĩ mặt sẹo khắp người nhuộm đỏ máu tươi, hiển nhiên hắn cũng đã chém gϊếŧ đến thống khoái, tu sĩ mặt sẹo này đang không ngừng moi móc nội tạng của những tu sĩ khác thì đột nhiên trước mắt hắn dần dần đi đến một thân ảnh.
Tu sĩ mặt sẹo này mục quang quét tới liền nhíu mày, tu sĩ trước mặt hắn chậm rãi đi tới, khắp người một cỗ khí tức sát lục đến nồng đậm, bộ dáng rất thong dong giống như một người dẫn vong hồn đưa những người hắn nhìn thấy về cõi hoàng tuyền, tu sĩ mặt sẹo lúc này mở miệng giọng nói pha chút khàn đυ.c:
“Người tới dừng bước!”
Thân ảnh trước mặt rõ ràng là có khựng lại một chút nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, sau đó hắn lại cất bước đến gần tu sĩ mặt sẹo.
Khoảng cách song phương cũng dần được thu hẹp lại, ngay lúc này tu sĩ mặt sẹo cũng cảm nhận được tu vi mà đối phương tản ra:
“Ngưng Khí tầng tám?”
Tu sĩ mặt sẹo này nghi hoặc không thôi, đối phương rõ ràng tu vi chỉ mới là Ngưng Khí tầng tám thế nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến cho hắn có chút run rẩy.
Lúc này tu sĩ mặt sẹo rốt cục cũng nhìn rõ được khuôn mặt của tu sĩ kia, tu sĩ này bất quá là một cái thiếu niên, gương mặt vô cùng tú lệ, một thân tóc đen dài vẫn còn đang tung bay trong gió, tu sĩ này không ai khác mà chính là Trường Nam.
Trường Nam không có nhiều lời, hắn sau lưng Khôi ảnh dữ tợn gào thét mà xuất hiện, sau đó liền vọt tới hướng tu sĩ mặt sẹo kia mà đánh tới.
Tu sĩ mặt sẹo mặc dù thần sắc có chút dao động thế nhưng hắn cũng không phải dạng gà đất chó sành, hắn tu vi đương nhiên là còn cao hơn Trường Nam, tu sĩ mặt sẹo này cảnh giới đã là Ngưng Khí đại viên mãn, lúc này sau lưng hắn một Khôi Ảnh tự thân cũng xuất hiện, Khôi Ảnh của người này cũng không thua kém Trường Nam là bao.
Chớp mắt song phương đã lao sầm vào nhau, quyền cước giao thủ hơn trăm lần, tu sĩ mặt sẹo gầm lên, đôi xích sắt trên tay hắn đập mạnh xuống người của Trường Nam.
Trường Nam cũng nhanh chóng lui lại phía sau thế nhưng xích sắt trên tay tu sĩ mặt sẹo kia lại vô cùng quỷ dị, nó bất chợt dài ra cuốn quanh vào người của Trường Nam.
Tu sĩ mặt sẹo thấy thế liền giật mạnh một cái thuận lực lao mạnh tới gần Trường Nam mà tung ra một quyền kinh người.
Trường Nam phun ra một ngụm máu tươi thân thể bay ngược về sau đâm mạnh xuống mặt đất, nhưng hắn như không biết đau đớn gì mà đứng lên điên cuồng lao tới tu sĩ mặt sẹo kia.
Sự điên cuồng này nếu như Khuyển Vương mà còn sống chắc chắn cũng sẽ cảm thấy rất quen thuộc, nhưng Trường Nam đã không còn là thằng nhóc tu vi Ngưng Khí tầng bốn của ngày trước nữa, hắn hiện tại quét ngang tu sĩ cảnh giới Ngưng Khí cũng đã có chỗ đứng nhất định.
Trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ để đi được tới một bước này Trường Nam cũng không phải là ăn chay, nhất là khi hắn nhận ra thế giới tu chân này tàn khốc đến mức nào.
Lúc này phi kiếm sau lưng Trường Nam quét tới, hắn tiếp cận tu sĩ mặt sẹo kia nhe cặp răng nanh ra cắn mạnh vào cổ của đối phương xé toạc ra một đường, máu tươi cứ thế văng ra tung tóe.
Tu sĩ mặt sẹo nhất thời cả kinh, hắn hiển nhiên là còn xem thường sự điên cuồng của đối phương, lúc này Trường Nam nuốt một ngụm máu từ động mạch cổ của tu sĩ mặt sẹo kia sau đó lại tiếp tục hướng tới hắn mà công kích.
Tu sĩ mặt sẹo lúc này vành mắt đỏ tươi, hắn hét lớn một tiếng quăng xích sắt trên tay tới, đại địa một khắc chấn động, từ bên trên đỉnh đầu của Trường Nam hư ảo có một vầng mặt trời phủ xuống uy áp, tu sĩ mặt sẹo ngâm một ngụm khẩu quyết:
“Thái Dương Hạ San.”
Sau đó hắn dùng một tấm Phù giống như là thuấn di lướt mạnh lên hướng cổ của Trường Nam mà kéo xuống.
Thế nhưng lúc này chỉ thấy trong mắt Trường Nam là sự bình tĩnh đến lạ thường, hắn mở miệng nói một câu đầu tiên kể từ khi hai bên gặp nhau đến nay:
“Nên kết thúc đi thôi.”
Tu sĩ mặt sẹo nhất thời cảm thấy không đúng, một cỗ nguy cơ sinh tử truyền tới sống lưng hắn nhưng hết thảy đều đã muộn, Trường Nam trên tay không biết lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm này bộ dáng rất bình thường thậm chí còn có chút mục nát thế nhưng quanh nó lại tản ra một cỗ khí tức sát lục đến cực điểm, còn ẩn ẩn nhìn thấy một cỗ hưng phấn từ lưỡi kiếm phát ra.
Thanh kiếm này chính là Nghịch Thiên Kiếm, pháp khí quý giá nhất từ khi tu hành đến nay của Trường Nam, đúng như cái tên Nghịch Thiên mỗi lúc xuất hiện đều làm cho thiên địa thất sắc, trời đất không dung.
Nghịch Thiên Kiếm này đúng ra còn đang nằm trong túi trữ vật đang bị phong ấn kia của Trường Nam nhưng khoảnh khắc hắn đột phá tu vi đã cảm nhận được quy tắc tại phiến mộ địa này có chút nơi lỏng cho nên Trường Nam đã lợi dụng một khắc nơi lỏng đó mà không chần chờ lấy ra Nghịch Thiên Kiếm.
Lúc này lưỡi kiếm như đang gào thét, Trường Nam vung tay chém ra một đường, ánh kiếm lóe lên chém tới tu sĩ mặt sẹo đem thân thể hắn cắt làm hai nửa, mà đỉnh núi phía sau cũng là như vậy đều bị lưỡi kiếm xuyên thấu mà qua chém ra làm đôi.
Tu sĩ mặt sẹo kia mặc dù thân thể đã chia làm hai nhưng đôi mắt hắn vẫn trợn to không cam lòng mà tắt thở bỏ mình.
Trường Nam và tên tu sĩ mặt sẹo này vốn dĩ cũng chẳng có ân oán tình cừu gì thế nhưng phàm là tu sĩ ở tại phiến mộ địa này ngoài bản thân ra còn lại hết thảy đều là kẻ địch, chỉ cần chạm mặt nhau thì đều sẽ lao vào mà chém gϊếŧ, không cần phải có lý do hay công đạo gì cả.
Trường Nam cất bước tiếp tục đi về phía trước, sau đó thời gian ngày đêm trôi đi, tiếng chém gϊếŧ cũng dần dần ít lại, cho đến một ngày trận pháp thu nhỏ đã đến cực hạn, phiến mộ địa này đã bị thu hẹp chỉ bằng diện tích của một hai tiểu trấn cộng lại, khắp nơi dần trở nên yên tĩnh.
Tất cả tu sĩ bước vào đây con số cực kì lớn nhưng hiện tại xem ra chỉ còn khoảng hơn mười người trong đó có cả Trường Nam, số tu sĩ này trên thân ai nấy đều chật vật, máu đỏ nhuộm khắp cơ thể, bọn chúng ai cũng đều bảo trì khoảng cách với nhau, hiện tại không một ai muốn ra tay trước, bọn chúng như đang chờ đợi điều gì đó.
Trường Nam quét con mắt nhìn quanh, hắn không thấy Hứa Dương đâu, rõ ràng người này chắc chắn đã chết, thế nhưng hắn lại thấy Dương Thiên Long tại đây, điều kỳ lạ là tên này trên người dáng vẻ không có gì là chật vật cả tu vi cũng đã tăng tiến tới Ngưng Khí tầng sáu.
Kinh ngạc một lúc Trường Nam liền thu hồi mục quang, hiển nhiên với tính cách của tên Dương Thiên Long này Trường Nam cũng phần nào đoán ra được quá trình.
Dương Thiên Long đang ngồi phía xa đả tọa nhất thời cũng đã nhìn thấy Trường Nam, hắn mục quang sáng lên đang định cất tiếng chào hỏi thì nhất thời dừng lại, bên cạnh hắn lúc này chính là tu sĩ mi thanh mục tú được cho là thiên kiêu trong một tông môn nào đó lúc trước, Dương Thiên Long đã phải dùng hết khả năng đưa đẩy của mình mới được tên tu sĩ thiên kiêu này một đường bảo hộ đến đây.
Lúc này tu sĩ thiên kiêu bên cạnh mở miệng nói:
“Ngươi chắc chắn chứ?”
Dương Thiên Long thấy tu sĩ thiên kiêu nói vậy thì quay sang đáp lại trưng ra vẻ mặt lấy lòng:
“Đại nhân ngài cứ tin tưởng ở ta, ta sẽ giúp ngài có được truyền thừa cùng với Linh Tiên Thảo ngàn năm lần này.”
Tu sĩ thiên kiêu liếc Dương Thiên Long một cái nói:
“Nếu như ngươi dám lừa ta thì cũng biết hậu quả thế nào rồi đấy!”
Dương Thiên Long cười cười nhỏ giọng nói:
“Yên tâm, yên tâm đi.”
Theo lấy toàn bộ tu sĩ ở đây đều đang cảnh giác lẫn nhau lúc, bỗng nhiên từ dưới lòng đất ầm ầm chấn động, sau đó đại địa như nứt vỡ ra, bên dưới bất ngờ có một tòa đại cung ầm ầm ngoi lên, toà đại cung này vô cùng cao lớn, sau khi bất ngờ xuất hiện nó sừng sững đứng giữa thiên địa tỏa ra một cỗ khí tức thời gian xa xưa.
Sau khi xuất hiện mơ hồ từ bên trong đại cung có một tiếng nói già nua vang vọng ra bốn xung quanh:
“Người bên ngoài còn không mau vào, truyền thừa của lão phu ở bên trong!”
Sau đó trước cánh cửa đại cung này xuất hiện một cái lỗ đen, toàn bộ tu sĩ ở đây hai mặt nhìn nhau, lúc này nữ tử thổi sáo là người đầu tiên đứng lên đi vào bên trong lỗ đen, tiếp sau đó là tu sĩ thiên kiêu và Dương Thiên Long.
Sau khi toàn bộ tu sĩ ở đây đều tiến nhập vào lỗ đen, bên ngoài tòa đại cung này chỉ còn ngồi lấy một mình Trường Nam, hắn ngồi đó trầm ngâm suy tư một phen, sau đó cũng dần dà đứng dậy cất bước đi thẳng tới lỗ đen kia, hắn không còn lựa chọn nào khác, mục tiêu lần này của Trường Nam có lẽ chỉ là lấy được Linh Tiên Thảo ngàn năm sau đó liền tìm cách rời đi, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được nguy cơ ở bên trong đại cung này.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Hết thảy kịch biến này Trường Nam còn chưa từng nghe tu sĩ lúc trước nói qua, hắn tin chắc rằng nó cũng nằm trong những quy tắc ở phiến mộ địa này.
Lúc này bên trong mộ địa từng tiếng động oanh minh truyền tới, khắp nơi hễ là sinh vật có tri giác đều đồng loạt chạy nhanh về phía sâu bên trong mộ địa, bụi đất toán loạn bay lên, đâu đó còn phát ra những âm thanh tê minh, kêu gào thảm thiết.
Trường Nam cũng đang di chuyển rất nhanh, thế nhưng lúc này hắn con ngươi liền cả kinh, chỉ thấy phía xa bất ngờ có một tu sĩ trên mặt có vết sẹo dài, hai tay của hắn đã không còn thay thế vào đó là hai sợi xích sắt cuốn quanh, tu sĩ mặt sẹo này xuất hiện, trên gương mặt còn lộ ra nụ cười mỉm không nhanh không chậm vọt tới hướng đám tu sĩ đang tẩu thoát kia mà chém gϊếŧ.
Chưa dừng lại ở đó, lúc này phía bên trên hư không xuất hiện một tu sĩ dáng người mi thanh mục tú, dưới chân hắn là một tấm Phi Hành Phù, tu sĩ này không biết từ lúc nào đã đáp xuống phía dưới đối với toàn bộ tu sĩ ở đây mà điên cuồng diệt sát.
Trên một đỉnh núi gần đó, không khí bắt đầu có sự biến đổi nhẹ, từ trên bầu trời của trận pháp bất ngờ có từng phiến lá trúc rơi xuống, lá trúc nhẹ nhàng rơi xuống theo một tiết tấu nào đó, xung quanh còn vang vẩn từng tiếng sáo trúc, tiếng sáo này khi thì ấm áp, khi thì lạnh băng khiến cho tu sĩ nào khi nghe thấy tâm thần đều chấn động, tiếng sáo trúc dần dần nhỏ lại rồi im bặt, sau đó có một giọng nói dịu dàng như êm như ru truyền ra:
“Trò chơi bây giờ mới bắt đầu!”
Giờ phút này, tất cả những tu sĩ ẩn mình đều bắt đầu lộ diện, bọn chúng chỉ chờ đến thời khắc này để điên cuồng chém gϊếŧ, bởi vì đây chính là cơ hội tốt nhất để tăng tiến tu vi, một bước chạy đà cuối cùng để tranh đoạt cơ duyên truyền thừa trong mộ địa này.
Trường Nam lúc này cũng đã phần nào có phán đoán, hắn bất quá cũng không phải kẻ ngu, dù cho hắn có không biết một chút thông tin nào đi chăng nữa thì với cảnh tượng quần hùng loạn chiến thế này Trường Nam hoàn toàn tin tưởng đây chính là cơ hội lớn nhất để chém gϊếŧ:
“Hôm nay, tại đây liền đột phá!”
Nói rồi trên tay Trường Nam bấm niệm pháp quyết, Khôi Ảnh sau lưng dữ tợn mà gào thét, từng đạo phi kiếm xuất hiện xếp thẳng hàng trên đỉnh đầu của hắn chỉ chờ mệnh lệnh từ Trường Nam mà lao ra khỏi vỏ.
Sau đó chiến trường liền là một hồi gió tanh mưa máu, phía sau lưng trận pháp vẫn không ngừng thu hẹp lại, Trường Nam thì điên cuồng hơn ai hết, hắn sát khí tất cả từ thân thể bộc lộ ra, bên trong chiến trường chỉ có thể miêu tả bằng một chữ loạn.
Trong chiến trường cũng đâu chỉ có tu sĩ, còn có những quỷ dị nhân điên dại, những dã thú hoang dã khát máu cuồng bạo.
Thế nhưng tất cả đều không thể cản bước được Trường Nam một đường tiến lên, lúc này trong phiến mộ địa, hàng ngàn thân ảnh cứ thế mà lao vào nhau chém gϊếŧ.
Thời gian một ngày trôi qua, sức nóng vẫn còn chưa có dừng lại, bất kể tu sĩ nào còn sống mà đi tới một bước này đều tích lũy được một lượng pháp khí không nhỏ, từng đạo pháp khí cứ thế bạo nổ làm cho đại địa nứt vỡ, hư không chấn động.
Từng đám khói mù bốc lên song cũng không thể xua tan đi máu tanh đang còn nhuộm đỏ thương khung, theo lấy thời gian cứ thế trôi qua, những tu sĩ ưu tú cũng dần dà hiển lộ.
Tất nhiên là cũng không thể thiếu Trường Nam, hắn lúc này vẫn đang trong điên cuồng chém gϊếŧ, tu vi đang tích tụ đến một mức độ không thể tưởng tượng được, chỉ thiếu một chút nữa thôi hắn rất có thể sẽ đột phá.
Không biết đã đi qua bao lâu, rốt cục Trường Nam đã cảm nhận được khí tức của Ngưng Khí tầng tám, sau đó hắn liền là rời khỏi chiến trường đi tới một nơi hoang vắng chưa bị chiến đấu lan tới, trong quá trình đó Trường Nam cũng phải đυ.ng độ với rất nhiều tu sĩ khác nhau cản bước hắn, thế nhưng vẫn là nhất kích tất sát, sức mạnh của Trường Nam đơn giản mà nói là không thể ngăn cản.
Trường Nam sau khi tới khu vực hoang vắng này liền ngồi xuống xếp bằng điều tức hơi thở, lúc này theo lấy một cỗ sóng nhiệt tản ra tu vi Trường Nam ầm ầm chấn động, hắn chính thức bắt đầu đột phá cảnh giới.
Quá trình này cũng chấn động không kém gì lúc Trường Nam đột phá tại hoang dã gần thành trì của Tây Uyên Tông lúc trước, thế nhưng rõ ràng lúc này cũng không ai để tâm tới hắn bởi vì chiến trường bên trong mộ địa này đang vô cùng loạn lạc.
Trường Nam cũng phải chịu rất nhiều thống khổ, cuối cùng theo lấy thời gian thấm thoát qua đi, một ngày sau tại khu vực hoang vắng này truyền đến tiếng hét lớn, Trường Nam mở mắt ra, trong đồng tử của hắn từng đạo ánh sáng còn đang tại, phía sau lưng hắn Khôi Ảnh đầu đội đế quan, một thân hắc ám đã cao lớn tới hai trăm mét, xung quanh nó là một con Hắc Long uốn lượn, thân thể của nó vô cùng cứng cáp, một bộ răng nanh bộ dáng rất dữ tợn, Hắc Long này tượng trưng cho Luyện Thể Quyết của hắn cũng đã đột phá, Trường Nam hiện tại đã đạt tới ngưỡng cửa Ngưng Khí tầng tám.
Ngay khi Trường Nam đột phá, hắn cười cười nhoắng lên một cái quay trở lại chiến trường mà chém gϊếŧ, đằng xa lúc này thân ảnh tu sĩ mặt sẹo khắp người nhuộm đỏ máu tươi, hiển nhiên hắn cũng đã chém gϊếŧ đến thống khoái, tu sĩ mặt sẹo này đang không ngừng moi móc nội tạng của những tu sĩ khác thì đột nhiên trước mắt hắn dần dần đi đến một thân ảnh.
Tu sĩ mặt sẹo này mục quang quét tới liền nhíu mày, tu sĩ trước mặt hắn chậm rãi đi tới, khắp người một cỗ khí tức sát lục đến nồng đậm, bộ dáng rất thong dong giống như một người dẫn vong hồn đưa những người hắn nhìn thấy về cõi hoàng tuyền, tu sĩ mặt sẹo lúc này mở miệng giọng nói pha chút khàn đυ.c:
“Người tới dừng bước!”
Thân ảnh trước mặt rõ ràng là có khựng lại một chút nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, sau đó hắn lại cất bước đến gần tu sĩ mặt sẹo.
Khoảng cách song phương cũng dần được thu hẹp lại, ngay lúc này tu sĩ mặt sẹo cũng cảm nhận được tu vi mà đối phương tản ra:
“Ngưng Khí tầng tám?”
Tu sĩ mặt sẹo này nghi hoặc không thôi, đối phương rõ ràng tu vi chỉ mới là Ngưng Khí tầng tám thế nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến cho hắn có chút run rẩy.
Lúc này tu sĩ mặt sẹo rốt cục cũng nhìn rõ được khuôn mặt của tu sĩ kia, tu sĩ này bất quá là một cái thiếu niên, gương mặt vô cùng tú lệ, một thân tóc đen dài vẫn còn đang tung bay trong gió, tu sĩ này không ai khác mà chính là Trường Nam.
Trường Nam không có nhiều lời, hắn sau lưng Khôi ảnh dữ tợn gào thét mà xuất hiện, sau đó liền vọt tới hướng tu sĩ mặt sẹo kia mà đánh tới.
Tu sĩ mặt sẹo mặc dù thần sắc có chút dao động thế nhưng hắn cũng không phải dạng gà đất chó sành, hắn tu vi đương nhiên là còn cao hơn Trường Nam, tu sĩ mặt sẹo này cảnh giới đã là Ngưng Khí đại viên mãn, lúc này sau lưng hắn một Khôi Ảnh tự thân cũng xuất hiện, Khôi Ảnh của người này cũng không thua kém Trường Nam là bao.
Chớp mắt song phương đã lao sầm vào nhau, quyền cước giao thủ hơn trăm lần, tu sĩ mặt sẹo gầm lên, đôi xích sắt trên tay hắn đập mạnh xuống người của Trường Nam.
Trường Nam cũng nhanh chóng lui lại phía sau thế nhưng xích sắt trên tay tu sĩ mặt sẹo kia lại vô cùng quỷ dị, nó bất chợt dài ra cuốn quanh vào người của Trường Nam.
Tu sĩ mặt sẹo thấy thế liền giật mạnh một cái thuận lực lao mạnh tới gần Trường Nam mà tung ra một quyền kinh người.
Trường Nam phun ra một ngụm máu tươi thân thể bay ngược về sau đâm mạnh xuống mặt đất, nhưng hắn như không biết đau đớn gì mà đứng lên điên cuồng lao tới tu sĩ mặt sẹo kia.
Sự điên cuồng này nếu như Khuyển Vương mà còn sống chắc chắn cũng sẽ cảm thấy rất quen thuộc, nhưng Trường Nam đã không còn là thằng nhóc tu vi Ngưng Khí tầng bốn của ngày trước nữa, hắn hiện tại quét ngang tu sĩ cảnh giới Ngưng Khí cũng đã có chỗ đứng nhất định.
Trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ để đi được tới một bước này Trường Nam cũng không phải là ăn chay, nhất là khi hắn nhận ra thế giới tu chân này tàn khốc đến mức nào.
Lúc này phi kiếm sau lưng Trường Nam quét tới, hắn tiếp cận tu sĩ mặt sẹo kia nhe cặp răng nanh ra cắn mạnh vào cổ của đối phương xé toạc ra một đường, máu tươi cứ thế văng ra tung tóe.
Tu sĩ mặt sẹo nhất thời cả kinh, hắn hiển nhiên là còn xem thường sự điên cuồng của đối phương, lúc này Trường Nam nuốt một ngụm máu từ động mạch cổ của tu sĩ mặt sẹo kia sau đó lại tiếp tục hướng tới hắn mà công kích.
Tu sĩ mặt sẹo lúc này vành mắt đỏ tươi, hắn hét lớn một tiếng quăng xích sắt trên tay tới, đại địa một khắc chấn động, từ bên trên đỉnh đầu của Trường Nam hư ảo có một vầng mặt trời phủ xuống uy áp, tu sĩ mặt sẹo ngâm một ngụm khẩu quyết:
“Thái Dương Hạ San.”
Sau đó hắn dùng một tấm Phù giống như là thuấn di lướt mạnh lên hướng cổ của Trường Nam mà kéo xuống.
Thế nhưng lúc này chỉ thấy trong mắt Trường Nam là sự bình tĩnh đến lạ thường, hắn mở miệng nói một câu đầu tiên kể từ khi hai bên gặp nhau đến nay:
“Nên kết thúc đi thôi.”
Tu sĩ mặt sẹo nhất thời cảm thấy không đúng, một cỗ nguy cơ sinh tử truyền tới sống lưng hắn nhưng hết thảy đều đã muộn, Trường Nam trên tay không biết lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm này bộ dáng rất bình thường thậm chí còn có chút mục nát thế nhưng quanh nó lại tản ra một cỗ khí tức sát lục đến cực điểm, còn ẩn ẩn nhìn thấy một cỗ hưng phấn từ lưỡi kiếm phát ra.
Thanh kiếm này chính là Nghịch Thiên Kiếm, pháp khí quý giá nhất từ khi tu hành đến nay của Trường Nam, đúng như cái tên Nghịch Thiên mỗi lúc xuất hiện đều làm cho thiên địa thất sắc, trời đất không dung.
Nghịch Thiên Kiếm này đúng ra còn đang nằm trong túi trữ vật đang bị phong ấn kia của Trường Nam nhưng khoảnh khắc hắn đột phá tu vi đã cảm nhận được quy tắc tại phiến mộ địa này có chút nơi lỏng cho nên Trường Nam đã lợi dụng một khắc nơi lỏng đó mà không chần chờ lấy ra Nghịch Thiên Kiếm.
Lúc này lưỡi kiếm như đang gào thét, Trường Nam vung tay chém ra một đường, ánh kiếm lóe lên chém tới tu sĩ mặt sẹo đem thân thể hắn cắt làm hai nửa, mà đỉnh núi phía sau cũng là như vậy đều bị lưỡi kiếm xuyên thấu mà qua chém ra làm đôi.
Tu sĩ mặt sẹo kia mặc dù thân thể đã chia làm hai nhưng đôi mắt hắn vẫn trợn to không cam lòng mà tắt thở bỏ mình.
Trường Nam và tên tu sĩ mặt sẹo này vốn dĩ cũng chẳng có ân oán tình cừu gì thế nhưng phàm là tu sĩ ở tại phiến mộ địa này ngoài bản thân ra còn lại hết thảy đều là kẻ địch, chỉ cần chạm mặt nhau thì đều sẽ lao vào mà chém gϊếŧ, không cần phải có lý do hay công đạo gì cả.
Trường Nam cất bước tiếp tục đi về phía trước, sau đó thời gian ngày đêm trôi đi, tiếng chém gϊếŧ cũng dần dần ít lại, cho đến một ngày trận pháp thu nhỏ đã đến cực hạn, phiến mộ địa này đã bị thu hẹp chỉ bằng diện tích của một hai tiểu trấn cộng lại, khắp nơi dần trở nên yên tĩnh.
Tất cả tu sĩ bước vào đây con số cực kì lớn nhưng hiện tại xem ra chỉ còn khoảng hơn mười người trong đó có cả Trường Nam, số tu sĩ này trên thân ai nấy đều chật vật, máu đỏ nhuộm khắp cơ thể, bọn chúng ai cũng đều bảo trì khoảng cách với nhau, hiện tại không một ai muốn ra tay trước, bọn chúng như đang chờ đợi điều gì đó.
Trường Nam quét con mắt nhìn quanh, hắn không thấy Hứa Dương đâu, rõ ràng người này chắc chắn đã chết, thế nhưng hắn lại thấy Dương Thiên Long tại đây, điều kỳ lạ là tên này trên người dáng vẻ không có gì là chật vật cả tu vi cũng đã tăng tiến tới Ngưng Khí tầng sáu.
Kinh ngạc một lúc Trường Nam liền thu hồi mục quang, hiển nhiên với tính cách của tên Dương Thiên Long này Trường Nam cũng phần nào đoán ra được quá trình.
Dương Thiên Long đang ngồi phía xa đả tọa nhất thời cũng đã nhìn thấy Trường Nam, hắn mục quang sáng lên đang định cất tiếng chào hỏi thì nhất thời dừng lại, bên cạnh hắn lúc này chính là tu sĩ mi thanh mục tú được cho là thiên kiêu trong một tông môn nào đó lúc trước, Dương Thiên Long đã phải dùng hết khả năng đưa đẩy của mình mới được tên tu sĩ thiên kiêu này một đường bảo hộ đến đây.
Lúc này tu sĩ thiên kiêu bên cạnh mở miệng nói:
“Ngươi chắc chắn chứ?”
Dương Thiên Long thấy tu sĩ thiên kiêu nói vậy thì quay sang đáp lại trưng ra vẻ mặt lấy lòng:
“Đại nhân ngài cứ tin tưởng ở ta, ta sẽ giúp ngài có được truyền thừa cùng với Linh Tiên Thảo ngàn năm lần này.”
Tu sĩ thiên kiêu liếc Dương Thiên Long một cái nói:
“Nếu như ngươi dám lừa ta thì cũng biết hậu quả thế nào rồi đấy!”
Dương Thiên Long cười cười nhỏ giọng nói:
“Yên tâm, yên tâm đi.”
Theo lấy toàn bộ tu sĩ ở đây đều đang cảnh giác lẫn nhau lúc, bỗng nhiên từ dưới lòng đất ầm ầm chấn động, sau đó đại địa như nứt vỡ ra, bên dưới bất ngờ có một tòa đại cung ầm ầm ngoi lên, toà đại cung này vô cùng cao lớn, sau khi bất ngờ xuất hiện nó sừng sững đứng giữa thiên địa tỏa ra một cỗ khí tức thời gian xa xưa.
Sau khi xuất hiện mơ hồ từ bên trong đại cung có một tiếng nói già nua vang vọng ra bốn xung quanh:
“Người bên ngoài còn không mau vào, truyền thừa của lão phu ở bên trong!”
Sau đó trước cánh cửa đại cung này xuất hiện một cái lỗ đen, toàn bộ tu sĩ ở đây hai mặt nhìn nhau, lúc này nữ tử thổi sáo là người đầu tiên đứng lên đi vào bên trong lỗ đen, tiếp sau đó là tu sĩ thiên kiêu và Dương Thiên Long.
Sau khi toàn bộ tu sĩ ở đây đều tiến nhập vào lỗ đen, bên ngoài tòa đại cung này chỉ còn ngồi lấy một mình Trường Nam, hắn ngồi đó trầm ngâm suy tư một phen, sau đó cũng dần dà đứng dậy cất bước đi thẳng tới lỗ đen kia, hắn không còn lựa chọn nào khác, mục tiêu lần này của Trường Nam có lẽ chỉ là lấy được Linh Tiên Thảo ngàn năm sau đó liền tìm cách rời đi, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được nguy cơ ở bên trong đại cung này.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Danh sách chương