Long Kinh Thiên liếc nhìn Tử Minh lão quỷ lại vùi đầu vào suy tính liền tỏ ra khinh thường, thân làm tu luyện giả lại cứ lo trước sợ sau không chịu quyết đoán, hèn gì lão sống lâu hơn hắn mấy lần lại chẳng thể đột phá cái bình chướng kia, tu vi vỏn vẹn chỉ nhỉnh hơn hắn chút xíu mà thôi. Thậm chí nếu là sinh tử chiến nếu dốc sức liều mạng Long Kinh Thiên lại sinh ra tự tin áp đảo lão quỷ kia. Khẽ cười lạnh trong lòng, hắn cũng là đang chờ đợi.
Thấy lão quỷ kia vì nhìn trộm thiên cơ mà hộc máu, hắn thậm chí có xúc động muốn thừa cơ hội này giết quách lão đi nhưng vẫn cố nhịn xuống, chờ qua lần này rồi tính toán với lão sau.
Tử Minh Tôn Giả sau khi trả cái giá cũng lớn, may mà có huyết phù chống đỡ gần như toàn bộ phản phệ nên lão cũng nhìn ra chút huyền cơ. Mặc dù vậy lão cũng trọng thương không nhẹ nên vội vàng lấy ra một viên đan dược trị thương ăn vào rồi tĩnh tọa. Qua hai canh giờ, thấy thương thế của mình bình phục lão bèn nói với mọi người:
- Ta đã tính toán ra, trận này dù cường công cũng không gây tổn hại gì, ngược lại là quân số được giữ gìn trọn vẹn, như vậy có thể đoán ra được chúng ta tất thắng. Lúc này không cần phải lo sợ gì nữa.
- Cái gì, giữ gìn trọn vẹn, lão không tính sai đấy chứ? Long Kinh Thiên nghe lão nói như vậy thật sự không thể tin nổi. Không chỉ có hắn như vậy mà mấy đầu lĩnh khác cũng như vậy. Dù cho lực lượng nhân số áp đảo nhưng cường công vào một môn phái có lực lượng hậu thuẫn khá cường đại như Lưu Vân Tông thì cái giá phải trả không phải là nhỏ được, dù ít dù nhiều cũng phải có thiệt hại vài trăm nhân mạng, nhưng lão quỷ kia lại tuyên bố dõng dạc rằng nhân lực lại bảo toàn, kết quả như vậy thật quá lí tưởng đến không thể tin nổi nên thành ra khó trách bọn họ có nghi ngờ như vậy.
Thành thật mà nói đến bản thân Tử Minh Tôn Giả cũng thấy kết quả suy tính của mình có chút hư ảo, như từ xưa đến giờ thiên cơ toán thuật của lão là chưa bao giờ nhầm lẫn đấy. Thậm chí lần này để cho chắc chắn lão phải đứt gan đứt ruột mà vận dụng đến chín mươi mốt đạo huyết phù, chứ mọi lần lão chỉ cần chín đạo đã đủ rồi, kết quả như thế dù khó nhưng lão không thể không tin tưởng.
- Thiên cơ chi thuật của bổn tọa xưa nay chưa bao giờ phạm phải sai lầm. Ta đã tính ra được mệnh của tất cả các ngươi hôm nay đều là hoàn hảo bảo toàn, nói như vậy lần này hẳn sẽ không quá nguy hiểm.
Long Kinh Thiên nhíu mày:
- Chẳng lẽ Lưu Vân Tông lại yếu ớt như vậy.
Liễu Thanh một bên cười khẽ:
- Bọn chúng chỉ là đóng cửa hưởng phúc của tổ tiên thôi, ta đoán ngoài kiện Ngũ linh thiên thạch kia thì chẳng có gì có thể uy hiếp chúng ta được. Với nhân số áp đảo thế này, chỉ cần cẩn thận một chút thì thắng lợi hoàn mỹ vẫn là có thể. Hơn nữa mệnh thuật của Tử Minh tiền bối trước giờ nổi tiếng chưa hề có sai lầm.
Long Kinh Thiên liếc mắt nói:
- Hừ. Đã tự tin như vậy thì tiên phong nhường cho các ngươi.
Tiên phong đồng nghĩa với việc dấn thân lên trước đón đầu nguy hiểm không biết, thật ra Liễu Thanh dù miệng nói như vậy nhưng lòng cũng chẳng có tự tin mấy. Dù sao thiên cơ thuật chỉ mình lão quỷ kia là biết kết quả, mà lão có nói thật hay không thì chỉ có mình lão biết mà thôi. Dù hai môn phái của họ đồng khí liên chi nhưng cũng không đến mức giao mạng sống của mình lên suy đoán của người khác. Nghĩ vậy, hắn bèn ngậm miệng chuyển cái nhìn mong chờ về phía Tử Minh Tôn Giả.
Tử Minh Tôn Giả thấy vậy sắc mặt liền âm trầm hẳn, một thân thiên cơ tuyệt học của lão đỉnh đỉnh đại danh từ xưa đến nay nổi tiếng khắp cả Lưu Thiên Tinh nhưng bây giờ lại bị người nghi ngờ thật khiến lão cảm thấy như bị sỉ nhục, tất nhiên tâm tình sẽ không thoải mái. Nhưng tin tưởng vào bản thân, lão liền dứt khoát:
- Được, bổn tọa sẽ linh quân tiên phong, lũ hèn nhát các ngươi cứ theo phương vị cũ mà công kích toàn lực là được.
Nhân mã bên tà giáo tuy còn chút lo lắng nhưng được lão quỷ cầm đầu nên cũng an tâm hơn hẳn, liền đó bọn chúng rất nhanh lại tụ hội đội hình Nghịch loạn ngũ hành, các chiến đội khác cũng lục tục củng cố đội hình.
Lần này không phải là viễn trình công kích nữa mà lấy áp sát tăng cường uy lực tiến công, nhất định một kích phá trận ăn thua đủ với Lưu Vân Tông.
Nghịch loạn ngũ hành dưới sự điều động của Tử Minh Tôn Giả, năm kiện linh khí liền quy chập liên kết với nhau, lại được khí cơ chiến trận cường hóa khiến quang mang càng khủng bố, khí cơ liên tục được tích lũy.
Liền khi khí thế lên đến đỉnh điểm, Tử Minh Tôn Giả không chút do dự phát động tiến công:
- Khai trận, giết!!!!!!!
Cái giọng vốn khàn đặc của lão đột nhiên chói tai vô cùng, càng nghe càng nặng sát khí. Chỉ thấy chiến đội tà giáo lấy tốc độ kinh người hóa thành một luồng huyết sắc cực đại quang mang lấy thế sấm vang chớp giật giáng lên phòng ngự trận.
Liền tầm đó, năm chiến đội phân ngũ hành của phe chính giáo cũng không chậm trễ phát động cực đại công kích.
Tiếng linh phù bạo nổ ầm ầm không ngừng vang lên, từng đạo từng đạo lực lượng bạo tạc không ngừng gia trì lên khiến sáu đạo công kích càng lúc càng bành trướng, từ chất đến lượng đều tăng vọt không ngừng.
Khoảng cách vài dặm chỉ trong chớp mắt liền thu hẹp, sáu luồng công kích cự đại xé gió mắt thấy sẽ lập tức đem Lưu Vân Điện oanh thành tro tàn.
Sát na khi công kích sắp ập vào liền thấy phòng hộ kiếm khí đại trận lại ánh lên tử sắc quang mang rực rỡ.
Lúc này Minh Dương Chân Nhân biến ảo sắc mặt, không ngờ địch nhân lại điên cuồng như vậy, công kích sét đánh không kịp bưng tai khiến bản thân hắn cũng thấy cực kì áp lực. Trong khoảnh khắc, hắn nhận ra nếu để sáu luồng công kích kia thành công phá trận thì thiệt hại cũng là vô cùng lớn, phải hạn chế nó lại, nếu chỉ với chút địa mạch chi thế như vậy gia trì e rằng không thể ngăn cản được phá hoại.
Lập tức Minh Dương Chân Nhân liền kết ấn với ý đồ rút thêm càng nhiều địa mạch chi khí nhập vào phòng trận nhằm giảm bớt thiệt hại. Nhưng đột nhiên sắc mặt hắn liền đại biến, địa mạch chi khí vốn đang tràn đầy bỗng không một dấu hiệu liền đứt đoạn.
- Chết tiệt, tại sao lại như vậy? A, không ổn…
Liền tầm đó sáu luồng công kích không chút do dự đâm thẳng vào phòng hộ kiếm khí đại trận. Đại trận mất đi địa mạch duy trì chỉ trong chớp mắt liền như thủy tinh tan vỡ thành mảnh vụn, hằng hà sa số các luồng kiếm khí bị đánh cho không còn hình dáng. Ở vị trí năm mắt trận, năm thanh Trấn phong ngũ hành thiên linh kiếm liền như diều đứt dây bật tung ra khỏi vị trí, thậm chí lúc này còn vang lên tiếng răng rắc, chỉ thấy trên thân năm thanh kiếm xuất hiện từng vết rạn lớn tưởng chứng muốn tan vỡ.
Minh Dương Chân Nhân trong lúc điện quang hỏa thạch liền quyết đoán tung mình hết tốc lực bay nhanh vào đại điện. Đồng thời vừa triệu về linh kiếm, vừa dụng hết linh lực kết thành những ấn pháp kỳ dị.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, Minh Dương Chân Nhân vừa thu hồi ngũ kiếm thì chừng đó sáu đạo công kích cũng lấy uy thế không gì cản nổi xuyên thẳng vào Lưu Vân Điện.
Từng hồi va chạm kinh thiên động địa không ngừng chấn kinh, Lưu Vân Điện vốn phiêu phù giữa không trung cũng là chao đảo xém chút nữa rơi xuống.
Bạo tạc qua đi, chúng nhân đệ tử vốn xếp bằng trên quảng trường liền tan thành mây khói. Nhưng điều kì lạ là hơn ba trăm người bị công kích xoắn nát lại chẳng chảy ra chút máu huyết nào mà chỉ như bong bóng nổ ra vô tận vân khí mà thôi.
Tử Minh Tôn Giả vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền biết tình thế không ổn, nhưng lão muốn trở tay đã không kịp. Lúc này toàn bộ nhân mã hai phe chính tà hợp lại đã theo công kích ấp thẳng lên quảng trường Lưu Vân Điện, mà tầm đó, ấn quyết kỳ dị trên tay Minh Dương Chân Nhân cũng hoàn thành.
Trong không gian bỗng lan ra một đợt dao động huyền ảo khó nhận ra. Nhưng với tu vi và kinh nghiệm lâu năm, Tử Minh Tôn Giả liền cảm thấy bất diệu. Không chỉ lão mà những đầu lĩnh kia cũng cảm giác được tình hình có biến, nhưng đã công kích đến tận đây thì không lí nào bọn họ lại chịu từ bỏ được.
Mấy đầu lĩnh thấy Minh Dương Chân Nhân sắp vào được đại điện liền quyết đoán cùng nhau phát động công kích. Liền đó mấy chục đạo kiếm mang như mưa rào trút về hướng cửa đại điện. Hàng loạt tiếng ầm ầm như sấm nổ vang lên, chỉ thấy Minh Dương Chân Nhân như diều đứt dây chìm vào đại điện nhưng cửa lớn kia lại không hề suy suyển.
Liễu Thanh thấy thế không nhịn được mắng to:
- Cái bọn khốn này sao nhiều mai rùa quá vậy, hết lớp này đến lớp nọ thật gỡ ra không hết khiến lão tử bực bội.
Nói đoạn gã liền hùng hổ vung đao chém ra một cự đại đao mang, nhưng đao mang tuy uy thế chém lên đại điện chỉ phát ra vài tiếng đương đương rồi vụt tắt.
Long Kinh Thiên âm trầm đánh giá:
- Nghe nói Lưu Vân Điện này cũng là một món linh bảo khá lợi hại, muốn phá vỡ cũng không dễ.
Liễu Thanh hừ lạnh:
- Lại có làm sao, lúc nãy ngươi không thấy năm thanh linh kiếm kia chỉ thiếu một đường thì vỡ nát sao. Lúc này chỉ là một cái linh bảo, ta cũng không tin không phá hủy nó được.
Tử Minh Tôn Giả lúc này lại nhìn lên không nhíu mày, nhìn không ra gì hết nhưng lại mang cho lão một cảm giác kỳ dị. Liền đó Huyết Lang Trảo huyết quang bành trướng hướng thiên không oanh ra một kích.
Một luồng huyết quang lấy tốc độ không gì sánh nổi bắn thẳng lên trời. Đột nhiên, đến độ cao tầm năm chục trượng liền lấy một hình thức gợn sóng kì lạ mà lan tỏa ra xung quanh cứ như một giọt nước rơi lên mặt hồ tĩnh lặng, rồi chỉ sau vài nhịp thở, huyết quang liền hư không tiêu thất.
Tử Minh Tôn Giả như nhận ra được gì liền sắc mặt đại biến:
- Thủy mạc kết giới!
Thủy mạc kết giới, đây là thứ lão đã từng nghe đến, nhưng là ở bên ngoài vũ trụ lúc lão còn phiêu bạc. Kết giới này chỉ những bậc tiên gia ở cảnh giới thiên không mới có thể tạo ra, bản thân nó hàm chứa áo nghĩa của đại đạo vô thượng nên cũng chỉ có họ mới có thể phá hủy, muốn dùng lực lượng bình thường phá trận thật sự là người si nói mộng, một khi sa vào chỉ có thể đợi đến khi đạo căn hao mòn, kết giới tự động tiêu tán mới có thể thoát ra ngoài, nhưng ai mà biết phải đợi đến năm rộng tháng dài nào chứ. Thật không ngờ lúc này đây, tại Lưu Vân Tông này lại được chứng kiến thứ chỉ ở trong truyền thuyết này bảo sao lão không nhịn được mà run lên trong lòng.
Thật ra vốn kết giới này chỉ chứa một tia đạo căn mà thôi, chỉ có thể dùng trong bốn mươi chín ngày, nhưng bản thân Tử Minh Tôn Giả thật không quá hiểu biết về thứ này nên tâm thần lão đâm loạn. Lão nghĩ nếu Lưu Vân Tông đã có thứ bảo bối cực phẩm này thì biết đâu sẽ có thêm những thủ đoạn khác nữa không chừng. Vốn dĩ lúc trước tính toán Lưu Vân Tông sẽ không nhận được sự trợ giúp từ ngoại giới, nhưng lão lại quên đi quan hệ xưa nay giữa Lưu Vân Tông và cố tông dù đạm bạc nhưng vẫn một mực duy trì, mà cố tông Thái Huyền kia dù chỉ rơi ra một cọng lông nhỏ cũng đủ đè chết mấy lần cái Tuyết Thần Cốc của lão rồi.
Lúc này mới suy tính tới khiến lão có chút hối hận, nhưng tên đã phóng ra nào có rút lại được, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Những đầu lĩnh xung quanh nhìn thấy lão quỷ lần đầu tiên có biểu hiện thất thố như vậy liền biến có chuyện không ổn, ngay cả những môn nhân đệ tử xung quanh cũng trở nên xôn xao.
Hồng Lăng Nương Nương gương mặt vốn bất cần có chút lẳng lơ lúc này cũng vì thái độ của Tử Minh Tôn Giả mà trở nên lo lắng:
- Có chuyện gì vậy sư phụ?
Tử Minh Tôn Giả sau phút thất thố thì gương mặt lão liền âm trầm đến cực điểm:
- Chúng ta đã bị vây khốn, kết giới này là kết giới của thiên không tu sĩ, với lực lượng của chúng ta là không thể phá được. Trước tiên phải nhanh chóng bắt lấy Minh Dương tiểu tử kia.
Long Kinh Thiên nghe vậy sắc mặt liền khó coi:
- Bản lĩnh thiên cơ của lão ta cũng thật là khâm phục a.
- Cũng không phải là lúc nội đấu.
Vô Ưu Chân Nhân dù lâm vào khốn cảnh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh thản nhiên, quả không hổ với cái đạo hiệu Vô Ưu của gã, chỉ thấy gã khẽ vuốt râu rồi từ tốn nói:
- Kết giới dù vây khốn chúng ta cũng là vây khốn bọn họ. Chỉ cần phá được cái Lưu Vân Điện này bắt lấy Minh Dương kia thì kết giới này cũng không đáng lo rồi.
Vô Ưu Chân Nhân vừa dứt lời bỗng thấy bốn phương tám hướng đột nhiên mây mù dẫn động, từng tảng từng tảng mây không ngừng tràn vào trong kết giới.
Long Kinh Thiên biến sắc:
- Không tốt, mau mau đánh phá đại điện kia.
Dù chẳng biết những tầng mây kia có tác dụng gì nhưng sự xuất hiện không bình thường của chúng chứng tỏ không phải thứ tốt lành gì.
Lập tức một tràng vũ bão công kích ào ạt đập lên đỉnh điện khiến không gian chấn kinh không thôi. Thế nhưng dù bị bủa vây dưới đạo đạo bạo tạc thì đại điện kia vẫn là không mảy may suy suyển chút nào.
- Quả nhiên là cực phẩm phòng ngự. Mau mau kết trận bùng nổ công kích.
Long Kinh Thiên Vừa kinh thán vừa lo lắng hối thúc chiến trận hành động. Liền đó lại từng đạo từng đạo cực hình quang kích nhắm hướng đại điện mà bắn phá tới.
Oành oành, rầm rầm… Những tiếng bạo nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang dội, kèm theo đó là những tiếng cạch cạch, rắc rắc lấy xu hướng cực nhanh mà lan tràn. Chỉ thấy trên đại điện tầm đó liền tróc ra từng khối từng khối gạch đá, những cây cột gỗ cũng không chịu nổi mà dần dần nứt toác.
Mắt thấy vân khí càng lúc càng đậm đặc, mấy đầu lĩnh lại cắn răng nhịn đau mà lôi ra linh phù gia trì lên đạo đạo công kích.
Dù là một kiện linh bảo đẳng cấp đến hàng thập phẩm nhưng Lưu Vân Điện vẫn là không chịu nổi phá hư như vậy. Chẳng mấy chốc cả tòa đại điện liền bị thổi tung thành mảnh vụn.
Bạo tạc liên hoàn ầm ầm vang dội, giữa khói bụi mịt mù dần dần hiện lên một quang cầu ngũ sắc bao bọc lấy bảy đạo thân ảnh.
Chỉ thấy năm lão giả râu tóc bạc trắng xếp bằng theo ngũ hành phương vị, tọa hạ lên một phù trận ngũ hành kỳ quái trên mặt đất. Cả năm người đều mặt trướng đỏ tận lực huy động tàn kiếm trên tay kết thành một phòng hộ trận pháp. Mà chính giữa năm người, ngồi ngay tại tâm trận lấy thế chủ vị là một thiếu niên tuổi trạc mười lăm mười sáu đang nhắm mắt dường như là nhập định như lông mày lại run rẩy cau lại. Đằng sau sáu người này là thân hình Minh Dương Chân Nhân đạo bào xơ xác, thất khiếu tràn máu đang cố gắng vận công chữa thương.
Quang tráo vừa hiện, liền thấy thiếu niên phun ra một ngụm máu tươi phủ lên đồ án trận pháp bên dưới, tức thì trận pháp liền trở nên linh động gấp bội phần. Mà bên ngoài mây mù lại lấy một tốc độ càng thêm điên cuồng phủ xuống.
Tử Minh Tôn Giả vừa trổ ra một đống linh phù định bạo vào công kích nhưng chẳng mấy chốc mây mù đã che hết tầm nhìn của lão. Mật độ vân khí không ngừng tăng cao khiến ngay cả bản thân mình cũng không còn nhận thấy. Thường đối với tu sĩ ở cảnh giới như lão linh thức đã tiếp cận biên giới hóa thần, dù bị chướng khí mù mịt vẫn là tỏ như ban ngày nhưng không ngờ mây mù ở đây lại hiển nhiên che đi giác quan của lão.
Liền đó lão hiểu ngay, bản thân đã rơi vào mê trận.
Thấy lão quỷ kia vì nhìn trộm thiên cơ mà hộc máu, hắn thậm chí có xúc động muốn thừa cơ hội này giết quách lão đi nhưng vẫn cố nhịn xuống, chờ qua lần này rồi tính toán với lão sau.
Tử Minh Tôn Giả sau khi trả cái giá cũng lớn, may mà có huyết phù chống đỡ gần như toàn bộ phản phệ nên lão cũng nhìn ra chút huyền cơ. Mặc dù vậy lão cũng trọng thương không nhẹ nên vội vàng lấy ra một viên đan dược trị thương ăn vào rồi tĩnh tọa. Qua hai canh giờ, thấy thương thế của mình bình phục lão bèn nói với mọi người:
- Ta đã tính toán ra, trận này dù cường công cũng không gây tổn hại gì, ngược lại là quân số được giữ gìn trọn vẹn, như vậy có thể đoán ra được chúng ta tất thắng. Lúc này không cần phải lo sợ gì nữa.
- Cái gì, giữ gìn trọn vẹn, lão không tính sai đấy chứ? Long Kinh Thiên nghe lão nói như vậy thật sự không thể tin nổi. Không chỉ có hắn như vậy mà mấy đầu lĩnh khác cũng như vậy. Dù cho lực lượng nhân số áp đảo nhưng cường công vào một môn phái có lực lượng hậu thuẫn khá cường đại như Lưu Vân Tông thì cái giá phải trả không phải là nhỏ được, dù ít dù nhiều cũng phải có thiệt hại vài trăm nhân mạng, nhưng lão quỷ kia lại tuyên bố dõng dạc rằng nhân lực lại bảo toàn, kết quả như vậy thật quá lí tưởng đến không thể tin nổi nên thành ra khó trách bọn họ có nghi ngờ như vậy.
Thành thật mà nói đến bản thân Tử Minh Tôn Giả cũng thấy kết quả suy tính của mình có chút hư ảo, như từ xưa đến giờ thiên cơ toán thuật của lão là chưa bao giờ nhầm lẫn đấy. Thậm chí lần này để cho chắc chắn lão phải đứt gan đứt ruột mà vận dụng đến chín mươi mốt đạo huyết phù, chứ mọi lần lão chỉ cần chín đạo đã đủ rồi, kết quả như thế dù khó nhưng lão không thể không tin tưởng.
- Thiên cơ chi thuật của bổn tọa xưa nay chưa bao giờ phạm phải sai lầm. Ta đã tính ra được mệnh của tất cả các ngươi hôm nay đều là hoàn hảo bảo toàn, nói như vậy lần này hẳn sẽ không quá nguy hiểm.
Long Kinh Thiên nhíu mày:
- Chẳng lẽ Lưu Vân Tông lại yếu ớt như vậy.
Liễu Thanh một bên cười khẽ:
- Bọn chúng chỉ là đóng cửa hưởng phúc của tổ tiên thôi, ta đoán ngoài kiện Ngũ linh thiên thạch kia thì chẳng có gì có thể uy hiếp chúng ta được. Với nhân số áp đảo thế này, chỉ cần cẩn thận một chút thì thắng lợi hoàn mỹ vẫn là có thể. Hơn nữa mệnh thuật của Tử Minh tiền bối trước giờ nổi tiếng chưa hề có sai lầm.
Long Kinh Thiên liếc mắt nói:
- Hừ. Đã tự tin như vậy thì tiên phong nhường cho các ngươi.
Tiên phong đồng nghĩa với việc dấn thân lên trước đón đầu nguy hiểm không biết, thật ra Liễu Thanh dù miệng nói như vậy nhưng lòng cũng chẳng có tự tin mấy. Dù sao thiên cơ thuật chỉ mình lão quỷ kia là biết kết quả, mà lão có nói thật hay không thì chỉ có mình lão biết mà thôi. Dù hai môn phái của họ đồng khí liên chi nhưng cũng không đến mức giao mạng sống của mình lên suy đoán của người khác. Nghĩ vậy, hắn bèn ngậm miệng chuyển cái nhìn mong chờ về phía Tử Minh Tôn Giả.
Tử Minh Tôn Giả thấy vậy sắc mặt liền âm trầm hẳn, một thân thiên cơ tuyệt học của lão đỉnh đỉnh đại danh từ xưa đến nay nổi tiếng khắp cả Lưu Thiên Tinh nhưng bây giờ lại bị người nghi ngờ thật khiến lão cảm thấy như bị sỉ nhục, tất nhiên tâm tình sẽ không thoải mái. Nhưng tin tưởng vào bản thân, lão liền dứt khoát:
- Được, bổn tọa sẽ linh quân tiên phong, lũ hèn nhát các ngươi cứ theo phương vị cũ mà công kích toàn lực là được.
Nhân mã bên tà giáo tuy còn chút lo lắng nhưng được lão quỷ cầm đầu nên cũng an tâm hơn hẳn, liền đó bọn chúng rất nhanh lại tụ hội đội hình Nghịch loạn ngũ hành, các chiến đội khác cũng lục tục củng cố đội hình.
Lần này không phải là viễn trình công kích nữa mà lấy áp sát tăng cường uy lực tiến công, nhất định một kích phá trận ăn thua đủ với Lưu Vân Tông.
Nghịch loạn ngũ hành dưới sự điều động của Tử Minh Tôn Giả, năm kiện linh khí liền quy chập liên kết với nhau, lại được khí cơ chiến trận cường hóa khiến quang mang càng khủng bố, khí cơ liên tục được tích lũy.
Liền khi khí thế lên đến đỉnh điểm, Tử Minh Tôn Giả không chút do dự phát động tiến công:
- Khai trận, giết!!!!!!!
Cái giọng vốn khàn đặc của lão đột nhiên chói tai vô cùng, càng nghe càng nặng sát khí. Chỉ thấy chiến đội tà giáo lấy tốc độ kinh người hóa thành một luồng huyết sắc cực đại quang mang lấy thế sấm vang chớp giật giáng lên phòng ngự trận.
Liền tầm đó, năm chiến đội phân ngũ hành của phe chính giáo cũng không chậm trễ phát động cực đại công kích.
Tiếng linh phù bạo nổ ầm ầm không ngừng vang lên, từng đạo từng đạo lực lượng bạo tạc không ngừng gia trì lên khiến sáu đạo công kích càng lúc càng bành trướng, từ chất đến lượng đều tăng vọt không ngừng.
Khoảng cách vài dặm chỉ trong chớp mắt liền thu hẹp, sáu luồng công kích cự đại xé gió mắt thấy sẽ lập tức đem Lưu Vân Điện oanh thành tro tàn.
Sát na khi công kích sắp ập vào liền thấy phòng hộ kiếm khí đại trận lại ánh lên tử sắc quang mang rực rỡ.
Lúc này Minh Dương Chân Nhân biến ảo sắc mặt, không ngờ địch nhân lại điên cuồng như vậy, công kích sét đánh không kịp bưng tai khiến bản thân hắn cũng thấy cực kì áp lực. Trong khoảnh khắc, hắn nhận ra nếu để sáu luồng công kích kia thành công phá trận thì thiệt hại cũng là vô cùng lớn, phải hạn chế nó lại, nếu chỉ với chút địa mạch chi thế như vậy gia trì e rằng không thể ngăn cản được phá hoại.
Lập tức Minh Dương Chân Nhân liền kết ấn với ý đồ rút thêm càng nhiều địa mạch chi khí nhập vào phòng trận nhằm giảm bớt thiệt hại. Nhưng đột nhiên sắc mặt hắn liền đại biến, địa mạch chi khí vốn đang tràn đầy bỗng không một dấu hiệu liền đứt đoạn.
- Chết tiệt, tại sao lại như vậy? A, không ổn…
Liền tầm đó sáu luồng công kích không chút do dự đâm thẳng vào phòng hộ kiếm khí đại trận. Đại trận mất đi địa mạch duy trì chỉ trong chớp mắt liền như thủy tinh tan vỡ thành mảnh vụn, hằng hà sa số các luồng kiếm khí bị đánh cho không còn hình dáng. Ở vị trí năm mắt trận, năm thanh Trấn phong ngũ hành thiên linh kiếm liền như diều đứt dây bật tung ra khỏi vị trí, thậm chí lúc này còn vang lên tiếng răng rắc, chỉ thấy trên thân năm thanh kiếm xuất hiện từng vết rạn lớn tưởng chứng muốn tan vỡ.
Minh Dương Chân Nhân trong lúc điện quang hỏa thạch liền quyết đoán tung mình hết tốc lực bay nhanh vào đại điện. Đồng thời vừa triệu về linh kiếm, vừa dụng hết linh lực kết thành những ấn pháp kỳ dị.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, Minh Dương Chân Nhân vừa thu hồi ngũ kiếm thì chừng đó sáu đạo công kích cũng lấy uy thế không gì cản nổi xuyên thẳng vào Lưu Vân Điện.
Từng hồi va chạm kinh thiên động địa không ngừng chấn kinh, Lưu Vân Điện vốn phiêu phù giữa không trung cũng là chao đảo xém chút nữa rơi xuống.
Bạo tạc qua đi, chúng nhân đệ tử vốn xếp bằng trên quảng trường liền tan thành mây khói. Nhưng điều kì lạ là hơn ba trăm người bị công kích xoắn nát lại chẳng chảy ra chút máu huyết nào mà chỉ như bong bóng nổ ra vô tận vân khí mà thôi.
Tử Minh Tôn Giả vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền biết tình thế không ổn, nhưng lão muốn trở tay đã không kịp. Lúc này toàn bộ nhân mã hai phe chính tà hợp lại đã theo công kích ấp thẳng lên quảng trường Lưu Vân Điện, mà tầm đó, ấn quyết kỳ dị trên tay Minh Dương Chân Nhân cũng hoàn thành.
Trong không gian bỗng lan ra một đợt dao động huyền ảo khó nhận ra. Nhưng với tu vi và kinh nghiệm lâu năm, Tử Minh Tôn Giả liền cảm thấy bất diệu. Không chỉ lão mà những đầu lĩnh kia cũng cảm giác được tình hình có biến, nhưng đã công kích đến tận đây thì không lí nào bọn họ lại chịu từ bỏ được.
Mấy đầu lĩnh thấy Minh Dương Chân Nhân sắp vào được đại điện liền quyết đoán cùng nhau phát động công kích. Liền đó mấy chục đạo kiếm mang như mưa rào trút về hướng cửa đại điện. Hàng loạt tiếng ầm ầm như sấm nổ vang lên, chỉ thấy Minh Dương Chân Nhân như diều đứt dây chìm vào đại điện nhưng cửa lớn kia lại không hề suy suyển.
Liễu Thanh thấy thế không nhịn được mắng to:
- Cái bọn khốn này sao nhiều mai rùa quá vậy, hết lớp này đến lớp nọ thật gỡ ra không hết khiến lão tử bực bội.
Nói đoạn gã liền hùng hổ vung đao chém ra một cự đại đao mang, nhưng đao mang tuy uy thế chém lên đại điện chỉ phát ra vài tiếng đương đương rồi vụt tắt.
Long Kinh Thiên âm trầm đánh giá:
- Nghe nói Lưu Vân Điện này cũng là một món linh bảo khá lợi hại, muốn phá vỡ cũng không dễ.
Liễu Thanh hừ lạnh:
- Lại có làm sao, lúc nãy ngươi không thấy năm thanh linh kiếm kia chỉ thiếu một đường thì vỡ nát sao. Lúc này chỉ là một cái linh bảo, ta cũng không tin không phá hủy nó được.
Tử Minh Tôn Giả lúc này lại nhìn lên không nhíu mày, nhìn không ra gì hết nhưng lại mang cho lão một cảm giác kỳ dị. Liền đó Huyết Lang Trảo huyết quang bành trướng hướng thiên không oanh ra một kích.
Một luồng huyết quang lấy tốc độ không gì sánh nổi bắn thẳng lên trời. Đột nhiên, đến độ cao tầm năm chục trượng liền lấy một hình thức gợn sóng kì lạ mà lan tỏa ra xung quanh cứ như một giọt nước rơi lên mặt hồ tĩnh lặng, rồi chỉ sau vài nhịp thở, huyết quang liền hư không tiêu thất.
Tử Minh Tôn Giả như nhận ra được gì liền sắc mặt đại biến:
- Thủy mạc kết giới!
Thủy mạc kết giới, đây là thứ lão đã từng nghe đến, nhưng là ở bên ngoài vũ trụ lúc lão còn phiêu bạc. Kết giới này chỉ những bậc tiên gia ở cảnh giới thiên không mới có thể tạo ra, bản thân nó hàm chứa áo nghĩa của đại đạo vô thượng nên cũng chỉ có họ mới có thể phá hủy, muốn dùng lực lượng bình thường phá trận thật sự là người si nói mộng, một khi sa vào chỉ có thể đợi đến khi đạo căn hao mòn, kết giới tự động tiêu tán mới có thể thoát ra ngoài, nhưng ai mà biết phải đợi đến năm rộng tháng dài nào chứ. Thật không ngờ lúc này đây, tại Lưu Vân Tông này lại được chứng kiến thứ chỉ ở trong truyền thuyết này bảo sao lão không nhịn được mà run lên trong lòng.
Thật ra vốn kết giới này chỉ chứa một tia đạo căn mà thôi, chỉ có thể dùng trong bốn mươi chín ngày, nhưng bản thân Tử Minh Tôn Giả thật không quá hiểu biết về thứ này nên tâm thần lão đâm loạn. Lão nghĩ nếu Lưu Vân Tông đã có thứ bảo bối cực phẩm này thì biết đâu sẽ có thêm những thủ đoạn khác nữa không chừng. Vốn dĩ lúc trước tính toán Lưu Vân Tông sẽ không nhận được sự trợ giúp từ ngoại giới, nhưng lão lại quên đi quan hệ xưa nay giữa Lưu Vân Tông và cố tông dù đạm bạc nhưng vẫn một mực duy trì, mà cố tông Thái Huyền kia dù chỉ rơi ra một cọng lông nhỏ cũng đủ đè chết mấy lần cái Tuyết Thần Cốc của lão rồi.
Lúc này mới suy tính tới khiến lão có chút hối hận, nhưng tên đã phóng ra nào có rút lại được, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Những đầu lĩnh xung quanh nhìn thấy lão quỷ lần đầu tiên có biểu hiện thất thố như vậy liền biến có chuyện không ổn, ngay cả những môn nhân đệ tử xung quanh cũng trở nên xôn xao.
Hồng Lăng Nương Nương gương mặt vốn bất cần có chút lẳng lơ lúc này cũng vì thái độ của Tử Minh Tôn Giả mà trở nên lo lắng:
- Có chuyện gì vậy sư phụ?
Tử Minh Tôn Giả sau phút thất thố thì gương mặt lão liền âm trầm đến cực điểm:
- Chúng ta đã bị vây khốn, kết giới này là kết giới của thiên không tu sĩ, với lực lượng của chúng ta là không thể phá được. Trước tiên phải nhanh chóng bắt lấy Minh Dương tiểu tử kia.
Long Kinh Thiên nghe vậy sắc mặt liền khó coi:
- Bản lĩnh thiên cơ của lão ta cũng thật là khâm phục a.
- Cũng không phải là lúc nội đấu.
Vô Ưu Chân Nhân dù lâm vào khốn cảnh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh thản nhiên, quả không hổ với cái đạo hiệu Vô Ưu của gã, chỉ thấy gã khẽ vuốt râu rồi từ tốn nói:
- Kết giới dù vây khốn chúng ta cũng là vây khốn bọn họ. Chỉ cần phá được cái Lưu Vân Điện này bắt lấy Minh Dương kia thì kết giới này cũng không đáng lo rồi.
Vô Ưu Chân Nhân vừa dứt lời bỗng thấy bốn phương tám hướng đột nhiên mây mù dẫn động, từng tảng từng tảng mây không ngừng tràn vào trong kết giới.
Long Kinh Thiên biến sắc:
- Không tốt, mau mau đánh phá đại điện kia.
Dù chẳng biết những tầng mây kia có tác dụng gì nhưng sự xuất hiện không bình thường của chúng chứng tỏ không phải thứ tốt lành gì.
Lập tức một tràng vũ bão công kích ào ạt đập lên đỉnh điện khiến không gian chấn kinh không thôi. Thế nhưng dù bị bủa vây dưới đạo đạo bạo tạc thì đại điện kia vẫn là không mảy may suy suyển chút nào.
- Quả nhiên là cực phẩm phòng ngự. Mau mau kết trận bùng nổ công kích.
Long Kinh Thiên Vừa kinh thán vừa lo lắng hối thúc chiến trận hành động. Liền đó lại từng đạo từng đạo cực hình quang kích nhắm hướng đại điện mà bắn phá tới.
Oành oành, rầm rầm… Những tiếng bạo nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang dội, kèm theo đó là những tiếng cạch cạch, rắc rắc lấy xu hướng cực nhanh mà lan tràn. Chỉ thấy trên đại điện tầm đó liền tróc ra từng khối từng khối gạch đá, những cây cột gỗ cũng không chịu nổi mà dần dần nứt toác.
Mắt thấy vân khí càng lúc càng đậm đặc, mấy đầu lĩnh lại cắn răng nhịn đau mà lôi ra linh phù gia trì lên đạo đạo công kích.
Dù là một kiện linh bảo đẳng cấp đến hàng thập phẩm nhưng Lưu Vân Điện vẫn là không chịu nổi phá hư như vậy. Chẳng mấy chốc cả tòa đại điện liền bị thổi tung thành mảnh vụn.
Bạo tạc liên hoàn ầm ầm vang dội, giữa khói bụi mịt mù dần dần hiện lên một quang cầu ngũ sắc bao bọc lấy bảy đạo thân ảnh.
Chỉ thấy năm lão giả râu tóc bạc trắng xếp bằng theo ngũ hành phương vị, tọa hạ lên một phù trận ngũ hành kỳ quái trên mặt đất. Cả năm người đều mặt trướng đỏ tận lực huy động tàn kiếm trên tay kết thành một phòng hộ trận pháp. Mà chính giữa năm người, ngồi ngay tại tâm trận lấy thế chủ vị là một thiếu niên tuổi trạc mười lăm mười sáu đang nhắm mắt dường như là nhập định như lông mày lại run rẩy cau lại. Đằng sau sáu người này là thân hình Minh Dương Chân Nhân đạo bào xơ xác, thất khiếu tràn máu đang cố gắng vận công chữa thương.
Quang tráo vừa hiện, liền thấy thiếu niên phun ra một ngụm máu tươi phủ lên đồ án trận pháp bên dưới, tức thì trận pháp liền trở nên linh động gấp bội phần. Mà bên ngoài mây mù lại lấy một tốc độ càng thêm điên cuồng phủ xuống.
Tử Minh Tôn Giả vừa trổ ra một đống linh phù định bạo vào công kích nhưng chẳng mấy chốc mây mù đã che hết tầm nhìn của lão. Mật độ vân khí không ngừng tăng cao khiến ngay cả bản thân mình cũng không còn nhận thấy. Thường đối với tu sĩ ở cảnh giới như lão linh thức đã tiếp cận biên giới hóa thần, dù bị chướng khí mù mịt vẫn là tỏ như ban ngày nhưng không ngờ mây mù ở đây lại hiển nhiên che đi giác quan của lão.
Liền đó lão hiểu ngay, bản thân đã rơi vào mê trận.
Danh sách chương