Vinh Kính tất nhiên là nghe thấy Tạ Lê Thần báo tin, nhìn xuống tình hình máy tính, virut đã hạ, máy vi tính cũng bắt đầu một lần nữa khởi động, bất quá chí ít còn cần cỡ 30 giây đến một phút nữa, sau đó muốn tắt ngay máy cũng phải ít nhất năm giây. Thế nhưng dựa theo cự ly, Charles đi đến đây tuyệt đối không đến 30 giây.

Giờ thì Tạ Lê Thần là không thể làm gì cả, hiện tại làm gì nhất định sẽ khiến Charles hoài nghi.

Chính lúc này, điện thoại reo làm giật mình, tin nhắn!

Vinh Kính có chút tức giận, Tạ Lê Thần cục thức ăn chính là cục thức ăn, thời điểm mành chỉ treo chuông thế này còn đi gửi tin nhắn làm rối.

Lúc này phía xa xa hành lang đã có tiếng bước chân truyền đến.

Vinh Kính đứng ra phía sau cửa chuẩn bị chờ lúc người vào đột ngột tập kích, móc điện thoại ra liếc mắt đọc...

Tin nhắn Tạ Lê Thần gửi tới chỉ có 2 chữ —— khóa cửa!

Ây...

Vinh Kính cảm thấy trên ót có một giọt mồ hội bự chảng, thiếu chút nữa quên có thể khóa cửa!

Nhanh chóng trở tay khóa cửa, đẩy tủ qua chắn ngang, cũng may Charles này có tật giật mình, cửa đặc biệt đặc biệt dày, dùng cả mấy ở khóa khóa lại, kiểu gì cũng có thể chống đỡ được hai phút.Đảo mắt, thấy hai người té xỉu trên sô pha giống như sắp tỉnh, Vinh Kính thấy nữ sinh kia quần áo không chỉnh tề, lát nữa chắc chắn có rất nhiều người chạy vào.

Nghĩ vậy, anh đi qua, nhặt lên một cái áo âu phục trên mặt đất đắp lên người cô gái. Trong nháy mắt cúi đầu, anh phát hiện một thứ...

Chỉ thấy trên mặt thảm lót sàn có một chỗ hơi hở ra.

Vinh Kính cau mày, giơ tay xốc thảm lên, thấy phía dưới có một cái hộp, là hộp băng... Thời này còn có người dùng hộp băng? Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng phá cửa.

Vinh Kính thấy khởi động máy đã hoàn thành, đem hộp băng nhét vào túi trước, phủ lại thảm, đến bên máy tính ấn nhanh nút tắt máy, nguồn điện bị cắt rồi rút nhanh USB ra, sau đó mở cửa sổ trèo ra khỏi thư phòng...

Mà lúc này trong đại sảnh, Jeff bị vừa hành động Charles thu hút, tới đầu hàng lang, nhìn vào trong.

Tạ Lê Thần bất động thanh sắc tới trước bàn tiệc buffet, lặng lẽ lấy mấy sợi mì đến cạnh một vị mỹ nữ mặc đầm trễ ngực, thả mấy sợi mỳ ở thắt lưng phía sau bộ đầm.

Thả xong y lập tức vọt sangmột bên, không kinh động bất luận người nào.

Mỹ nữ kia thấy Tạ Lê Thần , đánh tiếng bắt chuyện, Tạ Lê Thần cũng cười với cô, đột nhiên bày ra vẻ kinh ngạc trạng chỉ phía sau lưng cô, "Cái gì vậy?"

Mỹ nữ ban đầu thấy Tạ Lê Thần nói chuyện với mình, kích động đến mức có chút khẩn trương, một hồi mới phản ứng được, nhanh chóng giơ tay ra sau sờ, liền mò thấy một cái gì đó dài dài lạnh băng băng dinh dính.

Tạ Lê Thần đột nhiên thấp giọng hỏi, "Rắn hả?"

"Á!"

Đúng lúc cô gái kia cũng mò trúng sợi mì, liền kêu lớn lên.

Tạ Lê Thần ngậm miệng, dùng tiếng bụng mô phỏng theo cô gái kia kêu to, "Rắn! Á!"

Lúc đó toàn bộ phụ nữ ở trong sảnh đều kinh ngạc, loạn cả lên, trong lúc hỗn loạn còn có người lật đổ bàn buffet.

Tạ Lê Thần lúc này đã diện vô biểu tình đi sang bên cạnh, còn hiếu kỳ nhìn đoàn người hỗn loạn, đã có người gọi bảo vệ ở cửa...

Các nhân viên an ninh nhanh chóng đến tìm "rắn", trong bộ đàm, người phụ trách an ninh muốn điều mọi người đến phía dưới cửa sổ thư phòng canh, nhưng mà bên này bảo vệ lại nói đại sảnh có vấn đề, khoảng thời gian sai biệt này... tạo lợi thế cho Vinh Kính.

Vinh Kính thuận lợi dị thường leo tường ra khỏi biệt thự, tránh thoát toàn bộ camera chạy ào vào trong xe, lái xe rời đi.

Lúc xử lý trong rối loạn ở đại sảnh, cửa thư phòng cũng bị Charles và vệ sĩ của lão phá mở, mới vừa vào phòng đã nghe tiếng thét chói tai.

Mọi người sửng sốt, chỉ thấy con gái Charles khoác âu phục trốn trong sô pha, chàng trai bên cạnh căng thẳng che chắn bảo vệ cô, không cho những người đó tiến đến!

Tình cảnh có chút hỗn loạn.

Charles vô thức nhìn thoáng qua máy tính bên cạnh bàn, không có vấn đề gì... Hơi yên tâm lại.Con gái khóc trên tại sô pha, Charles nghĩ cũng không phải cách, liền bảo vệ sĩ hết thảy đi ra ngoài, giậm chân một cái, rống lên với hai người, "Còn không mau mặc quần áo?! Mất mặt xấu hổ."

Nói xong, lão thở phì phì đi ra, sai người nhanh chóng lục soát toàn bộ biệt thự, buổi tiệc đằng trước vẫn còn tiếp tục, vì bí mật cá nhân của khách, đại sảnh không gắn camera, chỉ phân bố một lượng lớn bảo vệ.

Các nhân viên an ninh tìm nửa ngày cũng không tìm được rắn với không rắn, Tạ Lê Thần đã sớm thoát thân, cô gái đã tạo rối loạn cũng không chịu nói thêm cái gì. Dù sao ở đây ai cũng có thân phận, không ai muốn mang trên lưng danh tiếng không tốt, vì vậy... gió êm sóng lặng.

Tạ Lê Thần cầm lấy điện thoại, gửi một dấu chấm hỏi cho Vinh Kính... Rất nhanh, đã nhận lại một chữ V.

Một chữ V vô cùng đơn giản, thấy thế nào cũng có một luồng thần khí hiện ra như thật, Tạ Lê Thần mỉm cười —— ngay cả một ký hiệu cũng khả ái như vậy a, ha ha.

Charles trở lại trong phòng, con gái và tình nhân đều đã mặc quần áo thành thành thật thật đứng ở đó.

"Các con quả thực hồ đồ!" Charles mắng một câu, "Còn không đi ra ngoài!"

May là hai người đã yêu nhau một đoạn thời gian, hơn nữa môn đăng hộ đối, bởi vậy Charles cũng không trách cứ nhiều, thấy người đã đi, nhanh chóng đóng hết cửa thư phòng, chạy đến trước máy tính khởi động máy...

Máy tính không có bất luận tình trạng gì dị thường, lão cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này ở máy tính của Kolo đầu kia chuyên viên đã thông qua virut thành công xâm nhập vào máy tính Charles, tra tìm phần cứng, phát hiện số lượng lớn tài liệu nghiên cứu lão đánh cắp.

"Chứng cứ vô cùng xác thực!" Chuyên viên máy tính trực tiếp tài liệu truyền cho cảnh sát, Kolo gọi điện thoại qua, "Chứng cứ thu được chưa?"

"Đã hành động chuẩn bị bắt người, lần này cảm tạ các vị giúp đỡ." Bộ phận hành động cúp điện thoại.

Charles thấy tài liệu không sao, vừa định rời đi, lại chú ý tới tấm thảm giống như bị di chuyển. Lão kinh hoàng, nhanh chóng chạy tới xốc lên... Phát hiện phía dưới trống không, liền hai mắt trợn tròn hít sâu một hơi, "Xong rồi..."

Chính lúc này, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng xe cảnh sát... Một nhóm cảnh sát đông chạy ào vào biệt thự tìm được Charles, đeo còng tay cho lão, "Charles, ông bị bắt vì bị tình nghi làm hoạt động gián điệp." Nói xong, đưa người đi.

Chúng khách quý thấy vậy nhìn nhau.

Tạ Lê Thần nhướn mày —— u, hiệu suất siêu cao a!

Buổi tiệc qua loa kết thúc, Tạ Lê Thần và Tào Văn Đức về nhà, trên đường hai người còn thảo luận chuyện hôm nay.

Tào Văn Đức không hiểu, "Tội gián điệp? Lão chỉ là một bác sĩ, làm gián điệp kiểu gì?"

"Thế giới này không gì không thể." Tạ Lê Thần chống cằm, nghĩ Vinh Kính hẳn là đã về đến nhà, liền hỏi, "Đúng rồi, chỗ nào có bán trang phục thỏ?""Hả?" Tào Văn Đức mở to hai mắt nhìn y.

"... Cậu nói xem, là loại đồ thỏ lông xù màu trắng sữa đẹp, hay là kiểu quần chẽn cao hình tam giác gắn đuôi thỏ đẹp?" Tạ Lê Thần lẩm bẩm.

"Còn phải xem là ai mặc." Tào Văn Đức nhớ ra vừa rồi Tạ Lê Thần hình như có nói Vinh Kính phải nhảy điệu thỏ, "Anh lại đùa giỡn người ta a?"

Tạ Lê Thần mỉm cười, "Muốn xem kiểu quần chẽn cao, thế nhưng lại cảm thấy lông xù rất thích hợp... Làm sao bây giờ đây?"

"Thì cắt hai ống quần lông xù đí là được rồi?" Tào Văn Đức thuận miệng trả lời một câu.

...

Tạ Lê Thần trầm mặc một hồi, giơ tay vỗ vai anh ta, "Vậy đi!"

"Cái đó..." Tào Văn Đức cười ha hả hỏi, "Vậy xét chủ ý của em hay thế thì..."

"Không bàn nữa, cấm hóng xem." Tạ Lê Thần vô cùng không nể tình cắt ngang, "Loại phúc lợi này làm sao mà chia xẻ được."

"Keo kiệt!" Tào Văn Đức vẻ mặt bất mãn, "Muốn xem quá..."

Tạ Lê Thần nhếch khóe miệng, vạn phần chờ mong a.

Mà lúc này, Vinh Kính đã về tới nhà, trên đường anh có mua một máy ghi âm kiểu cũ, bỏ cuốn băng vào nhưng lại phát hiện băng bị nhỏ, Vinh Kính cầm băng nhìn một chút, nhỏ như vậy... Lập tức nghĩ ra, a! Ra là một cuộn ghi âm điện thoại.

Tìm kiếm xung quanh, vốn tưởng rằng không có, không ngờ điện thoại nhà Tạ Lê Thần lại chính là kiểu cũ có cả máy ghi âm. Đây đều là Tào Văn Đức cung cấp cho y, để tiện cho công việc, mỗi tuần đều đổi băng, giữ lại băng ghi âm. Như vậy sau này lỡ đâu gặp phải cảnh đe dọa tống tiền gì đó, có thể bảo lưu chứng cứ, hợp đồng các loại cũng có thể ngăn chặn đối phương thay đổi.

Lấy máy điện thoại qua, Vinh Kính nhét băng vào, bắt đầu nghe.

"Hàng ở đâu?"

Người đối thoại nói không phải tiếng Trung, cũng không phải tiếng Anh, mà là tiếng Nga.

Vinh Kính ngẩn người, bất quá anh rất quen thuộc tiếng Nga, nên hoàn toàn có thể nghe hiểu được.

"Tôi giấu ở trong bảo tàng. Hai mươi động mười tĩnh bảy ngồi."

Những lời này Vinh Kính không hiểu lắm, nghĩa mặt chữ đúng là ý như thế, chẳng lẽ là tục ngữ nào đó? Không có khả năng lắm a, khả năng là ám hiệu lớn hơn.

"Nhiệm vụ hoàn thành nhớ thu hồi."

"Được."

"Black Scorpion phù hộ anh."

"Black Scorpion phù hộ anh."

Cuối cùng hai câu nói, là ân cần thăm hỏi rất đặc biệt, Vinh Kính nhướn mày, đây là cách liên lạc của bộ đội du kích một vài vùng núi bí mật Trung Bắc Á đến gần Đông Âu.

Khi Liên Xô cũ giải thể, những khu vực chiến tranh quy mô nhỏ này vẫn không dừng. Chiến loạn sinh ra một số lượng lớn trẻ em lưu lạc, toàn bộ quy về cô nhi viện doanh trại quốc gia ở các nơi nuôi nấng. Những đứa trẻ này có một phần rất lớn bị huấn luyện thành sát thủ, thực thi hoạt động ám sát. Trong thời bình này, bọn họ hầu như đã bị nhân loại vứt bỏ, bộ phận duy nhất còn lại hợp thành một vài đoàn bộ đội bí mật loại nhỏ, làm lính đánh thuê hoặc là hoạt động khủng bố.Vinh Kính biết Black Scorpion thật ra là một trong những loại bộ đội bí mật này, tiếng xấu như cồn.

Charles chỉ bất quá là một bác sĩ mà thôi, cứ coi như làm gián điệp cũng chỉ vì mưu cầu tài phú, sao lại quan hệ với những người đó? Cuộn băng ghi âm này giống như là từ đâu mà ra, giấu cái gì ở bảo tàng? Bảo tàng nào?

Vinh Kính cảm thấy rất nghi hoặc, liền liên lạc với Kolo, gửi audio cuốn băng ghi âm qua.

Kolo nghe xong cũng nhíu mày, "Gần đây đúng là Black Scorpion hoạt động rất nhiều lần, tôi sẽ xử lý, cậu tiêu hủy cuốn băng đi, nếu có liên quan đến nhiệm vụ điều tra, tôi sẽ thông báo cho cậu tiếp tục theo, trong khoảng thời gian này cứ đảm bảo Tạ Lê Thần an toàn đã."

"Thế nhưng..." Vinh Kính vẫn còn ý muốn chạy trong đầu, "Y chỉ là một diễn viên, sẽ gặp nguy hiểm gì chứ."

"A." Kolo nở nụ cười, "Cậu cũng không thể một năm 365 ngày đều làm việc chứ? Thỉnh thoảng coi như nghỉ phép đi." Nói xong, cúp điện thoại.

Vinh Kính bất lực, mở cuốn băng kéo dây băng ra, thiêu hủy.

Vừa đốt xong thì cửa mở, Tạ Lê Thần đã trở về.

"... Cậu đốt cái gì vậy, mùi nặng thế." Tạ Lê Thần cau mũi.

"Không có gì." Vinh Kính ngẩng đầu nhìn y, "Charles bị bắt rồi?"

"Ừ." Tạ Lê Thần gật đầu, "Vô cùng thuận lợi." Nói rồi, đi tới sô pha ngồi xuống, cầm trên tay một cái túi lớn, không biết bên trong đựng cái gì.

Vinh Kính mở máy tính bảng, "Nhiệm vụ hoàn thành, ngày mai bắt đầu là trạng thái đợi lệnh, lịch trình của anh nói cho tôi biết, tôi sắp xếp hành động ngày mai."

"OK, nhưng mà cái đó nói sau đi." Tạ Lê Thần nhét túi vào trong tay Vinh Kính, "Đi tắm rửa, thay cái này, chúng ta buổi tối còn hoạt động mà."

Nói rồi, giơ tay lấy ly chữ V trên bàn.

Vinh Kính ngẩn người, mở túi ra nhìn mặt liền tối sầm... Đồ thỏ!

"Tôi... Cự tuyệt!" Vinh Kính giãy dụa.

Tạ Lê Thần ho khan một tiếng, tới gần, ngón tay nhẹ nhàng điểm ngực Vinh Kính, "Đừng cự tuyệt, ngẩng đầu một đao rúc đầu cũng một đao... Nam tử hán đại trượng phu, thắng đẹp mắt cũng phải thua oanh liệt chứ!"

Vinh Kính hít sâu một hơi, giơ tay nhận túi, tàn bạo trừng Tạ Lê Thần, "Anh chờ đó, tôi không để yên đâu!"

Nói xong, đứng dậy đi tắm thay quần áo.

Tạ Lê Thần mỹ mãn rót rượu, ở bên ngoài chờ.

Chỉ chốc lát sau, Vinh Kính thay một thân đồ thỏ, đi ra... Trời giết Tạ Lê Thần đi, đồ thỏ này vốn là áo liền quần, chỉ là thằng nhãi kia cắt đi tay áo và ống quần, còn để lại hai móng lông xù, ống chẽn cao đến tận thắt lưng .

"Hô ~" Tạ Lê Thần huýt sáo, không hổ là rèn luyện qua a, vóc người thật tốt! Da cũng trắng, cái tai lúc lắc, trên cái mông lông xù có một nhúm cầu nhỏ hình đuôi, còn cả hai móng tròn tròn... Tuyệt!

Vinh Kính lấy tư thế thấy chết không sờn đi vào phòng khách, tự thôi miên mình coi như đang làm nhiệm vụ, giơ tay, ngẩng đầu, nhảy!Left Left Right Right

Go Turn Around

Go! Go! Go!

Left. . . Right. . .

"Phụt, ha ha ha..." Tạ Lê Thần phun rượu, đem toàn bộ khả năng cười cả đời hơn hai mươi năm ra mà cười, úp xuống sô pha sống chết cười.

Trong tay ly chữ V rung lắc không ngừng.

Xa xa trong một tòa nhà lớn, Tạ Tảo Thần và Tào Văn Đức cầm kính viễn vọng chĩa tới chĩa lui.

"Nhìn không thấy a!

"Đúng a, nhìn không thấy!"

Vinh Kính hận a... Âm thầm cắn răng, Tạ Lê Thần anh chờ đó, tôi không để yên đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện