Trong hộp thực ra mà nói cũng chẳng có gì, chỉ là than mà thôi, bất quá những cục than này là than tinh thể dưới nhiệt độ và áp suất cao hình thành, tên thường gọi chính là kim cương —— nhưng lại là kim cương thô chưa được cắt giũa, số lượng nhiều khối rất lớn vô cùng kinh người.
"Oa." Tạ Lê Thần giơ tay cầm một viên đứng lên hướng về phía ánh sáng xem, "Kính Kính, chỉ cần một viên cũng chí ít phải 50 ca-ra, cậu xem viên lớn này! Phỏng chừng là kim cương thô phải 200-300 ca-ra, choáng thật, hai cái hộp ấy... ít nhất ... trị giá cũng vài trăm triệu!"
Vinh Kính nhíu mày, "Kim cương vì sao phải vận chuyển bằng cách này?"
"Buôn lậu sao?" Tạ Lê Thần đoán.
Vinh Kính cũng lắc đầu, "Tôi hiểu rồi... Là kim cương máu!" (kim cương máu là ý ẩn dụ những viên kim cương nhuốm máu, là do các phần tử vũ trang ở chiến trường đào kim cương mua vũ khí, là một trong những nguồn kinh phí quan trọng cho hoạt động khủng bố.)
"Oa... Không đến mức vậy chứ, chỗ chúng ta đây thái bình thịnh thế sao lại có thứ dọa người như thế?"
"Thế nhưng những tên Black Scorpion này đúng là từ chiến khu tới, bọn chúng rất có thể chỉ là vận chuyển, bị sung giữ chức vụ hộ tống." Vinh Kính nhíu mày, "Nguy rồi."
"Nguy cái gì?" Tạ Lê Thần không hiểu.
"Kim cương máu liên quan đến rất nhiều bí mật, mấy loại tổ chức quy mô nhỏ như Black Scorpion không có khả năng gánh nổi."
"Đúng vậy, cậu mới vừa mới nói, chỉ là hộ tống thôi, công việc rất bình thường a."
"Ừ." Vinh Kính gật đầu, "Thế nhưng kim cương máu hai phía đều không dễ chọc, không là tổ chức vũ trang, cũng là phần tử khủng bố, trong quá trình vận tải nếu như làm mất kim cương, như vậy kết cục rất đơn giản."
"Bọn chúng sẽ nghĩ Black Scorpion chiếm đoạt kim cương?" Tạ Lê Thần nhún nhún vai, "Không tệ a, để cho bọn chúng trai sò cắn nhau chút vậy, rồi chúng ta báo cành sát loại trừ mấy nhân tố bất an này đi, không phải thế giới sẽ thái bình? Cũng coi như vì xã hội vì nhân loại cống hiến thôi."
Vinh Kính bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần một lúc lâu, "Chậc, anh thật ngốc thật ngây thơ!"
Tạ Lê Thần khóe miệng há lên rõ cao, "Cái gì?!"
Vinh Kính đóng hộp lại, ngồi xuống, "Anh nói không sai... Thế nhưng có một việc anh có thể không biết."
"Hả?"
"Anh nghĩ xem, các thành viên Black Scorpion có đầy đủ năng lực công cụ giết người, kỳ thực nếu như không có tổ chức, chỉ dựa vào bản thân, chỉ cần có thể hoàn thành một hai lần nhiệm vụ là khỏi lo ăn mặc, bọn họ vì sao còn muốn làm lính đánh thuê?"
"Bởi vì thích chiến tranh?" Tạ Lê Thần từ tủ lạnh lấy ra hai lon bia, đưa cho Vinh Kính.
Vinh Kính giữ lon bia cho Tạ Lê Thần nhìn, "Anh biết không, những đứa trẻ trong chiến khu, ngay cả chocolate là cái gì cũng không biết, anh chỉ cần cho chúng một miếng chocolate hay một ly coke, chúng cũng có thể vì anh mà giết người."Tạ Lê Thần sửng sốt.
"Tôi đã gặp những đứa trẻ như vậy, chúng ta phá hủy một nhóm lính đánh thuê, chẳng khác nào cắt đứt nguồn sống của trên cả trăm đứa trẻ trong đó, bọn nhỏ toàn bộ sẽ chết đói, hoặc trở thành sát thủ tương lai, tấn bi kịch vĩnh viễn tuần hoàn."
Tạ Lê Thần nghe xong thấy bực mình, gãi gãi đầu, "Này... Cậu không phải vẫn đang đùa giỡn sao, sao đột nhiên lại nghiêm túc vậy? Lần sau trước khi nghiêm túc thì báo cho tôi một tiếng để tôi chuẩn bị tâm lý."
Vinh Kính mở bia uống một ngụm, "Chúng ta phải nghĩ cách." Nói rồi, mở máy tính, kết nối với Kolo.
Kể hết sự tình, Kolo cũng trầm mặc một lúc lâu, mới nói với Vinh Kính, "Hiện tại có hai cách."
Vinh Kính gật đầu nghe.
"Đầu tiên, giao nộp toàn bộ chỗ kim cương lên cấp trên, tôi giúp các cậu tìm chiến khu thất lạc kim cương, tìm các tổ chức liên quan trả lại, đợi chúng sống mái với nhau xong rồi một lưới bắt hết."
Vinh Kính lắc đầu, "Không đồng ý!"
Tạ Lê Thần xoay mặt nhìn anh —— nhóc thật cool!
"Còn có một cách." Kolo giống như cũng đã dự liệu đến Vinh Kính sẽ trả lời như vậy, "Kết cục vận chuyển kim cương máu là gì, cậu biết rồi."
"Vâng." Vinh Kính gật đầu, "Để không lọt ra chút tin tức gì, người vận chuyển chắc chắn sẽ bị giải quyết toàn bộ, làng của bọn họ phỏng chừng cũng sẽ bị càn quét. Không ai ngốc nghếch cả, không có lính đánh thuê nào lại ngây ngốc không kiểm tra thứ mình vận chuyển đến tột cùng là cái gì."
"Không sai." Kolo gật đầu, "Tìm được Black Scorpion, để cho bọn họ hợp tác với chúng ta, dẫn dụ hai bên buôn bán kim cương máu ra hết, tôi sẽ thuyết phục tổ chức liên quan thu nạp bọn họ."
"Ông xác định những tổ chức liên quan này sẽ không biến bọn họ hay con cái họ thành đời sát thủ tiếp theo chứ?"
"Có thể bảo đảm." Kolo gật đầu.
Vinh Kính vừa định đồng ý, Tạ Lê Thần lại lắc đầu, "Không được, mức mạo hiểm vượt lên hơn 50% hơn nữa không có lợi."
Vinh Kính sửng sốt, Kolo cũng cười, "Có ý gì?"
Tạ Lê Thần phẩy tay với Vinh Kính, "Những lính đánh thuê bại lộ thân phận này lại trợ giúp giết phần tử khủng bố, chẳng phải là chặt đứt con đường làm ăn của mình! Sau này ai còn dám tìm đến bọn họ nữa? Cậu cũng nói rồi, bọn họ ngoại trừ giết người cái gì cũng không biết!"
Vinh Kính nhíu mày suy nghĩ một chút, đúng là có lý, lại nhìn Kolo.
"Hô... Hai người thật đúng là cò kè mặc cả." Kolo cười lắc đầu, giơ tay tắt thiết bị ghi âm, thấp giọng nói, "Kim cương máu có bao nhiêu viên? Không ai biết! Bản nhỏ à, đối nhân xử thế không nên quá thành thật." Nói xong, cười, buông cái nút ra nói với hai người, "Tôi sẽ từ chỗ Charles cạy miệng, hỏi ra ai là người liên lạc với Black Scorpion, hai người đến lúc đó liên hệ với kẻ đó, vạn sự cẩn thận."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần gật đầu, tắt máy tính.
Tạ Lê Thần ngồi xổm xuống cười tủm tỉm nói, "Chuyện này thỏa đáng rồi, ngay cả người lớn lẫn trẻ nhỏ có thể không giết người nữa, người lớn có thể cho bọn họ lập thành nhóm cảnh sát bộ đội bí mật để tẩy trắng. Còn trẻ nhỏ, học tập đàng hoàng mỗi ngày hướng về phía trước, làm những cô cậu thiếu niên ngốc nghếch ngây thơ trong tương lai."Vinh Kính nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần một hồi lâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Tạ Lê Thần bị Vinh Kính cười khiến cho choáng váng, nhanh chóng lắc đầu, "Chậc! Cười quá đẹp lúc!"
Sau đó, Tạ Lê Thần giúp Vinh Kính tìm mấy viên kim cương, đều là loại chuẩn, tính toán giá trị, không sai biệt lắm đủ cho trên 100 đứa trẻ sống đến khi thành niên còn được học cao đẳng, cũng đủ cho trên 100 người cao tuổi an hưởng lúc tuổi già, cũng cú cho trên 100 thanh niên tìm được công việc tốt... Nói chung nuôi 300 người vậy là đủ rồi.
Tạ Lê Thần lấy ra một túi nhung màu đen cất kim cương đưa cho Vinh Kính. Vinh Kính đeo túi kim cương qua cổ, chuẩn bị cuối cùng giao cho những người được tín nhiệm nhất kia... Nếu như những người đó đều còn sống.
"Này." Tạ Lê Thần đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với quá trình rèn luyện của Vinh Kính trước đây, "Ờ, một kẻ có xấu mấy thì đối người nhà họ mà nói cũng là người thân thiết nhất, cậu trước đây khi chấp hành nhiệm vụ, có từng mủi lòng chưa?"
Vinh Kính xoay mặt nhìn y, "Dù có thảm đến cỡ nào, cũng không có quyền thương tổn người vô tội, nghĩ như vậy là được rồi! Đối với hành động cũng không cần đặt quá nhiều tình cảm vào."
"Sao?" Tạ Lê Thần không hiểu.
"Tôi cứu những người đó, chỉ là bởi vì lòng cảm thông và chủ nghĩa nhân đạo, cũng là nghĩa vụ." Vinh Kính nói giản lược, "Tôi chỉ là vì muốn sống tốt một chút. Bọn họ dù sao cũng là người xấu, trừng phạt đúng tội. Thế nên... Khi chấp hành nhiệm vụ không nên hoàn toàn tin tưởng những người đó, cũng không nên vì bọn họ mạo hiểm, biết chưa?"
Tạ Lê Thần nhìn chằm chằm Vinh Kính một lúc lâu, giơ tay chỉ vào ngực anh, "Cậu thế này có tính là quan tâm tôi không?"
Vinh Kính cũng chỉ ngực y, "Là đang dạy anh thôi, cục đồ ăn ạ!"
...
"Cậu không nên cường điệu tôi là cục đồ ăn có được không a!" Tạ Lê Thần phóng tới nhéo Vinh Kính, Vinh Kính đương nhiên phản kích.
Vào ban đêm, Vinh Kính cùng Tạ Lê Thần đi loanh quanh mua sắm.
Ban đầu Vinh Kính nghĩ đi loại hành động mua sắm này không tránh khỏi quá là nữ tính, thế nhưng sau đó mới phát hiện, Tạ Lê Thần không phải mua quần áo, xác thực mà nói là —— đạo cụ.
Lúc về ôm một đống đồ, còn chưa mở cửa, Vinh Kính đã giơ tay chặn Tạ Lê Thần, chỉ chỉ mặt đất.
Tạ Lê Thần cúi đầu nhìn, sợi tóc Vinh Kính nhét vào khe cửa trước khi đi đã đứt.
Y nhướn mày —— có người vào nhà? Vinh Kính dán tai vào cửa nghe ngóng, nhíu mày, hình như không hiểu gì.
"Sao vậy?" Tạ Lê Thần cũng dán tai vào cửa nghe, chẳng nghe được gì.
Vinh Kính từ trongtai lý lấy ra một tai nghe dùng nghe trộm, đeo vào tai Tạ Lê Thần, nghe đồn có thể tập hợp âm thanh lại.
Tạ Lê Thần dán vào, chỉ nghe bên trong truyền âm thanh rất mờ ám. Y thoáng chốc đã hiểu là chuyện gì xảy ra, móc ra chìa khóa mở cửa đi vào... Quả nhiên, chỉ thấy trên sô pha Tạ Tảo Thần đang cùng Tào Văn Đức ôm sát sàn sạt tiến hành màn trao đổi tình cảm mãnh liệt."Anh." Tạ Tảo Thần thấy hai người đã trở về, nhanh chóng từ trên người Tào Văn Đức nhảy xuống, chạy sang một bên mặc áo khoác vào.
"Hai đứa bệnh a, sao lại phóng đến chỗ anh mà thân thiết?" Tạ Lê Thần nhìn trời.
"À, chỗ anh có hệ thống bảo vệ tối tân, nên không sợ bị chụp ảnh." Tào Văn Đức trả lời thẳng thắn lưu loát.
Vinh Kính cầm một ly coke gật đầu, "Ừm, chọn lựa thông minh!"
Tạ Lê Thần nhìn trời mắt trợn trắng.
"Chú sao lại tới đây? Không phải đang ở nước ngoài sao?" Tạ Lê Thần tới sô pha ngồi xuống, vẫy Vinh Kính, "Này, ai đó, làm đồ ăn khuya đi, đói quá."
Vinh Kính ném một quả táo cho y.
"Muốn ăn mặn, muốn ăn nui, hoặc là mì Ý." Tạ Lê Thần vẻ mặt đại thiếu gia phân phó, "Muốn vị trứng gà cà chua, muốn lạp xưởng và nấm đừng cho khoai tây và thịt bò."
Vinh Kính lườm y một cái, bất quá không còn cách nào, nếu như còn không nể mặt Tạ Lê Thần, Tạ Tảo Thần và Tào Văn Đức sẽ hoài nghi thân phận mình, đặc biệt cái người Tào Văn Đức kia, vô cùng khôn khéo.
Nấu nước làm nui, Vinh Kính từ trong tủ lạnh lấy cà chua, trứng gà, lạp xưởng và nấm ra. Vừa làm, vừa mở TV xem tin tức...
Trong TV đưa tin chính là lễ khai trương tại tầng cao nhất ở nhà hàng X xa hoa ngày mai, sẽ có triển lãm kim cương hoàng gia siêu quý giá, chỗ kim cương lần này tổng giá trị chí ít hơn 300 triệu.
Vinh Kính nghe xong ngẩn người, nhìn chằm chằm cây củ cải cắt được nửa trong tay ngây người ra.
"Em ngày mai chính là phải đến chỗ đó." Tạ Tảo Thần cười tủm tỉm nói cho Tạ Lê Thần, cướp lấy quả táo gặm, "Em là át chủ bài của sàn diễn, thù lao là một viên kim cương lớn nha! Trang sức rên người em và nữ bạn diễn cộng lại trị giá hơn 100 triệu đó."
"Nam mà cũng trình diễn trang sức được?" Tạ Lê Thần bất ngờ.
"Sao không được a." Tạ Tảo Thần cười, "Đã nói là triển lãm châu báu hoàng gia mà, có quyền trượng còn cả vương miện, nghe đồn viên kim cương lớn nhất tới 400 ca-ra nha."
Tạ Lê Thần cười lắc đầu, tự nhủ, ngày hôm nay sao vậy trời, toàn liên quan đến kim cương, quả nhiên kim cương là vĩnh cửu, chỉ một viên vĩnh cửu thôi, đã rất phiền phức rồi.
"Anh có đi không a? Khách đến dự toàn VIP, hơn nữa trước khi đi nhất định phải chọn mua một loại trang sức... Rất nhiều rất có lợi nha." Tạ Tảo Thần lấy ra hai vé cho Tạ Lê Thần, "Em có ba vé đi kèm, Văn Đức muốn đi, anh và Kính Kính có muốn cùng đi không."
"Ờ..." Tạ Lê Thần vốn định từ chối, bởi vì với tính cách Vinh Kính chắc chắn sẽ nói —— tốn hao nhiều thời gian như vậy để nhìn một đống người đeo một nùi đá, còn lâu tôi mới đi! Tôi thà dùng thời gian để bố trí một hệ thống an ninh càng chặt chẽ, hay là làm chuyện gì đó có nghĩa còn hơn, nói chung chính là đền đáp tổ quốc giữ gìn hòa bình thế giới bla bla bla.
Nhưng kỳ quái chính là, Vinh Kính từ nhà bếp vọt ra, "Đi! Chúng tôi ngày mai đi!"
Ba người đều sửng sốt.Tạ Tảo Thần vỗ tay một cái, "Ra Kính Kính thích kim cương a, hay cậu thích xem người mẫu? Trình diễn trang sức đều mặc rất rất ít nha, còn có một đại mỹ nhân biểu diễn đeo kim cương mặc bikini nữa!"
"Ngày mai lúc nào?" Vinh Kính nói, mở máy tính.
Tạ Tảo Thần nháy mắt mấy cái, "Buổi trưa 1 giờ bắt đầu, có thể đến 2 giờ rưỡi, sau đó bán đấu giá đến 3 rưỡi, rồi biểu diễn tự do và buôn bán đến 5 giờ, từ 5 giờ đến 7 giờ có dạ tiệc và vũ hội kim cương vân vân... Nói chung hoạt động rất phong phú nha."
"Tôi đang hỏi, toàn bộ quá trình triển lãm châu báu kim cương trước mặt người khác, là từ mấy giờ đến mấy giờ?"
"Ờ..." Tạ Tảo Thần ngẩn người, "Buổi chiều 1 giờ đến 2 rưỡi."
Vinh Kính rất nhanh gửi qua hòm thư bí mật cho Kolo một email —— ngày mai buổi chiều tầng cao nhất của nhà hàng X triển lãm đồ trang sức, có thể có cơ hội.
Không lâu sau, email được trả lời —— tôi sẽ phái người trợ giúp, cẩn thận!
Vinh Kính tắt máy tính, quay về nhà bếp tiếp tục làm nui, khiến cho mọi người nhìn nhau.
Tạ Lê Thần đi vào giả như giúp lấy bia, thấp giọng hỏi Vinh Kính, "Này, cậu làm cái quỷ gì vậy?"
Vinh Kính nhìn bên ngoài một chút, Tạ Tảo Thần và Tào Văn Đức đang xem TV, liền thấp giọng nói, "Nếu như anh là Black Scorpion, biết trong hộp chính là kim cương, mà mấy viên kim cương trên tay đã làm mất mà không biết ai lấy đi, vừa lúc gặp được một buổi triển lãm có kim cương cách đó không xa, anh sẽ làm gì?"
"A..." Tạ Lê Thần hít ngược, "Cướp?!"
Vinh Kính nhướn mày —— còn không phải sao.
Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, lao ra ôm lấy Tạ Tảo Thần nói, "Ngày mai trang phục khi biểu diễn chú phải mặc thêm áo chống đạn đội thêm nón bảo hộ biết chưa?!"
Tạ Tảo Thần trừng mắt nhìn, nhào vào trong lòng Tào Văn Đức, chỉ vào Tạ Lê Thần nói, "Anh thật đáng ghét, biến thái biến thái."
Tạ Lê Thần khóe miệng co quắp, lúc này, Vinh Kính từ nhà bếp đưa nui ra, cho Tào Văn Đức và Tạ Tảo Thần mỗi người một phần, rồi cầm phần mình ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem tin tức.
"Phần tôi đâu?" Tạ Lê Thần bất mãn.
Vinh Kính chỉ chỉ nồi, "Nguyên cái nồi phần anh đó, biến thái biến thái."
"Phụt, khụ khụ khụ." Tạ Tảo Thần bưng đĩa cười trong lòng Tào Văn Đức, Tào Văn Đức sủng nịch vỗ ngực cho hắn.
Tạ Lê Thần hít sâu mấy hơi thở, đáng hận a, con thỏ chết tiệt, sớm muộn gì cũng có ngày ông đây ăn cậu từ đầu đến chân!
"Oa." Tạ Lê Thần giơ tay cầm một viên đứng lên hướng về phía ánh sáng xem, "Kính Kính, chỉ cần một viên cũng chí ít phải 50 ca-ra, cậu xem viên lớn này! Phỏng chừng là kim cương thô phải 200-300 ca-ra, choáng thật, hai cái hộp ấy... ít nhất ... trị giá cũng vài trăm triệu!"
Vinh Kính nhíu mày, "Kim cương vì sao phải vận chuyển bằng cách này?"
"Buôn lậu sao?" Tạ Lê Thần đoán.
Vinh Kính cũng lắc đầu, "Tôi hiểu rồi... Là kim cương máu!" (kim cương máu là ý ẩn dụ những viên kim cương nhuốm máu, là do các phần tử vũ trang ở chiến trường đào kim cương mua vũ khí, là một trong những nguồn kinh phí quan trọng cho hoạt động khủng bố.)
"Oa... Không đến mức vậy chứ, chỗ chúng ta đây thái bình thịnh thế sao lại có thứ dọa người như thế?"
"Thế nhưng những tên Black Scorpion này đúng là từ chiến khu tới, bọn chúng rất có thể chỉ là vận chuyển, bị sung giữ chức vụ hộ tống." Vinh Kính nhíu mày, "Nguy rồi."
"Nguy cái gì?" Tạ Lê Thần không hiểu.
"Kim cương máu liên quan đến rất nhiều bí mật, mấy loại tổ chức quy mô nhỏ như Black Scorpion không có khả năng gánh nổi."
"Đúng vậy, cậu mới vừa mới nói, chỉ là hộ tống thôi, công việc rất bình thường a."
"Ừ." Vinh Kính gật đầu, "Thế nhưng kim cương máu hai phía đều không dễ chọc, không là tổ chức vũ trang, cũng là phần tử khủng bố, trong quá trình vận tải nếu như làm mất kim cương, như vậy kết cục rất đơn giản."
"Bọn chúng sẽ nghĩ Black Scorpion chiếm đoạt kim cương?" Tạ Lê Thần nhún nhún vai, "Không tệ a, để cho bọn chúng trai sò cắn nhau chút vậy, rồi chúng ta báo cành sát loại trừ mấy nhân tố bất an này đi, không phải thế giới sẽ thái bình? Cũng coi như vì xã hội vì nhân loại cống hiến thôi."
Vinh Kính bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần một lúc lâu, "Chậc, anh thật ngốc thật ngây thơ!"
Tạ Lê Thần khóe miệng há lên rõ cao, "Cái gì?!"
Vinh Kính đóng hộp lại, ngồi xuống, "Anh nói không sai... Thế nhưng có một việc anh có thể không biết."
"Hả?"
"Anh nghĩ xem, các thành viên Black Scorpion có đầy đủ năng lực công cụ giết người, kỳ thực nếu như không có tổ chức, chỉ dựa vào bản thân, chỉ cần có thể hoàn thành một hai lần nhiệm vụ là khỏi lo ăn mặc, bọn họ vì sao còn muốn làm lính đánh thuê?"
"Bởi vì thích chiến tranh?" Tạ Lê Thần từ tủ lạnh lấy ra hai lon bia, đưa cho Vinh Kính.
Vinh Kính giữ lon bia cho Tạ Lê Thần nhìn, "Anh biết không, những đứa trẻ trong chiến khu, ngay cả chocolate là cái gì cũng không biết, anh chỉ cần cho chúng một miếng chocolate hay một ly coke, chúng cũng có thể vì anh mà giết người."Tạ Lê Thần sửng sốt.
"Tôi đã gặp những đứa trẻ như vậy, chúng ta phá hủy một nhóm lính đánh thuê, chẳng khác nào cắt đứt nguồn sống của trên cả trăm đứa trẻ trong đó, bọn nhỏ toàn bộ sẽ chết đói, hoặc trở thành sát thủ tương lai, tấn bi kịch vĩnh viễn tuần hoàn."
Tạ Lê Thần nghe xong thấy bực mình, gãi gãi đầu, "Này... Cậu không phải vẫn đang đùa giỡn sao, sao đột nhiên lại nghiêm túc vậy? Lần sau trước khi nghiêm túc thì báo cho tôi một tiếng để tôi chuẩn bị tâm lý."
Vinh Kính mở bia uống một ngụm, "Chúng ta phải nghĩ cách." Nói rồi, mở máy tính, kết nối với Kolo.
Kể hết sự tình, Kolo cũng trầm mặc một lúc lâu, mới nói với Vinh Kính, "Hiện tại có hai cách."
Vinh Kính gật đầu nghe.
"Đầu tiên, giao nộp toàn bộ chỗ kim cương lên cấp trên, tôi giúp các cậu tìm chiến khu thất lạc kim cương, tìm các tổ chức liên quan trả lại, đợi chúng sống mái với nhau xong rồi một lưới bắt hết."
Vinh Kính lắc đầu, "Không đồng ý!"
Tạ Lê Thần xoay mặt nhìn anh —— nhóc thật cool!
"Còn có một cách." Kolo giống như cũng đã dự liệu đến Vinh Kính sẽ trả lời như vậy, "Kết cục vận chuyển kim cương máu là gì, cậu biết rồi."
"Vâng." Vinh Kính gật đầu, "Để không lọt ra chút tin tức gì, người vận chuyển chắc chắn sẽ bị giải quyết toàn bộ, làng của bọn họ phỏng chừng cũng sẽ bị càn quét. Không ai ngốc nghếch cả, không có lính đánh thuê nào lại ngây ngốc không kiểm tra thứ mình vận chuyển đến tột cùng là cái gì."
"Không sai." Kolo gật đầu, "Tìm được Black Scorpion, để cho bọn họ hợp tác với chúng ta, dẫn dụ hai bên buôn bán kim cương máu ra hết, tôi sẽ thuyết phục tổ chức liên quan thu nạp bọn họ."
"Ông xác định những tổ chức liên quan này sẽ không biến bọn họ hay con cái họ thành đời sát thủ tiếp theo chứ?"
"Có thể bảo đảm." Kolo gật đầu.
Vinh Kính vừa định đồng ý, Tạ Lê Thần lại lắc đầu, "Không được, mức mạo hiểm vượt lên hơn 50% hơn nữa không có lợi."
Vinh Kính sửng sốt, Kolo cũng cười, "Có ý gì?"
Tạ Lê Thần phẩy tay với Vinh Kính, "Những lính đánh thuê bại lộ thân phận này lại trợ giúp giết phần tử khủng bố, chẳng phải là chặt đứt con đường làm ăn của mình! Sau này ai còn dám tìm đến bọn họ nữa? Cậu cũng nói rồi, bọn họ ngoại trừ giết người cái gì cũng không biết!"
Vinh Kính nhíu mày suy nghĩ một chút, đúng là có lý, lại nhìn Kolo.
"Hô... Hai người thật đúng là cò kè mặc cả." Kolo cười lắc đầu, giơ tay tắt thiết bị ghi âm, thấp giọng nói, "Kim cương máu có bao nhiêu viên? Không ai biết! Bản nhỏ à, đối nhân xử thế không nên quá thành thật." Nói xong, cười, buông cái nút ra nói với hai người, "Tôi sẽ từ chỗ Charles cạy miệng, hỏi ra ai là người liên lạc với Black Scorpion, hai người đến lúc đó liên hệ với kẻ đó, vạn sự cẩn thận."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần gật đầu, tắt máy tính.
Tạ Lê Thần ngồi xổm xuống cười tủm tỉm nói, "Chuyện này thỏa đáng rồi, ngay cả người lớn lẫn trẻ nhỏ có thể không giết người nữa, người lớn có thể cho bọn họ lập thành nhóm cảnh sát bộ đội bí mật để tẩy trắng. Còn trẻ nhỏ, học tập đàng hoàng mỗi ngày hướng về phía trước, làm những cô cậu thiếu niên ngốc nghếch ngây thơ trong tương lai."Vinh Kính nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần một hồi lâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Tạ Lê Thần bị Vinh Kính cười khiến cho choáng váng, nhanh chóng lắc đầu, "Chậc! Cười quá đẹp lúc!"
Sau đó, Tạ Lê Thần giúp Vinh Kính tìm mấy viên kim cương, đều là loại chuẩn, tính toán giá trị, không sai biệt lắm đủ cho trên 100 đứa trẻ sống đến khi thành niên còn được học cao đẳng, cũng đủ cho trên 100 người cao tuổi an hưởng lúc tuổi già, cũng cú cho trên 100 thanh niên tìm được công việc tốt... Nói chung nuôi 300 người vậy là đủ rồi.
Tạ Lê Thần lấy ra một túi nhung màu đen cất kim cương đưa cho Vinh Kính. Vinh Kính đeo túi kim cương qua cổ, chuẩn bị cuối cùng giao cho những người được tín nhiệm nhất kia... Nếu như những người đó đều còn sống.
"Này." Tạ Lê Thần đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với quá trình rèn luyện của Vinh Kính trước đây, "Ờ, một kẻ có xấu mấy thì đối người nhà họ mà nói cũng là người thân thiết nhất, cậu trước đây khi chấp hành nhiệm vụ, có từng mủi lòng chưa?"
Vinh Kính xoay mặt nhìn y, "Dù có thảm đến cỡ nào, cũng không có quyền thương tổn người vô tội, nghĩ như vậy là được rồi! Đối với hành động cũng không cần đặt quá nhiều tình cảm vào."
"Sao?" Tạ Lê Thần không hiểu.
"Tôi cứu những người đó, chỉ là bởi vì lòng cảm thông và chủ nghĩa nhân đạo, cũng là nghĩa vụ." Vinh Kính nói giản lược, "Tôi chỉ là vì muốn sống tốt một chút. Bọn họ dù sao cũng là người xấu, trừng phạt đúng tội. Thế nên... Khi chấp hành nhiệm vụ không nên hoàn toàn tin tưởng những người đó, cũng không nên vì bọn họ mạo hiểm, biết chưa?"
Tạ Lê Thần nhìn chằm chằm Vinh Kính một lúc lâu, giơ tay chỉ vào ngực anh, "Cậu thế này có tính là quan tâm tôi không?"
Vinh Kính cũng chỉ ngực y, "Là đang dạy anh thôi, cục đồ ăn ạ!"
...
"Cậu không nên cường điệu tôi là cục đồ ăn có được không a!" Tạ Lê Thần phóng tới nhéo Vinh Kính, Vinh Kính đương nhiên phản kích.
Vào ban đêm, Vinh Kính cùng Tạ Lê Thần đi loanh quanh mua sắm.
Ban đầu Vinh Kính nghĩ đi loại hành động mua sắm này không tránh khỏi quá là nữ tính, thế nhưng sau đó mới phát hiện, Tạ Lê Thần không phải mua quần áo, xác thực mà nói là —— đạo cụ.
Lúc về ôm một đống đồ, còn chưa mở cửa, Vinh Kính đã giơ tay chặn Tạ Lê Thần, chỉ chỉ mặt đất.
Tạ Lê Thần cúi đầu nhìn, sợi tóc Vinh Kính nhét vào khe cửa trước khi đi đã đứt.
Y nhướn mày —— có người vào nhà? Vinh Kính dán tai vào cửa nghe ngóng, nhíu mày, hình như không hiểu gì.
"Sao vậy?" Tạ Lê Thần cũng dán tai vào cửa nghe, chẳng nghe được gì.
Vinh Kính từ trongtai lý lấy ra một tai nghe dùng nghe trộm, đeo vào tai Tạ Lê Thần, nghe đồn có thể tập hợp âm thanh lại.
Tạ Lê Thần dán vào, chỉ nghe bên trong truyền âm thanh rất mờ ám. Y thoáng chốc đã hiểu là chuyện gì xảy ra, móc ra chìa khóa mở cửa đi vào... Quả nhiên, chỉ thấy trên sô pha Tạ Tảo Thần đang cùng Tào Văn Đức ôm sát sàn sạt tiến hành màn trao đổi tình cảm mãnh liệt."Anh." Tạ Tảo Thần thấy hai người đã trở về, nhanh chóng từ trên người Tào Văn Đức nhảy xuống, chạy sang một bên mặc áo khoác vào.
"Hai đứa bệnh a, sao lại phóng đến chỗ anh mà thân thiết?" Tạ Lê Thần nhìn trời.
"À, chỗ anh có hệ thống bảo vệ tối tân, nên không sợ bị chụp ảnh." Tào Văn Đức trả lời thẳng thắn lưu loát.
Vinh Kính cầm một ly coke gật đầu, "Ừm, chọn lựa thông minh!"
Tạ Lê Thần nhìn trời mắt trợn trắng.
"Chú sao lại tới đây? Không phải đang ở nước ngoài sao?" Tạ Lê Thần tới sô pha ngồi xuống, vẫy Vinh Kính, "Này, ai đó, làm đồ ăn khuya đi, đói quá."
Vinh Kính ném một quả táo cho y.
"Muốn ăn mặn, muốn ăn nui, hoặc là mì Ý." Tạ Lê Thần vẻ mặt đại thiếu gia phân phó, "Muốn vị trứng gà cà chua, muốn lạp xưởng và nấm đừng cho khoai tây và thịt bò."
Vinh Kính lườm y một cái, bất quá không còn cách nào, nếu như còn không nể mặt Tạ Lê Thần, Tạ Tảo Thần và Tào Văn Đức sẽ hoài nghi thân phận mình, đặc biệt cái người Tào Văn Đức kia, vô cùng khôn khéo.
Nấu nước làm nui, Vinh Kính từ trong tủ lạnh lấy cà chua, trứng gà, lạp xưởng và nấm ra. Vừa làm, vừa mở TV xem tin tức...
Trong TV đưa tin chính là lễ khai trương tại tầng cao nhất ở nhà hàng X xa hoa ngày mai, sẽ có triển lãm kim cương hoàng gia siêu quý giá, chỗ kim cương lần này tổng giá trị chí ít hơn 300 triệu.
Vinh Kính nghe xong ngẩn người, nhìn chằm chằm cây củ cải cắt được nửa trong tay ngây người ra.
"Em ngày mai chính là phải đến chỗ đó." Tạ Tảo Thần cười tủm tỉm nói cho Tạ Lê Thần, cướp lấy quả táo gặm, "Em là át chủ bài của sàn diễn, thù lao là một viên kim cương lớn nha! Trang sức rên người em và nữ bạn diễn cộng lại trị giá hơn 100 triệu đó."
"Nam mà cũng trình diễn trang sức được?" Tạ Lê Thần bất ngờ.
"Sao không được a." Tạ Tảo Thần cười, "Đã nói là triển lãm châu báu hoàng gia mà, có quyền trượng còn cả vương miện, nghe đồn viên kim cương lớn nhất tới 400 ca-ra nha."
Tạ Lê Thần cười lắc đầu, tự nhủ, ngày hôm nay sao vậy trời, toàn liên quan đến kim cương, quả nhiên kim cương là vĩnh cửu, chỉ một viên vĩnh cửu thôi, đã rất phiền phức rồi.
"Anh có đi không a? Khách đến dự toàn VIP, hơn nữa trước khi đi nhất định phải chọn mua một loại trang sức... Rất nhiều rất có lợi nha." Tạ Tảo Thần lấy ra hai vé cho Tạ Lê Thần, "Em có ba vé đi kèm, Văn Đức muốn đi, anh và Kính Kính có muốn cùng đi không."
"Ờ..." Tạ Lê Thần vốn định từ chối, bởi vì với tính cách Vinh Kính chắc chắn sẽ nói —— tốn hao nhiều thời gian như vậy để nhìn một đống người đeo một nùi đá, còn lâu tôi mới đi! Tôi thà dùng thời gian để bố trí một hệ thống an ninh càng chặt chẽ, hay là làm chuyện gì đó có nghĩa còn hơn, nói chung chính là đền đáp tổ quốc giữ gìn hòa bình thế giới bla bla bla.
Nhưng kỳ quái chính là, Vinh Kính từ nhà bếp vọt ra, "Đi! Chúng tôi ngày mai đi!"
Ba người đều sửng sốt.Tạ Tảo Thần vỗ tay một cái, "Ra Kính Kính thích kim cương a, hay cậu thích xem người mẫu? Trình diễn trang sức đều mặc rất rất ít nha, còn có một đại mỹ nhân biểu diễn đeo kim cương mặc bikini nữa!"
"Ngày mai lúc nào?" Vinh Kính nói, mở máy tính.
Tạ Tảo Thần nháy mắt mấy cái, "Buổi trưa 1 giờ bắt đầu, có thể đến 2 giờ rưỡi, sau đó bán đấu giá đến 3 rưỡi, rồi biểu diễn tự do và buôn bán đến 5 giờ, từ 5 giờ đến 7 giờ có dạ tiệc và vũ hội kim cương vân vân... Nói chung hoạt động rất phong phú nha."
"Tôi đang hỏi, toàn bộ quá trình triển lãm châu báu kim cương trước mặt người khác, là từ mấy giờ đến mấy giờ?"
"Ờ..." Tạ Tảo Thần ngẩn người, "Buổi chiều 1 giờ đến 2 rưỡi."
Vinh Kính rất nhanh gửi qua hòm thư bí mật cho Kolo một email —— ngày mai buổi chiều tầng cao nhất của nhà hàng X triển lãm đồ trang sức, có thể có cơ hội.
Không lâu sau, email được trả lời —— tôi sẽ phái người trợ giúp, cẩn thận!
Vinh Kính tắt máy tính, quay về nhà bếp tiếp tục làm nui, khiến cho mọi người nhìn nhau.
Tạ Lê Thần đi vào giả như giúp lấy bia, thấp giọng hỏi Vinh Kính, "Này, cậu làm cái quỷ gì vậy?"
Vinh Kính nhìn bên ngoài một chút, Tạ Tảo Thần và Tào Văn Đức đang xem TV, liền thấp giọng nói, "Nếu như anh là Black Scorpion, biết trong hộp chính là kim cương, mà mấy viên kim cương trên tay đã làm mất mà không biết ai lấy đi, vừa lúc gặp được một buổi triển lãm có kim cương cách đó không xa, anh sẽ làm gì?"
"A..." Tạ Lê Thần hít ngược, "Cướp?!"
Vinh Kính nhướn mày —— còn không phải sao.
Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, lao ra ôm lấy Tạ Tảo Thần nói, "Ngày mai trang phục khi biểu diễn chú phải mặc thêm áo chống đạn đội thêm nón bảo hộ biết chưa?!"
Tạ Tảo Thần trừng mắt nhìn, nhào vào trong lòng Tào Văn Đức, chỉ vào Tạ Lê Thần nói, "Anh thật đáng ghét, biến thái biến thái."
Tạ Lê Thần khóe miệng co quắp, lúc này, Vinh Kính từ nhà bếp đưa nui ra, cho Tào Văn Đức và Tạ Tảo Thần mỗi người một phần, rồi cầm phần mình ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem tin tức.
"Phần tôi đâu?" Tạ Lê Thần bất mãn.
Vinh Kính chỉ chỉ nồi, "Nguyên cái nồi phần anh đó, biến thái biến thái."
"Phụt, khụ khụ khụ." Tạ Tảo Thần bưng đĩa cười trong lòng Tào Văn Đức, Tào Văn Đức sủng nịch vỗ ngực cho hắn.
Tạ Lê Thần hít sâu mấy hơi thở, đáng hận a, con thỏ chết tiệt, sớm muộn gì cũng có ngày ông đây ăn cậu từ đầu đến chân!
Danh sách chương