Linh Đấu Bí Cảnh bên trong một hồi chấn động dữ dội, lúc này vô số chúng sinh, vô số tộc quần bên trong đều đồng loạt giương mắt nhìn lên bầu trời.

Tế tự lần này tình cảnh đã vượt xa trí tưởng tượng của tất cả, các tu sĩ đang điên cuồng Trúc Cơ, số còn lại thì loạn gϊếŧ.

Nếu như chỉ có thế cũng không có gì đáng để nói nhưng bên trên màn trời lúc này Trung Kiên còn đang trong quá trình đột phá Quang Minh Trúc Cơ, thanh thế lần đột phá này hết sức to lớn, tất cả ánh mắt tựu đồng loạt nhìn vào cột sáng trên màn trời này.

Thiên điên loạn, Địa điên đảo điên, Nhân run rẩy, Tâm vạn vạn biến, lúc này chỉ thấy Trung Kiên một tiếng hét dài, chấn động truyền ra khắp bát hoang, một số tu sĩ khác cũng là như vậy, cuối cùng trong đồng tử từng người đều lần lượt mở ra, bọn chúng đều đang lần lượt riêng phần mình đột phá Trúc Cơ.
Trung Kiên con ngươi chậm rãi mở ra, một vòng kim sắc lam quang ẩn hiện trong đôi mắt, hắn toàn thân đều đang tràn ra một cỗ khí tức bất phàm, khí tức này ẩn ẩn khiến tu sĩ Ngưng Khí cảnh trở xuống không tự chủ được mà có dấu hiệu muốn bái lạy.

Chỉ là hắn còn chưa kịp vui mừng thì lúc này trước mặt hắn một cỗ phong bạo đang cuồn cuộn tiến tới, cỗ phong bạo này được tạo thành vô số hắc khí cho người ta cảm nhận từng trận hung ác.

Phong bạo này thanh thế càng ngày càng lớn, không chỉ có Trung Kiên, lúc này lực chú ý của tất cả đã bắt đầu đổ dồn về đây, mà hắc khí mỗi nơi đi qua đại địa đều héo rũ, một mùi hôi thối cứ thế mà xuất hiện, xâm nhiễm đại địa, giáng tai hoạ xuống thế gian.

Mà lúc này bên trong đoàn hắc khí kia xuất hiện một thân ảnh mơ hồ lưng đeo đại kiếm, một cỗ hắc bào che phủ toàn thân, người này trong đồng tử chỉ toàn là một màu đen, trên người hắn toả ra những nguồn khí sát lục đến cực điểm.
Người này đi đến giữa đại địa động tác chậm rãi rút kiếm ra, một cỗ hắc khí từ từ bên trong lưỡi kiếm bốc lên, vô số âm ảnh lệ quỷ còn dữ tợn gào thét, sau đó Khôi Ảnh lệ quỷ sau lưng to lớn dần dần đồng nguyên, dung nhập thân thể vào bên trong thanh kiếm tạo thành một cái ấn ký mặt quỷ nhìn thấy mà ghê người.

Người này thở ra một hơi từ từ truyền ra giọng nói, giọng nói giống như từ cõi u minh trở về:

“Thế gian vận mệnh sinh tử luân hồi, sinh có tử, quả là nhân, nhân nhân quả quả, quả quả nhân nhân, biết đến khi nào có thể dứt?”

Lời này vừa ra Linh Đấu Bí Cảnh chấn động, vô số ác hồn còn đang ẩn núp đều kêu la thất thanh, bọn chúng như bị một sợi xích sắt vô hình kéo đi về phía thân ảnh trong hắc vụ kia.

Mà lời nói này nếu có người am hiểu chính là lời mà đôi phu thê dẫn hồn kia đã nói ra, thời gian chỉ mất một khắc lập tức vô số ác hồn hội tụ mà gào thét, chờ cho đến khi tất cả đều vờn quanh người này hắn lại tiếp tục mở miệng:
“Túc sát tuế nguyệt khải hoàn, bên trong đêm tối, vạn vật đều phải cúi đầu, chúng sinh càng là phải quỳ bái, hắc ám chính là như thế mà sinh ra, ta dưới danh nghĩa là người đại diện mời ngài hàng lâm!”

Màn trời bỗng nhiên xuất hiện một màu đen tối, hắc ám phủ xuống thiên địa, chúng sinh lầm than, hắc ám xâm nhiễm lúc mọi thứ đều dần dần bị ăn mòn.

Trung Kiên tâm thần chấn động, hắn đã đột phá Quang Minh Trúc Cơ chỉ là người trước mặt mặc dù cho hắn cảm thấy tu vi cũng chỉ là Trúc Cơ nhưng lại khiến hắn sinh ra một cảm giác run rẩy.

Thân ảnh toàn thân hắc khí càng ngày càng rõ ràng, chiếu vào mắt chúng sinh, chiếu vào mắt đại lượng tu sĩ là một thiếu niên, bộ dáng cũng không quá đặc biệt, một mái tóc xoã xuống, đồng tử một màu đen tối.

“Triệu Trung?”

Trung Kiên nghi hoặc mở miệng.

“Chính là hắn!”

Phía xa Bùi Trung Nghĩa vừa mới đột phá cảnh giới Trúc Cơ cũng không tự chủ được mở miệng.

“Điều này làm sao có thể, hắn vậy mà còn sống?”

Dương Hoa ở một bên tâm thần bấn loạn.

Đúng vậy, tất cả chấn động này đều xuất phát từ Triệu Trung hay nói đúng hơn là do Trường Nam mô phỏng thành, lúc này Trường Nam quét ánh mắt tới đám tu sĩ Khôi Âm Tông, dưới một cái phất tay đại lượng tu sĩ Khôi Âm Tông đều tâm thần chấn động không ngừng phun ra máu tươi, sau đó bọn chúng toàn thân như đang bị ăn mòn từ từ huyết nhục sụp đổ.

Sau đó Trường Nam nhìn tới các tu sĩ tam đại tông đã truy sát hắn lúc trước, dưới cái nhìn này tất cả bọn chúng cơ thể cũng huyết nhục sụp đổ.

Tu Sĩ Trúc Cơ còn tốt, bọn chúng tựu còn chưa có chết sau một ánh nhìn nhưng thân thể cũng đã bắt đầu truyền ra những mùi hôi thối.

Cuối cùng Trường Nam nhìn tới Trung Kiên, Trung Kiên con ngươi co rụt lại, bên trong cơ thể từng đạo quang đoàn không ngừng oanh kích tràn ra bảo vệ lấy thân thể hắn.

Khi nhìn tới Trung Kiên rõ ràng trong đồng tử Trường Nam có một chút đình trệ, hắn đã nhận ra người trước mặt, nhưng cũng chỉ là thoáng một chút sau đó sát khí lại bốc lên thao thiên.

Trường Nam biết tu chân giới tàn khốc, hắn từ cõi chết trở về đã chiêm nghiệm hết thảy, giờ phút này hắn đã mặc định người trước mặt này tên là Diệp Liệt Tử chứ không phải Trung Kiên.

Trung Kiên lúc này đồng dạng chiến ý bốc lên càng mạnh, đừng nhìn hắn có vẻ yếu thế, hắn vậy mà cũng chính là chân chính Quang Minh Trúc Cơ, đặt ở tu chân giới rõ ràng cũng sẽ được rất nhiều quốc gia săn đón.

“Giả thần giả quỷ.”

Trung Kiên vọt lên, hai đoàn quang hoả trên tay phóng tới Trường Nam, sau đó từ trên màn trời một hư ảnh Thái Dương phủ xuống như đang đè lấy hắn.

Trường Nam đồng dạng động, hắn dơ tay trái lên, từ bên trong lòng bàn tay trái bỗng có một con mắt mở ra, con mắt này đồng tử một dạng lưỡi liềm:

“Khuyết Nguyệt.”

Một cỗ khí tức tuế nguyệt phủ xuống hướng lấy hư ảnh Thái Dương kia mà tranh phong, đại địa chấn động, tộc quần vô số lão tổ Kim Đan cảnh giới đều đồng loạt co rụt con ngươi, trận chiến của hai người phía trên đã vượt qua cái gọi là Trúc Cơ cảnh giới.

Những tu sĩ Kim Đan còn đỡ, phàm là dưới cảnh giới Kim Đan đều không thể nhìn rõ tiết tấu của cuộc chiến này, Trung Kiên nhoáng người lên, ánh mắt lộ ra những tia sáng kì dị, thiên địa như có cảm ứng đều hỗ trợ cho từng bước chân của hắn, Trường Nam thì lại khác, mỗi bước chân của hắn đều đồng dạng bị thiên địa cản lại.

Thế nhưng Trường Nam không cho thấy sự nao núng nào, hắn vẫn sử dụng một loại tốc độ kinh người mà phóng tới Trung Kiên.

Trong chớp mắt cả hai đã lao sầm vào nhau, quyền cước xuất ra đến cả trăm cả ngàn lần, bầu trời cư nhiên cũng bị chia cắt làm hai nửa, một nửa ánh sáng, một nửa bóng tối, bên dưới đại địa tất cả đều đồng loạt tránh né đi không muốn dây dưa vào cuộc chiến này, bọn chúng lúc này đều mong ngóng từng giây từng phút để rời khỏi Linh Đấu Bí Cảnh lần này.

Một cỗ sóng nhiệt ập tới, Trung Kiên thét lên:

“Hoả nhãn.”

Chỉ thấy mơ hồ trên màn trời một đạo hoả quang ánh mắt xuất hiện bao phủ thân ảnh Trường Nam, Trường Nam chỉ thấy cơ thể một vòng không thể di chuyển, lát sau Trung Kiên chớp lấy thời cơ triệu hồi vô số đạo lôi minh công kích xuống Trường Nam.

Quang Minh Trúc Cơ cảnh giới đúng là không thể xem thường, bọn chúng có thể mượn quy tắc thiên địa để trở thành sát chiêu, lúc này Trung Kiên càng đánh càng hăng hắn trên tay vô số phi đao phóng tới, Trường Nam liên tục phun ra máu tươi.

Trung Kiên hưng phấn:

“Dám đứng trước mặt ta diễu võ dương oai, ta cũng không phải là ăn chay! Lại nói ngươi tự mình phá huỷ đạo cơ vậy mà vẫn có thể tái sinh, ta muốn xem trên người ngươi rốt cục có bí mật gì.”

Nói xong Trung Kiên sau lưng xuất hiện một hư ảnh Bất Tử Phượng Hoàng gào thét, nó phóng tới Trường Nam, Trung Kiên nhoáng người lên cánh tay tiếp cận trực tiếp đâm qua l*иg ngực hắn, Trung Kiên cười lạnh:

“Ngươi cũng chỉ có thế.”

Chỉ là lúc này Trường Nam không cho thấy bất cứ đau đớn nào, hắn chỉ đưa cánh tay lên chỉ về một hướng sau lưng Trung Kiên.

Trung Kiên bất giác quay đầu lại, sau lưng hắn Linh Đấu Vương Cung vẫn còn đang trôi nổi, chỉ là trên đó có một người đang ngồi một tay chống cằm nhìn về phía hắn.

Trung Kiên con ngươi co rụt lại, người kia cười cười mở miệng:

“Mộng cảnh.”

Hắn chính là Trường Nam, ngay khi sử dụng thần thông Khuyết Nguyệt đã khiến Trung Kiên rơi vào ảo mộng, hắn tưởng mình đang chiến đấu với Trường Nam nhưng trong mắt người khác hắn đang không ngừng đánh loạn vào không khí.

Trung Kiên gầm lên giận dữ, đây là một sự sỉ nhục không nhỏ với hắn, hắn đường đường là Quang Minh Trúc Cơ, hắn không cam lòng, thế nhưng Trường Nam đã thu hồi nét tươi cười, hắn lúc này chỉ phất tay một cái, lập tức bên trong Linh Đấu Vương Cung từng cỗ tà ác khí tức gào thét, sau đó bọn chúng từ từ bên trong đi ra, xuất hiện trước thiên địa đều là những âm ảnh hắc ám cao cả ngàn trượng, bọn chúng thứ nhất là quỳ bái tới Trường Nam sau đó là không do dự phóng tới Trung Kiên.

Thời gian còn lại Trung Kiên kịch liệt dãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn là chưa đủ, hắn sau đó bị những ác niệm khổng lồ này xâu xé cắn xé huyết nhục, đạo Quang Minh Hồn từ trong thân thể hắn bay ra bị Trường Nam cách không một chảo túm lấy.



Bên ngoài Linh Đấu Bí Cảnh, bầu trời đại lục bắt đầu chấn động, một đạo thần niệm trên màn trời khuyếch tán vang vọng khắp bát hoang:

“Nó đã trở lại rồi, chúng sinh nghe rõ, phàm là ai bắt được tu sĩ kế thừa Hắc Ám trùng sinh giao cho Thái Dương Thần Điện đều sẽ được trọng thưởng tư cách Thái Dương Thần Dân, tu sĩ này đang ở một tiểu quốc gọi là Lang Quốc, bên trong Linh Đấu Vực.”

Lời này vừa ra khắp đại lục chấn động, từng tầng cường giả bắt đầu dậy sóng, tu chân giới đã lâu không náo loạn thì nay lại bắt đầu có chuyển biến.

Chắc chắn một thế hệ mới sẽ bắt đầu sản sinh ra trong thiên địa, những quy tắc mới cũng sẽ được thiết lập, những tông môn cũng sẽ được ra đời, tất cả náo loạn này đều xuất phát từ một người, tất cả đều chung một mục đích có tư cách trở thành Thái Dương Thần Dân.

Mà ở chính Lang Quốc khu vực Bắc Địa cũng là náo loạn hơn ai hết, từng cao tầng ở bốn đại tông bắt đầu họp khẩn, bọn chúng tin chắc Linh Đấu Bí Cảnh lần này đã xảy ra dị biến, Bắc Địa hiện tại đang phải chịu một áp lực cực lớn.

Trường Nam, nhân vật chính dẫn đến sự náo loạn cả tu chân giới lúc này vẫn không biết gì, hắn vẫn đang điên cuồng gϊếŧ người, cho đến khi thời gian Linh Đấu Bí Cảnh sắp kết thúc hắn mới ngồi xuống, bắt đầu dung nhập Quang Minh Hồn, mục đích Trường Nam làm điều này cũng rất đơn giản, hắn muốn dùng đạo Quang Minh Hồn này để che đi Hắc Ám Đạo Cơ của hắn.

Chờ cho đến khi Linh Đấu Bí Cảnh rung lắc dữ dội Trường Nam mới từ từ đứng lên, sau đó ánh mắt hắn loé lên mở miệng:

“Muốn chạy?”

Một đạo kiếm khí phóng tới đâm xuyên qua thân thể của một nữ tử kết thúc sinh mạng của y, nữ tử này không ai khác chính là Dương Hoa.

Sau đó trên màn trời từng thông đạo từ từ mở ra, số ít tu sĩ thần sắc kinh hoàng không chần chờ mà phóng tới rời đi khỏi Linh Đấu Bí Cảnh, bọn chúng còn giữ được mạng sống khỏi lần này cũng là quá may mắn chứ chưa nói đến việc đột phá được cảnh giới Trúc Cơ.

Trường Nam nhìn lên màn trời, sau đó ngóng nhìn xuống đại địa, hắn thấy Phi Nguyên đám người, hắn vậy mà đang bị trọng thương hôn mê được Huyền Vân cõng lấy mà chạy về phía tông môn.

Trường Nam nhìn hết thảy một màn này trong mắt có sự chúc phúc:

“Hy vọng một ngày không xa ngươi có thể thực hiện được tâm nguyện phá thiên nhìn ra bầu trời bên ngoài!”

Sau đó Trường Nam quay người dứt khoát tiến tới thông đạo rồi rời đi, trước khi đi hắn khắc xuống cửa vào của Linh Đấu Vương Cung những dòng chữ to lớn đời đời truyền ra thế hệ sau:

“Thiên địa cũng chỉ là một vòng hư rồi diệt, thế gian tự hỏi ai đã nhìn qua toàn bộ bầu trời, ý niệm cũng là một loại chấp nhất, chỉ là ở cuối con đường, khung cảnh đẹp nhất không biết đã từ bao giờ ghi sâu vào trong đầu, ký tên Trường Nam!”



Trên một bình nguyên, mặt đất cằn cỗi, toàn bộ đại địa chỉ là một màu huyết vũ nhuộm đỏ, một thân ảnh Hắc y nhân đang khoanh chân đả toạ lúc nhất thời mở mắt ra:

“Phân thân của ta vậy mà đã chết?”

Sau đó Hắc y nhân này bấm luyện pháp quyết thôi diễn một hồi, cuối cùng ánh mắt hắn loé lên:

“Huyết Ma Tông!”

******************

Hết quyển 1.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện