"Tới tới tới, mọi người làm một ly, vất vả lắm mới tụ họp, mười năm, thật vui vẻ khi gặp lại mọi người." Tôn Nguyên cầm một ly rượu trắng, giơ lên cười nói.
Người trong bàn đều đứng lên rót rượu, nhưng đều là rượu vang đỏ, bàn thứ ba nhiều nữ sinh, không ai có thể uống rượu trắng.
Sau khi kính một ly, Tôn Nguyên lại kính thêm một ly nữa.
Lý Tiểu Ngư chưa từng uống rượu, một ly rượu vang đỏ xuống bụng, dạ dày đã nóng lên, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt, ăn một miếng sườn mới át được một ít.
Nhưng uống còn cảm thấy rất ngọt, bên trong bỏ thêm Sprite, rượu vang đỏ cũng không khó uống.
Lại rót một ly, đưa tới môi đang định uống, một bàn tay từ đằng sau vươn tới, cầm ly rượu kia đi.
Lý Tiểu Ngư ngẩn người, phản ứng chậm quay đầu lại, đối diện với người đeo mắt kính gọng vàng, không nhìn rõ ánh mắt của người nọ.
Chỉ nhìn thấy người nọ cầm ly rượu lên uống, ngay sau đó nói: "Tiểu Ngư không thoải mái, tôi uống ly này thay cô ấy."
Dứt lời, mọi người ồ lên.
Không nghĩ tới Nghiêm Viêm lại uống thay Lý Tiểu Ngư, nghĩ lại thấy cũng đúng, không phải sơ trung Lý Tiểu Ngư còn nói hộ Nghiêm Viêm sao, tình cảm của hai người khá tốt.
Tôn Nguyên giật mình, vội nói: "Có thể có thể."
Lý Tiểu Ngư nhìn chằm chằm ly rượu trong tay người kia, đôi mắt mở to, cô đâu có không thoải mái a, rượu này uống khá ngon a, còn ngọt nữa.
Từ từ, hình như ly rượu kia cô đã chạm miệng vào a.
Bên này, Nhị Nữu vừa định uống ly thứ hai, chén rượu đã bị người cướp đi rồi, vừa thấy chủ nhân của bàn tay kia là Cố Nhan Tuyết, ỷ vào mình đã uống rượu, trừng mắt nhìn Cố Nhan Tuyết nói: "Cố Nhan Tuyết, cậu cướp rượu của tôi làm gì?"
Cố Nhan Tuyết uống ly rượu vang đỏ của Nhị Nữu, lại uống ly của mình, sắc mặt như thường, không có một tia say rượu, đôi mắt đen nhánh nhìn Nhị Nữu: "Cậu đừng uống rượu, đi uống Sprite."
"Dựa vào cái gì! Ai cần cậu lo tôi uống cái gì, trả lại cái ly cho tôi!" Nhị Nữu hoàn toàn không biết mình một ly là say, vừa nhấc chân, hai chân đã nhũn ra, trực tiếp ngã vào trong lòng Cố Nhan Tuyết, trước mắt tối sầm, ngủ say.
Cố Nhan Tuyết vớt Nhị Nữu lên, kéo người vào trong lòng mình, buông ly rượu xuống, nói mình có việc, rồi ôm Nhị Nữu rời khỏi phòng bao.
-
Người trong phòng bao uống rượu như chưa từng được uống, ôm nhau có, ngã vào trên sô pha ngủ cũng có, nói bậy nói bạ ồn ào làm Lý Tiểu Ngư đau đầu.
Đồ ngọt trên bàn đã ăn sạch sẽ, Lý Tiểu Ngư có hơi khó chịu, vừa định đứng dậy, đã thấy một người ngồi ở vị trí của Nhị Nữu.
Người nọ phảng phất ngăn cách với thế giới bên ngoài, ưu nhã thong thả cầm đũa, chỉ gắp đồ ngọt vào trong bát Lý Tiểu Ngư.
Sao người gắp đồ ngọt cho cô lại là Nghiêm Viêm a, cô còn tưởng rằng là Nhị Nữu chứ.
Nghiêm Viêm thấy cô đứng dậy, bàn tay hơi dừng lại, đôi mắt nâng lên, giống như đang hỏi cô muốn đi đâu.
Lý Tiểu Ngư có chút ngốc, "Tớ đi WC......"
Nghiêm Viêm gật đầu: "Đi đi."
Khi Lý Tiểu Ngư rời khỏi phòng bao phản ứng lại, vì sao cô và Nghiêm Viêm lại quái quái như vậy, mười năm không gặp a, không nên không quen sao......
Bỏ qua suy nghĩ này, Lý Tiểu Ngư đi vào trong WC, đi WC xong ra ngoài, rửa rửa tay, chống hai tay xuống bồn hơi nhắm mắt lại.
Buồn ngủ quá a......
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa, Lý Tiểu Ngư mơ màng sắp ngủ, căn bản không để ý, nhưng cảm giác có người đang nhìn cô, cô mở to mắt, vừa nhấc đầu chỉ nhìn thấy một bóng đen, người nọ đi ngược sáng, thân hình cao ráo, cách cô rất gần, mùi thuốc lá bao phủ lấy cô.
Lý Tiểu Ngư ngẩng cổ, muốn nhìn xem người nọ là ai, nhưng trước mắt tối sầm, người nọ đặt tay lên mắt cô, cằm bị nâng lên, môi dán lên thứ gì đó lạnh băng, ngay sau đó là nụ hôn sâu hung ác, hàm răng bị cạy ra, giống như một con rắn lạnh lẽo đi vào, chạm vào cái lưỡi đang trốn tránh của cô, cuốn lấy dùng sức liếm mút, hút làm đầu lưỡi cô đau đớn.
Tặng Tề Phi ná!!! Đòi từ hôm qua đến giờ "^"
Người trong bàn đều đứng lên rót rượu, nhưng đều là rượu vang đỏ, bàn thứ ba nhiều nữ sinh, không ai có thể uống rượu trắng.
Sau khi kính một ly, Tôn Nguyên lại kính thêm một ly nữa.
Lý Tiểu Ngư chưa từng uống rượu, một ly rượu vang đỏ xuống bụng, dạ dày đã nóng lên, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt, ăn một miếng sườn mới át được một ít.
Nhưng uống còn cảm thấy rất ngọt, bên trong bỏ thêm Sprite, rượu vang đỏ cũng không khó uống.
Lại rót một ly, đưa tới môi đang định uống, một bàn tay từ đằng sau vươn tới, cầm ly rượu kia đi.
Lý Tiểu Ngư ngẩn người, phản ứng chậm quay đầu lại, đối diện với người đeo mắt kính gọng vàng, không nhìn rõ ánh mắt của người nọ.
Chỉ nhìn thấy người nọ cầm ly rượu lên uống, ngay sau đó nói: "Tiểu Ngư không thoải mái, tôi uống ly này thay cô ấy."
Dứt lời, mọi người ồ lên.
Không nghĩ tới Nghiêm Viêm lại uống thay Lý Tiểu Ngư, nghĩ lại thấy cũng đúng, không phải sơ trung Lý Tiểu Ngư còn nói hộ Nghiêm Viêm sao, tình cảm của hai người khá tốt.
Tôn Nguyên giật mình, vội nói: "Có thể có thể."
Lý Tiểu Ngư nhìn chằm chằm ly rượu trong tay người kia, đôi mắt mở to, cô đâu có không thoải mái a, rượu này uống khá ngon a, còn ngọt nữa.
Từ từ, hình như ly rượu kia cô đã chạm miệng vào a.
Bên này, Nhị Nữu vừa định uống ly thứ hai, chén rượu đã bị người cướp đi rồi, vừa thấy chủ nhân của bàn tay kia là Cố Nhan Tuyết, ỷ vào mình đã uống rượu, trừng mắt nhìn Cố Nhan Tuyết nói: "Cố Nhan Tuyết, cậu cướp rượu của tôi làm gì?"
Cố Nhan Tuyết uống ly rượu vang đỏ của Nhị Nữu, lại uống ly của mình, sắc mặt như thường, không có một tia say rượu, đôi mắt đen nhánh nhìn Nhị Nữu: "Cậu đừng uống rượu, đi uống Sprite."
"Dựa vào cái gì! Ai cần cậu lo tôi uống cái gì, trả lại cái ly cho tôi!" Nhị Nữu hoàn toàn không biết mình một ly là say, vừa nhấc chân, hai chân đã nhũn ra, trực tiếp ngã vào trong lòng Cố Nhan Tuyết, trước mắt tối sầm, ngủ say.
Cố Nhan Tuyết vớt Nhị Nữu lên, kéo người vào trong lòng mình, buông ly rượu xuống, nói mình có việc, rồi ôm Nhị Nữu rời khỏi phòng bao.
-
Người trong phòng bao uống rượu như chưa từng được uống, ôm nhau có, ngã vào trên sô pha ngủ cũng có, nói bậy nói bạ ồn ào làm Lý Tiểu Ngư đau đầu.
Đồ ngọt trên bàn đã ăn sạch sẽ, Lý Tiểu Ngư có hơi khó chịu, vừa định đứng dậy, đã thấy một người ngồi ở vị trí của Nhị Nữu.
Người nọ phảng phất ngăn cách với thế giới bên ngoài, ưu nhã thong thả cầm đũa, chỉ gắp đồ ngọt vào trong bát Lý Tiểu Ngư.
Sao người gắp đồ ngọt cho cô lại là Nghiêm Viêm a, cô còn tưởng rằng là Nhị Nữu chứ.
Nghiêm Viêm thấy cô đứng dậy, bàn tay hơi dừng lại, đôi mắt nâng lên, giống như đang hỏi cô muốn đi đâu.
Lý Tiểu Ngư có chút ngốc, "Tớ đi WC......"
Nghiêm Viêm gật đầu: "Đi đi."
Khi Lý Tiểu Ngư rời khỏi phòng bao phản ứng lại, vì sao cô và Nghiêm Viêm lại quái quái như vậy, mười năm không gặp a, không nên không quen sao......
Bỏ qua suy nghĩ này, Lý Tiểu Ngư đi vào trong WC, đi WC xong ra ngoài, rửa rửa tay, chống hai tay xuống bồn hơi nhắm mắt lại.
Buồn ngủ quá a......
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa, Lý Tiểu Ngư mơ màng sắp ngủ, căn bản không để ý, nhưng cảm giác có người đang nhìn cô, cô mở to mắt, vừa nhấc đầu chỉ nhìn thấy một bóng đen, người nọ đi ngược sáng, thân hình cao ráo, cách cô rất gần, mùi thuốc lá bao phủ lấy cô.
Lý Tiểu Ngư ngẩng cổ, muốn nhìn xem người nọ là ai, nhưng trước mắt tối sầm, người nọ đặt tay lên mắt cô, cằm bị nâng lên, môi dán lên thứ gì đó lạnh băng, ngay sau đó là nụ hôn sâu hung ác, hàm răng bị cạy ra, giống như một con rắn lạnh lẽo đi vào, chạm vào cái lưỡi đang trốn tránh của cô, cuốn lấy dùng sức liếm mút, hút làm đầu lưỡi cô đau đớn.
Tặng Tề Phi ná!!! Đòi từ hôm qua đến giờ "^"
Danh sách chương