Khi bắt đầu tiến hành hấp thu linh khí vào cơ thể, một lượng linh lực chỉ có thể dẫn dắt được một lượng linh khí nhất định mà thôi. Thường thì linh khí pha lẫn tạp chất sau khi luyện hóa sẽ thải ra một phần trọc khí, một phần sẽ bị cơ thể hấp thụ. Muốn luyện hóa được nhiều linh khí thì có ba cách, thứ nhất là dùng càng nhiều linh lực, thứ hai là tăng độ tinh thuần của linh khí để linh lực không phải tốn công vô ích đi dẫn dắt một lượng trọc khí, còn cách thứ ba mà hiện giờ Triệu Thiên Bình còn chưa được chạm đến đó là nâng cao chất lượng linh lực.
Khi Triệu Thiên Bình có cảm giác đuối sức thì mới dừng việc cảm ứng lại. Bây giờ nó đã có cảm ứng tương đối rõ ràng với linh khí xung quanh, nhưng muốn kiểm tra chính xác khả năng cảm ứng được đến đâu thì phải luyện hóa linh khí một vòng mới biết được. Nhưng giờ cơ thể nó không đủ tập trung và sức lực để làm việc đó nữa, dù tiếp xúc với linh khí khiến cơ thể không đến nỗi kiệt sức nhưng nó đã đói lả đi rồi. Thở ra một hơi, Triệu Thiên Bình gỡ viên linh ngọc ra, tức thì bồ đoàn bắt đầu từ từ hạ xuống.
Bạch Vân Chân Nhân đã không còn ở trong đại điện nữa, chắc là đi từ khi Triệu Thiên Bình bắt đầu nhập trận rồi. Cuối xuống nhặt hết mấy thứ trên đất cho vào túi, Triệu Thiên Bình định đi ra ngoài, nhưng được vài bước nó mới nghĩ tới bây giờ cũng không tu luyện lại được, chi bằng đọc thêm gì đó, thế là nó quay lại đi về phía giá sách.
Giá sách này không phải quá lớn, dài không đến nửa trượng và có ba tầng, mỗi tầng cũng chẳng có được bao nhiêu sách. Tầng dưới cùng có dòng chữ chú giải: Nhập môn tri thức, tầng thứ hai là: Tạp thư, tầng thứ ba: Sơ cấp đạo thuật. Triệu Thiên Bình suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống tìm kiếm. Ở tầng dưới cùng có Nhập Môn Y Lý và Thối Thể Cương Lĩnh nó đã xem rồi, thuộc dạng sách, còn vài quyển trục cuộn lại đủ mọi chất liệu như vải, trúc hoặc giấy, tiêu đề có Phù Chú Sơ Giải, Quyền Thuật Cơ Bản, Ngũ Hành Luận,…tầng tạp thư thì nhiều sách nhất, nào là Lưu Vân Lược Sử, Thiên Địa Tài Bảo Lục, Truyền Thuyết Tu Luyện Giới, Trù Nghệ, Binh Khí Lục, Lưu Thiên Sinh Giới, Lưu Thiên Dị Chủng,… Tầng thứ ba là đạo thuật, Triệu Thiên Bình bây giờ chưa động đến được nên nó chả buồn xem. Nghĩ đến chú ngữ tâm pháp nó liền chọn Phù Chú Sơ Giải, lại chọn thêm Ngũ Hành Luận để nghiên cứu, thêm một quyển Lưu Vân Lược Sử mới rời đi.
Bên ngoài trời đã gần tối, giờ cơm có lẽ cũng đã đến rồi, nghĩ vậy nên nó thẳng đường tới luôn thiện phòng. Trong đó chả có được mấy người, nó chào hới qua rồi lấy một túi bánh bao rời đi.
Ngày hôm sau nó không đến Truyền Đạo Đại Điện mà ở lại tiểu viện vừa rèn luyện vừa để cơ thể hồi phục. Tu luyện là chuyện lâu dài, sức khỏe và tinh thần phải luôn luôn đảm bảo ở trạng thái tốt thì mới lu luyện suôn sẻ được, do vậy rèn luyện sức khỏe là không thể thiếu. Hơn nữa trong thời gian rèn luyện Triệu Thiên Bình còn tranh thủ đọc sách. Nó chỉ là người mới, còn chằng được gọi là tu sĩ nữa, nên cần phải cấp tốc nhồi nhét các loại tri thức của tu luyện giới vào đầu, chứ lỡ như đến lúc cần thiết lại chẳng biết cái gì ra cái gì.
Ngũ Hành Luận tự giới thiệu là giảng giải sơ khai về Ngũ hành trong thiên địa gói gọn trong một quyển trục. Nó đề cập đến vài vấn đề cơ bản như Ngũ hành là căn nguyên vạn vật vũ trụ, nó không chỉ đơn giản là nguyên tố cấu tạo mà còn là trạng thái vật chất và trạng thái vận động các kiểu, ví dụ như Thổ không phải là đất, mà đất bao gồm cả ngũ hành nhưng mang nặng thuộc tính Thổ hơn mà thôi, hay Thủy không chỉ đơn giản là nước, do nước mang đậm thuộc tính Thủy nên nước mang đặc trưng tính chất của Thủy như tính nhu, tính dung hòa vật chất,… Rồi quan hệ tương tác của Ngũ hành, Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim, Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ là quan hệ tương khắc; Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ là quan hệ tương sinh. Từ hai quan hệ đó mà phát triển các loại quan hệ khác như phản sinh, chế hóa,…Cuối cùng là cách vận dụng Ngũ Hành như thế nào để lí giải vật chất tự nhiên. Cuối quyển trục chốt một câu: “Ngũ Hành biến hóa vô tận, ngôn từ không thể giải thích hết, phải cần tự thân tu luyện giả kiến giải rõ ràng.” Triệu Thiên Bình đọc câu cuối mà cảm thấy hơi hoang mang, một câu khá quen thuộc mà sư phụ trong lúc giảng giải thường nhắc nhở nó, nó thở dài tự nhủ: “Chả biết sống được bao lâu mà có một đống thứ cần tự mình đi làm”.
Phù Chú Sơ Giải giới thiệu rằng vạn vật trong vũ trụ đều có ý niệm, sinh linh mang ý niệm của riêng mình, còn những thứ khác bị chi phối bởi ý niệm thiên địa, nói rộng ra là ý niệm của vũ trụ. Phù Chú chính là phương pháp dẫn dắt các loại ý niệm để điều khiển lực lượng. Phù gồm Phù Trận, trong quyển trục nói rằng vạn vật trong thiên địa đều mang phù trận, nghiên cứu phù trận chính là nghiên cứu từ tự nhiên, sau đó tiến hành diễn giải suy lí rồi kết hợp vận dụng để tạo ra thứ gọi là trận pháp. Trận pháp là thứ mà bất kì người tu luyện nào đều phải tìm hiểu, dù là tu đạo hay tu võ, đều như vậy, vì phù trận bao hàm rất nhiều tri thức và ẩn chứa sự vận hành của vũ trụ, những thứ như đạo thuật, võ công, đều có nguồn gốc từ phù trận. Phù trận có hai loại là hữu hình và vô hình, hữu hình có chú văn, trận pháp, thủ ấn các loại; vô hình thì có chú ngữ. Muốn tìm hiểu rõ các loại phù trận thì phải có thư tịch nghiên cứu kĩ hơn chứ dựa vào lời giới thiệu như vậy cũng chỉ là biết đến nó chứ chưa thấy mặt nó. Triệu Thiên Bình nghĩ có lẽ phải tham khảo những thư tịch ở tầng Đạo pháp nhập môn hoặc Lưu Vân Thư Viện mới mong rõ ràng được.
Ngày hôm sau nó lại đến Điện Truyền Đạo tiếp tục luyện tập cảm ứng linh khí. Đến khi rời đi nó đổi hai thư tịch khác là Lưu Vân Lược Sử và Truyền Thuyết Tu Luyện Giới.
Lưu Vân Lược Sử liệt kê các sự kiện và nhân vật nổi bật của Lưu Vân Tông như Chưởng giáo và phong chủ các đời, hoặc những môn nhân có cống hiến lớn và những sự kiện nổi bật. Cụ thể như sư tổ khai tông lập phái của Lưu Vân Tông chính là Diệu Vân Thiên Tôn, một môn nhân của Thái Tuyền Thượng Cổ Tông Môn tu vi cực kì cao thâm, đã dùng thần thông của mình di sơn hoán địa tạo ra Lưu Vân Thiên Sơn rồi tại đó thu nhận đệ tử, khai tông lập phái truyền thừa đạo pháp. Do Lưu Thiên đại lục chỉ là một tinh cầu nhỏ, linh khí yếu ớt, tài nguyên có hạn nên những tu sĩ đời sau không ai có bản lĩnh được như sư tổ sáng lập nữa, dù vậy Lưu Vân Tông tuy “cô quả” nhưng tiếng nói lại nặng nhất trong những tông phái trên tinh cầu này, vì Trấn tông chi bảo của Diệu Vân tổ sư lưu lại.
Trong Sử kí ghi chép lại sau khi khai tông được hai trăm năm thì Diệu Vân tổ sư truyền lại chức Chưởng giáo cho đệ tử rồi ra đi không có tin tức gì nữa, nhưng những thứ để lại đủ cho Lưu Vân Tông đủ trường thịnh lâu dài. Một kho tàng thư tịch tâm pháp, một ngọn Lưu Vân Sơn linh khí no đủ, một bí cảnh ẩn chứa nhiều kì ngộ và một Trấn tông sát khí không ai dám động vào là Ngũ Linh Thiên Thạch.
Trên bầu trời cách Lưu Vân Điện chừng vạn dặm có năm khối thiên thạch khổng lồ lơ lửng, nếu quan sát từ mặt đất thì chỉ thấy chúng như năm vì tinh tú đẹp đẽ trên bầu trời Lưu Vân Tông, nhưng khi kích hoạt thì Ngũ Tinh Thiên Thạch có thể phát ra những tia Tinh quang mang tính phá hủy cực mạnh nhanh chóng tấn công tiêu diệt kẻ thù. Hoặc khủng khiếp hơn là chúng trực tiếp đâm xuống như thiên ngoại vẫn thạch, một khối thiên thạch va chạm có thể dễ dàng biến Lưu Thiên Đại Lục thành bình địa, nếu cả năm khối kết hợp một lần thì mọi sinh sinh trên Lưu Thiên Tinh đều bị xóa sổ.
Cũng may là thứ vũ khí hủy diệt đó chưa được kích hoạt bao giờ, người có thể giao tiếp kích hoạt được nó cũng chỉ có Chưởng giáo chí tôn, nhưng Lưu Vân Tông truyền thừa từ xưa đến nay luôn tiêu diêu tự tại không gây thù chút oán đến nỗi phải diệt môn bao giờ, mà Chưởng giáo chí tôn không phải dễ dàng chọn ra mà để người hung ác lên làm. Muốn chọn Chưởng môn đời kế tiếp thứ nhất phải được Đương nhiệm Chưởng môn tiến cử, rồi được Thái thượng trưởng lão tán thành, bước cuối cùng phải qua được Thử thách của Ngũ Linh Thiên Thạch mới được.
Lại nói tiếp, sau Diệu Vân Thiên Tôn thì kéo dài đến nay đã là Chưởng môn đời thứ mười bốn, còn phong chủ các đời thì nhiều vô kể, trưởng lão càng thì càng nhiều hơn, những ai có thể đột phá trở thành Đại thần thông tu sĩ thì đều tập trung ở Lưu Vân Điện nhậm chức Thái thượng trưởng lão. Lưu Vân Tông không chỉ được bảo vệ tốt, mà còn quan hệ dây mơ rễ má với Thái Huyền Tông và Thái Thiên Tiên Môn nữa nên dù môn nhân đệ tử không quá ba trăm người nhưng đạo thống của tông môn thì chưa bao giờ suy yếu cả.
Truyền Thuyết Tu Luyện Giới thì kể lại vài truyền thuyết xa xưa, như sự hình thành vũ trụ ra sao, trời đất được phân chia thế nào, hoặc vài câu chuyện về những nhân vật lịch sử thời thượng cổ. Thời gian gần nhất cách đây hơn vạn năm là cuộc chiến với quy mô không lồ giữa vũ trụ làm tu luyện giới gần như tuyệt diệt, nhưng cũng đánh dấu sự hưng thịnh của ma đạo tu sĩ, trong truyền thuyết chỉ nhắc đến hai cái tên của hai vị lãnh tụ là Bạch Đế phe chính đạo và Xích Đế phe ma đạo đều vẫn lạc khi cuộc chiến kết thúc.
Triệu Thiên Bình nhận ra trừ quyển Lưu Vân Lược Sử tương đối chi tiết ra thì những thư tịch khác đều khá mơ hồ, không biết những thư tịch khác có như vậy hay không.
Cảm ứng linh khí thực sự khó khăn, đây đã là lần thứ tư Triệu Thiên Bình tiến vào Diệu Vân Kinh trận pháp để cảm ứng nhưng nó vẫn chưa đạt đến giới hạn của mình. Ba lần trước nó rút ra một điều rằng chỉ khi đạt đến giới hạn không thể cảm ứng rõ thêm được nữa nó mới được dùng lại để tiến hành tu luyện đệ nhị thiên tâm pháp. Nhưng lần đến bây giờ, nó cũng chẳng biết chính xác là bao nhiêu ngày nữa, thời gian thật sự khá mơ hồ, nó cũng chẳng muốn hỏi ai nên cứ ù ù cạc cạc mà tu luyện như vậy. Thời gian kéo dài khiến nó chẳng biết nên mừng hay lo, mừng là do nó chưa đạt đến giới hạn, có nghĩa thiên phú của nó không tệ, mà lo là lo thiên phú nó quá tệ đến nỗi cảm ứng không thể nào nhanh được. Mọi thứ chỉ còn chờ đến khi đạt tới giới hạn rồi kiểm tra bằng đệ nhị thiên mới biết được.
Thời gian cứ trôi qua trong mờ mịt…
Bỗng nhiên, cảm ứng của nó với thiên địa linh khí như dừng lại một chỗ không tiến thêm được. Triệu Thiên Bình cảm thấy vui mưng, nhưng nó không vội. Không chỉ không dừng lại, nó còn cố gắng tăng cường cảm giác của mình thêm nữa, đến khi trôi qua thật lâu mà cố gắng cũng như vậy, nó mới khẽ thở ra một hơi, cuối cũng cũng đạt đến giới hạn. Nhưng nó cần quen thuộc với cảm ứng giới hạn này thêm nữa, thế là nó dành hết thời gian còn lại duy trì cảm ứng như vậy, thỉnh thoảng lại thử động niệm dùng linh lực dẫn một tia linh khí vào cơ thể, nhưng linh khí do không được luyện hóa nên rất nhanh bị tán đi. Nó cũng không cảm thấy tiếc, đơn giản chỉ là luyện tập trước mà thôi. Đến khi cơ thể gần tới giới hạn chịu đựng, Triệu Thiên Bình mới dừng việc tu luyện lại rồi hạ xuống.
Thiện phòng hôm nay đông hơn hẳn mọi khi, kể cả những vị sư huynh trực hệ của Triệu Thiên Bình cũng chỉ vắng mặt mỗi lão Đại và lão Tam. Khi nó đến định lấy bữa tối rồi quay về phòng thì trông thấy bọn họ nên đành thay đổi kế hoạch, chào hỏi một lượt nó bèn ngồi vào chỗ trống. Vũ Thanh Hà vẫn nhanh miệng như mọi khi:
- Tiểu sư đệ tu luyện đến đâu rồi. Bẩm báo đi nào.
Triệu Thiên Bình cũng như cũ gãi đầu cười ngượng ngùng rồi đáo:
- Đệ chỉ mới nhập môn thôi, đang tập Vân Ứng mà chưa xong.
Vũ Thanh Hà cười:
- Đệ mới nhập môn một tháng mà muốn Vân Dẫn rồi sao. Ghê đấy. Nhưng mà tu luyện từ từ thôi. Sáng mai tập trung cùng với mọi người lên Lưu Vân điện làm lễ Khai Thiên, một đời không được thấy một lần, không ai muốn bỏ lỡ đâu. Nói cho đệ biết, lễ Khai Thiên còn có những khách quý của Tông môn khác đến tham dự nữa. Hắc hắc, cả môn nhân của Thiên Yêu Cung nữa, yêu tu đấy, hế hế, không dễ gặp đâu.
Triệu Thiên Bình giật mình, thì ra đã qua mười ngày. Nghe giọng điệu của Vũ Thanh Hà khiến nó cảm thấy gai ốc nổi đầy mình nhưng lòng tò mò cũng bị khơi dậy mà hỏi:
- Yêu tu khác nhân loại như thế nào?
- Khác, tất nhiên là khác rồi.
Vũ Thanh Hà nhanh chóng đáp lời rồi hai mắt chìm trong mơ mộng mà nói tiếp:
- Chậc chậc, phải nói là tuyệt vời. Nàng thì như hoa mai chớm trong sương sớm, nàng thì như u lan thanh tao không vướng bụi trần, nàng thì như mẫu đơn nở rộ, nàng thì như phù dung bí ẩn, nhất là Thiên Yêu Cung Chủ thì được ví với một đóa mân côi cực kỳ kiêu sa quyến rũ. Chậc chậc
Triệu Thiên Bình nhíu mày khó hiểu:
- Thế là khác cái gì? Mà sư huynh đã từng gặp họ rồi sao.
Vũ Thanh Hà cười hơi đê tiện trả lời:
- Gặp thì chưa, nhưng đã thấy được tranh vẽ bọn họ, tuyệt không thể tả. So với hạng dong chi tục phấn thì không thể so sánh được, sự khác biệt chính là trong vẻ đẹp đấy.
Triệu Thiên Bình gật đầu thêm một câu:
- Nhưng mà yêu tu chẳng lẽ đều là nữ sao?
Lúc này người trả lời nó không phải Vũ Thanh Hà nữa mà là vị Tứ sư huynh Khổng Thương Vũ mà nó mới gặp được lần thứ hai:
- Hừ. Lão Bát là sắc quỷ, chỉ biết nữ nhân thôi.
Vũ Thanh Hà nghe vậy liền xù lông lên trừng mắt:
- Này lão tứ, huynh mới là lão sắc quỷ nhé, suốt ngày lẽo đẽo theo đám nữ nhân Chu Sơn, không biết đã làm gì rồi ấy chứ.
Khổng Thương Vũ hừ nhẹ:
- Đệ mới bao tuổi thì sao hiểu được cái gì gọi là trao dồi tình cảm, thưởng thức cái đẹp chứ.
Vũ Thanh Hà không phục:
- Đẹp gì chứ, làm sao so sánh được với Thiên Yêu Cung nữ nhân chứ, đệ mới là người biết thưởng thức cái đẹp.
Khổng Thương Vũ khịt mũi khinh thường:
- Cái lũ yêu bà không biết sông bao nhiêu kiếp rồi. Nhìn thì được đấy, nhưng ai biết là do thứ quỷ gì biến hóa mà thành chứ. Nói đẹp phải nói đến những tỉ muội Chu Sơn và Thanh Sơn của chúng ta, cái đẹp tự nhiên mới là cái đẹp vĩnh cửu.
Vũ Thanh Hà bĩu môi:
- Đẹp thì liên quan gì đến tuổi tác và xuất xứ chứ. Nhân sinh luôn hướng đến hoàn mỹ, biến mình trở nên xinh đẹp thì có sao. Hừ, ai nói không thể vĩnh cửu. Mấy tỉ muội của huynh không già chắc.
- Được rồi.
Lúc này Phiên Vũ Đạo Nhân lên tiếng cắt ngang:
- Một sắc quỷ cãi với một sắc lang về sắc tính. Ta nói hai đệ không dành thời gian làm việc khác được à. Đứa nhỏ thì suốt ngày ham chơi la cà, đứa lớn thì suốt ngày theo đuôi nữ nhân. Mấy đệ mà giành thời gian cho việc tu hành thì bây giờ đã được phong hiệu rồi đấy.
Khi Triệu Thiên Bình có cảm giác đuối sức thì mới dừng việc cảm ứng lại. Bây giờ nó đã có cảm ứng tương đối rõ ràng với linh khí xung quanh, nhưng muốn kiểm tra chính xác khả năng cảm ứng được đến đâu thì phải luyện hóa linh khí một vòng mới biết được. Nhưng giờ cơ thể nó không đủ tập trung và sức lực để làm việc đó nữa, dù tiếp xúc với linh khí khiến cơ thể không đến nỗi kiệt sức nhưng nó đã đói lả đi rồi. Thở ra một hơi, Triệu Thiên Bình gỡ viên linh ngọc ra, tức thì bồ đoàn bắt đầu từ từ hạ xuống.
Bạch Vân Chân Nhân đã không còn ở trong đại điện nữa, chắc là đi từ khi Triệu Thiên Bình bắt đầu nhập trận rồi. Cuối xuống nhặt hết mấy thứ trên đất cho vào túi, Triệu Thiên Bình định đi ra ngoài, nhưng được vài bước nó mới nghĩ tới bây giờ cũng không tu luyện lại được, chi bằng đọc thêm gì đó, thế là nó quay lại đi về phía giá sách.
Giá sách này không phải quá lớn, dài không đến nửa trượng và có ba tầng, mỗi tầng cũng chẳng có được bao nhiêu sách. Tầng dưới cùng có dòng chữ chú giải: Nhập môn tri thức, tầng thứ hai là: Tạp thư, tầng thứ ba: Sơ cấp đạo thuật. Triệu Thiên Bình suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống tìm kiếm. Ở tầng dưới cùng có Nhập Môn Y Lý và Thối Thể Cương Lĩnh nó đã xem rồi, thuộc dạng sách, còn vài quyển trục cuộn lại đủ mọi chất liệu như vải, trúc hoặc giấy, tiêu đề có Phù Chú Sơ Giải, Quyền Thuật Cơ Bản, Ngũ Hành Luận,…tầng tạp thư thì nhiều sách nhất, nào là Lưu Vân Lược Sử, Thiên Địa Tài Bảo Lục, Truyền Thuyết Tu Luyện Giới, Trù Nghệ, Binh Khí Lục, Lưu Thiên Sinh Giới, Lưu Thiên Dị Chủng,… Tầng thứ ba là đạo thuật, Triệu Thiên Bình bây giờ chưa động đến được nên nó chả buồn xem. Nghĩ đến chú ngữ tâm pháp nó liền chọn Phù Chú Sơ Giải, lại chọn thêm Ngũ Hành Luận để nghiên cứu, thêm một quyển Lưu Vân Lược Sử mới rời đi.
Bên ngoài trời đã gần tối, giờ cơm có lẽ cũng đã đến rồi, nghĩ vậy nên nó thẳng đường tới luôn thiện phòng. Trong đó chả có được mấy người, nó chào hới qua rồi lấy một túi bánh bao rời đi.
Ngày hôm sau nó không đến Truyền Đạo Đại Điện mà ở lại tiểu viện vừa rèn luyện vừa để cơ thể hồi phục. Tu luyện là chuyện lâu dài, sức khỏe và tinh thần phải luôn luôn đảm bảo ở trạng thái tốt thì mới lu luyện suôn sẻ được, do vậy rèn luyện sức khỏe là không thể thiếu. Hơn nữa trong thời gian rèn luyện Triệu Thiên Bình còn tranh thủ đọc sách. Nó chỉ là người mới, còn chằng được gọi là tu sĩ nữa, nên cần phải cấp tốc nhồi nhét các loại tri thức của tu luyện giới vào đầu, chứ lỡ như đến lúc cần thiết lại chẳng biết cái gì ra cái gì.
Ngũ Hành Luận tự giới thiệu là giảng giải sơ khai về Ngũ hành trong thiên địa gói gọn trong một quyển trục. Nó đề cập đến vài vấn đề cơ bản như Ngũ hành là căn nguyên vạn vật vũ trụ, nó không chỉ đơn giản là nguyên tố cấu tạo mà còn là trạng thái vật chất và trạng thái vận động các kiểu, ví dụ như Thổ không phải là đất, mà đất bao gồm cả ngũ hành nhưng mang nặng thuộc tính Thổ hơn mà thôi, hay Thủy không chỉ đơn giản là nước, do nước mang đậm thuộc tính Thủy nên nước mang đặc trưng tính chất của Thủy như tính nhu, tính dung hòa vật chất,… Rồi quan hệ tương tác của Ngũ hành, Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim, Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ là quan hệ tương khắc; Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ là quan hệ tương sinh. Từ hai quan hệ đó mà phát triển các loại quan hệ khác như phản sinh, chế hóa,…Cuối cùng là cách vận dụng Ngũ Hành như thế nào để lí giải vật chất tự nhiên. Cuối quyển trục chốt một câu: “Ngũ Hành biến hóa vô tận, ngôn từ không thể giải thích hết, phải cần tự thân tu luyện giả kiến giải rõ ràng.” Triệu Thiên Bình đọc câu cuối mà cảm thấy hơi hoang mang, một câu khá quen thuộc mà sư phụ trong lúc giảng giải thường nhắc nhở nó, nó thở dài tự nhủ: “Chả biết sống được bao lâu mà có một đống thứ cần tự mình đi làm”.
Phù Chú Sơ Giải giới thiệu rằng vạn vật trong vũ trụ đều có ý niệm, sinh linh mang ý niệm của riêng mình, còn những thứ khác bị chi phối bởi ý niệm thiên địa, nói rộng ra là ý niệm của vũ trụ. Phù Chú chính là phương pháp dẫn dắt các loại ý niệm để điều khiển lực lượng. Phù gồm Phù Trận, trong quyển trục nói rằng vạn vật trong thiên địa đều mang phù trận, nghiên cứu phù trận chính là nghiên cứu từ tự nhiên, sau đó tiến hành diễn giải suy lí rồi kết hợp vận dụng để tạo ra thứ gọi là trận pháp. Trận pháp là thứ mà bất kì người tu luyện nào đều phải tìm hiểu, dù là tu đạo hay tu võ, đều như vậy, vì phù trận bao hàm rất nhiều tri thức và ẩn chứa sự vận hành của vũ trụ, những thứ như đạo thuật, võ công, đều có nguồn gốc từ phù trận. Phù trận có hai loại là hữu hình và vô hình, hữu hình có chú văn, trận pháp, thủ ấn các loại; vô hình thì có chú ngữ. Muốn tìm hiểu rõ các loại phù trận thì phải có thư tịch nghiên cứu kĩ hơn chứ dựa vào lời giới thiệu như vậy cũng chỉ là biết đến nó chứ chưa thấy mặt nó. Triệu Thiên Bình nghĩ có lẽ phải tham khảo những thư tịch ở tầng Đạo pháp nhập môn hoặc Lưu Vân Thư Viện mới mong rõ ràng được.
Ngày hôm sau nó lại đến Điện Truyền Đạo tiếp tục luyện tập cảm ứng linh khí. Đến khi rời đi nó đổi hai thư tịch khác là Lưu Vân Lược Sử và Truyền Thuyết Tu Luyện Giới.
Lưu Vân Lược Sử liệt kê các sự kiện và nhân vật nổi bật của Lưu Vân Tông như Chưởng giáo và phong chủ các đời, hoặc những môn nhân có cống hiến lớn và những sự kiện nổi bật. Cụ thể như sư tổ khai tông lập phái của Lưu Vân Tông chính là Diệu Vân Thiên Tôn, một môn nhân của Thái Tuyền Thượng Cổ Tông Môn tu vi cực kì cao thâm, đã dùng thần thông của mình di sơn hoán địa tạo ra Lưu Vân Thiên Sơn rồi tại đó thu nhận đệ tử, khai tông lập phái truyền thừa đạo pháp. Do Lưu Thiên đại lục chỉ là một tinh cầu nhỏ, linh khí yếu ớt, tài nguyên có hạn nên những tu sĩ đời sau không ai có bản lĩnh được như sư tổ sáng lập nữa, dù vậy Lưu Vân Tông tuy “cô quả” nhưng tiếng nói lại nặng nhất trong những tông phái trên tinh cầu này, vì Trấn tông chi bảo của Diệu Vân tổ sư lưu lại.
Trong Sử kí ghi chép lại sau khi khai tông được hai trăm năm thì Diệu Vân tổ sư truyền lại chức Chưởng giáo cho đệ tử rồi ra đi không có tin tức gì nữa, nhưng những thứ để lại đủ cho Lưu Vân Tông đủ trường thịnh lâu dài. Một kho tàng thư tịch tâm pháp, một ngọn Lưu Vân Sơn linh khí no đủ, một bí cảnh ẩn chứa nhiều kì ngộ và một Trấn tông sát khí không ai dám động vào là Ngũ Linh Thiên Thạch.
Trên bầu trời cách Lưu Vân Điện chừng vạn dặm có năm khối thiên thạch khổng lồ lơ lửng, nếu quan sát từ mặt đất thì chỉ thấy chúng như năm vì tinh tú đẹp đẽ trên bầu trời Lưu Vân Tông, nhưng khi kích hoạt thì Ngũ Tinh Thiên Thạch có thể phát ra những tia Tinh quang mang tính phá hủy cực mạnh nhanh chóng tấn công tiêu diệt kẻ thù. Hoặc khủng khiếp hơn là chúng trực tiếp đâm xuống như thiên ngoại vẫn thạch, một khối thiên thạch va chạm có thể dễ dàng biến Lưu Thiên Đại Lục thành bình địa, nếu cả năm khối kết hợp một lần thì mọi sinh sinh trên Lưu Thiên Tinh đều bị xóa sổ.
Cũng may là thứ vũ khí hủy diệt đó chưa được kích hoạt bao giờ, người có thể giao tiếp kích hoạt được nó cũng chỉ có Chưởng giáo chí tôn, nhưng Lưu Vân Tông truyền thừa từ xưa đến nay luôn tiêu diêu tự tại không gây thù chút oán đến nỗi phải diệt môn bao giờ, mà Chưởng giáo chí tôn không phải dễ dàng chọn ra mà để người hung ác lên làm. Muốn chọn Chưởng môn đời kế tiếp thứ nhất phải được Đương nhiệm Chưởng môn tiến cử, rồi được Thái thượng trưởng lão tán thành, bước cuối cùng phải qua được Thử thách của Ngũ Linh Thiên Thạch mới được.
Lại nói tiếp, sau Diệu Vân Thiên Tôn thì kéo dài đến nay đã là Chưởng môn đời thứ mười bốn, còn phong chủ các đời thì nhiều vô kể, trưởng lão càng thì càng nhiều hơn, những ai có thể đột phá trở thành Đại thần thông tu sĩ thì đều tập trung ở Lưu Vân Điện nhậm chức Thái thượng trưởng lão. Lưu Vân Tông không chỉ được bảo vệ tốt, mà còn quan hệ dây mơ rễ má với Thái Huyền Tông và Thái Thiên Tiên Môn nữa nên dù môn nhân đệ tử không quá ba trăm người nhưng đạo thống của tông môn thì chưa bao giờ suy yếu cả.
Truyền Thuyết Tu Luyện Giới thì kể lại vài truyền thuyết xa xưa, như sự hình thành vũ trụ ra sao, trời đất được phân chia thế nào, hoặc vài câu chuyện về những nhân vật lịch sử thời thượng cổ. Thời gian gần nhất cách đây hơn vạn năm là cuộc chiến với quy mô không lồ giữa vũ trụ làm tu luyện giới gần như tuyệt diệt, nhưng cũng đánh dấu sự hưng thịnh của ma đạo tu sĩ, trong truyền thuyết chỉ nhắc đến hai cái tên của hai vị lãnh tụ là Bạch Đế phe chính đạo và Xích Đế phe ma đạo đều vẫn lạc khi cuộc chiến kết thúc.
Triệu Thiên Bình nhận ra trừ quyển Lưu Vân Lược Sử tương đối chi tiết ra thì những thư tịch khác đều khá mơ hồ, không biết những thư tịch khác có như vậy hay không.
Cảm ứng linh khí thực sự khó khăn, đây đã là lần thứ tư Triệu Thiên Bình tiến vào Diệu Vân Kinh trận pháp để cảm ứng nhưng nó vẫn chưa đạt đến giới hạn của mình. Ba lần trước nó rút ra một điều rằng chỉ khi đạt đến giới hạn không thể cảm ứng rõ thêm được nữa nó mới được dùng lại để tiến hành tu luyện đệ nhị thiên tâm pháp. Nhưng lần đến bây giờ, nó cũng chẳng biết chính xác là bao nhiêu ngày nữa, thời gian thật sự khá mơ hồ, nó cũng chẳng muốn hỏi ai nên cứ ù ù cạc cạc mà tu luyện như vậy. Thời gian kéo dài khiến nó chẳng biết nên mừng hay lo, mừng là do nó chưa đạt đến giới hạn, có nghĩa thiên phú của nó không tệ, mà lo là lo thiên phú nó quá tệ đến nỗi cảm ứng không thể nào nhanh được. Mọi thứ chỉ còn chờ đến khi đạt tới giới hạn rồi kiểm tra bằng đệ nhị thiên mới biết được.
Thời gian cứ trôi qua trong mờ mịt…
Bỗng nhiên, cảm ứng của nó với thiên địa linh khí như dừng lại một chỗ không tiến thêm được. Triệu Thiên Bình cảm thấy vui mưng, nhưng nó không vội. Không chỉ không dừng lại, nó còn cố gắng tăng cường cảm giác của mình thêm nữa, đến khi trôi qua thật lâu mà cố gắng cũng như vậy, nó mới khẽ thở ra một hơi, cuối cũng cũng đạt đến giới hạn. Nhưng nó cần quen thuộc với cảm ứng giới hạn này thêm nữa, thế là nó dành hết thời gian còn lại duy trì cảm ứng như vậy, thỉnh thoảng lại thử động niệm dùng linh lực dẫn một tia linh khí vào cơ thể, nhưng linh khí do không được luyện hóa nên rất nhanh bị tán đi. Nó cũng không cảm thấy tiếc, đơn giản chỉ là luyện tập trước mà thôi. Đến khi cơ thể gần tới giới hạn chịu đựng, Triệu Thiên Bình mới dừng việc tu luyện lại rồi hạ xuống.
Thiện phòng hôm nay đông hơn hẳn mọi khi, kể cả những vị sư huynh trực hệ của Triệu Thiên Bình cũng chỉ vắng mặt mỗi lão Đại và lão Tam. Khi nó đến định lấy bữa tối rồi quay về phòng thì trông thấy bọn họ nên đành thay đổi kế hoạch, chào hỏi một lượt nó bèn ngồi vào chỗ trống. Vũ Thanh Hà vẫn nhanh miệng như mọi khi:
- Tiểu sư đệ tu luyện đến đâu rồi. Bẩm báo đi nào.
Triệu Thiên Bình cũng như cũ gãi đầu cười ngượng ngùng rồi đáo:
- Đệ chỉ mới nhập môn thôi, đang tập Vân Ứng mà chưa xong.
Vũ Thanh Hà cười:
- Đệ mới nhập môn một tháng mà muốn Vân Dẫn rồi sao. Ghê đấy. Nhưng mà tu luyện từ từ thôi. Sáng mai tập trung cùng với mọi người lên Lưu Vân điện làm lễ Khai Thiên, một đời không được thấy một lần, không ai muốn bỏ lỡ đâu. Nói cho đệ biết, lễ Khai Thiên còn có những khách quý của Tông môn khác đến tham dự nữa. Hắc hắc, cả môn nhân của Thiên Yêu Cung nữa, yêu tu đấy, hế hế, không dễ gặp đâu.
Triệu Thiên Bình giật mình, thì ra đã qua mười ngày. Nghe giọng điệu của Vũ Thanh Hà khiến nó cảm thấy gai ốc nổi đầy mình nhưng lòng tò mò cũng bị khơi dậy mà hỏi:
- Yêu tu khác nhân loại như thế nào?
- Khác, tất nhiên là khác rồi.
Vũ Thanh Hà nhanh chóng đáp lời rồi hai mắt chìm trong mơ mộng mà nói tiếp:
- Chậc chậc, phải nói là tuyệt vời. Nàng thì như hoa mai chớm trong sương sớm, nàng thì như u lan thanh tao không vướng bụi trần, nàng thì như mẫu đơn nở rộ, nàng thì như phù dung bí ẩn, nhất là Thiên Yêu Cung Chủ thì được ví với một đóa mân côi cực kỳ kiêu sa quyến rũ. Chậc chậc
Triệu Thiên Bình nhíu mày khó hiểu:
- Thế là khác cái gì? Mà sư huynh đã từng gặp họ rồi sao.
Vũ Thanh Hà cười hơi đê tiện trả lời:
- Gặp thì chưa, nhưng đã thấy được tranh vẽ bọn họ, tuyệt không thể tả. So với hạng dong chi tục phấn thì không thể so sánh được, sự khác biệt chính là trong vẻ đẹp đấy.
Triệu Thiên Bình gật đầu thêm một câu:
- Nhưng mà yêu tu chẳng lẽ đều là nữ sao?
Lúc này người trả lời nó không phải Vũ Thanh Hà nữa mà là vị Tứ sư huynh Khổng Thương Vũ mà nó mới gặp được lần thứ hai:
- Hừ. Lão Bát là sắc quỷ, chỉ biết nữ nhân thôi.
Vũ Thanh Hà nghe vậy liền xù lông lên trừng mắt:
- Này lão tứ, huynh mới là lão sắc quỷ nhé, suốt ngày lẽo đẽo theo đám nữ nhân Chu Sơn, không biết đã làm gì rồi ấy chứ.
Khổng Thương Vũ hừ nhẹ:
- Đệ mới bao tuổi thì sao hiểu được cái gì gọi là trao dồi tình cảm, thưởng thức cái đẹp chứ.
Vũ Thanh Hà không phục:
- Đẹp gì chứ, làm sao so sánh được với Thiên Yêu Cung nữ nhân chứ, đệ mới là người biết thưởng thức cái đẹp.
Khổng Thương Vũ khịt mũi khinh thường:
- Cái lũ yêu bà không biết sông bao nhiêu kiếp rồi. Nhìn thì được đấy, nhưng ai biết là do thứ quỷ gì biến hóa mà thành chứ. Nói đẹp phải nói đến những tỉ muội Chu Sơn và Thanh Sơn của chúng ta, cái đẹp tự nhiên mới là cái đẹp vĩnh cửu.
Vũ Thanh Hà bĩu môi:
- Đẹp thì liên quan gì đến tuổi tác và xuất xứ chứ. Nhân sinh luôn hướng đến hoàn mỹ, biến mình trở nên xinh đẹp thì có sao. Hừ, ai nói không thể vĩnh cửu. Mấy tỉ muội của huynh không già chắc.
- Được rồi.
Lúc này Phiên Vũ Đạo Nhân lên tiếng cắt ngang:
- Một sắc quỷ cãi với một sắc lang về sắc tính. Ta nói hai đệ không dành thời gian làm việc khác được à. Đứa nhỏ thì suốt ngày ham chơi la cà, đứa lớn thì suốt ngày theo đuôi nữ nhân. Mấy đệ mà giành thời gian cho việc tu hành thì bây giờ đã được phong hiệu rồi đấy.
Danh sách chương