Ai ngờ cửa sổ hiện lên một bóng trắng, nam hài vừa thấy, liền nhìn thấy bộ dáng rắn nhỏ muốn nói lại thôi.

Vội nói: “Làm sao vậy? Trên đường gặp phải chuyện gì?”

Rắn nhỏ đặt bánh bao vào trong lòng hắn, “Không có việc gì a.”

Nhưng nó đã quên nam hài chỉ cần nhìn đôi mắt nó là biết tâm tư của nó.

“Nàng là nữ hài lần trước A Ngôn không cho rút thọ mệnh, hóa ra bọn họ nhận thức, cho nên A Ngôn mới không cho nó rút thọ mệnh của nàng ta.”

“Không thích nàng ta.”

“Muốn cắn!”

Nam hài thấy thế dở khóc dở cười, ôm rắn nhỏ vào trong lòng nói: “Không phải bởi vì ta quen biết nàng ta mà ta mới làm như vậy, là bởi vì ta cảm thấy trên thế giới này sinh mệnh của mỗi người đều quý giá, chúng ta không thể tùy ý quyết định sinh tử của một người.”

Rắn nhỏ nâng đầu: “Thật vậy chăng?”

Nam hài gật đầu.

Rắn nhỏ lập tức cười, giơ bánh bao đến trước mặt hắn, “Vậy A Ngôn ăn bánh bao! Đều còn nóng.”

“Ân.”

Bọn họ không nhìn thấy, nguyên bản Thích Y Nhu đã đi lúc này đang đứng ở cửa, xuyên thấu qua khe cửa nhìn thấy một màn này.

Khuôn mặt trắng nõn lúc này tức giận đến đỏ bừng, hai mắt trừng lớn thẳng tắp nhìn chằm chằm nam hài cùng rắn nhỏ.

Nam hài trên mặt ôn nhu và vui mừng từ trước đến nay nàng ta chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng biểu hiện trước mặt nàng ta.

Vì sao A Ngôn sẽ thân thiết với một con súc sinh như vậy? Còn nói chuyện ôn nhu với nó như vậy.

Hóa ra đuổi nàng ta đi là bởi vì con súc sinh kia! Thích Y Nhu thẹn quá thành giận giận dữ rời đi.

Trong phòng một người một rắn cũng không biết chuyện này.



Sau khi chép xong kinh Phật, đầu tiên nam hài đi vào thiên viện.

Liễu nương đang tưới rau, vừa thấy hắn đi tới, vui mừng khôn xiết.

“Bà vú!” Nam hài nhìn khuôn mặt hồng nhuận của bà vú hồi lâu, rốt cuộc xác định bà thật sự không có việc gì mới thở phào.

Liễu nương kéo hắn ngó trái ngó phải, lo lắng nói: “Thiếu gia ngươi không sao chứ?”

Nam hài lắc đầu, “Không có việc gì.”

“Không có việc gì là tốt không có việc gì là tốt, mau vào phòng, đói bụng rồi đúng không, ta nấu đồ ngon cho ngươi.”

Rắn nhỏ tránh ở chỗ tối nhìn bọn họ hỗ động, vừa tò mò vừa khổ sở.

Khi nó vừa sinh ra chỉ thấy mẫu thân vài lần, trong trí nhớ chỉ nhớ rõ mẫu thân ôm nó vào trong ngực, nói chuyện bên ngoài với nó.

Nếu có thể gặp mẫu thân một lần thì tốt rồi.

Mặt trời gần xuống núi, Liễu nương sớm đã đi nghỉ ngơi, nam hài từ trong phòng đi ra, nhìn xung quanh, nhỏ giọng kêu: “Tiểu Ngư… Tiểu Ngư……”

Trong lòng ngực trầm xuống, nam hài xoa xoa đầu nó, “Hôm nay bà vú nói với ta rất nhiều, vẫn luôn không cơ hội tìm ngươi.”

Rắn nhỏ: “Không sao, ta đi chơi bên ngoài, không đợi ở chỗ này.”

Kỳ thật rắn nhỏ ở chỗ này một ngày, nhưng nó vội vàng cúi đầu không để nam hài nhìn thấy tâm tư của nó.

Nó sợ người kia lại xuất hiện, thương tổn A Ngôn, cho nên vẫn luôn ở bên ngoài nhìn xung quanh.

Nam hài không biết, hắn vừa muốn nói chuyện, cái trán truyền đến đau đớn quen thuộc.

Tia hoàng hôn cuối cùng biến mất ở chân trời, nam hài kêu một tiếng, quỳ trên mặt đất, đau đớn từ trán tràn ngập toàn bộ thân thể, đặc biệt là ấn đường, đau xuyên tim.

Rắn nhỏ phát hiện hắn khác thường, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy nốt ruồi trên trán nam hài càng thêm đỏ tươi, thậm chí bắt đầu phát sáng.

Rắn nhỏ nhảy ra khỏi ngực hắn, con ngươi co chặt, một ý niệm không tốt hiện lên trong đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện