*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đá lăn!" Diệp Thần thần sắc trấn tĩnh, ra lệnh một tiếng.

Binh sĩ đang vị cây gỗ bị dánh thức, vội vang di động núi đá, bắt đầu điều chỉnh phương hướng, tìm kiếm vị trí cắm cây gỗ vào, Diệp Thần nắm lên hai thùng nước chè bên cạnh, hướng quái vật đang chạy tới ném lên không trung, thân ảnh khẽ động, liền đem súng máy trên lưng một vị đoàn trưởng bên cạnh lấy xuống.

Đoàn trưởng kia sửng sốt một chút, toàn thân mồ hôi lạnh nhỏ giọt, hắn hoàn toàn không thấy rõ hành động Diệp Thần, nếu là Diệp Thần có ác ý, chỉ sợ hắn hiện tại giống như hai vị doanh trưởng kia, phơi thây hoang dã.

Bành! Bành! Bành. . .

Diệp Thần nắm súng máy, vô cùng thuần thục nhắm ngay hai thùng nước chè trên không trung, ngóng tay giống như đang khiêu vũ, vô cùng có tiết tấu, mở ra hình thức bắn tỉa, từng viên đạn vọt tới các phương vị khác nhau, đem thùng nước chè bắn thành tổ ong, mấy viên đạn đem thùng nước chè bắn qua bắn lại, hoàn toàn không rơi xuống được, giống như là có bàn tay vô hình thao túng nó ở trên không vậy.

Bầy quái vật kia trông thấy thùng nước chè ở trên lăn lộn như mèo, vô ý thức mà cảm thấy có nguy hiểm, rối rít tránh ra, vượt qua thùng nước chè, hướng bên kia tiến công.

Đúng lúc này, súng máy trong tay Diệp Thần đột nhiên tiêu xạ liên tục mấy phát, hai thùng nước chè kia thoáng cái di động phương vị, hướng đỉnh đầu bọn quái vật phóng đi.

Áp Thương!

Cái gọi là Áp Thương, chính là lợi dụng súng đạn, đem đồ vật giữa không trung, đẩy qua đẩy lại, di động phương hướng! Điều này cần lực khống chế cực kỳ chuẩn xác, còn có nhãn lực cùng kĩ năng xạ kích, người thường căn bản không cách nào làm được.

Rất nhiều binh sĩ bốn phía, trợ mắt há mồm, nhìn loại kĩ năng đấu súng vô dùng kì diệu này, bọn hắn quả thực không nghĩ tới, súng đạn còn có sử dụng như vậy!

Bành! Bành!

Diệp Thần nhắm hai thùng nước chè bắn ra hai phát, làm cho thùng nước chè không cách nào rớt xuống, một mực ở giữa không trung hắt vẫy nước chè ra.

"Đá lăn, nhắm ngay thềm đá bên trái!" Diệp Thần quát khẽ.

Mọi người té xỉu, trong tình huống thi triển kĩ năng như vậy, lại vẫn có thể phân tâm để ý chuyện khác, còn có phải là người hay không trời.

Mấy người đang nắm cây gỗ, không có hỏi nhiều, đem phương vị tảng đá điều chỉnh cho nó hướng thềm đá bên trái lăn xuống, dùng sức nhếch lên, vang lên tiếng ầm ầm, mười tảng đá trước sau hướng bên trái thềm đá lăn xuống, từ trên thềm đá này có một đoàn quái vật, cầm đầu là một con Thanh Giáp Xà, cao mười trượng, răng nanh dữ tợn, làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.

Ầm ầm ~~~

Đá lớn lăn xuống, Thanh Giáp Xà gào rú một tiếng, một đầu húc tới, trên trán của nó có vài miếng lân rắn, cực kỳ cứng rắn, thoáng cái đã đem tảng đá kia trụ vững, thế nhưng là, không đợi nó hưng phấn, viên đá thứ hai đa đâm vào đằng sau viên thứ nhất.

Bành!

Tiếng va chạm hai tảng đá lớn phát ra.

Thân thể Thanh Giáp Xà run lên, bị đẩy ngược về sau vài mét, trong mắt nó nổi lên vẻ hung lệ, cơ bắp trên người kéo căng, lần nữa hướng trên đỉnh bò tới.

Bành!

Viên đá thứ ba lăn xuống.

Thanh Giáp Xà bị đảy ngược ra sau vài mét, giận dữ bò lên đỉnh một lần nữa, lúc này viên thứ tư cũng đã lăn tới, viên năm, viên sáu. . .

Rầm rầm rầm. . .

Từng tảng đá lớn lăn xuống, Thanh Giáp Xà rất nhanh bị nghiền thành bánh thịt, rất nhiều côn trùng ở phía sau cũng bị nghiền nát.

Diệp Thần quát khẽ nói: "Chạy theo mấy tảng đá, tập hợp dưới núi!"

Mọi người khẽ giật mình, nhìn qua mấy phương khác thấy quái vật đang tiến tới, không có chần chờ nữa, thu hồi vũ khí, đem mấy thứ đồ vật vô dụng vứt bỏ, giẫm thi thể quái vật bị nghiền bẹp chạy đi, lấy mấy tảng đá mở đường, một đường hướng dưới núi chạy thẳng.

Sàn sạt!

Từ trên thạch bích, rất nhiều Huyết Nghĩ bò lên, như thủy triều, hướng đại quân đuổi theo.

Diệp Thần ôm súng máy, liếc nhìn đám người Hứa Thiên Quốc, thấy bọn họ đều chạy theo binh sĩ, mới yên tâm, quay người bóp súng máy, hướng Huyết Nghĩ quét tới, vừa giết vừa chạy, bọc hậu ở phía sau đại quân.

Xèo...xèo!

Đám Huyết Nghĩ xông lên, vốn là muốn hướng đại quân Diệp Thần truy kích, thế nhưng là mắt nhìn bọn hắn chạy xa rồi, lại đem mục tiêu chuyển về đám quái vật cùng côn trùng đang xông lên núi.

Tại trên núi này, bất kể là Huyết Nghĩ hay là các loại Thanh Giáp Xà, đều là Hắc Ám Sinh Vật Zombie hóa, vốn là không nên tự giết lẫn nhau, thế nhưng giờ phút này, bọn Huyết Nghĩ lại hướng đám quái vật này bò tới, nhất là đám quái vật bị dính nước chè, rất nhanh bị đám kiến bu lại, làm cho trận doanh hai phe lâm vào một mảnh hỗn loạn.

Vèo!

Diệp Thần theo đám bộ đội xuống núi, trên đường có quái vật cản đường đều bị tảng đá nghiền chết, cũng không lâu lắm, một đám người lao xuống núi, mồ hôi đầm đìa, miệng thở gấp, lộ trình ngắn ngủi này, thế mà bọn hắn lại dùng hết tất cả khí lực, giống như là tất cả tiềm lực bộc phát trong nháy mắt, thiếu chút nữa chân mềm mà đứng không được.

Diệp Thần nhìn thoáng qua đám người Hứa Thiên Quốc, chỉ thấy đầu Hứa Thiên Quốc đầy mồ hôi, vịn lên xe liên tục thở, mà Hoàng Thiên Tứ thì đem muội muội từ trên tay buông xuống, đặt mông dưới đất, miệng lớn thở dốc, tại thời khắc nguy hiểm đó, nam tử này vẫn còn sức ôm muội muội chạy như điên, cũng không biết là thể lực kinh người hay là lực ý chí đáng sợ.

"Quái vật rất nhanh liền bò ra, để cho mọi người chuẩn bị công kích!" Diệp Thần đối với đoàn trưởng bên người nói.

"Vâng!" Vị đoàn trưởng này liền vội vàng gật đầu, quay người quát đại đội: "Không muốn chết thì tất cả đứng lên, quái vật sắp ra rồi, chuẩn bị phòng tuyến cho tốt để xạ kích!"

Sắc mặt tất cả mọi người biến hóa, vội vàng lăn lốc bò lên, cầm lấy súng lục, súng trường, súng đại liên, ngắm ngay đường núi, chỉ cần quái vật vừa ra, sẽ bị xạ kích điên cuồng.

Mà trên xe cõng lấy hỏa tiễn, cũng nhắm ngay phương hướng, chờ đợi mệnh lệnh, Diệp Thần một tay bắt lấy vòng bảo hộ xe tải, lực cánh tay đem thân thể khởi động, thân thể dịch chuyển, liền đứng ngang xe tải, phảng phất như lăng không mà đứng, hướng trên núi nhìn đi, trông thấy rất nhiều quái vật cùng Huyết Nghĩ tiến hành chém giết, dù sao đạt tới hai ba cấp, Hắc Ám Sinh Vật cũng đã có tâm trí đơn giản, phẫn nộ cũng là một trong số đó.

Tuy Huyết Nghĩ khát máu, nhưng mà đối với đường và kẹo cũng không có sức chống cự, ở trong tư duy đơn giản chỉ biết bò lên trên người đám quái vật này, liếm láp gặm nhấm đồ ngọt, hoàn toàn không biết làm như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng như nào.

Cũng không lâu lắm, ở bên trong bầy Huyết Nghĩ, có một vài quái vật thoát khỏi, vọt xuống.

Diệp Thần lạnh lùng nói: "Hoả tiễn, phóng ra!"

CHÍU...U...U!!

Xạ thủ đã đợi thời khắc chờ lệnh này, vội vàng thao túng hỏa tiễn nhắm ngay phương hướng đó, bắn ra ngoài, một đạo ánh lửa hỏa tiễn thật dài bay ra, oanh tại trong sơn đạo, vài đầu quái vật kia còn chưa kịp né tránh liền bị oanh thành thịt vụn!

CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!!

Hỏa tiễn liên tục phóng ra, làm cho rất nhiều quái vật lao xuống đều bị oanh giết, trên đường núi tạc ra hố to, hơn nữa không ít cây cối bị đốt, nổi lên lửa lớn.

Khói đen nổi lên bốn phía, cuồng phong lạnh thấu xương.

Rất nhiều quái vật chạy trốn khỏi hỏa tiễn, gào thét xông xuống núi, chờ đợi chúng chính là vô số viên đạn, trong chớp mắt liền bị bắn thành tổ ong, nhất là trong đó có mấy đài súng đại liên, tốc độ bắn phá cực nhanh, toàn là bắn đạn chùm, uy lực cực kỳ cường đại, liền đơn giản đem tứ chi quái vật bắn cho nhão nhoẹt.

Bên trên Hổ Nha Sơn này có rất nhiều sinh vật, bất quá tại virus bộc phát, một bộ phận trong đó đã trở thành Hắc Ám Sinh Vật, còn có một bộ phận đã trở thành động vật tiến hóa, hai loại sinh vật không hợp nhau liền bem nhau, tuy cuối cùng là Hắc Ám Sinh Vật đạt được thắng lợi, nhưng cũng là bỏ ra một cái giá lớn, bởi vậy quái vật trên núi cũng không nhiều như trong tưởng tượng.

Tại trên đỉnh núi, Huyết nghĩ cùng đám quái vật dính nước chè dây dưa với nhau, sau đó bắt đầu chém giết, vố số Huyết Nghĩ bị đám quái vật thể chất cường tráng, thân thể cao lớn chụp chết nó, cơ mà bọn chúng cũng bị đám Huyết Nghĩ chơi chiến thuật biển người đánh hội đồng.

Một giờ sau.

Diệp Thần phái tất cả đại đội, tạo thành đội ngũ, tiến vào trong núi tìm tòi, đem quái vật còn sót lại đánh chết, hơn nữa dùng máy chụp ảnh tới chụp để làm chứng nhận, chụp ảnh bốn phía, lấy về chứng minh quái vật trên núi này bị đánh chết hết.

Lúc trước thì đại bộ phận quái vật đều bị khí huyết trăm người trên núi hấp dẫn, hướng trên núi chạy tới, cuối cùng bị đám Huyết Nghĩ quần ẩu, chém giết chí tử lẫn nhau, còn sót lại thì bị một vài tiểu đội phái đi đánh chết.

Tuy bên trên nhiệm vụ nói là đem quái vật trên Hổ Nha Sơn đánh chết, nhưng mà không phải nói là giết đến một con cũng không để lại, cái này là chuyện không thể nào, chỉ cần đem đại bộ phận thanh lý là được rồi, con như xong nhiệm vụ.

Trải qua một hồi lure quái và giết quái, tám phần quái vật trên núi đều bị giết chết, nhiệm vụ coi như hoàn thành, đại bộ phận Cameras đều quay chụp lại, chứng minh không còn quái vật.

Cuối cùng, đem Cơ Hóa Nhục trong thi thể quái vật lấy ra, rồi dùng lửa lớn thiêu đốt thi thể của bọn chúng.

"Tổng cộng thu thập bao nhiêu Cơ Hóa Nhục?" Diệp Thần nhìn đoàn trưởng hỏi.

"Ước chừng mấy trăm cân." Đoàn trưởng vội vàng nói, trên thực tế hắn cũng không rõ ràng bao nhiêu, bất quá đối với vấn đề thủ trưởng hỏi, nói "Không biết" chính là hai chữ ngu xuẩn nhất, bởi vậy chỉ có thể tận lực suy đoán, dù là nói sai cũng so với không biết thì tốt hơn.

Diệp Thần nhẹ gật đầu nói: "Đợi sau khi trở về, mỗi người được phát hai bình gien dược tề."

Một cân có thể chế tạo ba bình gien dược tề, cũng thừa lại 50g.

Nơi đây có mấy trăm cân, trong đó có Cơ Hóa Nhục cao cấp, một khối có thể làm hơn mười bình gien dược tề, hắn cũng không có ý định một mình nuốt riêng.

Diệp Thần còn nhớ rõ, kiếp trước chính mình từng tiến vào một quân đội, cũng theo thượng cấp chấp hành nhiệm vụ, xuất sinh nhập tử, cuối cùng giết quái vật, lấy được Cơ Hóa Nhục thì toàn bộ đều bị đại nhân vật bên trên phân ra, người phía dưới thì không mò được cái vẹo gì, lúc ấy trong nội tâm hắn rất tức giận.

Nếu đã trùng sinh trở về, ở kiếp này chính mình là thủ trưởng lại thành cái loại nuốt riêng một mình, chẳng phải là quá bi ai a.

"Thật sự?" Đoàn trưởng ngơ ngác một chút, kinh ngạc nói: "Cho tất cả mọi người sao?"

Diệp Thần gật gật đầu.

Đoàn trưởng kính sợ nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy kích động, quay người đối với chúng binh sĩ đang nghĩ ngơi hét lớn: "Tướng quân lên tiếng, sau khi trở về, mỗi người được ban thưởng hai bình gien dược tề!"

Xoạt!

Đám người một mảnh xôn xao.

Tất cả mọi người đều không tin mà nhìn Diệp Thần, phải biết rõ, hai bình gien dược tề, là tương đương 300g Cơ Hóa Nhục, dựa theo tỉ lệ, tối thiểu phải giết 60 đầu Zombie, mới lấy được Cơ Hóa Nhục nhiều như vậy, tại lúc săn giết Zombie, chỉ cần không cẩn thận một chút, thì có thể đem mệnh góp vào rồi!

Thế nhưng là Diệp Thần lại không công ban thưởng cho bọn hắn!

Mọi người ngẩng đầu nhìn Diệp Thần, ánh mắt khiếp sợ dần dần biến thành kính sợ cùng cuồng nhiệt. Phải nói là đám binh lính đều là người ở tầng chót, mỗi người đều sinh tồn của mình mà cố gắng, tự nhiên sẽ không đi trợ giúp người khác.

Ở bên trong tận thế, mỗi người đều là ích kỷ đấy.

Diệp Thần cùng bọn họ không thân cũng chẳng quen, thế nhưng mà giờ phút này lại nguyện ý ban thưởng mỗi người hai bình gien dược tề, cái này làm cho tâm linh bọn hắn tạo thành trùng kích thật lớn, một loại tình cảm đã từng biến mất trong lòng lại sinh sôi ra, gọi là cảm động!

Đối với thái độ biến hóa mấy người này, Diệp Thần đều nhìn thấy được ở trong mắt, trong lòng có một loại khác thường, bất quá cũng không có suy nghĩ nhiều, quay người đi đến xe tải ngồi xuống.

Tổng cộng hơn 500 người, mỗi người hai bình gien dược tề cấp 1, đối với hắn mà nói cũng không coi vào đâu, tùy tiện lấy một khối Cơ Hóa Nhục 12 cấp ra, theo tỉ lệ quy đổi thì cũng chế tạo ra 700 bình gien dược tề cấp 1 rồi.

Cho dược tề những người này, một phần là đã từng đứng ở vị trí của bọn hắn, đã cảm thụ qua xuất sinh nhập tử, cuối cùng lại chả có con vẹo gì chỉ còn lại bi phẫn cùng nghẹn khuất, một mặt còn lại là, mỗi hai bình gien dược tề, đối với hắn mà nói chỉ là tổn thất nhỏ vẹo, không có vấn đề vẹo gì cả, thế nhưng là điểm tốn thể nhỏ này cho đám người này ấy, thì làm bọn hắn rất kích động, hưng phấn, và có tỷ lệ sống sót càng lớn hơn.

Sống lâu hơn một chút. . .

Dựa vào trên xe, Diệp Thần nghiêng đầu nhìn thần sắc hưng phấn của binh sĩ phía dưới, ánh mắt bỗng nhúc nhích, trong lòng có một giây mê mang, có lẽ nhân tính có mặt xấu cũng có mặt tốt, khi bọn hắn đối mặt với thân nhân của mình, người yêu, thì đều là thiện lương.

Trong lòng mỗi người, đều có một mặt nhu nhược.

Chính mình không phải là ví dụ sao? Diệp Thần khóe miệng cong lên dáng tươi cười, ngửa đầu nhìn trời xanh, chỉ thấy mây trắng phiêu bạt, trời cao xanh thẳm, như hải dương treo ngược, khiến người ta cảm thấy thiên địa bát ngát là như thế, thế giới to lớn là như thế.

Mở hai tay ra, hít sâu.

Dưới ánh mặt trời chiếu sáng.

Trong nháy mắt, giống như ôm ấp toàn bộ thế giới!

Diệp Thần mở mắt ra, trong mắt có vẻ chờ mong, không phải là muốn nhanh chóng thôn phệ Cơ Hóa Nhục để tăng cường thực lực, cũng không phải là muốn đi đánh chết quái vật, chỉ là muốn nhanh chóng trở lại căn cứ, liếc mắt nhìn muội muội, ăn đồ ăn do tự tay nàng nấu, sau đó nghe tiếng cười vui sướng của nàng, chỉ như thế là đủ thỏa mãn! - ( sau này hai huynh muội chịch nhau :deu2: chịch chịch chịch)

Cảm giác nhớ nhà
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện