Nước thuốc vẫn sôi ùng ục, nhưng cảm giác khó chịu mới trước đó lại nhanh chóng bị cảm giác tê sướng lân lân thay thế, tưởng chừng có bàn tay mềm mại xoa nắn từng khối cốt nhục khiến Triệu Thiên Bình xém chút là rên lên thành tiếng. Cảm giác đê mê khiến nó nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

Đến khi có âm thanh gõ oang oang vào dược lô thì Triệu Thiên Bình mới giật mình tỉnh lại. Nước đã nguội từ khi nào, nó chẳng biết là mình đã thiếp đi bao lâu nhưng chắc phải lâu lắm. Vươn mình đứng dậy, Triệu Thiên Bình mới thấy người đánh thức nó, quả nhiên là Hoàng Gia Bảo. Gã dùng ánh mắt kì quái đánh giá nó một chút rồi cười đê tiện nói:

- Sư đệ tuổi nhỏ mà không nhỏ chút nào ha?

Triệu Thiên Bình nghe vậy chẳng hiểu mô tê gì, chỉ thấy đột nhiên có gió lạnh thổi qua người khiến nó rùng mình một cái mới biết là mình chẳng có gì trên thân. Mặt nó đỏ lừ, định lấy một bộ y phục ra mặt vào thì lại phát hiện túi trữ vật của mình chẳng biết ở đâu, mà trong không gian Phong thiên thì chẳng có bộ nào nên đành ngượng ngùng ngồi lại vào trong nước. Hoàng Gia Bảo thấy thế bật cười rồi ném cho Triệu Thiên Bình một cái túi nhỏ, chính là túi trữ vật, nó bắt lấy rồi nhanh chóng lôi ra một đống áo quần mặc vào.

- Sư đệ cảm thấy trong người thế nào?

Triệu Thiên Bình nghe vậy thì thử tra xét bản thân mình mới nhận ra cơ thể đã hoàn toàn bình phục, nội thị một lúc nó mới trả lời:

- Có chút cảm giác hư thoát, có điều thương thế đã biệt tăm.

Hoàng Gia Bảo gật đầu:

- Linh lực thì luyện hóa lại là được. Hiện tại không có việc gì, sư đệ có thể tự do hành động. Chỉ là đến khi các sư trưởng có việc triệu tập thì cần ngươi bỏ công một chút.

Triệu Thiên Bình ngẫm nghĩ hẳn là liên quan đến trận pháp kia, nó cũng muốn làm rõ một chút nên gật đầu tỏ ý không vấn đề. Trò chuyện thêm một chút, nó bèn rời khỏi Y dược đường.

Một lần nữa dạo bước trên Vân Đài, Triệu Thiên Bình có cảm giác thanh bình. Có lẽ vừa trải qua đại nạn nên nó không còn quá hấp tấp tu luyện nữa, mặc dù bản lĩnh tăng tiến không phải có hại, nhưng cấp tiến quá cũng không tốt, đôi khi cần đầu óc thanh thản biết đâu lại nảy sinh nhiều liên tưởng không ngờ.

Vân Đài không phải chưa qua, có điều những lần trước Triệu Thiên Bình không có cái gì làm tiền trao đổi ở đây, linh ngọc lại quý giá, nên mỗi lần đi qua trừ cái Võ trường trung tâm ra thì chẳng chú ý mấy đến những nơi khác. Giờ trong túi cũng rủng rỉnh, tâm tình cũng không tệ bèn quyết tâm đi dạo một vòng.

Triệu Thiên Bình đến trước một tửu lầu thì có mùi thơm bay ra, cảm giác thèm ăn vì thế cũng trỗi dậy kéo nó vào trong quán. Đã lâu nó không ăn món gì ngon rồi, mặc dù trên núi không phải chịu đói nhưng chỉ là thức ăn chay thanh đạm ít mùi vị, khi rời núi thì toàn ăn rau quả trong rừng, nên miệng nó đã nhạt thếch cả rồi. Một tí mùi thịt đã hấp dẫn không chịu nổi.

Tửu lâu không gian khá rộng rãi, nhưng làm ăn có vẻ không quá tốt. Hai tầng trên dưới chỉ có hai bàn khách, tính thêm tiểu nhị cũng chẳng quá chục người. Nhưng nghĩ lại cũng phải, Lưu Vân Tông chẳng có mấy người, hầu hết đều đi tu luyện, quán có khách cũng đã tốt rồi.

Tiểu nhị trong quán là một đại hán trung niên tứ tuần khá vạm vỡ, hẳn là một võ giả không tệ, quán chẳng có chưởng quỹ, hẳn vị này cũng kiêm chức luôn, còn đầu bếp thì Triệu Thiên Bình chẳng biết, chỉ thấy sau khi gọi món thì tiểu nhị liền đi ra sau một lúc rồi mang đến, chẳng biết có phải món ăn cũng do hắn làm hay không.

Triệu Thiên Bình chẳng biết quán có gì nên không có yêu cầu cụ thể, chỉ gọi có gì ngon thì mang lên một ít là được, nó cũng chẳng đói nên không cần nhiều, chỉ là đổi khẩu vị mà thôi.

Một đĩa thịt lợn kho đường, một cân thịt bò nướng, một đĩa rau xào lại thêm một bình rượu nhỏ, xem ra quán này cũng khá bình dân mặc dù lại xây dựng trên danh môn đại phái.

Triệu Thiên Bình ném qua cảm thấy khá ngon, hương vị quen thuộc làm nó nhớ lại tửu lâu trước kia ở quê, mọi thứ thật tương tự. Nó khẽ thở dài, cử chỉ thật không hợp tuổi.

Nhớ lúc rời đi còn là tiểu nhân ngăm đen, giờ tuy nó không gọi là lực lưỡng nhưng trải qua rèn luyện cũng đã có da thịt chắc nịch, mặc dù chiều cao không tăng quá nhiều nhưng cũng đạt tầm nữa trượng, nó mới bước sang tuổi mười lăm, không gian phát triển còn rất lớn. Nó thầm nghĩ không biết khi quay về hai người có còn nhận ra mình không.

Đã gần hai năm rồi. Kim gia gia không biết có còn khỏe mạnh, Tiểu Màn Thầu đã lớn thêm chút nào hay chưa.

Thời gian hai năm, nói nhiều chẳng nhiều, nói ít chẳng ít. Với người bình thường hẳn đã xảy ra nhiều thay đổi, còn với người tu luyện có khi chẳng bằng một lần bế quan.

Hai năm đối với nó vẫn có nhiều việc xảy ra, có điều so với nhân sinh đại chúng thì hẳn là không đáng nhắc tới. Chỉ là đôi lần thử thách và tu luyện, không phải mưu sinh, không phải bươn chải giữa xã hội, tuổi tác thì tăng thêm nhưng nhân sinh quan chẳng khác là mấy.

Triệu Thiên Bình đang ngồi bỗng có tiếng gọi đánh tan những suy nghĩ vẩn vơ, nhìn lại hóa ra là Nhị sư huynh Phiên Vũ Đạo nhân, phía sau lại là Tam sư huynh Chu Đại Lực, hai gã đến trước mặt Triệu Thiên Bình rất tự nhiên ngồi xuống, Nhị sư huynh liền hỏi:

- Lão cửu thẫn thờ cái gì mà ta gọi mấy tiếng mới thấy phản ứng thế hả?

Triệu Thiên Bình gãi đầu cười ngượng:

- Chỉ là nhớ nhà mới thất thần một chút, đã làm sư huynh chê cười.

Phiên Vũ Đạo nhân gật gù rồi quay sang tiểu nhị gọi rượu với vài món ăn, sau lại quay sang Triệu Thiên Bình mà kể:

- Đệ cũng giống lão Tam rồi, mỗi lần nhớ nhà là gọi ta đến đây nhăm nhi. Mà tính ra hai người các ngươi giống nhau, đều là phàm xuất đệ tử, có chút nhớ nhà cũng chẳng có gì lạ.

Triệu Thiên Bình hơi ngạc nhiên nhìn Chu Đại Lực, kẻ nhìn như thô lỗ mà lạnh lùng ít nói này cũng đa sầu đa cảm đấy chứ. Mà điều khiến nó ngẫm nghĩ là bản lĩnh của gã đã được phép xuất sơn, nếu nhớ nhà thì có thể quay về thăm bất cứ lúc nào chứ nhỉ, không biết có gì kì lạ trong đây.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Thiên Bình, Phiên Vũ Đạo nhân thở dài:

- Hai mươi năm trước, quê nhà của lão Tam trong một đêm bị tàn sát sạch sẽ, nguyên một cự trấn mấy chục vạn người đều biến thành thây khô. Lão Tam khi đó cùng với vài thanh niên vào núi đi săn mới may mắn thoát một kiếp, cũng từ đó mới quyết tâm tầm tư học đạo mong mỏi có ngày trả thù. Có điều kẻ thù thật không đơn giản.

Triệu Thiên Bình nghe thấy thây khô lại liên tưởng đến Mộng cảnh mình gặp phải, có điều chắc là tương tự thôi, không liên quan gì mấy, nhưng có một điểm có thể khẳng định là những người kia bị rút hết máu huyết mà chết. Lại dựa vào câu cuối cùng của Nhị sư huynh mà nó lớn mật đưa ra phán đoán:

- Chẳng lẽ là Tuyết Thần Cốc?

Sở dĩ Triệu Thiên Bình đưa ra phán đoán như vậy là vì đã từng đọc qua về môn phái này, tâm pháp tu luyện của chúng có liên quan đến việc thôn phệ máu huyết nên bị xếp vào loại tà ma ngoại đạo. Có điều môn phái này không hề yếu nên chẳng ai đứng lên giương cao ngọn cờ trừ ma vệ đạo, kể cả mấy thể loại danh môn chính phái như Long Tượng bang kia suốt ngày hò hét nhưng chẳng hề có hành động cụ thể nào.

Phiên Vũ Đạo nhân chỉ thở dài rồi nhấp một ngụm rượu coi như là không phản đối, còn Chu Đại lực khi nghe đến ba chữ Tuyết Thần Cốc thì càng tu rượu mạnh hơn.

Triệu Thiên Bình trầm ngâm một chút rồi hướng Chu Đại Lực mà hỏi:

- Huynh đinh xử lý thế nào?

Chu Đại Lực nốc cạn hũ rượu trên tay, giọng khàn khàn đầy sát khí:

- Nợ máu phải trả bằng máu.

Triệu Thiên Bình tuy cũng đoán sẽ nhận được câu trả lời như vậy nhưng vẫn không nhịn được rùng mình. Lệ khí quá nặng a. Nó trầm mặc một chút rồi nói:

- Chẳng thể ngăn được huynh trả thù, nhưng ta nghĩ đâu phải mỗi chuyện đánh đánh giết giết mới là con đường duy nhất, người bị hại chắc chẳng phải chỉ mỗi mình huynh, còn nhiều thứ khác có thể làm. Hơn nữa, hy vọng huynh đã xác định đúng kẻ thù của mình.

Chu Đại Lực lại trầm mặc uống rượu, còn Phiên Vũ thì cười khổ:

- Đệ nói cũng đúng, nhưng đôi khi con người chẳng thể khống chế bản thân. Hành sự thế nào còn tùy thuộc vào quyết định của lão Tam. Nhưng dù sao đi nữa huynh đệ chúng ta cũng đều ủng hộ, có điều lão Tam đệ cũng phải cố gắng nâng cao thực lực của mình lên đã. Có thực lực mới có tư cách nói đến trả thù.

Vừa nói hắn vừa vỗ vai Chu Đại Lực cổ vũ mặc gã vẫn đang uống rượu không ngừng, chẳng biết gã có nghe gì không. Triệu Thiên Bình gật gù nhưng không đưa ra ý kiến, giúp thì nó sẽ nghĩ biện pháp giúp, nhưng bảo nó đi hỗ trợ trả thù thì khỏi bàn, dù chưa biết sau này bản thân gặp hoàn cảnh tương tự sẽ như thế nào, song những điều trái với lương tâm có thể không động đến thì cố gắng không động đến.

Không khí có chút trầm trọng.

Triệu Thiên Bình hớp chút rượu cay nồng để đánh tan đi cảm giác nặng nề trong lòng rồi hỏi:

- Việc huấn luyện vẫn diễn ra thuận lợi chứ?

Phiên Vũ Đạo nhân nghe nó hỏi thế thì khinh khỉnh nhìn nó:

- Đệ còn có tâm mà hỏi hả, luyện tập được một thời gian thì đệ lại mất tích, đúng kiểu thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Triệu Thiên Bình gãi đầu cười trừ không giải thích. Chuyện này sư phụ đã dặn không truyền ra thì tốt nhất nó không truyền ra, còn việc xử lý thế nào đã có sư trưởng lo liệu rồi.

Phiên Vũ Đạo nhân cũng không truy hỏi mà chỉ nói:

- Ba ngày nữa chúng ta sẽ tập trung ở Tam luận hội đường để làm quen với Mộc trận, đến lúc đó đệ phải có mặt đấy.

Triệu Thiên Bình nghĩ hẳn là không có vấn đề gì nên gật đầu:

- Nhất định.

Cả ba tiếp tục trò chuyện thêm một chút nữa mới giải tán. Trời cũng đã tối, Triệu Thiên Bình suy nghĩ một chút rồi lựa chọn lên bình đài Hoàng phong tiếp tục tu luyện.

Qua hai canh giờ thổ nạp linh khí, rốt cục nó cũng hồi phục được một nữa linh lực trước đây. Kinh mạch mới phục hồi, tuy đã dẻo dai gấp bội nhưng Triệu Thiên Bình không muốn vừa lành lại bị tổn hại, phải đợi một hai ngày để kinh mạch hoàn toàn hồi phục trạng thái tốt nhất thì mới có thể tiến hành tăng cường tu vi được. Khi đó chẳng những tốc độ gia tăng tu vi được đề cao, mà cường độ cơ thể cũng sẽ tăng cường đáng kể, tất nhiên Triệu Thiên Bình sẽ không vì nóng vội nhất thời mà phá hỏng căn cơ về sau.

Trong hai canh giờ vừa qua, Triệu Thiên Bình không chỉ có luyện hóa linh khí mà còn suy tính về Thiên phạt bí pháp. Tuy thiên lôi đã hình thành, nhưng uy lực không đạt như mong muốn, mà khó khăn nhất là nằm ở việc điều khiển, quả thực là không như ý chút nào. Nhưng trong bí pháp có yêu cầu tiểu thành phải nằm ở chỗ ý động lôi động, nếu không hoàn thành được bước này thì làm sao có thể đưa Thiên phạt đạt đến uy lực khiến người khác phải e dè.

Mặc dù Thiên phạt chỉ là mượn lực lượng của thiên địa, coi như là một loại ngoại lực, chẳng có chút tác dụng nào tăng cường tu vi linh lực cả, có chẳng chỉ là tăng khả năng sử dụng linh thức mà thôi, có điều lúc này bắt buộc phải học được.

Sai lầm là ở đâu? Triệu Thiên Bình đăm chiêu suy nghĩ, có lẽ vấn đề nằm ở chỗ đó!

Trong khẩu quyết vô cùng dễ hiểu của bí pháp lại có một câu tương đối mơ hồ: Ngũ hành biến, âm dương phân, thần nôi nộ phóng, vạn vật hữu sinh.

Có lẽ chẳng phải mơ hồ, mà do nó không hiểu được thôi.

Đến khi trời sáng Triệu Thiên Bình mới đưa ra một kết luận: Không lí giải được là do kiến thức nó còn thiếu, nếu đã thế thì phải bổ sung vào.

Bà lão vô danh, hoặc giả là Diệu Vân tổ sư để lại bí pháp này hẳn sẽ không đánh đố đồ tôn đến mức quá khó, những thứ khác bản thân có thể lí giải vì đã từng đọc và nghiên cứu qua nên Triệu Thiên Bình tin chỉ cần gia tăng thêm hiểu biết thì sớm muốn nó cũng lí giải được.

Một lần nữa, Triệu Thiên Bình quay lại Thư viện. Những thứ nó đã từng nghiên cứu đa phần là thư tịch về tu luyện, lần này trọng điểm là nghiên cứu về những thuyết ngũ hành và âm dương.

Có điều sau một ngày trời, Triệu Thiên Bình càng tìm càng thất vọng. Sách viết về ngũ hành thì nhiều, có điều nội dung toàn na ná nhau, toàn những thứ đã đọc qua, còn về lôi điện lại chẳng chút tăm hơi.

Không tìm được sách, Triệu Thiên Bình bèn tìm người am hiểu thư viện nhất là Ngũ sư huynh Độc Cô Truy Dương để hỏi. Học thức của gã khá là rộng, có điều những giảng giải vẫn nằm trong chừng đó cuốn sách ra mà thôi. Không hỏi được thì thảo luận, Triệu Thiên Bình dùng một đống thời gian để trao đổi với gã xem thử có tìm ra được chút manh mối nào không, nhưng cuối cùng vẫn không được. Độc Cô Truy Dương lúc này bèn nói:

- Hoặc là thứ đệ muốn tìm hiểu không nằm trong ngũ hành tri thức, hoặc là đệ nên tìm tài liệu ở những nơi có đẳng cấp cao hơn Lưu Vân Thư viện này mới có hi vọng.

Triệu Thiên Bình chỉ sợ không có phương hướng mà thôi, nó khá là nhiệt tình hỏi:

- Còn có thể như vậy.

Độc Cô Truy Dương gật gù:

- Trong một số kì thư tạp lục đôi khi lại ẩn chứa khá nhiều điều bất ngờ, đệ muốn biết thì phải nghiên cứu tất cả. Còn muốn tìm tài liệu cao cấp hơn khá khó, ở Lưu Vân Điện có Tàng Thư Các cất chứa nhiều kinh thư quý giá hơn, nhưng muốn vào phải đạt được yêu cầu khá cao về tu vi và cống hiến, hơn nữa phải trải qua xét duyệt rất nghiêm mới có thể vào đó tìm hiểu.

Triệu Thiên Bình nghe vậy cười khổ, cái gì chứ điểm cống hiến thì nó vẫn trắng tay, thở dài ngao ngán, Triệu Thiên Bình quyết định đặt tâm tư vào đống tạp thư khác hi vọng có thể thu hoạch được chút gì. Dù không đi nữa vẫn có thể tăng thêm kiến thức mà.

Đang lúc Triệu Thiên Bình định tìm đọc thêm những tạp thư khác xem có tác dụng không thì Hoàng Gia Bảo tìm đến.

- Triệu sư đệ ngươi ở đây mà làm ta tìm mãi.

Triệu Thiên Bình nhìn thấy Hoàng Gia Bảo liền nghĩ đến trận pháp kia, hẳn có liên quan, nó gật đầu chào định nói thì Độc Cô Truy Dương đã lên tiếng:

- Ồ, Đại sư huynh, ngài tìm lão cửu có việc gì sao?

Triệu Thiên Bình nghe Độc Cô Truy Dương gọi vậy thì sửng sốt, tại sao là Đại sư huynh? Nhìn ra nghi vấn của nó, Độc Cô Truy Dương cười bảo:

- Chẳng lẽ đệ không biết Hoàng sư huynh đây chính là Đại đệ tử của Chưởng môn sư thúc, là tinh anh trong hàng đệ tử, bản lĩnh cao cường, lại là người có khả năng cao nhất kế nhiệm chưởng môn nhân đời kế tiếp sao?

Triệu Thiên Bình nghe vậy miệng tròn vo, sau một lúc mới nhếch mày:

- Quả thực đệ không biết, cứ tưởng…

Tưởng gì thì nó không nói, còn Hoàng Gia Bảo thì cười híp mắt:

- Ai da, Độc Cô sư đệ quá tâng bốc ta rồi, ta nào có bản lĩnh gì đâu, sao bằng kỳ tài trận đạo là ngươi được. Ta chỉ là kẻ tham tài mà thôi, mọi người chỉ xem ta là con buôn mà thôi. À đúng rồi, không tin ngươi cứ hỏi vị Triệu sư đệ này xem, là như vậy đúng không?

Triệu Thiên Bình nghe vậy không kiềm được bật cười, quả thực trong suy nghĩ của Triệu Thiên Bình thì Hoàng Gia Bảo thích hợp với buôn bán, hơn nữa còn là một tay buôn tận tâm. Có điều giờ đã biết thân phận của gã, hẳn là không đơn giản như vậy.

Hoàng Gia Bảo thấy Triệu Thiên Bình cười liền la oai oái:

- Thấy chưa thấy chưa, đừng nghĩ ta là đệ tử của ai hết, cứ biết một thương nhân như ta là được, sau này còn nhờ mấy vị sư đệ giúp ta phát tài. Ha ha. Thôi không nói việc này nữa, ta tìm Triệu sư đệ có chút việc đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện