Mộ Cung Mặc cả người run lên, thật lâu sau, giơ tay vỗ vỗ.

Lúc này dì giúp việc bưng một bát cháo đi đến, để trên bàn rồi khom người rời đi.

Mộ Cung Mặc bưng chén cháo kia lên, cầm muỗng múc múc cháo, "Nếu em muốn Vương Triết bình an thì phải ăn hết chén cháo này."

Thẩm Ngư kinh ngạc ngước mắt, hốc mắt đỏ một vòng, "Cậu......"

"Không uống sao? Được thôi." Mộ Cung Mặc giơ tay định đổ.

Thẩm Ngư vội vàng kéo ống quần hắn, suy yếu mở miệng: "Tớ uống."

Mộ Cung Mặc nắm tay cô đến bên cạnh giường, đôi mắt lạnh băng lộ ra một tia ủy khuất, "Vương Triết có gì tốt mà em lại thích cậu ta?" Hắn không tốt ở chỗ nào? Thẩm Ngư một ngụm một ngụm uống cháo, nghe vậy mí mắt hơi rũ xuống, "Tớ ăn xong, câu đi đi, tớ phải đi ngủ."

Dứt lời, xoay người nằm xuống, không muốn để ý đến hắn.

Mộ Cung Mặc nắm chặt tay, nhìn chằm chằm cô hồi lâu.

Lúc Thẩm Ngư còn khó chịu vì chén cháo kia, bên hông đột nhiên căng thẳng, một cơ thể lạnh băng dán lên.

"......" Thẩm Ngư kéo chặt chăn, lui lên phía trước.

Người nọ cũng không biết xấu hổ dịch lại gần.

Thẩm Ngư đầy mặt hắc tuyến, nhanh chóng nhắm mắt đơn giản đi ngủ, hai ngày nay vì có thể xoáy giá trị hắc hóa, cô còn chưa ăn cơm, thật vất vả có cháo, vì duy thì thiết lập tính cách lại không thể ăn! Muốn mạng a!

【 Ký chủ, dù cô tính chơi trong thế giới này, nhưng giá trị hắc hóa chưa xong cô cũng không thể quay lại thế giới chủ. 】

Hệ thống lải nhải bên tai, Thẩm Ngư không xoát full giá trị hắc hóa thì không trở về được.

Nhớ tới Đa Đa nói với cô, "Ngư, hệ thống hắc hóa đã có rất nhiều người bị kẹt lại trong đó, cậu nhất định phải đi ra đấy!"

Ngày hôm sau Thẩm Ngư bị nghẹn tỉnh, vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc, thấy rõ cả lỗ chân lông, không thể không nói Mộ Cung Mặc là nam chủ đẹp nhất mà cô đã từng gặp, mũi cao thẳng, ngũ quan hoàn mỹ, ngay cả ngủ cũng đẹp như vậy.

Thẩm Ngư ngón tay không khống chế được mà sờ soạng, chờ cô phát hiện ra thì đã muộn, người bên cạnh mở mắt, con ngươi thâm thúy nào có một tia buồn ngủ, tràn đầy tỉnh táo, bình tĩnh nhìn chăm chú Thẩm Ngư, giọng nói khàn khàn gợi cảm, "A Ngư."

Thẩm Ngư da đầu tê dại như có một dòng điện đi qua toàn thân, giãy giụa muốn ra khỏi lồng ngực của hắn.

Trong lúc ma xát, Thẩm Ngư chỉ cảm thấy bụng bị một vật cứng nóng bỏng chống, đầu óc nổ tung, mặt đỏ bừng.

Cái... Cái gì?

Mộ Cung Mặc đôi mắt nóng bỏng, hô hấp cũng hơi dồn dập, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi môi phấn nộn của nữ hài.

Thẩm Ngư cảm thấy nguy hiểm, lập tức lúc túng, yếu ớt nói: "Tớ muốn đi WC......"

Mộ Cung Mặc lúc này mới buông cô ra, Thẩm Ngư té ngã lộn nhào chạy vào WC.

Vào WC muốn khóa cửa, nhưng dây thừng buộc ở cổ tay chắn lại, đành phải kéo rèm ngồi trên bồn cầu.

【 Ký chủ, những thế giới trước cô không lăn giường sao? 】

"Ký ức sẽ biến mất khi đi về! Nơi nào sẽ nhớ rõ!!" Thẩm Ngư trong lòng còn thuần khiết giống như một đứa trẻ, thế giới thật cô còn chưa một lần yêu đương, tất cả kinh nghiệm đều cống hiến cho hệ thống.

Tuy rằng cô đã xuyên qua rất nhiều thế giới, lăn giường đã nhìn thấy, nhưng về thế giới thật đều sẽ quên hết, lại nói trước kia mỗi lần lăn giường cô đều sử dụng đạo cụ thế thân.

【 Nói cho cô biết một tin xấu, thế giới hắc hóa không thể sử dụng đạo cụ.

"...... Thật, thật sao?"

【 Thật. 】

Thẩm Ngư sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trong lòng chỉ có một câu ngọa tào.

【 10 vạn tệ】

"Được!"

Líc Thẩm Ngư rửa mặt xong đi ra cửa phòng, Mộ Cung Mặc đã đi ra ngoài.

Phòng thế nhưng còn lưu lại một tia mùi xạ hương, Thẩm Ngư mặt càng đỏ hơn, người nọ...... Thế nhưng lại tự... ở phòng cô!!

Quá phận!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện