Edit: Ruby

Triệu Phổ sắp xếp kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, chuẩn bị đem Thúy Ngọc Ban này một lưới bắt hết.

Thời gian hành động được định vào hai ngày sau, trong hai ngày này, mọi người không đả thảo kinh xà, vẫn tiếp tục vờ như không có đầu mối như trước.

Đổng Thiên Dực dẫn người giám thị Thúy Ngọc Ban nghiêm mật, bên trong gánh hát hiện đã tạm dừng tất cả các buổi biểu diễn bởi tất cả mọi người đang dốc toàn lực chuẩn bị cho buổi thọ yến mà Bạch Ngọc Đường định ra vào hai ngày tới.

Ban chủ của Thúy Ngọc ban đúng kiểu con buôn tham tài, đối với vụ làm ăn lớn đến tận cửa này rất là để ý.

Mà mấy ngày này, Vạn sư phụ ngoại trừ thỉnh thoảng mới đi ra ăn một bữa cơm thì hầu như luôn tránh ở trong lều, không hề lộ mặt.

Nghe Thiên Dực báo lại kết quả điều tra từ bên kia thì tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái.

Thúy Ngọc Ban này không giống như những kẻ xấu thường thấy, bề ngoài cho thấy rõ ràng chỉ tập trung vào kiếm tiền... đừng nói là Nguyệt Cơ tộc thiếu tiền đến thế chứ?

Triển Chiêu nói lại ý tưởng này với Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia ngược lại gật đầu, “Cũng đúng thôi, một đám người chỉ biết dùng võ tập trung lại một chỗ thì dù sao cũng phải nghĩ cách mưu sinh, ngoại trừ làm sát thủ giết người ra thì hướng tốt nhất không phải là biểu diễn tạp kỹ sao?”

Mọi người cứ nhịn như vậy, rốt cục khổ sở chờ qua được hai ngày, đến ngày hành động!

Hôm nay, bên ngoài quân doanh của Triệu Phổ dựng một cái sân khấu thật lớn, gia tôn Cổ Kính Chi cũng nhận được thiệp mời, nói là Bạch Ngọc Đường mừng thọ cho Lục lão gia tử, mở đại tiệc chúc mừng ba ngày.

Trong quân doanh, sáng nay mới nhận được tin tức nói rằng hôm nay là ngày “mừng thọ” của mình, Lục Thiên Hàn đã định túm Bạch Ngọc Đường lại đánh cho một trận, cái gì với cái gì đây?

Lại nói, tất cả mọi người đều không nói lại những gì tra được suốt mấy ngày nay cho Lục Thiên Hàn, dù sao tất cả cũng mới chỉ là phỏng đoán của họ mà thôi.

Tất cả mọi người không muốn cảm xúc của Lục Thiên Hàn bị chuyện này ảnh hưởng nên không để cho các vị lão gia tử tham gia vào kế hoạch lần này.

Bạch Ngọc Đường cũng hiếm khi có được tâm tính của tiểu hài tử, từ trước đến nay hắn luôn cảm thấy mình quá ít quan tâm đến Lục Thiên Hàn. Ngoại công của hắn không giống như Thiên Tôn lúc nào cũng cần phải có người để ý đến, lại càng không bao giờ làm nũng với ngoại tôn. Thật vất vả mới có cơ hội, Ngũ gia cảm thấy nên làm chút gì đó vì ngoại công, vì thế nên phải cố gắng mà biểu hiện cho tốt, âm thầm lặng lẽ mà thay ngoại công cởi bỏ tâm sự này, thật sự là một chuyện rất tốt đẹp.

Lục Thiên Hàn mơ mơ hồ hồ bị kéo ra ngoài mừng sinh nhật, Ân Hậu và Thiên Tôn thì cười đến đập bàn, nói Lục Thiên Hàn bị xem như hài tử ba tuổi, mừng sinh nhật còn mời cả gánh hát đến.

...

Tạm thời không đề cập đến mọi người đang ráo riết chuẩn bị trong quân doanh, lại nói đến Triển Chiêu bọn họ đang chạy đến Thúy Ngọc Ban.

Lần này mang Công Tôn thâm nhập chính là Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa, mặt khác Long Kiều Quảng và Hồng Tề Thiên mang theo rất nhiều quân binh của Hữu Lộc quân mai phục, Trâu Lương mang theo quân tinh nhuệ của Tả Lộc quân hiệp trợ.

Nếu là thọ yến của Lục Thiên Hàn thì đương nhiên không lý nào Bạch Ngọc Đường không có mặt, cho nên lần này Triển Chiêu không có cách nào cùng hành động với Bạch Ngũ gia mà đành phải mang theo Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng đi cùng với Triển Chiêu cũng cảm thấy không được tự nhiên, đi bên trái không ổn mà đi bên phải cũng không được.

Triển Chiêu nhìn Lâm Dạ Hỏa cứ xoay vòng vòng đổi vị trí thì cũng có chút bất đắc dĩ.

Công Tôn thì đang rất hưng trí, hắn có thể nói là người duy nhất cảm thấy hứng thú với “quái vật” trong miệng Triển Chiêu, hơn nữa trước đó Hồng Tề Thiên có nói khi còn bé cũng đụng phải cùng loại quái vật, thân là lang trung Công Tôn tiên sinh bắt đầu “nghĩ quàng nghĩ xiên” —— ai ya! Đừng nói là Vạn sư phụ kia đang dùng cách tà môn ma đạo gì để tạo ra quái vật chứ?

...

Đại đa số người của Thúy Ngọc Ban đều chạy đến quân doanh của Triệu Phổ chuẩn bị biểu diễn, bên trong khu trại chỉ còn lại nửa số người, đa phần là những học đồ chưa xuất sư.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa theo con đường quen thuộc đi đến phía sau núi, mang theo Công Tôn đến sơn động phụ cận trong sơn cốc.

Bạch Ngọc Đường sợ một mình Triển Chiêu không đủ nhân thủ nên đặc biệt để Giao Giao đi theo hắn.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái với Giao Giao, Giao Giao liền vào trong sơn động dò đường.

Chỉ chốc lát sau, Giao Giao đi ra vẫy tay với Triển Chiêu.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa liền mang theo Công Tôn rón ra rón rén mà xâm nhập vào trong sơn động kia.

Cùng lúc đó, nhân mã của Long Kiều Quảng đã âm thầm mai phục cả trước lẫn sau núi, trên đường cái ở cửa chính, Trâu Lương mang theo binh lính mặc thường phục lẻn vào các tửu lâu khách điếm, chờ đợi khoảnh khắc mà Triển Chiêu phóng tên lệnh.

Vào sơn động, Giao Giao chỉ cho Triển Chiêu một gian phòng sáng đèn cách đó không xa.

Triển Chiêu dán vách tường tiến tới, lặng lẽ nhìn thoáng qua bên trong rồi vẫy tay với Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn.

Lâm Dạ Hỏa mang theo Công Tôn “thoắt” một cái, đến bên cạnh Triển Chiêu.

Nhìn vào bên trong, chỉ thấy một thân ảnh thấp bé đưa lưng về phía cửa, đúng là Vạn sư phụ, hắn đứng trên một cái rương, đang cúi đầu làm gì đấy.

Mà ở trước mặt hắn có một cái bàn lớn, trên bàn có một thứ gì đó đen thui đang nằm, dường như là người, toàn thân quấn đầy băng vải.

Hai mắt Công Tôn sáng rực lên nhưng vẫn chưa thấy rõ lắm, Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa liền mang theo hắn “vút” một tiếng bay vòng qua cửa, chạy thẳng vào trong đường ngầm.

Công Tôn khó hiểu mà nhìn hai người —— quái vật ở trong đó mà!

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa bảo Công Tôn không vội, tìm được chứng cứ liên quan đến vụ án rồi tận diệt nơi này, đến lúc đó quái vật hay không quái vật gì cũng đều thuộc  về ngươi!

Công Tôn bị hai người “khiêng” mỗi người một bên chạy đến đầu đường ngầm, quả nhiên  ... đến những gian phòng giam giữ rất nhiều động vật tinh thần uể oải.

Lâm Dạ Hỏa đứng ngoài canh chừng, Triển Chiêu và Công Tôn đi vào.

Công Tôn dùng ngâm châm kiểm tra qua mấy động vật đang bị vây trong trạng thái nửa hôn mê, gật đầu với Triển Chiêu, “Đều mất máu quá nhiều, hơn nữa cũng trúng cùng một loại độc như các thư sinh mất tích, tám phần là dùng động vật để thí nghiệm thuốc!”

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa liếc nhìn nhau, đều vui mừng —— đơn giản như vậy đã tìm được manh mối, giờ chỉ cần ra ngoài phóng một cái tên lệnh thì nhiệm vụ đã hoàn thành!

Chỉ là hai người vừa mới nghĩ đến đây thì chợt nghe thấy có động tĩnh truyền đến.

Lâm Dạ Hỏa vội lui vào bên trong, nháy mắt với Triển Chiêu —— có người xuống!

Hai người lập tức kéo Công Tôn, nhảy lên phía trên lồng sắt trốn vào trong một góc tối.

Chẳng bao lâu sau, liền nhìn thấy có hai người đi đến.

Trong hai người này có một người Triển Chiêu biết, người đi phía trước chính là lão đầu mà lúc hắn và Hồng Tề Thiên đến học công phu đã dẫn họ đi vào.

Mà người còn lại, mặc một thân hắc y còn che mặt không thấy rõ diện mạo, từ dáng người thì có thể đoán là một nam nhân cao gầy.

Triển Chiêu vừa nhìn thấy một thân hắc y còn che mặt kia thì trong đầu liền nhảy ra ba chữ “Nguyệt Cơ tộc”.

Hai người đi đến, lão đầu kia vừa đi vừa nói chuyện với hắc y nhân kia, vẻ mặt lẫn thái độ đều rất cung kính, “Đại nhân, tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, ngày mai hẳn là đã có thể đại công cáo thành!”

Hắc y nhân kia mở miệng, thanh âm khàn khàn, “Đây đã là lần thứ mấy nói sắp đại công cáo thành? Chủ thượng đợi nhiều năm như vậy, tính nhẫn nại đã dùng sắp hết rồi, nếu lần này còn không thành công...”

“Lần này nhất định thành công!” Vẻ mặt của lão đầu kia đầy nịnh nọt, vội vã nói, “Lần này đã tìm được Chân Huyết, hiệu quả nhất định so với bán Chân Huyết lúc trước càng thêm rõ rệt!”

“Thứ lần trước bây giờ thế nào rồi?” Hắc y nhân hỏi.

“Hơ... trạng thái bây giờ không tốt lắm nhưng vẫn là sống lâu hơn bất kỳ thứ nào trước đây!” Lão đầu cười ha hả. “Lần này có máu của Bạch Ngọc Đường phối hợp, nhất định có thể thành công! Hắn chính là hậu duệ Băng Ngư tộc có được Chân Huyết, lần này nhất định không sai!”

Triển Chiêu vốn chỉ nghe cho có, không để ý lắm, bụng nghĩ muốn nói gì thì nói, lát nữa đều sẽ bắt gọn các ngươi.

Nhưng một câu cuối cùng của lão đầu nọ, tuy là truyền tới từ khoảng cách rất xa vẫn là “ầm” một tiếng đâm thẳng vào tai Triển hộ vệ —— Cái gì?! Máu của Bạch Ngọc Đường? Bạch Ngọc Đường không phải là chuột nhà hắn sao?! Muốn máu của chuột nhà hắn để làm chi? Ai dám dòm ngó đến máu của Ngọc Đường nhà hắn?!

Nháy mắt Triển Chiêu liền xù lông.

Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy Triển Chiêu híp mắt ra dấu với hai người họ, ý là —— hai ngươi tiếp tục điều tra, ta đi thăm dò!

Nói xong, Triển Chiêu chợt lóe một cái liền xông vào trong hành lang.

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa vẫn còn ngồi xổm trong góc, thật lâu sau, Công Tôn hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Dấu tay vừa rồi của Triển Chiêu có ý gì?”

Hỏa Phượng tỏ ra lúng túng —— Trời mới biết! Cũng không phải là chuột nhà hắn thì ai mà biết con mèo đó huơ huơ móng vuốt là để diễn đạt cái gì?!

Công Tôn cũng không để ý đến lắm, Triển Chiêu nghe thấy mấy chữ “Bạch Ngọc Đường”, ắt hẳn là muốn đi điều tra rõ ràng.

“Căn phòng có chứa rất nhiều bình lúc trước có nói ở đâu?” Công Tôn hỏi Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa liền mang theo Công Tôn đến gian phòng kia, đi theo đường ngầm tiến về phía trước, rất nhanh đã đến trước cửa gian phòng.

Vẫn như cũ Lâm Dạ Hỏa canh chừng trước cửa, Công Tôn đi vào kiểm tra.

Trước tiên Công Tôn tiên sinh lật xem mấy bản vẽ trên bàn, vừa nhìn thấy thì hắn liền vuốt cằm, hai hàng chân mày nhíu nhặt, lẩm bẩm, “Làm cái quỷ gì?”

Đợi hắn lật hết một lượt, Lâm Dạ Hỏa không nén nổi tò mò chạy vào tiến đến phía sau hắn, “Có chuyện gì vậy?”

Công Tôn tỏ ra không hiểu mà lắc đầu, cau mày, “Một lời khó nói hết! Vạn sư phụ kia không phải điên thường thì cũng điên nặng rồi!”

Lâm Dạ Hỏa nghiêng đầu cũng xem thử mấy bản vẽ đó, Công Tôn thì đi qua một bên kiểm tra mấy cái bình bình hũ hũ trong phòng.

Cầm lấy mấy cái bình xem thử, Công Tôn lại lắc đầu liên tục, “Điên còn nặng hơn ta tưởng tượng!”

Hắn vừa nói vừa lần lượt kiểm tra từng cái bình một, đột nhiên cầm lấy một cái thì sững người bất động.

Công Tôn nháy mắt mấy cái, dùng sức kéo ra ngoài, đột nhiên một loạt kệ kê sát tường liền dịch ra bên ngoài.

Lâm Dạ Hỏa cũng chạy đến, vươn tay kéo cái kệ kia ra... thì ra bức tường phía sau kệ là một cánh cửa ngầm.

Hỏa Phượng mở cửa, Công Tôn cầm ngọn đèn trên bàn qua, vừa rọi vào bên trong cánh cửa thì giật nẩy người.

Chỉ thấy trong cửa sắp đầy những cái bình thuốc nhỏ, trong bình là thứ chất lỏng tối như mực.

Công Tôn lấy một cái bình, mở nắp ra nhìn thử chất lỏng sóng sánh bên trong, lại quơ quơ trước chóp mũi ngửi thử, liền vội vàng nghiêng đầu tránh đi, nói với Lâm Dạ Hỏa, “Máu!”

Lâm Dạ Hỏa tuy không bằng Bạch Ngọc Đường chỉ cần liếc mắt nhìn núi bạc là có thể đoán được số lượng, nhưng chỉ nhìn lướt qua vẫn có thể tính được ở đây có ít nhất hơn một nghìn cái bình nhỏ, chẳng lẽ đây chính là số máu bị “Tông Tổ” lừa được từ trước đến giờ?

Công Tôn nói với Lâm Dạ Hỏa, “Những thứ này đều không quá một tháng!”

Lâm Dạ Hỏa hít một ngụm khí lạnh. “Hả? Một tháng mà nhiều bình như vậy?”

Công Tôn quơ quơ cái bình, “Máu để lâu sẽ khô, thứ này còn chưa khô, tuy có bỏ thuốc bột nhưng cũng sẽ không để quá một tháng được! Tông Tổ lừa máu đã mấy chục năm, trước đây không biết còn đến bao nhiêu nữa!”

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi. “Nhanh chóng ném tên lệnh thôi! Giống như suy đoán lúc trước, cái ổ này chẳng tốt lành gì!”

Hai người ra khỏi phòng thì liền nhìn thấy trên hành lang phía trước, Triển Chiêu đang mai phục bên tường ngay sát cửa gian phòng của Vạn sư phụ nghe lén đối thoại bên trong.

Không biết Triển Chiêu đã nghe được cái gì mà Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn ở cách thật xa cũng nhìn thấy được mặt Triển Chiêu trắng xanh, sắc mặt thối vô cùng.

Công Tôn khó hiểu nhìn Lâm Dạ Hỏa —— làm sao vậy?

Lâm Dạ Hỏa cười khổ —— còn hỏi sao? Vừa rồi không phải có nhắc đến Bạch Ngọc Đường à, lúc này Triển Chiêu xù lông như vậy, không cần hỏi cũng biết là có người đang tính kế chuột nhà hắn.

Lúc trước Công Tôn nghe Triệu Phổ tỉ mỉ nói lại chuyện Chân Huyết tộc, còn có tổ tiên nhà hắn lừa gạt Nguyệt Cơ cũng như để Băng Ngư tộc gánh hết chuyện này, không hiểu sao lại cảm thấy có lỗi với Bạch Ngọc Đường, người ta đang yên đang lành không trêu ai chọc ai, tổ tông nhà mình thật sự là không còn lời nào để nói!

Đại khái là vì nghĩ đến xuất thần nên Công Tôn lơi lỏng không để ý, bên chân “cộp” một tiếng, đá trúng một cái bình thủy tinh rỗng.

Lâm Dạ Hỏa vừa nhướng mày thì chợt nghe thấy trong phòng có người hô một tiếng, “Kẻ nào...”

Người nọ còn chưa dứt lời, Triển Chiêu khoát tay ra hiệu với hai người kia.

Lâm Dạ Hỏa vội kéo Công Tôn chạy ra ngoài, Triển Chiêu lách người đến cánh cửa kia, nhấc chân một cước đá hắc y nhân đang chuẩn bị chạy ra kiểm tra văng ngược vào trong phòng.

Lâm Dạ Hỏa mang theo Công Tôn chạy ra ngoài cửa động, nhìn lại thì thấy Triển Chiêu vừa phi thân đá hắc y nhân, một tay hất về phía này.

Hỏa Phượng khoát tay, bắt được tên lệnh liên lạc mà Triển Chiêu ném tới, mang theo Công Tôn chạy ra khỏi sơn động rồi thì lập tức vung tay...

“Bùm” một tiếng, tên lệnh nổ tung trên trời, nháy mắt quân hoàng thành mai phục từ bốn phương tám hướng liền bao vây quanh Thúy Ngọc Ban, một trọng cung của Quảng gia bắn cổng sơn trại của Thúy Ngọc Ban nát thành bốn mảnh.

Hồng Tề Thiên một mình một ngựa dẫn đầu mang theo ba nghìn tinh binh nhảy qua hàng rào, trói gô toàn bộ người trong trại.

Trâu Lương mang theo người kiểm soát vòng ngoài, kẻ nào chạy ra đều bắt gọn.

...

Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn phóng tên lệnh xong thì đợi trong sơn cốc một lúc, Triệu gia quân cũng xuống tơi nơi, mấy phó tướng đứng trước cửa sơn động nhìn vào trong nhưng không ai dám đi vào.

Hỏa Phượng tò mò hỏi, “Làm sao vậy?”

Mấy phó tướng vẫn chưa trả lời thì liền nhìn thấy một bóng đen nhoáng lên trước mặt, Vạn sư phụ, lão đầu cùng với hắc y nhân kia bị Triển Chiêu trói lại một chỗ đồng thời ném ra ngoài.

Bọn lính tiến lên bắt người, bóng đỏ của Triển Chiêu chợt lóe qua chỗ sơn động, lại lách người... chạy ra khỏi sơn cốc xông vào rừng, lưu lại một câu, “Quái vật kia còn ở trong phòng!”

Lâm Dạ Hỏa vội hỏi, “Ngươi đi đâu vậy?”

Rất xa, nghe thấy từ trong rừng truyền đến tiếng la của Triển Chiêu: “Có người tính kế chuột nhà ta! Miêu gia bận đi làm anh hùng cứu mỹ nhân!”

Lâm Dạ Hỏa ngốc tại chỗ, hỏi Công Tôn, “Vội như vậy á?”

Công Tôn phẩy tay với hắn, “Có thể không gấp sao, mỹ nhân nhà hắn không phải không có năng lực tự cứu, khó khăn lắm mới có cơ hội nghìn năm một thuở, vạn nhất đến chậm lỡ mất dịp thì không biết còn phải chờ đến khi nào nữa.”

Nói xong, Công Tôn vui tươi hớn hở chạy vào trong sơn động, “Quái vật ơi quái vật!”

Đi vào trong động thì bị một đám ảnh vệ chặn trước cửa không cho Công Tôn đi vào, Tử Ảnh giật mình nhìn thứ trên giường, “Óa! Đây là thứ gì? Có cắn người không vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện