Edt: Mítt

Căn cứ Long Tường, khu biệt thự trung tâm, biệt thự cấp 2.....

Thời điểm Dương Võ trở về biệt thự, đám người Viên Huy sắc mặt có chút khó coi ngồi nghiêm chỉnh trong đại sảnh.

“Viên ca, làm sao vậy?”

Dương Võ có chút nghi hoặc nhìn Viên Huy, nhẹ nhàng hỏi một câu.

“Không, không có gì.”

Ánh mắt Viên Huy lóe lóe, rất rõ ràng không có ý định cùng Dương Võ nói thêm cái gì.

Nhưng thật ra người trẻ tuổi ngồi ở một bên nhìn thấy Dương Võ có chút kích động há miệng thở dốc, hình như muốn nói cái gì, lại bởi vì ánh mắt của Viên Huy, người trẻ tuổi kia lập tức gục đầu xuống.

Thật ra toàn bộ người trong căn cứ Long Tường đều biết Dương Võ là tâm phúc của Dương Tử Hi.

Hắn luôn nhận mệnh lệnh của Dương Tử Hi giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Thấy bộ dáng Viên Huy không muốn nhiều lời, Dương Võ cũng không tính truy vấn gì thêm, hắn ngựa quen đường cũ đi lên lầu hai biệt thự, phòng của Dương Tử Hi ở ngay tận cùng bên trong.

Giống bình thường hay lui tới, Dương Võ đứng ở ngoài cung kính gõ gõ cửa phòng.

“Vào đi!”

Bên trong truyền đến âm thanh có chút trầm thấp của Dương Tử Hi.

Dương Võ đẩy cửa đi vào, người trong phòng nhìn thấy hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó trên mặt Dương Tử Hi hiện ra một tia vui mừng.

“A Võ, anh đã về rồi!”

Đã từng trọng sinh một lần, hơn nữa có hệ thống tùy thân nhưng Dương Tử Hi nhìn thấy bất kì kẻ nào cũng đều cảm thấy đối phương khả nghi, duy nhất trước mắt người có thể làm cô tín nhiệm vô điều kiện, chỉ có Dương Võ.

“Ừ, tôi đã trở về.”

Dương Võ từ trong lòng ngực móc ra một tấm bản đồ vẽ tay.

“Đây là bản đồ bên ngoài viện nghiên cứu Lục Diệp do tôi vẽ, nơi đó được bảo vệ đặc biệt nghiêm ngặt, tôi không có biện pháp đến gần, với lại, ở bên đó tôi cũng không thu thập được bất kì tư liệu gì về L tiến sĩ!”

“Vất vả cho anh rồi.”

Dương Tử Hi hướng về phía Dương Võ cười cười, sau đó cau mày nhìn bản đồ Dương Võ đưa cho, viện nghiên cứu Lục Diệp là cứ địa của tiến sĩ L, theo như lời hệ thống, L tiến sĩ là nhà khoa học điên cuồng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, hắn rất ít xuất hiện trước mặt người khác, ngày thường đem tất cả thời gian của mình đều dùng ở trong phòng thí nghiệm.

Chính là một kẻ điên như vậy, lại là người tạo ra mạt thế hiện giờ!

Mà hiện tại mình lại có nhiệm vụ công lược vương của tang thi, L tiến sĩ!

Hố cha là đây chứ đâu!

# vì điều gì mà mỗi một nữ phụ trọng sinh đều có một cái hệ thống hố cha? Online chờ, rất cấp bách! #

Công lược tiến sĩ L như thế nào, hệ thống cũng không có đưa ra một cái lộ tuyến chính xác, nhắc nhở duy nhất của nhiệm vụ này, chính là mỗi khi tiến sĩ L xuất hiện ở gần xung quanh ký chủ mười km, hệ thống sẽ tự động phát ra cảnh báo!

Đây là giả thiết rối loạn lung tung gì thế?

Cũng may lần này thời hạn nhiệm vụ rất dài, ước chừng có thời gian mười năm, Dương Tử Hi bây giờ cũng không đặc biệt nóng lòng cầu thành.

“Tiểu thư!”

Dương Võ ở một bên đánh gãy trầm tư của Dương Tử Hi.

“Viên Huy bọn họ…… Có phải phạm sai lầm gì hay không?”

Tuy rằng Dương Võ cũng không phải người đặc biệt thông minh, nhưng hắn cũng sớm cảm giác được, từ lần trước tiểu đội Viên Huy đi thành phố S chấp hành một nhiệm vụ bí mật bị thất bại, sau đó thái độ tiểu thư đối với bọn họ liền thay đổi.

“Bọn họ……”

Ánh mắt Dương Tử Hi lạnh lùng, lúc trước cô kêu Viên Huy dẫn người đi tìm Ngạn Vũ, là bởi vì khi đó bên người cô trừ Dương Võ ra thì Viên Huy là trợ thủ lợi hại nhất bên người cô, đáng tiếc Viên Huy lại làm cô quá thất vọng, hắn không chỉ không mang Ngạn Vũ về, còn nói với cô rằng Ngạn Vũ bị tang thi giết chết!

Nhưng mà, hệ thống lại rất thẳng thắng nói cho Dương Tử Hi biết, Ngạn Vũ, vẫn còn sống rất tốt!

Quả nhiên, đám người Viên Huy không thể tin.

Kiếp trước thời điểm bọn họ là thủ hạ của Sở Phi Dương vẫn luôn khinh thường mình, đáng lẽ mình không nên cho bọn họ cơ hội!

“A Võ, tôi chỉ tin tưởng anh, chỉ có anh vĩnh viễn sẽ không phản bội tôi.”

Dương Tử Hi nhàn nhạt nói, biểu tình trên mặt phức tạp.

Vĩnh viễn sao?

Dương Võ hơi rũ mắt, hắn biết cái gọi là vĩnh viễn của cô, bất quá chính là hắn vĩnh viễn đi theo bên người cô, làm tốt chức trách của thủ hạ đắc lực mà thôi.

Điều này vĩnh viễn, vĩnh viễn không quan hệ tới tình yêu.

Kỳ thật, Dương Võ hiểu rõ thái độ của Dương Tử Hi đối với mình, cho dù là trước mạt thế cô đối với mình xa cách, hay là sau mạt thế cô đột nhiên đối với mình cực kỳ tín nhiệm, những điều này…… làm Dương Võ cực kì rõ ràng biết vị trí của mình ở đâu.

Dương Tử Hi sẽ không yêu hắn, vĩnh viễn sẽ không.

Nhưng mà, hắn yêu cô.

Từ thật lâu trước đây, hắn đã yêu cô, cho nên dù chỉ có thể yên lặng bảo hộ cô như vậy, hắn cũng vui vẻ chịu đựng……

“Đúng rồi.”

Thu hồi tâm tư của mình, Dương Võ thấy Dương Tử Hi không muốn nói nhiều đến chuyện của bọn người Viên Huy, hắn dứt khoát dời đề tài.

“Thời điểm tôi trở về, nghe đội hai người ta nói căn cứ Thương Nhai bên kia hình như đã xảy ra chuyện, bọn họ phái người lại đây cầu viện, cái người bị phái lại đây cầu viện kia là người quen cũ của chúng ta.”

“Sao?”

Dương Tử Hi nghe Dương Võ nói, hơi nhướng mày, trong mạt thế này “Người quen” của cô không nhiều, mà có thể được Dương Võ gọi là người quen cũ, Dương Tử Hi nháy mắt liền nghĩ tới một người.

“Là Sở Phi Dương sao? Xem ra hắn ở căn cứ Thương Nhai lăn lộn không tồi nha!”

Một đời này của Sở Phi Dương, vẫn như cũ là song hệ dị năng giả, chỉ là không còn Tô Vãn hệ chữa khỏi ở một bên phụ tá, không còn anh em tốt ở kiếp trước hỗ trợ, hắn còn có thể như trước tiếu ngạo phong vân sao?

Thật ra, người Dương Tử Hi hận nhất hẳn là Sở Phi Dương, nhưng cố tình cô không có đối với hắn đuổi tận giết tuỵêt.

Điều mà Dương Tử Hi muốn, chính là để cho Sở Phi Dương tồn tại, đau khổ từ bỏ người yêu mà tồn tại, không có bạn bè, cô độc tồn tại.

Sau đó, cô còn muốn cho hắn tận mắt nhìn thấy, mình là người lúc trước bị hắn bỏ rơi, từng bước một, đi lên chỗ cao nhất mà hắn mơ ước nhưng cả đời cũng không cách nào lên tới được..

Nhìn thấy khi Dương Tử Hi nhắc tới Sở Phi Dương, đôi mắt hiện lên hận ý, Dương Võ ở một bên yên lặng không nói gì……

Sở Phi Dương lần này mang theo Tô Ngôn cùng nhau tới Long Tường, sau khi hắn tiến vào căn cứ Long Tường, hắn liền hối hận.

Bởi vì Dương Tử Hi ở Long Tường quá nổi danh!.

Dị năng giả hệ chữa khỏi duy nhất trong căn cứ!

Đội trưởng của một đội ngũ!

Nghe nói cô ở Long Tường luôn là người trong lòng của thủ lĩnh căn cứ - La Tường……

Đối với Dương Tử Hi, tâm tình Sở Phi Dương thật phức tạp, nữ nhân này làm hắn căm hận, đồng thời lại có chút sợ hãi.

Sở Phi Dương đến bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy chuyện không lâu trước đây, Dương Tử Hi cười dữ tợn, đem Tô Vãn đẩy vào trong đàn tang thi.

Ở một khắc đó, trong ánh mắt cô ta tràn đầy hận ý điên cuồng...

Sở Phi Dương, anh cũng chỉ có như thế!

Ngày đó, trong nháy mắt hắn do dự.

Mà một giây do dự của hắn, đã tạo thành hậu quả mà hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận.

Tô Vãn đã chết, mà hắn chỉ có thể chật vật thoát đi, lừa mình dối người mà tồn tại……

Lúc này đây căn cứ Thương Nhai bỗng nhiên gặp một đợt tang thi triều vây công với quy mô lớn, Sở Phi Dương bị thủ lĩnh căn cứ lệnh đi ra ngoài tìm chi viện.

Thời điểm trước khi đi, Sở Phi Dương theo bản năng mang theo Tô Ngôn, hắn xem ra, căn cứ Thương Nhai đã giữ không nổi, mà hắn không thể lần nữa vứt bỏ em gái Tô Vãn.

Vốn tưởng rằng có thể dàn xếp cho Tô Ngôn ở Long Tường yên ổn, nhưng là... Sở Phi Dương không nghĩ tới Dương Tử Hi cùng Dương Võ lại ở chỗ này, và còn có địa vị rất cao.

Điều này làm cho Sở Phi Dương có chút tiến thoái lưỡng nan……

Tô Ngôn một đường bôn ba đi theo Sở Phi Dương, vào chỗ ở mà căn cứ Long Tường chiêu đãi, cô bé liền an tâm ngủ.

Trong lúc mơ ngủ, Tô Ngôn vẫn luôn cau mày, giống như bị cảnh không tốt trong mơ làm bối rối.

Cho đến khi Sở Phi Dương từ bên ngoài tiến vào, Tô Ngôn lập tức bừng tỉnh.

“Làm ồn đến em sao?”

Sở Phi Dương có chút lo lắng nhìn Tô Ngôn.

“Không có.”

Tô Ngôn xoa xoa đôi mắt, phát hiện Sở Phi Dương sắc mặt rất kém, cô bé nhịn không được hỏi một câu.

“Anh rể, có phải Long Tường không chuẩn bị giúp chúng ta đúng không?”

“Aiii”

Sở Phi Dương thở dài một hơi, gật gật đầu.

“Bọn họ sẽ không làm chuyện không có lợi cho mình, mà Thương Nhai chúng ta thật sự không lấy ra được lợi thế gì có thể làm cho bọn họ mạo hiểm ra tay.”

Nói tới đây Sở Phi Dương lẳng lặng nhìn Tô Ngôn.

“Tô Ngôn, chúng ta ngày mai rời đi, anh rể mang em đi thành phố B, chúng ta đi đến Viêm Chích!”

Căn cứ Viêm Chích là căn cứ quân đội của thành phố B, cũng là căn cứ người sống sót lớn nhất hiện giờ.

“Chúng ta không trở về Thương Nhai?”

Tô Ngôn sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Phi Dương.

“Vậy bọn người Tiểu Lâm ca ca làm sao bây giờ? Còn có Thiết thúc thúc, bọn họ đều đang chờ chúng ta!”

“Tô Ngôn, Thương Nhai giữ không nổi, chúng ta trở về cũng chỉ có chết, anh không thể…… Không thể lại bỏ rơi em, không thể để em có nguy hiểm gì, em hiểu không?”

Biểu tình trên mặt Sở Phi Dương rất thống khổ, nhưng ánh mắt hắn lại rất kiên quyết.

“Không thể lại…… bỏ rơi em?”

Tô Ngôn nhìn Sở Phi Dương, ánh mắt chậm rãi lạnh lẽo.

“Cho nên, anh tính bỏ rơi bọn người Thiết thúc sao? Giống như lúc trước……anh từng bỏ rơi tỷ tỷ của tôi?”

Rõ ràng chỉ là cô bé chín tuổi, nhưng ánh mắt Tô Ngôn lúc này lại hàn ý bức người!

~~~~~~~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện