Các đệ tử của Đại Khí Tông ở khách điếm phía nam tại Hào Quang trấn, Tô Vãn hôm qua đặc biệt chú ý điểm dừng chân của bọn họ, thừa dịp bóng đêm sau khi đi vào khách điếm kia, Tô Vãn thu liễm hơi thở toàn thân, lặng yên không một tiếng động lẻn vào hậu viện, nàng trong một ngày hôm qua ghi nhớ kỹ hai mạt hơi thở.

Không bao lâu, Tô Vãn liền phát hiện hơi thở của Hầu Băng Ngưng, bởi vì thân thể này tư chất bình thường, cho nên tu vi Hầu Băng Ngưng cũng không quá cao, hiện giờ cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nàng ở Đại Khí Tông luôn có tài nguyên tu luyện tốt nhất cũng bởi vì nàng có một ca ca thiên tài.

Mỗi ngày thời gian này đều là thời gian tu luyện tốt nhất, vốn dĩ Hầu Băng Ngưng cũng tính tắm gội thay quần áo sau đó bắt đầu đả tọa tu hành, nhưng làm nàng không nghĩ tới chính là, mình vừa mới thay xong quần áo, một bóng đen liền xuất hiện ở phía sau mình.

Vô thanh vô tức, cũng không có bất kỳ sát ý gì, nhưng cố tình người tới không có ý tốt!

“Người……”

Chữ “Nào” còn chưa xuất khẩu, Hầu Băng Ngưng đã một cái xoay người lấy ra pháp bảo của mình, tuy rằng nàng tu vi không cao, nhưng thân là đệ tử Đại Khí Tông, pháp bảo bàng thân tuyệt không thiếu.

Tô Vãn lưu loát né tránh công kích của Hầu Băng Ngưng, một cái thuấn di, giơ tay liền vứt ra một cái xiềng xích màu bạc.

Nàng mấy năm nay cũng thu hoạch không ít thứ tốt, hơn nữa ở bên cạnh Công Tử Mạch tài đại khí thô, lại có nam chủ đại nhân vận khí vô địch, thật sự là ra cửa có thể nhặt pháp bảo.

“Trói Tiên Tác!”

Nhìn thấy xiềng xích kia của Tô Vãn, Hầu Băng Ngưng sắc mặt đại biến, xiềng xích này tên là Trói Tiên Tác, tuy không phải Tiên Khí Trói Tiên Tác chân chính, nhưng cũng là pháp bảo vô cùng lợi hại! Nó là pháp bảo bản mạng của một vị tiền bối ở Đại Khí Tông, chỉ là sau khi vị tiền bối kia độ kiếp thất bại thành Tán Tiên, liền không có người nào biết tung tích của ông……

“Ngươi rốt cuộc là người nào?”

Hầu Băng Ngưng nhìn chằm chằm bóng dáng trong bóng đêm, nàng thấy không rõ dung mạo đối thủ, nhưng có thể cảm giác được đây là một nữ nhân.

“Ngươi nên biết ta là người như thế nào, giống như ta biết ngươi là người như thế nào.”

Tô Vãn nhẹ nhàng lên tiếng, âm thanh cũng không cố ý sửa đổi.

Nhiệm vụ giả!

Hầu Băng Ngưng ánh mắt co rụt lại, lúc kéo dài thời gian đồng thời cũng bắt đầu dưới đáy lòng nghĩ cách……

Lúc này, trong một căn phòng khác cách đó không xa, Hầu Bỉnh Thần đang dùng luyện khí đỉnh, hết sức chuyên chú luyện khí.

Đây là lần cuối cùng luyện khí trước khi nhập tiểu thế giới, tuy rằng biết lần này bộ môn mình cơ hội thành công lớn nhất, nhưng hắn luôn hành sự cẩn thận, không mong xuất hiện bất kỳ bại lộ gì.

“Ca ca!”

Ở ngay lúc này, thông tin phù bên hông Hầu Bỉnh Thần đột nhiên vang lên, bên trong truyền đến âm thanh kinh hoảng thất thố của Hầu Băng Ngưng.

“Ca ca, cứu mạng!”

Là Hầu Băng Ngưng!

Hầu Bỉnh Thần chần chờ một chút, đối với muội muội này của hắn, hắn vẫn luôn chiếu cố, nhưng đây cũng không đại biểu hắn thật sự tin tưởng nàng.

Nhưng mà, lúc này mình nếu không xuất hiện, hình như lại không hợp lý.

Hầu Bỉnh Thần ngưng hẳn luyện khí, suy nghĩ thật lâu, hắn vẫn lấy ra pháp bảo của mình, đi về phía phòng Hầu Băng Ngưng.

Lúc này trong phòng Hầu Băng Ngưng khoác một tầng lá chắn linh lực, Hầu Bỉnh Thần trực tiếp chém ra một đường, vọt vào!

Trong phòng, Hầu Băng Ngưng đang cùng Tô Vãn đấu đến khó phân thắng bại, nhìn thấy thân ảnh hắn, Hầu Băng Ngưng sắc mặt vui vẻ, theo bản năng tới gần bên người Hầu Bỉnh Thần.

“Ca ca! Là yêu tu Vạn Yêu sơn!”

Yêu!

Lúc này Hầu Bỉnh Thần rốt cuộc cũng cảm giác được yêu khí ập tới trước mặt, quả nhiên là yêu!

“Yêu nghiệt, dám tới Hào Quang trấn làm ác, xem kiếm!”

Hầu Bỉnh Thần múa may bảo kiếm trong tay mình lao thẳng đến trước mặt Tô Vãn, tại một khắc này, ánh mắt Tô Vãn chợt lóe lần nữa ném ra Trói Tiên Tác!

Bị Trói Tiên Tác giữ mình, Hầu Bỉnh Thần cũng không hoảng loạn, hắn và Tô Vãn tu vi tương đương, cái phỏng Tiên Khí này cũng chỉ có thể trói buộc hắn một thời gian ngắn mà thôi.

“Ca ca, ta tới giúp ngươi!”

Lúc này, Hầu Băng Ngưng đột nhiên từ phía sau vọt lên, sau đó, đồng tử Hầu Bỉnh Thần co rụt lại, hắn trơ mắt nhìn quỷ nhận trong tay Hầu Băng Ngưng hung hăng đâm vào ngực mình!

Máu tươi vẩy ra, Hầu Bỉnh Thần sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng.

Ở ngay lúc này, một trận gió lạnh ập tới, Hầu Băng Ngưng còn không kịp rút ra binh khí, toàn bộ thân thể của nàng đã bị một chưởng đánh bay, bay ngược ra ngoài, đập vào trên tường, giây lát liền mất đi hơi thở.

Một kích mất mạng!

Tô Vãn lẳng lặng nhìn thân ảnh thon dài đột nhiên xuất hiện kia, nàng nhịn không được híp mắt cười cười.

“Ngươi đã đến rồi!”

Nhàn nhạt hỏi thăm, giống như là bạn bè nhiều năm không gặp.

Diệp Thừa mặt vô biểu tình đỡ thân thể Hầu Bỉnh Thần, không nói một lời, yên lặng giơ tay đem linh khí của mình đưa vào trong cơ thể hắn, sau đó, Diệp Thừa sắc mặt biến đổi.

Đây là……

“Lão đại!”

Hầu Bỉnh Thần nhìn lòng bàn tay Diệp Thừa dần dần biến thành màu đen, hắn lập tức liều mạng giãy giụa một chút.

“Lão đại, ngươi đừng động vào ta, đây là kịch độc Dược Cốc!”

“A, kiến thức không tồi.”

Tô Vãn mỉm cười tiến lên một bước.

“Hầu Băng Ngưng đã sớm trúng độc, mất tâm trí, mà vừa rồi trên binh khí của nàng cũng bị ta bôi lên kịch độc, cho dù là tu sĩ Phân Thần kỳ cũng khó thoát cái chết, cho nên ngoan ngoãn chờ chết là được rồi, ngàn vạn lần đừng giãy giụa nha.”

Khi nói chuyện, Tô Vãn lại ngẩng đầu nhìn Diệp Thừa.

“Ngươi cũng vậy, Diệp công tử, không, hẳn là Từ bộ trưởng.”

“A.”

Từ Sách cười cười, giơ tay lên, một tầng sương đen bao phủ toàn bộ căn phòng, giây tiếp theo, khí độc trong lòng bàn tay Từ Sách dần dần bị những sương đen đó hấp thu hết.

Quỷ tu!

Tô Vãn ngẩn ra một chút, nàng không nghĩ tới Từ Sách thế nhưng là quỷ tu!

Quỷ tu……

Nàng lại theo bản năng sờ sờ tay mình: “Từ Sách, xem ra vận khí ngươi không tồi.”

“Ngươi cũng vậy.”

Từ Sách biết Tô Vãn dùng độc vốn lợi hại, hiện giờ nàng lại ở với Tô Duệ vài thập niên, chỉ sợ những độc dược trên người Tô Duệ, nàng đã sớm học trộm được hết rồi, điểm này thật ra do mình sơ sót.

Cảm giác được hơi thở Vân Sinh đang dần dần yếu bớt, Từ Sách thở dài một hơi: “Xem ra sau đêm nay, chỉ còn lại năm nhiệm vụ giả, như vậy cũng tốt.”

“Từ bộ trưởng vẫn tự tin như vậy, thật là khó có được.”

Tô Vãn cũng cười cười, vẻ mặt không sao cả tiến lên, cả người đứng ở trước mặt Từ Sách, nàng chậm rãi nâng tay mình lên, vén ống tay áo, lộ ra cổ tay tinh tế trắng nõn và cái hình xăm kim sắc trên cổ tay.

“Trước khi ta chết, ngươi có thể nói cho ta chân tướng không? Ngươi chính là lão quỷ, đúng không?”

Lão quỷ.

Ánh mắt Từ Sách dừng ở trên cổ tay Tô Vãn, nhìn hình xăm kia dần dần biến thành lắc tay kim sắc, ánh mắt hắn cũng hoảng hốt một chút.

“Ngươi đều…… nhớ tới?”

Thật lâu sau, Từ Sách ngẩng đầu, nhìn Tô Vãn gần trong gang tấc, ở nháy mắt hắn ngây người, thật ra hắn vẫn đang âm thầm phòng bị, hắn hiểu biết Tô Vãn, hắn cho rằng hành động vừa rồi của Tô Vãn vừa hỏi chuyện tuyệt đối là đang quấy nhiễu tâm thần mình.

Nàng đang chờ đợi một thời cơ ra tay!

Nhưng, Tô Vãn lại làm việc ngoài dự kiến, nàng không làm bất kỳ động tác gì, chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân trước mắt.

“Ngươi vì sao cứu ta? Ta không phải đã nói với ngươi, ta không cần ngươi cứu?”

Tô Vãn lại tiến lên một bước, giống như một chút cũng không sợ hãi Từ Sách sẽ đột nhiên ra tay với mình.

Vì sao cứu nàng? Thật ra Từ Sách chính mình cũng không biết đáp án.

~~~~~~~

Mặc dù chương không nhiều nhưng cũng có cái gọi là bão chương nhé các nàng. Lần sau đăng chương sẽ là 9 chương cuối của thế giới này.

Mọi người cùng chờ đợi nhé..

Mãi iêu ❤❤❤
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện