Vội vã lui về phía sau, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh vén áo để lộ vết thương ra, em đặt túi chườm đá lên.”
Bên tai truyền đến tiếng cởi áo sột sột soạt soạt.
“Được rồi.” Giọng nói trầm thấp dưới ánh đèn mờ nhạt sắc đã lộ ra một tia ái muội.
Thẩm Ngư ngước mắt hút một hơi, trước mắt là lồng ngực khỏe mạnh tựa như được điêu khắc, cơ bắp phân bố cân xứng, dưới ánh đèn càng thêm gợi cảm.
“Không…… Không phải, chỉ cần lộ vết thương ra là được…… Không không cần cởi quần áo……” Thẩm Ngư đều sợ tới mức nói lắp bắp, dời ánh mắt tau cầm túi chườm đá đều run lên.
Hơn nữa điều hòa còn chưa ấm hoàn toàn, thân trên trần trụi, không lạnh sao……
Hà Nhất Trạch khoác tạm áo sơ mo, cánh tay trái lộ ở bên ngoài, vết thương xanh tím trải rộng khắp cánh tay, tuy rằng không bị rách da, lại làm người sợ hãi.
Thẩm Ngư da đầu tê dại, hốc mắt dần dần phiếm hồng, đau lòng nhìn hồi lâu, cho đến khi một bàn tay che lại đôi mắt cô.
“Đừng nhìn, tôi tự đắp là được.” Giọng nói Hà Nhất Trạch thanh lãnh lại ôn nhu nói nhỏ bên tai.
Thẩm Ngư nhẹ nhàng lắc đầu, “Em có thể……”
Hà Nhất Trạch cảm nhận được lòng bàn tay ướt át, đầu quả tim run lên, che cánh tay lại, nói: “Em đắp tôi sợ sẽ càng nghiêm trọng, đi thôi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thẩm Ngư còn muốn lắc đầu, thân mình lại bị người đẩy ra cửa phòng, cười với cô nói: “Trở về phòng đi, ngủ ngon.”
“Anh……” Thẩm Ngư cắn cắn môi, mới nói: “Ngủ ngon, nếu không thoải mái, nhất định phải nói cho em biết.”
“Được.”
Trở lại phòng
【 Hà Nhất Trạch hảo cảm độ tới 91…… Hắc hóa giá trị 86. 】
Câu cuối cùng của hệ thống làm Thẩm Ngư nghi hoặc.
“Hệ thống, ngươi làm sao vậy.”
【 Ta không có việc gì, là cô có việc. 】
Thẩm Ngư trong lòng căng thẳng, vội nói: “Tôi làm sao vậy?”
【 Lúc cô thâm tình thổ lộ với Lý Thanh Sâm, Hà Nhất Trạch ở hiện trường nghe. 】
Thẩm Ngư: “!!!!”
“Sao không nói sớm cho tôi biết???”
【 Ta cũng muốn nói, nhưng cô không cho ta cơ hội. 】
Thẩm Ngư khóc không ra nước mắt, “Vậy đoạn phía sau hắn có nghe không?”
【 Phía sau không nghe, nghe cô thổ lộ xong, liền đi rồi. 】
“Ngọa tào!”
Thẩm Ngư nhớ tới líc về njaf Thẩm phụ đột nhiên phẫn nộ, nói cô yêu đương, và chuyện liên tiếp xảy ra sau đó.
“Này…… Hà Nhất Trạch tâm cũng thật đen.”
Bảo sao, rõ ràng Thẩm phụ chỉ đánh một gậu, cánh tay hắn thế nhưng toàn bộ tím bầm, nghiêm trọng như vậy, rõ ràng chính là đánh mười mấy gậy, là chính hắn làm đi? Còn làm bộ trọng thương làm cô lo lắng.
【 Còn có càng đen, cô chờ xem, châm một ngọn nến cho cô. 】
Thẩm Ngư tâm hoảng ý loạn, “Đừng a, còn có chuyện gì a? Nói nói cho tôi nghe với!”
【 Hệ thống offline, có việc hãy nhắn lại sau tiếng bíp……】
Thẩm Ngư: “……”
*
Sáng sớm, căn cứ nguyên thân áy náy, Thẩm Ngư sớm rời giường ăn xong cơm sáng an vị ở trên bàn cơm chờ Hà Nhất Trạch.
Cùng đi học, phát hiện muốn đi xe đạp, Thẩm Ngư nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hà Nhất Trạch, cùng cánh tay dường như không nâng lên được, áp xuống trong lòng 360 độ, nói: “Anh, em chở anh, tay của anh đang bị thương.”
Hà Nhất Trạch khó xử mím môi, hồi lâu mới nói: “Được.”
Cứ như vậy, Thẩm Ngư nhìn thoáng qua bàn tay đặt trên eo mịm, một đường đạp xenvào trường học.
Dừng xe ở bãi đỗ xe, vừa muốn nói chuyện với Hà Nhất Trạch, một bóng người bỗng nhiên vọt tới trước mặt cô.
Người nọ cầm một bình đựng, trong lòng Thẩm Ngư có một loại dự cảm không tốt.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
Bên tai truyền đến tiếng cởi áo sột sột soạt soạt.
“Được rồi.” Giọng nói trầm thấp dưới ánh đèn mờ nhạt sắc đã lộ ra một tia ái muội.
Thẩm Ngư ngước mắt hút một hơi, trước mắt là lồng ngực khỏe mạnh tựa như được điêu khắc, cơ bắp phân bố cân xứng, dưới ánh đèn càng thêm gợi cảm.
“Không…… Không phải, chỉ cần lộ vết thương ra là được…… Không không cần cởi quần áo……” Thẩm Ngư đều sợ tới mức nói lắp bắp, dời ánh mắt tau cầm túi chườm đá đều run lên.
Hơn nữa điều hòa còn chưa ấm hoàn toàn, thân trên trần trụi, không lạnh sao……
Hà Nhất Trạch khoác tạm áo sơ mo, cánh tay trái lộ ở bên ngoài, vết thương xanh tím trải rộng khắp cánh tay, tuy rằng không bị rách da, lại làm người sợ hãi.
Thẩm Ngư da đầu tê dại, hốc mắt dần dần phiếm hồng, đau lòng nhìn hồi lâu, cho đến khi một bàn tay che lại đôi mắt cô.
“Đừng nhìn, tôi tự đắp là được.” Giọng nói Hà Nhất Trạch thanh lãnh lại ôn nhu nói nhỏ bên tai.
Thẩm Ngư nhẹ nhàng lắc đầu, “Em có thể……”
Hà Nhất Trạch cảm nhận được lòng bàn tay ướt át, đầu quả tim run lên, che cánh tay lại, nói: “Em đắp tôi sợ sẽ càng nghiêm trọng, đi thôi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thẩm Ngư còn muốn lắc đầu, thân mình lại bị người đẩy ra cửa phòng, cười với cô nói: “Trở về phòng đi, ngủ ngon.”
“Anh……” Thẩm Ngư cắn cắn môi, mới nói: “Ngủ ngon, nếu không thoải mái, nhất định phải nói cho em biết.”
“Được.”
Trở lại phòng
【 Hà Nhất Trạch hảo cảm độ tới 91…… Hắc hóa giá trị 86. 】
Câu cuối cùng của hệ thống làm Thẩm Ngư nghi hoặc.
“Hệ thống, ngươi làm sao vậy.”
【 Ta không có việc gì, là cô có việc. 】
Thẩm Ngư trong lòng căng thẳng, vội nói: “Tôi làm sao vậy?”
【 Lúc cô thâm tình thổ lộ với Lý Thanh Sâm, Hà Nhất Trạch ở hiện trường nghe. 】
Thẩm Ngư: “!!!!”
“Sao không nói sớm cho tôi biết???”
【 Ta cũng muốn nói, nhưng cô không cho ta cơ hội. 】
Thẩm Ngư khóc không ra nước mắt, “Vậy đoạn phía sau hắn có nghe không?”
【 Phía sau không nghe, nghe cô thổ lộ xong, liền đi rồi. 】
“Ngọa tào!”
Thẩm Ngư nhớ tới líc về njaf Thẩm phụ đột nhiên phẫn nộ, nói cô yêu đương, và chuyện liên tiếp xảy ra sau đó.
“Này…… Hà Nhất Trạch tâm cũng thật đen.”
Bảo sao, rõ ràng Thẩm phụ chỉ đánh một gậu, cánh tay hắn thế nhưng toàn bộ tím bầm, nghiêm trọng như vậy, rõ ràng chính là đánh mười mấy gậy, là chính hắn làm đi? Còn làm bộ trọng thương làm cô lo lắng.
【 Còn có càng đen, cô chờ xem, châm một ngọn nến cho cô. 】
Thẩm Ngư tâm hoảng ý loạn, “Đừng a, còn có chuyện gì a? Nói nói cho tôi nghe với!”
【 Hệ thống offline, có việc hãy nhắn lại sau tiếng bíp……】
Thẩm Ngư: “……”
*
Sáng sớm, căn cứ nguyên thân áy náy, Thẩm Ngư sớm rời giường ăn xong cơm sáng an vị ở trên bàn cơm chờ Hà Nhất Trạch.
Cùng đi học, phát hiện muốn đi xe đạp, Thẩm Ngư nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hà Nhất Trạch, cùng cánh tay dường như không nâng lên được, áp xuống trong lòng 360 độ, nói: “Anh, em chở anh, tay của anh đang bị thương.”
Hà Nhất Trạch khó xử mím môi, hồi lâu mới nói: “Được.”
Cứ như vậy, Thẩm Ngư nhìn thoáng qua bàn tay đặt trên eo mịm, một đường đạp xenvào trường học.
Dừng xe ở bãi đỗ xe, vừa muốn nói chuyện với Hà Nhất Trạch, một bóng người bỗng nhiên vọt tới trước mặt cô.
Người nọ cầm một bình đựng, trong lòng Thẩm Ngư có một loại dự cảm không tốt.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
Danh sách chương