"Ninh đại nhân đoán không sai."

Phạm Dục đối mặt với Ninh Vi, chẳng hiểu sao lại tỏ ra kính trọng hơn những người khác mấy phần.

Gã là người của Ma Tôn, không cần phải tỏ thái độ gì với tu sĩ chính đạo, nhưng Ninh Vi thì khác.

Đây là Ninh đại nhân được Ma Tôn công nhận!

"Trạc Uyên đến từ khi nào?"

Ninh Vân Phồn nhìn quanh Vân Thần tiên sơn, cảm thấy bị một Ma Tôn "chào mừng về nhà" rất là quỷ dị.

Trần Thu Trì nói:

"Tối qua tới rồi, Tố Dư sư muội đang tiếp đón hắn."

Ninh Vân Phồn nhìn Trần Thu Trì, ánh mắt phức tạp.

Để Đoàn Tố Dư tiếp đón, vậy còn tính là tiếp đón không? Trần Thu Trì biết ông đang nghĩ gì, giải thích:

"Thì tại ta nghĩ là Tố Dư sư muội có quan hệ huyết thống gần hơn với Ma Tôn nha."

Huyết mạch bán ma vẫn gần với ma hơn huyết mạch nhân tộc.

Vân Thần Tông làm việc có lý có cứ, chẳng qua lý lẽ này toàn do ngụy biện mà ra.

"Vậy Diệp sư thúc đâu?"

Lục Du Bạch tò mò hỏi.

Trần Thu Trì ngừng một chút:

"Tố Dư sư muội nói buổi tối ba người quá chật chội, đuổi nàng về rồi."

Mọi người: "...?"

Ninh Vân Phồn thở dài, đi về phía Hàn Vân Điện.

"Những người khác nghỉ ngơi đi, ta và Vi Vi đi gặp Ma tôn Trạc Uyên."

Không biết Trạc Uyên đến nhân giới có thông báo cho tiên môn không, hay là vượt biên trái phép sang chỗ ông.

Vốn dĩ trên núi nhà bọn họ đã có ma khí, tiên khí hỗn tạp, tổ tiên có ma có tiên, hiện tại cũng có tiên có ma.

Ngày ngày gần gũi với ma tộc như vậy, nhỡ xảy ra chuyện thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Truyền ra ngoài, Vân Thần Tông sẽ thành lâu đài của Maleficent chính hiệu mất thôi.

"Vậy sư tỷ à, bọn ta đi trước nhé?"

Sở Anh chào tạm biệt Ninh Vi, mấy đệ tử thân truyền bên cạnh đều nhìn về phía nàng.

"Đi đi."

Ninh Vi cười vẫy tay, đội lại mũ rộng vành của Huyễn Nguyệt Tông đi về hướng Hàn Vân Điện.

Phạm Dục chân thành nói:

"Ninh đại nhân không cần che giấu, bọn ta đều biết thân thể ngài dễ nứt."

Động tác của Ninh Vi khựng lại, bắt đầu tự sám hối.

Nàng lại cởi mở không chút giấu giếm với ma tộc đến mức này à?

Che che đậy đậy trước mặt tu sĩ chính đạo lâu rồi, suýt nữa quên mất đám ma tộc này đã từng thấy bộ dạng khắp người đầy vết rạn của nàng, quả nhiên khó lường nhất vẫn là lòng người.

Ninh Vi bỏ mũ rộng vành xuống hỏi:

"Ma tôn nhà các ngươi đến Vân Thần Tông làm gì?"

Phạm Dục nói:

"Lần trước không phải ngài đã giáo hóa hai sứ giả sao, sau khi bọn họ về ma giới đã đề xuất một loạt ý tưởng mới lạ, chủ thượng tò mò nên tới tìm ngài."

Đó là các văn ma được lĩnh ngộ tư tưởng mới của Ninh Vi.

Ninh Vân Phồn xen mồm:

"Y đã báo cáo với Yến tôn chủ chưa đấy?"

Vân Thần Tông từng chịu khổ vì tin đồn, chưởng môn đại nhân rất để ý đến vấn đề quan hệ công chúng.

Phạm Dục nói thật:

"Về vấn đề này ngài cứ yên tâm, chuyện Vân Hà Trấn vừa qua, ma tộc cũng không muốn gây họa."

Ninh Vân Phồn miễn cưỡng gật đầu, trong lòng vẫn thấy bực bội.

Cứ cảm thấy dạo này ma tộc toàn thế giới đều nhiệt huyết lên

Ờ, tổ tông khắp thế giới cũng nhiệt huyết lên.

...

Hàn Vân Điện.

Trạc Uyên chờ đợi đã lâu, cùng Đoàn Tố Dư bàn từ đại sự hai giới đến tối nay ăn gì.

Như lời Trần Thu Trì, hai người này huyết thống gần giống, tương đối hòa hợp.

"Ninh Vân Phồn và Ninh Vi khi nào về?"

"Không biết."

"Bình thường ngươi nói chuyện đều như vậy sao?"

"Không chắc lắm."

"Có thể đổi Diệp sư tỷ của ngươi tới không?"

"Không được."

"..."

Đoàn Tố Dư không phải người thích sồn sồn, ngoài vụ tinh thần hơi bất ổn ra, còn lại đều ổn.

Sao không tính là đối đáp trôi chảy chứ?

Trạc Uyên vốn không phải người cáu bẳn, dễ nổi nóng, nhưng mỗi lần giao tiếp với tu sĩ chính đạo, huyết áp y đều tăng vọt, âm thầm nắm chặt chén trà để kiềm chế bản thân.

Khi Ninh Vi bước vào Hàn Vân Điện, thấy khóe miệng Đoàn Tố Dư nở nụ cười, Trạc Uyên gân xanh nổi rõ, lập tức đã biết chuyện gì xảy ra.

Ma tộc vẫn còn quá bảo thủ, chưa dị bằng nhân loại.

"Tôn thượng."

Ninh Vân Phồn bước vào Hàn Vân Điện, không vui không buồn gọi một tiếng.

Đoàn Tố Dư đứng phắt dậy, không chút mệt mỏi nói:

"Cuối cùng cũng về rồi, mệt chết đi được."

Nụ cười trên mặt thậm chí còn rõ ràng hơn.

Trạc Uyên bất lực nhìn Đoàn Tố Dư, lại nhìn Ninh Vân Phồn và Ninh Vi, ánh mắt bị những vết nứt trên mặt Ninh Vi hấp dẫn.

Sao còn nghiêm trọng hơn lần trước thế này?

Ninh Vi chỉ cười, nhướng mày với Trạc Uyên.

"Lâu ngày không gặp, tôn thượng vẫn được an khang chứ?"

Trạc Uyên khẽ hừ một tiếng.

Ninh Vân Phồn bước về ghế chủ tọa, Đoàn Tố Dư rời khỏi hiện trường.

Khi đi qua Ninh Vi, ánh mắt lướt qua những vết nứt kia, nhẹ nhàng vỗ vai nàng một cái an ủi, giọng điệu bỡn cợt:

"Lại ngầu rồi, Vi Vi."

Thẩm mỹ của các trưởng lão luôn rất đặc biệt.

Ninh Vi cười một tiếng đáp lại nàng, giơ tay phải giật giật ngón tay, mơ hồ có âm thanh tinh thể nứt vỡ vang lên.

Đoàn Tố Dư hơi kinh ngạc, vậy mà còn trừu tượng hơn so với tưởng tượng của nàng.

Độ chất chơi của người tinh thể trong lòng nàng lại tăng lên.

"Thật là thú vị."

Đoàn Tố Dư đánh giá xong, nhẹ nhàng rời khỏi Hàn Vân Điện.

Trạc Uyên âm trầm nhìn theo nữ quỷ váy trắng này, trong lòng có ngọn lửa vô danh không chỗ phát tiết.

Thì ra người phụ nữ này rất biết nói chuyện bình thường, chỉ đơn thuần là thái độ qua quít với y mà thôi.

Đoàn Tố Dư: Không chơi, không giao lưu, không có cửa đâu.

Người cần đến đều đã đến, đệ tử canh gác Vân Thần Tông và mấy ma tộc hộ vệ đều biết điều rút lui.

Ninh Vi đứng bên thềm Hàn Vân Điện, như người điều đình giữa Ninh Vân Phồn và Trạc Uyên.

"Ninh đại nhân đã lâu không gặp, lại nổi giận với ai vậy?"

Trạc Uyên nhìn vết nứt của Ninh Vi hỏi.

Có lẽ do mấy lần giao thiệp trước để lại ấn tượng sâu sắc, thêm sự tán thưởng với người tài, lời y nói ra không có cảm giác cực kỳ khách sáo.

Ninh Vi buột miệng:

"Văn Lan."

Trạc Uyên:

"Không tin."

Ninh Vi: "..."

Trạc Uyên khá thất vọng:

"Đã nói là hợp tác cùng có lợi mà Ninh đại nhân vẫn đề phòng ta như vậy."

Ninh Vi hết sức bất lực:

"Ta không thèm để ý đến ngươi nữa."

Trạc Uyên: "?"

Chân thành mãi là sát chiêu tốt nhất.

Xem đi, chẳng phải vừa giết chết chân lý rồi sao.

"Nghe thuộc hạ của ngài nói, Tôn thượng vì hai sứ giả kia tìm Ninh Vi?"

Ninh Vân Phồn mở miệng hỏi.

Trạc Uyên gật đầu:

"Từ lúc về ma giới, hai sứ giả kia của ta ngày ngày tuyên truyền cách mạng với cải cách, nhưng học không đến nơi đến chốn, không nghe ra được là muốn cách mạng ai."

Nghe vậy, khóe miệng Ninh Vi lại giật.

Đương nhiên là cách mạng của ngươi rồi, Ma Tôn đại nhân.

Hai đời Ma Tôn trước đều là phái cấp tiến, không giờ khắc nào là không nung nấu ý định tấn công tiên môn, phản kích lâu dài đã hao tổn số lượng lớn tài nguyên và lực lượng nòng cốt của ma giới.

Dẫn đến bây giờ vừa nghèo vừa yếu, suy thoái lâu ngày, sau khi Trạc Uyên lên nắm quyền chỉ có thể lá mặt lá trái, giả vờ hòa hợp với tiên môn.

Đúng là y có đầu óc hơn hai Ma Tôn trước, nhưng đống hỗn độn mà tổ tiên để lại cho y quá nhiều.

Dù có dũng có mưu đến mức nào, cuối cùng chỉ là một câu “sinh không gặp thời”, Ma Tôn này ai muốn làm thì làm.

Nếu không phải sau khi Trạc Uyên giết Ma Tôn tiền nhiệm, ma tộc thật sự không có người lãnh đạo như rắn mất đầu, thì y đã cùng người yêu bỏ trốn, sống cuộc đời hạnh phúc hai quả tim vàng từ lâu rồi.

Ninh Vi cảm khái:

"Không ngờ cũng có một ngày, trẫm có thể lên lớp dạy chính trị cho Ma Tôn."

Trạc Uyên đưa ra chất vấn từ linh hồn:

"Ngươi từng làm hoàng đế à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện