Hoằng Hưng Viện chia làm tám viện học sinh, mỗi ngày đều dạy những môn khác nhau.
Yến Tuyết Sùng đi theo sau Bạch Tế vào phòng học đàn, bọn họ may mắn được học khóa đầu tiên. Rất nhiều đàn cổ được bày trong phòng, Hồ Nghiễm đi vào cho học sinh ngồi vào vị trí của mình.
Vốn sau khi hợp viện sẽ phân chia rõ ràng văn sinh học bên phải, võ sinh bên trái, nhưng hai viện trưởng đã quyết định rút thăm chọn vị trí, mong muốn văn võ sinh ngồi cùng nhau, nhân cơ hội rèn tính tình bọn họ.
Bạch Tế và Yến Tuyết Sùng ngồi cùng bàn, y cúi đầu nhìn dưới bàn thấy chân hắn không được tự nhiên, học y thuật một thời gian đã có chút hiểu biết, Bạch Tế thấy Yến Tuyết Sùng đi đứng không bình thường, y liền viết giấy đưa qua hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Yến Tuyết Sùng cúi đầu nhìn chân mình, kéo vạt áo lên lộ ra cẳng chân đang băng bó.
Khóe miệng hắn mếu mếu ủy khuất viết giấy đưa cho Bạch Tế, ‘Ta bị phụ thân đánh.’
Yến gia ngoại trừ Yến Tuyết Sùng, bên trên còn có hai vị công tử là đại ca nhị ca của hắn.
Gia phong nghiêm khắc, hai vị công tử kia từ nhỏ đã được nuôi như người thừa kế, Yến lão gia vẫn luôn muốn có một nữ nhi, nhưng phu nhân sinh đứa thứ ba vẫn là một thằng nhóc.
Yến phu nhân sức khỏe không tốt, đại phu nói nếu sinh tiếp sẽ ngã bệnh, Yến lão gia đối với phu nhân tình cảm chung thủy, chưa bao giờ nạp thiếp thất. Cũng vì vậy nên đối với vị tam công tử này cực kì yêu thương, có lẽ muốn bù đắp tiếc nuối không có con gái nên đem hắn nuôi như nữ nhi.
Nhưng có nuôi thế nào cũng không thể thay đổi được Yến Tuyết Sùng là nam, hắn được mọi người chiều chuộng mà lớn lên, dưỡng ra tính tình ương ngạnh kiêu căng, Yến lão gia hết cách đành phải nghiêm khắc quản giáo hắn.
Chuyện Yến Tuyết Sùng gần đây không mặt mũi dây dưa với tiên sinh không biết khi nào rơi vào tai Yến lão gia, hôm qua khi hắn được gia nhân đưa về nhà, Yến lão gia đã đứng bên đường theo dõi.
Yến lão gia tận mắt nhìn thấy tiểu nhi tử sau khi tan học một đường quấn lấy tiên sinh, tới tối mới về nhà, nghĩ đến không chỉ dưỡng ra tính tình kiêu căng, lại còn thích nam nhân.
Mấy nhà giàu có cũng không ít người lén nuôi nam sủng, nhưng tóm lại là chuyện không lên được mặt bàn, mặc dù bọn họ có lòng cũng đều giấu giếm, không giống Yến Tuyết Sùng mặt dày mày dạn dây dưa, đối tượng của hắn còn là phu tử.
Đêm đó Yến Tuyết Sùng trở về, nghênh đón hắn là sắc mặt thối của Yến lão gia, cảnh cáo hắn không được quấy rầy Hồ Nghiễm nữa. Yến Tuyết Sùng dĩ nhiên không đồng ý, đầu óc nóng nảy liền làm lộ ta tâm ý đối với Hồ Nghiễm.
Yến lão gia tàn khốc ra lệnh hắn sửa lại, Yến Tuyết Sùng tuy không được thông minh như cha hắn nhưng tính cố chấp lại không khác nhau, cứng đầu nói không muốn rời Hồ Nghiễm, Yến lão gia sai người chặt mấy cành mận gai* đến, tàn nhẫn đánh hắn, Yến phu nhân cũng can không được.
Không chỉ trên chân hắn bị thương, trước ngực sau lưng đều có, cũng may phụ thân đánh người không đánh mặt, nếu không làm sao hắn dám đến học viện gặp người.
Đụng đến vết thương trên người làm hắn đau đến nhe răng, nhưng đôi mắt lại si mê mà nhìn Hồ Nghiễm phía trên.
Lúc này Bạch Tế mới hiểu được, độ cố chấp của Yến Tuyết Sùng đối với Tiểu Điệp chỉ sợ là hết thuốc chữa rồi.
“Tiên sinh, học trò có chỗ không hiểu?” Yến Tuyết Sùng ra vẻ không biết, hướng Hồ Nghiễm lĩnh giáo cầm nghệ.
Hắn đã trở thành học sinh chăm chỉ nhất ở lớp học đàn, cũng là người tiến bộ nhất. Thường xuyên lấy cớ học hỏi để tiếp xúc thân cận với Hồ Nghiễm.
Khi Hồ Nghiễm đi xuống trước mặt Yến Tuyết Sùng, hắn ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt, rũ mắt thấy tiểu công tử này tinh thần không bằng mấy hôn trước, miệng cười nhưng toàn vẻ miễn cưỡng.
Hồ Nghiễm theo bản năng nhíu mày nhưng cũng không nói thêm gì.
Hắn vào thành đã một khoảng thời gian, mỗi ngày ở cũng đám học sinh giao tiếp, khó tránh khỏi sinh ra một chút tâm huyết với nghề.
Bản tính hắn vốn phong lưu, có lẽ làm phu tử lâu rồi tự nhiên cảm thấy có chút gò bó.
Khi giờ học kết thúc, hắn không trở về cùng Bạch Tế, cố ý tránh Yến Tuyết Sùng, thuê một chiếc xe ngựa đến hồng lâu trong thành.
Nữ tử ở hồng lâu không bán thân, các nàng trình diễn tài nghệ của mình, rất dễ dàng kiếm được nhiều tiền của mấy công tử tự cho mình là thanh cao.
Nhưng Hồ Nghiềm bước vào luôn được tiếp đón nhiệt tình.
Khi Hồ Nghiễm đi mất, Yến Tuyết Sùng hỏi người hầu mới biết được, nhưng người hầu chỉ đi theo đến trước hương phố đã vội quay lại thông báo, nhưng rất tiếc đã báo sai.
Thanh lâu và hồng lâu đối diện nhau, Hồ Nghiễm là vào hồng lâu, người hầu báo lại cho Yến Tuyết Sùng là thanh lâu, làm hắn vừa nghe đã tưởng Hồ Nghiễm đến thanh lâu tìm hoan, hốc mắt đều đỏ lên.
Lúc bị phụ thân đánh, trong lòng hắn chỉ nghỉ đến Hồ Nghiễm, cắn răng chịu đau cũng không xin tha, bây giờ hắn gấp đến đỏ mắt, không quan tâm vết thương còn đau chạy lên xe ngựa, sai mã phu nhanh đánh xe đi.
- ---------------------------------
*Cây mận gai
Nhìn quả khá ngon đấy nhưng cây thì say méo:)))
Hết chương 87
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Danh sách chương