Tóc dài rũ xuống bờ vai, vài sợi tóc đen chảy dọc theo khuôn mặt, đôi mắt trong suốt tựa giấy trắng chưa nhiễm mực, thân thể linh lung gợi cảm, đánh sâu vào tròng mắt.

Giống như tiên tử rơi xuống nhân gian, lại tựa như yêu tinh mị hoặc nơi đáy vực.

Tiếng hút không khí vang lên trong đại sảnh yên tĩnh, cho đến khi có một người vội vàng đánh gãy: “Ta ra năm vạn lượng hoàng kim!”

Vừa dứt lời, tú bà mở to hai mắt nhìn, tràn đầy mừng như điên kích động mà nói năng lộn xộn, “Năm vạn lượng! Còn có người ra giá sao?”

“Sáu vạn lượng!”

“Sáu vạn năm!”

Từng giọng nói lên xuống phập phồng, liên tục vang lên trong đại sảnh, nhưng vẫn chưa dừng lại.

Nữ tử đang quỳ trên mặt đất đều sôi nổi nhìn một màn này, ánh mắt nhìn nàng có ghen ghét có hâm mộ……

Sắc mặt Mục Tuyết càng thêm âm trầm, nàng ta không nghĩ tới làm thế nào mình cũng không thoát khỏi nàng, rõ ràng đã giấu đồ xuống dưới gầm giường, vì sao lại về sớm như vậy, còn bị tú bà gặp được.

Ánh mắt mọi người đều ở trên người nàng, mà nguyên bản hẳn là tiêu điểm Mục Tuyết, đứng ở bên cạnh nàng giống như bụi bặm không được nhìn thấy.

Không chỉ là nàng ta, tất cả những nữ tử đứng bên cạnh nàng đều như vậy.

Nàng chẳng những có một khuôn mặt khuynh thế, ngay cả khí chất cũng giống như tiên tử trong tranh, làm người không thể đuổi theo.

Giá càng ngày càng cao, tất cả mọi người như điên cuồng, người ra giá cao nhất là Kim lão gia Mặc Li quốc, bụng phệ, người này chơi nữ nhân thập phần tàn nhẫn hung ác, những người bị ông ta mua về sống không quá ba ngày.

Mục Tuyết che dấu sự vui mừng và phức tạp, lại nói như thế nào nàng cũng theo nàng ta một ngày, tâm tư nàng đơn thuần, ngay cả ký ức cũng không có, nếu như bị lão nam nhân kia mang đi, sợ là thập phần thê thảm.

Nhưng…… Nhưng không có khả năng đi, nàng là nữ chủ, hẳn là sẽ không có loại kết cục này.

Thôi, những người này bất quá là cổ nhân, đều không có quan hệ với nàng ta, đây chẳng qua một quyển sách, một thế giới hư cấu, đều không phải sự thật, nàng sống hay chết không liên quan tới nàng ta.

Khi Mục Tuyết đang suy nghĩ, lão nam nhân kia bỗng nhiên đi xuống lầu hai, vác cái bụng to từng bước một đi tới chỗ Mục Vũ,mắt chuột sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, đánh giá từ trên xuống dưới, cực kỳ vừa lòng.

Tú bà thấy ông ta như thấy kim nguyên bảo, áp xuống sự hưng phấn nói: “Còn có người ra giá cao hơn không? Nếu không cô nương này sẽ được Kim lão gia mang đi.”

Dưới đài hết sức an tĩnh, ẩn ẩn có vài tiếng tiếng thở dốc, mười mấy đôi mắt tràn đầy bực bội cùng không cam lòng, nếu có tiền hơn lão bất tử này, nàng chính là của bọn họ.

Đáng tiếc, mỹ nhân cứ như vậy sắp chết.

Ánh mắt của những nữ tử đang quỳ cũng từ ghen ghét chuyển thành hờ hững, sôi nổi thu hồi ánh mắt, liền tính là thiếp cũng tốt hơn bị ngược chết.

Mục Vũ cũng không biết những chuyện này, nhìn lão nam nhân kia tới gần, trong lòng không thoải mái, mày liễu nhăn lại, muốn lùi về phía sau nhưng bị mấy nha hoàn bên cạnh chế trụ, làm thế nào cũng không động đậy được.

Lão nam nhân đi đến bên cạnh nàng, nhắm mắt lại si mê ngửi ngửi mùi hương trong không khí, mặt đỏ tai hồng, hai chân bên dưới ma sát vài cái, đôi mắt mang theo dục vọng dừng lại trên khuôn mặt nàng, nâng bàn tay đầy mỡ định sờ soạng.

Mục Vũ bị ghê tởm buồn nôn, sắc mặt trắng bệch tưởng lui về phía sau tránh thoát, nhưng không làm nên chuyện gì, trong lúc nàng tuyệt vọng, một tiếng thét chói tai vang lên, sợ tới mức làm nàng giật mình.

Trên mặt dính chất lỏng ấm áp, Mục Vũ mở mắt ra, đã nhìn thấy một màn máu tanh.

Lão nam nhân kia bị mổ bụng, bụng từ giữa cắt ra, máu tươi bắn khắp nơi, bùm một tiếng ngã xuống mặt đất, bàn tay định sờ Mục Vũ trực tiếp bị cắt đứt, đầu ngón tay còn đang động đậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện