"Dừng xe ở đây được rồi!" An Minh Hạ thấy quãng đường quen thuộc qua cửa kính xe liền lên tiếng nói. Đợi xe dừng hẳn, cô mới mở cửa xe bước xuống, tay mang theo túi đồ và hộp bánh mới mua. Hữu Cảnh ngồi cạnh, hai tay khoanh trước ngực nhìn một màn này, gương mặt hiện lên ý cười "Háo hức muốn về đến vậy sao?" cô bĩu môi "Đương nhiên, tôi đi trước!" rồi quay người bước đi.
Hữu Cảnh nhìn theo bóng lưng thon gầy của An Minh Hạ, thu hồi lại ánh mắt lưu luyến của mình, anh lạnh giọng phân phó cho tên thuộc hạ đang lái xe "Cho người theo bảo vệ cô ấy!" vì Lữ Huyền đang bị nhốt ở Lãnh Ngục để trừng phạt nên việc bảo vệ cô anh phải giao cho người khác. Tên thuộc hạ "Rõ" một tiếng, tưởng đã xong thì hắn chợt nghe thấy ông chủ nói tiếp "Phải là nữ!"
Như có một luồng sát khí lạnh lẽo vây quanh, tên thuộc hạ khẽ rùng mình, kêu "Rõ" một lần nữa. Trong lòng lại thầm than, ông chủ đúng là đối với cô gái kia không bình thường, càng ngày càng có tính chiếm hữu cao thì phải. Đến người đi theo bảo vệ cũng phải là nữ mới được. Chỉ khổ những người làm công như hắn thôi!
Tại An gia
"Ting...tong" "Mẹ ơi, ba ơi, con về rồi nè!!!" An Minh Hạ nhấn chuông rồi gọi cửa. Vài phút sau, một người phụ nữ trung niên dáng người mảnh khảnh đi ra, trên gương mặt hiền hậu là nét vui mừng không giấu được "Tiểu Hạ!" đây là mẹ của An Minh Hạ, bà An - Một giảng viên đại học. Hai mẹ con ôm nhau một cái thật chặt rồi vừa đi vào nhà vừa trò chuyện vui vẻ với nhau.
- Ơ mẹ ơi, ba đâu rồi ạ? - Cô nhìn một vòng quanh nhà, không thấy người ba thân yêu của mình liền hỏi.
- Ba con biết hôm nay con gái rượu của ông ấy về nên đi mua chút đồ rồi! - Bà An cười - Mà mẹ không nghĩ con lại về nhanh thế, con đi bằng xe buýt à?
- À...vâng! - Cô mỉm cười gật đầu.
- Ba con chắc cũng sắp về, để mẹ đi gọi điện giục ông ấy! Con đi cất đồ lên phòng với bánh ngọt vào tủ lạnh đi, rồi rửa tay xuống ăn cơm luôn.
- Vâng ạ!
Mở cửa ra, căn phòng màu vàng ấm áp vô cùng quen thuộc hiện ra trước mắt. An Minh Hạ sung sướng chạy bào nhảy bổ lên chiếc giường nhỏ của mình. Ai bảo giường Kingsize nằm ngủ mới thích, cô là cô chỉ thích nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ này của mình thôi. Haizz...cứ thế này thì khó mà rời xa nó mà trở về Hữu gia mất.
Gia đình An gia ngồi ăn cơm cùng nhau tạo nên bầu không khí hết sức ấm áp và thân quen, bữa cơm chỉ đơn thuần là các món ăn đặc trưng trong các gia đình của Trung Quốc nhưng lại rất ngon miệng. Ông An dù là một luật sư nhưng tính cách ông lại khá hài hước, luôn chọc vợ và con cười rất tươi. Nhiều khi còn khiến An Minh Hạ nghĩ không biết ba cô có phải là luật sư thật không? Vì khi đứng trước phiên tòa, ông bình tĩnh, nghiêm chỉnh và lạnh lùng nhưng khi đứng trước gia đình, ông lại trở thành một người cha, một người chồng chung thủy và hài hước.
Kết thúc bữa cơm, An Minh Hạ theo mẹ lên phòng của mình. Từng bước từng bước lên cầu thang, không hiểu sao cô có chút lo lắng. Cái cảm giác khó hiểu khi nghe điện thoại của mẹ vẫn còn tồn tại cho đến bây giờ. Cô biết mẹ là người chỉ khi nào có chuyện rất quan trọng thì mới gặp riêng cô và nói. Chuyện này...đến ba còn không được nghe mà!
- Có chuyện gì mẹ nói đi ạ! - An Minh Hạ ngồi xuống đối diện mẹ mình nói.
- Tiểu Hạ, có đúng là con sang nhà Tiểu Anh ở không? - Bà An với tính chất công việc giáo viên của mình, bà nhanh chóng nghiêm túc hỏi thẳng việc chính.
- Đúng ạ...sao mẹ lại hỏi vậy? - Cô giật mình, nghi hoặc hỏi lại.
- Cách đây vài hôm, mẹ có đến nhà Tiểu Anh để mang một chút đồ ăn cho con thì trong nhà lúc đấy chỉ có mỗi mình Tiểu Anh, con bé nói con ra ngoài có việc. Mẹ cũng không nghĩ nhiều đâu nhưng khi vào trong, mẹ không thấy có dấu hiệu gì là có người thứ hai ở cả. Mà tính con mẹ biết, hay cẩu thả lắm!
- Mẹ...sang nhà người khác ở nhờ thì cũng phải biết thay đổi chứ! Dù là bạn thân những con cũng không dám làm phiền bạn ấy nhiều, mọi đồ đạc con xếp gọn trong phòng rồi, còn đâu là con dùng đồ của bạn ấy đó!
- Nhưng ít ra cũng phải thấy đôi dép, cái cốc uống nước yêu thích của con, đây ngoài đồ đạc của Tiểu Anh ra, mẹ không thấy gì cả!
- Hôm nào con cho mẹ kiểm tra luôn nhé! Mẹ đừng nghĩ nhiều làm gì, con không sang nhà Tiểu Anh ở thì biết đi đâu đây... - Cô không nghĩ mẹ mình có tài suy đoán siêu như thám tử vậy.
- Thế chuyện này thì sao...Chiếc xe màu đen con hay lên là của ai? - Bà An nhíu mày hỏi.
- Chiếc xe màu đen...nào ạ? - Cô bắt đầu toát mồ hôi, không phải là mẹ đã biết gì rồi chứ!
- Có một người bạn của mẹ đã thấy con lên chiếc xe đó, còn nói chuyện với ai mà toàn thân mặc màu đen trông rất bí ẩn... - Bà An như hồi tưởng lại câu chuyện mà mình nghe được - Con giải thích chuyện này thế nào đây?
- Mẹ...mẹ cứ nghe người khác nói linh tinh, con thì có diễm phúc nào được xe đưa rước như thế ạ! - Cô làm vẻ bình tĩnh, nhõng nhẽo ôm tay mẹ nói.
- Tiểu Hạ, con ra ngoài làm việc mẹ đã lo, giờ ra ở riêng mẹ còn lo hơn! Chuyện này mẹ cho con thời gian giải thích, khi nào thấy được thì nói, mẹ sẽ không truy cứu nữa. Những mẹ vẫn muốn nhắc con cẩn thận với các mối quan hệ xã hội, mẹ không muốn gia đình chúng ta bị ảnh hưởng bởi bất kì một tác động nào bên ngoài cả. Người xấu đã nhiều, người xấu giả người tốt lại càng nhiều hơn.
- Vâng con biết rồi ạ, mẫu hậu đại nhân! - Cô làm dáng chào kiểu quân đội, cười cười dụi vào cánh tay bà - Mẹ yên tâm, con sẽ cẩn thận mà...con lớn rồi chứ không có còn bé bỏng gì đâu!
- Uh - Bà thở dài, đứa con gái của bà lớn rồi mà cứ như con nít. Thử hỏi người làm mẹ như bà không lo sao được.
Hữu Cảnh nhìn theo bóng lưng thon gầy của An Minh Hạ, thu hồi lại ánh mắt lưu luyến của mình, anh lạnh giọng phân phó cho tên thuộc hạ đang lái xe "Cho người theo bảo vệ cô ấy!" vì Lữ Huyền đang bị nhốt ở Lãnh Ngục để trừng phạt nên việc bảo vệ cô anh phải giao cho người khác. Tên thuộc hạ "Rõ" một tiếng, tưởng đã xong thì hắn chợt nghe thấy ông chủ nói tiếp "Phải là nữ!"
Như có một luồng sát khí lạnh lẽo vây quanh, tên thuộc hạ khẽ rùng mình, kêu "Rõ" một lần nữa. Trong lòng lại thầm than, ông chủ đúng là đối với cô gái kia không bình thường, càng ngày càng có tính chiếm hữu cao thì phải. Đến người đi theo bảo vệ cũng phải là nữ mới được. Chỉ khổ những người làm công như hắn thôi!
Tại An gia
"Ting...tong" "Mẹ ơi, ba ơi, con về rồi nè!!!" An Minh Hạ nhấn chuông rồi gọi cửa. Vài phút sau, một người phụ nữ trung niên dáng người mảnh khảnh đi ra, trên gương mặt hiền hậu là nét vui mừng không giấu được "Tiểu Hạ!" đây là mẹ của An Minh Hạ, bà An - Một giảng viên đại học. Hai mẹ con ôm nhau một cái thật chặt rồi vừa đi vào nhà vừa trò chuyện vui vẻ với nhau.
- Ơ mẹ ơi, ba đâu rồi ạ? - Cô nhìn một vòng quanh nhà, không thấy người ba thân yêu của mình liền hỏi.
- Ba con biết hôm nay con gái rượu của ông ấy về nên đi mua chút đồ rồi! - Bà An cười - Mà mẹ không nghĩ con lại về nhanh thế, con đi bằng xe buýt à?
- À...vâng! - Cô mỉm cười gật đầu.
- Ba con chắc cũng sắp về, để mẹ đi gọi điện giục ông ấy! Con đi cất đồ lên phòng với bánh ngọt vào tủ lạnh đi, rồi rửa tay xuống ăn cơm luôn.
- Vâng ạ!
Mở cửa ra, căn phòng màu vàng ấm áp vô cùng quen thuộc hiện ra trước mắt. An Minh Hạ sung sướng chạy bào nhảy bổ lên chiếc giường nhỏ của mình. Ai bảo giường Kingsize nằm ngủ mới thích, cô là cô chỉ thích nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ này của mình thôi. Haizz...cứ thế này thì khó mà rời xa nó mà trở về Hữu gia mất.
Gia đình An gia ngồi ăn cơm cùng nhau tạo nên bầu không khí hết sức ấm áp và thân quen, bữa cơm chỉ đơn thuần là các món ăn đặc trưng trong các gia đình của Trung Quốc nhưng lại rất ngon miệng. Ông An dù là một luật sư nhưng tính cách ông lại khá hài hước, luôn chọc vợ và con cười rất tươi. Nhiều khi còn khiến An Minh Hạ nghĩ không biết ba cô có phải là luật sư thật không? Vì khi đứng trước phiên tòa, ông bình tĩnh, nghiêm chỉnh và lạnh lùng nhưng khi đứng trước gia đình, ông lại trở thành một người cha, một người chồng chung thủy và hài hước.
Kết thúc bữa cơm, An Minh Hạ theo mẹ lên phòng của mình. Từng bước từng bước lên cầu thang, không hiểu sao cô có chút lo lắng. Cái cảm giác khó hiểu khi nghe điện thoại của mẹ vẫn còn tồn tại cho đến bây giờ. Cô biết mẹ là người chỉ khi nào có chuyện rất quan trọng thì mới gặp riêng cô và nói. Chuyện này...đến ba còn không được nghe mà!
- Có chuyện gì mẹ nói đi ạ! - An Minh Hạ ngồi xuống đối diện mẹ mình nói.
- Tiểu Hạ, có đúng là con sang nhà Tiểu Anh ở không? - Bà An với tính chất công việc giáo viên của mình, bà nhanh chóng nghiêm túc hỏi thẳng việc chính.
- Đúng ạ...sao mẹ lại hỏi vậy? - Cô giật mình, nghi hoặc hỏi lại.
- Cách đây vài hôm, mẹ có đến nhà Tiểu Anh để mang một chút đồ ăn cho con thì trong nhà lúc đấy chỉ có mỗi mình Tiểu Anh, con bé nói con ra ngoài có việc. Mẹ cũng không nghĩ nhiều đâu nhưng khi vào trong, mẹ không thấy có dấu hiệu gì là có người thứ hai ở cả. Mà tính con mẹ biết, hay cẩu thả lắm!
- Mẹ...sang nhà người khác ở nhờ thì cũng phải biết thay đổi chứ! Dù là bạn thân những con cũng không dám làm phiền bạn ấy nhiều, mọi đồ đạc con xếp gọn trong phòng rồi, còn đâu là con dùng đồ của bạn ấy đó!
- Nhưng ít ra cũng phải thấy đôi dép, cái cốc uống nước yêu thích của con, đây ngoài đồ đạc của Tiểu Anh ra, mẹ không thấy gì cả!
- Hôm nào con cho mẹ kiểm tra luôn nhé! Mẹ đừng nghĩ nhiều làm gì, con không sang nhà Tiểu Anh ở thì biết đi đâu đây... - Cô không nghĩ mẹ mình có tài suy đoán siêu như thám tử vậy.
- Thế chuyện này thì sao...Chiếc xe màu đen con hay lên là của ai? - Bà An nhíu mày hỏi.
- Chiếc xe màu đen...nào ạ? - Cô bắt đầu toát mồ hôi, không phải là mẹ đã biết gì rồi chứ!
- Có một người bạn của mẹ đã thấy con lên chiếc xe đó, còn nói chuyện với ai mà toàn thân mặc màu đen trông rất bí ẩn... - Bà An như hồi tưởng lại câu chuyện mà mình nghe được - Con giải thích chuyện này thế nào đây?
- Mẹ...mẹ cứ nghe người khác nói linh tinh, con thì có diễm phúc nào được xe đưa rước như thế ạ! - Cô làm vẻ bình tĩnh, nhõng nhẽo ôm tay mẹ nói.
- Tiểu Hạ, con ra ngoài làm việc mẹ đã lo, giờ ra ở riêng mẹ còn lo hơn! Chuyện này mẹ cho con thời gian giải thích, khi nào thấy được thì nói, mẹ sẽ không truy cứu nữa. Những mẹ vẫn muốn nhắc con cẩn thận với các mối quan hệ xã hội, mẹ không muốn gia đình chúng ta bị ảnh hưởng bởi bất kì một tác động nào bên ngoài cả. Người xấu đã nhiều, người xấu giả người tốt lại càng nhiều hơn.
- Vâng con biết rồi ạ, mẫu hậu đại nhân! - Cô làm dáng chào kiểu quân đội, cười cười dụi vào cánh tay bà - Mẹ yên tâm, con sẽ cẩn thận mà...con lớn rồi chứ không có còn bé bỏng gì đâu!
- Uh - Bà thở dài, đứa con gái của bà lớn rồi mà cứ như con nít. Thử hỏi người làm mẹ như bà không lo sao được.
Danh sách chương