Dạng sáng thời gian, bên trong học đường, một lão tiên sinh tóc hoa da^ʍ hút lấy tẩu thuốc, khói thuốc phả ra một làn sương trắng, nhấp một ngụm trà, lão tiên sinh tiếp tục cầm lấy bút lông trên mặt bàn viết chữ:

“Chư thiên tôn thần vạn giới điêu tàn khổ đau, Nhân gian ba tấc, cúi đầu chỉ thấy mịt mờ.”

Bên ngoài, sắc trời vẫn còn lờ mờ so với khói thuốc trong phòng tựa hồ đồng dạng:

“Bát đại gia, ngũ tiểu gia, tam nô gia, nhân sinh một kiếp, điểm cuối của sự nhỏ bé cũng chính là một loại giải thoát.”



Hồng gia, Hồng gia lão tổ sau khi từ Hồng Gia Trì trở về, việc đầu tiên lão làm không phải là hồi phục thương thế, lão giả một thân một mình dùng tu vi của một Nguyên Anh đại viên mãn tiến tới Lăng gia nô tộc, quét sạch tộc nhân của gia tộc này.

Lăng gia cơ bản là không có thực lực để phản kháng, bọn chúng có người dãy dụa nhưng phần lớn đều là chấp nhận số phận, Lăng gia tiếng gào thét truyền ra không ngừng, thuỷ triều giáng xuống, khung cảnh thê thảm chưa từng có.
Lăng Vân Minh Tâm bên trên đỉnh tháp, đôi mắt nếp nhăn càng nhăn hơn, lão dù gì cũng là người đứng đầu của một gia tộc, dù chỉ là một nô tộc thế nhưng lấy tu vi mà nói lão cũng miễn cưỡng đã đạt tới nguyên anh cảnh giới.

Lúc này từ bên trong đan điền, nguyên anh xếp bằng của Lăng Vân Minh Tâm mở mắt , một lực lượng oán hận bốc lên ngập trời, đưa mắt nhìn lên lão chỉ nói hai chữ:

“Tại sao?”

Tượng đá khổng lồ trên bầu trời không đáp lại, ánh sáng từ đôi mắt pho tượng phóng ra, một cỗ khí tức sát hoả thao thiên nghiền ép xuống, không trung từng trận tiếng nổ không ngừng, chúng sinh trong phạm vi đều chịu ảnh hưởng, toàn bộ Lăng gia vô số kiến trúc, tộc nhân đều bị phá huỷ chỉ để lại một mảnh đất hoang tàn.

Hồng gia lão tổ lăng không bước xuống, trên tay lão cầm đầu lâu của Lăng Vân Minh Tâm, lão già bóp mạnh một cái làm cho đầu lâu này nổ tung, Lăng gia nô tộc diệt!
Lần chinh phạt này của Hồng gia lão tổ có thể hiểu là sự trừng phạt cho cái chết của Hồng Lương, thế nhưng phần lớn cao tầng Tây Uyên Tông đều biết được, đây thực sự là lời cảnh cáo cho bất cứ một thế lực nào muốn đυ.ng tới Hồng gia, dưới tư cách là một trong trưởng lão quan trọng nhất của Tây Uyên Tông, lão hoàn toàn có cơ sở để làm việc này.

Tại sơn cốc của Đan Tu, bên trong động phủ, Trường Nam mới vừa trở về từ Hồng Gia Trì, phía trước mặt hắn lúc này Dương Thiên Long đang ngồi mỉm cười, nói:

“Trường Nam huynh đệ, thời gian này tìm ngươi thật khó.”

Trường Nam không nói gì chỉ gật gật đầu, sau đó Dương Thiên Long lại nói:

“Thời gian đi tới tàn tích đã cận kề, ta tới đây chỉ để nhắc huynh một chút, động tĩnh lão bất điểm Hồng gia gây ra quá lớn, chỉ e chuyến đi lần này sẽ có thêm một chút khó khăn.”
“Thiếu tộc chủ của Hồng gia là do ngươi làm sao?”

Trường Nam hỏi một câu không đúng với trọng tâm của câu chuyện, Dương Thiên Long chỉ mỉm cười, cũng không phủ nhận, hắn chỉ nói:

“Hầy, trên man hoang thật sự là nguy hiểm mà.”



Đan Đạo Đài, ba tháng nhập môn Đan Tu của Trường Nam đến nay cũng là những ngày cuối, Thượng Đan Trưởng Lão bên trên đài cao nói:

“Để ta nhìn một chút, thời gian ba tháng qua ngươi có lĩnh hội gì về Đan đạo.”

Nói rồi Thượng Đan Trưởng Lão phất tay một cái, lập tức xung quanh Đan Đạo Đài xuất hiện từng cột sáng phóng thẳng lên màn trời, một cỗ lực lượng viễn cổ xuất hiện bên trong, Trường Nam ngồi bên trong chỉ thấy bản thân dần dần trở lên hư ảo, mà Thượng Đan Trưởng Lão cùng vị nữ đệ tử của ông đã không còn thấy đâu nữa, giọng nói già nua của Thượng Đan Trưởng Lão không biết từ đâu truyền tới:

“Ở bên trong pháp trận ngươi có thể tuỳ ý diễn hoá ra thảo dược mà ngươi muốn, chỉ có điều tác dụng của chúng chỉ là ảo giác, ngươi vẫn sẽ cảm nhận được nhưng sẽ không có tác dụng trực tiếp lên thân thể ngươi, dùng kiến thức của ngươi hãy thử luyện một viên đan dược mà ngươi có thể!”

Giọng nói biến mất, Trường Nam bên trong Đan Đạo Đài trầm ngâm, qua lời giải thích của Thượng Đan Trưởng Lão hắn cũng có chút minh ngộ, lát sau hắn mỉm cười lẩm bẩm:

“Đây chính là cơ hội không thể bỏ qua.”

Xuyến Chi Hoa dương tính thật nhiều, đặt nó bên cạnh một số loại thảo mộc có cùng đặc tính lại vừa vặn luyện hoả khôn khéo, không khó để luyện ra một viên đan dược cấp độ hạ phẩm, thế nhưng Trường Nam xét về tao ngộ đan đạo để luyện ra đan dược hạ phẩm với hắn vốn không phải là điều đáng lo ngại, song dưới điều kiện tốt như thế này hắn không ngại đi thử thách bản thân luyện chế ra một loại đan dược điên cuồng hơn nữa, dẫu sao nó cũng chẳng có ảnh hưởng gì cho bản thân.

Thời gian ngày đêm luân phiên, Trường Nam bên trong Đan Đạo Đài đã ba ngày, hắn cũng đã điều phối rất nhiều loại thảo mộc lại với nhau, âm có dương có, sau cùng đều cho ra kết quả khiến hắn chưa ưng ý, thế nhưng Trường Nam không hề nhụt chí, ngược lại hắn lại rất hưng phấn, hắn liên tiếp diễn hoá thảo dược sau đó lại đắm chìm trong việc luyện chế.

Bảy ngày thời gian đi qua,lúc này ngồi xếp bằng trên bầu trời vị nữ đệ tử Linh Nhi mở mắt nhỏ giọng nói với Thượng Đan Trưởng Lão đang ngồi phía trước:

“Sư tôn, tên này rốt cục có học hành cẩn thận không vậy, luyện chế một viên đan dược cũng quá lâu đi?”

Thượng Đan Trưởng Lão bảo trì sự im lặng vẫn nhắm mắt dưỡng thần.

Linh Nhi phía sau lại không ngừng than thở:

“Chỉ trách đan đạo lại xuống cấp đến vậy, nếu còn là ở thời kỳ trước thì những tên như này làm sao lại được bước chân vào con đường Đan Tu này.”

Cùng lúc đó, Trường Nam ngồi xếp bằng bên trong Đan Đạo Đài vẫn đang vừa luyện chế vừa suy tư:

“Rốt cục là thiếu ở đâu?”

Hắn vẫn miệt mài luyện chế, ban đầu là hạ phẩm sau đó là trung phẩm, thậm chí có những lúc hắn đã luyện chế ra được đan dược mang cấp độ thượng phẩm, đây là việc mà một người mới chỉ tiếp xúc với đan đạo ba tháng khó lòng làm được.

“Thời gian cũng đã một tuần lễ, cũng sắp đến thời gian hẹn với Dương Thiên Long, có lẽ nên kết thúc thôi.”

Trường Nam thở dài, dù rất nuối tiếc nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, trước mắt xem ra nên luyện chế ra một viên đan dược cấp thượng phẩm sau đó liền kết thúc khảo hạch.

Thế nhưng ngay khi hắn có ý định khai hoả đột nhiên trong thức hải hắn nảy lên một ý tưởng điên rồ:

“Không đúng, nếu chỉ như vậy thì Đan Tu làm gì lại xuất hiện trường phái riêng, không phải cứ gộp chung vào Pháp Tu là được hay sao, bởi vì tất cả tu sĩ trong tu chân giới này để luyện chế đan dược không hề khó, bằng chứng là tên tu sĩ béo ở đạo quán, hắn cũng có thể làm điều này, vậy ta chọn Đan Tu để tu hành rốt cục cũng chẳng có gì đặc biệt sao?”

Sau đó hắn lại nhớ lại cảnh tượng của Thượng Đan Trưởng Lão giảng bài bên trong Đan Đạo Đài, vị Trưởng Lão này vẫn luôn cho Trường Nam thấy một loại khí chất khó tả:

“Rốt cục điểm khác biệt là ở đâu?”

Trường Nam không khỏi trầm ngâm suy nghĩ, theo lấy luồng suy nghĩ của hắn pháp trận bên trong Đan Đạo Đài không ngừng hiện ra những hình ảnh, cho đến khi một giọt nước xuất hiện nhỏ xuống mặt biển tĩnh lặng, Trường Nam nhìn thấy chỉ một giọt nước thôi nhưng đã khiến mặt nước phải gợn sóng, hắn con ngươi sáng lên không ngừng cười lớn:

“Ta đã hiểu, vốn dĩ là phải vậy, một đan sư chân chính không phải chỉ là luyện chế ra đan dược mà còn phải tự chọn một con đường cho mình, đi tìm trường phái riêng cho bản thân, Đan tu có vô số đạo, nổi bật nhất trong đó có Dược Đạo, con đường của ta sẽ không phải là như vậy, con đường đan tu của ta sẽ không lấy Dược Đạo làm chủ, ta chọn Độc Đạo!”

Lúc này ở bên ngoài Đan Đạo Đài, Thượng Đan Trưởng Lão ngồi xếp bằng bỗng nhiên mở mắt, trên môi lão nở một nụ cười mỉm.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện