Edit: Sarah
Beta: Linh
Triển Chiêu đang chờ truy hỏi thân phận của lão Kiền, nhưng lão chỉ bảo mình là một Người giữ cửa, về những thứ khác, do tuổi đã cao nên không nhớ được.
Mặt khác, lão Kiền cũng hỏi một câu, “Gần đây xung quanh Phong Tê Cốc có rất nhiều thị vệ, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tất cả mọi người liếc Liệt Tâm Dương một cái.
Liệt thành chủ lắc đầu than thở, nói với lão Kiền, “Hình như có người có chủ ý với Hỏa Luyện Cung!”
Mọi người lại liếc Liệt Tâm Dương một cái, lão đầu thật đúng là giỏi giả vờ ngây ngốc, bên trong thì lại là một lão cáo già.
Lão Kiền nghe xong hơi nhíu mày lại, tựa hồ không hiểu, “Có chủ ý với Hỏa Luyện Cung?! Vì sao?”
“Cũng có thể người ngoài cho rằng đây là cổ mộ có ẩn giấu bảo bối chăng?” Liệt Tâm Dương lắc đầu, sau đó cơ hồ lại nghĩ tới cái gì khác, truy vấn, “Tại sao tổ tiên nhà ta lại có quy củ sau khi chết buộc phải mai táng tại Hỏa Luyện Cung này? Chẳng lẽ là để xác nuôi trùng?”
Lão Kiền cười ha ha, “Thành chủ, Hỏa Trọng Thiên là loài nguy hiểm như vậy, tại sao lại cố ý giam vào Hỏa Luyện Cung, là ai nhốt chúng nó vào, trên đời này có nhiều hiểm địa như vậy, vì sao Hỏa Luyện Cung không nên xây ở Phong Tê Cốc, ngươi biết không?”
Liệt Tâm Dương lắc đầu lại lắc đầu, tâm nói đang muốn nghe ngươi nói chuyện này đây, nói nhanh lên.
Lão Kiền gật đầu một cái, mở miệng, “Ta cũng không biết.”
“Khụ khụ…” Lâm Dạ Hỏa bị sặc trà lài bưng cái chén buồn bực nhìn hắn.
“Vậy sao ngươi biết chuyện của Băng Ngư vài Hải Long?” Triệu Phổ hỏi.
“Ta nghe ông nội ta nói.” Lão Kiền đứng lên thu dọn đồ đạc, có vẻ đang muốn chuẩn bị đi nấu cơm tối, đuổi mọi người, “Các vị cao nhân nhanh về đi, thành Hỏa Luyện này, bất kể có Hải Long hay không có Hải Long, có bản lĩnh hay không có bản lĩnh, câu trả lời vẫn là không nên đi xuống, mà cũng không có ai có thể đi xuống được.”
“Không phải ngươi nói chỉ cần có Hải Long là có thể đi xuống sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
“Phải có Người dẫn đường mới được.”
“Ngươi không phải là Người dẫn đường à?” Tất cả mọi người nhìn lão Kiền.
Lão Kiền cười to, “Ta có chỗ nào giống Người dẫn đường, ta chẳng qua chỉ là Người giữ cửa mà thôi.”
Triệu Phổ cau mày trừng Liệt Tâm Dương, rốt cuộc là Người giữ cửa hay là Người dẫn đường hả tên kia.
Liệt Tâm Dương bất đắc dĩ buông tay, “Cái này… Ta cũng không biết.”
…
Tạm thời không đề cập đến mọi người đang rối rắm ở Phong Tê Cốc, lại nói tới Thiên Tôn và Ân Hậu đang “Hóng gió nghỉ mát” trong phòng.
Sau mười ván cờ, Thiên Tôn rốt cục cũng không nhịn được mà lật bàn.
Ân Hậu bất dắc dĩ nhìn mặt đất đầy những con cờ, “Là ngươi nói muốn đánh cờ.”
Thiên Tôn đứng lên duỗi tay duỗi chân, “Ta muốn ra ngoài dạo phố!”
Ân Hậu nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ mà bĩu môi.
Thiên Tôn đưa tay cầm chiếc ô trên tường, đồng thời mở cửa…
Trong nháy mắt, Thiên Tôn lại chạy về phòng, “A! Quá nắng quá nắng quá nắng!”
Ân Hậu không nói gì, vung tay áo lên đóng cửa lại, “Ngươi đợi đến tối rồi đi không được sao?”
Cũng vào lúc này, chợt… từ chân trời chuyền đến một tiếng “đùng đùng” thật lớn.
Thiên Tôn trừng mắt nhìn, ngoáy lỗ tai hỏi Ân Hậu, “Có phải ta bị ù tai không?”
Ân Hậu lắc đầu một cái, ngay sau đó, tiếng sấm đùng đùng lại một lần nữa truyền đến.
Thiên Tôn bèn chạy tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện thời tiết vốn đang tốt lại đột nhiên xấu đi, nơi xa sấm sét ầm ầm, hơi nước từ mặt đất bốc hơi lên, hình như là trời sắp mưa…
“Không phải nói chỗ này chưa bao giờ mưa sao?” Thiên Tôn ngạc nhiên.
Ân Hậu hơi cau mày, nhìn về một bên, hình như là đang thất thần…
“Nè!” Thiên Tôn giơ tay quơ quơ trước mắt Ân Hậu, “Làm sao đấy, bị cảm nắng hả?”
Ân Hậu nhẹ nhàng gạt tay của Thiên Tôn, nghiêm túc hỏi y, “Ngươi còn nhớ tên hói đầu kia không?”
Thiên Tôn nghiêng đầu một cái, “Tên hói đầu nào nha?”
“Tên lừa đảo tự xưng có thể biết chuyện năm trăm năm trước lẫn năm trăm năm sau trên giang hồ.” Ân Hậu nhắc nhở.
Thiên Tôn thật ra nhớ đến, “A! Tên đó đánh cược với Yêu Vương nhưng lại bị thua thảm, phải giả mù đáp ứng Yêu Vương ba việc đúng không nha?”
Ân Hậu gật đầu một cái.
Thiên Tôn híp mắt, “Lão đầu kia miệng nói đầy lý lẽ mà lại không trúng được một câu nào!”
“Nhưng hắn lại có một bản lĩnh.” Ân Hậu nói, “Có thể dự đoán trước thời tiết!”
“Cái này thì ngược lại.” Thiên Tôn gật đầu, “Lão đầu kia dự đoán thời tiết rất chính xác, sau này đúng là có thể giúp đỡ… Mà ngươi nhớ tới hắn làm gì? Đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, chúng ta đều đã già, lão đầu kia đã sớm chết mấy lần.”
“Không phải hắn có cái bàn sao?” Ân Hậu cầm tờ tiền giấy, vẽ cái bàn lên đó, “Bên trên có bốn cái đĩa, căn cứ vào sự khác biệt của khí trời mà suy đoán thời gian.”
“Đúng vậy, căn cứ theo lời lão, giữa mạch nước ngầm và thời tiết có mối quan hệ, lại có một phép toán cổ.” Thiên Tôn cố gắng hồi tưởng lại.
“Ta nhớ lúc ấy Yêu Vương bảo hắn làm ba việc, chính là suy đoán ba lần thời tiết, thời gian giữa các lần không giống nhau.” Ân Hậu nhớ lại, viết xuống vài thời điểm ngày tháng, “Trước đây đã xảy ra hai lần, một lần là dùng kế cho chiến dịch Mục Thành, lần thứ hai đoán trước được thời điểm xảy ra bão tuyết, nên đã chuẩn bị thu dọn trước cho đợt mất mùa đói kém lớn.”
Thiên Tôn gật đầu một cái, “Mà lần thứ ba hắn nói là ngày của một trăm năm sau… A!”
Thiên Tôn vỗ tay một cái, “Nhớ rồi, lão đầu kia nói nơi nào đó mà một trăm năm sau sẽ có một trận mưa lớn, mạch nước ngầm sẽ dâng đầy gì đó!”
Ân Hậu gật đầu một cái, “Còn nhớ biểu tình của Yêu Vương lúc đó không?”
Thiên Tôn cũng nhíu mày, “Nhớ… Hình như ông ấy rất lo lắng, còn nói hai chữ ‘không ổn’ nữa thì phải.”
Ân Hậu nhìn chằm chằm Thiên Tôn.
Thiên Tôn và ông nhìn nhau một hồi rồi cùng quay đầu lại nhìn cửa sổ mây đen cuồn cuộn có thể thấy những tia điện trên bầu trời đang phát ra những tiếng sấm rền kia, kinh ngạc, “Chẳng lẽ ngày mà lão đầu kia nói chính là hôm nay?”
“Thành Hỏa Luyện vốn không có mưa, cho dù có đi nữa thì mỗi năm nhiều nhất cũng chỉ một trận, mà mưa hẳn là rất nhỏ.” Ân Hậu đi tới bên cửa sổ nhìn vũ vân trên bầu trời dần dần hình thành, “Nếu trời mưa, hẳn là chuyện trăm năm mới gặp?”
Thiên Tôn ôm cánh tay cùng ông nhìn lên bầu trời, “Cho dù là thế thì sao?”
Ân Hậu thở dài, “Đúng là không được tốt lắm.”
“Đại hạn phùng cam lộ(18) là một chuyện rất đáng ăn mừng đi.” Thiên Tôn chỉ chỉ mấy cung nữ thị vệ trong viện chạy ra sân nhìn trời mưa, những đứa bé này nhiều lắm thì cũng chỉ mới mười mấy tuổi, sự hưng phấn hiện lên rõ ràng trên mặt, có thể nói tuy bọn họ đã lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được gặp một cơn mưa rào có sấm chớp.
(18) Nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, dùng để ám chỉ chuyện vui mừng, hay chịu nắng hạn lâu ngày mừng gặp được mưa lành
“Biểu tình này, giống hệt dáng vẻ Chiêu Nhi lúc nhỏ khi lần đầu nhìn thấy bão tuyết.” Ân Hậu lầm bầm.
“Này!” Thiên Tôn dùng đầu ngón tay chọt chọt Ân Hậu.
Ân Hậu nhìn y.
“Tuy nói trời mưa không phải là chuyện lớn.” Thiên Tôn nhắc nhở, “Nhưng Yêu Vương có nói ‘Không ổn’ nha!”
“Bình thường mỗi khi ông ấy nói chuyện tình không ổn thì cuối cùng sẽ trở nên hỏng bét?” Ân Hậu cau mày, “Nhưng mà mặt khác khi gặp những chuyện phiền toái khác ông ấy đều giao cho chúng ta giải quyết.”
“Nhưng mà chuyện lần này đâu có dặn trước.” Thiên Tôn cảm thấy khả nghi, “Trùng hợp là chúng ta lại đang ở đây… Có khi nào ông ấy đã tính trước, nên mới không giao phó không?”
“Càng trùng hợp hơn là chìa khóa Hỏa Luyện Cung lại bị đánh mất, chẳng lẽ có quan hệ gì với thành Hỏa Luyện?”
Thiên Tôn buông tay – Có trời mới biết.
“Đùng đùng.”
Nhị lão cùng nghe được tiếng sấm cuối cùng dứt hẳn, lại một lần nữa ghé đầu ra ngoài nhìn… Lúc này bốn phía là cuồng phong gào thét, bầu trời tối như ban đêm, bên trong đám mây đen lóe lên từng tia điện màu lam quang, sấm sét nổ vang trời.
“Rào rào” tiếng mưa rơi truyền tới.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu theo bản năng mà nhìn xuống mặt đất… Phía trên lớp đất đỏ, từng hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, rất nhanh đã thấm vào trong lớp đất bùn.
Bởi vì ô ở thành Hỏa Luyện này đặc biệt nhiều, nên khi mưa rớt xuống ô thì âm thanh vô cùng vang dội, rất nhanh… mưa to bàng bạc, tràn ngập khắp trời.
Dân chúng thành Hỏa Luyện cùng chạy ra ngoài, nếu là ở nơi khác, thấy mưa không phải nên chạy về nhà sao? Chỉ có người dân ở thành Hỏa Luyện, một người lại hai người vừa cười vừa nhảy nhót trong mưa, vui vẻ không thôi.
…
Cùng nhìn trận mưa lớn tầm tã như trút nước bất thình lình này, còn có người của Khai Phong đang ở Phong Tê Cốc.
Bởi vì hằng năm vốn không có mưa, cho nên căn lều tranh của lão Kiền cũng không hề kiến tạo theo kiểu phòng mưa, hiện tại nước dột ướt cả phòng.
Bọn Triển Chiêu cũng chạy đến dưới tán ô che nắng trong sân để trú mưa, nhóm ảnh vệ cầm nồi niêu gáo chậu giúp lão Kiền hứng nước mưa.
“Oa!” Lâm Dạ Hỏa nhìn cảnh mưa rơi “ào ào” trước mắt, không nhịn được mà nói, “Các ngươi ở đây được quý nhân nào đứng ra cầu mưa cầu gió giúp vậy! Đừng nói thành Hỏa Luyện, Ma Quỷ Thành cũng không không có mưa to vậy đâu!”
Liệt Tâm Dương mừng rỡ như một đứa trẻ, muốn xông ra bên ngoài trời mưa nhưng chưa kịp chạy đi thì đã bị Tô Lâm và mấy thị vệ gắt gao tóm lại.
Triệu Phổ cũng cau mày nhìn trời, “Có chút khác thường…”
“Quả thật là rất khác thường…” Trâu Lương gật đầu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cùng quay đầu lại…
Hai người bọn họ đang nhìn ai? Đương nhiên là nhìn Tiểu Tứ Tử!
Tiểu Tứ Tử đang cầm xâu kẹo hồ lô đường lão Kiền cho, ngồi trên đùi Công Tôn.
Công Tôn ôm con trai ngồi trên ghế đá, bên cạnh là Tiểu Lương Tử đang kích động nhìn Tiểu Tứ Tử.
Công Tôn cũng phát hiện bọn Triển Chiêu đang nhìn Tiểu Tứ Tử, y cũng cúi đầu nhìn con trai một chút, lòng nói tại sao trời đang hanh khô như vậy mà lại đột nhiên có mưa lớn là sao, không phải là do Tiểu thần tiên này cầu mưa đấy chứ?
Triển Chiêu lùi ra sau mấy bước, thấp giọng hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, là cháu cầu mưa sao?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, đôi mắt không tự giác mà xoay đi chỗ khác, nhìn về Hoả Luyện Cung đang chìm trong màn mưa cách đó không xa.
Triển Chiêu hỏi bé, “Làm sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử vẫn mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Hỏa Luyện Cung.
Lúc này, chín nhánh thác nước vốn rất nhỏ kia đã thay đổi độ rộng, lượng nước nhiều đến kinh người, mắt thấy mực nước trong thủy đàm đang dần dâng cao lên, nước dưới đáy Hỏa Luyện Cung cũng dần chảy tràn vào trong thủy đàm.
“Sao mực nước lại dâng nhanh như vậy?” Lâm Dạ Hỏa nhìn chín nhánh thác nước gần như sắp tiếp nhập lại một, có chút không hiểu, “Mặc dù mưa không nhỏ, nhưng nước từ chỗ nào mà nhiều như vậy a?”
Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm một lúc lâu, mở miệng nói, “Không ổn rồi…”
Triệu Phổ hỏi bé, “Chỗ nào không ổn?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, “Không ổn không ổn…”
Triển Chiêu nhìn cặp mắt của bé con tựa hồ như xuyên thấu cảnh vật phía trước nhìn về một nơi xa nào đấy, chỉ biết Tiểu Tứ Tử đang ‘Hồ Thoại’. Lúc ở trạng thái này, bình thường Tiểu Tứ Tử sẽ nói ra không ít lời không phải của bé, nhưng những lời này là từng chữ tựa thiên kim, lời tiên đoán vô cùng chính xác!
Mọi người đều nhíu mày, nếu Tiểu Tứ Tử ‘khai kim khẩu’ nói ra từ ‘không ổn’, thì tình huống sẽ phỏng chừng rất tệ.
Bạch Ngọc Đường đứng gần màn mưa, Yêu Yêu trước mắt hắn đang vui mừng trong làn mưa.
Ngũ gia nhìn chằm chằm vào Hỏa Luyện Cung mà ngây ngẩn cả người, lúc này hắn có một nghi vấn – Tại sao lại là Hỏa Luyện Cung?
Lúc nãy Lão Kiền hỏi rất đúng, nơi này có gì đặc biệt, Hỏa Trọng Thiên là loài nguy hiểm như vậy, tại sao lại cố tình giam ở Hỏa Luyện Cung, là ai nhốt chúng nó vào, trên đời nhiều nơi nguy hiểm như vậy, vì sao Hỏa Luyện Cung không được xây tại Phong Tê Cốc?
Bạch Ngọc Đường còn đang xuất thần, bỗng nhiên có âm thanh truyền tới bên tai.
Hắn hơi sững sờ, chuyển mặt một cái…
Lúc này, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ở, không ai có thể nhìn thấy Giao Giao đang đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cúi đầu, nói vào bên tai hắn, thanh âm vừa rồi là do Giao Giao phát ra.
Triển Chiêu trợn to hai mắt – Nói chuyện! Giao Giao đang nói chuyện!
Bạch Ngọc Đường cũng có chút khẩn trương nhìn Giao Giao nhà mình, vị này cũng không dễ gì mà mở miệng, mà mở miệng lại chính là chuyện cực kì hệ trọng.
Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chú vào Giao Giao, chỉ thấy nó chậm rãi mở miệng, từ tốn mà rõ ràng nói ra một chữ, “Nước!”.
Beta: Linh
Triển Chiêu đang chờ truy hỏi thân phận của lão Kiền, nhưng lão chỉ bảo mình là một Người giữ cửa, về những thứ khác, do tuổi đã cao nên không nhớ được.
Mặt khác, lão Kiền cũng hỏi một câu, “Gần đây xung quanh Phong Tê Cốc có rất nhiều thị vệ, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tất cả mọi người liếc Liệt Tâm Dương một cái.
Liệt thành chủ lắc đầu than thở, nói với lão Kiền, “Hình như có người có chủ ý với Hỏa Luyện Cung!”
Mọi người lại liếc Liệt Tâm Dương một cái, lão đầu thật đúng là giỏi giả vờ ngây ngốc, bên trong thì lại là một lão cáo già.
Lão Kiền nghe xong hơi nhíu mày lại, tựa hồ không hiểu, “Có chủ ý với Hỏa Luyện Cung?! Vì sao?”
“Cũng có thể người ngoài cho rằng đây là cổ mộ có ẩn giấu bảo bối chăng?” Liệt Tâm Dương lắc đầu, sau đó cơ hồ lại nghĩ tới cái gì khác, truy vấn, “Tại sao tổ tiên nhà ta lại có quy củ sau khi chết buộc phải mai táng tại Hỏa Luyện Cung này? Chẳng lẽ là để xác nuôi trùng?”
Lão Kiền cười ha ha, “Thành chủ, Hỏa Trọng Thiên là loài nguy hiểm như vậy, tại sao lại cố ý giam vào Hỏa Luyện Cung, là ai nhốt chúng nó vào, trên đời này có nhiều hiểm địa như vậy, vì sao Hỏa Luyện Cung không nên xây ở Phong Tê Cốc, ngươi biết không?”
Liệt Tâm Dương lắc đầu lại lắc đầu, tâm nói đang muốn nghe ngươi nói chuyện này đây, nói nhanh lên.
Lão Kiền gật đầu một cái, mở miệng, “Ta cũng không biết.”
“Khụ khụ…” Lâm Dạ Hỏa bị sặc trà lài bưng cái chén buồn bực nhìn hắn.
“Vậy sao ngươi biết chuyện của Băng Ngư vài Hải Long?” Triệu Phổ hỏi.
“Ta nghe ông nội ta nói.” Lão Kiền đứng lên thu dọn đồ đạc, có vẻ đang muốn chuẩn bị đi nấu cơm tối, đuổi mọi người, “Các vị cao nhân nhanh về đi, thành Hỏa Luyện này, bất kể có Hải Long hay không có Hải Long, có bản lĩnh hay không có bản lĩnh, câu trả lời vẫn là không nên đi xuống, mà cũng không có ai có thể đi xuống được.”
“Không phải ngươi nói chỉ cần có Hải Long là có thể đi xuống sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
“Phải có Người dẫn đường mới được.”
“Ngươi không phải là Người dẫn đường à?” Tất cả mọi người nhìn lão Kiền.
Lão Kiền cười to, “Ta có chỗ nào giống Người dẫn đường, ta chẳng qua chỉ là Người giữ cửa mà thôi.”
Triệu Phổ cau mày trừng Liệt Tâm Dương, rốt cuộc là Người giữ cửa hay là Người dẫn đường hả tên kia.
Liệt Tâm Dương bất đắc dĩ buông tay, “Cái này… Ta cũng không biết.”
…
Tạm thời không đề cập đến mọi người đang rối rắm ở Phong Tê Cốc, lại nói tới Thiên Tôn và Ân Hậu đang “Hóng gió nghỉ mát” trong phòng.
Sau mười ván cờ, Thiên Tôn rốt cục cũng không nhịn được mà lật bàn.
Ân Hậu bất dắc dĩ nhìn mặt đất đầy những con cờ, “Là ngươi nói muốn đánh cờ.”
Thiên Tôn đứng lên duỗi tay duỗi chân, “Ta muốn ra ngoài dạo phố!”
Ân Hậu nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ mà bĩu môi.
Thiên Tôn đưa tay cầm chiếc ô trên tường, đồng thời mở cửa…
Trong nháy mắt, Thiên Tôn lại chạy về phòng, “A! Quá nắng quá nắng quá nắng!”
Ân Hậu không nói gì, vung tay áo lên đóng cửa lại, “Ngươi đợi đến tối rồi đi không được sao?”
Cũng vào lúc này, chợt… từ chân trời chuyền đến một tiếng “đùng đùng” thật lớn.
Thiên Tôn trừng mắt nhìn, ngoáy lỗ tai hỏi Ân Hậu, “Có phải ta bị ù tai không?”
Ân Hậu lắc đầu một cái, ngay sau đó, tiếng sấm đùng đùng lại một lần nữa truyền đến.
Thiên Tôn bèn chạy tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện thời tiết vốn đang tốt lại đột nhiên xấu đi, nơi xa sấm sét ầm ầm, hơi nước từ mặt đất bốc hơi lên, hình như là trời sắp mưa…
“Không phải nói chỗ này chưa bao giờ mưa sao?” Thiên Tôn ngạc nhiên.
Ân Hậu hơi cau mày, nhìn về một bên, hình như là đang thất thần…
“Nè!” Thiên Tôn giơ tay quơ quơ trước mắt Ân Hậu, “Làm sao đấy, bị cảm nắng hả?”
Ân Hậu nhẹ nhàng gạt tay của Thiên Tôn, nghiêm túc hỏi y, “Ngươi còn nhớ tên hói đầu kia không?”
Thiên Tôn nghiêng đầu một cái, “Tên hói đầu nào nha?”
“Tên lừa đảo tự xưng có thể biết chuyện năm trăm năm trước lẫn năm trăm năm sau trên giang hồ.” Ân Hậu nhắc nhở.
Thiên Tôn thật ra nhớ đến, “A! Tên đó đánh cược với Yêu Vương nhưng lại bị thua thảm, phải giả mù đáp ứng Yêu Vương ba việc đúng không nha?”
Ân Hậu gật đầu một cái.
Thiên Tôn híp mắt, “Lão đầu kia miệng nói đầy lý lẽ mà lại không trúng được một câu nào!”
“Nhưng hắn lại có một bản lĩnh.” Ân Hậu nói, “Có thể dự đoán trước thời tiết!”
“Cái này thì ngược lại.” Thiên Tôn gật đầu, “Lão đầu kia dự đoán thời tiết rất chính xác, sau này đúng là có thể giúp đỡ… Mà ngươi nhớ tới hắn làm gì? Đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, chúng ta đều đã già, lão đầu kia đã sớm chết mấy lần.”
“Không phải hắn có cái bàn sao?” Ân Hậu cầm tờ tiền giấy, vẽ cái bàn lên đó, “Bên trên có bốn cái đĩa, căn cứ vào sự khác biệt của khí trời mà suy đoán thời gian.”
“Đúng vậy, căn cứ theo lời lão, giữa mạch nước ngầm và thời tiết có mối quan hệ, lại có một phép toán cổ.” Thiên Tôn cố gắng hồi tưởng lại.
“Ta nhớ lúc ấy Yêu Vương bảo hắn làm ba việc, chính là suy đoán ba lần thời tiết, thời gian giữa các lần không giống nhau.” Ân Hậu nhớ lại, viết xuống vài thời điểm ngày tháng, “Trước đây đã xảy ra hai lần, một lần là dùng kế cho chiến dịch Mục Thành, lần thứ hai đoán trước được thời điểm xảy ra bão tuyết, nên đã chuẩn bị thu dọn trước cho đợt mất mùa đói kém lớn.”
Thiên Tôn gật đầu một cái, “Mà lần thứ ba hắn nói là ngày của một trăm năm sau… A!”
Thiên Tôn vỗ tay một cái, “Nhớ rồi, lão đầu kia nói nơi nào đó mà một trăm năm sau sẽ có một trận mưa lớn, mạch nước ngầm sẽ dâng đầy gì đó!”
Ân Hậu gật đầu một cái, “Còn nhớ biểu tình của Yêu Vương lúc đó không?”
Thiên Tôn cũng nhíu mày, “Nhớ… Hình như ông ấy rất lo lắng, còn nói hai chữ ‘không ổn’ nữa thì phải.”
Ân Hậu nhìn chằm chằm Thiên Tôn.
Thiên Tôn và ông nhìn nhau một hồi rồi cùng quay đầu lại nhìn cửa sổ mây đen cuồn cuộn có thể thấy những tia điện trên bầu trời đang phát ra những tiếng sấm rền kia, kinh ngạc, “Chẳng lẽ ngày mà lão đầu kia nói chính là hôm nay?”
“Thành Hỏa Luyện vốn không có mưa, cho dù có đi nữa thì mỗi năm nhiều nhất cũng chỉ một trận, mà mưa hẳn là rất nhỏ.” Ân Hậu đi tới bên cửa sổ nhìn vũ vân trên bầu trời dần dần hình thành, “Nếu trời mưa, hẳn là chuyện trăm năm mới gặp?”
Thiên Tôn ôm cánh tay cùng ông nhìn lên bầu trời, “Cho dù là thế thì sao?”
Ân Hậu thở dài, “Đúng là không được tốt lắm.”
“Đại hạn phùng cam lộ(18) là một chuyện rất đáng ăn mừng đi.” Thiên Tôn chỉ chỉ mấy cung nữ thị vệ trong viện chạy ra sân nhìn trời mưa, những đứa bé này nhiều lắm thì cũng chỉ mới mười mấy tuổi, sự hưng phấn hiện lên rõ ràng trên mặt, có thể nói tuy bọn họ đã lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được gặp một cơn mưa rào có sấm chớp.
(18) Nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, dùng để ám chỉ chuyện vui mừng, hay chịu nắng hạn lâu ngày mừng gặp được mưa lành
“Biểu tình này, giống hệt dáng vẻ Chiêu Nhi lúc nhỏ khi lần đầu nhìn thấy bão tuyết.” Ân Hậu lầm bầm.
“Này!” Thiên Tôn dùng đầu ngón tay chọt chọt Ân Hậu.
Ân Hậu nhìn y.
“Tuy nói trời mưa không phải là chuyện lớn.” Thiên Tôn nhắc nhở, “Nhưng Yêu Vương có nói ‘Không ổn’ nha!”
“Bình thường mỗi khi ông ấy nói chuyện tình không ổn thì cuối cùng sẽ trở nên hỏng bét?” Ân Hậu cau mày, “Nhưng mà mặt khác khi gặp những chuyện phiền toái khác ông ấy đều giao cho chúng ta giải quyết.”
“Nhưng mà chuyện lần này đâu có dặn trước.” Thiên Tôn cảm thấy khả nghi, “Trùng hợp là chúng ta lại đang ở đây… Có khi nào ông ấy đã tính trước, nên mới không giao phó không?”
“Càng trùng hợp hơn là chìa khóa Hỏa Luyện Cung lại bị đánh mất, chẳng lẽ có quan hệ gì với thành Hỏa Luyện?”
Thiên Tôn buông tay – Có trời mới biết.
“Đùng đùng.”
Nhị lão cùng nghe được tiếng sấm cuối cùng dứt hẳn, lại một lần nữa ghé đầu ra ngoài nhìn… Lúc này bốn phía là cuồng phong gào thét, bầu trời tối như ban đêm, bên trong đám mây đen lóe lên từng tia điện màu lam quang, sấm sét nổ vang trời.
“Rào rào” tiếng mưa rơi truyền tới.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu theo bản năng mà nhìn xuống mặt đất… Phía trên lớp đất đỏ, từng hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, rất nhanh đã thấm vào trong lớp đất bùn.
Bởi vì ô ở thành Hỏa Luyện này đặc biệt nhiều, nên khi mưa rớt xuống ô thì âm thanh vô cùng vang dội, rất nhanh… mưa to bàng bạc, tràn ngập khắp trời.
Dân chúng thành Hỏa Luyện cùng chạy ra ngoài, nếu là ở nơi khác, thấy mưa không phải nên chạy về nhà sao? Chỉ có người dân ở thành Hỏa Luyện, một người lại hai người vừa cười vừa nhảy nhót trong mưa, vui vẻ không thôi.
…
Cùng nhìn trận mưa lớn tầm tã như trút nước bất thình lình này, còn có người của Khai Phong đang ở Phong Tê Cốc.
Bởi vì hằng năm vốn không có mưa, cho nên căn lều tranh của lão Kiền cũng không hề kiến tạo theo kiểu phòng mưa, hiện tại nước dột ướt cả phòng.
Bọn Triển Chiêu cũng chạy đến dưới tán ô che nắng trong sân để trú mưa, nhóm ảnh vệ cầm nồi niêu gáo chậu giúp lão Kiền hứng nước mưa.
“Oa!” Lâm Dạ Hỏa nhìn cảnh mưa rơi “ào ào” trước mắt, không nhịn được mà nói, “Các ngươi ở đây được quý nhân nào đứng ra cầu mưa cầu gió giúp vậy! Đừng nói thành Hỏa Luyện, Ma Quỷ Thành cũng không không có mưa to vậy đâu!”
Liệt Tâm Dương mừng rỡ như một đứa trẻ, muốn xông ra bên ngoài trời mưa nhưng chưa kịp chạy đi thì đã bị Tô Lâm và mấy thị vệ gắt gao tóm lại.
Triệu Phổ cũng cau mày nhìn trời, “Có chút khác thường…”
“Quả thật là rất khác thường…” Trâu Lương gật đầu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cùng quay đầu lại…
Hai người bọn họ đang nhìn ai? Đương nhiên là nhìn Tiểu Tứ Tử!
Tiểu Tứ Tử đang cầm xâu kẹo hồ lô đường lão Kiền cho, ngồi trên đùi Công Tôn.
Công Tôn ôm con trai ngồi trên ghế đá, bên cạnh là Tiểu Lương Tử đang kích động nhìn Tiểu Tứ Tử.
Công Tôn cũng phát hiện bọn Triển Chiêu đang nhìn Tiểu Tứ Tử, y cũng cúi đầu nhìn con trai một chút, lòng nói tại sao trời đang hanh khô như vậy mà lại đột nhiên có mưa lớn là sao, không phải là do Tiểu thần tiên này cầu mưa đấy chứ?
Triển Chiêu lùi ra sau mấy bước, thấp giọng hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, là cháu cầu mưa sao?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, đôi mắt không tự giác mà xoay đi chỗ khác, nhìn về Hoả Luyện Cung đang chìm trong màn mưa cách đó không xa.
Triển Chiêu hỏi bé, “Làm sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử vẫn mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Hỏa Luyện Cung.
Lúc này, chín nhánh thác nước vốn rất nhỏ kia đã thay đổi độ rộng, lượng nước nhiều đến kinh người, mắt thấy mực nước trong thủy đàm đang dần dâng cao lên, nước dưới đáy Hỏa Luyện Cung cũng dần chảy tràn vào trong thủy đàm.
“Sao mực nước lại dâng nhanh như vậy?” Lâm Dạ Hỏa nhìn chín nhánh thác nước gần như sắp tiếp nhập lại một, có chút không hiểu, “Mặc dù mưa không nhỏ, nhưng nước từ chỗ nào mà nhiều như vậy a?”
Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm một lúc lâu, mở miệng nói, “Không ổn rồi…”
Triệu Phổ hỏi bé, “Chỗ nào không ổn?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, “Không ổn không ổn…”
Triển Chiêu nhìn cặp mắt của bé con tựa hồ như xuyên thấu cảnh vật phía trước nhìn về một nơi xa nào đấy, chỉ biết Tiểu Tứ Tử đang ‘Hồ Thoại’. Lúc ở trạng thái này, bình thường Tiểu Tứ Tử sẽ nói ra không ít lời không phải của bé, nhưng những lời này là từng chữ tựa thiên kim, lời tiên đoán vô cùng chính xác!
Mọi người đều nhíu mày, nếu Tiểu Tứ Tử ‘khai kim khẩu’ nói ra từ ‘không ổn’, thì tình huống sẽ phỏng chừng rất tệ.
Bạch Ngọc Đường đứng gần màn mưa, Yêu Yêu trước mắt hắn đang vui mừng trong làn mưa.
Ngũ gia nhìn chằm chằm vào Hỏa Luyện Cung mà ngây ngẩn cả người, lúc này hắn có một nghi vấn – Tại sao lại là Hỏa Luyện Cung?
Lúc nãy Lão Kiền hỏi rất đúng, nơi này có gì đặc biệt, Hỏa Trọng Thiên là loài nguy hiểm như vậy, tại sao lại cố tình giam ở Hỏa Luyện Cung, là ai nhốt chúng nó vào, trên đời nhiều nơi nguy hiểm như vậy, vì sao Hỏa Luyện Cung không được xây tại Phong Tê Cốc?
Bạch Ngọc Đường còn đang xuất thần, bỗng nhiên có âm thanh truyền tới bên tai.
Hắn hơi sững sờ, chuyển mặt một cái…
Lúc này, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ở, không ai có thể nhìn thấy Giao Giao đang đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cúi đầu, nói vào bên tai hắn, thanh âm vừa rồi là do Giao Giao phát ra.
Triển Chiêu trợn to hai mắt – Nói chuyện! Giao Giao đang nói chuyện!
Bạch Ngọc Đường cũng có chút khẩn trương nhìn Giao Giao nhà mình, vị này cũng không dễ gì mà mở miệng, mà mở miệng lại chính là chuyện cực kì hệ trọng.
Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chú vào Giao Giao, chỉ thấy nó chậm rãi mở miệng, từ tốn mà rõ ràng nói ra một chữ, “Nước!”.
Danh sách chương