Tô Tô buông A Mật ra, đi đến trước mặt người kia.
Một ngàn năm qua, nàng thường xuyên mơ tới hắn, có đôi khi mộng thấy hắn bị nhốt trong Luyện Ngục, huyền thiết đâm thủng xương tỳ bà. Có đôi lúc lại là tràng cảnh năm đó nàng bóp nát Tà cốt, hắn ôm lấy nàng, huyết lệ từ trong mắt từng giọt từng giọt rơi.
Nước mắt rơi trên mu bàn tay nàng, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn.
"Đạm Đài Tẫn, là chàng sao?"
Bạch Tử Khiên ngước mắt, trông thấy nữ tử trước mắt hốc mắt đỏ ngầu. Tâm tình bất ngờ bị xáo trộn còn chưa lắng lại, chỉ nghe thấy trong miệng nàng một cái tên xa lạ.
Hắn lấy bàn tay đặt trên mặt mình ra, thản nhiên nói: "Cô nương, ngươi nhận nhầm người rồi."
"Chàng với người này đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Đông Nhạn cũng ngừng ngây người trở lại bình thường, không vui nói với Tô Tô: "Tử Khiên ca ca là vị hôn phu của ta, ngươi cách xa chàng một chút."
Nàng ta giang hai cánh tay, ngăn trước mặt Bạch Tử Khiên.
Ánh mắt Bạch Tử Khiên rơi trên người Tô Tô, trầm mặc không chút phản bác.
A Mật nhìn thấy cảnh này, rồi lại nhìn sang cảnh kia, nhẹ nhàng lên tiếng: "Mẫu thân, người nhìn nhầm rồi, Bạch thúc thúc là phàm nhân, không phải phụ quân."
A Mật lớn lên ở Yêu Ma giới, từ nhỏ đã được nghe nói là, Ma Quân phụ quân của nàng thông thiên triệt địa, không gì làm không được, từng lấy sức một mình mình đảo ngược Cùng Bi đạo, để người chết quay về, sao có thể là một phàm nhân? A Mật từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy mẫu thân rơi nước mắt.
Tô Tô dùng mắt Thần nhìn Đạm Đài Tẫn, đúng là khí tức phàm nhân, nhưng lại là ma thai.
Thời điểm hắn chết đã thành Thần, dù là chuyển sinh cũng không có khả năng chỉ là một người bình thường.
Không biết ngàn năm qua Đạm Đài Tẫn đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã đợi cả ngàn năm, một chút thời gian cũng không quá quan trọng.
Tô Tô thấp giọng nói: "Thật có lỗi, ta nhận nhầm người."
Nghe nàng nói như vậy, Liễu Đông Nhạn nhẹ nhàng thở phào.
"Không sao, nói rõ ràng là tốt rồi, ngươi là mẫu thân của A Mật?" Liễu Đông Nhạn cười nói, "Tỷ tỷ đẹp như vậy mà nhà chồng cũng yên tâm để tỷ tỷ một mình đi đến Thường Nhạc trấn chúng ta sao?"
Nàng ta vừa nói như vậy, mọi người mới phản ứng lại, A Mật vừa gọi Tô Tô là mẫu thân.
Bạch Tử Khiên ánh mắt tối sầm lãnh đạm, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Tô đã từng gặp qua kiểu người như Diệp Băng Thường, tự nhiên liền hiểu ngay dụng ý của Liễu Đông Nhạn. Cô nương này tự cho rằng địch ý được che giấu rất tốt, thực tế lại vô cùng rõ ràng.
Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn một chút rồi lại nói với Liễu Đông Nhạn: "Không làm phiền cô nương hao tâm tổn trí, ta đến Thường Nhạc trấn vốn là đến làm ăn, A Mật đi lạc nên có chút nóng nảy, đa tạ các ngươi đã chiếu cố cho A Mật suốt thời gian qua."
Tô Tô đưa tay, bên trong chiếc khăn thêu có một viên Kim Nguyên bảo vàng óng.
"Đây là quà cảm ơn, mời hai vị hãy nhận lấy."
Liễu Đông Nhạn cảm thấy căng thẳng, vừa muốn nhận lấy thì nam tử sau lưng trầm giọng nói: "Không cần, ta mang nó trở về không phải là vì quà cảm ơn. Ngươi đã tìm được A Mật, mang nó trở về là được."
A Mật làm mặt quỷ, nói với Liễu Đông Nhạn: "Là Bạch thúc thúc chiếu cố ta chứ không phải ngươi, mẫu thân không phải đưa cho ngươi."
Liễu Đông Nhạn lùi về sau, thần sắc xấu hổ.
Tô Tô cười nói: "Vậy ngày khác ta lại đến nhà nói lời cảm tạ."
Bạch Tử Khiên bờ môi giật giật, muốn nói nàng không cần tới, không biết tại sao lại không thể nói ra.
Tô Tô nắm chặt tay A Mật ra khỏi cửa, Liễu Đông Nhãn ảo não nghĩ đến chuyện thất thố vừa rồi, nói: "Ta cũng là vì Tử Khiên ca ca tính toán, chàng nếu nhận lấy thỏi vàng kia không phải đã đủ sính lễ rồi sao?"
Bạch Tử Khiên lạnh lùng cong môi, không thèm quan tâm tới nàng ta.
Hắn ngồi xuống, tiếp tục lau cung tiễn, chẳng qua lúc này có chút hồn vía trên mây, Liễu Đông Nhạn ủy khuất rời đi cũng chưa phát hiện ra.
Hắn mím chặt môi, sờ lên chỗ tim mình.
Nơi này vốn dĩ như một bãi nước đọng, khoảnh khắc gặp Tô Tô lại nhảy rất nhanh. Bạch Tử Khiên chưa từng nghĩ tới có một ngày gặp một nữ tử lại có những rung động hoang đường như thế, huống chi vị cô nương kia còn có phu quân, còn có một đứa bé là A Mật khả ái như kia.
Hắn thậm chí có lúc cảm thấy ghen ghét với người kia.
... cho dù A Mật nói cha của nó đã qua đời. Bạch Tử Khiên ngừng lau cung tiễn.
Nàng nói ngày khác sẽ đến nhà cảm tạ mình, ngày đó là ngày nào?
*
Tiểu A Mật dùng một đêm để tiêu hóa chuyện Bạch Tử Khiên là phụ quân Đạm Đài Tẫn của mình, đến khi bình minh, nàng mới xấu hổ nói với Tô Tô: "Nếu như người đó là phụ quân, vì sao lại không nhận ra mẫu thân và A Mật?"
Phụ quân không yêu chúng ta sao?
Tô Tô biết trong nội tâm A Mật rất mong muốn phụ quân, lại sợ mình nghịch ngợm nên bị chán ghét, nàng sờ sờ cái đầu nhỏ, nói: "Ký ức của phụ quân bị phong ấn, ngàn năm qua chàng ấy nhất định đã chịu rất nhiều khổ cực, vậy nên mới không nhận ra chúng ta. A Mật biết một người nhiều cô đơn sẽ cảm thấy rất khó chịu đúng không? Chờ chàng ấy tiếp nhận nhớ rõ chúng ta, chắc chắn sẽ cùng chúng ta về nhà."
A Mật cảm thấy phụ quân mình đáng thương biết bao, trong nháy mắt không cảm thấy khó chịu nữa, thanh âm non nớt vội vàng nói cho Tô Tô biết chuyện mẹ con Liễu gia đối xử với hắn như thế nào.
Tô Tô nghiêm túc lắng nghe A Mật, như có điều suy nghĩ.
Xem hôn ước như một trò đùa, sau khi Bạch gia xuống dốc, Liễu gia chẳng những không nâng đỡ chiếu cố cho Bạch gia ấu tử, ngược lại thường xuyên chế nhạo hắn, còn nghiễm nhiên lấy hết tài sản của Bạch gia.
Liễu mẫu đã sớm nghĩ đến chuyện từ hôn, song hết lần này tới lần khác Liễu Đông Nhạn liều chết cũng không muốn từ hôn.
"Đừng lo lắng, nương đã có cách."
Cái gì cũng thay đổi, nhưng cảm giác thích một người sẽ không thay đổi. Chỉ cần tình yêu vẫn còn sâu nặng, bất luận là bao xa, hắn cuối cùng vẫn sẽ trở về bên nàng.
Lần này, đổi lại là nàng dẫn hắn về nhà.
Ngày hôm sau Tô Tô liền tìm một trạch viện sát vách nhà Bạch Tử Khiên ở lại, nàng còn mở một quán rượu ở trấn.
Ngày quán rượu khai trương, nàng mang theo hai bình rượu ngon nhất cùng A Mật đến nhà Bạch Tử Khiên.
Bạch Tử Khiên lúc đầu cầm cung tiễn định ra khỏi nhà lại cùng lúc gặp mẹ con các nàng, yên lặng bỏ cung tiễn xuống.
Tô Tô cười cười: "Hôm đó Bạch công tử chưa nhận quà cảm ơn, hôm nay ta mang theo hai bầu tứ rượu, mong Bạch công tử nhất định nhận lấy. Nếu cảm thấy không tồi, đêm nay quán rượu khai trương, mong Bạch công tử đến góp vui."
Nàng ngày thường trông mạnh mẽ, thế nhưng chỉ cần cười một tiếng sẽ liền đánh vỡ băng cứng, tỏa ra mùi vị xinh xắn động lòng người.
Bạch Tử Khiên nhận lấy hai bầu rượu, nói: "Ừm."
Hắn cũng không nói đi hay không đi, có lẽ chính hắn cũng rõ ràng, việc đi đến đó có ý nghĩa gì.
A Mật bổ nhào qua ôm lấy hắn: "Bạch thúc thúc, người thấy A Mật thế nào?"
Bạch Tử Khiên tránh không trả lời: "Đã về nhà rồi thì về sau đừng có chạy lung tung."
A Mật ngoan ngoãn gật đầu.
Đưa quà cảm ơn xong, Tô Tô liền dẫn A Mật rời đi. A Mật nôn nóng: "Phụ quân sẽ đến chứ?"
Trong mắt Tô Tô mang theo ý cười như nước: "Sẽ."
Nhưng mọi chuyện ngoài dự liệu của bọn họ, buổi chiều lúc tửu quán khai trương, khách đến rất đông, song lại không thấy bóng dáng Bạch Tử Khiên đâu cả.
Tô Tô cũng không vội.
Tin về mỹ mạo của bà chủ quán rượu một ngày liền truyền khắp tiểu trấn, vào quán rượu du côn lưu manh không ít, lúc Tô Tô mang theo bầu rượu chiêu đãi khách, có kẻ nghĩ đến chuyện đùa giỡn với nàng.
Nàng ra vẻ không biết, song cái tay kia còn chưa kịp động vào cánh tay nàng thì đã bị một bàn tay tái nhợt bắt được.
"Ai nha, đau đau đau!"
Tô Tô ngoái nhìn, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt khó coi của Bạch Tử Khiên.
Nàng thoáng nhìn, thủ đoạn của du côn đã bị chặt đứt. Ra tay hung ác như vậy, liền biết trong lòng của hắn có nhiều buồn bực.
"Thật có lỗi, đánh khách nhân của ngươi."
Tuy là xin lỗi nhưng trong giọng nói của hắn không có chút vẻ hối hận nào, chỉ tràn đầy lạnh lẽo.
Tô Tô nói: "Ngươi đến giúp ta, sao ta lại trách ngươi được."
Nàng vẫy tay chào hỏi khách khứa, nàng cười với Đạm Đài Tẫn, nói: "Ta mời Bạch công tử uống rượu."
Bạch Tử Khiên biết, mình không nên dính dáng tới nàng.
Hôm ấy hắn nghe được một thanh âm trong thần thức, nói hắn đừng đuổi tìm, bình thản sống hết kiếp người tại Thường Nhạc trấn này.
Cả đời này, không cưới vợ, không sinh con, không phong hầu, không tranh quyền.
Bước chân hắn dừng ở trước quán rượu, lúc đầu không có ý định bước vào, chỉ đứng nhìn ở phía xa xa một chút. Thế nhưng lại nhịn không được có người vô lễ với nàng, vẫn là ra tay.
Bạch Tử Khiên biết rõ đây là loại cảm giác gì, là cảm xúc của một nam nhân với một nữ nhân.
Hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy.
Giống như một trái tim trống rỗng mất đi một thứ gì đó, bỗng có một ngày mình nhìn thấy nó, tự ép mình không được nghĩ nhiều, song lại muốn nhìn thêm một chút.
Đã tới đây rồi, nếu còn cự tuyệt nữa, chắc chắn sẽ càng ra vẻ càng lộ. Bạch Tử Khiên đuổi theo Tô Tô, cùng nàng đi vào phòng trong.
Tô Tô rót rượu cho hắn, dưới ánh nến của quán rượu, chống lấy cái cằm, một ngàn năm, nàng cuối cùng cũng có thể một lần nữa ở cùng với hắn.
Ánh mắt của nàng trong trẻo lại nóng rực, cho dù lãnh đạm như Bạch Tử Khiên cũng chịu không được ánh nhìn dò xét này. Hắn cắn răng, hai bên tai nóng lên, cùng nội tâm hèn hạ đáng xấu hổ rạo rực.
"Lê cô nương sao lại nhìn ta như vậy?"
Tô Tô nói: "Ngươi rất giống một cố nhân của ta."
Bạch Tử Khiên trầm mặc một lát: "Là phu quân đã đi về cõi Tiên của Lê cô nương sao?"
Tô Tô thẳng thắn cười nói: "Phải."
Hắn siết chặt cái chén: "Có phải Lê cô nương rất yêu người đó?"
Trong lòng hắn chợt cười, làm sao lại có thể hỏi một chuyện buồn cười như vây, với dung mạo của nàng, vương hầu tướng lĩnh chỉ sợ đều tranh nhau cầu hôn, nếu không yêu, làm sao đến nay vẫn không hề gả cho ai khác.
"Rất lâu trước kia thì không yêu, khi đó ta luôn luôn tính toán với chàng, chàng cũng có những dã tâm khác, nhưng về sau khi yêu chàng rồi lại cùng chàng chấp nhận bỏ qua."
Bạch Tử Khiến uống rượu trong chén, ánh mắt trở nên nặng nề.
Tô Tô tròn mắt nhìn, không nhịn được cười: "Còn Bạch công tử, ta nghe nói Bạch công tử cùng Liễu cô nương có hôn ước với nhau, đáng lý đã sớm thành hôn từ hai năm trước, Bạch công tử vì sao lại không cưới Liễu cô nương?"
Bạch Tử Khiên nói: "Lời nói đùa của song thân ở quá khứ, không thể coi là thật." Mẹ hắn trước khi qua đời đã nói mối hôn sự này đã hết hiệu lục, chỉ là do Liễu Đông Nhạn một mực không nghe theo.
"Thật sao? Không có nguyên nhân nào khác?"
"Không có." Hắn bác bỏ.
Tô Tô không chọc hắn nữa, cùng hắn uống rượu, bầu không khí cũng hòa thuận, đến chiều, quán rượu đóng cửa, gương mặt Tô Tô ẩn ẩn sắc hoa đào.
Nàng đóng cửa quán rượu, trên đường trở về phát hiện Bạch Tử Khiên còn đang đứng chờ.
Thường Nhạc trấn vào ban đêm không bình ổn chút nào, nhất là đối với nữ tử như nàng.
Nàng nhìn bóng dáng huyền y dưới màn đêm, trong lòng cảm thấy mềm mại.
Nàng đột nhiên nhớ đến năm đó cùng Đạm Đài Tẫn đến tiểu trấn phía trên thu phục Hoa Đào yêu, khi đó hắn một thân mặc áo cưới của nữ tử, mặt mày lạnh lùng, còn có chút không kiên nhẫn, cõng nàng đang suy yếu trở về nhìn vong hồn dưới cây hoa đào.
Nàng nhớ nhung một người, đã nhớ nhung một ngàn năm.
Cho nên nàng cố ý để trẹo chân, nghiêng đầu nhìn hắn.
Tô Tô nói: "Nếu không Bạch công tử có thể gọi A Quang đến giúp, hắn còn chưa đi xa đâu."
Hắn trên môi có chút không vui, không nói lời nào cõng nàng lên, đi về phía nhà Tô Tô.
Tô Tô nhìn cái bóng chồng lên nhau dưới ánh trăng, trong mắt mang ý cười nhàn nhạt.
Nàng nhẹ nhàng ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười nói: "Bạch công tử, cưới ta chỉ cần một lượng bạc."
Lúc nàng nói chuyện mang theo hương hoa dìu dịu, tỏa ra khắp màn đêm.
Lời say không đâu vào đâu đó lại làm cho con tim hắn đập lỡ một nhịp.
"Đừng có nói nhảm."
"Không có nói nhảm." Thanh âm của nàng rõ ràng nhẹ nhàng lại có chút thẳng thắn hùng hổ, "A Mật cần cha, ta cũng cần phu quân, vậy ngươi để ý ta trước kia đã gả cho người khác sao?"
Nàng tựa vào đầu vai, nghiêng đầu nhìn hắn.
Yết hầu của Bạch Tử Khiên giật giật, không nói gì.
Không để ý, hắn làm sao phải để ý, một khắc này trong lòng hắn vui sướng đến phát điên. Nhưng hắn sợ đây đều là nói đùa.
Yêu có đôi khi là một điều rất kỳ diệu, thích một người có thể che giấu, nhưng yêu lại không có cách nào để che đậy.
Dù cả hai đều không nói, nhưng loại tình cảm kì diệu kia lại một mực lan tràn.
Tô Tô mỉm cười, cho dù hắn không trả lời, nàng cũng không cảm thấy thất vọng.
Hắn đã từng bị bỏ rơi quá nhiều lần, đã sớm mình đầy thương tích.
Lần này nàng có kiên nhẫn, chờ hắn cùng nhau về nhà.
Ánh trăng chiếu rọi một đoạn đường, đây là thời điểm nội tâm Tô Tô bình an nhất suốt ngàn năm qua.
Nhưng vừa tới gần gia môn, Tô Tô lại trông thấy khói lửa đầy trời.
Nàng kinh ngạc nhìn Liễu mẫu vội vã chạy ra từ nhà mình: "Không phải ta, không phải ta, ta không phải cố ý!"
Bạch Tử Khiên buông Tô Tô xuống: "A Mật đâu?"
Tô Tô nói: "Bên trong."
Bạch Tử Khiên mặt màu biến sắc, lúc này xông vào đám lửa cháy trong phòng.
Trong lòng Tô Tô biết con gái không có việc gì, dùng Chướng Nhãn pháp xem xét ngọn lửa trước mắt, hơn phân nửa là do Liễu mẫu đến gây chuyện, A Mật dọa Liễu mẫu. A Mật là Thần, cho dù bị lửa đốt cũng không bị thương.
Nàng theo Bạch Tử Khiên đi vào, hắn ngoái nhìn, cả giận nói: "Nàng đi theo làm cái gì, ra ngoài, ta sẽ cứu A Mật ra!"
Nàng ngẩn người, mỉm cười: "Được."
Bạch Tử khiên không ngờ nàng tin tưởng mình như vậy, hắn không nhiều lời nữa, chạy vào ôm A Mật ra.
A Mật ngây ngốc nhìn mẫu thân, nghĩ lại họa do mình gây ra.
Tô Tô thở dài một tiếng, đón lấy con gái, nhìn về phía Bạch Tử Khiên, đã phóng lao đành phải theo lao, nói: "Chúng ta không còn nơi nào để đi cả."
A Mật rất phối hợp, lộ ra một bộ mặt đáng thương.
Nhìn một lớn một nhỏ hai tấm mặt, Bạch Tử Khiên trầm mặc một lát: "Nếu như không ngại thì đến nhà ta nghỉ ngơi một đêm."
A Mật suýt nữa reo lên.
Tô Tô cũng cong cong môi.
Bạch Tử Khiên dẫn Tô Tô cùng A Mật đến gian phòng trước đó A Mật ở.
Tô Tô định đóng cửa, hắn đột nhiên cản lại.
Tô Tô nghi hoặc ngước mắt nhìn hắn.
Tay nàng nặng xuống, bị nhét một vật gì đó.
Nặng cỡ mấy lượng.
"Mặc kệ lời nàng nói có thật hay không, ta tin là thật." Hắn liếc nhìn nàng một cái thật sâu, một thanh âm cảnh cáo mang theo lạnh lùng chế giễu cố chấp nói, "Đừng gạt ta, nếu không..."
Tô Tô mở cái túi trong tay ra...
... là trọn vẹn hơn năm trăm lượng bạc.1
- ---------HẾT CHƯƠNG 129----------
Một ngàn năm qua, nàng thường xuyên mơ tới hắn, có đôi khi mộng thấy hắn bị nhốt trong Luyện Ngục, huyền thiết đâm thủng xương tỳ bà. Có đôi lúc lại là tràng cảnh năm đó nàng bóp nát Tà cốt, hắn ôm lấy nàng, huyết lệ từ trong mắt từng giọt từng giọt rơi.
Nước mắt rơi trên mu bàn tay nàng, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn.
"Đạm Đài Tẫn, là chàng sao?"
Bạch Tử Khiên ngước mắt, trông thấy nữ tử trước mắt hốc mắt đỏ ngầu. Tâm tình bất ngờ bị xáo trộn còn chưa lắng lại, chỉ nghe thấy trong miệng nàng một cái tên xa lạ.
Hắn lấy bàn tay đặt trên mặt mình ra, thản nhiên nói: "Cô nương, ngươi nhận nhầm người rồi."
"Chàng với người này đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Đông Nhạn cũng ngừng ngây người trở lại bình thường, không vui nói với Tô Tô: "Tử Khiên ca ca là vị hôn phu của ta, ngươi cách xa chàng một chút."
Nàng ta giang hai cánh tay, ngăn trước mặt Bạch Tử Khiên.
Ánh mắt Bạch Tử Khiên rơi trên người Tô Tô, trầm mặc không chút phản bác.
A Mật nhìn thấy cảnh này, rồi lại nhìn sang cảnh kia, nhẹ nhàng lên tiếng: "Mẫu thân, người nhìn nhầm rồi, Bạch thúc thúc là phàm nhân, không phải phụ quân."
A Mật lớn lên ở Yêu Ma giới, từ nhỏ đã được nghe nói là, Ma Quân phụ quân của nàng thông thiên triệt địa, không gì làm không được, từng lấy sức một mình mình đảo ngược Cùng Bi đạo, để người chết quay về, sao có thể là một phàm nhân? A Mật từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy mẫu thân rơi nước mắt.
Tô Tô dùng mắt Thần nhìn Đạm Đài Tẫn, đúng là khí tức phàm nhân, nhưng lại là ma thai.
Thời điểm hắn chết đã thành Thần, dù là chuyển sinh cũng không có khả năng chỉ là một người bình thường.
Không biết ngàn năm qua Đạm Đài Tẫn đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã đợi cả ngàn năm, một chút thời gian cũng không quá quan trọng.
Tô Tô thấp giọng nói: "Thật có lỗi, ta nhận nhầm người."
Nghe nàng nói như vậy, Liễu Đông Nhạn nhẹ nhàng thở phào.
"Không sao, nói rõ ràng là tốt rồi, ngươi là mẫu thân của A Mật?" Liễu Đông Nhạn cười nói, "Tỷ tỷ đẹp như vậy mà nhà chồng cũng yên tâm để tỷ tỷ một mình đi đến Thường Nhạc trấn chúng ta sao?"
Nàng ta vừa nói như vậy, mọi người mới phản ứng lại, A Mật vừa gọi Tô Tô là mẫu thân.
Bạch Tử Khiên ánh mắt tối sầm lãnh đạm, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Tô đã từng gặp qua kiểu người như Diệp Băng Thường, tự nhiên liền hiểu ngay dụng ý của Liễu Đông Nhạn. Cô nương này tự cho rằng địch ý được che giấu rất tốt, thực tế lại vô cùng rõ ràng.
Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn một chút rồi lại nói với Liễu Đông Nhạn: "Không làm phiền cô nương hao tâm tổn trí, ta đến Thường Nhạc trấn vốn là đến làm ăn, A Mật đi lạc nên có chút nóng nảy, đa tạ các ngươi đã chiếu cố cho A Mật suốt thời gian qua."
Tô Tô đưa tay, bên trong chiếc khăn thêu có một viên Kim Nguyên bảo vàng óng.
"Đây là quà cảm ơn, mời hai vị hãy nhận lấy."
Liễu Đông Nhạn cảm thấy căng thẳng, vừa muốn nhận lấy thì nam tử sau lưng trầm giọng nói: "Không cần, ta mang nó trở về không phải là vì quà cảm ơn. Ngươi đã tìm được A Mật, mang nó trở về là được."
A Mật làm mặt quỷ, nói với Liễu Đông Nhạn: "Là Bạch thúc thúc chiếu cố ta chứ không phải ngươi, mẫu thân không phải đưa cho ngươi."
Liễu Đông Nhạn lùi về sau, thần sắc xấu hổ.
Tô Tô cười nói: "Vậy ngày khác ta lại đến nhà nói lời cảm tạ."
Bạch Tử Khiên bờ môi giật giật, muốn nói nàng không cần tới, không biết tại sao lại không thể nói ra.
Tô Tô nắm chặt tay A Mật ra khỏi cửa, Liễu Đông Nhãn ảo não nghĩ đến chuyện thất thố vừa rồi, nói: "Ta cũng là vì Tử Khiên ca ca tính toán, chàng nếu nhận lấy thỏi vàng kia không phải đã đủ sính lễ rồi sao?"
Bạch Tử Khiên lạnh lùng cong môi, không thèm quan tâm tới nàng ta.
Hắn ngồi xuống, tiếp tục lau cung tiễn, chẳng qua lúc này có chút hồn vía trên mây, Liễu Đông Nhạn ủy khuất rời đi cũng chưa phát hiện ra.
Hắn mím chặt môi, sờ lên chỗ tim mình.
Nơi này vốn dĩ như một bãi nước đọng, khoảnh khắc gặp Tô Tô lại nhảy rất nhanh. Bạch Tử Khiên chưa từng nghĩ tới có một ngày gặp một nữ tử lại có những rung động hoang đường như thế, huống chi vị cô nương kia còn có phu quân, còn có một đứa bé là A Mật khả ái như kia.
Hắn thậm chí có lúc cảm thấy ghen ghét với người kia.
... cho dù A Mật nói cha của nó đã qua đời. Bạch Tử Khiên ngừng lau cung tiễn.
Nàng nói ngày khác sẽ đến nhà cảm tạ mình, ngày đó là ngày nào?
*
Tiểu A Mật dùng một đêm để tiêu hóa chuyện Bạch Tử Khiên là phụ quân Đạm Đài Tẫn của mình, đến khi bình minh, nàng mới xấu hổ nói với Tô Tô: "Nếu như người đó là phụ quân, vì sao lại không nhận ra mẫu thân và A Mật?"
Phụ quân không yêu chúng ta sao?
Tô Tô biết trong nội tâm A Mật rất mong muốn phụ quân, lại sợ mình nghịch ngợm nên bị chán ghét, nàng sờ sờ cái đầu nhỏ, nói: "Ký ức của phụ quân bị phong ấn, ngàn năm qua chàng ấy nhất định đã chịu rất nhiều khổ cực, vậy nên mới không nhận ra chúng ta. A Mật biết một người nhiều cô đơn sẽ cảm thấy rất khó chịu đúng không? Chờ chàng ấy tiếp nhận nhớ rõ chúng ta, chắc chắn sẽ cùng chúng ta về nhà."
A Mật cảm thấy phụ quân mình đáng thương biết bao, trong nháy mắt không cảm thấy khó chịu nữa, thanh âm non nớt vội vàng nói cho Tô Tô biết chuyện mẹ con Liễu gia đối xử với hắn như thế nào.
Tô Tô nghiêm túc lắng nghe A Mật, như có điều suy nghĩ.
Xem hôn ước như một trò đùa, sau khi Bạch gia xuống dốc, Liễu gia chẳng những không nâng đỡ chiếu cố cho Bạch gia ấu tử, ngược lại thường xuyên chế nhạo hắn, còn nghiễm nhiên lấy hết tài sản của Bạch gia.
Liễu mẫu đã sớm nghĩ đến chuyện từ hôn, song hết lần này tới lần khác Liễu Đông Nhạn liều chết cũng không muốn từ hôn.
"Đừng lo lắng, nương đã có cách."
Cái gì cũng thay đổi, nhưng cảm giác thích một người sẽ không thay đổi. Chỉ cần tình yêu vẫn còn sâu nặng, bất luận là bao xa, hắn cuối cùng vẫn sẽ trở về bên nàng.
Lần này, đổi lại là nàng dẫn hắn về nhà.
Ngày hôm sau Tô Tô liền tìm một trạch viện sát vách nhà Bạch Tử Khiên ở lại, nàng còn mở một quán rượu ở trấn.
Ngày quán rượu khai trương, nàng mang theo hai bình rượu ngon nhất cùng A Mật đến nhà Bạch Tử Khiên.
Bạch Tử Khiên lúc đầu cầm cung tiễn định ra khỏi nhà lại cùng lúc gặp mẹ con các nàng, yên lặng bỏ cung tiễn xuống.
Tô Tô cười cười: "Hôm đó Bạch công tử chưa nhận quà cảm ơn, hôm nay ta mang theo hai bầu tứ rượu, mong Bạch công tử nhất định nhận lấy. Nếu cảm thấy không tồi, đêm nay quán rượu khai trương, mong Bạch công tử đến góp vui."
Nàng ngày thường trông mạnh mẽ, thế nhưng chỉ cần cười một tiếng sẽ liền đánh vỡ băng cứng, tỏa ra mùi vị xinh xắn động lòng người.
Bạch Tử Khiên nhận lấy hai bầu rượu, nói: "Ừm."
Hắn cũng không nói đi hay không đi, có lẽ chính hắn cũng rõ ràng, việc đi đến đó có ý nghĩa gì.
A Mật bổ nhào qua ôm lấy hắn: "Bạch thúc thúc, người thấy A Mật thế nào?"
Bạch Tử Khiên tránh không trả lời: "Đã về nhà rồi thì về sau đừng có chạy lung tung."
A Mật ngoan ngoãn gật đầu.
Đưa quà cảm ơn xong, Tô Tô liền dẫn A Mật rời đi. A Mật nôn nóng: "Phụ quân sẽ đến chứ?"
Trong mắt Tô Tô mang theo ý cười như nước: "Sẽ."
Nhưng mọi chuyện ngoài dự liệu của bọn họ, buổi chiều lúc tửu quán khai trương, khách đến rất đông, song lại không thấy bóng dáng Bạch Tử Khiên đâu cả.
Tô Tô cũng không vội.
Tin về mỹ mạo của bà chủ quán rượu một ngày liền truyền khắp tiểu trấn, vào quán rượu du côn lưu manh không ít, lúc Tô Tô mang theo bầu rượu chiêu đãi khách, có kẻ nghĩ đến chuyện đùa giỡn với nàng.
Nàng ra vẻ không biết, song cái tay kia còn chưa kịp động vào cánh tay nàng thì đã bị một bàn tay tái nhợt bắt được.
"Ai nha, đau đau đau!"
Tô Tô ngoái nhìn, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt khó coi của Bạch Tử Khiên.
Nàng thoáng nhìn, thủ đoạn của du côn đã bị chặt đứt. Ra tay hung ác như vậy, liền biết trong lòng của hắn có nhiều buồn bực.
"Thật có lỗi, đánh khách nhân của ngươi."
Tuy là xin lỗi nhưng trong giọng nói của hắn không có chút vẻ hối hận nào, chỉ tràn đầy lạnh lẽo.
Tô Tô nói: "Ngươi đến giúp ta, sao ta lại trách ngươi được."
Nàng vẫy tay chào hỏi khách khứa, nàng cười với Đạm Đài Tẫn, nói: "Ta mời Bạch công tử uống rượu."
Bạch Tử Khiên biết, mình không nên dính dáng tới nàng.
Hôm ấy hắn nghe được một thanh âm trong thần thức, nói hắn đừng đuổi tìm, bình thản sống hết kiếp người tại Thường Nhạc trấn này.
Cả đời này, không cưới vợ, không sinh con, không phong hầu, không tranh quyền.
Bước chân hắn dừng ở trước quán rượu, lúc đầu không có ý định bước vào, chỉ đứng nhìn ở phía xa xa một chút. Thế nhưng lại nhịn không được có người vô lễ với nàng, vẫn là ra tay.
Bạch Tử Khiên biết rõ đây là loại cảm giác gì, là cảm xúc của một nam nhân với một nữ nhân.
Hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy.
Giống như một trái tim trống rỗng mất đi một thứ gì đó, bỗng có một ngày mình nhìn thấy nó, tự ép mình không được nghĩ nhiều, song lại muốn nhìn thêm một chút.
Đã tới đây rồi, nếu còn cự tuyệt nữa, chắc chắn sẽ càng ra vẻ càng lộ. Bạch Tử Khiên đuổi theo Tô Tô, cùng nàng đi vào phòng trong.
Tô Tô rót rượu cho hắn, dưới ánh nến của quán rượu, chống lấy cái cằm, một ngàn năm, nàng cuối cùng cũng có thể một lần nữa ở cùng với hắn.
Ánh mắt của nàng trong trẻo lại nóng rực, cho dù lãnh đạm như Bạch Tử Khiên cũng chịu không được ánh nhìn dò xét này. Hắn cắn răng, hai bên tai nóng lên, cùng nội tâm hèn hạ đáng xấu hổ rạo rực.
"Lê cô nương sao lại nhìn ta như vậy?"
Tô Tô nói: "Ngươi rất giống một cố nhân của ta."
Bạch Tử Khiên trầm mặc một lát: "Là phu quân đã đi về cõi Tiên của Lê cô nương sao?"
Tô Tô thẳng thắn cười nói: "Phải."
Hắn siết chặt cái chén: "Có phải Lê cô nương rất yêu người đó?"
Trong lòng hắn chợt cười, làm sao lại có thể hỏi một chuyện buồn cười như vây, với dung mạo của nàng, vương hầu tướng lĩnh chỉ sợ đều tranh nhau cầu hôn, nếu không yêu, làm sao đến nay vẫn không hề gả cho ai khác.
"Rất lâu trước kia thì không yêu, khi đó ta luôn luôn tính toán với chàng, chàng cũng có những dã tâm khác, nhưng về sau khi yêu chàng rồi lại cùng chàng chấp nhận bỏ qua."
Bạch Tử Khiến uống rượu trong chén, ánh mắt trở nên nặng nề.
Tô Tô tròn mắt nhìn, không nhịn được cười: "Còn Bạch công tử, ta nghe nói Bạch công tử cùng Liễu cô nương có hôn ước với nhau, đáng lý đã sớm thành hôn từ hai năm trước, Bạch công tử vì sao lại không cưới Liễu cô nương?"
Bạch Tử Khiên nói: "Lời nói đùa của song thân ở quá khứ, không thể coi là thật." Mẹ hắn trước khi qua đời đã nói mối hôn sự này đã hết hiệu lục, chỉ là do Liễu Đông Nhạn một mực không nghe theo.
"Thật sao? Không có nguyên nhân nào khác?"
"Không có." Hắn bác bỏ.
Tô Tô không chọc hắn nữa, cùng hắn uống rượu, bầu không khí cũng hòa thuận, đến chiều, quán rượu đóng cửa, gương mặt Tô Tô ẩn ẩn sắc hoa đào.
Nàng đóng cửa quán rượu, trên đường trở về phát hiện Bạch Tử Khiên còn đang đứng chờ.
Thường Nhạc trấn vào ban đêm không bình ổn chút nào, nhất là đối với nữ tử như nàng.
Nàng nhìn bóng dáng huyền y dưới màn đêm, trong lòng cảm thấy mềm mại.
Nàng đột nhiên nhớ đến năm đó cùng Đạm Đài Tẫn đến tiểu trấn phía trên thu phục Hoa Đào yêu, khi đó hắn một thân mặc áo cưới của nữ tử, mặt mày lạnh lùng, còn có chút không kiên nhẫn, cõng nàng đang suy yếu trở về nhìn vong hồn dưới cây hoa đào.
Nàng nhớ nhung một người, đã nhớ nhung một ngàn năm.
Cho nên nàng cố ý để trẹo chân, nghiêng đầu nhìn hắn.
Tô Tô nói: "Nếu không Bạch công tử có thể gọi A Quang đến giúp, hắn còn chưa đi xa đâu."
Hắn trên môi có chút không vui, không nói lời nào cõng nàng lên, đi về phía nhà Tô Tô.
Tô Tô nhìn cái bóng chồng lên nhau dưới ánh trăng, trong mắt mang ý cười nhàn nhạt.
Nàng nhẹ nhàng ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười nói: "Bạch công tử, cưới ta chỉ cần một lượng bạc."
Lúc nàng nói chuyện mang theo hương hoa dìu dịu, tỏa ra khắp màn đêm.
Lời say không đâu vào đâu đó lại làm cho con tim hắn đập lỡ một nhịp.
"Đừng có nói nhảm."
"Không có nói nhảm." Thanh âm của nàng rõ ràng nhẹ nhàng lại có chút thẳng thắn hùng hổ, "A Mật cần cha, ta cũng cần phu quân, vậy ngươi để ý ta trước kia đã gả cho người khác sao?"
Nàng tựa vào đầu vai, nghiêng đầu nhìn hắn.
Yết hầu của Bạch Tử Khiên giật giật, không nói gì.
Không để ý, hắn làm sao phải để ý, một khắc này trong lòng hắn vui sướng đến phát điên. Nhưng hắn sợ đây đều là nói đùa.
Yêu có đôi khi là một điều rất kỳ diệu, thích một người có thể che giấu, nhưng yêu lại không có cách nào để che đậy.
Dù cả hai đều không nói, nhưng loại tình cảm kì diệu kia lại một mực lan tràn.
Tô Tô mỉm cười, cho dù hắn không trả lời, nàng cũng không cảm thấy thất vọng.
Hắn đã từng bị bỏ rơi quá nhiều lần, đã sớm mình đầy thương tích.
Lần này nàng có kiên nhẫn, chờ hắn cùng nhau về nhà.
Ánh trăng chiếu rọi một đoạn đường, đây là thời điểm nội tâm Tô Tô bình an nhất suốt ngàn năm qua.
Nhưng vừa tới gần gia môn, Tô Tô lại trông thấy khói lửa đầy trời.
Nàng kinh ngạc nhìn Liễu mẫu vội vã chạy ra từ nhà mình: "Không phải ta, không phải ta, ta không phải cố ý!"
Bạch Tử Khiên buông Tô Tô xuống: "A Mật đâu?"
Tô Tô nói: "Bên trong."
Bạch Tử Khiên mặt màu biến sắc, lúc này xông vào đám lửa cháy trong phòng.
Trong lòng Tô Tô biết con gái không có việc gì, dùng Chướng Nhãn pháp xem xét ngọn lửa trước mắt, hơn phân nửa là do Liễu mẫu đến gây chuyện, A Mật dọa Liễu mẫu. A Mật là Thần, cho dù bị lửa đốt cũng không bị thương.
Nàng theo Bạch Tử Khiên đi vào, hắn ngoái nhìn, cả giận nói: "Nàng đi theo làm cái gì, ra ngoài, ta sẽ cứu A Mật ra!"
Nàng ngẩn người, mỉm cười: "Được."
Bạch Tử khiên không ngờ nàng tin tưởng mình như vậy, hắn không nhiều lời nữa, chạy vào ôm A Mật ra.
A Mật ngây ngốc nhìn mẫu thân, nghĩ lại họa do mình gây ra.
Tô Tô thở dài một tiếng, đón lấy con gái, nhìn về phía Bạch Tử Khiên, đã phóng lao đành phải theo lao, nói: "Chúng ta không còn nơi nào để đi cả."
A Mật rất phối hợp, lộ ra một bộ mặt đáng thương.
Nhìn một lớn một nhỏ hai tấm mặt, Bạch Tử Khiên trầm mặc một lát: "Nếu như không ngại thì đến nhà ta nghỉ ngơi một đêm."
A Mật suýt nữa reo lên.
Tô Tô cũng cong cong môi.
Bạch Tử Khiên dẫn Tô Tô cùng A Mật đến gian phòng trước đó A Mật ở.
Tô Tô định đóng cửa, hắn đột nhiên cản lại.
Tô Tô nghi hoặc ngước mắt nhìn hắn.
Tay nàng nặng xuống, bị nhét một vật gì đó.
Nặng cỡ mấy lượng.
"Mặc kệ lời nàng nói có thật hay không, ta tin là thật." Hắn liếc nhìn nàng một cái thật sâu, một thanh âm cảnh cáo mang theo lạnh lùng chế giễu cố chấp nói, "Đừng gạt ta, nếu không..."
Tô Tô mở cái túi trong tay ra...
... là trọn vẹn hơn năm trăm lượng bạc.1
- ---------HẾT CHƯƠNG 129----------
Danh sách chương