Edt: Mítt

Căn cứ Thương Nhai bị công hãm, kết cục đã sớm được những căn cứ khác đoán trước, thậm chí những căn cứ gần với Thương Nhai căn cứ đều bắt đầu âm thầm chuẩn bị di dời vật tư, một khi đại quân tang thi đột kích, bọn họ sẽ lập tức tập thể rời đi.

Nhưng là, thời điểm tin tức mới nhất của căn cứ Thương Nhai truyền tới các căn cứ xung quanh, các bạn nhỏ đều sợ ngây người...

Căn cứ Thương Nhai đáng lẽ đã bị công phá cư nhiên được một tên tiểu quỷ cứu vớt?

Mà tiểu quỷ trong truyền thuyết lấy một địch một vạn kia không chỉ là dị năng giả hệ tinh thần trời sinh biến dị, hơn nữa hắn còn có hai "thân thích" là hai con tang thi biến dị cao cấp biết nói chuyện?

Có chuyện như vậy thật à?

Nghe tin tức như thế, các thủ lĩnh đại nhân của những căn cứ lớn đều cảm thấy nhất định là mình gần đây quá mệt mỏi cho nên xuất hiện ảo giác!

Ừ, vậy đi, nếu không phải ảo giác, bọn họ cũng không tin chuyện hoang đường như vậy, kết quả là, các căn cứ lớn đều cử tiểu đội thám tử của mình đi đến căn cứ Thương Nhai tìm hiểu thực hư.

Mà lúc này trong căn cứ Long Tường cũng thu được tin tức mới nhất về Thương Nhai.

Biết được tin tức này, sắc mặt Dương Tử Hi khẽ biến, cô đã biết Ngạn Vũ còn sống!

Dị năng giả hệ tinh thần trời sinh biến dị kia nhất định là Ngạn Vũ không thể nghi ngờ!

Xác định vị trí hiện tại cùng thân phận của Ngạn Vũ, Dương Tử Hi lập tức ở trong đầu liên hệ với hệ thống nữ phụ của mình, cô muốn biết hiện tại Ngạn Vũ đối với mình còn uy hiếp gì hay không.

Hơn nữa, Dương Tử Hi cũng muốn nhìn một chút có thể lấy chuyện về Ngạn Vũ để kích phát một ít nhiệm vụ chi nhánh hay không.

Hệ thống xoay người của nữ phụ này cho Dương Tử Hi cơ hội trọng sinh, cũng cho cô kỳ ngộ cùng năng lực mà người khác cả đời cũng không thể với tới!

Nhưng mà, cái hệ thống này cũng không phải vạn năng!

Ví như nói, mỗi lần sử dụng đạo cụ của hệ thống đều sẽ tiêu phí số điểm tích phân xa xỉ, mà những tích phân đó đều phải thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống đưa ra để tích lũy.

Nói đến nhiệm vụ của hệ thống lại càng thêm biến thái, hệ thống một khi tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến, ký chủ hoàn toàn không thể cự tuyệt, lại còn nhất định phải ở trong thời gian quy định hoàn thành, nếu không, ký chủ sẽ bị hệ thống mạt sát!

Không có người nào nguyện ý bị người khác nắm giữ sinh tử của mình, mà hiện tại Dương Tử Hi đã bị hệ thống trói định, cô đã chết qua một lần, là hệ thống cho cô cơ hội trọng sinh, cô đã sớm không còn sự lựa chọn....

Cô nhất định phải liều mạng thu hoạch tích phân, không thể không nhận mệnh hoàn thành đủ loại nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố.

Sau khi cùng hệ thống giao tiếp, Dương Tử Hi hỏi đến chuyện Ngạn Vũ quả nhiên kích phát một cái nhiệm vụ chi nhánh về Ngạn Vũ...

Hệ thống: Ký chủ kích phát nhiệm vụ chi nhánh "hạnh phúc nhân sinh của Ngạn Vũ", nhiệm vụ chi nhánh ký chủ có quyền cự tuyệt tiếp nhận, một khi tiếp nhận nhiệm vụ thỉnh kí chủ trong thời gian quy định cùng Ngạn Vũ trở thành bạn tốt, hơn nữa làm cho hắn với người hữu tình mãi ở bên nhau!.

Dương Tử Hi:.......

Ngạn Vũ hiện tại còn chưa đến mười tuổi mà?.

Còn có người hữu tình gì đó, nhiệm vụ trước không phải để mình diệt trừ Tô Ngôn sao?

Dương Tử Hi bất tri bất giác lại nghĩ tới Tô Ngôn, ngày đó bởi vì Tô Ngôn đi theo Sở Phi Dương tiến vào căn cứ Long Tường, vì vậy kích phát một cái nhiệm vụ chi nhánh "Nhổ cỏ tận gốc", nội dung nhiệm vụ tự nhiên chính là diệt trừ Tô Ngôn.

Dương Tử Hi nhận nhiệm vụ, nhưng nhìn thấy Tô Ngôn mặt đầy mặt nước mắt, nhìn một đứa trẻ như vậy, cô vẫn có chút chần chờ, cuối cùng Dương Tử Hi cũng không tự mình động thủ, cô chỉ là đem Tô Ngôn đánh bất tỉnh sau đó ném vào khu thất thủ bên ngoài căn cứ, không bao lâu, cô nghe được âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành......

Căn cứ theo lời hệ thống, đời trước, Tô Ngôn cùng Ngạn Vũ là một đôi tình nhân không có biện pháp ở bên nhau, mà kiếp này hai người lại vì đủ loại nguyên nhân mà bỏ lỡ, hiện tại Tô Ngôn đã chết, Ngạn Vũ cũng đi lên con đường nhân sinh hoàn toàn bất đồng.

Dương Tử Hi xem một chút thời hạn hệ thống đưa ra ở nhiệm vụ Ngạn Vũ này, là tám năm.

Tám năm sau Ngạn Vũ cũng đã mười bảy tuổi.

Dương Tử Hi do dự một chút vẫn là tiếp nhận cái nhiệm vụ chi nhánh có số điểm tích phân phong phú này, hiện tại cô cũng không sốt ruột đi kết bạn với Ngạn Vũ, cô trước tiên muốn ở trong căn cứ Long Tường tìm một đứa trẻ xấp xỉ tuổi và có tính cách giống Tô Ngôn này, để ở bên người bồi dưỡng từ từ mới được....

~~~~~

Căn cứ Thương Nhai.

Hiện giờ trong căn cứ, các dị năng giả đã tiêu hao dị năng quá mức đều ở bộ hậu cần an tâm dưỡng thương, mà nhóm người bình dân trong căn cứ thì dưới sự chỉ huy của Lý Đào cùng với một đám tang thi mạnh mẽ cùng nhau trùng kiến gia viên?

Được rồi, ngay từ đầu đối với những tang thi mặt mũi hung tợn đó mọi người đều là sợ hãi cùng bài xích.

Nhưng tận mắt nhìn thấy Ngạn Vũ chỉ huy những tang thi đó, còn chứng kiến bên người cậu hai con tang thi thần kì có thể nói, mọi người cảm thấy tang thi gì đó, có lẽ cũng không đáng sợ như vậy?

Vì thế, khi thám tử của những căn cứ khác thời điểm đi vào căn cứ Thương Nhai liền thấy được một đám người cùng một đám tang thi cùng nhau kiến tạo tường thành, hình ảnh vô cùng hài hòa....

Mọi người tỏ vẻ, nhất định là hôm nay phương thức ta trợn mắt không đúng......

Bên trong căn cứ...

Tô Vãn cùng Tô Duệ không coi ai ra gì ở trên đường cái du đãng, bởi vì lúc này Tô Vãn vẫn duy trì bộ dáng tang thi cấp ba, hiện tại thân hình của cô đã giống người bình thường, bộ dáng cũng không dọa người như những tang thi khác, cho nên nơi hai người đi đến cũng không gây nên xôn xao quá lớn.

Trên đường ngẫu nhiên sẽ có một ít đứa trẻ có lá gan lớn dò đầu ra tò mò nhìn Tô Vãn cùng Tô Duệ.

Hai người bất tri bất giác liền đi tới bộ hậu cần, tới nơi mọi người đang dưỡng thương..

Bởi vì lúc này người bị thương rất nhiều, mà trong căn cứ Thương Nhai chỉ có một vị dị năng giả hệ chữa khỏi, đối mặt với một số lớn người bệnh, một mình hắn căn bản lo liệu không hết quá nhiều việc, hiện giờ trước hết chỉ có thể cứu giúp một ít người bị trọng thương, mà những người bị vết thương nhẹ, thì được những bác sĩ hộ lý bình thường dùng thuốc trị thương cơ bản nhất có trong căn cứ trị liệu.

"Bác sĩ Vương, thuốc giảm đau trong căn cứ tất cả đều dùng hết rồi!"

Thời điểm Tô Vãn cùng Tô Duệ vào cửa liền nghe được hộ lý cùng bác sĩ đang thảo luận về chuyện thuốc giảm đau, ở mạt thế y dược là vật tư quan trọng nhất, mà căn cứ Thương Nhai căn cơ nông cạn, gần đây hao phí lại quá lớn, hiện giờ các loại thuốc cần dùng gấp xuất hiện thiếu hụt là chuyện bình thường.

Nghe được hộ lý báo cáo, nam nhân trung niên được xưng là bác sĩ Vương nhíu mày.

"Vậy nên làm cái gì bây giờ? Còn có vài người bệnh yêu cầu lập tức phẫu thuật, lúc đầu tôi tính dùng thuốc giảm đau thay thế cho thuốc gây tê! Hiện tại đến thuốc giảm đau cũng không có, chẳng lẽ thật sự phải trực tiếp phẫu thuật sao?"

Dị năng giả tuy rằng có được kỹ năng cường đại hơn so với người bình thường, nhưng thân thể bọn bọ thật ra cũng yếu ớt giống như người bình thường vậy.

Huống hồ những dị năng giả ở đây, bọn họ đều là người thân của những người thường trong căn cứ, bọn họ là vì thân nhân của mình mới luôn lưu lại gắt gao chống cự, cùng những dị năng giả chạy trốn so sánh với nhau, bọn họ đều là anh hùng, đều là hán tử có có tâm huyết!

"Để tôi đi!"

Một giọng nữ đạm mạc vang lên, bác sĩ Vương đột nhiên quay đầu liền nhìn thấy hai con tang thi đứng ở phía sau mình.

"A!"

Tiểu hộ lý ở một bên đột nhiên không kịp phòng ngừa kêu một tiếng sợ hãi, sau đó cô mới kịp phản ứng lại, vạn phần khẩn trương che miệng mình, cực kì sợ hãi nhìn Tô Vãn cùng Tô Duệ.

Bác sĩ Vương bởi vì tuổi lớn hơn một chút, phản ứng có vẻ bình tĩnh không ít, hai con tang thi bên người Ngạn Vũ được cậu gọi là "Tỷ tỷ" "Anh rể", bác sĩ Vương cũng có nghe biết đến.

Mọi người thậm chí ở trong tối nghiên cứu qua chuyện xưa của vợ chồng hai con tang thi này, trong tưởng tượng của mọi người đây đã từng là một đôi vợ chồng vô cùng ân ái, ở mạt thế vì cứu đệ đệ của mình, bọn họ đều cảm nhiễm, mà tận mắt nhìn thấy tỷ tỷ cùng anh rể vì cứu mình mà biến thành tang thi, đệ đệ đã chịu kích thích nên kích phát dị năng hệ tinh thần, mà còn là biến dị trời sinh!

Ở huyết mạch tương liên cùng liên hệ tinh thần lực, hai con tang thi này vẫn luôn đi theo bên người Ngạn Vũ bảo hộ cậu, bọn họ chậm rãi không ngừng thăng cấp và bắt đầu khôi phục tư tưởng tự chủ, tới hiện tại đã có thể mở miệng nói chuyện.

Có thể nói, trừ bỏ bề ngoài, hai tang thi bọn họ cùng nhân loại bình thường không có gì khác nhau.

Cho nên nói trình độ bổ não của quần chúng rất là cường đại!

"Này......".

Bác sĩ Vương nhìn Tô Vãn, thật ra hắn cũng không biết nên xưng hô với cô như thế nào, cũng không thể giống Ngạn Vũ gọi "Tỷ tỷ" chứ?

"Cô, cô thực sự có biện pháp?"

"Tôi là hệ ảo thuật. "

Tô Vãn tiến lên một bước.

"Nói cho tôi biết chỗ nào cần giải phẫu, tôi có thể tạo cho hắn ảo cảnh chân thật nhất, để hắn không cảm giác được bất kỳ thống khổ gì!"

"Thật sao? Thật sự là quá tốt!"

Không chờ bác sĩ Vương trả lời, tiểu hộ lý ở một bên đã kích động kêu to lên.

Bá sĩ Vương:......

"Được rồi, cô đến đây!"

Một lúc sau, Tô Vãn sử dụng ảo thuật cực kì thuận lợi giúp ba dị năng giả bị thương làm giải phẫu, hơn nữa dưới sự năn nỉ của bác sĩ Vương, Tô Vãn còn làm ảo thuật giúp cho những dị năng giả bị thương nhẹ đang chịu tra tấn từ miệng vết thương, để cho bọn họ trong ảo cảnh tốt đẹp an tâm nghỉ ngơi......

Từ chỗ hậu cần đi ra, Tô Duệ vẫn luôn mỉm cười nhìn Tô Vãn.

"Anh cười ngây ngô cái gì?"

Tô Vãn bị Tô Duệ cười đến không thể hiểu được.

"Không có gì."

Tô Duệ ngẩng đầu nhìn không trung xám xịt.

"Tiểu Vãn, em xem, hôm nay trời thật trong xanh!"

"Nói tiếng người!"

Tô Vãn nhịn không được đánh gãy lời hắn, bây giờ không trung một màu xám xịt, nơi nào có màu xanh?

"Ách."

Tô Duệ chần chờ một chút, giơ tay bắt được cánh tay Tô Vãn.

"Thật ra, anh chỉ là cảm thấy Tiểu Vãn em thật là làm người ta kinh ngạc, vĩnh viễn đều thiện lương đáng yêu như vậy."

Thiện lương gì đó, đáng yêu gì đó!

Tô Vãn rũ mắt.

"Bọn họ cũng là vì người nhà của mình, vì những thứ mà mình quý trọng nên dùng cả sinh mệnh để chiến đấu, chuyện em có thể giúp bọn họ cũng không nhiều."

Hơn nữa, đây là phương thức xoát hảo cảm tốt nhất!

Đừng nói với em là anh không hiểu!

Thật ra, hai người đều biết rõ trong lòng, bọn họ tự tay dựng nên một tuồng này, như bây giờ, có tính là làm bộ làm tịch không?

Hoặc là giả từ bi?

Tô Vãn cũng không vì thế mà rối rắm, bởi vì trong định nghĩa của cô, cô trước nay đều không phải là người tốt gì.

Làm một người xấu, là không cần bất kỳ ai lý giải cùng cảm thông......

"Từ từ! Các người chờ một chút!"

Ở thời điểm hai người đều trầm mặc, phía sau bọn họ đột nhiên truyền đến một giọng nữ nôn nóng.

Tô Vãn chần chờ đứng vững thân hình, chậm rãi xoay người, liền nhìn thấy tiểu hộ lý vừa rồi bên cạnh bác sĩ Vương, thở hổn hển chạy tới trước mặt mình.

"Tôi.....tôi tên Ninh Tư Tư! Tôi muốn cầu cô giúp tôi một chuyện, cô có thể giúp tôi không?"

Ninh Tư Tư nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Vãn, ánh mắt tràn đầy hi vọng cùng khẩn cầu.

Tô Vãn nhíu nhíu mày, cô lại không phải thánh mẫu sẽ nhìn thấy ai liền đi trợ giúp.

"Tôi không có thời gian."

Nói xong, cô đã lần nữa xoay người tính rời đi.

"Tôi van xin cô!"

Ninh Tư Tư phía sau ngữ khí có chút nghẹn ngào.

"Tôi chỉ muốn, chỉ muốn ở ảo cảnh gặp lại hắn một lần! Chỉ cần gặp một lần là được rồi! Trước kia là tôi không tốt, tôi có bệnh công chúa, tôi tùy hứng, tôi đã biết tính tình của hắn ra sao, nhưng lại ghét bỏ hắn không có việc làm, không có xuất thân giàu có, là tôi sai! Đều là tôi sai! Tôi chưa từng nghiêm túc vì hắn suy nghĩ, thậm chí còn bởi vì cha mẹ hắn là dân quê tôi liền đối với bọn họ vênh mặt hất hàm sai khiến! Tôi thật sự biết sai rồi, tôi...... Tôi chỉ muốn......"

"Chỉ muốn gặp lại hắn một lần? Hắn là vì cô mà chết đi? Cô muốn hướng đến hắn sám hối hay là chuộc tội?"

Động tác xoay người của Tô Vãn chần chờ một chút, khóe môi chậm rãi nhếch lên một cái độ cung lạnh nhạt.

"Thật là cảm động nha! Người như cô căn bản không đáng để hắn dùng tính mạng của mình đổi lấy, cho nên...... Cô vẫn là cả đời sống trong áy náy đi, cái gì mà gặp lại một lần, chính miệng nói xin lỗi gì đó, tôi sẽ không cho cô cơ hội này!"

Nói xong, Tô Vãn đã lạnh nhạt rời đi, Tô Duệ một bên cũng khẽ thở dài, bước nhanh đuổi kịp bước chân Tô Vãn...

Có một số người, luôn để mất rồi mới đau khổ hối hận. Như vậy có ích lợi gì?

Người chết rồi làm sao nghe thấy được, những vết thương do chính tay ngươi tạo nên cũng sẽ không bao giờ có cơ hội khép lại, cùng với việc vĩnh viễn sống trong quá khứ như vậy, sống ở trong sự hối hận của bản thân, không bằng sạch sẽ lưu loát chặt đứt tất cả...

Hoặc là, giống như phượng hoàng niết bàn trọng sinh, mới hoàn toàn biết quý trọng.

Hoặc là, dứt khoát xem như đã chết! Đau đớn tê tâm liệt phế đến muốn chết như vậy cho ai xem? Người sẽ đau lòng vì ngươi, hắn, đã sớm không thể nhìn thấy nữa rồi......

~~~~~~~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện