Mỏ quặng hiện tại số lượng tu sĩ trấn yểm cũng không phải là ít, phần lớn đều là tu sĩ đến từ Lăng gia, tu vi rải rác từ Trúc Cơ trở xuống.

Trường Nam muốn ám sát chính là Hồng Trác, tu sĩ đã đạt cảnh giới Kim Đan, vả lại hắn không muốn gây ra chút động tĩnh nào, hắn vốn đã có sẵn kế hoạch nhưng do binh biến từ cái chết của Hồng Lương nên hiện tại còn chưa thể ra tay.

Thế nhưng mỏ quặng này là khu vực khá yên tĩnh để tu hành, Trường Nam trong khoảng thời gian này không ngừng nghiên cứu cách phát triển tu vi cho bản thân.

“Rốt cục vẫn là phải chìm đắm trong chiến đấu.”

Trường Nam lẩm bẩm.

“Lại nói, thôn phệ đi hắc ám của người khác cũng là một phương án không tồi.”

Chớp mắt thời gian đã trôi qua hai tuần lễ, Hồng Gia Trì đã dần ổn định trở lại, Trường Nam ngồi bên trong gian phòng tinh mang sáng lên, đêm nay chính là thời cơ tốt để hành động.
Lúc này bên ngoài gian phòng Chu Đức Trần đi qua đi lại, do dự một hồi rốt cục hắn cũng gõ cửa, được sự đồng ý của Trường Nam tiểu Trần không do dự bước vào, sau đó hắn quỳ rạp xuống đất dập đầu nói:

“Đại nhân, cứu mạng!”

Trường Nam nhíu mày nói:

“Đã có chuyện gì?”

Chu Đức Trần những ngày này dùng thuốc của Trường Nam đã có tác dụng, hắn rốt cục đã hoàn toàn tin đối phương chính là một vị thần y nào đó liền nói:

“Đại nhân, không phải là ta, mà là ta còn một cái mẫu thân ở nhà, thỉnh ngài ra tay cứu giúp, kiếp này ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài!”

“Ồ, dẫn ta đi xem một chút!”

Trường Nam cũng không có từ chối, hắn mặc dù không phải thiện lương gì nhưng cũng không hoàn toàn không có cảm xúc, vả lại đối với việc này hắn cũng coi như là đang luyện tập một phen.
Cả hai cùng rời khỏi mỏ quặng, mất một tiếng đi đường cuối cùng đi tới vùng ngoại ô gần đó, dưới sự chỉ dẫn của tiểu Trần cả hai sau đó liền đi vào căn nhà cấp bốn rách nát.

Ngay khi bước vào lông mày Trường Nam đã không khỏi nhíu lại, cũng không phải là sau khi bước vào nhà mà là hắn đã cảm thấy không ổn từ khi đặt chân tới vùng ngoại ô này.

Khí hậu vô cùng tồi tệ, ô nhiễm đến cực điểm, bước tới giường trúc bên trong gian phòng tiểu Trần quỳ rạp xuống nói:

“Thần y, đây là mẫu thân của ta!”

Thiếu phụ trên giường da mặt tái xanh, hơi thở suy yếu đã nhận ra tiểu Trần nhưng cũng không còn đủ sức để nói chuyện.

Trường Nam tới gần quan sát một hồi, sau đó bắt mạch, hắn lông mày không ngừng co ra rút lại, sau nửa canh giờ rốt cục hắn cũng thở dài một tiếng nói:
“Bệnh Viêm Phổi quá nặng, đã không còn khả năng cứu chữa nữa rồi!”

Tiểu Trần nghe thấy những lời này sắc mặt không chút biến đổi, nó chỉ cúi đầu xuống lẳng lặng ra ngoài hiên nhà ngồi xuống nhìn ra ngoài bầu trời.



Một cơn gió xuân thổi vào hiên nhà, nam tử trung niên đang buộc giây dày sau đó đứng người dậy xoay lưng nhìn vào trong gian nhà, từ bên trong gian nhà nhỏ một đứa bé bước ra, gương mặt nó non nớt tựu chỉ có bảy, tám tuổi.

Nam tử trung niên ánh mắt nhu hoà cười cười tiến tới xoa đầu nó nói:

“Tiểu Trần, phụ thân phải đi làm, ngươi ở nhà nhớ phải chăm sóc cho mẫu thân thật tốt.”

Đứa bé nhếch miệng cười lớn nói:

“Phụ thân cứ yên tâm đi.”

Nam tử trung niên không nói gì nữa dứt khoát xoay người rời đi, chỉ là đi ra đầu ngõ trên hai gò má của nam tử này nước mắt chảy xuống thì thào nói nhỏ:

“Bảo trọng!”

Mùa xuân năm đó trong gian nhà cấp bốn chỉ còn lại hai mẹ con chống chọi với tình hình kinh tế khó khăn, thời gian trôi qua, mỏ quặng được dựng lên, nó cũng phần nào giúp đỡ cho gia đình đứa nhỏ có cơm để ăn.

Mẫu thân đứa nhỏ tới mỏ quặng làm việc, đứa nhỏ mặc dù không sung túc nhưng cũng không thua kém bạn bè đồng trang lứa thứ gì, nó được đi học, cũng được ăn uống đầy đủ.

Thế nhưng thời gian ấy cũng không kéo dài được bao lâu, mẫu thân đứa nhỏ bất chợt đổ bệnh nặng nằm liệt giường để lại cho đứa nhỏ phải một mình gánh vác.

Từ một đứa nhỏ hàng ngày được đến trường học chữ nó bất giác phải lao đầu ra ngoài kiếm tiền, nó không từ bất cứ thủ đoạn gì chỉ mong kiếm được tiền thuốc men chữa trị cho mẫu thân nó.

Những năm này, trong gian nhà cấp bốn vốn đã chẳng còn chút tiếng cười nào truyền ra, có chăng chỉ là những khí tức tang thương, u ám.



Trường Nam đi tới trước hiên nhà thở dài, vỗ vỗ bả vai tiểu Trần sau đó đặt một trăm linh thạch bên cạnh hắn nói:

“Thời gian này cũng không cần tới mỏ quặng làm việc, cho tới khi ngươi suy nghĩ thấu đáo hãy quay lại gặp ta!”

Trường Nam để lại câu nói sau đó bất giác rời đi.



Ban đêm, bên trong phủ thành chủ, nơi này binh lính canh chừng rất nghiêm ngặt, số lượng tu sĩ cũng không phải là ít, bên trong đại điện ánh đèn vẫn thắp sáng, Hồng Trác ngồi bên trong, phía bên cạnh là các tì nữ đang xoa bóp cho hắn, căn phòng tràn ngập sự hoang da^ʍ vô độ.

Chỉ là bầu trời đêm nay có chút bất thường, làn sương dày đặc không biết từ đâu xuất hiện bao phủ cả toà thành chủ này.

Trường Nam thong dong đi bên trong thành phủ, thế nhưng cũng chẳng có ai nhận ra hắn, khắp người hắn không ngừng tản mát ra từng tia hắc khí.

Hắc khí bao phủ lấy toàn bộ thành chủ sau đó tấn công vào bên trong đại điện, ban đầu Hồng Trác còn chưa có nhận ra thế nhưng sau khi hắc khí càng ngày càng nhiều hắn rốt cục cũng đã có phản ứng.

Thế nhưng lúc này từ bên ngoài cánh cửa đại điện, một thân ảnh đứng đó, tròng mắt toàn là màu đen, tà dị đến cực điểm, Hồng Trác nhảy bộp một cái trong tay tán ô phóng ra ngoài cửa sổ, sau đó hắn bấm niệm pháp quyết lập tức thân thể Hồng Trác biến mất, lúc xuất hiện đã là ở vị trí tán ô vừa được phóng ra.

Thế nhưng lúc này, phía trước mặt Hồng Trác thân ảnh kia lại xuất hiện, Hồng Trác gầm lên:

“Giả thần giả quỷ!”

Hắn tán ô trong tay quét một vòng lớn, kim quang hiện ra, một tiếng nổ mạnh truyền tới.

Chỉ là công kích này đã đánh vào không khí, thân ảnh kia hiện ra ở một hướng khác nhếch miệng cười sau đó rút kiếm ra phóng tới.

Hồng Trác vốn đã là Kim Đan tu sĩ, sau những giây phút hoảng loạn hắn cũng định hình lại rất nhanh phóng ra thuật pháp đối kháng.

Chỉ là lúc này thân thể Hồng Trác bất ngờ xuất hiện dấu hiệu ăn mòn, tu vi cũng đang dao động giảm xuống.

Hắn cắn răng nói:

“Cấm!”

Lập tức cơn ăn mòn bỗng chậm lại, sau đó hắn há miệng cười lớn:

“Hahahaha.”

Tiếng cười này sau khi truyền ra tạo thành một âm hưởng tà dị truyền vào trong tai Trường Nam, Trường Nam đau đớn ôm đầu tựa như tiếng cười kia đang ảnh hưởng vào nguyên thần của hắn.

Sau đó Hồng Trác lao tới, cánh tay đưa ra tung một quyền xuyên qua lồ ng ngực Trường Nam, thế nhưng lúc này đối phương thân thể tựa như đang ngã xuống lại bất ngờ mở mắt ra, vết thương trên ngực đã biến mất lúc nào chẳng hay.

Bên trong phủ thành chủ đang bị hắc khí bao phủ, một tu sĩ Lăng gia đang canh gác, hắn vẫn chưa nhận ra điểm bất thường nào, thế nhưng đột nhiên lúc này hắn bỗng phun ra một ngụm máu tươi ngã lăn ra đất, trên ngực không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lỗ hồng đang không ngừng chảy ra máu tươi.

Đây chính là thuật pháp Thay Thân Đổi Mạng mà Trường Nam đã sử dụng lên người tu sĩ này trước khi chiến đấu với Hồng Trác.

Trường Nam trên không trung vươn tay ra chỉ một chỉ, trên bầu trời thanh đao vô hình xuất hiện, sau đó nó trảm xuống Hồng Trác, Hồng Trác thân thể chấn động muốn tránh né, hắn vận chuyển toàn bộ tu vi ném tán ô ra xa, sau đó lại dịch chuyển tới, thế nhưng cái giá phải trả cũng không ít, hắn không ngừng phun ra từng ngụm máu tươi.

Trường Nam mở bàn tay ra, một con mắt bỗng nhiên xuất hiện, hắn nói:

“Khuyết Nguyệt!”

Đột nhiên thân thể Hồng Trác run rẩy, lúc nhìn xuống bản thân hắn vậy mà vẫn còn đang xuất hiện ở vị trí cũ mà thanh trảm đao chỉ kia đã ở trên đỉnh đầu, hoá ra hắn chưa từng dịch chuyển tán ô, một màn vừa rồi chỉ là ảo cảnh tạo ra.

Lúc này Hồng Trác muốn tránh né nhưng cũng đã muộn, hắn bị ảnh hưởng bởi hắc vụ nên tu vi đã rớt xuống không còn ở đỉnh phong nữa, trảm đao chỉ chia thân thể hắn thành hai nửa, hắn không tin vào mắt mình mà ngã xuống.

Trường Nam thu hồi tầm mắt, nhiệm vụ ám sát đã thành công, nhìn xem thật dễ dàng nhưng thực chất hắn cũng đã chuẩn bị thật kỹ cho một màn này, nhờ có hắc vụ nên mọi tiếng động trong lúc chiến đấu đều không có xuất hiện, các binh lính cũng như tu sĩ trong phủ thành chủ đều mơ hồ, bọn chúng đều bị Khuyết Nguyệt ảnh hưởng.

Trường Nam đi tới xác của Hồng Trác, hắn bấm niệm pháp quyết, lúc sau từ nguyên thần của Hồng Trác bay ra từng luồng hắc vụ, Trường Nam không do dự hấp thu lấy làn khí này, hắn cơ thể không khỏi chấn động, tu vi cũng được gia tăng thêm một chút.

Sau đó hắc vụ biến mất, Trường Nam rời đi, phủ thành chủ lại trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện