Editor: KimH

BETA: Thạch Anh

~~~

Sau khi Tô Tô đi ra không lâu, Tiêu Lẫm, Diệp Băng Thường và Bàng Nghi Chi cũng lần lượt ra ngoài.

Giống như Tô Tô, thời khắc Bàn Nhược kiếp phù du kết thúc, tất cả mọi người đều khôi phục ý thức của mình, vậy nên sắc mặt mọi người đều không tốt lắm.

Bàng Nghi Chi nhìn Tô Tô, miệng giật giật, không nói nên lời.

Trong trí nhớ của Tang Hữu, Tang Tửu cứu hắn, hắn đến Tây Hà thành tân Trai Vương, còn muội muội, một mình lưng đeo cừu hận của trai tộc, hồn phi phách tán.

Về sau hắn chạy đến động phủ của Minh Dạ, nhưng lại chậm một bước, không nói Tang Tửu, ngay cả Minh Dạ cũng không thấy.

Tiêu Lẫm gắt gao mím môi, tình cảm bây giờ của y phức tạp nhất, là Thiếu Sư, ở trong trí nhớ y đã thích Trai công chúa.

Tình cảm của Thiếu Sư cũng không mãnh liệt, nhưng lại giống một vò rượu ủ lâu năm, thời gian kéo dài, cũng chưa từng biến mất. Trừ bỏ Tiêu Lẫm, trên đời không có ai hiểu tâm sự của hắn ta.

Sắc mặt Diệp Băng Thường trắng bệch, nàng ta cũng không ngốc, tất nhiên hiểu rõ Thiên Hoan trong Bàn Nhược kiếp phù du, những chuyện nàng ta làm đều không phải chuyện tốt.

Thân thể nàng ta lung lay, Tiêu Lẫm đỡ nàng ta.

Nước mắt Diệp Băng Thường đọng ở khóe mi, nhẹ giọng nói: “Điện hạ.”

Tiêu Lẫm thở dài, vỗ vỗ sống lưng nàng ta an ủi: “Không có việc gì.”

Diệp Băng Thường lắc đầu, nàng ta đi đến trước mặt Tô Tô, khiêm tốn hành lễ: “Tam muội muội, là ta không tốt, ở Bàn Nhược kiếp phù du ta không thể khống chế hành vi của Thiên Hoan. Tam muội muội có thể tha thứ cho ta được không?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn Tô Tô.

Gương mặt trước mắt và Thiên Hoan dần hòa vào nhau, thật khiến người ta tức giận. Bàn Nhược kiếp phù du quá mức chân thực, Tô Tô rất khó cho nàng ta sắc mặt tốt.

Tô Tô hoài nghi nhìn Diệp Băng Thường.

Diệp Băng Thường nhìn qua vô cùng tự trách, nàng ta tự nhiên hào phóng xin lỗi, không chỉ có Tô Tô không nghĩ đến, ngay cả Câu Ngọc cũng không nghĩ đến.

Câu Ngọc lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ ta đã đoán sai?”

Mặc kệ Thiên Hoan đã làm gì, Diệp Băng Thường cũng nói đúng, nàng ta thật sự không phải Thiên Hoan, Tô Tô không có lý do gì trách nàng ta.

Tất cả mọi người đều nhìn, Tô Tô bình tĩnh nói: “Đại tỷ nói đùa, ta đương nhiên sẽ không trách đại tỷ.”

Diệp Băng Thường liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng không giống Tang Tửu, làm trò trước mặt mọi người vừa điên vừa nháo, hận không thể lại đây bóp chết mình, ánh mắt cũng vi diệu vài phần.

Tam muội muội… Thật sự đang dần trưởng thành.

Tiêu Lẫm khẽ thở dài, biết rõ mình không phải Thiếu Sư, Tô Tô cũng không phải Tang Tửu.

Hắn dời tầm mắt, nắm tay Diệp Băng Thường. Tay Diệp Băng Thường lạnh lẽo, Tiêu Lẫm truyền cho nàng ta một chút nội lực.

Diệp Băng Thường ngẩng đầu nhìn y, thấy Tiêu Lẫm chưa từng chú ý tới Tô Tô, Diệp Băng Thường nhẹ nhàng thở ra.

Hiện tại nàng ta cũng không dám mạnh mẽ thu hồi Hộ Tâm Lân, đành phải nhịn xuống lo lắng, yên lặng đứng ở bên cạnh Tiêu Lẫm.

Nhập Bạch Vũ gắt gao nhíu mày: “Tại sao các ngươi đã ra ngoài mà bệ hạ còn chưa ra?”

Hắn ta trung thành và tận tâm, nhìn thấy tình huống này cực kì lo lắng.

Quý sư thúc còn cố tình kích thích hắn ta, vui sướng khi người gặp họa: “Nói không chừng đã chết trong Bàn Nhược kiếp phù du, ác nhân cũng sẽ có ngày này.”

Nhập Bạch Vũ lạnh lùng liếc ông một cái, lập tức rút đao.

Diệp Trữ Phong tiến lên một bước, ngăn cản Nhập Bạch Vũ: “Ngọc kính và Hộ Tâm Lân còn trên không trung, bệ hạ sẽ không có việc gì.”

Quý sư thúc khoa trương tránh ở phía sau Tiêu Lẫm, Nhập Bạch Vũ hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Ngọc kính trên không trung.

Câu Ngọc hỏi: “Tiểu chủ nhân, lúc người đi đã ném cái gì cho Minh Dạ vậy? Là tất cả những chuyện từ trước đến giờ Tang Tửu làm cho Minh Dạ hả?”

Tô Tô ngẩng đầu nhìn Hộ Tâm Lân lung linh rực rỡ, lắc đầu.

Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Là sơ tâm của một kẻ ngốc.”

Có được hay không, phải xem viên trân châu kia.

*

Ký ức của Minh Dạ, cực kỳ dài lâu.

Sau khi Tang Tửu chết, không ai có thể tìm được hắn. Có người nói hắn đã vượt qua lôi kiếp, phi thăng rời đi. Lại có người nói hắn đã chết ở trong lôi kiếp.

Yêu nữ Tang Tửu dần dần bị người lãng quên, nhưng cuối cùng, người nhớ rõ nàng lại là người đã từng ghét nàng nhất.

Minh Dạ không sụp đổ, ngược lại, bắt đầu từ ngày đó, hắn vô cùng bình tĩnh.

Hắn nhặt vỏ trai rách nát và trân châu màu trắng lên, mang chúng nó đi khắp nơi tìm kiếm, hỏi thăm cao nhân.

Tang Tửu có thể nuôi dưỡng ấu trai một lần nữa, nói không chừng hắn cũng có thể giúp Tang Tửu sống lại.

Đạm Đài Tẫn muốn ma giao, vậy nên cất bước đuổi theo hắn.

Nhưng mà thượng cổ đại năng đã biến mất, người lợi hại nhất trong thiên địa bây giờ chỉ còn Minh Dạ. Chính hắn còn không thể cứu Tang Tửu, sao có thể trông cậy vào người khác cứu Tang Tửu? Hắn đi rất nhiều năm, thần văn giữa trán sớm đã không thấy, hắn dựa vào tu vi mấy vạn năm, mang vỏ trai nhỏ đi qua tam giới.

Sau khi tìm được những người có thể tìm, bọn họ đều lắc đầu với hắn.

Về sau có một ngày, Minh Dạ gặp được một tiên nhân đang dần già đi.

Tiên nhân ngồi dưới gốc cây, chờ tọa hóa.

Trời mưa rất lớn, Minh Dạ im lặng đi đến, biến ra một túp lều cỏ cho tiên nhân.

Tiên nhân mở to mắt, nhìn hắn, rồi nhìn vỏ trai rách nát trong ngực hắn.

“Ta có biện pháp giúp ngươi sửa chữa nó.”

Minh Dạ tuyệt vọng đã lâu, vốn không ôm kỳ vọng, nghe vậy môi run rẩy: “Ta nên làm gì?”

Tiên nhân nói: “Vạn vật tương sinh tương khắc, đầu tiên ngươi phải biết, vì sao vỏ trai nàng lại vỡ. Loại trai yêu này, lúc tu luyện, đầu tiên là rèn đúc thân xác bảo hộ chính mình. Nhưng trai yêu trong tay ngươi, thân xác nàng bị nhược thủy hòa tan đã trở nên yếu ớt bất kham, cuối cùng mới bị tan thành mảnh nhỏ. Do nhược thủy gây ra, muốn khôi phục thì phải tìm được tức nhưỡng, loại bỏ ảnh hưởng mà nhược thủy mang đến.”

Tiên nhân lắc đầu nói: “Nhưng mà cho dù vỏ trai có khôi phục, thì nàng cũng sẽ không trở về, hồn phi phách tán, thật đáng thương.”

Ngón tay Minh Dạ run kịch liệt, nhược thủy?

Một trai yêu như Tang Tửu, tại sao lại nhảy vào nhược thủy? Không ai rõ hơn hắn.

Hắn vốn tưởng rằng nhờ vào cơ duyên xảo hợp nên mới ra khỏi nhược thủy, lại đúng lúc Tang Tửu nhặt được hắn. Nhưng chỉ là đã từng, là Tang Tửu nhảy vào trong nhược thủy, nơi vạn vật không sinh, vừa khóc vừa tìm hắn.

Khi vỏ trai bị hòa tan, nàng phải đau đớn cỡ nào?

Đạm Đài Tẫn ngồi xếp bằng trong mưa, thấy sắc mặt tên phế vật kia trắng bệch.

Hắn không kiên nhẫn nói: “Ngươi còn muốn ở lại chỗ này bao lâu? Nếu đã không tìm thấy nàng, từ bỏ là được. Chỉ cần ngươi nguyện ý, quyền lực, sức mạnh trong thiên hạ này, đủ để ngươi thích làm gì thì làm.”

Minh Dạ cũng không để ý đến hắn, đứng dậy rời đi.

Cũng may Bàn Nhược kiếp phù du sắp sụp xuống, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đạm Đài Tẫn mắt lạnh nhìn Minh Dạ, mười năm đầu, người nọ tìm được tức nhưỡng, dính vỏ trai rách nát lại, lần đầu tiên hắn nhìn thấy tên Tiên quân thanh lãnh kia cười, mặt mày hắn nhu hòa, nhẹ nhàng sờ vỏ trai nhỏ, lúc không khí trong lành, còn mang nàng ra phơi nắng.

Giống như nàng chưa hề chết vậy.

Hắn tìm giao tiêu làm xiêm y cho nàng. Thu thập những viên ngọc đẹp, giống như muốn đền bù trăm năm trước.

Một người tự quyết định, nhìn qua thật buồn cười cũng thật thê lương.

Không bao lâu, hắn thấy giữa sông sinh ra ấu trai, mang theo vỏ trai nhỏ trống rỗng, hắn đến Tây Hà.

Tây Hà vui vẻ phồn vinh, Minh Dạ im lặng hồi lâu, thường xuyên đến đây vào những lúc Tang Hữu không phát hiện, thanh lọc nước sông, mở đường sông, giúp tiểu trai sông mở ra thần trí.

Hắn không chê phiền khi làm chuyện này, cũng không biết đã làm bao nhiêu năm.

Sau khi toàn bộ trai sông năm đó Tang Tửu nuôi mở ra thần trí, bắt đầu tu luyện, hắn lại không có chỗ để đi, hắn ôm vỏ trai nhỏ, muốn mang nàng về thăm nhà một chút.

Nước sông Mạc Hà vừa bẩn vừa lạnh.

Minh Dạ nhảy xuống Mạc Hà, nhìn cung Trai Vương một mảnh hoang vu. Mạch nước ngầm mãnh liệt chảy.

Bạch y Tiên quân ngày xưa không dính bụi trần, giờ phút này lại không chê nơi đây dơ bẩn. Hắn nâng cột đá đã sụp xuống lên, tìm được phòng Tang Tửu.

Minh Dạ nhặt được rất nhiều món đồ chơi lúc nhỏ của nàng, đủ loại san hô xinh đẹp. Thấy những thứ này, vẻ mặt của hắn dịu dàng hẳn.

Cho đến khi hắn tìm được di lưu trân châu ở cung điện Trai Vương, nhìn thấy cảnh tượng trăm năm trước.

Hắn thấy Trai công chúa cứu hắn, sau khi hắn nuốt thần tâm, nàng quỳ gối trước tấm bia đá, từng chút từng chút dập đầu với Trai Vương.

Hắn thấy nàng vui mừng xuất giá từ cung điện của Trai Vương, trong mắt mang theo nồng đậm thấp thỏm và chờ mong.

Nhưng mà lại chỉ có một tiểu tiên quân đến đón nàng.

Tiểu tiên quân sờ sờ cổ họng nói: “Chân quân nói, nếu Tang Tửu công chúa khăng khăng phải gả cho ngài ấy, vậy thì mời tiên phi tự mình đến Thượng Thanh.”

Hắn thấy sắc mặt nàng trở nên tái nhợt khó xử, nhưng nàng hành lễ, chưa từng có một chút khổ sở, tự mình đi đến Thượng Thanh.

Bóng dáng của nàng dần dần biến mất, trân châu trong tay cũng khôi phục yên lặng.

Những chuyện sau này, hắn đều biết.

Biết nàng cô đơn và bị khinh nhục rồi vượt qua trăm năm như thế nào.

Hốc mắt Minh Dạ đỏ bừng, bi thương rơi lệ.

Ánh mắt Đạm Đài Tẫn chợt lóe, sau khi Minh Dạ biết chân tướng, chỉ sợ chấp niệm đã sâu đến tận xương, nói: “Nếu Tiên giới không tìm được nàng, tại sao không nhập ma? Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, sao ngươi biết nàng không chờ ngươi ở yêu ma đạo?”

Mắt thấy Minh Dạ bởi vì câu nói của hắn mà tròng mắt đen nhánh từ từ biến hồng.

Đạm Đài Tẫn đi qua: “Đúng vậy, không sai. Những tên thần tiên đó khinh nhục nàng, mà lúc ngươi còn làm Tiên quân vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với nàng, chắc chắn nàng đã ghét thành tiên, nên mới không trở về.”

Hắn vừa lòng nhìn môi Minh Dạ biến đen, đôi mắt dần trở nên lạnh băng.

Đạm Đài Tẫn cong môi: “Diệp Tịch Vụ, chờ cô đi ra ngoài sẽ thu thập ngươi. Bàn Nhược kiếp phù du, người thắng cuối cùng vẫn là ta.”

Vừa dứt lời, trong tay áo Minh Dạ rơi xuống một viên trân châu nho nhỏ.

Trân châu cũng không sáng, thậm chí có vài phần ảm đạm.

Minh Dạ theo bản năng đỡ lấy nó.

Nó là hạt châu trên cổ Tang Tửu.

Trai công chúa thích dùng trân châu lưu giữ ký ức, nếu vậy viên trân châu này sẽ có cái gì đây?

Đôi màu màu đỏ lạnh băng của Minh Dạ, ngơ ngẩn nhìn nó.

Trân châu ở lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng quay vòng, lễ vật cuối cùng trai công chúa để lại cho hắn, rõ ràng xuất hiện trên không trung ——

Đó là rất nhiều năm về trước, thiếu nữ với đôi mắt thanh triệt.

Nàng kinh ngạc cảm thán nhìn lên không trung.

Trong mắt nàng, phản chiếu ra trời xanh mây trắng, cuối cùng, dần dần dịu dàng mà rõ ràng, là bóng dáng một nam nhân mặc áo giáp trắng.

Nàng ghé vào bờ, nhìn hắn không chớp mắt, đôi mắt sáng ngời, môi đỏ không nhịn được giơ lên.

Minh Dạ vươn tay, trong mắt lại lần nữa dần xuất hiện lệ ý, nhưng mà hắn vừa đụng vào nàng, dường như Tang Tửu cũng cảm nhận được, quay đầu lại mỉm cười.

Minh Dạ sửng sốt hồi lâu, cũng dịu dàng cười với nàng. Màu đỏ trong mắt hắn rút đi, trở nên sạch sẽ kiên nghị.

Trân châu hóa thành bột mịn.

Đạm Đài Tẫn nhíu mày, hắn có loại dự cảm xấu.

Vừa muốn đi đến, Bàn Nhược kiếp phù du lại bắt đầu chấn động kịch liệt, lúc này thật sự phải sụp đổ.

Đồng tử Đạm Đài Tẫn co lại, lạnh lùng nhìn về phía Minh Dạ.

Nhưng mà Minh Dạ đã không cho phép hắn ở lại Bàn Nhược kiếp phù du, ngay sau đó, đẩy Đạm Đài Tẫn ra ngoài.

Nhập Bạch Vũ vội vàng tiến lên: “Bệ hạ, ngài không sao chứ?”

Đạm Đài Tẫn lau vết máu trên mặt, vết máu này là Tô Tô để lại trên mặt hắn lúc đối phó với đạo sĩ.

Ánh mắt hắn tối tăm, nhìn Tô Tô một cái, Tô Tô thấy hắn, khó tránh khỏi có chút xấu hổ, rốt cuộc bây giờ hai người trực tiếp chạm mặt, ai đều không nhịn được nhớ tới một màn sau dải lụa kia.

Nàng cũng không phải cố ý chạm vào nơi đó của hắn, không phải là không thành công sao, nàng cũng rất ảo não, nàng lặng lẽ chắp tay sau lưng, ô uế ô uế ô uế…

Nàng lặng lẽ dịch bước chân, nửa khuôn mặt nhỏ che ở phía sau Quý sư thúc.

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng dời mắt đi, nhíu mày nhìn hai loại đồ vật đang tranh chấp trên không trung.

Lúc này, rốt cuộc thế lực của chúng không còn ngang nhau.

Ngọc kính trên không trung bỗng nhiên rách nát, đám người Tiêu Lẫm vui vẻ, cuối cùng tiên giao cũng không lựa chọn nhập ma!

Hộ Tâm Lân phát ra từng đợt ánh sáng trắng, oán khí nấn ná ở trên người giao long không cam lòng tiêu tán. Hộ Tâm Lân bay trở về trong tay Diệp Băng Thường, hai tay Diệp Băng Thường gắt gao cầm lấy Hộ Tâm Lân, nhẹ nhàng thở ra.

Câu Ngọc vui vẻ nói: “Thật sự thành công.”

Tô Tô cũng rất vui vẻ.

Viên trân châu kia, là sơ tâm của Tang Tửu, bên trong có cảnh tượng ban đầu lúc nàng yêu Minh Dạ. Nàng thích đại anh hùng che chở thiên hạ, yêu Minh Dạ chiến đấu vì bọn họ, mà không phải là tà ma.

Minh Dạ không tìm thấy Tang Tửu, đã phong ấn bản thân ở đáy sông Mạc Hà, từng lần một nhìn nàng trong hồi ức, mỗi một lần, đều phải trải qua thống khổ tê tâm phế liệt, phải chia lìa với Tang Tửu, nhưng mà lần tiếp theo, vẫn sẽ tiếp tục trải qua như vậy.

Cho đến ngày Minh Dạ chết.

Tiên giao sẽ không bao giờ hóa ma, Minh Dạ cuối cùng đã giữ gìn tín ngưỡng của Trai công chúa, dùng cơ thể hắn và xá lợi, bình định Mạc Hà.

Tô Tô nhìn nước sông sạch sẽ và thân hình Minh Dạ tiêu tán, tư vị trong lòng khó tả.

Nhập Bạch Vũ nhìn thấy một màn này, nói: “Bệ hạ, hôm nay không nên ở lại đáy sông nữa, Tị Thủy Châu sắp mất tác dụng, chúng ta cần trở về.”

Trở về?

Ánh mắt Đạm Đài Tẫn lạnh băng, hắn đã không dễ chịu, cũng sẽ không để những người này tốt hơn.

Hết chương 46!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện