Thẩm Ngư tâm loạn như ma, dường như có một cục đá vẫn lun đè nặng dưới đáy lòng.

“Vừa rồi tôi sao vậy?”

【…… Không sao, ký chủ, đừng nghĩ quá nhiều, nhiệm vụ hoàn thành là được rồi. 】

Thẩm Ngư tự nhiên biết nhiệm vụ hoàn thành là được, nhưng tưởng tượng đến chuyện vừa rồi liền bực bội.

Cũng không biết phiền cái gì.

Rõ ràng hảo cảm độ đều tăng không ít.

“Thôi! Không nghĩ! Đều là chuyện gì, còn không phải là giúp ta chắn axít, chuyện gì a.”

Thẩm Ngư hít sâu một hơi, nói như vậy trong lòng cũng bình thường trở lại không ít.

Giản Túc từ cửa sau đi vào, nữ chủ Nhan Sanh đi bên cạnh, hai người không khí ái muội, sắc mặt Nhan Sanh phiếm hồng, bộ dạng thẹn thùng.

Nhưng tròng mắt chuyển động lại bại lộ tâm tư của cô ta, nhìn lại phương hướng cũng là vị trí của Hà Nhất Trạch.

Thẩm Ngư còn đang nhìn ngoài cửa sổ, bên cạnh liền truyền đến tiếng chân ghế ma xát với mặt đất.

Ngay sau đó chính là giọng nói của Giản Túc, “Buổi chiều anh đợi em ngoài cổng trường.”

“Được.”

Thẩm Ngư cũng không có hứng quay đầu lại, nhìn cửa sổ xuất thần.

“Tiểu Ngư.” Giản Túc gọi cô một tiếng.

Thẩm Ngư: “Chuyện gì?”

Bây giờ cô cũng không cần tuân thủ quy tắc của Chủ Thần, nam chủ đã là mau xuyên giả, vậu còn tuân thủ cái quy tắc gì!

Giản Túc nghiêng đầu nói: “Buổi tối cho em xem một thứ.”

Thẩm Ngư đần độn nhạt nhẽo: “Thứ gì?”

“Sẽ làm em cảm thấy hứng thú.”

“Chậc.” Thẩm Ngư a một tiếng, nghĩ nghĩ vẫn là nói: “Được thôi.”

Dù sao tâm tình cô đang không tốt, phải xem xem thứ gì có thể cảm thấy hứng thú.

Giản Túc lại nói: “Bất quá, em phải gọi Hà Nhất Trạch đi cùng.”

Thẩm Ngư nhíu mày, thấp giọng nói: “Anh muốn làm gì? Giản Túc, anh đã đáp ứng tôi, sẽ không lại quấy nhiễu nhiệm vụ của tôi!”

Giản Túc cười nhạt, “Sẽ không quấy nhiễu đến nhiệm vụ của em.”

Thẩm Ngư tin hắn liền có quỷ, lắc đầu nói không đi.

Giản Túc trầm mặc trong chốc lát mới nói, “Việc này chỉ là làm em đứng nhìn, Hà Nhất Trạch là người như thế nào.”

Thẩm Ngư khịt mũi coi thường, sao cô lại không biết Hà Nhất Trạch là người như thế nào.

【 Ký chủ, cô không biết. 】

“Tôi biết!”

【……】

“Từ từ.” Thẩm Ngư cảm thấy kỳ quái, hỏi hệ thống: “Tôi hoàn thành nhiệm vụ có quan hệ gì tới Hà Nhất Trạch là người nào?”

Cô chỉ cần xoáy hảo cảm độ, cái khác đều không ở trong phạm vi.

Giản Túc không nói gì.

Hệ thống lại đúng lúc mở miệng 【 Tôi cảm thấy hắn sợ cô thích Hà Nhất Trạch. 】

Thẩm Ngư: “…… Tôi ai cũng sẽ không thích.”

Từ khi sinh ra đến bây giờ, vô luận đã trải qua bao nhiêu thế giới, cũng không sinh ra cảm tình với bất luận người nào.

Bất quá như vậy cũng tốt, mỗi thế giới không lưu lại cảm tình, là điều bắt buộc.

Thẩm Ngư còn muốn cự tuyệt, nhưng giá trị hắc hóa của Hà Nhất Trạch vẫn luôn trên 80 không giảm xuống làm cô ngạc nhiên.

Rõ ràng biểu tình thần thái thoạt nhìn thực bình thường a, vì sao giá trị hắc hóa lại cao như vậy? “…… Tôi đi.”



Khu phố Băvs vẫn náo nhiệt như cũ, đường đi bộ bên trái có một nhà KTV, không phải người bình thường có thể đi vào, phải có thẻ hội viên, mà những người có thẻ hội viên đều là hào môn đại thiếu hoặc người có thân phận.

Giản Túc cầm thẻ VIP đặt phòng, dẫn bọn họ đi vào.

Thẩm Ngư bên cạnh là Hà Nhất Trạch, bên cạnh Hà Nhất Trạch là Nhan Sanh rồi đến Giản Túc.

Không khí quái dị nói không nên lời, ít nhất Thẩm Ngư có chút không nín được, lấy cớ đi WC.

Đi WC xong ra rửa tay, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Nhan Sanh cũng đứng ở bồn rửa tay.

Thẩm Ngư đi qua, rửa sạch sẽ tay vừa muốn đi, phía sau liền truyền đến tiếng nói.

“Cậu buông tha Hà Nhất Trạch đi.”

Câu nói không đầu không đuôi làm Thẩm Ngư sửng sốt, dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ta.

Nhan Sanh buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt sạch sẽ thanh lệ không trang điểm, cong ngươi đen nhánh phù hợp nữ chủ hình tượng quật cường cùng thanh triệt.

Thẩm Ngư nhướng mày, “Cậu nói cái gì?”

Nhan Sanh biểu tình cứng cỏi, “Tôi hy vọng cậu buông tha Hà Nhất Trạch, thành tích của Hà Nhất Trạch nhất định sẽ thi đậu nước ngoài hoặc đại học tốt nhất trong nước, bên cạnh cậu ấy cần một người có thể yêu bồi hắn, đứng ở phía sau, mà không phải kéo chân sau.”

Thẩm Ngư nghe mà cảm thấy buồn cười, “Ý của cậu là nói tôi kéo chân sau Hà Nhất Trạch?”

Nhan Sanh không nói tiếp.

“A.” Thẩm Ngư xem như kiến thức, người có văn hóa nói còn làm người ta thương tâm hơn người nói thẳng, từng bước một đi vào, cô cười lạnh, “Vậy cậu đứng ở vị trí gì mà nói những lời nàu? Cậu là người nào của Nhất Trạch? Cần cậu đứng ở chỗ này nói tôi?”

Nhan Sanh bị nói gương mặt vừa hồng vừa trắng, tức muốn hộc máu nói: “Cậu không xứng với Hà Nhất Trạch!”

Thẩm Ngư chống nạnh, “Vậy cậu thì xứng?”

“Ha hả, cậu cho rằng cậu rất tốt?” Thẩm Ngư đem ác độc nữ xứng phát huy đến mức tận cùng, “Đừng nói như mình cao thượng lắm! Thật làm người ghê tởm!”

Dứt lời, vừa muốn đi, quay người lại nhìn thấy Hà Nhất Trạch đứng ở cách đó không xa nhìn hai người.

Hiển nhiên, những lời vừa rồi, hắn đều nghe thấy.

Nhan Sanh cũng không nhìn thấy, Thẩm Ngư cắn chặt răng, nhấc chân đi qua.

Trở lại ghế lô, Giản Túc đang hát tình ca.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện