"Đây là thứ gì?" Vinh Kính xem xong toàn bộ tài liệu, có kích động muốn đập vỡ máy tính.
Tạ Lê Thần thấy dáng vẻ của anh, hỏi, "Có nghiêm trọng vậy không?"
Vinh Kính nhíu mày nhìn, "Anh chắc chắn muốn xem? Xem rồi có thể rất bất mãn!"
"Có liên quan tới tôi đương nhiên muốn xem."
Vinh Kính thở dài, "Tôi chỉ là nghĩ không ra, Kolo lại có kế hoạch này, tới tận bây giờ chưa hề nói với tôi việc này... Quả thực sai lầm."
Tạ Lê Thần ôm máy tính qua, xem kỹ, mở tập tin [[ Cơ thể mẹ ]], bên trong đầu tiên là rất rất nhiều vụ án, đại thể là các loại đoạn phim quay một vài hành động của những người có năng lực đặc biệt. Còn những đoạn phim khác, là phần báo cáo kiểm tra về thân thể, chi tiết đến nỗi Tạ Lê Thần giật mình, còn có cả hình ảnh quét não cùng với đủ loại số liệu phân tích.
"Đây là cái gì?" Tạ Lê Thần nhíu mày, "Tôi chưa làm loại kiểm tra và thực nghiệm này a!"
"Nếu bọn họ muốn làm, anh tuyệt đối không phát hiện được đâu." Vinh Kính thấp giọng nói, "Anh đến bệnh viện tiến hành kiểm tra bình thường, đều có thể bị đổi giữa chừng, còn nữa, bọn họ cũng có thể trong lúc anh cắt ruột thừa gắn cho anh một cái máy định vị hay bom hẹn giờ vào."
"Không kinh khủng như vậy chứ?" Tạ Lê Thần dở khóc dở cười nhìn Vinh Kính, "Thỏ cậu đừng làm tôi sợ!"
"Tôi chỉ lấy ví dụ, cụ thể bọn họ làm cái gì tôi không biết, bất quá dựa theo kế hoạch của Kolo, thân thể cùng bộ não của anh đều là siêu bảo bối, sẽ không đơn giản thương tổn."
"Cậu chắc chứ?" Tạ Lê Thần cảm thấy cả người khó chịu, bất quá ngoại trừ định kỳ kiểm tra thân thể ra không hề tiến hành giải phẫu gì, hẳn là không có ai gắn bom nguy hiểm các loại vào đâu nhỉ? "Cũng không nhất định nha, bây giờ bom nhân thể rất nhỏ, anh có biết, bom kích cỡ chỉ như một viên thuốc, đã có thể nổ banh nguyên hàm rồi." Vinh Kính hình như nhìn ra tâm tư Tạ Lê Thần, trêu ghẹo y.
"Này... Thỏ cậu đừng làm tôi sợ!" Tạ Lê Thần càng nghĩ càng thấy cả người không được tự nhiên, xoa xoa trên người, nhìn Vinh Kính, "Cậu từ nhỏ lớn lên ở đó, không phải càng nguy hiểm?"
Vinh Kính nghe nói đến mình, thì có chút hàm hồ, "Không sợ... Tiềm lực khai phá của tôi đã sớm bằng 0, muốn nổ đã sớm nổ."
Tạ Lê Thần kéo tài liệu xuống dưới, càng kéo, sắc mặt càng khó nhìn, cuối cùng đơn giản đóng máy tính bảng, ngồi sang một bên đờ ra.
Vinh Kính bưng mì ăn liền đã nấu xong đi tới, hỏi Tạ Lê Thần, "Ăn không?"
Tạ Lê Thần không lên tiếng, còn đang suy nghĩ tâm tư.Vinh Kính dùng một chiếc đũa, nhẹ nhàng chọc chọc, dụ y nhìn.
Tạ Lê Thần phục hồi tinh thần lại, "Cậu xem thời gian trên văn kiện, Kolo từ rất lâu đã bắt đầu chú ý đến tôi."
"Ừm... Ông ấy tiến hành điều tra rất đáng tin." Vinh Kính tắt tài liệu trên máy tính đi, nhìn Tạ Lê Thần, "Cái đó, nói không chừng chỉ là sự quan tâm hơi quá của ông ấy, chưa chắc là thật ."
"Còn nếu là thật thì sao?" Tạ Lê Thần cười nhẹ một tiếng, "Vật chứa, cơ thể mẹ... Thật viễn tưởng."
"Tôi cũng nghi ngờ độ thành công của kế hoạch này, thực sự có thể làm đến như vậy thì không phải quá kinh khủng?" Vinh Kính giơ tay vỗ vỗ Tạ Lê Thần, cho y an tâm, "Nếu như thực sự anh có thể sao chép tính cách như vậy, lần trước cũng thấy năng lực cậu nam sinh kia từ xa di chuyển đồ vật rồi đó, mô phỏng theo một lần cho tôi xem!"
Tạ Lê Thần nhíu mày, lắc đầu, "Căn bản làm không được!"
"Thế nên mới nói!" Vinh Kính như đang an ủi vỗ vỗ y, "Tôi mấy ngày tới điều tra một chút, trước tiên anh đừng nghĩ những thứ này nữa, cứ theo lẽ thường sinh hoạt là được. CROW cũng không phải tổ chức khủng bố gì, sẽ không hại người."
Tạ Lê Thần cũng không muốn nói thêm, ăn mì, cùng Vinh Kính tiếp tục nằm xuống ngủ bù, nhưng không còn thấy buồn ngủ.
Báo cáo và tài liệu Kolo nghiên cứu vừa rồi, khiến y rất bất an.
Báo cáo trên cơ thể mẹ, ám chỉ đại não Tạ Lê Thần, một đống lớn số liệu chứng thực não y và của người khác có cấu tạo bất đồng nghiêm trọng. Mà con người sở dĩ có một vài năng lực đặc biệt, là bởi vì não cấu tạo đặc biệt. Mà năng lực của Tạ Lê Thần là phục chế, đồng thời bồi dưỡng chúng hoàn thiện, tồn trữ trong chính bộ não.
Mục tiêu cuối cùng của Kolo là, khiến bộ não Tạ Lê Thần trở thành nơi nuôi cấy, hoàn thành nuôi cấy lượng tin tức của năng lực đặc biệt này xong, cấy vào bộ não của những nhân viên trải qua huấn luyện đặc biệt trong tổ chức Kolo, như vậy có thể trở thành một loại vũ khí, làm người có năng lực đặc biệt sinh sôi nẩy nở số lượng lớn. Vì vậy, Kolo sẽ phát triển tiềm lực của chính mình trở thành không thể định lượng.
Chỉ là loại kế hoạch này có chút cảm giác quá mứa viễn tưởng, cũng vô cùng nguy hiểm! Phải biết rằng, một khi thực sự thành công ... sẽ thành tình cảnh gì, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Vinh Kính vẫn không hiểu tính cách Kolo lắm, anh từ trước tới giờ đều đơn thuần cho rằng CROW chỉ đơn giản là đội ngũ chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, là sự nghiệp Kolo tỉ mỉ tổ chức. Nhưng hiện tại ngẫm lại, hình như không hề giản đơn vậy. Đặc điểm của CROW là mạng lưới các loại nhân tài, lại có năng lực đặc biệt... Mục đích, có phải là để thu thập tài nguyên về mặt này?
Tạ Lê Thần lật qua lật lại trên giường ngủ không được, cứ thấy việc này không thỏa đáng lắm.
Vinh Kính tuy rằng im lặng nằm ở bên, nhưng là không còn buồn ngủ, anh đang ở tự hỏi một chuyện, về Kolo, về kế hoạch, cùng với... phần ký ức mình bị mất đi, đến tột cùng cất giấu cái gì. Còn có hành động tập kích vừa rồi, vì sao có người muốn tập kích bọn họ?Như vậy một đêm mất ngủ, sáng sớm hôm sau, Tạ Lê Thần ngáp một cái đứng lên, thấy Vinh Kính đã dậy, ngồi ở bên cạnh bàn nhìn máy tính đờ ra.
Tạ Lê Thần cố ý ngáp một cái thật to, tạo chút tiếng động.
Vinh Kính vẫn như trước nâng cằm, giương mắt nhìn y một chút, hoàn toàn không có ý định che giấu mình đang làm gì, Tạ Lê Thần thoáng yên tâm.
Vinh Kính tự nhiên chú ý tới hành vi của y, khẽ cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn thời gian, "Ngày hôm nay sẽ quay phim chứ? Lời thoại của anh thuộc chưa?"
"Lát nữa học." Tạ Lê Thần chạy đi đánh răng rửa mặt, đánh răng được phân nửa, đột nhiên chạy đến hỏi Vinh Kính, "Thỏ, cậu nói xem, tôi nếu như từ hôm nay trở đi giả mất trí nhớ có thể qua mặt được không?"
Vinh Kính ngẩn người, dở khóc dở cười nhìn Tạ Lê Thần, "Anh cho rằng Kolo là đồ ngốc à? Anh gạt được người chứ gạt được máy móc sao?"
"Máy..." Tạ Lê Thần xuất thần, lẩm bẩm, "Người chưa chắc không thể gạt máy, đúng không, dù sao máy móc chỉ dùng chương trình khống chế, mà lập trình cũng là người mà."
"Việc này tôi sẽ nghĩ biện pháp, anh chuyên tâm diễn của anh đi." Vinh Kính cầm quần áo ném cho Tạ Lê Thần, cùng y xuống lầu.
Nhóm Hà Đống Thiệu Dịch cũng đã xuống lầu , Hà Đống đang ăn một quả trứng, thoạt nhìn như là không yên lòng, Vinh Kính và Tạ Lê Thần tới bên sô pha ngồi xuống, ăn sáng.
Ngồi ở đối diện Hà Đống, Vinh Kính nhìn thoáng qua... Bởi vì trang phục rộng thùng thình áo sơmi kiểu dáng, thế nên cổ áo tương đối thấp. Vinh Kính liếc liếc mắt, phát hiện ngực Hà Đống có một hình xăm, ngay bên phải.
Rất ít có người xăm hình bên phải ngực, đại thể đều chọn vị trí tim bên trái chứ nhỉ? Hơn nữa cũng nhìn không ra là hình gì đặc biệt, chỉ là một chuỗi chữ số.
Vinh Kính tính nhìn thêm chút, Tạ Lê Thần kéo anh một cái, hung hăng liếc mắt trừng qua —— nhìn cái gì! Không được nhìn.
Vinh Kính bĩu bĩu môi, không thể làm gì khác hơn là đảo mắt quan sát Thiệu Dịch, thấy hắn đang nỗ lực bối lời kịch, hình dạng nhìn như rất căng thẳng.
"Này."
Một bên, Nhuế Tiểu Tình cầm kịch bản đi tới, gõ gõ Thiệu Dịch, "Cậu đừng căng thẳng như vậy chứ, làm tôi cũng căng thẳng."
"A?" Thiệu Dịch xấu hổ cười cười, lắc đầu, "Không biết chuyện gì xảy ra... Tôi quên hết cảm xúc lời thoại đã thuộc tối hôm qua rồi."
Hà Đống giương mắt, nhìn hắn một cái, giống như đã khôi phục lại từ việc ngẩn người.
Lúc này, nhân viên đoàn làm phim lục tục đến trường quay, Tạ Lê Thần cũng đứng dậy. Lúc Vinh Kính rời khỏi khách sạn, lơ đãng nhìn khắp nơi, bất đắc dĩ cười... Thật đúng là náo nhiệt.
Nhóm Tạ Lê Thần rất nhanh tiến vào quá trình quay căng thẳng, Vinh Kính vẫn ôm tay xem ở gần đó, lần này anh không có tâm tư đi giành việc với người chỉ đạo võ thuật nữa, mà là lưu ý tình huống xung quanh."Cảnh giác thế?"
Phía sau, truyền đến giọng nói, Vinh Kính không nhìn cũng biết là Đằng Thành, người này đúng là âm hồn không tiêu tan.
Vinh Kính giơ tay, "Tối hôm qua có quay được không?"
"Rất rõ ràng." Đằng Thành đưa một bộ máy quay cho Vinh Kính, mở video tối hôm qua quay được. Ra là, tối hôm qua Đằng Thành vẫn luôn ở tại cách đó không xa, mai phục trên nhà cao tầng đối diện bên trái cửa lớn khách sạn, quay lại được kẻ tập kích tối hôm qua hốt hoảng bỏ chạy.
Vinh Kính tỉ mỉ nhìn video, giật mình không ngớt —— trong video có hai người vội vội vàng vàng chạy đi. Phía trước là người Bắc Âu cao lớn, tóc vàng nhạt dị thường bắt mắt, phía sau là một người vóc dáng nhỏ, là người ngày hôm qua bị bắt lửa.
Vinh Kính nhíu mày, nhìn chằm chằm người nước ngoài tóc vàng phát ngốc, gặp qua ở đâu rồi nhỉ? Động tác và cảm giác, rất quen thuộc... Trước mắt bỗng nhiên hiện lên thiếu niên tóc vàng kia, không trùng hợp như vậy chứ?
"Này."
Đằng Thành ở một bên búng tay, "Hoàn hồn."
Vinh Kính ngẩng đầu nhìn hắn ta, "Hả?"
"Có biết hai người kia không?" Đằng Thành hỏi, "Tôi cảm thấy rất hứng thú, mục tiêu tối hôm qua bọn họ là cậu hay Tạ Lê Thần?"
"Có cái gì khác nhau sao?" Vinh Kính giả vờ thờ ơ xem lại video, hỏi Đằng Thành, "Anh biết hai người đó?"
"Người này." Đằng Thành giơ tay chỉ chỉ người thấp bé đi theo phía sau người tóc vàng, "Là một nhân vật nguy hiểm, còn người này." Nói, lại chỉ chỉ người tóc vàng, "Không điều tra được người này!"
"Không điều tra được?" Vinh Kính cười, "Có thể là anh tra không tới chăng?"
"Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, bản thân có một vài biện pháp, thứ tôi tra không được rất ít... Cũng giống như cậu, tôi tra không được."
Vinh Kính khẽ nhíu mày, không nói thêm cái gì, trả lại máy quay cho Đằng Thành, "Vậy tức là người còn lại có thể tra được ?"
"Người vóc dáng thấp này, có một biệt hiệu, là Black Mouse." Đằng Thành trả lời, "Đã từng là một sát thủ, sau đó không biết thế nào liền mai danh ẩn tích. Hắn rất giỏi trốn, gian xảo không dễ tóm giống chuột vậy, mặt khác, bản thân hắn cũng là một hacker xuất sắc, bởi vậy tất cả mọi người gọi hắn Black Mouse."
Vinh Kính khẽ gật đầu, anh chưa từng nghe qua danh hiệu này, thế nên hẳn là không phải kẻ phạm tội nhiều lần, hoặc là tài liệu bị giữ bí mật.
"Tôi không cảm thấy bọn họ sẽ tìm cậu gây phiền phức, thế nên mục tiêu hẳn là Tạ Lê Thần." Đằng Thành thu lại máy nhắc nhở Vinh Kính.
"Dựa vào cái gì?"
"Cậu là một nhân viên cảnh vệ, cho dù thuộc tổ chức bí mật, cũng chỉ là một người thực hành mà không phải kẻ chủ mưu." Đằng Thành phần tích đạo lý rõ ràng, "Mặt khác, lúc tôi phát hiện điều tra rất nhiều tài liệu, tài liệu về Tạ Lê Thần luôn thu hút hơn. Ví dụ như số lần có người hack vào kho tài liệu nội bộ cảnh sát, kiểm tra tài liệu Tạ Lê Thần hơn cậu nhiều, lại còn duy trì rất dài thời gian rất lâu, từ vài năm trước đã có. Tôi hiện tại nghi ngờ có phải có người đã sớm theo dõi Tạ Lê Thần, chỉ là vẫn luôn chờ đợi, như là đang bồi dưỡng cái gì hoặc là, chờ đợi một thời cơ hay không.""Bồi dưỡng..." Vinh Kính trong óc trong nháy mắt thoáng hiện nội dung tài liệu tối hôm qua thấy, "Thời cơ..."
"Xem ra tôi đoán đúng rồi?" Đằng Thành càng cảm thấy hứng thú, "Mặt khác, tôi bị cấp trên trong cục cảnh sát cao tầng duổi việc, có thể cũng là bởi vì tôi đào bới quá sâu."
"Anh là bởi vì trái kỷ luật mới bị khai trừ chứ?" Vinh Kính cười nhạt, "Tiên tố mình kiểm thảo tương đối hảo."
"Tôi là một cảnh sát chấp nhất, lúc điều tra Seven cũng từng cố chấp như vậy, nhưng không khiến cho cấp trên bất mãn, lần này không giống vậy, cũng không phải tôi khác người, mà là thân phận Tạ Lê Thần quá nhạy cảm." Đằng Thành cười cười, "Cậu biết không, gần đây có rất nhiều sát thủ rục rịch, đa số là kẻ dọn đường, dùng để thanh trừ nhân vật nguy hiểm."
Chân mày Vinh Kính cau lại.
"Vũ khí quá nguy hiểm, nếu như không khống chế được, tiêu hủy là phương pháp giải quyết tốt nhất." Đằng Thành vỗ vỗ vai Vinh Kính, "Có kẻ nhất định muốn tiêu hủy, thì có người khác định phải bảo vệ, loại tranh chấp này nói rõ tính chất quý giá của mục tiêu! Châu báu quý giá, luôn luôn dẫn tới rất nhiều người tranh đoạt, vì vậy... Tình cảnh hỗn loạn trước mắt này có thể giải thích rõ ràng."
Vinh Kính có chút bất ngờ nhìn Đằng Thành, "Anh lần này thực sự là nhiệt tình bất ngờ a, anh không phải rất ghét Tạ Lê Thần sao?"
"Ghét thì ghét, tôi cần chứng minh giả thiết của mình là đúng!" Đằng Thành cười , "Anh ta là sự tồn tại nguy hiểm nhất, đợi đến khi tất cả đều được chứng minh, tôi sẽ tự mình bảo đảm anh ta biến mất trên đời."
Nói xong, Đằng Thành nhếch khóe miệng, "Rất chờ mong phát triển tiếp theo."
Vinh Kính nhìn hắn ta đi xa, quay đầu lại, thấy Hà Đống đang cùng Tạ Lê Thần diễn cảnh đối thủ đang thất thần, đạo diễn hình như có chút bất mãn. Thiệu Dịch tiếp tục căng thẳng học lời thoại nhập vai, còn có Nhuế Tiểu Tình ở một bên nhìn hết nhìn đông tới nhìn tây, cùng với đông đảo nhân viên dán toàn bộ ánh mắt lên Tạ Lê Thần.
Khe khẽ thở dài, Vinh Kính giơ tay xoa xoa mi tâm.
Lúc này, một tiếng "đinh" nhỏ, trên máy tính bảng Vinh Kính cầm, biểu hiện Kolo có tin tức gửi đến.
Do dự một chút, Vinh Kính vẫn mở, thấy bên trên là tài liệu chi tiết về Hà Đống Thiệu Dịch và Nhuế Tiểu Tình. Tài liệu về ba người diễn viên bình thường cũng dài bất ngờ, nhẫn nại xem xong, Vinh Kính cười —— thực sự là không thể tưởng tượng nổi!
Tạ Lê Thần thấy dáng vẻ của anh, hỏi, "Có nghiêm trọng vậy không?"
Vinh Kính nhíu mày nhìn, "Anh chắc chắn muốn xem? Xem rồi có thể rất bất mãn!"
"Có liên quan tới tôi đương nhiên muốn xem."
Vinh Kính thở dài, "Tôi chỉ là nghĩ không ra, Kolo lại có kế hoạch này, tới tận bây giờ chưa hề nói với tôi việc này... Quả thực sai lầm."
Tạ Lê Thần ôm máy tính qua, xem kỹ, mở tập tin [[ Cơ thể mẹ ]], bên trong đầu tiên là rất rất nhiều vụ án, đại thể là các loại đoạn phim quay một vài hành động của những người có năng lực đặc biệt. Còn những đoạn phim khác, là phần báo cáo kiểm tra về thân thể, chi tiết đến nỗi Tạ Lê Thần giật mình, còn có cả hình ảnh quét não cùng với đủ loại số liệu phân tích.
"Đây là cái gì?" Tạ Lê Thần nhíu mày, "Tôi chưa làm loại kiểm tra và thực nghiệm này a!"
"Nếu bọn họ muốn làm, anh tuyệt đối không phát hiện được đâu." Vinh Kính thấp giọng nói, "Anh đến bệnh viện tiến hành kiểm tra bình thường, đều có thể bị đổi giữa chừng, còn nữa, bọn họ cũng có thể trong lúc anh cắt ruột thừa gắn cho anh một cái máy định vị hay bom hẹn giờ vào."
"Không kinh khủng như vậy chứ?" Tạ Lê Thần dở khóc dở cười nhìn Vinh Kính, "Thỏ cậu đừng làm tôi sợ!"
"Tôi chỉ lấy ví dụ, cụ thể bọn họ làm cái gì tôi không biết, bất quá dựa theo kế hoạch của Kolo, thân thể cùng bộ não của anh đều là siêu bảo bối, sẽ không đơn giản thương tổn."
"Cậu chắc chứ?" Tạ Lê Thần cảm thấy cả người khó chịu, bất quá ngoại trừ định kỳ kiểm tra thân thể ra không hề tiến hành giải phẫu gì, hẳn là không có ai gắn bom nguy hiểm các loại vào đâu nhỉ? "Cũng không nhất định nha, bây giờ bom nhân thể rất nhỏ, anh có biết, bom kích cỡ chỉ như một viên thuốc, đã có thể nổ banh nguyên hàm rồi." Vinh Kính hình như nhìn ra tâm tư Tạ Lê Thần, trêu ghẹo y.
"Này... Thỏ cậu đừng làm tôi sợ!" Tạ Lê Thần càng nghĩ càng thấy cả người không được tự nhiên, xoa xoa trên người, nhìn Vinh Kính, "Cậu từ nhỏ lớn lên ở đó, không phải càng nguy hiểm?"
Vinh Kính nghe nói đến mình, thì có chút hàm hồ, "Không sợ... Tiềm lực khai phá của tôi đã sớm bằng 0, muốn nổ đã sớm nổ."
Tạ Lê Thần kéo tài liệu xuống dưới, càng kéo, sắc mặt càng khó nhìn, cuối cùng đơn giản đóng máy tính bảng, ngồi sang một bên đờ ra.
Vinh Kính bưng mì ăn liền đã nấu xong đi tới, hỏi Tạ Lê Thần, "Ăn không?"
Tạ Lê Thần không lên tiếng, còn đang suy nghĩ tâm tư.Vinh Kính dùng một chiếc đũa, nhẹ nhàng chọc chọc, dụ y nhìn.
Tạ Lê Thần phục hồi tinh thần lại, "Cậu xem thời gian trên văn kiện, Kolo từ rất lâu đã bắt đầu chú ý đến tôi."
"Ừm... Ông ấy tiến hành điều tra rất đáng tin." Vinh Kính tắt tài liệu trên máy tính đi, nhìn Tạ Lê Thần, "Cái đó, nói không chừng chỉ là sự quan tâm hơi quá của ông ấy, chưa chắc là thật ."
"Còn nếu là thật thì sao?" Tạ Lê Thần cười nhẹ một tiếng, "Vật chứa, cơ thể mẹ... Thật viễn tưởng."
"Tôi cũng nghi ngờ độ thành công của kế hoạch này, thực sự có thể làm đến như vậy thì không phải quá kinh khủng?" Vinh Kính giơ tay vỗ vỗ Tạ Lê Thần, cho y an tâm, "Nếu như thực sự anh có thể sao chép tính cách như vậy, lần trước cũng thấy năng lực cậu nam sinh kia từ xa di chuyển đồ vật rồi đó, mô phỏng theo một lần cho tôi xem!"
Tạ Lê Thần nhíu mày, lắc đầu, "Căn bản làm không được!"
"Thế nên mới nói!" Vinh Kính như đang an ủi vỗ vỗ y, "Tôi mấy ngày tới điều tra một chút, trước tiên anh đừng nghĩ những thứ này nữa, cứ theo lẽ thường sinh hoạt là được. CROW cũng không phải tổ chức khủng bố gì, sẽ không hại người."
Tạ Lê Thần cũng không muốn nói thêm, ăn mì, cùng Vinh Kính tiếp tục nằm xuống ngủ bù, nhưng không còn thấy buồn ngủ.
Báo cáo và tài liệu Kolo nghiên cứu vừa rồi, khiến y rất bất an.
Báo cáo trên cơ thể mẹ, ám chỉ đại não Tạ Lê Thần, một đống lớn số liệu chứng thực não y và của người khác có cấu tạo bất đồng nghiêm trọng. Mà con người sở dĩ có một vài năng lực đặc biệt, là bởi vì não cấu tạo đặc biệt. Mà năng lực của Tạ Lê Thần là phục chế, đồng thời bồi dưỡng chúng hoàn thiện, tồn trữ trong chính bộ não.
Mục tiêu cuối cùng của Kolo là, khiến bộ não Tạ Lê Thần trở thành nơi nuôi cấy, hoàn thành nuôi cấy lượng tin tức của năng lực đặc biệt này xong, cấy vào bộ não của những nhân viên trải qua huấn luyện đặc biệt trong tổ chức Kolo, như vậy có thể trở thành một loại vũ khí, làm người có năng lực đặc biệt sinh sôi nẩy nở số lượng lớn. Vì vậy, Kolo sẽ phát triển tiềm lực của chính mình trở thành không thể định lượng.
Chỉ là loại kế hoạch này có chút cảm giác quá mứa viễn tưởng, cũng vô cùng nguy hiểm! Phải biết rằng, một khi thực sự thành công ... sẽ thành tình cảnh gì, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Vinh Kính vẫn không hiểu tính cách Kolo lắm, anh từ trước tới giờ đều đơn thuần cho rằng CROW chỉ đơn giản là đội ngũ chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, là sự nghiệp Kolo tỉ mỉ tổ chức. Nhưng hiện tại ngẫm lại, hình như không hề giản đơn vậy. Đặc điểm của CROW là mạng lưới các loại nhân tài, lại có năng lực đặc biệt... Mục đích, có phải là để thu thập tài nguyên về mặt này?
Tạ Lê Thần lật qua lật lại trên giường ngủ không được, cứ thấy việc này không thỏa đáng lắm.
Vinh Kính tuy rằng im lặng nằm ở bên, nhưng là không còn buồn ngủ, anh đang ở tự hỏi một chuyện, về Kolo, về kế hoạch, cùng với... phần ký ức mình bị mất đi, đến tột cùng cất giấu cái gì. Còn có hành động tập kích vừa rồi, vì sao có người muốn tập kích bọn họ?Như vậy một đêm mất ngủ, sáng sớm hôm sau, Tạ Lê Thần ngáp một cái đứng lên, thấy Vinh Kính đã dậy, ngồi ở bên cạnh bàn nhìn máy tính đờ ra.
Tạ Lê Thần cố ý ngáp một cái thật to, tạo chút tiếng động.
Vinh Kính vẫn như trước nâng cằm, giương mắt nhìn y một chút, hoàn toàn không có ý định che giấu mình đang làm gì, Tạ Lê Thần thoáng yên tâm.
Vinh Kính tự nhiên chú ý tới hành vi của y, khẽ cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn thời gian, "Ngày hôm nay sẽ quay phim chứ? Lời thoại của anh thuộc chưa?"
"Lát nữa học." Tạ Lê Thần chạy đi đánh răng rửa mặt, đánh răng được phân nửa, đột nhiên chạy đến hỏi Vinh Kính, "Thỏ, cậu nói xem, tôi nếu như từ hôm nay trở đi giả mất trí nhớ có thể qua mặt được không?"
Vinh Kính ngẩn người, dở khóc dở cười nhìn Tạ Lê Thần, "Anh cho rằng Kolo là đồ ngốc à? Anh gạt được người chứ gạt được máy móc sao?"
"Máy..." Tạ Lê Thần xuất thần, lẩm bẩm, "Người chưa chắc không thể gạt máy, đúng không, dù sao máy móc chỉ dùng chương trình khống chế, mà lập trình cũng là người mà."
"Việc này tôi sẽ nghĩ biện pháp, anh chuyên tâm diễn của anh đi." Vinh Kính cầm quần áo ném cho Tạ Lê Thần, cùng y xuống lầu.
Nhóm Hà Đống Thiệu Dịch cũng đã xuống lầu , Hà Đống đang ăn một quả trứng, thoạt nhìn như là không yên lòng, Vinh Kính và Tạ Lê Thần tới bên sô pha ngồi xuống, ăn sáng.
Ngồi ở đối diện Hà Đống, Vinh Kính nhìn thoáng qua... Bởi vì trang phục rộng thùng thình áo sơmi kiểu dáng, thế nên cổ áo tương đối thấp. Vinh Kính liếc liếc mắt, phát hiện ngực Hà Đống có một hình xăm, ngay bên phải.
Rất ít có người xăm hình bên phải ngực, đại thể đều chọn vị trí tim bên trái chứ nhỉ? Hơn nữa cũng nhìn không ra là hình gì đặc biệt, chỉ là một chuỗi chữ số.
Vinh Kính tính nhìn thêm chút, Tạ Lê Thần kéo anh một cái, hung hăng liếc mắt trừng qua —— nhìn cái gì! Không được nhìn.
Vinh Kính bĩu bĩu môi, không thể làm gì khác hơn là đảo mắt quan sát Thiệu Dịch, thấy hắn đang nỗ lực bối lời kịch, hình dạng nhìn như rất căng thẳng.
"Này."
Một bên, Nhuế Tiểu Tình cầm kịch bản đi tới, gõ gõ Thiệu Dịch, "Cậu đừng căng thẳng như vậy chứ, làm tôi cũng căng thẳng."
"A?" Thiệu Dịch xấu hổ cười cười, lắc đầu, "Không biết chuyện gì xảy ra... Tôi quên hết cảm xúc lời thoại đã thuộc tối hôm qua rồi."
Hà Đống giương mắt, nhìn hắn một cái, giống như đã khôi phục lại từ việc ngẩn người.
Lúc này, nhân viên đoàn làm phim lục tục đến trường quay, Tạ Lê Thần cũng đứng dậy. Lúc Vinh Kính rời khỏi khách sạn, lơ đãng nhìn khắp nơi, bất đắc dĩ cười... Thật đúng là náo nhiệt.
Nhóm Tạ Lê Thần rất nhanh tiến vào quá trình quay căng thẳng, Vinh Kính vẫn ôm tay xem ở gần đó, lần này anh không có tâm tư đi giành việc với người chỉ đạo võ thuật nữa, mà là lưu ý tình huống xung quanh."Cảnh giác thế?"
Phía sau, truyền đến giọng nói, Vinh Kính không nhìn cũng biết là Đằng Thành, người này đúng là âm hồn không tiêu tan.
Vinh Kính giơ tay, "Tối hôm qua có quay được không?"
"Rất rõ ràng." Đằng Thành đưa một bộ máy quay cho Vinh Kính, mở video tối hôm qua quay được. Ra là, tối hôm qua Đằng Thành vẫn luôn ở tại cách đó không xa, mai phục trên nhà cao tầng đối diện bên trái cửa lớn khách sạn, quay lại được kẻ tập kích tối hôm qua hốt hoảng bỏ chạy.
Vinh Kính tỉ mỉ nhìn video, giật mình không ngớt —— trong video có hai người vội vội vàng vàng chạy đi. Phía trước là người Bắc Âu cao lớn, tóc vàng nhạt dị thường bắt mắt, phía sau là một người vóc dáng nhỏ, là người ngày hôm qua bị bắt lửa.
Vinh Kính nhíu mày, nhìn chằm chằm người nước ngoài tóc vàng phát ngốc, gặp qua ở đâu rồi nhỉ? Động tác và cảm giác, rất quen thuộc... Trước mắt bỗng nhiên hiện lên thiếu niên tóc vàng kia, không trùng hợp như vậy chứ?
"Này."
Đằng Thành ở một bên búng tay, "Hoàn hồn."
Vinh Kính ngẩng đầu nhìn hắn ta, "Hả?"
"Có biết hai người kia không?" Đằng Thành hỏi, "Tôi cảm thấy rất hứng thú, mục tiêu tối hôm qua bọn họ là cậu hay Tạ Lê Thần?"
"Có cái gì khác nhau sao?" Vinh Kính giả vờ thờ ơ xem lại video, hỏi Đằng Thành, "Anh biết hai người đó?"
"Người này." Đằng Thành giơ tay chỉ chỉ người thấp bé đi theo phía sau người tóc vàng, "Là một nhân vật nguy hiểm, còn người này." Nói, lại chỉ chỉ người tóc vàng, "Không điều tra được người này!"
"Không điều tra được?" Vinh Kính cười, "Có thể là anh tra không tới chăng?"
"Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, bản thân có một vài biện pháp, thứ tôi tra không được rất ít... Cũng giống như cậu, tôi tra không được."
Vinh Kính khẽ nhíu mày, không nói thêm cái gì, trả lại máy quay cho Đằng Thành, "Vậy tức là người còn lại có thể tra được ?"
"Người vóc dáng thấp này, có một biệt hiệu, là Black Mouse." Đằng Thành trả lời, "Đã từng là một sát thủ, sau đó không biết thế nào liền mai danh ẩn tích. Hắn rất giỏi trốn, gian xảo không dễ tóm giống chuột vậy, mặt khác, bản thân hắn cũng là một hacker xuất sắc, bởi vậy tất cả mọi người gọi hắn Black Mouse."
Vinh Kính khẽ gật đầu, anh chưa từng nghe qua danh hiệu này, thế nên hẳn là không phải kẻ phạm tội nhiều lần, hoặc là tài liệu bị giữ bí mật.
"Tôi không cảm thấy bọn họ sẽ tìm cậu gây phiền phức, thế nên mục tiêu hẳn là Tạ Lê Thần." Đằng Thành thu lại máy nhắc nhở Vinh Kính.
"Dựa vào cái gì?"
"Cậu là một nhân viên cảnh vệ, cho dù thuộc tổ chức bí mật, cũng chỉ là một người thực hành mà không phải kẻ chủ mưu." Đằng Thành phần tích đạo lý rõ ràng, "Mặt khác, lúc tôi phát hiện điều tra rất nhiều tài liệu, tài liệu về Tạ Lê Thần luôn thu hút hơn. Ví dụ như số lần có người hack vào kho tài liệu nội bộ cảnh sát, kiểm tra tài liệu Tạ Lê Thần hơn cậu nhiều, lại còn duy trì rất dài thời gian rất lâu, từ vài năm trước đã có. Tôi hiện tại nghi ngờ có phải có người đã sớm theo dõi Tạ Lê Thần, chỉ là vẫn luôn chờ đợi, như là đang bồi dưỡng cái gì hoặc là, chờ đợi một thời cơ hay không.""Bồi dưỡng..." Vinh Kính trong óc trong nháy mắt thoáng hiện nội dung tài liệu tối hôm qua thấy, "Thời cơ..."
"Xem ra tôi đoán đúng rồi?" Đằng Thành càng cảm thấy hứng thú, "Mặt khác, tôi bị cấp trên trong cục cảnh sát cao tầng duổi việc, có thể cũng là bởi vì tôi đào bới quá sâu."
"Anh là bởi vì trái kỷ luật mới bị khai trừ chứ?" Vinh Kính cười nhạt, "Tiên tố mình kiểm thảo tương đối hảo."
"Tôi là một cảnh sát chấp nhất, lúc điều tra Seven cũng từng cố chấp như vậy, nhưng không khiến cho cấp trên bất mãn, lần này không giống vậy, cũng không phải tôi khác người, mà là thân phận Tạ Lê Thần quá nhạy cảm." Đằng Thành cười cười, "Cậu biết không, gần đây có rất nhiều sát thủ rục rịch, đa số là kẻ dọn đường, dùng để thanh trừ nhân vật nguy hiểm."
Chân mày Vinh Kính cau lại.
"Vũ khí quá nguy hiểm, nếu như không khống chế được, tiêu hủy là phương pháp giải quyết tốt nhất." Đằng Thành vỗ vỗ vai Vinh Kính, "Có kẻ nhất định muốn tiêu hủy, thì có người khác định phải bảo vệ, loại tranh chấp này nói rõ tính chất quý giá của mục tiêu! Châu báu quý giá, luôn luôn dẫn tới rất nhiều người tranh đoạt, vì vậy... Tình cảnh hỗn loạn trước mắt này có thể giải thích rõ ràng."
Vinh Kính có chút bất ngờ nhìn Đằng Thành, "Anh lần này thực sự là nhiệt tình bất ngờ a, anh không phải rất ghét Tạ Lê Thần sao?"
"Ghét thì ghét, tôi cần chứng minh giả thiết của mình là đúng!" Đằng Thành cười , "Anh ta là sự tồn tại nguy hiểm nhất, đợi đến khi tất cả đều được chứng minh, tôi sẽ tự mình bảo đảm anh ta biến mất trên đời."
Nói xong, Đằng Thành nhếch khóe miệng, "Rất chờ mong phát triển tiếp theo."
Vinh Kính nhìn hắn ta đi xa, quay đầu lại, thấy Hà Đống đang cùng Tạ Lê Thần diễn cảnh đối thủ đang thất thần, đạo diễn hình như có chút bất mãn. Thiệu Dịch tiếp tục căng thẳng học lời thoại nhập vai, còn có Nhuế Tiểu Tình ở một bên nhìn hết nhìn đông tới nhìn tây, cùng với đông đảo nhân viên dán toàn bộ ánh mắt lên Tạ Lê Thần.
Khe khẽ thở dài, Vinh Kính giơ tay xoa xoa mi tâm.
Lúc này, một tiếng "đinh" nhỏ, trên máy tính bảng Vinh Kính cầm, biểu hiện Kolo có tin tức gửi đến.
Do dự một chút, Vinh Kính vẫn mở, thấy bên trên là tài liệu chi tiết về Hà Đống Thiệu Dịch và Nhuế Tiểu Tình. Tài liệu về ba người diễn viên bình thường cũng dài bất ngờ, nhẫn nại xem xong, Vinh Kính cười —— thực sự là không thể tưởng tượng nổi!
Danh sách chương