Âm thanh tuyên bố bộ chữa trị thắng lợi còn đang không ngừng vang vọng trong đại sảnh.
“Sao lại thế này?”
Tần Vũ sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía khoang liên tiếp của bộ chữa trị và phá hư, lúc này Tô Vãn và Từ Sách vừa lúc từ khoang liên tiếp ra tới, hai người vừa vặn chạm mặt.
Tô Vãn hướng về phía Từ Sách cười cười: “Chúc mừng.”
“Cùng vui.”
Từ Sách hơi gật gật đầu với Tô Vãn, tất cả đều không nói gì.
Tần Vũ:……
Đờ mờ, các người ăn ý như vậy là muốn quậy kiểu gì đó? Lúc này, khoang cuối cùng của bộ phá hư cũng mở ra, Diệp Hân vẻ mặt đạm nhiên từ bên trong đi ra.
“Bộ trưởng, tôi……”
Tô Vãn tiến lên một bước, nhìn Diệp Hân muốn nói lại thôi.
“Không sao.”
Diệp Hân lắc lắc đầu, nghĩ đến câu nói trước khi chết Tô Duệ nói với mình, Diệp Hân thoải mái cười: “Chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn.”
Tô Vãn cười gật đầu.
Ở trong thế giới nhiệm vụ, sau khi nàng mở ra truyền tống trục cũng không trực tiếp sử dụng mà ném cho Tô Duệ.
Ở một khắc kia, Tô Vãn cái gì cũng chưa nói, Tô Duệ cũng chỉ cười cười với nàng.
Giữa nàng và hắn, ăn ý đến nỗi không cần bất kỳ ngôn ngữ gì nữa.
Nhìn thân ảnh Diệp Hân và Tô Duệ lần lượt biến mất, trong nháy mắt trời đất nứt ra, Từ Sách nhịn không được nhìn Tô Vãn nhàn nhạt mở miệng.
“Tôi bỗng nhiên có chút ghen ghét các người rồi.”
“Đây là chuyện tốt, ít nhất anh lại học thêm được một loại cảm xúc nữa.”
Tô Vãn chớp chớp mắt với Từ Sách, sau đó ngước mắt nhìn Hiên Viên Thời vẫn gắt gao đi theo bên cạnh Từ Sách: “Từ Sách, chúng ta phải trở về rồi, cô ấy phải làm sao bây giờ?”
“Thiếu chủ, đừng bỏ rơi ta.”
Hiên Viên Thời nghe hai người đối thoại, biết bọn họ phải đi về cái thế giới xa lạ kia, nàng trong lúc hoảng loạn không tự chủ được nắm chặt tay Từ Sách.
Tay thiếu nữ mang theo lạnh lẽo khác thường.
Từ Sách bình tĩnh nhìn người bên cạnh: “Thời, nếu ngươi cùng ta trở về thì phải bị Thời Không Thất Lạc trói định trở thành nhiệm vụ giả, ngươi thật sự nguyện ý sao?”
“Ta nguyện ý.”
Nhìn thấy Hiên Viên Thời vẻ mặt kiên quyết, Từ Sách gật gật đầu: “Được, ta mang ngươi trở về, nhưng mà chúng ta đang ở trong đại sảnh thí luyện, ngươi nếu cùng ta trở về, sẽ bị truyền tống trực tiếp đến bộ chữa trị, ngươi phải ở nơi đó chờ ta, không được rời khỏi, có biết hay không?”
“Ừm.”
Nghe Từ Sách nói, Hiên Viên Thời lập tức như gà con mổ thóc gật đầu, nàng không biết Thời Không Thất Lạc là tồn tại như thế nào, cũng không biết bộ chữa trị cùng với thí luyện trong miệng Từ Sách rốt cuộc lại là cái gì, nhưng những điều đó đều không quan trọng.
Quan trọng là, hắn nguyện ý mang theo nàng rời đi.
Từ đây góc biển chân trời……
Một lát sau tiểu thế giới hoàn toàn sụp đổ, linh hồn ba người cũng biến mất theo.
Lúc này, bên trong Thiên Vận tông, sau khi Diệp Hân trở lại Thiên Vận tông, nàng còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, thân ảnh Tô Duệ đã theo sát mà đến.
Không thể không nói, động tác Tô Duệ thật sự quá nhanh, nhanh đến không cấp cho Diệp Hân bất kỳ cơ hội phản kích gì ——
Một kích mất mạng!
Cái gì kêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau?
Diệp Hân hôm nay xem như được mở mang kiến thức, Tô Tiểu Vãn ngươi cũng thật biết chọn.
“Diệp Hân, đa tạ thành toàn.”
Âm thanh Tô Duệ lạnh nhạt vang lên bên tai Diệp Hân, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức Diệp Hân rốt cuộc lý giải hàm nghĩa câu nói kia của Tô Duệ ——
Tô Vãn, cô thật là hạnh phúc.
Cô và Tô Duệ, thật sự làm cho người ta hâm mộ.
Có bao nhiêu người cùng cực cả đời tìm tìm kiếm kiếm, cũng không tìm được bạn đời có thể để cho mình toàn tâm giao phó.
Mà Tô Vãn lại có thể ở trong biển người mênh mông gặp được Tô Duệ.
Đây làm sao không phải một loại vận khí nghịch thiên?
…………
Thí luyện sau khi kết thúc, người của các bộ môn tự nhiên là ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy, sau khi tất cả mọi người rời khỏi tổng bộ, Từ Sách lại một mình đi tầng cao nhất của tổng bộ.
Nơi đó, là phòng của BOSS lớn.
“Cậu đã trở lại.”
Nghe tiếng bước chân của Từ Sách, người đàn ông trong phòng lẳng lặng xoay người lại.
Là Thích Việt.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia, nhưng giờ phút này uy áp và khí thế trên người hắn, lại làm người ta thấy chùn bước.
“Ông đều đã biết?”
Thích Việt tiến lên một bước, ánh mắt uy nghiêm nhìn đôi mắt Từ Sách: “Yêu cầu tôi cởi bỏ phong ấn cho cậu sao?”
Trong thế giới thí luyện mỗi một màn đều bị Thích Việt thu vào trong đáy mắt, năm đó hắn thật sự bởi vì Từ Thấm chết, mới dưới sự giận dữ phong ấn thất tình lục dục Từ Sách.
Này không phải là giận chó đánh mèo, mà là yêu ai yêu cả đường đi.
Đã từng, Từ Thấm là nữ nhiệm vụ giả ưu tú nhất Thời Không Thất Lạc, nhưng một chữ “Tình”, huỷ hoại một đời của cô.
Thích Việt khinh thường Liệt Viêm, hắn cảm thấy Liệt Viêm căn bản không xứng với Thấm Nhi.
Thấm Nhi đã chết, chết ở trên cái gọi là tình cảm kia, vì tránh cho con của cô giẫm lên vết xe đổ, Thích Việt phong ấn thất tình lục dục của Từ Sách ——
Không có yêu thì sẽ không đau.
Không có yêu thì sẽ không phải chịu tổn thương.
Đúng vậy, Thích Việt vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng lần thí luyện này, nhìn thấy biểu hiện Từ Sách, nhìn thấy tình cảm của Tô Vãn và Tô Duệ, không chỉ có làm Liệt Viêm Tiên Tôn ngộ đạo, cũng làm Thích Việt vô cùng động dung ——
Thì ra trên thế giới này tình cảm đơn thuần nhất chính là tín nhiệm và làm bạn.
Cho dù phát sinh cái gì, cho dù em biến thành bộ dáng gì, anh vĩnh viễn không rời không bỏ.
Hiện giờ lại lần nữa nhìn thấy Từ Sách, Thích Việt cảm thấy có chút áy náy, nếu lúc trước mình không phong ấn tình cảm Từ Sách, như vậy hắn sẽ không bỏ qua Tô Vãn.
Muốn cởi bỏ phong ấn sao?
Lúc này nghe Thích Việt nói, Từ Sách sửng sốt một chút, sau đó mưa thuận gió hoà cười: “Tôi không cần ông giúp tôi cởi bỏ phong ấn, tôi như vậy, rất tốt.”
“A Sách!”
Thích Việt kinh ngạc nhìn Từ Sách.
“Cậu không cảm thấy đáng tiếc sao? Cậu không muốn giống như người khác có được tình cảm như người bình thường sao?”
Đáng tiếc……
Từ Sách rũ đôi mắt bất tri bất giác hồi tưởng lại một màn sâu trong kí ức kia của mình ——
Ánh lửa đầy trời, bộ dáng Tô Vãn mặc váy trắng đơn bạc đứng ở trước mặt mình.
Hắn làm sao không cảm thấy tiếc hận chứ?
Đó, có lẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của hắn, nếu thời gian có thể quay trở lại, tất cả có thể bắt đầu lại……
Ánh mắt Từ Sách lóe lóe, sau đó hắn ngẩng đầu cười cười với Thích Việt.
“Tiếc nuối trong lòng tôi, tôi sẽ tự mình nghĩ cách đền bù, còn phong ấn……tôi tin tưởng, nếu là duyên phận tới, phong ấn sẽ tự sụp đổ.
Trên đời này luôn có một loại tình cảm, có thể phá tan tất cả.
…………
Thời Không Thất Lạc, bộ phá hư.
Khoảng cách thí luyện kết thúc đã qua hơn nửa tháng, Đinh Giai Giai lúc này đã thăng cấp thành nhân vật số 2 của bộ phá hư đang đứng ở cửa thông hành số 2 nhìn khoang truyền tống trong phòng, trên khuôn mặt loli tinh xảo lần đầu tiên lộ ra cảm xúc khó tả.
Tô Tiểu Vãn, cô thật là nhẫn tâm, lúc đi cũng không chào hỏi tôi!
Bổn bảo bảo không cao hứng, bổn bảo bảo có chút buồn, bổn bảo bảo…… nhớ cô!
Không thể không nói, thời điểm ở vực sâu vô tận, Đinh Giai Giai và Tô Vãn hai người ở chung lâu như vậy, đã sớm trở thành bạn tốt, hiện giờ Tô Vãn dùng tích phân của mình đổi lấy tự do, Đinh Giai Giai cao hứng cho cô đồng thời cũng cảm thấy có chút mất mát ——
Tô Tiểu Vãn a Tô Tiểu Vãn, Tô tướng quân nhà cô là một người hoàn hảo, khuôn mặt đẹp trai, dáng người hoàn mỹ, vũ lực cũng vô cùng tốt, nhưng mà cô lại không có mắt nhìn xa trông rộng gì cả! Thế nhưng lại vì một cây đại thụ che trời mà từ bỏ cả một mảnh rừng rậm!
Ai, thôi thôi, bổn bảo bảo muốn đi làm nhiệm vụ, tôi sẽ giúp cô duyệt tất cả mỹ nam trong thiên hạ, ừm ừm.
…………
Thời Không Thất Lạc, bộ chữa trị.
Tô Duệ rời đi, Thích Việt biến mất, bộ chữa trị lại phảng phất yên tĩnh xuống.
Cũng may, lúc này còn có em gái Hiên Viên Thời gia nhập, đối với vị mỹ nhân thanh lãnh này, các đồng sự nam trong bộ tự nhiên là vô cùng nhiệt tình, đáng tiếc em gái người ta chỉ nói chuyện với mỗi lão đại, những người khác ở trong mắt cô ấy cũng chỉ là hình nhân biết đi mà thôi.
“Thiếu chủ.”
Hôm nay Hiên Viên Thời từ trong thế giới nhiệm vụ ra tới, theo quy tắc đến văn phòng Từ Sách báo cáo, lại nhìn thấy Từ Sách đang sửa sang lại một ít giả thuyết của thế giới nào đó.
“Thiếu chủ, người muốn làm gì?”
Hiên Viên Thời vẻ mặt khó hiểu tò mò nhìn Từ Sách hỏi một câu.
“Tôi muốn…… Trùng kiến lại một vị diện đã hỏng.”
Đáy mắt Từ Sách hiện lên một tia hoài niệm, thế giới kia đã sụp đổ, nó đã tiêu tán trong muôn vàn vị diện, điều mình có thể làm chỉ là ở trong cảnh tưởng giả thuyết trùng tu lại thế giới kia, trùng tu tất cả ở nơi đó.
Hư ảo nhưng lại chân thật nhất.
Đó có lẽ là cơ hội duy nhất mà đời này mình có thể đền bù tiếc nuối.
“Thiếu chủ, cần ta hỗ trợ không?”
Nhìn thấy bộ dáng Từ Sách nghiêm túc như vậy, Hiên Viên Thời vẻ mặt chân thành mở miệng nói.
Nghe cô nói, Từ Sách lắc lắc đầu.
“Thời, cô đi nghỉ ngơi đi, đúng rồi! Sau này đừng kêu tôi là thiếu chủ, kêu tên của tôi là được.”
Nghe Từ Sách nói, ánh mắt Hiên Viên Thời tối sầm lại, cuối cùng vẫn ngẩng đầu hướng về phía hắn cười cười: “Ta kêu người thiếu chủ rất tốt.”
Cả đời này, chỉ có một cái xưng hô này mới có thể chứng minh, chàng vẫn luôn tồn tại với sinh mệnh của ta.
………………
Thời không công nghệ cao nào đó, Hoa Hạ, Yến Kinh.
Lại lần nữa bước lên mảnh đất này, tâm tình Tô Vãn và Tô Duệ đều đặc biệt kích động.
Bọn họ thật ra cũng rời đi chưa được bao lâu, nhưng dựa theo tỉ lệ thời gian giữa Thời Không Thất Lạc và thế giới này, hiện giờ thời gian ở thế giới này đã trải qua hai mươi năm rồi.
“Vợ, em đoán Tô Tô và Lăng Lệ nhìn thấy chúng ta sẽ là cái dạng biểu tình gì đây?”
A.
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn nhịn không được trầm ngâm một chút, bộ dáng Tô Duệ không thay đổi, mà Tô Vãn hiện giờ đã khôi phục dung mạo của chính mình, dùng thân thể chân chính của cô, cô thật sự không thể xác định sẽ bị nhận ra hay không.
Hai người tới trung tâm thành phố Yến Kinh, bộ dáng của nơi này cùng với trong trí nhớ của bọn họ đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Thời đại này khoa học kỹ thuật mỗi một ngày đều đang chuyển biến.
Hiện giờ, người máy đã trở thành công dân hợp pháp của thế giới này, bọn họ có thể giống như người thường, đi học, đi làm, yêu đương rồi kết hôn thậm chí là sinh hậu đại.
Xem ra, Lăng Lệ thật sự đã đem sự nghiệp người máy mà Tô Duệ để lại cho hắn xử lý vô cùng tốt.
“Là Tô tiên sinh, Tô phu nhân đúng không?”
Tô Vãn và Tô Duệ đang cảm thán, đột nhiên có một chiếc xe bay ngừng ở bên cạnh hai người, một người máy quản gia cung kính hướng về phía hai người mở miệng hỏi một câu.
“Đúng vậy, ông là……”
"Chào tiên sinh phu nhân! Là Thiếu phu nhân kêu tôi đón hai người về nhà!”
Quản gia người máy đã mở ra màn hình trí năng của mình, màn hình lập tức lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp của Tô Tiểu Tô: “Ba ba! Má mi!”
Nhìn thấy Tô Vãn và Tô Duệ, Tô Tiểu Tô lập tức kích động kêu to, tuy rằng Tô Vãn thay đổi bộ dạng, nhưng Tô Tiểu Tô biết người phụ nữ có thể đứng chung một chỗ với ba mình, có thể cùng ông ấy sánh vai, chỉ có thể là mẹ mình, Tô Vãn.
“Tô Tô.”
Nhìn thấy khuôn mặt Tô Tiểu Tô, Tô Vãn và Tô Duệ cũng phá lệ kích động.
“Thật tốt quá, hai người rốt cuộc đã trở lại, mấy năm nay con vẫn luôn đợi hai người, hai người nhanh trở về đi, con……”
Tô Tiểu Tô còn chưa nói xong, màn hình lập tức biến thành một mảnh bông tuyết.
Ách.
“Tiên sinh phu nhân đừng khẩn trương.”
Quản gia người máy đối với loại tình huống này đã rất quen thuộc, vẻ mặt đạm nhiên mỉm cười.
“Nhất định là tiểu tiểu thư đang nghịch ngợm, lại cố ý cắt đứt tín hiệu của Thiếu phu nhân, ai, đây đã lần thứ tư trong tuần rồi! Thiếu phu nhân đã mắng vài lần.”
Tô Duệ / Tô Vãn:……
Tiểu tiểu thư? Con gái của Tô Tô cùng Lăng Lệ?
Đờ mờ, bọn họ rốt cuộc làm sao sinh được một tiểu ma vương chứ!
Đột nhiên biết được mình thăng cấp thành ông ngoại bà ngoại, Tô Vãn và Tô Duệ cảm thấy thực ưu tang.
Lúc này, Yến Kinh, nhà cũ Đỗ gia.
Tô Tiểu Tô trên người đang bốc khói, đừng khẩn trương, cô không phải bị cháy, cô đây là bị chọc tức đến thất khiếu bốc khói đấy!
“Lăng Ái Tô, con đứng lại đó cho mẹ, đừng nhúc nhích!”
Mỗ chỉ tiểu loli: Đứng đừng nhúc nhích? Mẹ xem con là đứa trẻ ba tuổi sao? Người ta rõ ràng đã sáu tuổi có biết hay không!
“Ba ba, ba ba!”
Tiểu loli tung ta tung tăng vọt vào trong lòng ngực Lăng Lệ, lúc này Lăng Lệ tuy rằng đã 30 xuất đầu nhưng vẫn như cũ vô cùng đẹp trai soái khí.
Giang hai tay ôm lấy tiểu bảo bối nhà mình, Lăng Lệ rũ mắt nhìn con gái.
“Ái Tô, con lại chọc má mi con tức giận! Ba ba không phải đã nói với con đừng quấy nhiễu tín hiệu của má mi con sao? Cô ấy sẽ bị tức đến ngốc.”
“A.”
Lăng Ái Tô chớp chớp mắt: “Ba ba người đã nói với con khi nào? Người rõ ràng nói người thích nhất thời điểm má mi tức giận, như vậy người mới có thể muốn làm gì thì làm……”
Lăng Lệ:……
Đứa nhỏ này con cái nhà ai thế?
Tô Tiểu Tô: Lăng Lệ!
Lăng Lệ: Khụ khụ, Tô Tô, Tô Tô, em xem tín hiệu đã bắt được hình ảnh của ba mẹ rồi kìa, họ thật sự đã trở lại, à hai ta đi cổng lớn đón họ đi.
Lúc này ở trên màn hình điện tử to lớn của nhà cũ Đỗ gia đang chiếu hình ảnh trong xe của Tô Vãn cùng Tô Duệ.
Nghe Lăng Lệ nói, Tô Tiểu Tô quả nhiên bị dời lực chú ý, Lăng Lệ biết mấy năm nay ở đáy lòng Tô Tiểu Tô vẫn luôn có nút thắt, mà sau khi Tô Duệ và Tô Vãn trở về, cái nút thắt kia liền được giải quyết dễ dàng.
Nhưng mà....
Ba mẹ vợ thoạt nhìn còn trẻ hơn so với mình gì đó, ngẫm lại cũng thật sốt ruột.
Đây thật là một gia đình kỳ lạ mà, nhưng mà làm sao lại không phải một gia đình hoà thuận vui vẻ tiện sát các gia đình khác?
Hai mươi năm quang cảnh qua đi, nhà cũ Đỗ gia vẫn như cũ duy trì bộ dáng khi xưa, mấy năm nay, Lăng Lệ và Tô Tiểu Tô sẽ định kỳ tìm người tới dọn dẹp giữ gìn, trong nhà tất cả đều vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, đặc biệt là phòng của Tô Vãn và Tô Duệ, mỗi ngày đều được dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi.
Tô Tiểu Tô vẫn luôn nhớ rõ thời điểm ba mẹ rời đi đã nói ——
Một ngày nào đó, bọn họ sẽ trở về.
Trên thế giới này, tất cả mọi người đều sẽ lừa gạt bạn, nhưng người yêu của bạn, cha mẹ của bạn, bọn họ sẽ không.
Xe bay xa hoa vững vàng ngừng ở cổng lớn nhà cũ Đỗ gia.
Tô Vãn và Tô Duệ một trước một sau xuống xe. Lúc này Lăng Lệ và Tô Tiểu Tô mang theo con gái bảo bối mặt đầy vui sướng đứng ở cổng lớn.
“Về đến nhà.”
Tô Duệ nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tô Vãn.
Thế giới này, có một chỗ, vĩnh viễn làm cho bạn quyến luyến hoài niệm, chúng ta gọi nó là “Nhà”.
Nhà chân chính, có người mình yêu, có người thân, có tất cả người mà mình nhớ mong.
“Ừ, rốt cuộc, về nhà rồi.”
Tô Vãn dùng sức cầm lại tay Tô Duệ...
Tô Duệ, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã yêu em, cảm ơn anh, cho em một ngôi nhà hoàn chỉnh.
“Hoan nghênh về nhà!”
Lúc này, một nhà ba người ở cửa cũng mỉm cười hô to một câu.
Lần đoàn viên này, bọn họ đều chờ đợi nhau lâu lắm rồi.
[Xong toàn văn, ngày mai phiên ngoại quân đột kích, mặt khác kính thỉnh chú ý tân văn 《 vai ác manh manh đát: Nam thần ta không cướp sắc 》]
~~~~~~~
“Sao lại thế này?”
Tần Vũ sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía khoang liên tiếp của bộ chữa trị và phá hư, lúc này Tô Vãn và Từ Sách vừa lúc từ khoang liên tiếp ra tới, hai người vừa vặn chạm mặt.
Tô Vãn hướng về phía Từ Sách cười cười: “Chúc mừng.”
“Cùng vui.”
Từ Sách hơi gật gật đầu với Tô Vãn, tất cả đều không nói gì.
Tần Vũ:……
Đờ mờ, các người ăn ý như vậy là muốn quậy kiểu gì đó? Lúc này, khoang cuối cùng của bộ phá hư cũng mở ra, Diệp Hân vẻ mặt đạm nhiên từ bên trong đi ra.
“Bộ trưởng, tôi……”
Tô Vãn tiến lên một bước, nhìn Diệp Hân muốn nói lại thôi.
“Không sao.”
Diệp Hân lắc lắc đầu, nghĩ đến câu nói trước khi chết Tô Duệ nói với mình, Diệp Hân thoải mái cười: “Chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn.”
Tô Vãn cười gật đầu.
Ở trong thế giới nhiệm vụ, sau khi nàng mở ra truyền tống trục cũng không trực tiếp sử dụng mà ném cho Tô Duệ.
Ở một khắc kia, Tô Vãn cái gì cũng chưa nói, Tô Duệ cũng chỉ cười cười với nàng.
Giữa nàng và hắn, ăn ý đến nỗi không cần bất kỳ ngôn ngữ gì nữa.
Nhìn thân ảnh Diệp Hân và Tô Duệ lần lượt biến mất, trong nháy mắt trời đất nứt ra, Từ Sách nhịn không được nhìn Tô Vãn nhàn nhạt mở miệng.
“Tôi bỗng nhiên có chút ghen ghét các người rồi.”
“Đây là chuyện tốt, ít nhất anh lại học thêm được một loại cảm xúc nữa.”
Tô Vãn chớp chớp mắt với Từ Sách, sau đó ngước mắt nhìn Hiên Viên Thời vẫn gắt gao đi theo bên cạnh Từ Sách: “Từ Sách, chúng ta phải trở về rồi, cô ấy phải làm sao bây giờ?”
“Thiếu chủ, đừng bỏ rơi ta.”
Hiên Viên Thời nghe hai người đối thoại, biết bọn họ phải đi về cái thế giới xa lạ kia, nàng trong lúc hoảng loạn không tự chủ được nắm chặt tay Từ Sách.
Tay thiếu nữ mang theo lạnh lẽo khác thường.
Từ Sách bình tĩnh nhìn người bên cạnh: “Thời, nếu ngươi cùng ta trở về thì phải bị Thời Không Thất Lạc trói định trở thành nhiệm vụ giả, ngươi thật sự nguyện ý sao?”
“Ta nguyện ý.”
Nhìn thấy Hiên Viên Thời vẻ mặt kiên quyết, Từ Sách gật gật đầu: “Được, ta mang ngươi trở về, nhưng mà chúng ta đang ở trong đại sảnh thí luyện, ngươi nếu cùng ta trở về, sẽ bị truyền tống trực tiếp đến bộ chữa trị, ngươi phải ở nơi đó chờ ta, không được rời khỏi, có biết hay không?”
“Ừm.”
Nghe Từ Sách nói, Hiên Viên Thời lập tức như gà con mổ thóc gật đầu, nàng không biết Thời Không Thất Lạc là tồn tại như thế nào, cũng không biết bộ chữa trị cùng với thí luyện trong miệng Từ Sách rốt cuộc lại là cái gì, nhưng những điều đó đều không quan trọng.
Quan trọng là, hắn nguyện ý mang theo nàng rời đi.
Từ đây góc biển chân trời……
Một lát sau tiểu thế giới hoàn toàn sụp đổ, linh hồn ba người cũng biến mất theo.
Lúc này, bên trong Thiên Vận tông, sau khi Diệp Hân trở lại Thiên Vận tông, nàng còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, thân ảnh Tô Duệ đã theo sát mà đến.
Không thể không nói, động tác Tô Duệ thật sự quá nhanh, nhanh đến không cấp cho Diệp Hân bất kỳ cơ hội phản kích gì ——
Một kích mất mạng!
Cái gì kêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau?
Diệp Hân hôm nay xem như được mở mang kiến thức, Tô Tiểu Vãn ngươi cũng thật biết chọn.
“Diệp Hân, đa tạ thành toàn.”
Âm thanh Tô Duệ lạnh nhạt vang lên bên tai Diệp Hân, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức Diệp Hân rốt cuộc lý giải hàm nghĩa câu nói kia của Tô Duệ ——
Tô Vãn, cô thật là hạnh phúc.
Cô và Tô Duệ, thật sự làm cho người ta hâm mộ.
Có bao nhiêu người cùng cực cả đời tìm tìm kiếm kiếm, cũng không tìm được bạn đời có thể để cho mình toàn tâm giao phó.
Mà Tô Vãn lại có thể ở trong biển người mênh mông gặp được Tô Duệ.
Đây làm sao không phải một loại vận khí nghịch thiên?
…………
Thí luyện sau khi kết thúc, người của các bộ môn tự nhiên là ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy, sau khi tất cả mọi người rời khỏi tổng bộ, Từ Sách lại một mình đi tầng cao nhất của tổng bộ.
Nơi đó, là phòng của BOSS lớn.
“Cậu đã trở lại.”
Nghe tiếng bước chân của Từ Sách, người đàn ông trong phòng lẳng lặng xoay người lại.
Là Thích Việt.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia, nhưng giờ phút này uy áp và khí thế trên người hắn, lại làm người ta thấy chùn bước.
“Ông đều đã biết?”
Thích Việt tiến lên một bước, ánh mắt uy nghiêm nhìn đôi mắt Từ Sách: “Yêu cầu tôi cởi bỏ phong ấn cho cậu sao?”
Trong thế giới thí luyện mỗi một màn đều bị Thích Việt thu vào trong đáy mắt, năm đó hắn thật sự bởi vì Từ Thấm chết, mới dưới sự giận dữ phong ấn thất tình lục dục Từ Sách.
Này không phải là giận chó đánh mèo, mà là yêu ai yêu cả đường đi.
Đã từng, Từ Thấm là nữ nhiệm vụ giả ưu tú nhất Thời Không Thất Lạc, nhưng một chữ “Tình”, huỷ hoại một đời của cô.
Thích Việt khinh thường Liệt Viêm, hắn cảm thấy Liệt Viêm căn bản không xứng với Thấm Nhi.
Thấm Nhi đã chết, chết ở trên cái gọi là tình cảm kia, vì tránh cho con của cô giẫm lên vết xe đổ, Thích Việt phong ấn thất tình lục dục của Từ Sách ——
Không có yêu thì sẽ không đau.
Không có yêu thì sẽ không phải chịu tổn thương.
Đúng vậy, Thích Việt vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng lần thí luyện này, nhìn thấy biểu hiện Từ Sách, nhìn thấy tình cảm của Tô Vãn và Tô Duệ, không chỉ có làm Liệt Viêm Tiên Tôn ngộ đạo, cũng làm Thích Việt vô cùng động dung ——
Thì ra trên thế giới này tình cảm đơn thuần nhất chính là tín nhiệm và làm bạn.
Cho dù phát sinh cái gì, cho dù em biến thành bộ dáng gì, anh vĩnh viễn không rời không bỏ.
Hiện giờ lại lần nữa nhìn thấy Từ Sách, Thích Việt cảm thấy có chút áy náy, nếu lúc trước mình không phong ấn tình cảm Từ Sách, như vậy hắn sẽ không bỏ qua Tô Vãn.
Muốn cởi bỏ phong ấn sao?
Lúc này nghe Thích Việt nói, Từ Sách sửng sốt một chút, sau đó mưa thuận gió hoà cười: “Tôi không cần ông giúp tôi cởi bỏ phong ấn, tôi như vậy, rất tốt.”
“A Sách!”
Thích Việt kinh ngạc nhìn Từ Sách.
“Cậu không cảm thấy đáng tiếc sao? Cậu không muốn giống như người khác có được tình cảm như người bình thường sao?”
Đáng tiếc……
Từ Sách rũ đôi mắt bất tri bất giác hồi tưởng lại một màn sâu trong kí ức kia của mình ——
Ánh lửa đầy trời, bộ dáng Tô Vãn mặc váy trắng đơn bạc đứng ở trước mặt mình.
Hắn làm sao không cảm thấy tiếc hận chứ?
Đó, có lẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của hắn, nếu thời gian có thể quay trở lại, tất cả có thể bắt đầu lại……
Ánh mắt Từ Sách lóe lóe, sau đó hắn ngẩng đầu cười cười với Thích Việt.
“Tiếc nuối trong lòng tôi, tôi sẽ tự mình nghĩ cách đền bù, còn phong ấn……tôi tin tưởng, nếu là duyên phận tới, phong ấn sẽ tự sụp đổ.
Trên đời này luôn có một loại tình cảm, có thể phá tan tất cả.
…………
Thời Không Thất Lạc, bộ phá hư.
Khoảng cách thí luyện kết thúc đã qua hơn nửa tháng, Đinh Giai Giai lúc này đã thăng cấp thành nhân vật số 2 của bộ phá hư đang đứng ở cửa thông hành số 2 nhìn khoang truyền tống trong phòng, trên khuôn mặt loli tinh xảo lần đầu tiên lộ ra cảm xúc khó tả.
Tô Tiểu Vãn, cô thật là nhẫn tâm, lúc đi cũng không chào hỏi tôi!
Bổn bảo bảo không cao hứng, bổn bảo bảo có chút buồn, bổn bảo bảo…… nhớ cô!
Không thể không nói, thời điểm ở vực sâu vô tận, Đinh Giai Giai và Tô Vãn hai người ở chung lâu như vậy, đã sớm trở thành bạn tốt, hiện giờ Tô Vãn dùng tích phân của mình đổi lấy tự do, Đinh Giai Giai cao hứng cho cô đồng thời cũng cảm thấy có chút mất mát ——
Tô Tiểu Vãn a Tô Tiểu Vãn, Tô tướng quân nhà cô là một người hoàn hảo, khuôn mặt đẹp trai, dáng người hoàn mỹ, vũ lực cũng vô cùng tốt, nhưng mà cô lại không có mắt nhìn xa trông rộng gì cả! Thế nhưng lại vì một cây đại thụ che trời mà từ bỏ cả một mảnh rừng rậm!
Ai, thôi thôi, bổn bảo bảo muốn đi làm nhiệm vụ, tôi sẽ giúp cô duyệt tất cả mỹ nam trong thiên hạ, ừm ừm.
…………
Thời Không Thất Lạc, bộ chữa trị.
Tô Duệ rời đi, Thích Việt biến mất, bộ chữa trị lại phảng phất yên tĩnh xuống.
Cũng may, lúc này còn có em gái Hiên Viên Thời gia nhập, đối với vị mỹ nhân thanh lãnh này, các đồng sự nam trong bộ tự nhiên là vô cùng nhiệt tình, đáng tiếc em gái người ta chỉ nói chuyện với mỗi lão đại, những người khác ở trong mắt cô ấy cũng chỉ là hình nhân biết đi mà thôi.
“Thiếu chủ.”
Hôm nay Hiên Viên Thời từ trong thế giới nhiệm vụ ra tới, theo quy tắc đến văn phòng Từ Sách báo cáo, lại nhìn thấy Từ Sách đang sửa sang lại một ít giả thuyết của thế giới nào đó.
“Thiếu chủ, người muốn làm gì?”
Hiên Viên Thời vẻ mặt khó hiểu tò mò nhìn Từ Sách hỏi một câu.
“Tôi muốn…… Trùng kiến lại một vị diện đã hỏng.”
Đáy mắt Từ Sách hiện lên một tia hoài niệm, thế giới kia đã sụp đổ, nó đã tiêu tán trong muôn vàn vị diện, điều mình có thể làm chỉ là ở trong cảnh tưởng giả thuyết trùng tu lại thế giới kia, trùng tu tất cả ở nơi đó.
Hư ảo nhưng lại chân thật nhất.
Đó có lẽ là cơ hội duy nhất mà đời này mình có thể đền bù tiếc nuối.
“Thiếu chủ, cần ta hỗ trợ không?”
Nhìn thấy bộ dáng Từ Sách nghiêm túc như vậy, Hiên Viên Thời vẻ mặt chân thành mở miệng nói.
Nghe cô nói, Từ Sách lắc lắc đầu.
“Thời, cô đi nghỉ ngơi đi, đúng rồi! Sau này đừng kêu tôi là thiếu chủ, kêu tên của tôi là được.”
Nghe Từ Sách nói, ánh mắt Hiên Viên Thời tối sầm lại, cuối cùng vẫn ngẩng đầu hướng về phía hắn cười cười: “Ta kêu người thiếu chủ rất tốt.”
Cả đời này, chỉ có một cái xưng hô này mới có thể chứng minh, chàng vẫn luôn tồn tại với sinh mệnh của ta.
………………
Thời không công nghệ cao nào đó, Hoa Hạ, Yến Kinh.
Lại lần nữa bước lên mảnh đất này, tâm tình Tô Vãn và Tô Duệ đều đặc biệt kích động.
Bọn họ thật ra cũng rời đi chưa được bao lâu, nhưng dựa theo tỉ lệ thời gian giữa Thời Không Thất Lạc và thế giới này, hiện giờ thời gian ở thế giới này đã trải qua hai mươi năm rồi.
“Vợ, em đoán Tô Tô và Lăng Lệ nhìn thấy chúng ta sẽ là cái dạng biểu tình gì đây?”
A.
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn nhịn không được trầm ngâm một chút, bộ dáng Tô Duệ không thay đổi, mà Tô Vãn hiện giờ đã khôi phục dung mạo của chính mình, dùng thân thể chân chính của cô, cô thật sự không thể xác định sẽ bị nhận ra hay không.
Hai người tới trung tâm thành phố Yến Kinh, bộ dáng của nơi này cùng với trong trí nhớ của bọn họ đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Thời đại này khoa học kỹ thuật mỗi một ngày đều đang chuyển biến.
Hiện giờ, người máy đã trở thành công dân hợp pháp của thế giới này, bọn họ có thể giống như người thường, đi học, đi làm, yêu đương rồi kết hôn thậm chí là sinh hậu đại.
Xem ra, Lăng Lệ thật sự đã đem sự nghiệp người máy mà Tô Duệ để lại cho hắn xử lý vô cùng tốt.
“Là Tô tiên sinh, Tô phu nhân đúng không?”
Tô Vãn và Tô Duệ đang cảm thán, đột nhiên có một chiếc xe bay ngừng ở bên cạnh hai người, một người máy quản gia cung kính hướng về phía hai người mở miệng hỏi một câu.
“Đúng vậy, ông là……”
"Chào tiên sinh phu nhân! Là Thiếu phu nhân kêu tôi đón hai người về nhà!”
Quản gia người máy đã mở ra màn hình trí năng của mình, màn hình lập tức lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp của Tô Tiểu Tô: “Ba ba! Má mi!”
Nhìn thấy Tô Vãn và Tô Duệ, Tô Tiểu Tô lập tức kích động kêu to, tuy rằng Tô Vãn thay đổi bộ dạng, nhưng Tô Tiểu Tô biết người phụ nữ có thể đứng chung một chỗ với ba mình, có thể cùng ông ấy sánh vai, chỉ có thể là mẹ mình, Tô Vãn.
“Tô Tô.”
Nhìn thấy khuôn mặt Tô Tiểu Tô, Tô Vãn và Tô Duệ cũng phá lệ kích động.
“Thật tốt quá, hai người rốt cuộc đã trở lại, mấy năm nay con vẫn luôn đợi hai người, hai người nhanh trở về đi, con……”
Tô Tiểu Tô còn chưa nói xong, màn hình lập tức biến thành một mảnh bông tuyết.
Ách.
“Tiên sinh phu nhân đừng khẩn trương.”
Quản gia người máy đối với loại tình huống này đã rất quen thuộc, vẻ mặt đạm nhiên mỉm cười.
“Nhất định là tiểu tiểu thư đang nghịch ngợm, lại cố ý cắt đứt tín hiệu của Thiếu phu nhân, ai, đây đã lần thứ tư trong tuần rồi! Thiếu phu nhân đã mắng vài lần.”
Tô Duệ / Tô Vãn:……
Tiểu tiểu thư? Con gái của Tô Tô cùng Lăng Lệ?
Đờ mờ, bọn họ rốt cuộc làm sao sinh được một tiểu ma vương chứ!
Đột nhiên biết được mình thăng cấp thành ông ngoại bà ngoại, Tô Vãn và Tô Duệ cảm thấy thực ưu tang.
Lúc này, Yến Kinh, nhà cũ Đỗ gia.
Tô Tiểu Tô trên người đang bốc khói, đừng khẩn trương, cô không phải bị cháy, cô đây là bị chọc tức đến thất khiếu bốc khói đấy!
“Lăng Ái Tô, con đứng lại đó cho mẹ, đừng nhúc nhích!”
Mỗ chỉ tiểu loli: Đứng đừng nhúc nhích? Mẹ xem con là đứa trẻ ba tuổi sao? Người ta rõ ràng đã sáu tuổi có biết hay không!
“Ba ba, ba ba!”
Tiểu loli tung ta tung tăng vọt vào trong lòng ngực Lăng Lệ, lúc này Lăng Lệ tuy rằng đã 30 xuất đầu nhưng vẫn như cũ vô cùng đẹp trai soái khí.
Giang hai tay ôm lấy tiểu bảo bối nhà mình, Lăng Lệ rũ mắt nhìn con gái.
“Ái Tô, con lại chọc má mi con tức giận! Ba ba không phải đã nói với con đừng quấy nhiễu tín hiệu của má mi con sao? Cô ấy sẽ bị tức đến ngốc.”
“A.”
Lăng Ái Tô chớp chớp mắt: “Ba ba người đã nói với con khi nào? Người rõ ràng nói người thích nhất thời điểm má mi tức giận, như vậy người mới có thể muốn làm gì thì làm……”
Lăng Lệ:……
Đứa nhỏ này con cái nhà ai thế?
Tô Tiểu Tô: Lăng Lệ!
Lăng Lệ: Khụ khụ, Tô Tô, Tô Tô, em xem tín hiệu đã bắt được hình ảnh của ba mẹ rồi kìa, họ thật sự đã trở lại, à hai ta đi cổng lớn đón họ đi.
Lúc này ở trên màn hình điện tử to lớn của nhà cũ Đỗ gia đang chiếu hình ảnh trong xe của Tô Vãn cùng Tô Duệ.
Nghe Lăng Lệ nói, Tô Tiểu Tô quả nhiên bị dời lực chú ý, Lăng Lệ biết mấy năm nay ở đáy lòng Tô Tiểu Tô vẫn luôn có nút thắt, mà sau khi Tô Duệ và Tô Vãn trở về, cái nút thắt kia liền được giải quyết dễ dàng.
Nhưng mà....
Ba mẹ vợ thoạt nhìn còn trẻ hơn so với mình gì đó, ngẫm lại cũng thật sốt ruột.
Đây thật là một gia đình kỳ lạ mà, nhưng mà làm sao lại không phải một gia đình hoà thuận vui vẻ tiện sát các gia đình khác?
Hai mươi năm quang cảnh qua đi, nhà cũ Đỗ gia vẫn như cũ duy trì bộ dáng khi xưa, mấy năm nay, Lăng Lệ và Tô Tiểu Tô sẽ định kỳ tìm người tới dọn dẹp giữ gìn, trong nhà tất cả đều vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, đặc biệt là phòng của Tô Vãn và Tô Duệ, mỗi ngày đều được dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi.
Tô Tiểu Tô vẫn luôn nhớ rõ thời điểm ba mẹ rời đi đã nói ——
Một ngày nào đó, bọn họ sẽ trở về.
Trên thế giới này, tất cả mọi người đều sẽ lừa gạt bạn, nhưng người yêu của bạn, cha mẹ của bạn, bọn họ sẽ không.
Xe bay xa hoa vững vàng ngừng ở cổng lớn nhà cũ Đỗ gia.
Tô Vãn và Tô Duệ một trước một sau xuống xe. Lúc này Lăng Lệ và Tô Tiểu Tô mang theo con gái bảo bối mặt đầy vui sướng đứng ở cổng lớn.
“Về đến nhà.”
Tô Duệ nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tô Vãn.
Thế giới này, có một chỗ, vĩnh viễn làm cho bạn quyến luyến hoài niệm, chúng ta gọi nó là “Nhà”.
Nhà chân chính, có người mình yêu, có người thân, có tất cả người mà mình nhớ mong.
“Ừ, rốt cuộc, về nhà rồi.”
Tô Vãn dùng sức cầm lại tay Tô Duệ...
Tô Duệ, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã yêu em, cảm ơn anh, cho em một ngôi nhà hoàn chỉnh.
“Hoan nghênh về nhà!”
Lúc này, một nhà ba người ở cửa cũng mỉm cười hô to một câu.
Lần đoàn viên này, bọn họ đều chờ đợi nhau lâu lắm rồi.
[Xong toàn văn, ngày mai phiên ngoại quân đột kích, mặt khác kính thỉnh chú ý tân văn 《 vai ác manh manh đát: Nam thần ta không cướp sắc 》]
~~~~~~~
Danh sách chương