Editor: Đen 

BETA: Thạch Anh

~~~

Từ việc con rối kia thì Tô Tô đã biết được tâm tư hắn thâm trầm, không xác định được có phải hắn đang thăm dò hay là thuận miệng hỏi, Tô Tô nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, ngước mắt nhìn hắn.

“Là rất lo lắng, ta sợ ta lỡ tay giết người, liên lụy đến tổ mẫu.”

Đạm Đài Tẫn nhìn nàng trong chốc lát, cô nương có đôi mắt đen trắng rõ ràng đang nhìn thẳng vào hắn, xác thật không để ý đến động tĩnh bên ngoài.

Hắn buông tay ra, hỏi Nhập Bạch Vũ đang canh giữ bên ngoài: “Đã bắt được người chưa?”

Nhập Bạch Vũ nói: “ Bẩm bệ hạ, đã bắt được.”

Đạm Đài Tẫn khẽ cong khóe miệng, ánh mắt lành lạnh.

Trong lòng Tô Tô lo sợ, trên mặt lại không dám thể hiện ra.

Đạm Đài Tẫn quay đầu nhìn nàng một cái, đi ra cửa, thẩm vấn phạm nhân.

Câu Ngọc nói: “Tiểu chủ nhân đừng hoảng hốt, có thể người bọn họ bắt được không phải là Bàng đại nhân.”

Tô Tô gật đầu.

Nàng đi loanh quanh hai vòng ở trong điện, phát hiện đúng là không thể làm cái gì được. 

Tổ mẫu đang ở trong tay Đạm Đài Tẫn, nàng không thể mạo hiểm. Nếu người bị bắt không phải Bàng Nghi Chi, nàng tùy tiện ra ngoài, ngược lại sẽ hại hắn ta.

Cuối cùng Tô Tô vẫn trở về điện Thừa Càn, đắp chăn lại khẽ chợp mắt.

Khoảng một canh giờ sau, trong không khí truyền đến mùi máu tươi nồng nặc.

Nàng bỗng mở to đôi mắt, phát hiện có người đang đứng ở bên cạnh.

Đối diện với đôi mắt đen nhánh của Đàm Đại Tẫn, hắn nhìn nàng chăm chú, trên tay đều là máu tươi.

Hắn nói: “Ngươi ngủ có vẻ thật yên ổn, không có chút lo lắng nào?”

Tô Tô thấy được trong mắt hắn là hưng phấn, đến trên góc áo cũng dính máu.

Hắn muốn đưa tay chạm vào mặt nàng, mỉm cười nói: “Có muốn biết người kia đã nói những gì không?”

Tô Tô ngồi dậy, hất bay tay hắn: “Người không thể rửa sạch tay mới trở lại sao?”

Đạm Đài Tẫn ngẩn người.

Tô Tô đứng dậy, không tiếp hắn, đi đến cửa đại điện, nói với thái giám: “Đi lấy một chậu nước đến đây.”

Thái giám không đoán được thân phận của nàng, thấy bệ hạ cũng không nói gì, đành phải vội đi làm.

Trong chốc lát, một chậu nước được bưng tới.

Tô Tô vắt khô khăn ướt, nói với Đạm Đài Tẫn: “Tay.”

Hắn mím môi nhìn nàng, Tô Tô thấy trong mắt hắn có vài phần nghi hoặc. Nàng cũng không muốn phí lời, mặc kệ máu tươi trên tay hắn, tinh tế lau thật sạch sẽ.

Mặt Đạm Đài Tẫn tràn ngập sát ý biến thành mờ mịt, nhìn một đầu tóc đen của nàng, hô hấp chậm lại.

Cô nương rất chăm chú, lau khô vết máu trên tay hắn, rồi lấy tay hắn đặt vào chậu nước.

Ngày đông ngâm tay trong nước ấm như thế này thật sự rất thoải mái.

Nàng rũ hai hàng mi dài, bất mãn nói: “Đừng có lấy cái tay dính đầy máu chạm vào người khác, thật không lịch sự, người ta sẽ không vui.”

Ngón tay Đạm Đài Tẫn hơi rụt lại.

Tô Tô cười lạnh trong lòng, hiện tại biết xấu hổ rồi? Nhưng không biểu hiện lên trên mặt, Tô Tô dùng một cái khăn sạch lau khô tay hắn.

Nâng đôi mắt lên, hỏi hắn: “Vừa rồi ngươi muốn nói với ta cái gì?”

Đạm Đài Tẫn rút tay về: “Không có gì.”

“À, vậy ta đi ngủ.” Một lần nữa nàng lại đắp chăn lên, chỉ lộ mỗi gương mặt nhỏ ra bên ngoài.

Một lúc sau, nàng mở to mắt, hỏi: “Ngày mai ta có thể đi thăm tổ mẫu không?”

Đôi mắt to long lanh nước, làm Đạm Đài Tẫn nghĩ đến con thỏ trắng lúc chạng vạng kia.

Hai chữ “Có thể” đã ở giữa môi, trong lòng hắn căng thẳng, khi nghĩ đến tầng tầng lớp lớp thủ đoạn của nàng, hắn lại nói: “Khi nào nghe lời thì khi đó mới được đi.”

Nàng mếu máo, xoay lưng về phía hắn.

Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm cái ót của nàng, ngơ ngác liếc nhìn tay của mình.

Tô Tô hiếm khi mới có thái độ tốt với hắn, hắn theo bản năng muốn suy nghĩ về âm mưu mới, nhưng sau hồi lâu suy nghĩ, chỉ nhớ rõ cảm giác đầu ngón tay nhỏ mềm ấm.

Tẩm điện lập tức yên tĩnh lại.

Tô Tô thở phào trong lòng, diễn xong một vở kịch, nàng không dám xem biểu tình của Đạm Đài Tẫn.

Nàng hỏi Câu Ngọc: “Máu trên người hắn không phải là của Bàng đại nhân chứ?”

Câu Ngọc nói: “Chủ nhân, ta cảm thấy hắn lừa ngươi.”

Tô Tô: “Ta cũng thấy vậy, may mà ta phản ứng nhanh, vừa nãy không bị lộ chứ?”

Câu Ngọc: “Không có, rất tự nhiên, không có một chút lo lắng tò mò nào.”

Tô Tô: “Vậy là tốt rồi.”

Câu Ngọc dừng một chút, chậm rì rì nói: “Ta có cảm giác, vừa rồi hắn rất vui vẻ.”

Tô Tô không hé răng, khóe miệng hơi cong.

Nàng nắm chặt Diệt hồn châu lệ, độ ấm của châu lệ ngày càng nóng khiến cho nàng suýt chút nữa bị phỏng.

Sau nửa đêm Tô Tô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sáng hôm sau, nàng cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, mở to mắt ra lại phát hiện trong điện trống rỗng, Đạm Đài Tẫn đã đi ra ngoài.

Cảm giác vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.

Lão hổ không biết đã chạy đi đâu rồi, Tô Tô đi ra ngoài, vũ cơ áo vàng với vũ cơ áo xanh đột nhiên xuất hiện ở trong điện Thừa Càn.

Vũ cơ áo vàng sắc mặt tái nhợt, vũ cơ áo xanh đỡ “Nàng ta”.

Cảnh tượng quen thuộc làm cho tinh thần Tô Tô trở nên tỉnh táo, nàng đè thấp giọng nói: “Bàng đại nhân!”

Vũ cơ áo vàng ngẩng đầu, quả nhiên là Bàng Nghi Chi.

Váy của vũ cơ quyến rũ hơn cung nữ rất nhiều, Tô Tô cảm giác được Bàng Nghi Chi đang ảo não. Hắn ta nhìn hai mắt của Tô Tô, quay đầu đi, lỗ tai đỏ rực.

Người đang ở bên cạnh đỡ lấy hắn ta là “nữ tử áo xanh” nói: “Diệp tam tiểu thư, không dọa đến ngươi chứ?”

Nàng ta phát ra tiếng nói trầm thấp, hiển nhiên là một người đàn ông.

Chẳng qua người này hóa trang thành công hơn Bàng đại nhân nhiều, thoạt nhìn dáng người thật lả lướt hấp dẫn.

Tô Tô nghĩ thầm, người này hẳn là tiềm long vệ trong miệng Bàng Nghi Chi.

Ám vệ như thế này rất khó bồi dưỡng, hầu hết trong người bọn họ sẽ bị nhiễm độc, tiềm long vệ trước mắt đại khái có thể dùng thuật dịch dung.

Bọn họ bí mật tiến vào đây, thực lực của tiềm long vệ quả nhiên không thể khinh thường.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Tô ảm đạm. Nếu Tiêu Lẫm còn sống, trong tay còn có tiềm long vệ, y nhất định có thể đánh bại Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô nói: “Sao các người lại ở chỗ này? Tôi hôm qua trong cung có thích khách, Đạm Đài Tẫn có phát hiện ra hai người không?”

Bàng Nghi Chi ý thức được đây không phải là thời điểm để xấu hổ, mở miệng nói: “Ta cũng không biết vì sao Đạm Đài Tẫn biết chúng ta ở trong cung. Chu quốc có rất nhiều vũ cơ, theo lý tiềm long vệ sẽ không bị phát hiện mới đúng. Cũng may lúc trước Quý đạo trưởng cho chúng ta một cái Linh Khí, có thể che dấu hơi thở.”

Hắn ta mở tay ra, trong tay là một cái vòng bạc xinh đẹp.

Khó trách, bọn họ có thể ẩn thân trong chốc lát, cũng là dựa vào cái này mới không bị phát hiện.

“Ngươi bị thương sao?” Tô Tô hỏi Bàng Nghi Chi.

Bàng Nghi Chi lắc đầu, biểu tình có vài phần trầm thấp với nghiêm túc: “Tiềm long vệ khác bị phát hiện, hiện tại trong cung phòng thủ kiên cố, chúng ta không thể thoát ra được.”

Thì ra vết máu trên người Đạm Đài Tẫn vào tối hôm qua là của một tiềm long vệ khác.

Ám vệ rất trung thành, bọn họ sẽ không có khả năng bán đứng Bàng đại nhân. Có vòng bạc, Bàng đại nhân tạm thời sẽ không bị phát hiện, nhưng mà muốn rời đi là một vấn đề lớn.

Bàng Nghi Chi nói: “Trước khi vào đây chúng ta đã bàn tốt kế hoạch với những tiềm long vệ khác, nếu năm ngày sau không thể ra ngoài, bọn họ sẽ nghĩ cách cứu chúng ta, chỉ cần khi đó phòng thủ của Chu quốc nới lỏng một chút, chúng ta có thể nghĩ cách thoát ra ngoài. Diệp tam tiểu thư, chúng ta muốn ngươi trợ giúp.”  

“Các ngươi không sợ ta sẽ nói ra?”

Bàng Nghi Chi ngẩn người, thấp giọng nói: “Ta biết ngươi sẽ không làm vậy.”

Không chỉ có hắn ta biết, Quý sư thúc, Tuyên vương đã chết cũng biết, cho nên đến lúc đường cùng này bọn họ mới có thể tìm Tô Tô xin giúp đỡ.

Tô Tô kinh ngạc không ngờ bọn họ lại tín nhiệm mình như vậy, trong lòng có chút ấm áp.

Nàng hỏi: “Cách năm ngày đó là còn mấy ngày nữa?”

Bàng Nghi Chi nói: “Ba ngày.”

Tô Tô nghĩ nghĩ: “Được, vào giờ này ba ngày sau, ta sẽ nghĩ cách làm cho điện Thừa Càn hỗn loạn, đến lúc đó các Dạ ảnh vệ đang canh giữ cũng sẽ chạy tới, các ngươi có thể tránh các cung nữ thị vệ bình thường đi.”

Nam tử áo xanh nói: “Không thành vấn đề, cảm ơn cô nương.”

Tô Tô nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được mà hỏi Bàng Nghi Chi: ”Diệp Băng Thường đã đồng ý đi với các ngươi rồi sao?”

Bàng Nghi Chi sửng sốt, gật gật đầu: “Nàng ấy đáp ứng rồi,nhưng tình huống lần này, mọi nơi trong cung đều đề phòng nghiêm ngặt, chúng ta không có cách nào mang nàng ấy đi.”

Tô Tô không nghĩ tới Diệp Băng Thường sẽ đồng ý, nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ là mình nghĩ xấu cho người ta rồi sao?

“Khoảng thời gian này Bàng đại nhân ở trong cung nhớ cẩn thận.”

Tô Tô mở cửa sổ, vòng bạc chợt lóe, nam tử áo xanh mang theo Bàng Nghi Chi rời đi.

Bàng Nghi Chi không nhịn được quay đầu lại nhìn, nam tử áo xanh: “Đại nhân?”

Bàng Nghi Chi lắc đầu: “Không có gì.”

Hắn ta vốn dĩ muốn hỏi rất nhiều thứ, ví dụ như vì sao Tô Tô lại ở lại điện Thừa Càn, Đạm Đài Tẫn có đối xử tốt với nàng không?

Nhưng thân phận của hắn ta không cho phép hắn ta làm như vậy.

Hắn ta gây ra chuyện này, thậm chí còn phải nhờ một cô nương yếu đuối giúp đỡ.

Trong lòng Bàng Nghi Chi dâng lên một cảm giác khổ sở không thể giải thích.

Nghĩ đến Diệp Băng Thường nhu nhược đáng thương, hắn ta khẽ cắn răng, không liên quan, có cơ hội bọn họ sẽ quay lại. Mặc kệ là đại tiểu thư hay là Tam tiểu thư Diệp gia, tất cả đều có thể rời khỏi.

Nhìn thấy Bàng Nghi Chi, Tô Tô đã hiểu ra, tối hôm qua quả nhiên Đạm Đài Tẫn đã lừa mình.

Theo lời Bàng Nghi Chi, đúng là hai ngày nay trong cung canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, đôi khi Tô Tô vẫn đi ra ngoài, Câu Ngọc luôn báo cho nàng biết những chỗ có người đang ẩn nấp.

“Sau mái hiên có một đám người cầm cung, tiểu chủ nhân cũng đã thấy cái cung tiễn này, là cái cung tiễn lần trước làm người hôn mê.”

Tô Tô nói: “Là Nhược Thủy?”

“Đúng vậy.”

Lần trước Tô Tô là bị Nhược Thủy bắn vào bả vai mới mất đi ý thức trúng thuật con rối.

Di Nguyệt tộc quả nhiên là am hiểm vũ khí và độc dược, Thượng Cổ Thần tộc đã sở hữu Nhược Thủy mấy vạn năm, trước nay đều không nghĩ sẽ dùng tới Nhược Thủy.

Nhưng mà khi Nhược Thủy theo thời gian tới những đời sau, phàm nhân chỉ dùng ngàn năm đã học được cách dùng Nhược Thủy để làm vũ khí, gánh chịu thuật con rối.

May mà trong tay Đạm Đài Tẫn cũng không có nhiều Nhược Thủy, bằng không hậu quả khó lường.

Tô Tô xoay vài vòng, phát hiện tình cảnh của bọn người Bàng Nghi Chi quả nhiên là không ổn.

Đạm Đài Tẫn là dạng người tóm được ai là sẽ giết ngay lập tức, bọn họ kinh động hắn, Đạm Đài Tẫn không tìm được người sẽ không bỏ qua.

Bọn người Bàng Nghi Chi chỉ có thể vội vàng ẩn nấp, cũng vì có nguyên nhân.

Trong cung xảy ra một chuyện.

Nghe nói Bát hoàng tửu của Chu quốc không chết.

Người dân bắt đầu ủng hộ Bát hoàng tử soán ngôi.

Ngôi vị của Đạm Đài Tẫn đang có nguy cơ bị lật đổ, ở Đại Hà trong mười bốn năm, ít có người phục hắn. Xuất hiện Bát hoàng tử đã khiến cho nhân gian xoay chuyển, chẳng qua bởi vì thủ đoạn độc ác của hắn, không có nhiều người dám xen vào.

Nhưng sự tồn tại của Bát Hoàng tử chính là một tai họa ngầm.

Những ngày này Đạm Đài Tẫn không chỉ muốn đi bắt bọn người Bàng Nghi Chi, còn lục soát tìm cho bằng được Bát hoàng tử để trừ khử.

Hắn thường khuya mới trở về, khi đó Tô Tô đã ngủ từ lâu rồi.

Nói là đến làm nô tì cho hắn, nhưng là Tô Tô một việc cũng chưa làm, hắn vẫn không nói gì.

Hai ngày nay Tô Tô vẫn luôn tự hỏi một vấn đề, ở buổi tối ngày thứ ba nên làm cái gì để dụ Dạ ảnh vệ lại đây.

Không cho nàng suy nghĩ quá lâu, đã đến ngày thứ ba.

Chân trời cũng chỉ còn sót lại vài tia sáng.

Tô Tô vén áo lên, đi về hướng Ngự Thiện Phòng.

Câu Ngọc nghi hoặc hỏi: “Tiểu chủ nhân muốn làm gì thế?”

Tô Tô cười cười, trả lời nó: “Đi nấu cơm cho Đạm Đài Tẫn.”

“Người sẽ nấu cơm?”

Tô Tô lắc đầu.

“Vậy người…”

“Chính là bởi vì không cho nên mới phải cho hắn ăn.”

“Lỡ như hắn không chịu ăn thì sao?”

Tô Tô lấy Diệt hồn châu lệ ra.

Châu lệ trở nên sáng vô cùng, bên trong như là có nước đang di chuyển, dường như có thêm một ít sức mạnh nó có thể biến thành chín cái đinh.

Câu Ngọc khiếp sợ nhìn nó: “Từ khi nào mà nó lại biến thành thế này?”

Tô Tô nói: “Tối mấy ngày trước.”

Câu Ngọc nhớ lại đêm đó đã xảy ra chuyện gì, hình như tiểu chủ nhân lau máu trên tay Đạm Đài Tẫn. Nó chú ý, mấy ngày nay khi trở về, trên người Đạm Đài Tẫn không có vết máu.

Nhịp tim của nó mơ hồ tăng nhanh hơn.

Tô Tô cầm một quả ớt cay lên, nói: “Cho nên, hắn sẽ ăn.”

Đạm Đài Tẫn ở trong chiêu điện để cho lão đạo sĩ tìm hành tung của Bát hoàng tử, nhớ tới gì đó, nhàn nhạt hỏi lão thái giám.

“Nàng, người đâu?”

Đã nhiều ngày hắn sai người giám thị cô nương ở điện Thừa Càn kia, không quản thúc nàng, lại trước sau chờ đợi nàng phản bội rời đi, thường thường sẽ cho người báo cáo hành tung của nàng.

“Cô nương đi Ngự Thiện Phòng.” Lão thái giám trả lời.

“Đi đến nơi đó làm gì?”

Lão thái giám dừng một chút, không xác định nói: “Giống như… là đi làm bữa tối cho bệ hạ.”

Đạm Đài Tẫn cho rằng mình nghe lẫm, bỗng nhiên quay đầu lại, nói: “Ngươi nói cái gì?”

Lão thái giám nhìn không ra cảm xúc của bệ hạ, bất an mà lặp lại một lần nữa.

Hết chương 61!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện