Lục phương phong tận muốn đơn giản hóa giải thì công phá Thổ phương ngay trên đỉnh đầu chính xác là được, tuy trong trận ẩn chứa ảo thuật che mắt nhưng điều này không làm khó được Triệu Thiên Bình. Có điều nó không lựa chọn phá giải trực tiếp như vậy vì một lẽ năng lượng tiêu tốn sẽ khá cao.
Biện pháp Triệu Thiên Bình lựa chọn là cướp đoạt trận pháp, một biện pháp có độ khó cao nhất trong việc phá giải phù trận nhưng Triệu Thiên Bình quyết định liều lĩnh cũng là dựa vào việc bản thân nó đã hòa toàn nắm rõ trận pháp này.
Thời gian ba khắc đối với người khác có thể nghĩ ra hàng chục cách phá vỡ trận pháp còn Triệu Thiên Bình chỉ tập trung với việc thẩm thấu từng chi tiết của trận pháp này. Mỗi li mỗi tí, dù chỉ là một chút biến hóa nó cũng không bỏ qua, đến lúc này có thể nói ngoài người bố trận ra thì nó là kẻ am hiểu nhất về trận Lục phương phong tận biến dị này.
Khi đã hiểu thấu đáo, mọi việc đơn giản hơn rất nhiều.
Nếu phá hủy thì mượn thủy sinh mộc phá thổ là biện pháp tốt nhất, nhưng lúc này Triệu Thiên Bình lại dùng biện pháp dẫn thủy chuyển cơ, tức là lợi dụng mạch thủy linh lực mà chuyển đổi kết cấu trận pháp, biến nó thành của mình.
Từ trong túi lấy ra một trận kỳ cấp thấp, Triệu Thiên Bình phóng thẳng vào Thủy phương rồi thúc dụng linh lực dẫn động ngũ hành biến đổi một lần nữa, thủy hành càng thêm bất định. Nếu đây chỉ thuần là Lục phương phong tận thì Triệu Thiên Bình khó có thể khống chế, thậm chí muốn khống chế còn tốn công sức hơn cả việc phá hủy, có điều người tạo ra trận biến dị này có hay cũng có dở. Bố ra trận pháp nhiều biến hóa hơn sẽ dễ mê hoặc người khác dẫn đến sai lầm, nhưng cũng vì thế mà để lại sơ hở trong Thủy phương khiến Triệu Thiên Bình có thể lợi dụng chỗ này tiến hành đột phá.
Cường hóa dẫn dắt thủy hành, trận pháp cũng dần dần biến đổi, từ một Lục phương trận thiên về phong ấn dần chuyển thành một ảo trận. Sau khi chuyển thành ảo trận, trận pháp dễ dàng cải tạo hơn nhiều, chẳng mấy chốc, một tòa trận pháp liền nằm trong khống chế của Triệu Thiên Bình.
Trận pháp thu vào trận bàn, Triệu Thiên Bình liền nhặt lên bỏ vào túi coi như một chiến lợi phẩm.
Thời gian vừa đủ ba khắc.
Triệu Thiên Bình xuất hiện liền nghe tiếng reo hò từ mấy vị sư huynh, nó bèn vẫy tay cười với họ.
Trên sân thi đấu lúc này còn tám màng sương trắng chưa tan, tức là có tám người còn đang giải trận. Triệu Thiên Bình không quan tâm lắm nên hướng đến chỗ mấy vị sư huynh mà ngồi, đợi những lượt thi đấu sau.
- Chúc mừng tiểu sư đệ vượt qua trận đầu tiên.
- Chúc mừng Lão Cửu.
- Đúng thế, tiểu sư đệ mới tham gia mà đạt vượt qua rồi, thật sự là đáng chúc mừng a.
Mấy vị sư huynh ai cũng chúc Triệu Thiên Bình một câu mà chẳng ai hỏi về trận pháp cả, một là vì nó mới tham gia nên chẳng ai hy vọng nhiều, không cần thành tích cao, chỉ cần vượt qua đề mục là tốt, hai là thời gian nó vượt qua tương đối lâu, với bọn họ tiêu chuẩn để vào vòng tiếp theo hẳn nằm trong một nửa thời gian, chẳng ai nghĩ đến việc Triệu Thiên Bình có thể tiết kiệm được bao nhiêu tài nguyên cả.
Triệu Thiên Bình cũng chẳng giải thích gì, dù sao đến cuối ngày cũng công bố điểm, đến lúc đó nếu họ có quan tâm thì nói sau cũng được, giờ nó cần thả lỏng đầu óc một chút rồi lại dày vò với đống kinh thư kia nên nó chỉ nói hơi mệt rồi nhắm mắt đả tọa.
Ở lượt thứ hai Linh Vân Đạo Nhân và Khổng Thương Vũ đều có thành tích không tệ, thời gian hơn hai khắc một chút. Lượt thứ ba thì Dương Cửu mắc sai lầm khi giải trận dùng quá nhiều linh lực nên phạm quy, tính là bị loại, mọi người rất tiếc, bù lại Phiên Vũ Đạo Nhân thanh tích khá tốt, chưa đến hai khắc đã giải trận nên hắn rất tự tin có thể lấy ngũ tinh. Lượt thứ tư Lão Bát Vũ Thanh Hà thành tích lại càng tốt, chỉ một phần ba thời gian, khiến hắn cười đến toét miệng. Đến lượt thứ năm, những tưởng Độc Cô Truy Dương sẽ là người giải trận nhanh nhất, vì lượt này nhìn chung chẳng có ai nổi bật, nhưng lại có bất ngờ xảy ra.
Thời gian từ lúc bắt đầu còn chưa được nửa khắc, một tiếng nổ kinh thiên vang lên oanh động cả đấu trường, một trận pháp đề mục như bóng nước vỡ tan thành bụi khí khiến tất cả mọi người đang quan sát đều giật mình đứng bật lên.
Dưới hàng trăm cái nhìn kinh ngạc và hiếu kì, từ trong làn sương hỗn loạn dần đi ra một bóng dáng cao gầy, một thanh niên gương mặt sắc lạnh ngạo nghễ, trường kiếm trong tay khẽ xoay một vòng rồi tra vào vỏ kiếm sau lưng. Hắn đưa mắt liếc một vòng quanh trường rồi đạp mây bay lên rồi dừng chỗ những đệ tử Huyền Phong, để lại phía sau một màn xôn xao bàn tán.
- Từ khi nào Huyền Phong xuất hiện một kẻ ngưu bức như thế?
Vũ Thanh Hà trợn mắt hỏi. Mọi người cũng lâm vào suy nghĩ để cố nhớ ra xem đã gặp qua hay nghê về người này hay chưa, hình như chẳng ai biết rõ, chỉ có Khổng Thương Vũ là sắc mặt khó coi:
- Hắn là Khổng Thương Bá.
Lúc này mấy sư huynh đệ mới ngạc nhiên quay sang nhìn hắn, Vũ Thanh Hà nhanh miệng:
- Hắn là thân thích của huynh sao?
Có lẽ Khổng Thương Vũ không thích nhắc đến người này nên sắc mặt hắn không được tốt lắm, nhưng vẫn trả lời thắc mắc:
- Hắn coi như là đại ca của ta.
Linh Vũ Đạo Nhân nghe thấy tên thì gật đầu, dù đến giờ mới thấy mặt nhưng tên này thì hắn đã nghe qua liền xác nhận:
- Nếu hắn là Khổng Thương Bá thì đúng là đại ca ruột thịt của Tứ đệ.
Vũ Thanh Hà nhìn chằm chằm Khổng Thương Vũ một lúc rồi nói:
- Nhưng nhìn thế nào cũng chẳng thấy hai người giống nhau, một người càng ngắm càng lãnh khí tuấn lãng tú, một kẻ thì càng nhìn càng thấy…sao nhỉ, hạ lưu, đúng, là hạ lưu. Hây dà.
Nói xong lại lắc đầu tỏ vẻ không thể nào tin được. Khổng Thương Vũ nghe mà tức khí:
- Ngươi thì biết cái gì về vẻ đẹp trai theo phong cách lãng tử của ta. Ta với hắn cùng cha nhưng không cùng mẹ, hắn sao có thể sánh bằng ta được, hừ, cái vẻ ngoài cự người ngàn dặm kia sao có thể sánh bằng vẻ hào hoa phong nhã của bổn công tử được.
Vừa nói gã vừa gẫy lọn tóc trước trán ra vẻ phong tao, Vũ Thanh Hà thấy vậy liền phì một cái bĩu môi:
- Chẳng biết có lãng tử hay không nhưng ta thấy mấy tỉ muội bên Chu phong thường xuyên phàn nàn là bị huynh quấy rầy suốt ngày đấy.
Khổng Thương Vũ nhìn Vũ Thanh Hà như nhìn một sinh vật tội nghiệp:
- Ngươi thật chẳng hiểu nữ nhân chút nào, bọn họ nói toàn trái với suy nghĩ, thật ra làm vậy là để thu hút sự chú ý của ta đấy, là muốn ta để ý đến họ, biết chưa hả.
Chẳng ai nên biết nói gì nữa cả, nói về mặt dày thì gã là đệ nhất. Linh Vân Đạo Nhân phất tay coi như kết thúc đề tài nữ nhân kia rồi nói:
- Nếu là đại ca của đệ thì nên cho mọi người biết chút thông tin, dù sao ta cũng cảm thấy hắn không đơn giản.
Nghĩ đến vị đại ca cùng cha khác mẹ kia, Khổng Thương Vũ liền hừ một tiếng rồi bất đắc dĩ kể ra:
- Một gã tính tình cục cằn, không thích giao tiếp với ai, nhưng rất được cha ta yêu thích vì có thiên phú kiếm đạo rất cao. Chỉ là gã trước giờ luôn bế quan khổ tu, ba năm trước sau khi Trúc Cơ liền rời môn phái ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, không biết gã về từ lúc nào mà bây giờ lại xuất hiện.
Cha của Khổng Thương Vũ Khổng Tịnh chính là Huyền Phong phong chủ, theo lí thì bản thân hắn nếu ở lại Huyền Phong sẽ có không gian phát triển tốt hơn, nhưng hắn lại bái Bạch Vân Chân Nhân của Hoàng Phong làm sư phụ chắc hẳn cũng vì lí do lục đục trong gia đình này.
- Nói như vậy hẳn là hắn đã dùng kiếm thuật phá trận.
Phiên Vũ Đạo Nhân gật gù, Dương Cửu thì nhớ lại cảnh phá trận mỡi nãy, rồi lại nghĩ đến tình cảnh mình cũng cường công phá trận lại thất bại thì tặc lưỡi:
- Gã này cực đoan một cách khoa trương, nhưng thực lực không thể xem thường.
Linh Vũ Đạo Nhân gật đầu:
- Đúng vậy, không có thông báo phạm quy tức là hắn đã thông qua đề mục, nhưng thời gian ngắm như vậy thì ít nhất cũng đạt ngũ tinh, các đệ phải lưu ý với người này, nếu hắn lọt vào vòng sau thì chắc chắn là một đối thủ đáng gờm.
Phiên Vũ Đạo Nhân đăm chiêu:
- Không chỉ là so tài trận pháp thôi đâu, ta nhớ danh sách chiến đội của Huyền Phong thuộc Phượng bảng cũng có tên người này.
Khổng Thương Vũ hừ lạnh:
- Gặp thì chiến, chẳng việc gì phải sợ hắn cả.
Phiên Vũ Đạo Nhân cười cười:
- Chiến thì tất nhiên sẽ quyết tâm, nhưng không được xem thường đối thủ.
Triệu Thiên Bình gật gù đồng ý. Một kẻ chỉ trong thời gian rất ngắn như vậy mà đã phá được trận pháp chứng minh rất có tự tin về bản lĩnh của mình. Một phương pháp thô bạo trực tiếp lại khiến người khác không dám xem thường.
Triệu Thiên Bình khẽ thở dài. Nếu chỉ dựa vào chút lí thuyết trên giấy mà xem thường anh hùng trong thiên hạ thì đến chết cũng chẳng biết như thế nào.
Là thiên tài, ai mà chẳng có khả năng nổi bật của mình chứ.
Mọi thứ dường như sẽ rất khó khăn.
Lại rất kích thích.
- Rất đáng để mong đợi a.
Triệu Thiên Bình khơi dậy chiến ý sùng sục ở trong lòng.
Ngày thi đấu đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều hào hứng nhận kết quả.
Hai người cao điểm nhất đến thập nhị tinh là Kim Liên và Độc Cô Truy Dương đạt điểm tối đa của hai hạng mục. Đến thập nhất tinh thì có Tô Lan của Ngoại môn, Đồng Tuệ của Chu Sơn, Trần Lạc của Bạch Sơn và bản thân Triệu Thiên Bình đều mất một điểm ở phần trận bàn, còn có hai người khác thì ngược lại mất một điểm ở phần giải đề, tổng cộng là sáu người. Về phần thập tinh thì chẳng biết có phải là trùng hợp hay không nhưng vừa vẹn có đúng tám người đạt tới, trong đó có Vũ Thanh Hà, Phiên Vũ Đạo Nhân cộng với kẻ lãnh ngạo Khổng Thương Bá kia và tên khó đoán Tinh Vũ Đạo Nhân.
Mười sáu người được chọn bắt đầu rút thăm để chia cặp đấu. Tám người đạt thập tinh sẽ chia đều ra đấu với những người cao điểm hơn, Triệu Thiên Bình lại chẳng may gặp phải Vũ Thanh Hà, Tô Lan lại đấu với Tinh Vũ, còn lại thì chẳng có người quen nào phải gặp nhau nữa.
- Chà chà, không ngờ tiểu sư đệ lại đạt điểm cao như vậy đấy, thật ra thì đệ đã sử dụng bao nhiêu linh lực để phá giải trận pháp đó thế. Ta thấy lâu như vậy mà vẫn đạt được lục tinh sao, chẳng bù với ta dùng hết tốc lực lại chỉ đạt ngũ tinh.
Vũ Thanh Hà sau khi nghe được kết quả liền bám lấy Triệu Thiên Bình càu nhàu.
- Vào vòng trong lại đụng phải đệ rồi, chẳng biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
Linh Vũ Đạo Nhân tuy không được vào vòng trong nhưng tâm trạng không tệ, mười sáu người mà nhóm của họ đã có ba người tiến vào, hơn nữa tinh lực của hắn cũng không đặt trong hạng mục này lắm nên rất thoải mái đùa giỡn một câu:
- Là may mắn của lão Cửu và xui xẻo của đệ đấy.
Sau khi kết quả được công bố thì những trận bàn trong mục ra đề của mười sáu người cũng được công khai trên đấu trường cho những người khác được tham khảo, nhưng giới hạn mỗi người chỉ được tìm hiểu một trận bàn một lần trong giới hạn nửa khắc mà thôi. Điều này khiến các thí sinh thấy được tổng quát thực lực của người khác để tăng sự kịch liệt trong đối đầu, nhưng thời gian không dài khiến sự lí giải chỉ nằm ở một mức độ khiến bản thân thí sinh giấu đi thực lực chân chính.
Qua hai canh giờ tham khảo Triệu Thiên Bình cũng tìm hiểu được khá nhiều thông tin, nó phân tích một chút thì thấy có bốn đối thủ rất mạnh, mỗi người lại đưa trận pháp phát huy đến một trình độ rất cao của một phương diện nhất định.
Thứ nhất là Ngũ sư huynh Độc Cô Truy Dương, trận pháp của gã có tính biến hóa rất cao, ngũ hành luân chuyển với tốc độ chóng mặt lúc ẩn lúc hiện, lúc hư lúc thực khiến đối thủ khó mà lần theo nổi, không chỉ vậy, trận pháp con bất chợt thay hình đổi dáng nhưng kết cấu vẫn vô cùng chặt chẽ.
Thứ hai là Kim Liên Tiên Tử với dạng trận liên hoàn thống nhất với sự phối hợp chặt chẽ từng thành phần nhỏ nhất trong trận pháp lại với nhau khiến cho lực lượng trận pháp tăng lên bội phần.
Thứ ba là Tô Lan với những trận pháp cải tiến cực kì mới mẻ nhưng vô cùng hoàn thiện, hơn nữa trận pháp lấy tinh chuẩn làm căn bản khiến trận pháp như một sinh vật kiên cường đến hoàn mỹ, tuy chỉ là trận bàn được điểm ngũ tinh nhưng Triệu Thiên Bình đánh giá nó cao hơn hai trận lục tinh kia nhiều, vì trong sự tinh tế đó ẩn giấu sự cố chấp một cách tiêu cực. Tinh hoa của nó không nằm ở trận pháp nữa mà nằm trong chính người bố trận, một sự chấp nhất khiến người ta thán phục.
Vị trí thứ tư cũng là cuối cùng trong những đánh giá cao của Triệu Thiên Bình là trận pháp của Khổng Thương Bá, một sát trận, hay nói đúng hơn là một kiếm trận.
Thường thì trong các trận pháp ra đề chẳng ai dùng sát trận cả, thậm chí là không có, bởi một lẽ sát trận tuy mạnh nhưng có lượng tiêu hao kinh người, so với các loại trận pháp khác thì ít nhất phải gấp bội. Mà kiếm trận càng là loại cao cấp trong sát trận nên mức độ tiêu hao của nó không cần phải nói. Nếu một trận pháp bình thường với ba đơn vị tinh ngọc hạ phẩm có thể duy trì hơn một canh giờ thì cùng mức độ đó, một kiếm trận chỉ tồn tại vổn vẹn hai khắc thời gian mà thoi. Cũng vì lí do đó mà kiếm trận này không được đánh giá lục tinh, nhưng dù ngũ tinh cũng không thể xem thường, kiếm trận này được xây dựng bởi vô số kiếm khí nhỏ được bố trí tầng tầng lớp lớp, nhưng lối công kích lại vô cùng tinh tế hoa mỹ khiến hiệu quả của nó được tăng cường vượt trội, có thể nói kẻ bố trí trận này là một gã liều mạng.Khi bước vào trận, ngươi buộc phải cùng hắn đánh cược xem kẻ nào tiêu hao nhiều hơn, kẻ không chịu được sẽ thua cuộc. Đây tuy chỉ là trận pháp ngũ tinh nhưng lại gây nhiều hứng thú nhất với Triệu Thiên Bình, chỉ tiếc là thời gian có hạn khiến nó chưa kịp tiêu hóa hết ảo diệu trong đó, chỉ đành tiếc nuối trong lòng mà chờ đợi cơ hội giao đấu trực diện.
Còn có hai trận lục tinh nữa nhưng Triệu Thiên Bình không quá coi trọng, vì một là thiên về huyễn thuận biến hóa, thứ này Triệu Thiên Bình tự tin thật sự là có thừa, còn một thuộc về tri thức đã học qua trong Tàng Thư Các, nếu là trước kia thì nó sẽ cực kì coi trọng nhưng lúc này phần lớn thời gian đều đắm chìm trong đó nên lí giải của nó so với trận pháp kia còn cao hơn một bậc.
Có điều Triệu Thiên Bình không coi trọng trận pháp của họ nhưng bản thân những đối thủ nếu đã vào được vòng mười sáu người thì đều là kẻ ưu tú không thể xem thường, biết đâu bọn họn còn ẩn giấu thực lực thì sao, như bản thân nó chẳng hạn. Vậy nên mỗi trận pháp nghiên cứu qua Triệu Thiên Bình đều sẽ hết sức lưu tâm.
Biện pháp Triệu Thiên Bình lựa chọn là cướp đoạt trận pháp, một biện pháp có độ khó cao nhất trong việc phá giải phù trận nhưng Triệu Thiên Bình quyết định liều lĩnh cũng là dựa vào việc bản thân nó đã hòa toàn nắm rõ trận pháp này.
Thời gian ba khắc đối với người khác có thể nghĩ ra hàng chục cách phá vỡ trận pháp còn Triệu Thiên Bình chỉ tập trung với việc thẩm thấu từng chi tiết của trận pháp này. Mỗi li mỗi tí, dù chỉ là một chút biến hóa nó cũng không bỏ qua, đến lúc này có thể nói ngoài người bố trận ra thì nó là kẻ am hiểu nhất về trận Lục phương phong tận biến dị này.
Khi đã hiểu thấu đáo, mọi việc đơn giản hơn rất nhiều.
Nếu phá hủy thì mượn thủy sinh mộc phá thổ là biện pháp tốt nhất, nhưng lúc này Triệu Thiên Bình lại dùng biện pháp dẫn thủy chuyển cơ, tức là lợi dụng mạch thủy linh lực mà chuyển đổi kết cấu trận pháp, biến nó thành của mình.
Từ trong túi lấy ra một trận kỳ cấp thấp, Triệu Thiên Bình phóng thẳng vào Thủy phương rồi thúc dụng linh lực dẫn động ngũ hành biến đổi một lần nữa, thủy hành càng thêm bất định. Nếu đây chỉ thuần là Lục phương phong tận thì Triệu Thiên Bình khó có thể khống chế, thậm chí muốn khống chế còn tốn công sức hơn cả việc phá hủy, có điều người tạo ra trận biến dị này có hay cũng có dở. Bố ra trận pháp nhiều biến hóa hơn sẽ dễ mê hoặc người khác dẫn đến sai lầm, nhưng cũng vì thế mà để lại sơ hở trong Thủy phương khiến Triệu Thiên Bình có thể lợi dụng chỗ này tiến hành đột phá.
Cường hóa dẫn dắt thủy hành, trận pháp cũng dần dần biến đổi, từ một Lục phương trận thiên về phong ấn dần chuyển thành một ảo trận. Sau khi chuyển thành ảo trận, trận pháp dễ dàng cải tạo hơn nhiều, chẳng mấy chốc, một tòa trận pháp liền nằm trong khống chế của Triệu Thiên Bình.
Trận pháp thu vào trận bàn, Triệu Thiên Bình liền nhặt lên bỏ vào túi coi như một chiến lợi phẩm.
Thời gian vừa đủ ba khắc.
Triệu Thiên Bình xuất hiện liền nghe tiếng reo hò từ mấy vị sư huynh, nó bèn vẫy tay cười với họ.
Trên sân thi đấu lúc này còn tám màng sương trắng chưa tan, tức là có tám người còn đang giải trận. Triệu Thiên Bình không quan tâm lắm nên hướng đến chỗ mấy vị sư huynh mà ngồi, đợi những lượt thi đấu sau.
- Chúc mừng tiểu sư đệ vượt qua trận đầu tiên.
- Chúc mừng Lão Cửu.
- Đúng thế, tiểu sư đệ mới tham gia mà đạt vượt qua rồi, thật sự là đáng chúc mừng a.
Mấy vị sư huynh ai cũng chúc Triệu Thiên Bình một câu mà chẳng ai hỏi về trận pháp cả, một là vì nó mới tham gia nên chẳng ai hy vọng nhiều, không cần thành tích cao, chỉ cần vượt qua đề mục là tốt, hai là thời gian nó vượt qua tương đối lâu, với bọn họ tiêu chuẩn để vào vòng tiếp theo hẳn nằm trong một nửa thời gian, chẳng ai nghĩ đến việc Triệu Thiên Bình có thể tiết kiệm được bao nhiêu tài nguyên cả.
Triệu Thiên Bình cũng chẳng giải thích gì, dù sao đến cuối ngày cũng công bố điểm, đến lúc đó nếu họ có quan tâm thì nói sau cũng được, giờ nó cần thả lỏng đầu óc một chút rồi lại dày vò với đống kinh thư kia nên nó chỉ nói hơi mệt rồi nhắm mắt đả tọa.
Ở lượt thứ hai Linh Vân Đạo Nhân và Khổng Thương Vũ đều có thành tích không tệ, thời gian hơn hai khắc một chút. Lượt thứ ba thì Dương Cửu mắc sai lầm khi giải trận dùng quá nhiều linh lực nên phạm quy, tính là bị loại, mọi người rất tiếc, bù lại Phiên Vũ Đạo Nhân thanh tích khá tốt, chưa đến hai khắc đã giải trận nên hắn rất tự tin có thể lấy ngũ tinh. Lượt thứ tư Lão Bát Vũ Thanh Hà thành tích lại càng tốt, chỉ một phần ba thời gian, khiến hắn cười đến toét miệng. Đến lượt thứ năm, những tưởng Độc Cô Truy Dương sẽ là người giải trận nhanh nhất, vì lượt này nhìn chung chẳng có ai nổi bật, nhưng lại có bất ngờ xảy ra.
Thời gian từ lúc bắt đầu còn chưa được nửa khắc, một tiếng nổ kinh thiên vang lên oanh động cả đấu trường, một trận pháp đề mục như bóng nước vỡ tan thành bụi khí khiến tất cả mọi người đang quan sát đều giật mình đứng bật lên.
Dưới hàng trăm cái nhìn kinh ngạc và hiếu kì, từ trong làn sương hỗn loạn dần đi ra một bóng dáng cao gầy, một thanh niên gương mặt sắc lạnh ngạo nghễ, trường kiếm trong tay khẽ xoay một vòng rồi tra vào vỏ kiếm sau lưng. Hắn đưa mắt liếc một vòng quanh trường rồi đạp mây bay lên rồi dừng chỗ những đệ tử Huyền Phong, để lại phía sau một màn xôn xao bàn tán.
- Từ khi nào Huyền Phong xuất hiện một kẻ ngưu bức như thế?
Vũ Thanh Hà trợn mắt hỏi. Mọi người cũng lâm vào suy nghĩ để cố nhớ ra xem đã gặp qua hay nghê về người này hay chưa, hình như chẳng ai biết rõ, chỉ có Khổng Thương Vũ là sắc mặt khó coi:
- Hắn là Khổng Thương Bá.
Lúc này mấy sư huynh đệ mới ngạc nhiên quay sang nhìn hắn, Vũ Thanh Hà nhanh miệng:
- Hắn là thân thích của huynh sao?
Có lẽ Khổng Thương Vũ không thích nhắc đến người này nên sắc mặt hắn không được tốt lắm, nhưng vẫn trả lời thắc mắc:
- Hắn coi như là đại ca của ta.
Linh Vũ Đạo Nhân nghe thấy tên thì gật đầu, dù đến giờ mới thấy mặt nhưng tên này thì hắn đã nghe qua liền xác nhận:
- Nếu hắn là Khổng Thương Bá thì đúng là đại ca ruột thịt của Tứ đệ.
Vũ Thanh Hà nhìn chằm chằm Khổng Thương Vũ một lúc rồi nói:
- Nhưng nhìn thế nào cũng chẳng thấy hai người giống nhau, một người càng ngắm càng lãnh khí tuấn lãng tú, một kẻ thì càng nhìn càng thấy…sao nhỉ, hạ lưu, đúng, là hạ lưu. Hây dà.
Nói xong lại lắc đầu tỏ vẻ không thể nào tin được. Khổng Thương Vũ nghe mà tức khí:
- Ngươi thì biết cái gì về vẻ đẹp trai theo phong cách lãng tử của ta. Ta với hắn cùng cha nhưng không cùng mẹ, hắn sao có thể sánh bằng ta được, hừ, cái vẻ ngoài cự người ngàn dặm kia sao có thể sánh bằng vẻ hào hoa phong nhã của bổn công tử được.
Vừa nói gã vừa gẫy lọn tóc trước trán ra vẻ phong tao, Vũ Thanh Hà thấy vậy liền phì một cái bĩu môi:
- Chẳng biết có lãng tử hay không nhưng ta thấy mấy tỉ muội bên Chu phong thường xuyên phàn nàn là bị huynh quấy rầy suốt ngày đấy.
Khổng Thương Vũ nhìn Vũ Thanh Hà như nhìn một sinh vật tội nghiệp:
- Ngươi thật chẳng hiểu nữ nhân chút nào, bọn họ nói toàn trái với suy nghĩ, thật ra làm vậy là để thu hút sự chú ý của ta đấy, là muốn ta để ý đến họ, biết chưa hả.
Chẳng ai nên biết nói gì nữa cả, nói về mặt dày thì gã là đệ nhất. Linh Vân Đạo Nhân phất tay coi như kết thúc đề tài nữ nhân kia rồi nói:
- Nếu là đại ca của đệ thì nên cho mọi người biết chút thông tin, dù sao ta cũng cảm thấy hắn không đơn giản.
Nghĩ đến vị đại ca cùng cha khác mẹ kia, Khổng Thương Vũ liền hừ một tiếng rồi bất đắc dĩ kể ra:
- Một gã tính tình cục cằn, không thích giao tiếp với ai, nhưng rất được cha ta yêu thích vì có thiên phú kiếm đạo rất cao. Chỉ là gã trước giờ luôn bế quan khổ tu, ba năm trước sau khi Trúc Cơ liền rời môn phái ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, không biết gã về từ lúc nào mà bây giờ lại xuất hiện.
Cha của Khổng Thương Vũ Khổng Tịnh chính là Huyền Phong phong chủ, theo lí thì bản thân hắn nếu ở lại Huyền Phong sẽ có không gian phát triển tốt hơn, nhưng hắn lại bái Bạch Vân Chân Nhân của Hoàng Phong làm sư phụ chắc hẳn cũng vì lí do lục đục trong gia đình này.
- Nói như vậy hẳn là hắn đã dùng kiếm thuật phá trận.
Phiên Vũ Đạo Nhân gật gù, Dương Cửu thì nhớ lại cảnh phá trận mỡi nãy, rồi lại nghĩ đến tình cảnh mình cũng cường công phá trận lại thất bại thì tặc lưỡi:
- Gã này cực đoan một cách khoa trương, nhưng thực lực không thể xem thường.
Linh Vũ Đạo Nhân gật đầu:
- Đúng vậy, không có thông báo phạm quy tức là hắn đã thông qua đề mục, nhưng thời gian ngắm như vậy thì ít nhất cũng đạt ngũ tinh, các đệ phải lưu ý với người này, nếu hắn lọt vào vòng sau thì chắc chắn là một đối thủ đáng gờm.
Phiên Vũ Đạo Nhân đăm chiêu:
- Không chỉ là so tài trận pháp thôi đâu, ta nhớ danh sách chiến đội của Huyền Phong thuộc Phượng bảng cũng có tên người này.
Khổng Thương Vũ hừ lạnh:
- Gặp thì chiến, chẳng việc gì phải sợ hắn cả.
Phiên Vũ Đạo Nhân cười cười:
- Chiến thì tất nhiên sẽ quyết tâm, nhưng không được xem thường đối thủ.
Triệu Thiên Bình gật gù đồng ý. Một kẻ chỉ trong thời gian rất ngắn như vậy mà đã phá được trận pháp chứng minh rất có tự tin về bản lĩnh của mình. Một phương pháp thô bạo trực tiếp lại khiến người khác không dám xem thường.
Triệu Thiên Bình khẽ thở dài. Nếu chỉ dựa vào chút lí thuyết trên giấy mà xem thường anh hùng trong thiên hạ thì đến chết cũng chẳng biết như thế nào.
Là thiên tài, ai mà chẳng có khả năng nổi bật của mình chứ.
Mọi thứ dường như sẽ rất khó khăn.
Lại rất kích thích.
- Rất đáng để mong đợi a.
Triệu Thiên Bình khơi dậy chiến ý sùng sục ở trong lòng.
Ngày thi đấu đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều hào hứng nhận kết quả.
Hai người cao điểm nhất đến thập nhị tinh là Kim Liên và Độc Cô Truy Dương đạt điểm tối đa của hai hạng mục. Đến thập nhất tinh thì có Tô Lan của Ngoại môn, Đồng Tuệ của Chu Sơn, Trần Lạc của Bạch Sơn và bản thân Triệu Thiên Bình đều mất một điểm ở phần trận bàn, còn có hai người khác thì ngược lại mất một điểm ở phần giải đề, tổng cộng là sáu người. Về phần thập tinh thì chẳng biết có phải là trùng hợp hay không nhưng vừa vẹn có đúng tám người đạt tới, trong đó có Vũ Thanh Hà, Phiên Vũ Đạo Nhân cộng với kẻ lãnh ngạo Khổng Thương Bá kia và tên khó đoán Tinh Vũ Đạo Nhân.
Mười sáu người được chọn bắt đầu rút thăm để chia cặp đấu. Tám người đạt thập tinh sẽ chia đều ra đấu với những người cao điểm hơn, Triệu Thiên Bình lại chẳng may gặp phải Vũ Thanh Hà, Tô Lan lại đấu với Tinh Vũ, còn lại thì chẳng có người quen nào phải gặp nhau nữa.
- Chà chà, không ngờ tiểu sư đệ lại đạt điểm cao như vậy đấy, thật ra thì đệ đã sử dụng bao nhiêu linh lực để phá giải trận pháp đó thế. Ta thấy lâu như vậy mà vẫn đạt được lục tinh sao, chẳng bù với ta dùng hết tốc lực lại chỉ đạt ngũ tinh.
Vũ Thanh Hà sau khi nghe được kết quả liền bám lấy Triệu Thiên Bình càu nhàu.
- Vào vòng trong lại đụng phải đệ rồi, chẳng biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
Linh Vũ Đạo Nhân tuy không được vào vòng trong nhưng tâm trạng không tệ, mười sáu người mà nhóm của họ đã có ba người tiến vào, hơn nữa tinh lực của hắn cũng không đặt trong hạng mục này lắm nên rất thoải mái đùa giỡn một câu:
- Là may mắn của lão Cửu và xui xẻo của đệ đấy.
Sau khi kết quả được công bố thì những trận bàn trong mục ra đề của mười sáu người cũng được công khai trên đấu trường cho những người khác được tham khảo, nhưng giới hạn mỗi người chỉ được tìm hiểu một trận bàn một lần trong giới hạn nửa khắc mà thôi. Điều này khiến các thí sinh thấy được tổng quát thực lực của người khác để tăng sự kịch liệt trong đối đầu, nhưng thời gian không dài khiến sự lí giải chỉ nằm ở một mức độ khiến bản thân thí sinh giấu đi thực lực chân chính.
Qua hai canh giờ tham khảo Triệu Thiên Bình cũng tìm hiểu được khá nhiều thông tin, nó phân tích một chút thì thấy có bốn đối thủ rất mạnh, mỗi người lại đưa trận pháp phát huy đến một trình độ rất cao của một phương diện nhất định.
Thứ nhất là Ngũ sư huynh Độc Cô Truy Dương, trận pháp của gã có tính biến hóa rất cao, ngũ hành luân chuyển với tốc độ chóng mặt lúc ẩn lúc hiện, lúc hư lúc thực khiến đối thủ khó mà lần theo nổi, không chỉ vậy, trận pháp con bất chợt thay hình đổi dáng nhưng kết cấu vẫn vô cùng chặt chẽ.
Thứ hai là Kim Liên Tiên Tử với dạng trận liên hoàn thống nhất với sự phối hợp chặt chẽ từng thành phần nhỏ nhất trong trận pháp lại với nhau khiến cho lực lượng trận pháp tăng lên bội phần.
Thứ ba là Tô Lan với những trận pháp cải tiến cực kì mới mẻ nhưng vô cùng hoàn thiện, hơn nữa trận pháp lấy tinh chuẩn làm căn bản khiến trận pháp như một sinh vật kiên cường đến hoàn mỹ, tuy chỉ là trận bàn được điểm ngũ tinh nhưng Triệu Thiên Bình đánh giá nó cao hơn hai trận lục tinh kia nhiều, vì trong sự tinh tế đó ẩn giấu sự cố chấp một cách tiêu cực. Tinh hoa của nó không nằm ở trận pháp nữa mà nằm trong chính người bố trận, một sự chấp nhất khiến người ta thán phục.
Vị trí thứ tư cũng là cuối cùng trong những đánh giá cao của Triệu Thiên Bình là trận pháp của Khổng Thương Bá, một sát trận, hay nói đúng hơn là một kiếm trận.
Thường thì trong các trận pháp ra đề chẳng ai dùng sát trận cả, thậm chí là không có, bởi một lẽ sát trận tuy mạnh nhưng có lượng tiêu hao kinh người, so với các loại trận pháp khác thì ít nhất phải gấp bội. Mà kiếm trận càng là loại cao cấp trong sát trận nên mức độ tiêu hao của nó không cần phải nói. Nếu một trận pháp bình thường với ba đơn vị tinh ngọc hạ phẩm có thể duy trì hơn một canh giờ thì cùng mức độ đó, một kiếm trận chỉ tồn tại vổn vẹn hai khắc thời gian mà thoi. Cũng vì lí do đó mà kiếm trận này không được đánh giá lục tinh, nhưng dù ngũ tinh cũng không thể xem thường, kiếm trận này được xây dựng bởi vô số kiếm khí nhỏ được bố trí tầng tầng lớp lớp, nhưng lối công kích lại vô cùng tinh tế hoa mỹ khiến hiệu quả của nó được tăng cường vượt trội, có thể nói kẻ bố trí trận này là một gã liều mạng.Khi bước vào trận, ngươi buộc phải cùng hắn đánh cược xem kẻ nào tiêu hao nhiều hơn, kẻ không chịu được sẽ thua cuộc. Đây tuy chỉ là trận pháp ngũ tinh nhưng lại gây nhiều hứng thú nhất với Triệu Thiên Bình, chỉ tiếc là thời gian có hạn khiến nó chưa kịp tiêu hóa hết ảo diệu trong đó, chỉ đành tiếc nuối trong lòng mà chờ đợi cơ hội giao đấu trực diện.
Còn có hai trận lục tinh nữa nhưng Triệu Thiên Bình không quá coi trọng, vì một là thiên về huyễn thuận biến hóa, thứ này Triệu Thiên Bình tự tin thật sự là có thừa, còn một thuộc về tri thức đã học qua trong Tàng Thư Các, nếu là trước kia thì nó sẽ cực kì coi trọng nhưng lúc này phần lớn thời gian đều đắm chìm trong đó nên lí giải của nó so với trận pháp kia còn cao hơn một bậc.
Có điều Triệu Thiên Bình không coi trọng trận pháp của họ nhưng bản thân những đối thủ nếu đã vào được vòng mười sáu người thì đều là kẻ ưu tú không thể xem thường, biết đâu bọn họn còn ẩn giấu thực lực thì sao, như bản thân nó chẳng hạn. Vậy nên mỗi trận pháp nghiên cứu qua Triệu Thiên Bình đều sẽ hết sức lưu tâm.
Danh sách chương