Huyết Ma Tông, lãnh thổ tông này nằm ở vùng thượng của Bắc Địa, diện tích vô cùng rộng lớn, núi non trùng điệp, nhân số đông đúc, nhân tài tu hành từ đó mà không lúc nào thiếu.

Lại nói lãnh thổ Huyết Ma Tông cũng có càng nhiều điểm đặc biệt, phía Bắc giáp với Đông Thổ, mà phía Tây lại càng là giáp với Vùng đất chết.

Huyết Ma Tông cũng là tông môn sở hữu nhiều thành trì nhất trong số các tông môn tại Bắc Địa, trên thực tế là tám, thế nhưng trong vòng trăm năm qua, thành trì Hà Sơn nằm ở phía Tây Bắc đang nằm trong vùng tranh chấp giữa tông này và Khôi Âm Tông.

Thành trì Hà Sơn khiến cho các tông này đỏ mắt là vì biên giới của nó vừa giáp với Đông Thổ, lại vừa giáp với Vùng Đất Chết, tài nguyên tu hành cũng là từ đó mà xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

“Trong lịch sử kiến tạo tông môn, lão tổ Huyết Minh Tử một đường quật khởi, huyết vũ thiên địa, tạo ra địa chấn cực lớn khiến cả một Châu phải chấn động.
Huyết Ma Tông cũng chính là tông môn đi lên từ bên trong chiến tranh, mỗi tu sĩ đều sẽ luôn sục sôi khí thế của chiến trận.

Vì thế cho nên, tông môn không bao giờ ngăn cản xung đột giữa các thành trì với nhau, thậm chí mỗi luật lệ mà tông môn đưa ra luôn hướng đến sự tranh đấu.

Từ xưa đến nay, chiến tranh xảy ra tại tông môn không bao giờ thiếu, trên lãnh thổ của Huyết Ma Tông luôn luôn tràn ngập tử vong khí tức, nhưng cũng đã có biết bao nhiêu đời cường giả từ đó bước ra, mới khiến cho Huyết Ma Tông mạnh mẽ như ngày hôm nay.”

Trần Sinh Cương vừa nói, tay vừa cầm một ngụm trà đưa lên miệng thưởng thức một phen.

Thành phủ đại điện bên trong, hương trà tràn ngập, Trường Nam trầm mặc ngồi đối diện với Trần Sinh Cương, trước mặt cả hai là một bàn cờ còn đang chơi dở.
“Vậy, Cổ Hoàng khí tức kia ngươi liền là dùng tốt chứ?”

Trần Sinh Cương vừa nói chuyện tay vừa hạ một quân cờ xuống.

Trường Nam lúc này vẫn trong bộ dáng của Triệu Trung, thế nhưng hắn thừa hiểu thân phận của bản thân đã bại lộ, bởi lẽ một màn huyết chiến lúc trước Trần Sinh Cương đều đã chứng kiến đi qua.

Hắn nhấc quân Mã lên đặt xuống bàn cờ sau đó nói:

“Dùng tốt, tiếp theo ngài sẽ gϊếŧ ta sao?”

Trần Sinh Cương động tác dừng một chút sau đó cười lớn:

“Hahaha, tiểu tử ngươi thử nhìn một chút trên bàn cờ, nếu như ta là vua con mắt của ta liệu có nhìn tới một con tốt hay không?”

Trường Nam im lặng, sau đó hắn thở dài nói:

“Ngày đó nếu mộ địa không sụp đổ con trai ngài ta cũng sẽ không ngần ngại mà ra tay.”

Trần Sinh Cương khuôn mặt chăm chú trên bàn cờ, hắn vuốt vuốt một chút lông mày nói:
“Nó với ngươi đặt trên bàn cờ sức nặng đều ngang nhau, ta vẫn là không đem tầm mắt đi nhìn tới!”

Trường Nam lúc này đã không nói gì mà tiếp tục chơi cờ, thế nhưng phải công nhận tài nghệ chơi cờ của Trần Sinh Cương thực sự bất phàm, tựu mỗi nước đi của Trường Nam hắn cũng đều đã biết trước và có sự chuẩn bị.

Một lúc sau trong đại điện, Trần Sinh Cương đặt một con tốt đến trước vua của Trường Nam:

“Chiếu tướng!”

Trường Nam nhíu mày, hiển nhiên đây cũng là nước cờ cuối cùng, hắn thua, Trần Sinh Cương mỉm cười thu hồi tầm mắt trên bàn cờ nhìn về Trường Nam:

“Tiểu hữu, vậy ta hỏi ngươi một câu, trên bàn cờ, quân cờ nào đem sự chú ý của ngươi đặt tới?”

Trường Nam nhìn xuống bàn cờ, sau đó lại nhìn lên Trần Sinh Cương nói:

“Ta không nhìn quân nào cả, ta nhìn người chơi cờ!”

Trần Sinh Cương cười lớn, nét cười càng ngày càng đậm, trên tay hắn động tác xoay vòng châu càng là nhanh hơn, lúc sau hắn mới từ ý cười đi ra nói:

“Thú vị lắm, bao nhiêu năm qua ngươi là người đầu tiên trả lời ta như vậy, vậy bây giờ nói đến chính sự!”

Trường Nam tâm thần lúc này nhấn lên từng trận cảnh giác, hắn ngay từ ban đầu cũng đã biết Trần Sinh Cương sẽ không có ý định gϊếŧ hắn, vì nếu như Trần Sinh Cương muốn làm vậy thì Trường Nam đã chết khi còn ở lãnh thổ Đông Du Tông rồi.

Trần Sinh Cương ánh mắt thay đổi, hắn bộ dáng lúc này so với lúc chơi cờ tựu hai người khác nhau:

“Ta có ba việc cần ngươi làm, thứ nhất nhanh chóng Trúc Cơ, thứ hai trở thành ám đạo tử của ta…”

Trường Nam cắt lời Trần Sinh Biên nói:

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Ngươi sẽ không cần phải mở mắt nữa.”

Nói rồi xung quanh Trần Sinh Cương dâng lên từng trận lệ khí, ánh mắt lăng liệt bức người, bốn phía lúc này âm hàn đến cực điểm, Trường Nam sống lưng lạnh toát, hắn nói:

“Vậy còn việc thứ ba?”

Trần Sinh Cương lúc này mới thu hồi sát khi nhẹ giọng mở miệng:

“Trở thành nhị đệ tử của ta!”

Trường Nam con ngươi trừng lớn, phải biết trong giới tu hành việc bái sư học nghệ là điều vô cùng quan trọng trong cuộc đời mỗi tu sĩ, việc bái sư trước mắt đối với Trường Nam mà nói chỉ có điểm tốt chứ không xấu, thế nhưng hắn cũng không một mực tin tưởng Trần Sinh Cương, như cách lão thành chủ này đã nói hắn trên bàn cờ cũng chỉ là một con tốt.

Trường Nam lúc này mở miệng:

“Ta còn có lựa chọn sao?”

Trần Sinh Cương đứng dậy cười cười, sau đó chắp tay sau lưng đi ra khỏi đại điện, trước khi đi hắn có nói với Trường Nam:

“Việc ngươi Trúc Cơ ta tựu đã có an bài, ba tháng nữa Linh Đấu Bí Cảnh trăm năm một lần mở ra, đây là cơ hội tốt cho tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn đột phá Trúc Cơ, việc ngươi cần làm bây giờ là mau chóng đột phá Ngưng Khí đại viên mãn đi.

À còn một việc nữa, ngươi biết trên bàn cờ ta chú ý đến thứ gì nhất sao, ta là chú ý tới phía sau của người chơi cờ.”

Trường Nam bên trong đại điện trầm ngâm suy tư một phen, sau đó hắn nở một nụ cười mỉm:

“Người này, thú vị!”

Nói rồi Trường Nam cũng đứng dậy mở cánh cửa đại điện đi ra bên ngoài.



Huyết Tam Thành những ngày này náo nhiệt không nhỏ, tin tức chiến tranh đã truyền khắp thành trì, toàn bộ thanh thiếu niên đều được triệu tập tới quân doanh để chuẩn bị tham chiến.

Cuộc chiến lần này diễn biến cực kì to lớn, đây là cuộc chiến bao hàm cả tu sĩ và phàm nhân, về vấn đề tại sao nó lại phát sinh có lẽ chỉ có cao tầng mới biết.

Trường Nam những ngày này được Trần Sinh Cương an bài cho một thân phận khác, hắn là thư lệnh của tướng soái Đồng Đức Minh, do là thư lệnh lên lúc này Trường Nam cũng đang ở trong quân doanh.

Tiếng huấn luyện truyền đến liên hồi, bên trong doanh trại, một cái bàn tròn lớn, Trần Sinh Cương ngồi ở chính giữa, bên cạnh liền là cấp bậc các vị tướng soái, cố vấn chiến lược, hay tu sĩ cấp cao.

Trường Nam đứng bên cạnh Đồng Đức Minh không ngừng ghi chép, lúc này vị cố vấn chiến lược dáng người vừa vặn, độ tuổi cũng đang bước vào tuần trung niên lên tiếng:

“Nếu như chủ động tấn công trước mặt hại là có nhưng lợi liền là nhiều hơn, thương vong có thể lớn nhưng sẽ xé ra một đạo khe hở, thuận lợi hơn cho những đợt tấn công về sau.

Lại nói nếu như đối phương chủ động, vậy thế tấn công liền ở trong tay chúng, chúng ta sẽ luôn ở trong tâm thái phòng thủ, về lâu về dài có thể có cơ hội chiến thắng nhưng thành trì bị tàn phá là điều không thể tránh khỏi.”

Đồng Đức Minh chăm chú quan sát bản đồ sau đó nói:

“Chúng ta cũng đâu biết đối phương sẽ phát động tấn công lúc nào?”

Vị cố vấn chiến lược kia chỉ vào bốn điểm trên bản đồ nói:

“Ta sẽ cho bố trí bốn cứ điểm ở những điểm này, nhất cử nhất động của Huyết Nhị Thành chúng ta đều sẽ nắm bắt đi qua, thành chủ người có ý kiến gì sao?”

Trần Sinh Cương ngón tay gõ lên bàn trầm ngâm, lúc sau mới lên tiếng:

“Việc Bùi huynh nói rất hợp lý, nhưng đối phương thực sự cũng không biết tới những điểm này hay sao? Dẫu sao việc này toàn quyền Bùi huynh quyết định, mặt khác ta cũng tự có an bài của ta.”

Cố vấn chiến lược gật đầu tiếp tục nhìn bản đồ, hắn cũng quá quen thuộc Trần Sinh Cương, người này tựu trước khi đưa ra quyết định gì đều đã tính trước một bước, không ai biết Trần Sinh Cương trong đầu hắn đang nghĩ về điều gì.

Trường Nam ánh mắt cũng đặt trên bản đồ, hắn trầm ngâm cũng có những ý nghĩ loé lên trong đầu thầm nhìn về phía Trần Sinh Cương.

Trần Sinh Cương cũng nhận ra loại ánh mắt này đáy lòng cười lạnh, hiển nhiên hắn biết Trường Nam cũng đã nhận ra được một điểm mà bản thân luôn để tâm tới trong cuộc chiến lần này.



Thời gian qua đi, bảy ngày sau Trần Sinh Biên từ Đông Du Tông cũng gấp rút trở về, thân phận của hắn tại Huyết Tam Thành hết sức tôn quý, thời điểm Trần Sinh Biên trở về thường dân bái lạy, tu sĩ cung kính, hắn sau khi trở về cũng liền là tới thành phủ sau đó không thấy xuất hiện nữa.

Tiếp sau đó, Huyết Tam Thành chiến ý càng sục sôi, Trần Sinh Cương đứng trên một pháp hạm cự đại che phủ màn trời, toàn bộ tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ trở lên cũng đang trôi nổi trên bầu trời:

"Cuộc chiến này vẫn nên là phải diễn ra, các tu sĩ dân chúng trong thành nghe lệnh, ta Trần Sinh Cương dưới tư cách là thành chủ hôm nay chính thức phát động chiến tranh, mục đích rõ ràng chỉ có một đem Huyết Nhị Thành thu về tay, mở rộng đường tu hành cho con dân trong thành, trận chiến này mỗi người tham gia điểm đạo huân đều sẽ được ban thưởng xứng đáng, tài nguyên tu hành từ Huyết Nhị Thành tuỳ ý các ngươi định đoạt, bây giờ xuất chiến!"

"Chiến!"

"Chiến!"

"Chiến!"

Toàn bộ thành trì sục sôi, đoàn quân hừng hực khí thế trùng trùng điệp điệp bắt đầu di chuyển khỏi thành trì, trong đội quân này Trần Sinh Cương là người dẫn đầu, vô số pháp hạm to lớn trên bầu trời ầm ầm di chuyển, chiến tranh đã sắp bắt đầu! May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện