Edit: Fin
Beta: Po
Thuyền từ từ cập bờ, mọi người rời thuyền.
Bên bờ sông, vẻ mặt Triển Chiêu tỏ ra áy náy, cũng không phải y cố ý nhắc nhở Bạch Ngọc Đường.
Hạ Nhất Hàng nhìn trong chốc lát, hỏi Công Tôn, “Không phải ngươi mới vừa đưa Bạch Ngọc Đường thuốc chống say sóng sao?”
Công Tôn gật đầu, “Đúng vậy… Lúc đầu hắn lấy thuốc là để dự phòng, nếu nước chảy quá xiết thì thuyền sẽ chông chênh, nhưng mà thuyền chạy rất yên ổn, không khác gì đi thuyền hoa của nhà hắn, ngất cái rắm ấy.”
Hạ Nhất Hàng sờ sờ cằm, gật đầu, “A… Thì ra là thế.”
Công Tôn lắc đầu, than thở một câu — Thật nhức đầu hoa mắt!
Lúc này, chỉ thấy từ cửa thành núi Bình Chung có hai quan viên đi ra… Có vẻ đều là võ tướng, hướng Hạ Nhất Hàng chắp tay, “Hạ Tướng quân đại giá quang lâm, Thiếu chủ nhà ta đã ở trong thành đợi đã mấy ngày rồi.”
Hạ Nhất Hàng gật đầu.
Phong Khiếu Thiên quay đầu phất phất tay với nhóm người Liêu ở bờ bên kia.
Tiêu Khảm đang đứng ở bờ biển, chờ thuyền trở về, hình như bọn họ khá lúng túng. Biểu tình lại có chút không được tự nhiên, có vẻ bọn Liêu binh này lá gan rất nhỏ.
Núi Bình Chung phái người đem đò trở lại rồi bỏ đi, để nhóm người Liêu tự mình qua sông.
Hạ Nhất Hàng đột nhiên vỗ vỗ Phong Khiếu Thiên, “Khiếu Thiên, đi nhắc nhở bé con nhà ngươi một chút, hình như thuyền thấm nước nặng rồi để nó lưu ý.”
Phong Khiếu Thiên vui tươi hớn hở chạy đến bờ biển, hướng về bờ bên kia bắt đầu ồn ào, “Con ơi! Thuyền kia hình như thấm nước nặng lắm rồi, con nhìn xem thử đáy thuyền có phải bị thủng lỗ không.”
Bị Phong Khiếu Thiên nói như thế, tất cả người Liêu đang lên thuyền đều vội vàng nhìn thân thuyền thăm dò.
Tiêu Khảm đứng ở bờ biển nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thuyền sắp chìm.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều mỉm cười nhìn Hạ Nhất Hàng. Đây là rõ ràng là ức hiếp người không biết bơi, thật xấu!.
Tạm thời không đề cập tới nhóm người Liêu ở bờ biển đang nghiên cứu xem liệu thuyền có chìm hay không, lại nói chuyện bọn Triển Chiêu đi theo hai vị quan viên núi Bình Chung tiến vào địa phận thành Bình Chung.
Ở núi Bình Chung, một thành chính là một quốc gia, quy mô thành thị rất lớn, tựa vào núi mà xây dựng. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngay núi non Bình Chung rất nguy nga, ngay tại chỗ lưng chừng núi có một tòa cung điện, nơi đó hẳn là hoàng cung núi Bình Chung.
Bọn Triển Chiêu cưỡi ngựa vào thành sau hơn một giờ, đi qua hơn một nửa thành thị, trước khi tiến vào cửa cung cách đó không xa, mọi người đều xuống ngựa đi bộ.
So với ngoại tộc tụ tập ở Hắc Phong Thành, thì ở núi Bình Chung này gần như không hề nhìn thấy người ngoại lai. Trong thành rất náo nhiệt, các cửa hàng mua bán không ít, nhưng điều khiến bọn Triển Chiêu cảm thấy có chút quỷ dị chính là — Hầu hết trước cửa mỗi nhà đều treo mặt nạ vu cổ, còn có mấy tạo hình khô quắt vô cùng quỷ dị được làm từ mấy chế phẩm tre mây, không biết là cái đuôi của loài động vật gì…
Công Tôn vừa đi vừa đánh giá, xem ra lời đồn đãi không phải giả, núi Bình Chung quả thật rất tôn sùng vu cổ. Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, bình thường nếu vu cổ hưng tất nhiên y thuật suy, là họa cho dân chúng.
Triển Chiêu thì lại có một chút hảo cảm đối với núi Bình Chung này, là bởi vì hắn phát hiện nơi này mèo đen rất nhiều! Mới đi vài bước, thì từ trong cửa sổ thoắt một cái có con mèo đen chạy ra, ánh mắt màu xanh, kêu “Meo” một tiếng rồi lại chui vào ngỏ nhỏ u ám.
Phong Khiếu Thiên vừa đi vừa bĩu môi, “Núi Bình Chung của ngươi tại sao lại u ám, tối tăm vậy?”
Mấy vị quan viên đến dẫn đường chỉ cười cười, cũng không nói nhiều.
Đến gần xung quanh hoàng cung, có rất nhiều người mặc áo choàng đen, xám và trắng, tuy rằng màu sắc áo choàng không giống nhau nhưng kiểu dáng lại gần giống. Những người mặc áo choàng này đều để tóc ngắn, trên tóc cũng không biết là bôi loại mỡ gì mà bóng lưỡng, phía trên đầu mịn màng, hai bên tai cắt phẳng, mới nhìn có chút buồn cười.
Hạ Nhất Hàng nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nói, “Những người này đều là Vu sư, bạch y chính là Vu y, màu xám chính là Khu ma(17), còn màu đen chính là môn hạ của quốc sư.”
(17) Khu ma: Thầy trừ tà
“Quốc sư là chỉ pháp sư Tư Minh sao?” Triển Chiêu hỏi, “Hắn cũng mang áo choàng?”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Áo choàng của hắn là màu đỏ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút ngoài ý muốn — Đếm từ nhân số mấy người mặc đồ đen ở đây, thế lực Tư Minh rất lớn!
Đi một đoạn nữa, Công Tôn chợt chú ý tới mấy tiểu hài nhi đang chơi đùa ở cổng, trên đầu mấy đứa đều cột một mảnh vải màu vàng, liền hỏi quan viên đi phía trước, “Chúng nó buộc mảnh vải trên ót làm gì vậy?”
“Là để trừ tà.” Hai quan viên nói cho Công Tôn biết, “Nếu mấy tiểu hài nhi trúng phải tà khí, sốt cao không lùi thì cần phải trừ tà…”
Công Tôn đứng lại, “Sốt cao không bớt thì trừ tà có ích lợi gì?”
Nói xong, y chạy tới nhìn hai tiểu hài nhi kia.
“Ai…” Một vị quan viên nhanh chóng muốn kéo Công Tôn lại.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gần như đồng thời khoát tay, chặn tay hai quan viên kia ngăn không cho bọn họ làm phiền Công Tôn.
Quan viên kia bất đắc dĩ nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng hơi cười, nhìn hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, ý bảo — Không có cách.
Công Tôn chạy tới bên cạnh một đứa bé hàn huyên vài câu để đứa bé đó cho y bắt mạch, bắt thử mới phát hiện mạch của tiểu hài nhi không có gì dị thường, cơn sốt đã hạ, liền quay lại nhìn hai người kia.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quan sát một chút, mấy tiểu hài nhi kia sắc mặt trắng trẻo, hồng hào, tinh thần nhanh lẹ, không hề giống đang bị bệnh.
Công Tôn đứng lên, hoang mang mà quay về.
Vị kia quan viên cười cười, vừa định mở miệng nói chuyện. Vài nam tử mặc áo choàng xám từ phía đối diện đi tới.
Quan viên kia lập tức ngậm miệng lại, ý bảo mọi người, cứ tiếp tục đi tới đằng trước đi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước.
Chờ khi đi đến chỗ không người, quan viên kia hỏi Công Tôn, “Tiên sinh là lang trung sao?”
Công Tôn gật gật đầu.
Hai người nói, “Trong thành kỳ thật vẫn có lang trung, nhưng hành sự phải lén lút. Cha mẹ của những đứa nhỏ đó đã sớm mời lang trung về khám, uống thuốc… phải vây khăn trùm quanh đầu, chẳng qua là để tránh phiền toái.”
Công Tôn gật đầu, yên tâm, “A… Thì ra là thế.”
Triển Chiêu không hiểu, “Vì sao lại kiêng kị những Vu sư đó như vậy?”
“Một lời khó nói hết.” Hai quan viên vươn một lóng tay chỉ về phía trước, chỉ thấy đã đến đại môn hoàng cung.
Ngay tại lúc bước vào đại môn, đột nhiên, trên sân của cung môn kỳ lạ thay lại có một đám chim bay lên.
Mọi người theo bản năng mà ngẩng mặt lên nhìn. Chỉ thấy rất nhiều chim chóc bảy màu bay lên trời.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng một phen đè lại Triển Chiêu đang muốn bắt chim.
Phong Khiếu Thiên cũng ngẩng mặt tán thưởng, “U oa, màu sắc thật là rực rỡ nha…”
…
Khác với bọn Triển Chiêu đang tiến cung chậm rì rì, quân doanh Triệu gia quân bên này đánh đến long trời lỡ đất.
Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa một công một thủ đánh đến mức các tướng sĩ đang nhìn mà có chút hôn mê, mà hai người vẫn đang dùng Triệu gia quyền. Bộ quyền pháp này hiện tại đã hoàn toàn vượt qua mức độ mà bọn lính có thể lý giải, không khỏi cảm thấy bình thường mình luyện đúng là như cứt, giờ nhìn xem người khác đánh…
Trên thành lâu, Âu Dương duỗi người, từ cổ tới bả vai đều mỏi nhừ, “Hai người này đánh hoài không xong a?”
Tiểu Lương Tử lắc lắc đầu, nói, “Nếu Tiểu Lâm Tử đã muốn thủ, dù đánh ba ngày ba đêm cũng rất khó bãi bình hắn, nội lực của hắn lại cao, có thể kéo dài. Trước kia lúc hắn cùng Đại hòa thượng luyện công, nội lực Đại hòa thượng so với hắn cao hơn rất nhiều nhưng hắn đều có thể dễ dàng chống đỡ qua một ngày.”
Ân Hậu nói, “Điểm mấu chốt của loại công phu này là Vô Phong chưởng, các ngươi xem vừa rồi hắn dùng nội lực rất mạnh, nhưng kỳ thật nội lực vẫn luôn xoay tròn xung quanh, hắn chẳng qua là dùng một chút sức đẩy nội lực qua lại liên tục, bởi vậy khi đánh tương đối ít dùng sức.”
“Vậy Nguyên soái vẫn rất thành thật mà dùng nội lực đánh với hắn sao?” Long Kiều Quảng tò mò.
Thiên Tôn phiêu mắt nhìn chúng tướng một cái, “Các ngươi cho rằng Nguyên soái của các ngươi là người thành thật sao? Cao thủ so chiêu là muốn giảng chiến lược, Tiểu Lâm Tử có cùng thể lực với hắn, Triệu Phổ có thể nhìn ra cách nó dùng nội lực như thế nào, bởi vậy lực mà hắn đang dùng chính là hư lực, mười chiêu hư bên trong khả năng có một chiêu thực, Vô Phong chưởng phải tính ra nội lực của đối phương để tấn công, nếu tính sai lầm sẽ bị hạ.”
Tất cả mọi người gật đầu, Tiểu Lương Tử và bọn Âu Dương lại theo bản năng mà nhìn Trâu Lương.
Trâu Lương khẽ nhíu mày, hỏi, “Dùng phương pháp ta dùng như năm đó để phá giải Vô Phong chưởng?”
“Một chiêu này ngươi đã từng dùng qua, thì nó không còn ý nghĩa nữa, sẽ không ai có thể sử dụng lần thứ hai.” Ân Hậu nói, “Triệu Phổ có thể nhìn thấu đấu pháp của Lâm Dạ Hỏa thì Lâm Dạ Hỏa tất nhiên cũng có thể nhìn thấu đấu pháp của Triệu Phổ… Muốn học công phu của Vô Sa yêu cầu năng lực phải mạnh, các ngươi cho rằng nó chỉ lo đỏm dáng mà không chăm chỉ luyện công, ta thấy thật ra không phải vậy.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Thiên Tôn đồng ý nhìn Ân Hậu, “Trước đó Tiểu Lâm Tử có tìm người luyện qua Vô Phong chưởng, một người có nội lực rất cao.”
“Ai a?” Tất cả mọi người tò mò nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn chỉ chỉ chính mình, “Ta.”
Mọi người sửng sốt một lát, sau đó đều hít sâu một hơi.
Trâu Lương cũng kinh ngạc hỏi Thiên Tôn, “Hắn từng tìm người luyện nội lực sao?”
Thiên Tôn gật gật đầu.
Ân Hậu nói, “Vô phong chưởng nếu như đã có thể đỡ được nội lực của Thiên Tôn, vậy thì nó hẳn là đã có sự giác ngộ đối với nội lực trên thế gian.”
Thiên Tôn gật đầu, “Giả sử sau này các ngươi muốn lừa gạt nó, và giả người đó có nội lực cao hơn ta, nếu cao hơn vậy thì không hẳn là không có khả năng dùng lại chiêu thức của Trâu Lương để phá giải Vô Phong chưởng.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau — Quả nhiên, không phải là kẻ chỉ biết đỏm dáng.
Tiểu Lương Tử đứng lên, “Lần thua trận đó, Hỏa Kê quả nhiên rất để ý!”
“Đương nhiên sẽ để ý.” Thiên Tôn hỏi Tiêu Lương, “Ngươi lần đó bị Biển Tứ đánh bại thì biến thành cái dạng gì?”
Tiểu Lương Tử híp mắt.
“Đây mới chính là đồ đệ của Vô Sa.” Ân Hậu nói, “Ta và Thiên Tôn cũng không dám tùy tiện trêu chọc hòa thượng béo kia.” Nói xong, nhìn thoáng qua Trâu Lương, “Nó thất bại, đơn thuần là bởi vì không muốn phải giết ngươi mà thôi.”
Trâu Lương không lên tiếng, nhìn một bên.
“Nội lực của Nguyên soái không có khả năng mạnh hơn Thiên Tôn.” Long Kiều Quảng hỏi, “Vậy chỉ có thể đánh hòa sao?”
“Nếu Triệu Phổ không nghĩ ra chiêu, vậy chỉ có thể đánh hòa.” Thiên Tôn gật đầu.
Ân Hậu nhìn Triệu Phổ, hơi cười cười, “Yểu Trường Thiên đời này chỉ làm duy nhất một chuyện tốt… Chính là tên đồ đệ này.”
Khi bọn họ đang nói chuyện, Triệu Phổ đã triệt nhất chiêu, nhìn Lâm Dạ Hỏa cười cười, “Ngươi từng tìm người luyện qua? Tìm ai vậy? Thiên Tôn hay là Ân Hậu?”
Mọi người giật mình — Vậy mà lại đoán ra được? Lâm Dạ Hỏa ngược lại cũng không bất ngờ, buông một tay, “Tìm Thiên Tôn, thừa dịp Bạch lão ngũ không giám sát chặt chẽ, bắt cóc một ngày.”
Trên lầu, tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn — Hóa ra là bị bắt cóc.
Thiên Tôn chắp tay sau lưng ngửa mặt nhìn trời, là do nó nói mang ta đi xem đồ cổ a.
“Nói cách khác, ngươi đã biết Vô Phong chưởng không có cách nào có thể phá giải, cho nên ngươi mới chắc chắn nói với chúng ta, một người ngươi cũng không thua, đúng không?” Triệu Phổ hỏi.
Lâm Dạ Hỏa buông tay — Chính là có chuyện đó.
“Có điều cũng có ngoại lệ đấy.” Triệu Phổ nói xong, vung tay lên với binh sĩ khắp nơi, “Biết phòng thủ trọng yếu bao nhiêu không?”
Bọn lính đều ngơ ngác gật đầu.
“Ừ.” Triệu Phổ quay lại nhìn Lâm Dạ Hỏa, “Công sự xong xuôi cả rồi.”
Lâm Dạ Hỏa nhướng mày, “Cho nên giờ sẽ giải quyết việc riêng sao?”
Triệu Phổ nói, “Rất trùng hợp, ta biết một biện pháp phá giải Vô Phong chưởng.”
Hỏa Phượng gật đầu, “Ừ… Năm đó sư phụ ngươi ép Đại hòa thượng phải dùng đến chiêu Thiện cảnh, hẳn là ngươi cũng học được.”
Khóe miệng Triệu Phổ hơi cong lên.
Trên thành lâu, Tiểu Lương Tử vội vàng hỏi Thiên Tôn và Ân Hậu, “Còn có cách khác phá giải Vô Phong chưởng ạ?”
Ân Hậu gật đầu, “Bách Quỷ Trận của Yểu Trường Thiên.”
“Bách Quỷ Trận là cái gì?” Tiểu Lương Tử nhảy dựng lên, “Thầy của sư phụ con võ công thật khí phách!”
“Bách Quỷ Vương sở dĩ được xưng là “Bách Quỷ Vương” tất nhiên là có nguyên nhân.” Thiên Tôn nói, “Trước đây, ở thời điểm hắn mới mang binh xuất chinh, toàn bộ tộc nhân của hắn đều tự vẽ lên mặt mấy vệt sáng màu trắng, vẽ thành một cái mặt quỷ cho nên mới có rất nhiều người gọi hắn Bạch Quỷ Vương. Nhưng hắn thật sự được xưng là Bách Quỷ Vương là bắt nguồn từ một chiến dịch…
Tất cả mọi người tò mò, “Chiến dịch gì?”
“Chiến dịch sườn Vân Vong.” Thiên Tôn trả lời, “Đường quân mười vạn người, hắn chỉ có hai vạn binh mã… Kết quả Đường quân biến mất.”
Ở đây đều là danh tướng, tất cả mọi người đều từng nghe qua trận chiến dịch này, đây là câu đố không lời giải trong trận chiến đó. Mười vạn binh mã Đường quân cứ thế đột nhiên biến mất, ai cũng không biết được những người đó rốt cuộc đã đi đâu, Sau trận chiến ở sườn Vân Vong, Bách Qủy Vương trở thành Chiến tướng Quỷ Vương khiến người người nghe đến đều sợ mất mật, thậm chí có truyền thuyết nói rằng binh mã của hắn căn bản không phải người thường, thật ra tất cả đều là quỷ binh.
“Ông ấy rốt cuộc là làm cách nào?” Trâu Lương hỏi.
“Có phải Nguyên soái các ngươi đã từng bị vây lại, sau đó lấy ít thắng nhiều, một người đánh mấy vạn người, kết quả trận chiến lại lông tóc vô thương, Thiên Tôn đột nhiên hỏi.
“Có!”
Toàn bộ phó tướng hầu như đều trăm miệng một lời.
Trâu Lương nói, “Lúc Nguyên soái mười bảy tuổi đã từng mang theo vài trăm người đánh bất ngờ vào lương thảo của quân địch, không ngờ trong quân có gian tế mật báo, hắn bị vây ở Lộc Vĩ Khâu, lúc ấy các tướng sĩ đều cho rằng lần này chết chắc rồi, nhưng Nguyên soái đã làm một chuyện…”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đều hỏi, “Chuyện gì?”
“Lúc ấy ta cũng có mặt.” Lúc này, một trong thập đại phó tướng nhấc tay lên, “Nguyên soái đã để chúng ta tránh ở trong một cái sơn động rất lớn, bảo rằng không cần phải đi ra, lúc ấy chúng ta nhất quyết không chịu, hắn liền nói cho chúng ta biết, sẽ không có việc gì cả, không cần phải lo lắng…”
“Sau đó?” Ân Hậu hỏi.
“Chờ tới khi chúng ta đuổi tới.” Âu Dương nói, “Thì chỉ còn một mình Nguyên soái.”
“Những quân địch khác đâu?” Tiểu Lương Tử vội vã hỏi.
Vị kia phó tướng lắc lắc đầu, “Biến mất… Thời điểm chúng ta ra tới, xung quanh một tên quân địch cũng không có, chỉ có Nguyên soái mà thôi.”
“Chúng ta hỏi hắn những người đó đâu rồi… Hắn mới nói ‘Dọa chạy mất rồi!’”
Trâu Lương nói tiếp, “Sau đó lại có mấy lời đồn đãi nói rằng hắn đã để bầy sói ăn toàn bộ địch binh, nhưng trên thực tế bầy sói căn bản không hề tới.”
“Tiểu Lâm Tử sở dĩ tìm ta luyện nội lực mà không tìm lão quỷ, là do có nguyên nhân.” Thiên Tôn chậm rì rì mà nói, “Bởi vì Bách Quỷ Trận của Yểu Trường Thiên và Ma Vương Thiểm của lão quỷ khá tương tự, hai người bọn họ đều dùng nội lực mà đùa giỡn, không giống ta, ta là người thành thật.”
“Cho nên… mới nói Bách Quỷ Trận thuộc loại như Nhiếp Hồn thuật sao?” Trâu Lương hỏi.
Ân Hậu lắc đầu, “Của ta chính là Nhiếp Hồn thuật, Yểu Trường Thiên thì có một cách nói khác.”
“Cách nói gì ạ?” Tiểu Lương Tử kích động đứng lên, Yểu Trường Thiên là thầy của sư phụ nhóc, mà Triệu Phổ lại là sư phụ của nhóc cho nên mới nói về sau nhóc cũng có thể có cơ hội học a!
Ân Hậu mỉm cười, “Nếu Yểu Trường Thiên được xưng là Tà…”
Thiên Tôn tiếp một câu, “Thì tất nhiên sẽ là Tà thuật!”
“Triệu Phổ không dùng ở trước mặt các ngươi, là do hắn lo sẽ làm các ngươi sợ!” Thiên Tôn nhắc nhở, “Bách Quỷ Trận khá là dọa người.”
“Thiện cảnh đối kháng với Bách Quỷ Trận sao?” Trâu Lương hỏi.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn cười, “Bắt quỷ đương nhiên phải là Phật tổ a! Đó không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Rốt cuộc năm đó thầy của sư phụ cùng Đại hòa thượng đến tột cùng là ai thắng ạ?” Tiểu Lương Tử sốt ruột.
“Không phải đã nói rồi sao, Yểu Trường Thiên không thắng, Vô Sa cũng không thua.” Ân Hậu nói, “Có điều lúc trước khác bây giờ cũng khác, thế hệ tiếp theo bất đồng rất lớn.”
“Hai người bọn họ ai thua ai thắng còn phải xem tình huống thế nào…” Thiên Tôn nói xong, đột nhiên khoát tay, “Gió ngừng rồi.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Sắp bắt đầu rồi.” Ân Hậu vô cùng nghiêm túc mà khuyên bảo chúng tướng, “Lát nữa vô luận phát sinh chuyện gì, thì các ngươi cũng không nên tin vào ánh mắt của mình!”.
Beta: Po
Thuyền từ từ cập bờ, mọi người rời thuyền.
Bên bờ sông, vẻ mặt Triển Chiêu tỏ ra áy náy, cũng không phải y cố ý nhắc nhở Bạch Ngọc Đường.
Hạ Nhất Hàng nhìn trong chốc lát, hỏi Công Tôn, “Không phải ngươi mới vừa đưa Bạch Ngọc Đường thuốc chống say sóng sao?”
Công Tôn gật đầu, “Đúng vậy… Lúc đầu hắn lấy thuốc là để dự phòng, nếu nước chảy quá xiết thì thuyền sẽ chông chênh, nhưng mà thuyền chạy rất yên ổn, không khác gì đi thuyền hoa của nhà hắn, ngất cái rắm ấy.”
Hạ Nhất Hàng sờ sờ cằm, gật đầu, “A… Thì ra là thế.”
Công Tôn lắc đầu, than thở một câu — Thật nhức đầu hoa mắt!
Lúc này, chỉ thấy từ cửa thành núi Bình Chung có hai quan viên đi ra… Có vẻ đều là võ tướng, hướng Hạ Nhất Hàng chắp tay, “Hạ Tướng quân đại giá quang lâm, Thiếu chủ nhà ta đã ở trong thành đợi đã mấy ngày rồi.”
Hạ Nhất Hàng gật đầu.
Phong Khiếu Thiên quay đầu phất phất tay với nhóm người Liêu ở bờ bên kia.
Tiêu Khảm đang đứng ở bờ biển, chờ thuyền trở về, hình như bọn họ khá lúng túng. Biểu tình lại có chút không được tự nhiên, có vẻ bọn Liêu binh này lá gan rất nhỏ.
Núi Bình Chung phái người đem đò trở lại rồi bỏ đi, để nhóm người Liêu tự mình qua sông.
Hạ Nhất Hàng đột nhiên vỗ vỗ Phong Khiếu Thiên, “Khiếu Thiên, đi nhắc nhở bé con nhà ngươi một chút, hình như thuyền thấm nước nặng rồi để nó lưu ý.”
Phong Khiếu Thiên vui tươi hớn hở chạy đến bờ biển, hướng về bờ bên kia bắt đầu ồn ào, “Con ơi! Thuyền kia hình như thấm nước nặng lắm rồi, con nhìn xem thử đáy thuyền có phải bị thủng lỗ không.”
Bị Phong Khiếu Thiên nói như thế, tất cả người Liêu đang lên thuyền đều vội vàng nhìn thân thuyền thăm dò.
Tiêu Khảm đứng ở bờ biển nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thuyền sắp chìm.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều mỉm cười nhìn Hạ Nhất Hàng. Đây là rõ ràng là ức hiếp người không biết bơi, thật xấu!.
Tạm thời không đề cập tới nhóm người Liêu ở bờ biển đang nghiên cứu xem liệu thuyền có chìm hay không, lại nói chuyện bọn Triển Chiêu đi theo hai vị quan viên núi Bình Chung tiến vào địa phận thành Bình Chung.
Ở núi Bình Chung, một thành chính là một quốc gia, quy mô thành thị rất lớn, tựa vào núi mà xây dựng. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngay núi non Bình Chung rất nguy nga, ngay tại chỗ lưng chừng núi có một tòa cung điện, nơi đó hẳn là hoàng cung núi Bình Chung.
Bọn Triển Chiêu cưỡi ngựa vào thành sau hơn một giờ, đi qua hơn một nửa thành thị, trước khi tiến vào cửa cung cách đó không xa, mọi người đều xuống ngựa đi bộ.
So với ngoại tộc tụ tập ở Hắc Phong Thành, thì ở núi Bình Chung này gần như không hề nhìn thấy người ngoại lai. Trong thành rất náo nhiệt, các cửa hàng mua bán không ít, nhưng điều khiến bọn Triển Chiêu cảm thấy có chút quỷ dị chính là — Hầu hết trước cửa mỗi nhà đều treo mặt nạ vu cổ, còn có mấy tạo hình khô quắt vô cùng quỷ dị được làm từ mấy chế phẩm tre mây, không biết là cái đuôi của loài động vật gì…
Công Tôn vừa đi vừa đánh giá, xem ra lời đồn đãi không phải giả, núi Bình Chung quả thật rất tôn sùng vu cổ. Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, bình thường nếu vu cổ hưng tất nhiên y thuật suy, là họa cho dân chúng.
Triển Chiêu thì lại có một chút hảo cảm đối với núi Bình Chung này, là bởi vì hắn phát hiện nơi này mèo đen rất nhiều! Mới đi vài bước, thì từ trong cửa sổ thoắt một cái có con mèo đen chạy ra, ánh mắt màu xanh, kêu “Meo” một tiếng rồi lại chui vào ngỏ nhỏ u ám.
Phong Khiếu Thiên vừa đi vừa bĩu môi, “Núi Bình Chung của ngươi tại sao lại u ám, tối tăm vậy?”
Mấy vị quan viên đến dẫn đường chỉ cười cười, cũng không nói nhiều.
Đến gần xung quanh hoàng cung, có rất nhiều người mặc áo choàng đen, xám và trắng, tuy rằng màu sắc áo choàng không giống nhau nhưng kiểu dáng lại gần giống. Những người mặc áo choàng này đều để tóc ngắn, trên tóc cũng không biết là bôi loại mỡ gì mà bóng lưỡng, phía trên đầu mịn màng, hai bên tai cắt phẳng, mới nhìn có chút buồn cười.
Hạ Nhất Hàng nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nói, “Những người này đều là Vu sư, bạch y chính là Vu y, màu xám chính là Khu ma(17), còn màu đen chính là môn hạ của quốc sư.”
(17) Khu ma: Thầy trừ tà
“Quốc sư là chỉ pháp sư Tư Minh sao?” Triển Chiêu hỏi, “Hắn cũng mang áo choàng?”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Áo choàng của hắn là màu đỏ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút ngoài ý muốn — Đếm từ nhân số mấy người mặc đồ đen ở đây, thế lực Tư Minh rất lớn!
Đi một đoạn nữa, Công Tôn chợt chú ý tới mấy tiểu hài nhi đang chơi đùa ở cổng, trên đầu mấy đứa đều cột một mảnh vải màu vàng, liền hỏi quan viên đi phía trước, “Chúng nó buộc mảnh vải trên ót làm gì vậy?”
“Là để trừ tà.” Hai quan viên nói cho Công Tôn biết, “Nếu mấy tiểu hài nhi trúng phải tà khí, sốt cao không lùi thì cần phải trừ tà…”
Công Tôn đứng lại, “Sốt cao không bớt thì trừ tà có ích lợi gì?”
Nói xong, y chạy tới nhìn hai tiểu hài nhi kia.
“Ai…” Một vị quan viên nhanh chóng muốn kéo Công Tôn lại.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gần như đồng thời khoát tay, chặn tay hai quan viên kia ngăn không cho bọn họ làm phiền Công Tôn.
Quan viên kia bất đắc dĩ nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng hơi cười, nhìn hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, ý bảo — Không có cách.
Công Tôn chạy tới bên cạnh một đứa bé hàn huyên vài câu để đứa bé đó cho y bắt mạch, bắt thử mới phát hiện mạch của tiểu hài nhi không có gì dị thường, cơn sốt đã hạ, liền quay lại nhìn hai người kia.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quan sát một chút, mấy tiểu hài nhi kia sắc mặt trắng trẻo, hồng hào, tinh thần nhanh lẹ, không hề giống đang bị bệnh.
Công Tôn đứng lên, hoang mang mà quay về.
Vị kia quan viên cười cười, vừa định mở miệng nói chuyện. Vài nam tử mặc áo choàng xám từ phía đối diện đi tới.
Quan viên kia lập tức ngậm miệng lại, ý bảo mọi người, cứ tiếp tục đi tới đằng trước đi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước.
Chờ khi đi đến chỗ không người, quan viên kia hỏi Công Tôn, “Tiên sinh là lang trung sao?”
Công Tôn gật gật đầu.
Hai người nói, “Trong thành kỳ thật vẫn có lang trung, nhưng hành sự phải lén lút. Cha mẹ của những đứa nhỏ đó đã sớm mời lang trung về khám, uống thuốc… phải vây khăn trùm quanh đầu, chẳng qua là để tránh phiền toái.”
Công Tôn gật đầu, yên tâm, “A… Thì ra là thế.”
Triển Chiêu không hiểu, “Vì sao lại kiêng kị những Vu sư đó như vậy?”
“Một lời khó nói hết.” Hai quan viên vươn một lóng tay chỉ về phía trước, chỉ thấy đã đến đại môn hoàng cung.
Ngay tại lúc bước vào đại môn, đột nhiên, trên sân của cung môn kỳ lạ thay lại có một đám chim bay lên.
Mọi người theo bản năng mà ngẩng mặt lên nhìn. Chỉ thấy rất nhiều chim chóc bảy màu bay lên trời.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng một phen đè lại Triển Chiêu đang muốn bắt chim.
Phong Khiếu Thiên cũng ngẩng mặt tán thưởng, “U oa, màu sắc thật là rực rỡ nha…”
…
Khác với bọn Triển Chiêu đang tiến cung chậm rì rì, quân doanh Triệu gia quân bên này đánh đến long trời lỡ đất.
Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa một công một thủ đánh đến mức các tướng sĩ đang nhìn mà có chút hôn mê, mà hai người vẫn đang dùng Triệu gia quyền. Bộ quyền pháp này hiện tại đã hoàn toàn vượt qua mức độ mà bọn lính có thể lý giải, không khỏi cảm thấy bình thường mình luyện đúng là như cứt, giờ nhìn xem người khác đánh…
Trên thành lâu, Âu Dương duỗi người, từ cổ tới bả vai đều mỏi nhừ, “Hai người này đánh hoài không xong a?”
Tiểu Lương Tử lắc lắc đầu, nói, “Nếu Tiểu Lâm Tử đã muốn thủ, dù đánh ba ngày ba đêm cũng rất khó bãi bình hắn, nội lực của hắn lại cao, có thể kéo dài. Trước kia lúc hắn cùng Đại hòa thượng luyện công, nội lực Đại hòa thượng so với hắn cao hơn rất nhiều nhưng hắn đều có thể dễ dàng chống đỡ qua một ngày.”
Ân Hậu nói, “Điểm mấu chốt của loại công phu này là Vô Phong chưởng, các ngươi xem vừa rồi hắn dùng nội lực rất mạnh, nhưng kỳ thật nội lực vẫn luôn xoay tròn xung quanh, hắn chẳng qua là dùng một chút sức đẩy nội lực qua lại liên tục, bởi vậy khi đánh tương đối ít dùng sức.”
“Vậy Nguyên soái vẫn rất thành thật mà dùng nội lực đánh với hắn sao?” Long Kiều Quảng tò mò.
Thiên Tôn phiêu mắt nhìn chúng tướng một cái, “Các ngươi cho rằng Nguyên soái của các ngươi là người thành thật sao? Cao thủ so chiêu là muốn giảng chiến lược, Tiểu Lâm Tử có cùng thể lực với hắn, Triệu Phổ có thể nhìn ra cách nó dùng nội lực như thế nào, bởi vậy lực mà hắn đang dùng chính là hư lực, mười chiêu hư bên trong khả năng có một chiêu thực, Vô Phong chưởng phải tính ra nội lực của đối phương để tấn công, nếu tính sai lầm sẽ bị hạ.”
Tất cả mọi người gật đầu, Tiểu Lương Tử và bọn Âu Dương lại theo bản năng mà nhìn Trâu Lương.
Trâu Lương khẽ nhíu mày, hỏi, “Dùng phương pháp ta dùng như năm đó để phá giải Vô Phong chưởng?”
“Một chiêu này ngươi đã từng dùng qua, thì nó không còn ý nghĩa nữa, sẽ không ai có thể sử dụng lần thứ hai.” Ân Hậu nói, “Triệu Phổ có thể nhìn thấu đấu pháp của Lâm Dạ Hỏa thì Lâm Dạ Hỏa tất nhiên cũng có thể nhìn thấu đấu pháp của Triệu Phổ… Muốn học công phu của Vô Sa yêu cầu năng lực phải mạnh, các ngươi cho rằng nó chỉ lo đỏm dáng mà không chăm chỉ luyện công, ta thấy thật ra không phải vậy.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Thiên Tôn đồng ý nhìn Ân Hậu, “Trước đó Tiểu Lâm Tử có tìm người luyện qua Vô Phong chưởng, một người có nội lực rất cao.”
“Ai a?” Tất cả mọi người tò mò nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn chỉ chỉ chính mình, “Ta.”
Mọi người sửng sốt một lát, sau đó đều hít sâu một hơi.
Trâu Lương cũng kinh ngạc hỏi Thiên Tôn, “Hắn từng tìm người luyện nội lực sao?”
Thiên Tôn gật gật đầu.
Ân Hậu nói, “Vô phong chưởng nếu như đã có thể đỡ được nội lực của Thiên Tôn, vậy thì nó hẳn là đã có sự giác ngộ đối với nội lực trên thế gian.”
Thiên Tôn gật đầu, “Giả sử sau này các ngươi muốn lừa gạt nó, và giả người đó có nội lực cao hơn ta, nếu cao hơn vậy thì không hẳn là không có khả năng dùng lại chiêu thức của Trâu Lương để phá giải Vô Phong chưởng.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau — Quả nhiên, không phải là kẻ chỉ biết đỏm dáng.
Tiểu Lương Tử đứng lên, “Lần thua trận đó, Hỏa Kê quả nhiên rất để ý!”
“Đương nhiên sẽ để ý.” Thiên Tôn hỏi Tiêu Lương, “Ngươi lần đó bị Biển Tứ đánh bại thì biến thành cái dạng gì?”
Tiểu Lương Tử híp mắt.
“Đây mới chính là đồ đệ của Vô Sa.” Ân Hậu nói, “Ta và Thiên Tôn cũng không dám tùy tiện trêu chọc hòa thượng béo kia.” Nói xong, nhìn thoáng qua Trâu Lương, “Nó thất bại, đơn thuần là bởi vì không muốn phải giết ngươi mà thôi.”
Trâu Lương không lên tiếng, nhìn một bên.
“Nội lực của Nguyên soái không có khả năng mạnh hơn Thiên Tôn.” Long Kiều Quảng hỏi, “Vậy chỉ có thể đánh hòa sao?”
“Nếu Triệu Phổ không nghĩ ra chiêu, vậy chỉ có thể đánh hòa.” Thiên Tôn gật đầu.
Ân Hậu nhìn Triệu Phổ, hơi cười cười, “Yểu Trường Thiên đời này chỉ làm duy nhất một chuyện tốt… Chính là tên đồ đệ này.”
Khi bọn họ đang nói chuyện, Triệu Phổ đã triệt nhất chiêu, nhìn Lâm Dạ Hỏa cười cười, “Ngươi từng tìm người luyện qua? Tìm ai vậy? Thiên Tôn hay là Ân Hậu?”
Mọi người giật mình — Vậy mà lại đoán ra được? Lâm Dạ Hỏa ngược lại cũng không bất ngờ, buông một tay, “Tìm Thiên Tôn, thừa dịp Bạch lão ngũ không giám sát chặt chẽ, bắt cóc một ngày.”
Trên lầu, tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn — Hóa ra là bị bắt cóc.
Thiên Tôn chắp tay sau lưng ngửa mặt nhìn trời, là do nó nói mang ta đi xem đồ cổ a.
“Nói cách khác, ngươi đã biết Vô Phong chưởng không có cách nào có thể phá giải, cho nên ngươi mới chắc chắn nói với chúng ta, một người ngươi cũng không thua, đúng không?” Triệu Phổ hỏi.
Lâm Dạ Hỏa buông tay — Chính là có chuyện đó.
“Có điều cũng có ngoại lệ đấy.” Triệu Phổ nói xong, vung tay lên với binh sĩ khắp nơi, “Biết phòng thủ trọng yếu bao nhiêu không?”
Bọn lính đều ngơ ngác gật đầu.
“Ừ.” Triệu Phổ quay lại nhìn Lâm Dạ Hỏa, “Công sự xong xuôi cả rồi.”
Lâm Dạ Hỏa nhướng mày, “Cho nên giờ sẽ giải quyết việc riêng sao?”
Triệu Phổ nói, “Rất trùng hợp, ta biết một biện pháp phá giải Vô Phong chưởng.”
Hỏa Phượng gật đầu, “Ừ… Năm đó sư phụ ngươi ép Đại hòa thượng phải dùng đến chiêu Thiện cảnh, hẳn là ngươi cũng học được.”
Khóe miệng Triệu Phổ hơi cong lên.
Trên thành lâu, Tiểu Lương Tử vội vàng hỏi Thiên Tôn và Ân Hậu, “Còn có cách khác phá giải Vô Phong chưởng ạ?”
Ân Hậu gật đầu, “Bách Quỷ Trận của Yểu Trường Thiên.”
“Bách Quỷ Trận là cái gì?” Tiểu Lương Tử nhảy dựng lên, “Thầy của sư phụ con võ công thật khí phách!”
“Bách Quỷ Vương sở dĩ được xưng là “Bách Quỷ Vương” tất nhiên là có nguyên nhân.” Thiên Tôn nói, “Trước đây, ở thời điểm hắn mới mang binh xuất chinh, toàn bộ tộc nhân của hắn đều tự vẽ lên mặt mấy vệt sáng màu trắng, vẽ thành một cái mặt quỷ cho nên mới có rất nhiều người gọi hắn Bạch Quỷ Vương. Nhưng hắn thật sự được xưng là Bách Quỷ Vương là bắt nguồn từ một chiến dịch…
Tất cả mọi người tò mò, “Chiến dịch gì?”
“Chiến dịch sườn Vân Vong.” Thiên Tôn trả lời, “Đường quân mười vạn người, hắn chỉ có hai vạn binh mã… Kết quả Đường quân biến mất.”
Ở đây đều là danh tướng, tất cả mọi người đều từng nghe qua trận chiến dịch này, đây là câu đố không lời giải trong trận chiến đó. Mười vạn binh mã Đường quân cứ thế đột nhiên biến mất, ai cũng không biết được những người đó rốt cuộc đã đi đâu, Sau trận chiến ở sườn Vân Vong, Bách Qủy Vương trở thành Chiến tướng Quỷ Vương khiến người người nghe đến đều sợ mất mật, thậm chí có truyền thuyết nói rằng binh mã của hắn căn bản không phải người thường, thật ra tất cả đều là quỷ binh.
“Ông ấy rốt cuộc là làm cách nào?” Trâu Lương hỏi.
“Có phải Nguyên soái các ngươi đã từng bị vây lại, sau đó lấy ít thắng nhiều, một người đánh mấy vạn người, kết quả trận chiến lại lông tóc vô thương, Thiên Tôn đột nhiên hỏi.
“Có!”
Toàn bộ phó tướng hầu như đều trăm miệng một lời.
Trâu Lương nói, “Lúc Nguyên soái mười bảy tuổi đã từng mang theo vài trăm người đánh bất ngờ vào lương thảo của quân địch, không ngờ trong quân có gian tế mật báo, hắn bị vây ở Lộc Vĩ Khâu, lúc ấy các tướng sĩ đều cho rằng lần này chết chắc rồi, nhưng Nguyên soái đã làm một chuyện…”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đều hỏi, “Chuyện gì?”
“Lúc ấy ta cũng có mặt.” Lúc này, một trong thập đại phó tướng nhấc tay lên, “Nguyên soái đã để chúng ta tránh ở trong một cái sơn động rất lớn, bảo rằng không cần phải đi ra, lúc ấy chúng ta nhất quyết không chịu, hắn liền nói cho chúng ta biết, sẽ không có việc gì cả, không cần phải lo lắng…”
“Sau đó?” Ân Hậu hỏi.
“Chờ tới khi chúng ta đuổi tới.” Âu Dương nói, “Thì chỉ còn một mình Nguyên soái.”
“Những quân địch khác đâu?” Tiểu Lương Tử vội vã hỏi.
Vị kia phó tướng lắc lắc đầu, “Biến mất… Thời điểm chúng ta ra tới, xung quanh một tên quân địch cũng không có, chỉ có Nguyên soái mà thôi.”
“Chúng ta hỏi hắn những người đó đâu rồi… Hắn mới nói ‘Dọa chạy mất rồi!’”
Trâu Lương nói tiếp, “Sau đó lại có mấy lời đồn đãi nói rằng hắn đã để bầy sói ăn toàn bộ địch binh, nhưng trên thực tế bầy sói căn bản không hề tới.”
“Tiểu Lâm Tử sở dĩ tìm ta luyện nội lực mà không tìm lão quỷ, là do có nguyên nhân.” Thiên Tôn chậm rì rì mà nói, “Bởi vì Bách Quỷ Trận của Yểu Trường Thiên và Ma Vương Thiểm của lão quỷ khá tương tự, hai người bọn họ đều dùng nội lực mà đùa giỡn, không giống ta, ta là người thành thật.”
“Cho nên… mới nói Bách Quỷ Trận thuộc loại như Nhiếp Hồn thuật sao?” Trâu Lương hỏi.
Ân Hậu lắc đầu, “Của ta chính là Nhiếp Hồn thuật, Yểu Trường Thiên thì có một cách nói khác.”
“Cách nói gì ạ?” Tiểu Lương Tử kích động đứng lên, Yểu Trường Thiên là thầy của sư phụ nhóc, mà Triệu Phổ lại là sư phụ của nhóc cho nên mới nói về sau nhóc cũng có thể có cơ hội học a!
Ân Hậu mỉm cười, “Nếu Yểu Trường Thiên được xưng là Tà…”
Thiên Tôn tiếp một câu, “Thì tất nhiên sẽ là Tà thuật!”
“Triệu Phổ không dùng ở trước mặt các ngươi, là do hắn lo sẽ làm các ngươi sợ!” Thiên Tôn nhắc nhở, “Bách Quỷ Trận khá là dọa người.”
“Thiện cảnh đối kháng với Bách Quỷ Trận sao?” Trâu Lương hỏi.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn cười, “Bắt quỷ đương nhiên phải là Phật tổ a! Đó không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Rốt cuộc năm đó thầy của sư phụ cùng Đại hòa thượng đến tột cùng là ai thắng ạ?” Tiểu Lương Tử sốt ruột.
“Không phải đã nói rồi sao, Yểu Trường Thiên không thắng, Vô Sa cũng không thua.” Ân Hậu nói, “Có điều lúc trước khác bây giờ cũng khác, thế hệ tiếp theo bất đồng rất lớn.”
“Hai người bọn họ ai thua ai thắng còn phải xem tình huống thế nào…” Thiên Tôn nói xong, đột nhiên khoát tay, “Gió ngừng rồi.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Sắp bắt đầu rồi.” Ân Hậu vô cùng nghiêm túc mà khuyên bảo chúng tướng, “Lát nữa vô luận phát sinh chuyện gì, thì các ngươi cũng không nên tin vào ánh mắt của mình!”.
Danh sách chương