Mấy chục chiếc xe ngựa chở theo môn sinh chậm rãi xuyên qua đường phố Vũ Thành, cả đoàn xe đi thẳng đến chân núi.

Từ Vũ Thành xuất phát đến Lộc Sơn cũng mất ít nhất ba canh giờ, lúc trời còn sớm, Hoắc Tranh lo lắng đi đường dài làm Bạch Tế mệt mỏi, hắn dừng xe ngựa bên mấy quầy bán hàng rong trên đường một lúc, mua mấy cái bánh nhân táo cho Bạch Tế.

Trong xe ngồi hơn mười người, bọn họ đồng thời đều nhìn thấy Bạch Tế nhận lấy đồ vật trong tay Hoắc Tranh. Sau khi màn xe buông xuống, Phương Tử Trần cười cười đụng bả vai Bạch Tế, híp mắt hâm mộ “Đại ca ngươi đối với ngươi thật tốt, không chỉ đưa đón ngươi, trên đường còn chăm sóc ngươi như vậy.”

Phương Tử Trần thở dài, “Trong nhà ta là lớn nhất, bên dưới còn có một đệ đệ và muội muội cần chiếu cố.”

Hắn vừa nói ra liền có vài người phụ họa, bọ họ đa số xuất thân từ nông hộ, hài tử trong nhà ít cũng ba bốn đứa, sinh nhiều hài tử rồi cũng không có cách nào lo lắng chu đáo, bọn chúng mỗi ngày có thể ăn cơm no chính là chuyện thõa mãn nhất, nơi nào còn lo đến huynh đệ tỉ muội khác.

Bạch Tế chia bánh trong tay cho bọn họ, các môn sinh biết đó là bánh đại ca mua cho Bạch Tế, cũng không lấy nhiều, chỉ tiếp nhận hảo ý của y.

Xe ngựa ra khỏi Vũ Thành, tốc độ dần dần nhanh hơn, rong ruổi trên đường lớn.

Mã phu đánh xe không tồi, người trong xe cũng không cảm thấy xóc nảy. Bạch Tế ăn xong đồ ăn vặt, mí mắt bắt đầu chống đỡ không được, Phương Tử Trần thấy y buồn ngủ, nhường ra bả vai cho y gối, ngủ một giấc ước chừng một canh giờ, khi Bạch Tế tỉnh lại xe ngựa đã tiến vào địa giới Lộc Sơn.

Dãy núi liên miên, cổ thụ xanh ngắt. Mã phu giảm bớt tốc độ xe ngựa, từ từ đi theo con đường uốn lượng lên núi.

Sương khói trắng xóa bao quanh núi, giống như đi vào tiên cảnh. Tiến vào núi, quan sai canh gác ngăn xe lại, xe trước mặt là của Trường Trinh tiên sinh cùng vài vị phu tử.

Tiên sinh xuống xe đưa cho quan sai giấy thông hành, nói rõ lí do đến, quan sai cho người lục soát toàn bộ xe ngựa một lần, mới cho bọn họ vào núi.

Bạch Tế bị Phương Tử Trần lay tỉnh, y ngửi được hơi thở trong núi, mới vừa rồi còn ngơ ngác, giờ phút này đã xốc lên màn xe, hai mắt sáng ngời thò đầu nhìn ra bên ngoài, không khí tươi mát thấm vào trong phổi, y thật vui vẻ, hận không thể biến thành một con hùng ưng ở trong núi xoay quanh bay lượn.

Bạch Tế lôi kéo tay áo Phương Tử Trần, “Tử Trần, nơi này ta thực thích!”

Phương Tử Trần cười nói: “Nơi này người thường không được đến, nếu phu tử không quen biết với người trong triều, chúng ta còn chẳng được đến đây liếc mắt một cái đâu. Nghe đồn trong núi có chỗ chuyên dành cho người hoàng gia săn bắn, không biết chút nữa có thể may mắn nhìn thấy một đại quan hay không, ngoài huyện lệnh đại nhân ở Vũ Thành, ta còn chưa thấy được vị quan nào khác đâu.”

Nhóm môn sinh đang ngồi, đối với Phương Tử Trần nói cảm giác sâu sắc tán đồng, nếu có thể mượn cơ hội này leo lên quan thần trong triều, với bọn họ chỉ có lợi vô hại.

Bạch Tế đối với khát vọng sâu xa của bọn họ không có hứng thú, cũng không làm phiền, xốc lên màn xe, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tranh.

Hoắc Tranh nhìn y, vừa mới tỉnh ngủ gương mặt phì phì hồng nhuận, giống như hoa quả được tưới đủ nước, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Làm sao lại ra đây?”

Bạch Tế cười làm mắt hạnh tròn xoe thành cong cong, y ngồi xổm xuống, chóp mũi mấp máy, bản năng động vật chậm rãi thức tỉnh, vật nhỏ ngửi ngửi khắp nơi tỏ vẻ y thật thích nơi này.

Xe ngựa dừng ở đường núi, nơi này không cho xe tiến vào. Mọi người bên trong lục tục xuống xe, tự cầm lấy bao hành lý đi bộ vào trong núi, trong lúc nhất thời tiếng oán thán dậy đất, cũng có môn sinh cho rằng như vậy thật tốt, du xuân chủ yếu là đi ngắm cảnh, mệt mỏi một chút nhưng được xem cảnh đẹp thì vẫn có thể coi là một chuyện vui vẻ.

Hoắc Tranh cầm lấy bọc hành lý trên tay Bạch Tế đeo lên lưng, hai người sóng vai đi trước, có đoạn đường khó đi, Hoắc Tranh gắt gao nắm lấy Bạch Tế, dắt y đi.

Tiếng chim hót thanh thúy quanh quẩn trong núi, bất quá mới nửa canh giờ bọn họ đã đến nơi, phía trước là chỗ săn bắn, ánh mắt nhìn về phía xa, có thể thấy khu vực được rào vây thập phần rộng lớn, không thấy được điểm giới hạn.

Phu tử bảo bọn họ dựng lều dọc theo phụ cận dòng suối, tối nay ngủ lại đây một đêm. Lúc chính ngọ mặt trời lên cao nhất, tranh thủ chuẩn bị cho tốt, xong còn có thể đến khu vực săn bắn kia nhìn một cái.

Mọi người nghe nói muốn đi xem săn bắn, nhiệt tình mười phần, xắn tay áo bắt đầu làm việc, phân công người kiếm củi nấu cơm, sơn lĩnh yên tĩnh nháy mắt náo nhiệt lên, chim chóc bay đến đậu trên ngọn cây, chíp chíp kêu không ngừng.

“A!” Bạch Tế nhìn chằm chằm ngọn cây bốn phía, kinh ngạc chạy đến cùng lũ chim nói chuyện.

Lộc Sơn là vùng địa linh, chim thú trên núi sớm mở linh trí, một đám đậu xung quanh ríu rít không ngừng miệng, nói người này quá xấu như dưa vẹo táo nứt! Nói người kia quần áo một màu xanh lục giống như dưa chuột! Còn có một người bộ dáng không tồi, mặt trắng hồng mượt mà, a, tại sao y lại đi lại đây.

Chíp chíp.....

Chim chóc bay lên, Bạch Tế đi vào dưới tàn cây, cười tủm tỉm cùng chúng nó nói chuyện, y mới mở miệng, chim thú tụ một chỗ liên tiếp muốn nổ tung rồi.

"Oa, người này tại sao có thể nói chuyện với chúng ta?"

"Tiểu tử, ngươi làm sao học được thú ngữ?"

"Tiểu tử, sao ta nhìn ngươi lại có chút quen mắt..."

Tiếng nói ríu rít ùa vào lỗ tai Bạch Tế, y xoa xoa hai tai, lần lượt trả lời từng câu hỏi của chúng nó.

Lũ chim mới vừa rồi còn miệt thị y, giờ nghe y là thỏ yêu hóa thành người, tức khắc từ ngọn cây rơi xuống vòng quanh y bay tới bay lui, mắt hạt đậu tràn ngập khâm phục, vấn đề bên miệng không ngừng nhiều lên.

Đến khi Hoắc Tranh tìm được Bạch Tế, thấy y ngồi ở giữa, xung quanh là một đám lớn lớn bé bé chim thú, tập trung mà nghe y nói, một đám tiểu động vật chăm chú bất động, có vẻ vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Hoắc Tranh phát ra tiếng động rất nhỏ, người ngồi phía trước cùng một đám tiểu động vật động thời quay đầu lại nhìn hắn.

“Tranh Tranh!”

Bạch Tế nhảy nhót vẫy tay với hắn, nói cho đám chim thú Hoắc Tranh chính là người y vừa kể.

Hoắc Tranh đến gần, lũ chim phía trước nhường cho hắn một con đường, để hắn ngồi xuống cạnh Bạch Tế.

Bọn chúng tò mò mà nhìn chằm chằm Hoắc Tranh, lại tiếp tục thúc giục Bạch Tế kể chuyện ở trong thành của con người.

Bạch Tế miệng lưỡi khô ráo, Hoắc Tranh đem túi nước bên hông xuống đưa y, Bạch Tế uống một chút lại tiếp tục cùng bọn nó nói chuyện. Mà nhóm tiểu động vật đối với Bạch Tế hâm mộ không thôi, làm người thật tốt, khát nước đều có người đưa tới tận miệng.

Hoắc Tranh nhìn nhìn sắc trời, nói: “Lát nữa phu tử muốn đưa học sinh đi tới khu vực săn bắn nhìn xem.”

Lũ chim thú nghe hắn nói, trong lòng có chút xáo động, hiển nhiên cảm thấy bất mãn với khu vực săn bắn.

Chúng nó trỉ trích con người tham lam tàn nhẫn, nói bọn họ mừa xuân cùng mùa thu đều đến đây săn bắn, giết động vật trong núi.

Mùa xuân là mùa bọn chúng kết đôi, tới mùa thu lại phải kiếm thức ăn dự trữ cho mùa đông, con người toàn lựa thời điểm chúng nó thường xuyên hoạt động tới săn bắn, hằng năm đều như thế.

Lộc Sơn lấy tiên lộc làm đầu, mùa xuân mùa thu mỗi năm đều bị săn nhiều nhất, hiện giờ chúng nó rất ít khi lui tới nơi có hơi người, đa số đều trốn vào mảnh đất trong núi sâu không có người đặt chân đến.

Bạch Tế cảm thấy sợ hãi việc đi săn, y vừa an ủi chúng nó, vừa nói với Hoắc Tranh “Chúng ta đi qua nhìn xem.”

Khu vực săn bắn nghiên ngặt, mấy trăm người không thể đi vào cùng lúc. Sau khi thương lượng liền quyết định lần lượt vào từng nhóm, mỗi nữa canh giờ lại thay một nhóm khác tiến vào.

Hoắc Tranh đi cùng với Bạch Tế, lúc tiến vào bị quan binh ngăn lại, Trường Trinh tiên sinh ra mặt mới giải quyết được việc này, những người đi cùng cũng biết Hoắc Tranh đã từng giúp tiên sinh lấy lại đồ bị trộm, đối với hắn càng thêm tán thưởng.

Biết hai ngày trước đã tổ chức một lần săn thú, các môn sinh đều cảm thấy tiếc nuối, đi đến khu vực săn bắn giống như thiếu thiếu thứ gì, rốt cuộc ở nơi núi cao rừng rậm này người xuất thân nhà nông như bọn họ cũng không hiếm lạ, bọn họ ngồi xe đến trong núi chủ yếu chỉ muốn gặp quan lớn.

Bạch Tế lại dính người, chính là thân mình y không được thoải mái.

Trong rừng tràng ngập mùi các con vật khi động dục phát ra, cùng với mùi máu nhàn nhạt, hai cổ mùi hương giao tạp một chỗ làm Bạch Tế khi thì cảm thấy khô nóng lúc lại thấy chóng mặt.

Mùa xuân đến, ban đêm hôm qua y mới được Hoắc Tranh an ủi, lúc này hít phải mùi hương làm y lại cuồng nhiệt xao động, Hoắc Tranh đỡ y dựa vào thân cây nghỉ ngơi, lau đi chóp mũi chảy ra mồ hôi mỏng.

Không lâu trước đây mọi người đều tản ra ngắm cảnh, xung quanh bốn phía hai người không có ai, Hoắc Tranh lấy ra khăn sạch xoa xoa cho y, cong chân ngồi xổm xuống, “Ta cõng ngươi trở về nghỉ ngơi.”

Bạch Tế ngoan ngoãn mà duỗi tay ôm chặt cổ Hoắc Tranh, nằm trên tấm lưng dày rộng, chân được Hoắc Tranh nâng lên, cõng đi về phía trước.

Từ trong rừng sâu truyền đến tiếng nức nở mỏng manh, Bạch Tế kêu Hoắc Tranh dừng lại, chỉ một phương hướng ngược với bọn họ, “Tranh Tranh, qua bên kia đi.”

Y nghe được tiếng kêu cứu.

Hướng Bạch Tế chỉ đã vượt qua phạm vui phu tử cho phép đến, Hoắc Tranh cũng không hỏi, như y nói đi vào đến trước một vách núi, Bạch Tế kêu Hoắc Tranh buông mình xuống, mượn lực nhảy lên vách đá, đẩy ra bụi cỏ, ở một góc trong khe đá phát hiện một con hươu màu xám trắng.

Nó là một con hươu vừa mới trưởng thành không lâu, vào mùa xuân đi tìm phối ngẫu lại đi nhầm vào khu vực săn bắn.

Hôm trước nó bị người săn thú bắn trúng chân, lúc bỏ chạy phát hiện khe đá này nên trốn vào, cẳng chân đã gãy xương, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích được.

Tiên lộc so với hươu bình thường có vẻ nhỏ hơn, nó ngẩn đâu đối Bạch Tế kêu to, Bạch Tế ngồi xuống bên người nó, sờ sờ chân đang bị thương, mũi tên còn lưu lại trên đùi, nhẹ nhàng chạm vào nó liền đau đến lông mi đều ướt, đầu nó cúi thấp, để trên mu bàn tay Bạch Tế ủy khuất.

Bạch Tế sờ đầu nó, kéo Hoắc Tranh phía sau đi lên.

Trong rừng thảo dược phong phú, Bạch Tế dựa theo ‘thú giới y thư’ đã học, không lâu liền tìm được thảo dược có thể cầm máu hiệu quả.

Hoắc Tranh nghiền nhỏ dược thảo, xé một chút vải ở vạt áo đưa cho Bạch Tế.

“Ngươi đừng nhúc nhích, ta rút mũi tên này ra cho ngươi, đắp thuốc xong miệng vết thương mới có thể khép lại.”

Con hươu đối y nhẹ nhàng gật đầu, Bạch Tế cắn răng một cái, thử cầm chân nó dùng sức rút mũi tên ra. Một chớp mắt mũi tên được rút ra, máu bắn đầy hai tay Bạch Tế, y nhanh chóng đắp thuốc băng bó cho nó.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tế chữa trị, toàn bộ quá trình tim đều đập thình thịch, sợ xảy ra sai lầm. Thẳng đến khi băng bó cho con hươu xong, trên lưng y đã ướt một tầng mồ hôi, yết hầu cũng khát khô.

Bạch Tế vuốt lông mi tiên lộc, dặn nó chờ vết thương tốt lên rồi hãy đi.

Nơi này cây cỏ um tùm, kín đáo, nó lưu lại đây dưỡng thương cũng không phải không thể.

Tiên lộc vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Bạch Tế, Bạch Tế nói với nó mấy câu mới rời đi.

Ra ngoài, Bạch Tế bất chấp trên tay còn dính máu, vội vàng lấy xuống túi nước bên hông Hoắc Tranh gấp gáp uống mấy ngụm.

Y một thân chật vật, Hoắc Tranh tuy nhíu mày nhưng không nỡ trách nữa câu. Kéo tay Bạch Tế ra, hắn cẩn thận lau máu hươu dính trên khóe môi y, “Uống chậm chút, để ta đút ngươi.”

Hết chương 49

<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện