Chap 93: CỘNG SINH
Tiếng ve kêu râm ran, Tô Tô cùng Diêu Quang đến trấn Ninh Hạc.
Trấn Ninh Hạc màn đêm vừa xuống đã có tiếng nữ tử khóc nỉ non, mấy ngày trước những bắt yêu sư đến trấn đều chết tại đây cả.
Chuyện đau lòng nhất chính là toàn bộ hài nhi trong trấn đều mất tích.
Tô Tô nhìn đại môn màu son trước mặt có để tấm biển ghi chữ "Trương phủ", nàng đưa tay gõ, một gã sai vặt thò đầu ra, cảnh giác hỏi: "Các ngươi tìm ai?"
Tô Tô cùng Diêu Quang đã hóa thành bộ dạng của nữ tử bình thường, nói: "Ta cùng sư tỷ là bắt yêu sư nghe nói trên trấn không yên ổn, Trương viên ngoại phu nhân sắp lâm bồn, chúng ta có thể giúp bà ấy."
Gã sai vặt mất kiên nhẫn nói: "Muốn lừa đảo thì đến chỗ khác, chỗ ta không tiếp!"
Hai cô nương nhìn qua trông chân yếu tay mềm, một người giữa mày có chu sa như lửa, người còn lại cầm chuôi kiếm nhìn qua không đỡ nổi một kích, bắt yêu cái gì, tìm lang quân lấy chồng còn được hơn.
Trương viên ngoại là người thân cận với mấy người có tiền trong trấn nhất, cũng bởi vậy mà giả danh lừa bịp không ít người.
Diêu Quang tức giận nói: "Ngươi thì biết gì mà nói, ta và sư muội nhìn thấy chỗ ở của ngươi ngập tràn yêu khí, nếu không phải có yêu ma thì cũng không đến lượt người ta phải để mắt tới đâu, vừa mới tới cửa đã bị ngươi nói là lừa đảo!"
Đáp lại nàng, gã sai vặt "phanh" một tiếng rồi đóng cửa lại.
Kết quả là hắn vừa quay đầu lại thì phát hiện nữ tử gõ cửa vừa nãy đang đứng dưới gốc cây quế trước viện tử, nhìn hắn dịu dàng cười một tiếng: "Chí ít thì tiểu ca nên đi thông báo cho chủ nhà một chút nhỉ?"
"Ngươi... ngươi vào bằng cách nào?" Hắn rõ ràng đã đem cửa khóa cực kì chặt chẽ, song nữ tử này khi không tự nhiên xuất hiện, những "đại sư" mà phu nhân mời lúc trước đều không làm được đến mức này, gã sai vặt lập tức hiểu được, nữ tử trước mắt này có bản lĩnh thật sự.
Thái độ của hắn lập tức trở nên cung kính, không còn vẻ xem thường như trước.
"Tiểu nhân có mắt không tròng, mong tiên tử tha lỗi." Gã sai vặt mang trên mặt mấy phần do dự, nói, "Không dối gạt gì tiên tử, phủ thượng hai ngày trước có hai vị bắt yêu sư đến nên giờ không cần thêm bắt yêu sư nữa. Hai vị tiên trưởng đó đạo pháp rất lợi hại, phu nhân bảo làm khách quý, sớm đã nói rằng tiểu nhân đừng tiếp tục cho thêm bắt yêu sư đến nữa, khiến cho hai vị tiên trưởng kia không vui."
"Vậy thì nếu đã quấy rầy, ta cùng sư tỷ liền cáo từ."
Vừa nói, Diêu Quang cũng xuất hiện bên cạnh Tô Tô, nàng nghe thấy gã sai vặt nói như vây, rất thất vọng: "Sư muội, chúng ta đi sao?"
Tô Tô gật đầu.
Theo lời Diêu Quang nói, toàn bộ trấn chỉ có phủ đệ của Trương viên ngoại là cổ quái nhất, lại thêm trong trấn nhiều lần có hài nhi mất tích, Trương phu nhân lại sắp lâm bồn, nếu chờ ở Trương phủ, nhất định sẽ thu hoạch lớn.
Nàng ta vội vã muốn cứu Công Dã Tịch Vô, khó tránh khỏi tâm tính nóng vội. Trương phủ là nơi các nàng có khả năng tìm thấy lệnh bài Ma Vực nhất.
Tô Tô nghĩ thầm: Không vào Trương phủ cũng không sao, có thể ở xung quanh ôm cây đợi thỏ.
Hai người vừa muốn rời khỏi, Tô Tô chợt nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu, một nam hài bảy tám tuổi từ trên nóc nhà ngã xuống.
Nàng vội vàng phi thân, khó khăn lắm mới tiếp được đứa bé đang rơi xuống.
Mấy tôi tớ ở phía dưới hoảng hốt vội nói: "Thiếu gia!"
Diêu Quang chạy tới: "Tô Tô!"
Tô Tô đặt đứa trẻ xuống, đứa trẻ tựa hồ bị dọa, một mực không nói chuyện, nó chỉ nhìn về phía nóc nhà rất lâu, đôi mắt đen lúng liếng không động đậy nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Tô Tô lần theo ánh mắt của nó nhìn sang, nơi đó không có gì cả, Tô Tô hỏi: "Ngươi đang nhìn gì thế?"
Nam hài lẩm bẩm nói: "Mèo, mèo của ta."
"Mèo?" Diêu Quang nói, "Chỗ nào có mèo?"
Nàng và Tô Tô liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương có thế thấy mấy phần tin tức khác, Trương phủ này quả thật có gì đó rất quái lạ.
Ngay lúc này, một đoàn người vội vã chạy tới.
Cầm đầu là một người bụng to, trên người đeo vàng bạc, nàng ta nghe thấy bên ngoài kêu thiếu gia cẩn thận, vội vàng đỡ bụng chạy tới.
"Phương Thăng, con ta, con không sao chứ?"
Trương Phương Thăng rúc vào ngực Trương phu nhân, lộ ra một đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Tô và Diêu Quang.
Trương phu nhân lúc này mới nhận ra trong nhà có thêm hai nữ tử xa lạ: "Các ngươi là?"
Ánh mắt Tô Tô lại rơi vào hai người đứng sau lưng Trương phu nhân.
Hai đạo sĩ mặc lam phục cá xăm.
Tên hơi béo kia bên hông có hồ lô rượu, chắc chắn là Tàng Hải. Một tên khác cao ráo thanh thú lại trông kiêu ngạo, không chớp mắt nhìn nàng.
Thấy nàng nhìn mình, thiếu niên rủ xuống ánh mắt, vẫn là bộ dáng không quá vui vẻ giống trước lúc biệt li.
Tô Tô chớp mắt một cái cũng nhận ra hắn là ai.
Thật đúng là... oan gia ngõ hẹp.
Các nàng vậy mà ở một cái trấn nhỏ dưới nhân gian lại gặp được Tàng Hải cùng Đạm Đài Tẫn cũng đang che đậy dung mạo.
Trương phu nhân nghe hết chân tướng sự việc, vội vàng cảm tạ Tô Tô: "Đa tạ tiên tử đã cứu Phương Thăng nhà ta."
Tàng Hải trông thấy Tô Tô cùng Diêu Quang, cười ha hả chào hỏi: "Lê sư muôi, Diêu Quang sư muội, thật là khéo."
Diêu Quang lầm bầm: "Còn không phải sao."
Lại còn đi trước các nàng một bước vào Trương phủ.
Trương phu nhân cười nói: "Ra là mấy vị tiên trưởng đã biết nhau từ trước, chuyện này không thể tốt hơn."
Nàng ta khách khí cung kính khẩn cầu Tô Tô cùng Diêu Quang ở lại.
Theo Trương phu nhân, Đạm Đài Tẫn cùng Tàng Hải đều là người có bản lĩnh, bọn họ lại là đồng tông, chắc chắn cũng rất lợi hại. Nàng ta lại sắp lâm bồn, nếu không phải sợ đắc tội với Đạm Đài Tẫn cùng Tàng Hải, Trương phu nhân hận không thể mời cả đám đạo sĩ ở lại phủ thượng.
Tô Tô nhìn Diêu Quang: "Sư tỷ, chúng ta ở lại không?"
Diêu Quang nói: "Đương nhiên."
Tô Tô gặp Đạm Đài Tẫn, mặc dù trong lòng có mấy phần khó chịu, nhưng trước mắt chuyện của đại sư huynh là quan trọng nhất, nàng không phản đối nữa.
Trương phủ được xây rất tao nhã khang trang, khúc kính thông u.
Trương phu nhân để Tô Tô cùng Diêu Quang nghỉ ngơi tại chỗ cách viện tử của mình không xa, ngay sát vách chỗ của Đạm Đài Tẫn và Tàng Hải.
Tàng Hải nhỏ giọng nói với thiếu niên bên cạnh: "Sư đệ, các nàng đoán chừng cũng đang tìm lệnh bài đi Ma Vực."
"Ừ."
Đạm Đài Tẫn bộ dáng lãnh đạm, vuốt ve bên hông một khối ngọc bội.
"Trấn Ninh Hạc có gì đó rất quái lạ, chúng ta phải đi nhắc nhở hai sư muội một chút." Tàng Hải lấy hồ lô ra, uống hai ngụm, lau miệng nói: "Sư đệ, đệ đi nói hay là ta đi nói?"
Đạm Đài Tẫn nắm chặt ngọc bội trong tay, một lúc lâu, hắn nhắc nhở Tàng Hải: "Huynh phải đi xem mai rùa bói toán ở từ đường Trương gia."
Tàng Hải vỗ trán một cái, đang say khướt đột nhiên tỉnh táo lại: "Đúng đúng đúng, ta sao lại có thể quên mất nhỉ, mai rùa còn chưa cho chúng ta chỉ thị, Cửu Mân đệ đi nhắc nhở cho hai vị sư muội, sư huynh đi một lát sẽ trở lại."
Đạm Đài Tẫn nói: "Được."
Sau khi Tàng Hải rời đi, Đạm Đài Tẫn mím mím môi, đến trước cửa phòng Tô Tô.
Hắn vừa giơ tay lên lại bỏ xuống.
Đạm Đài Tẫn biết năm trăm năm trước, Tô Tô đâm đinh Diệt Hồn vào tim mình nhất định là có mục đích. Hắn từ nhỏ căn cốt đã kém, thế nhưng từ ngày nàng nhảy xuống thành lâu, hắn thoát thai hoán cốt, dù là Tiêu Dao tông Tiêu Dao kiếm pháp hay bá đạo Lăng Lệ đao pháp, hắn đều có thể học được.
Nàng có nói "Thần tủy" đổi lấy "Tà cốt", hắn dùng rất nhiều năm ở Minh giới để hiểu được nó.
Quá nhẫn tâm mà, hắn trào phúng cười.
Đưa tay gõ gõ cánh cửa.
Từ lúc hắn đứng ở ngoài thì Tô Tô đã phát giác ra, nàng ngồi, mở to mắt. Hắn không gõ cửa, Tô Tô cũng không phát ra một tiếng động.
Ngay lúc nàng cho rằng hắn đã rời đi, cửa bị gõ vang.
Tô Tô dừng một chút, mở cửa, hỏi hắn: "Chuyện gì?"
Thiếu niên ánh mắt lãnh đạm: "Sư huynh bảo ta báo cho các ngươi một tiếng, trấn Ninh Hạc có gì đó rất quái lạ."
Tô Tô nhìn gương mặt lạnh lẽo cứng nhắc của hắn, nói: "Đa ta sư huynh của ngươi."
Nàng đang muốn đóng cửa, thiếu niên một tay chặn lại.
Hai người đối mặt một lát, người trước mắt thiếu nữ muốn nói gì đó, Đạm Đài Tẫn chậm rãi nói: "Ta cùng Tàng Hải đến trấn Ninh Hạc đã tám ngày, một nửa hài nhi của trấn đều vào nửa tháng trước mất tích, không ai điều tra được nguyên nhân, có nhà còn chưa nhìn thấy mặt mũi đứa bé thế nào đã đem bỏ đi."
Thấy thiếu nữ chăm chú nghe hắn nói chuyện, ngón tay chống trên cửa cuộn tròn lại, hắn nói tiếp: "Trương phu nhân sẽ lâm bồn trong mấy ngày tới, Tàng Hải để ta nói với ngươi, ở ngọn núi phía sau phủ thượng có một tụ Ma trận, đứa bé của Trương phu nhân đại khái sẽ sinh vào giờ âm đêm mai. Trương phủ yêu khí dày đặc, Trương phu nhân hàng đêm gặp ác mộng, yêu ma tất nhiên sẽ động thủ vào lúc bà ấy lâm bồn."
Tô Tô nhìn hắn, nhẹ nói: "Thay ta và sư tỷ cảm ơn Tàng Hải."
Hắn không biểu hiện gì, gật đầu.
Nắng hè ấm áp chiếu dài cái bóng của thiếu niên, sau năm trăm năm, lần đầu tiên có thể nói chuyện bình tĩnh như vậy, hai người ai cũng không đề cập tới quá khứ.
Một người muốn cứu sư huynh, một người muốn tìm sư tôn, hiếm hoi có cùng một mục đích.
Tô Tô chú ý tới, không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu mặc bạch y.
Y phục tôn lên dáng người cao gầy của hắn, Đạm Đài Tẫn giống như chỉ thuận miệng nói: "Lê Tô Tô, đã đều muốn đi Ma Vực, ta..."
Tô Tô lắc đầu: "Không cần."
Nàng không đợi hắn nói xong. Tô Tô biết hắn muốn nói gì, thế nhưng nàng và sư tỷ có con đường riêng của bọn họ, Đạm Đài Tẫn cùng Tàng Hải cũng có con đường riêng của mình.
Năm trăm năm, Đạm Đài Tẫn mãi cũng không rõ, có nhiều thứ chôn giấu ở trong lòng âm thầm lớn dần, khó để vượt qua nó, không thể coi nhẹ nó.
Tô Tô vừa nói xong, hắn cắn răng nhìn nàng.
Tô Tô phải chốt cửa, thiếu niên đột nhiên nắm lấy cánh tay của nàng. Một khắc này Đạm Đài Tẫn có rất nhiều lời muốn hỏi, nàng chán ghét ta như vậy sao, biết rõ ta có thể giúp nàng, nàng lại một lần cũng không chịu đồng ý? Rõ ràng... Rõ ràng nàng cũng mềm lòng đối với ta không phải sao?
Thế nhưng trước cánh cửa, đối mặt với đôi mắt quật cường của thiếu nữa, hắn nhớ tới trước đây rất lâu, hắn đã học được từ người khác một chút cách sống chung với người khác.
Bọn họ yêu hận, nhượng bộ, cùng lựa chọn.
Nàng, quả là một người dối trá.
Hắn ở sông Lệ Quỷ vô số ngày đêm đã sớm tưởng tượng rất nhiều lần, lúc gặp nhau nàng thích người như thế nào, chán ghét cách nói chuyện như thế nào.
Vậy mà Tô Tô nhìn thiếu niên trước mặt bằng ánh mặt lạnh lùng đến nỗi khiến người khác không cách nào bắt giữ.
Lông mi dài của thiếu niên run rẩy, hắn nâng mắt lên, lộ ra vẻ thanh khiết cực độ. Đôi môi đỏ của hắn mở miệng cười: "Chuyện xưa như khói như mây, Lê Tô Tô, đã năm trăm năm rồi, ngươi sẽ không nghĩ rằng ta vẫn nhớ kỹ những ân oán kia chứ? Tu chân một đường, đã muốn trường sinh thì phải bỏ qua phàm trần. Ngươi muốn cứu người, ta không phải là không. Yêu Hoàng thực lực sâu không lường được, Ma Vực nguy nan trùng điệp, ta và Tàng Hải chỉ muốn tìm sư tôn về, ngươi có Thượng phẩm Tiên khí, máu của ta có thể khắc chế yêu ma, muốn còn sống trở về, tốt nhất nên đồng hành cùng nhau. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không dây dưa với ngươi."
Thái độ hắn thản nhiên, thậm chí còn mỉm cười, đều không thấy một chút dối trá trong đó.
Tô Tô biết, Đạm Đài Tẫn nói thật.
Nàng có Trọng Vũ cầm, thế nhưng thực lực trước mắt không đủ, sử dụng Trọng Vũ cầm sẽ bị phản phệ. Mà Đạm Đài Tẫn từ khi sinh ra, máu đã có thể khắc chế yêu ma, năm đó Hoa Đào yêu có Khuynh Thế Hoa cường đại như vây, một giọt máu liền có thể làm khô héo một nhánh đào.
Nếu thật sự muốn đi Ma Vực, Đạm Đài Tẫn so với Tô Tô và Diêu Quang thì dễ dàng hơn cả.
Thế nhưng... hắn đã thật sự quên Diệp Tịch Vụ rồi sao?
Năm trăm năm trước giọng nói của nàng, dáng điệu của nàng, nụ cười của nàng, hận của nàng, tuyệt vọng của nàng...
Tô Tô ngước mắt, bất động quan sát hắn, thật sự không thể nhìn ra vẻ điên cuồng bướng bỉnh trên khuôn mặt này. Thiếu niên trường thân ngọc lập, đôi mắt cong dài mang theo chút khiêm tốn gần gũi.
Tô Tô biết rõ, nàng vì tự đại nên đã nợ Tiêu Lẫm một mạng, bất luận như thế nào cũng không thể để năm trăm năm sau giẫm lên vết xe đổ, để Công Dã Tịch Vô xảy ra chuyện.
"Được, ta đồng ý với ngươi." Ngập ngừng một chút, Tô Tô nói, "Sau khi ra khỏi Ma Vực, ta và ngươi không liên quan gì nữa."
Khóe miệng nhỏ bé của hắn cong xuống một đường mơ hồ, nói: "Đương nhiên."
Tô Tô gật gật đầu, không nhìn hắn nữa, khép cửa phòng lại.
Đạm Đài Tẫn thu tay lại, một mình đến một nơi thật xa, cắn cánh môi, gắt gao đè lên chỗ đau đớn vì đinh Diệt Hồn, cười khẽ một tiếng.
Đuôi mắt hắn nhàn nhạt đỏ ửng, ngón tay xoa xoa lấy thái dương.
Nàng sao có thể thật sự cho rằng... có thể không liên quan tới nhau nữa.
Thật là khó chịu, ta buông tha cho nàng, vậy ai sẽ cứu ta đây?