Vừa định kêu một tiếng, miệng đã bị người che lại, Lý Tiểu Ngư vừa định giãy giụa, hơi thở của người nọ lại phả vào cổ cô, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, "Đừng lên tiếng."

Lý Tiểu Ngư dừng giãy giụa, an phận dựa vào trong ngực Nghiêm Viêm, đôi mắt không khống chế được nhìn về phía sau, thấy Nghiêm Viêm căng thẳng, nhìn phía trước hai người.

Theo tầm mắt hắn nhìn lại, Lý Tiểu Ngư nhìn thấy một bóng đen, giống như sói, hình thể rất lớn, cao hơn ba mét, cẩn thận nghe, có thể nghe thấy tiếng rống làm người ta sợ hãi, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào bọn họ, cái loại cảm giác bị dã thú theo dõi giống như dùng đá lạnh lướt qua toàn bộ lỗ chân lông, mang đến từng cơn run rẩy.

Lý Tiểu Ngư đều hoài nghi mình đang nằm mơ, sao có thể có con sói nào to như vậy? Có thể cảm giác được phía sau Nghiêm Viêm căng thẳng, Lý Tiểu Ngư không dám cử động, nhìn con sói kia từng bước đi về phía bọn họ.

Lúc này, Nghiêm Viêm thấp giọng nói bên tai cô:"Tôi nói ba hai một thì cậu chạy đi!"

"3......2......1......! Chạy!"

Lý Tiểu Ngư bị hắn đẩy, nhấc chân dùng sức lực toàn thân chạy về phía trước, gió thổi qua bên tai, tiếng thở dốc khác thường trong bóng đêm yên tĩnh, không biết chạy bao lâu, chỉ cảm thấy phổi sắp nứt ra, cô mới dừng lại, vừa quay đầu lại, phía sau không có một bóng người.

Cô trợn to mắt, nhìn quanh bốn phía, cũng không nhìn thấy Nghiêm Viêm.

Người khác đâu? Không phải chạy với mình sao?

Chẳng lẽ...... Hắn để cô chạy trước, còn mình dụ con sói kia đi sao?

Lý Tiểu Ngư không dám nghĩ tiếp, nhấc chân quay lại, lúc này bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nói máy móc lạnh băng, rút linh hồn của cô ra.

【 Ký chủ, cô mau đi đến đầu phố, cứu Hà Phương!! 】

Thẩm Ngư chỉ cảm thấy toàn thân không có một tia sức lực, xụi lơ ngồi dưới đất, tay chống trên mặt đất, một lúc sau mới nói: "Hệ ca, sao lại tới đây? Không phải nói thế giới này không có hệ thống sao?"

【 Không còn thời gian nữa đâu, cốt truyện của Hà Phương xảy ra trong đêm nay, ký chủ nhất định phải đi tới trước 8 giờ, nếu không tất cả nhiệm vụ sẽ thất bại. 】

"Vậy Nghiêm Viêm phải làm sao? Nếu hắn chết, thế giới này......"

【 Hắn sẽ không chết! 】 Hệ thống đánh gãy lời nói của cô, dồn dập nói.

【 Hắn là vận mệnh chi tử trong thế giới này, cốt truyện này hắn bắt buộc phải trải qua, hắn sẽ không chết, ký chủ, cô mau đi...... Tích tích tích tích......】

"Hệ ca? Hệ thống! Hệ thống!" Thẩm Ngư gọi rất nhiều lần, lại không có ai trả lời.

Thẩm Ngư đứng lên nhìn thoáng qua phương hướng của Nghiêm Viêm.

Trên mặt lộ ra sự do dự và rối rắm.

Thế giới này thật sự ngoài dự đoán của cô, ban đầu chỉ là thế giới trọng sinh xây dựng sự nghiệp, đột nhiên thay đổi thành một thế giới khoa học viễn tưởng.

Cầm lấy di động nhìn thời gian, Thẩm Ngư xoay người rời khỏi bờ ruộng, chạy tới khu phố Hà Phương xảy ra chuyện.

Hà Phương tuyệt đối không thể chết được, nếu không tất cả đều thất bại trong gang tấc.

-

Chạy từ thôn đến nơi đó cũng mất tầm mười năm phút, sắc trời trở tối, cửa hàng trên đường đều đóng cửa, đèn đường mỏng manh không thể chiếu sáng con đường phía trước, Hà Phương cầm đèn pin, từng bước một đi về phía trước.

Con đường có chút gồ ghề lồi lõm, lực chú ý của Hà Phương đều ở trên đường, căn bản không nhìn thấy mấy tên lưu manh du côn trên đường.

Đèn pin trong tay Hà Phương rất sáng, làm người ta có thể nhìn thấy từ xa, còn chưa ngẩng đầu, đèn pin trên tay đã bị cướp đi, hai người chế trụ cánh tay, một người bịt miệng, kéo vào trong một góc.

Chị Ngư và ai cứu Hà Phương???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện