Trảm Thiên kiếm mang theo huyết sắc, bổ lên Đồ Thần nỏ toàn thân đen tuyền.
Trong phút chốc, ma khí như nước biển quay cuồng, đánh về phía đám người bọn họ. Mặt đất như tấm gương bị đập vỡ, xuất hiện vô số vết nứt.
Cây cỏ chung quanh đều hóa thành tro bụi bay đi.
Trên bầu trời sấm sét đùng đùng, Tự Anh không thể không lui lại một bước, kinh hãi nhìn.
Trảm Thiên kiếm đang đối đầu với Đồ Thần nỏ!
Trọng Vũ vội vang phát ra tiếng đàn thánh thót bảo vệ bọn người Tô Tô.
Tô Tô buông thõng cánh tay, nhìn về phía không trung.
Công Dã Tịch Vô toàn thân tỏa ra ma khí đáng sợ vừa mới đây, vậy mà trong một khác dùng Trảm Thiên kiếm bổ lấy Đồ Thần nỏ, lại bị hất văng ra mấy trượng, phun một ngụm máu tươi.
Công Dã Tịch Vô từ trên không trung rơi xuống.
Bạch y thiếu niên lạnh lùng nhắm Đồ Thần nỏ về phía hắn.
"Ngươi mà cũng xứng dùng Trảm Thiên kiếm?"
Công Dã Tịch Vô ngẩng đầu, Đạm Đài Tẫn toàn thân ma khí, chẳng biết từ lúc nào, Đồ Thần nỏ đã nằm trong cánh tay phải của hắn.
Sau hắn là một vùng trời như bị nghiền nát.
Bạch y thiếu niên vốn khí chất thanh tao giờ phút này lại tà lệ vô cùng.
Đồ Thần nỏ vốn không có mũi tên, thế nhưng khi Đạm Đài Tẫn giương nỏ lên, trong chớp mắt ba mũi tên mang theo sát khí đáng sợ bay ra khỏi Đồ Thần nỏ.
Mũi tên lượn vòng, trên không trung biến thành trăm đạo mũi tên.
Giống như nanh vuốt quỷ mị, mang theo sát ý dày đặc hướng về phía Công Dã Tịch Vô.
Sao lại thế... Đồng tử băng lãnh của Công Dã Tịch Vô dao động, hắn đã là ma tu, bản năng chỉ còn lại sự hiếu chiến và giết chóc.
Không, hắn không thể thua!
Trong cơ thể hắn có một nửa sức mạnh của Hạn Bạt và Kinh Diệt, Trảm Thiên kiếm nhờ hắn mà xuất thế, làm sao hắn có thể bại dưới tay người này? Cổ tay Công Dã Tịch Vô xoay một cái, Trảm Thiên kiếm phát ra kiếm khí làm tiêu tán hết thảy mũi tên của Đồ Thần nỏ.
Hắn thân nhập quỷ mị, dấy lên chiến ý: "Yêu ma tám phương, nghe hiệu lệnh của ta!"
Dưới Trảm Thiên kiếm, vô số bóng dáng của yêu quái trong bóng đêm lộ nguyên hình.
Bạch y thiếu niên trên không trung nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt đen láy của Đạm Đài Tẫn ẩn ẩn sắc đỏ.
Hắn giang hai tay, Đồ Thần nỏ lơ lửng giữa không trung.
Hắn cuồng vọng cười phá lên: "Yêu Ma tám phương sao?"
Tiêu Dao tông bạch y của Đạm Đài Tẫn nhiễm ma khí bay phần phật, nhìn thấy vô số bóng dáng từ trong bóng tối bước ra, hắn hưng phấn liếm liếm môi.
"Đúng là một lũ không sợ chết."
Đồ Thần nỏ điên cuồng rung lên, mũi tên màu đen giống như những luồng sáng đang chờ được phát động.
Những luồng sáng rơi xuống như sao trên trời, đâm vào cơ thể của yêu quái.
Bàn tay Đạm Đài Tẫn mở ra, Đồ Thần nỏ lượn lờ trước người hắn, những cái bóng đó hóa thành từng tia ma khí xuyên qua Đồ Thần nỏ, lao về phía lòng bàn tay hắn.
Ánh mắt Tự Anh lóe lên một tia sợ hãi cùng hứng thú.
"Quả nhiên... có thể hấp thụ được sức mạnh của Trảm Thiên kiếm!"
Trọng Vũ ghé vào tai Tô Tô nói: "Không ổn, không ổn rồi, Đạm Đài Tẫn muốn đoạt Trảm Thiên kiếm!"
Trảm Thiên kiếm ban đầu nhận Công Dã Tịch Vô làm chủ, có thể triệu hồi yêu ma khắp thiên hạ. Thế nhưng hiện giờ sức mạnh của Trảm Thiên kiếm đã bị Đạm Đài Tẫn đảo ngược, toàn bộ đã bị Đồ Thần nỏ hút vào.
Những tia ma khí tiến vào trong thân thể hắn, toàn bộ hóa thành sức mạnh, không bao lâu nữa Trảm Thiên kiếm sẽ thần phục hắn, thoát khỏi sự khống chế của Công Dã Tịch Vô, mặc cho Đạm Đài Tẫn sử dụng.
Thần Ma đại chiến vạn năm trước, mặc dù Trọng Vũ không tham gia nhưng nó có nghe kể qua.
"Tô Tô, chúng ta phải ngăn cản hắn, nếu hắn chiếm được Trảm Thiên kiếm, hắn sẽ chở thành chủ nhân của cả hai Ma khí, đến lúc đó sẽ không không chế được sát ý, hoàn toàn biến thành ma tu."
Tô Tô dĩ nhiên cũng biết hậu quả sẽ thế nào.
Ma khí tuyệt đối không thể rơi vào tay Đạm Đài Tẫn, không một ai rõ điều này hơn nàng, hắn vốn là chủ nhân của bọn chúng.
Hai người bọn họ đánh nhau khắp một vùng trời.
Màu xanh đen xen lẫn với màu trắng, ở phía dưới bị ma khí ảnh hưởng, ai ai cũng muốn giết lấy đối phương.
Đạm Đài Tẫn trực tiếp lấy nỏ làm vũ khí đối đầu với Trảm Thiên kiếm của Công Dã Tịch Vô.
Công Dã Tịch Vô kêu lên một tiếng đau đớn, bị hắn ép tới mức quỳ nửa gối trên mặt đất.
Mặt đất ma khí tứ tung, hình như còn có thanh âm của quỷ khóc.
Đạm Đài Tẫn một lần nữa nắm chặt Đồ Thần nỏ, Đồ Thần nỏ đã hút đủ ma khí, thấp thoáng hóa thành thân hình của hung thú Đào Ngột (một trong tứ đại hung thú thời Thượng Cổ, gồm: Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột và Thao Thiết).
Hai con ngươi của hắn dần dần hóa thành màu đỏ.
Trong đầu hắn một thanh âm cứ lặp đi lặp lại, giết hắn, phải, giết hắn đi!
Đồ Thần nỏ ngưng ra một mũi tên sắc bén, mang theo tiếng gào khặc khặc, nhắm thẳng vào Công Dã Tịch Vô.
Diêu Quang nghẹn ngào hô to: "Không được!"
Trong chớp mắt, ngay lúc Đạm Đài Tẫn định động thủ, một thanh băng lam đàn cản lại mũi tên, Đạm Đài Tẫn mím môi, lạnh lùng nhìn người vừa đến.
Tô Tô giang hai cánh tay: "Ngươi không được làm như vậy!"
"Tránh ra!" Đôi mắt hắn đỏ rực, "Nếu không, ta cũng sẽ giết chết ngươi!"
Trọng Vũ rơi vào tay Tô Tô, nàng không mảy may lui lại, lại còn muốn đánh với hắn một trận.
Đồ Thần nỏ kêu gào trong tay Đạm Đài Tẫn.
Bầu không khí căng cứng, hết sức căng thẳng.
Tiếng đàn trong vắt tán hết ma khí chúng quanh, ở giữa đám hắc khí, Tô Tô nhìn thấy thiếu niên trước mắt rõ ràng đang bị thương, thế nhưng lại ráng chống cự lạnh lùng nhìn nàng.
Đạm Đài Tẫn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, dường như không biết Đồ Thần nỏ đang ở trong tay mà nắm chặt: "Vì sao, sao ngươi lại có thể đối xử với ta như thế!" Ta muốn bảo vệ ngươi mà!
Đồ Thần nỏ cảm nhận được tâm tình của hắn, sát khí bốc lên.
"Ta muốn giết hết các ngươi." Đôi mắt Đạm Đài Tẫn đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Tô Tô mà không biết rằng dòng máu đang chảy ra là nước mắt, "Giết hết các ngươi!".
Chi hình Đào Ngột trên Đồ Thần nỏ gào thét, mũi tên bắn ra.
Tô Tô cắn răng, vẫn như cũ không chịu lui bước.
Trời sinh Tà Cốt, quả nhiên vẫn phải đi tới bước này sao, tay nàng đặt lên trên Trọng Vũ cầm, linh khí màu trắng tinh hội tụ trên đầu ngón tay nàng, nàng gảy một tiếng đàn, linh khí như mưa trút từ Trọng Vũ đánh về phía Đạm Đài Tẫn.
Ma tiễn cùng linh khí xen lẫn trên không trung.
Thời gian như trôi chậm lại, chậm đến mức như dừng lại.
Tô Tô đã chuẩn bị tốt trường hợp bị phản phệ, nào ngờ linh khí hóa thành những chiếc lông, đâm thẳng vào ngực Đạm Đài Tẫn.
Còn mũi tên bắn về phía nàng đó, lúc cách bả vai nàng chỉ còn một chút lại bị một người nắm chặt.
Nàng ngước mắt, trông thấy một đối mắt yếu ớt màu đỏ gần trong gang tấc.
Ánh mắt nàng chậm rãi dời xuống, trông thấy bàn tay tái nhợt của Đạm Đài Tẫn đang nắm chặt lấy ma tiễn hắn bắn ra.
"Ta thua." Hắn giống như đang khóc, lại giống như đang cười.
Gió ngừng, ma tiễn màu đen bị hắn bóp nát thành tro bụi, bóp nát trên không trung.
Tô Tô trông thấy ánh mắt của hắn, trái tim giống như bị một bàn tay bóp nghẹt. Ngón tay nàng đặt trên Trọng Vũ cầm phát run, nói không thành tiếng.
Vì sao... lại không tránh đi?
Tự Anh trông thấy một màn này, ánh mắt lay động, Công Dã Tịch Vô nằm trên đất thần sắc lạnh lùng, đột nhiên giơ lên Trảm Thiên kiếm rơi trên mặt đất.
"Tô Tô cẩn thận!" Diêu Quang hô to.
Trọng Vũ thoát khỏi tay Tô Tô, đối đầu với Trảm Thiên kiếm phía sau.
Thế nhưng Thần khí không có chủ nhân sử dụng thì làm sao có thể so sánh với Ma khí được một người có tu vi cường đại sử dụng cơ chứ.
Trọng Vũ "đinh" một tiếng, bị hất ra.
Ánh sáng băng lam trở nên ảm đạm, trở về người Tô Tô.
Khoảnh khắc Trảm Thiên kiếm sắp đâm vào cơ thể Tô Tô.
Diêu Quang nhắm tịt mắt, không dám nhìn nữa, trên bầu trời lờ mờ, một ánh sáng mãnh liệt hiện lên.
Lúc nàng ta buông tay xuống, trước mắt trống không, chỉ còn lại một mảnh đất hoang vu nứt nẻ, Đạm Đài Tẫn không có ở đây, Tô Tô cũng vậy, bầu không khí đượm mùi máu tanh nồng nặc.
Diêu Quang lẩm bẩm nói: "Không thấy đâu nữa rồi."
Vầng trăng đỏ máu trên trời biến mất.
Đối với yêu ma mà nói, Nguyệt Dạ đã kết thúc.
Tự Anh đuổi theo được mấy bước thì chợt nhớ đến cái gì, nhìn về phía không trung có một nơi Tiên khí trắng xóa, trên mặt lộ ra thần sắc vi diệu, nàng ta đỡ Công Dã Tịch Vô bị trọng thương dậy.
"Đi!"
Ở chân trời bạch khí hóa thành một tia sáng bay đến bên cạnh Diêu Quang. Thấy rõ người tới là ai, Diêu Quang suýt nữa rơi lệ.
"Chưởng môn! Sư tôn!"
Phía sau Cù Huyền Tử là các trưởng lão của Hành Dương Tông, y buồn lo nhìn mặt đất như mạng nhện, chăm chú nhíu mày.
*
Trong không gian chật hẹp, bạch y của Đạm Đài Tẫn thấm đẫm máu tươi.
Đồ Thần nỏ thấy thiếu nữ yếu ớt đang ngất đi cùng hắn, thừa dịp hắn còn chưa tình lại, định nếm thử cảm giác giết chết Tô Tô.
Song khi nó vừa tới gần nàng, một luồng sức mạnh hất văng nó ra.
Thiếu niên ôm chặt lấy nữa tử trong ngực, vạt áo của bọn họ quấn lấy nhau.
Đồ Thần nỏ bị Vô Tình Thần đạo trên người Tô Tô hất ra, rít lên đau đớn.
Đạm Đài Tẫn bị thương rất nghiêm trọng.
Uy lực của Trảm Thiên kiếm đã bị hắn hấp thụ phần lớn, nếu đổi lấy là một người khác thì sớm đã mất mạng.
Đồ Thần nỏ không có chủ nhân khống chế, chậm rãi lượn vòng, ma khí không ngừng lao về phía Đạm Đài Tẫn chữa trị cho vết thương của hắn. Trên người hắn, ma khí càng thêm dày đặc.
Đồ Thần nỏ lúc trước còn chưa được cường đại như vậy, vậy nên phải hấp thụ yêu ma chi khí từ tám phương.
Thế nhưng cứ hấp thụ rồi lại hấp thụ như vậy, song lại không thể chuyển hóa được.
Nhân lúc đang ở trong không gian chật chội thế này, nó phóng thích những yêu ma này, bằng bản năng giết chóc của Ma khí tính giết chết bọn chúng.
Đồ Thần nỏ vốn là một Ma khí tham lam, không biết đã chờ đợi trong không gian chật chội này được bao lâu, Đạm Đài Tẫn từ từ mở mắt.
Yêu ma tứ phía chạy trốn, đây là một thế giới lạnh lẽo, thế nhưng trong ngực hắn lại rất ấm áp.
Đạm Đài Tẫn chầm chậm thấp mắt, trong con ngươi lạnh lùng của hắn phản ánh khuôn mặt thiếu nữ đẹp đẽ.
Yêu ma cầu xin tha thứ cùng tiếng khóc ồn ào vang bên tai hắn.
Ký ức cuối cùng của hắn là hắn đã mang theo Tô Tô chạy trốn đến nơi không gian chật chội này.
Hắn không đoạt Trảm Thiên kiếm, hắn đánh thắng Công Dã Tịch Vô, và chiến lợi phẩm... là người trong ngực này.
Đạm Đài Tẫn cúi đầu xuống, dùng khuôn mặt lạnh lẽo của mình áp lên gương mặt ấm áp của thiếu nữ.
Nàng thở đều đều, ngủ ngoan trong ngực hắn.
Đã rất lâu rồi không cảm thấy bình yên như vậy.
Tay chân hắn ôm lấy nàng, đôi đồng tử yếu ớt nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đạm Đài Tẫn biết bây giờ không thể trở về được, bởi vì thứ ma khí u ám này sẽ bám lấy hắn. Như vậy Tiên giới sao có thể tha thứ cho hắn chứ?
Màu đỏ trong mắt hắn dần dần biến mất, thời điểm này hắn giống như một con chuột dưới cống ngầm, trốn tránh ở một nơi âm u dơ bẩn, ánh sáng duy nhất đang được hắn chăm chú ôm trong lòng ngực.
Tô Tô cũng đang gánh chịu một phần sức mạnh của Trảm Thiên kiếm nên chưa tỉnh lại, mỗi lần thấy nàng muốn tỉnh lại, ngón tay Đạm Đài Tẫn lại điểm vào mi tâm của nàng, nàng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hắn thẫn thờ ôm chặt lấy nàng.
Đừng đi, ta chỉ... còn lại mình nàng.1
Bên tai không ngừng có âm thành cầu xin tha thứ, những yêu ma dần bị Đồ Thần nỏ ăn lấy sạch sẽ.
"Ma Tôn, tha cho ta."
"Ma Tôn, xin người..."
Đạm Đài Tẫn vờ như không thấy không nghe, hắn không phải Ma Tôn của bọn chúng, chúng nhận nhầm người rồi.
Trong ngực một hạt châu bay ra, chiếu sáng cả một vùng âm u nhỏ bé. Đạm Đài Tẫn nhíu mày, định phá hủy nó thì một thành âm đứt quãng phát ra: "Huyễn Nhan châu... Đạm Đài Tẫn, ngươi thả ta ra, ta có thể giúp ngươi tạo một giấc mộng."
Tròng mắt Đạm Đài Tẫn giật giật, nhìn về phía yêu ma đang hoảng sợ lẩn trốn ở một nơi hẻo lánh.
Không quen biết.
"Là ta, ta là Yểm Ma!" Yểm Ma tránh né Đồ Thần nỏ, sợ hãi nói, "Là Yểm Ma năm trăm năm trước bị ngươi lấy nội đan đây."
Yểm Ma ngữ điệu vội vàng: "Hãy tha cho ta, đưa ta Huyễn Nhan châu, ta sẽ giúp ngươi tạo ra một giấc mộng đẹp, giúp các ngươi ở bên nhau!"
Đôi mắt hắn lạnh lẽo không có lấy một tia sáng.
"Cầu xin ngươi, xin ngươi..."
Đạm Đài Tẫn rúc mặt vào cổ Tô Tô, sau đó lại bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng, tiếng được tiếng mất: "Không có khả năng."
Hắn đã cùng đường rồi, nàng lại dựa vào cái gì mà xem thường hắn như vậy chứ.
- ----------------HẾT CHAP 102-----------------
Trong phút chốc, ma khí như nước biển quay cuồng, đánh về phía đám người bọn họ. Mặt đất như tấm gương bị đập vỡ, xuất hiện vô số vết nứt.
Cây cỏ chung quanh đều hóa thành tro bụi bay đi.
Trên bầu trời sấm sét đùng đùng, Tự Anh không thể không lui lại một bước, kinh hãi nhìn.
Trảm Thiên kiếm đang đối đầu với Đồ Thần nỏ!
Trọng Vũ vội vang phát ra tiếng đàn thánh thót bảo vệ bọn người Tô Tô.
Tô Tô buông thõng cánh tay, nhìn về phía không trung.
Công Dã Tịch Vô toàn thân tỏa ra ma khí đáng sợ vừa mới đây, vậy mà trong một khác dùng Trảm Thiên kiếm bổ lấy Đồ Thần nỏ, lại bị hất văng ra mấy trượng, phun một ngụm máu tươi.
Công Dã Tịch Vô từ trên không trung rơi xuống.
Bạch y thiếu niên lạnh lùng nhắm Đồ Thần nỏ về phía hắn.
"Ngươi mà cũng xứng dùng Trảm Thiên kiếm?"
Công Dã Tịch Vô ngẩng đầu, Đạm Đài Tẫn toàn thân ma khí, chẳng biết từ lúc nào, Đồ Thần nỏ đã nằm trong cánh tay phải của hắn.
Sau hắn là một vùng trời như bị nghiền nát.
Bạch y thiếu niên vốn khí chất thanh tao giờ phút này lại tà lệ vô cùng.
Đồ Thần nỏ vốn không có mũi tên, thế nhưng khi Đạm Đài Tẫn giương nỏ lên, trong chớp mắt ba mũi tên mang theo sát khí đáng sợ bay ra khỏi Đồ Thần nỏ.
Mũi tên lượn vòng, trên không trung biến thành trăm đạo mũi tên.
Giống như nanh vuốt quỷ mị, mang theo sát ý dày đặc hướng về phía Công Dã Tịch Vô.
Sao lại thế... Đồng tử băng lãnh của Công Dã Tịch Vô dao động, hắn đã là ma tu, bản năng chỉ còn lại sự hiếu chiến và giết chóc.
Không, hắn không thể thua!
Trong cơ thể hắn có một nửa sức mạnh của Hạn Bạt và Kinh Diệt, Trảm Thiên kiếm nhờ hắn mà xuất thế, làm sao hắn có thể bại dưới tay người này? Cổ tay Công Dã Tịch Vô xoay một cái, Trảm Thiên kiếm phát ra kiếm khí làm tiêu tán hết thảy mũi tên của Đồ Thần nỏ.
Hắn thân nhập quỷ mị, dấy lên chiến ý: "Yêu ma tám phương, nghe hiệu lệnh của ta!"
Dưới Trảm Thiên kiếm, vô số bóng dáng của yêu quái trong bóng đêm lộ nguyên hình.
Bạch y thiếu niên trên không trung nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt đen láy của Đạm Đài Tẫn ẩn ẩn sắc đỏ.
Hắn giang hai tay, Đồ Thần nỏ lơ lửng giữa không trung.
Hắn cuồng vọng cười phá lên: "Yêu Ma tám phương sao?"
Tiêu Dao tông bạch y của Đạm Đài Tẫn nhiễm ma khí bay phần phật, nhìn thấy vô số bóng dáng từ trong bóng tối bước ra, hắn hưng phấn liếm liếm môi.
"Đúng là một lũ không sợ chết."
Đồ Thần nỏ điên cuồng rung lên, mũi tên màu đen giống như những luồng sáng đang chờ được phát động.
Những luồng sáng rơi xuống như sao trên trời, đâm vào cơ thể của yêu quái.
Bàn tay Đạm Đài Tẫn mở ra, Đồ Thần nỏ lượn lờ trước người hắn, những cái bóng đó hóa thành từng tia ma khí xuyên qua Đồ Thần nỏ, lao về phía lòng bàn tay hắn.
Ánh mắt Tự Anh lóe lên một tia sợ hãi cùng hứng thú.
"Quả nhiên... có thể hấp thụ được sức mạnh của Trảm Thiên kiếm!"
Trọng Vũ ghé vào tai Tô Tô nói: "Không ổn, không ổn rồi, Đạm Đài Tẫn muốn đoạt Trảm Thiên kiếm!"
Trảm Thiên kiếm ban đầu nhận Công Dã Tịch Vô làm chủ, có thể triệu hồi yêu ma khắp thiên hạ. Thế nhưng hiện giờ sức mạnh của Trảm Thiên kiếm đã bị Đạm Đài Tẫn đảo ngược, toàn bộ đã bị Đồ Thần nỏ hút vào.
Những tia ma khí tiến vào trong thân thể hắn, toàn bộ hóa thành sức mạnh, không bao lâu nữa Trảm Thiên kiếm sẽ thần phục hắn, thoát khỏi sự khống chế của Công Dã Tịch Vô, mặc cho Đạm Đài Tẫn sử dụng.
Thần Ma đại chiến vạn năm trước, mặc dù Trọng Vũ không tham gia nhưng nó có nghe kể qua.
"Tô Tô, chúng ta phải ngăn cản hắn, nếu hắn chiếm được Trảm Thiên kiếm, hắn sẽ chở thành chủ nhân của cả hai Ma khí, đến lúc đó sẽ không không chế được sát ý, hoàn toàn biến thành ma tu."
Tô Tô dĩ nhiên cũng biết hậu quả sẽ thế nào.
Ma khí tuyệt đối không thể rơi vào tay Đạm Đài Tẫn, không một ai rõ điều này hơn nàng, hắn vốn là chủ nhân của bọn chúng.
Hai người bọn họ đánh nhau khắp một vùng trời.
Màu xanh đen xen lẫn với màu trắng, ở phía dưới bị ma khí ảnh hưởng, ai ai cũng muốn giết lấy đối phương.
Đạm Đài Tẫn trực tiếp lấy nỏ làm vũ khí đối đầu với Trảm Thiên kiếm của Công Dã Tịch Vô.
Công Dã Tịch Vô kêu lên một tiếng đau đớn, bị hắn ép tới mức quỳ nửa gối trên mặt đất.
Mặt đất ma khí tứ tung, hình như còn có thanh âm của quỷ khóc.
Đạm Đài Tẫn một lần nữa nắm chặt Đồ Thần nỏ, Đồ Thần nỏ đã hút đủ ma khí, thấp thoáng hóa thành thân hình của hung thú Đào Ngột (một trong tứ đại hung thú thời Thượng Cổ, gồm: Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột và Thao Thiết).
Hai con ngươi của hắn dần dần hóa thành màu đỏ.
Trong đầu hắn một thanh âm cứ lặp đi lặp lại, giết hắn, phải, giết hắn đi!
Đồ Thần nỏ ngưng ra một mũi tên sắc bén, mang theo tiếng gào khặc khặc, nhắm thẳng vào Công Dã Tịch Vô.
Diêu Quang nghẹn ngào hô to: "Không được!"
Trong chớp mắt, ngay lúc Đạm Đài Tẫn định động thủ, một thanh băng lam đàn cản lại mũi tên, Đạm Đài Tẫn mím môi, lạnh lùng nhìn người vừa đến.
Tô Tô giang hai cánh tay: "Ngươi không được làm như vậy!"
"Tránh ra!" Đôi mắt hắn đỏ rực, "Nếu không, ta cũng sẽ giết chết ngươi!"
Trọng Vũ rơi vào tay Tô Tô, nàng không mảy may lui lại, lại còn muốn đánh với hắn một trận.
Đồ Thần nỏ kêu gào trong tay Đạm Đài Tẫn.
Bầu không khí căng cứng, hết sức căng thẳng.
Tiếng đàn trong vắt tán hết ma khí chúng quanh, ở giữa đám hắc khí, Tô Tô nhìn thấy thiếu niên trước mắt rõ ràng đang bị thương, thế nhưng lại ráng chống cự lạnh lùng nhìn nàng.
Đạm Đài Tẫn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, dường như không biết Đồ Thần nỏ đang ở trong tay mà nắm chặt: "Vì sao, sao ngươi lại có thể đối xử với ta như thế!" Ta muốn bảo vệ ngươi mà!
Đồ Thần nỏ cảm nhận được tâm tình của hắn, sát khí bốc lên.
"Ta muốn giết hết các ngươi." Đôi mắt Đạm Đài Tẫn đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Tô Tô mà không biết rằng dòng máu đang chảy ra là nước mắt, "Giết hết các ngươi!".
Chi hình Đào Ngột trên Đồ Thần nỏ gào thét, mũi tên bắn ra.
Tô Tô cắn răng, vẫn như cũ không chịu lui bước.
Trời sinh Tà Cốt, quả nhiên vẫn phải đi tới bước này sao, tay nàng đặt lên trên Trọng Vũ cầm, linh khí màu trắng tinh hội tụ trên đầu ngón tay nàng, nàng gảy một tiếng đàn, linh khí như mưa trút từ Trọng Vũ đánh về phía Đạm Đài Tẫn.
Ma tiễn cùng linh khí xen lẫn trên không trung.
Thời gian như trôi chậm lại, chậm đến mức như dừng lại.
Tô Tô đã chuẩn bị tốt trường hợp bị phản phệ, nào ngờ linh khí hóa thành những chiếc lông, đâm thẳng vào ngực Đạm Đài Tẫn.
Còn mũi tên bắn về phía nàng đó, lúc cách bả vai nàng chỉ còn một chút lại bị một người nắm chặt.
Nàng ngước mắt, trông thấy một đối mắt yếu ớt màu đỏ gần trong gang tấc.
Ánh mắt nàng chậm rãi dời xuống, trông thấy bàn tay tái nhợt của Đạm Đài Tẫn đang nắm chặt lấy ma tiễn hắn bắn ra.
"Ta thua." Hắn giống như đang khóc, lại giống như đang cười.
Gió ngừng, ma tiễn màu đen bị hắn bóp nát thành tro bụi, bóp nát trên không trung.
Tô Tô trông thấy ánh mắt của hắn, trái tim giống như bị một bàn tay bóp nghẹt. Ngón tay nàng đặt trên Trọng Vũ cầm phát run, nói không thành tiếng.
Vì sao... lại không tránh đi?
Tự Anh trông thấy một màn này, ánh mắt lay động, Công Dã Tịch Vô nằm trên đất thần sắc lạnh lùng, đột nhiên giơ lên Trảm Thiên kiếm rơi trên mặt đất.
"Tô Tô cẩn thận!" Diêu Quang hô to.
Trọng Vũ thoát khỏi tay Tô Tô, đối đầu với Trảm Thiên kiếm phía sau.
Thế nhưng Thần khí không có chủ nhân sử dụng thì làm sao có thể so sánh với Ma khí được một người có tu vi cường đại sử dụng cơ chứ.
Trọng Vũ "đinh" một tiếng, bị hất ra.
Ánh sáng băng lam trở nên ảm đạm, trở về người Tô Tô.
Khoảnh khắc Trảm Thiên kiếm sắp đâm vào cơ thể Tô Tô.
Diêu Quang nhắm tịt mắt, không dám nhìn nữa, trên bầu trời lờ mờ, một ánh sáng mãnh liệt hiện lên.
Lúc nàng ta buông tay xuống, trước mắt trống không, chỉ còn lại một mảnh đất hoang vu nứt nẻ, Đạm Đài Tẫn không có ở đây, Tô Tô cũng vậy, bầu không khí đượm mùi máu tanh nồng nặc.
Diêu Quang lẩm bẩm nói: "Không thấy đâu nữa rồi."
Vầng trăng đỏ máu trên trời biến mất.
Đối với yêu ma mà nói, Nguyệt Dạ đã kết thúc.
Tự Anh đuổi theo được mấy bước thì chợt nhớ đến cái gì, nhìn về phía không trung có một nơi Tiên khí trắng xóa, trên mặt lộ ra thần sắc vi diệu, nàng ta đỡ Công Dã Tịch Vô bị trọng thương dậy.
"Đi!"
Ở chân trời bạch khí hóa thành một tia sáng bay đến bên cạnh Diêu Quang. Thấy rõ người tới là ai, Diêu Quang suýt nữa rơi lệ.
"Chưởng môn! Sư tôn!"
Phía sau Cù Huyền Tử là các trưởng lão của Hành Dương Tông, y buồn lo nhìn mặt đất như mạng nhện, chăm chú nhíu mày.
*
Trong không gian chật hẹp, bạch y của Đạm Đài Tẫn thấm đẫm máu tươi.
Đồ Thần nỏ thấy thiếu nữ yếu ớt đang ngất đi cùng hắn, thừa dịp hắn còn chưa tình lại, định nếm thử cảm giác giết chết Tô Tô.
Song khi nó vừa tới gần nàng, một luồng sức mạnh hất văng nó ra.
Thiếu niên ôm chặt lấy nữa tử trong ngực, vạt áo của bọn họ quấn lấy nhau.
Đồ Thần nỏ bị Vô Tình Thần đạo trên người Tô Tô hất ra, rít lên đau đớn.
Đạm Đài Tẫn bị thương rất nghiêm trọng.
Uy lực của Trảm Thiên kiếm đã bị hắn hấp thụ phần lớn, nếu đổi lấy là một người khác thì sớm đã mất mạng.
Đồ Thần nỏ không có chủ nhân khống chế, chậm rãi lượn vòng, ma khí không ngừng lao về phía Đạm Đài Tẫn chữa trị cho vết thương của hắn. Trên người hắn, ma khí càng thêm dày đặc.
Đồ Thần nỏ lúc trước còn chưa được cường đại như vậy, vậy nên phải hấp thụ yêu ma chi khí từ tám phương.
Thế nhưng cứ hấp thụ rồi lại hấp thụ như vậy, song lại không thể chuyển hóa được.
Nhân lúc đang ở trong không gian chật chội thế này, nó phóng thích những yêu ma này, bằng bản năng giết chóc của Ma khí tính giết chết bọn chúng.
Đồ Thần nỏ vốn là một Ma khí tham lam, không biết đã chờ đợi trong không gian chật chội này được bao lâu, Đạm Đài Tẫn từ từ mở mắt.
Yêu ma tứ phía chạy trốn, đây là một thế giới lạnh lẽo, thế nhưng trong ngực hắn lại rất ấm áp.
Đạm Đài Tẫn chầm chậm thấp mắt, trong con ngươi lạnh lùng của hắn phản ánh khuôn mặt thiếu nữ đẹp đẽ.
Yêu ma cầu xin tha thứ cùng tiếng khóc ồn ào vang bên tai hắn.
Ký ức cuối cùng của hắn là hắn đã mang theo Tô Tô chạy trốn đến nơi không gian chật chội này.
Hắn không đoạt Trảm Thiên kiếm, hắn đánh thắng Công Dã Tịch Vô, và chiến lợi phẩm... là người trong ngực này.
Đạm Đài Tẫn cúi đầu xuống, dùng khuôn mặt lạnh lẽo của mình áp lên gương mặt ấm áp của thiếu nữ.
Nàng thở đều đều, ngủ ngoan trong ngực hắn.
Đã rất lâu rồi không cảm thấy bình yên như vậy.
Tay chân hắn ôm lấy nàng, đôi đồng tử yếu ớt nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đạm Đài Tẫn biết bây giờ không thể trở về được, bởi vì thứ ma khí u ám này sẽ bám lấy hắn. Như vậy Tiên giới sao có thể tha thứ cho hắn chứ?
Màu đỏ trong mắt hắn dần dần biến mất, thời điểm này hắn giống như một con chuột dưới cống ngầm, trốn tránh ở một nơi âm u dơ bẩn, ánh sáng duy nhất đang được hắn chăm chú ôm trong lòng ngực.
Tô Tô cũng đang gánh chịu một phần sức mạnh của Trảm Thiên kiếm nên chưa tỉnh lại, mỗi lần thấy nàng muốn tỉnh lại, ngón tay Đạm Đài Tẫn lại điểm vào mi tâm của nàng, nàng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hắn thẫn thờ ôm chặt lấy nàng.
Đừng đi, ta chỉ... còn lại mình nàng.1
Bên tai không ngừng có âm thành cầu xin tha thứ, những yêu ma dần bị Đồ Thần nỏ ăn lấy sạch sẽ.
"Ma Tôn, tha cho ta."
"Ma Tôn, xin người..."
Đạm Đài Tẫn vờ như không thấy không nghe, hắn không phải Ma Tôn của bọn chúng, chúng nhận nhầm người rồi.
Trong ngực một hạt châu bay ra, chiếu sáng cả một vùng âm u nhỏ bé. Đạm Đài Tẫn nhíu mày, định phá hủy nó thì một thành âm đứt quãng phát ra: "Huyễn Nhan châu... Đạm Đài Tẫn, ngươi thả ta ra, ta có thể giúp ngươi tạo một giấc mộng."
Tròng mắt Đạm Đài Tẫn giật giật, nhìn về phía yêu ma đang hoảng sợ lẩn trốn ở một nơi hẻo lánh.
Không quen biết.
"Là ta, ta là Yểm Ma!" Yểm Ma tránh né Đồ Thần nỏ, sợ hãi nói, "Là Yểm Ma năm trăm năm trước bị ngươi lấy nội đan đây."
Yểm Ma ngữ điệu vội vàng: "Hãy tha cho ta, đưa ta Huyễn Nhan châu, ta sẽ giúp ngươi tạo ra một giấc mộng đẹp, giúp các ngươi ở bên nhau!"
Đôi mắt hắn lạnh lẽo không có lấy một tia sáng.
"Cầu xin ngươi, xin ngươi..."
Đạm Đài Tẫn rúc mặt vào cổ Tô Tô, sau đó lại bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng, tiếng được tiếng mất: "Không có khả năng."
Hắn đã cùng đường rồi, nàng lại dựa vào cái gì mà xem thường hắn như vậy chứ.
- ----------------HẾT CHAP 102-----------------
Danh sách chương