Người đàn ông vừa lòng, một chân dẫm nát di động: “Một màn này làm tao nhớ tới 10 năm trước.”

“Mộ Hạo a Mộ Hạo, không nghĩ tới mày sẽ chết trên tay con trai của mày, đáng tiếc đáng tiếc, tao muốn tự tay giết mày a, bất quá cũng không quan hệ, tao muốn Mộ gia chúng mày chôn cùng anh trai tao!”

Không bao lâu, ngoài cửa kho hàng truyền đến tiếng vang, người đang ông nhìn sang hàng vệ sĩ bên cạnh.

Vệ sĩ gật đầu, “Hắn đến một mình.”

Người đàn ông cười giơ tay.

Cửa kho hàng mở ra, Mộ Cung Mặc bước đi trầm ổn đến trước mặt bọn họ.

Người đàn ông kia vỗ vỗ tay, “Thật là cảm động a.”

Mộ Cung Mặc nhìn thấy Thẩm Ngư đang ngã trên mặt đất, đồng tử co rụt lại.

“Thả cô ấy ra.”

Người đàn ông: “Muốn tao thả nó? Đơn giản, tự đâm con dao này vào trái tim của mày, tao sẽ thả nó ra.” Dứt lời, ném cho hắn một con dao.

Mộ Cung Mặc trầm mặc, từ trong túi lấy ra một cái điều khiển từ xa, “Được, tao đã đặt bom ở mộ anh trai mày, mày có thể giết cô ấy, bất quá, anh mày……”

Người đàn ông tức giận, cả người run rẩy, “Mộ Cung Mặc!”

Mộ Cung Mặc cầm cầm cái điều khiển từ xa, không nói lời nào.

“Tốt! Rất tốt!” Người đàn ông nhấc cô lên, “Tao thả cô ta ra, mày đưa điều khiển từ xa cho tao.”

Mộ Cung Mặc cũng không phản đối, run bả vai, tỏ vẻ đáp ứng.

Trong ánh mắt người đàn ông hiện lên gì đó, đếm tới 3, ném cô sang đồng thời cũng cầm được đời khiển từ xa.

Thời điểm gã muốn nổ súng, Mộ Cung Mặc cách đó không xa đã nhận được người, đánh ngất mấy người của gã.

Mộ Cung Mặc ôm nữ hài trốn đến bên cạnh ván sắt, bắn mấy phát ra bên ngoài.

Người đàn ông lui về sau, lại nhìn người của mình đã chết, bên ngoài cũng có người?? Sắc mặt gã tối tăm, mượn camera trên máy tính nhìn nơi bọn họ trốn, chặt đứt dây thừng bên cạnh, một vật nặng từ bên trái bay tới, tốc độ cực nhanh.

Mộ Cung Mặc không biết, nhưng có Thẩm Ngư có hệ thống sao có thể không biết, phản ứng đúng lúc đẩy Mộ Cung Mặc sang một bên, vừa vặn bị nó đập trúng, trước mắt tối sầm.

Mộ Cung Mặc trái tim co chặt, lúc lấy lại tinh thần nhanh chóng bắn người đàn ông kia, ném súng ngồi xổm trên mặt đất, muốn nâng vật kia khỏi người Thẩm Ngư.

“A Ngư! A Ngư!!!”

Thẩm Ngư còn có ý thức, yết hầu nóng lên phun ra một ngụm máu, ho khan thở dốc, cả người không có cảm giác.

“Mộ Cung Mặc, em nhớ ra rồi.” Thẩm Ngư hơi hơi hé miệng, máu lại phun ra.

“Đừng nói chuyện, A Ngư, em đừng nói!” Mộ Cung Mặc ôn thanh nói, đôi mắt đỏ đậm dọa người, đẩy vật nặng ra, bế Thẩm Ngư chạy ra bên ngoài.

Thẩm Ngư muốn lắc đầu, nhưng đầu ngón tau cũng không động đậy được, “Vô dụng, thả em xuống…… Em, khụ khụ khụ…… Có điều muốn nói……” Nói nói, đôi mắt dường như bị một cục đá đè nặng, không thể mở mắt.

Mộ Cung Mặc cười lắc đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên khuôn mặt đầy máu của cô, “A Ngư…… Em nhất định sẽ không sao…… A Ngư……”

Một nam sinh cao lớn ngồi khóc như một đứa trẻ.

“Đau quá…… Anh để em xuống dưới đi.”

“Được được…….”

Mộ Cung Mặc nhẹ nhàng đặt Thẩm Ngư xuống đất, ngón tay run rẩy vén vài sợ tóc trên mặt cô.

Thẩm Ngư cog khóe miệng, ho ra máu, theo khóe miệng chảy xuống mặt đất, “Em thích anh…… Ngốc tử…… Khụ khụ khụ……”

Mộ Cung Mặc cả người kịch liệt run rẩy, nghiêm túc xoa vết máu trên mặt cô, hốc mắt trào ra nước mắt làm tâm mắt mơ hồ, “Anh… Anh cũng thích em.” Thật sự rất thích em.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, em kéo anh vào ngõ nhỏ, em dí sát mặt đối diện với anh…… Cứu anh………

“Nhưng…… Khụ khụ khụ…… Em rất muốn ngủ…… Mộ Cung Mặc…… Nhất định phải đánh thức em dậy…… Em muốn ăn bánh kem……” Thẩm Ngư dứt lời, nhắm mắt, không còn hơi thở.

Mộ Cung Mặc từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm, cúi người xuống hôn người con gái đã không còn hơi thở, hồi lâu, ôn nhu nói: “Anh sẽ đi tìm em, chờ anh nhé, A Ngư.”

❤Ngày mai sẽ sang thế giới 2 nhé!

❤Cảm ơn đã đọc truyện
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện