Thầy Lý sau khi về nhà liền nằm trên ghế sa lông, Lý Nhất Minh sờ sờ mặt cậu, “Cục cưng, khỏe hơn chút nào chưa? Cởi quần áo vào phòng ngủ đi.”

“Muốn ở đây chờ anh làm canh trứng.” Giọng mũi của cậu khiến Lý Nhất Minh vui vẻ, rót cho cậu ly nước nóng liền đi nấu cơm.

Chẳng ai giỏi nấu nướng từ nhỏ cả, sức khỏe Lý Bất Đổng không tốt nguyên nhân có một phần là vì không ăn cơm ngon, bệnh nặng không có nhưng ốm vặt liên miên, từ nhỏ toàn là mẹ cậu đuổi theo đút cơm cho cậu ăn, dinh dưỡng cũng không hấp thu được bao nhiêu. Lý Nhất Minh thích chơi cùng cậu, ngoại trừ việc cậu xinh xắn dễ thương, một lí do khác là ăn đồ ăn của cậu, cậu cũng sẽ không khóc, cũng không mách lẻo, thậm chí chủ động lén lút mang đồ ăn cho Lý Nhất Minh.

Lên cấp hai bọn họ tham gia trại hè đến thành phố B, mấy đứa nhỏ nhìn thấy đồ ăn là không quản nổi cái miệng, cái gì cũng phải ăn, Lý Bất Đổng thì không, Lý Nhất Minh cho cậu ăn cái gì cậu ăn cái đó, không có chuyện không ăn. Sau khi về nhà, ba mẹ đi làm không ở nhà, Lý Nhất Minh học nấu cơm, không cần biết ngon hay không, Lý Bất Đổng cũng không kén chọn, vẫn là cho cái gì ăn cái đó, lúc đó luật sư Lý liền nghĩ, vậy thì dễ nuôi quá rồi.

Lên đại học hai người bọn họ ở bên ngoài thuê phòng ở, lúc này khẩu vị của Lý Bất Đổng mới bắt đầu kén chọn, chỉ ăn đồ Lý Nhất Minh nấu, còn đồ của căn tin thì không ăn, bởi vì không có ai có thể nấu được như Lý Nhất Minh, hoàn toàn dựa theo khẩu vị của cậu.

“Nhất Minh ~” Lý Bất Đổng dính tới, không bình thường.

“Em lại làm gì xấu phải không?” Lý Nhất Minh một tay khuấy nồi, một tay ôm cậu.

“Hôm đó, không phải em cố ý muốn xem điện thoại của anh đâu.”

“Thầy Lý của chúng ta cũng biết nói xin lỗi à?”

Lý Bất Đổng nhéo thật mạnh lên cánh tay anh, “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”

“Anh biết rồi, biết nhận lỗi thì vẫn là trẻ ngoan.” Vỗ vỗ mông cậu, “Đi lấy bát trong chạn ra đây.”

“Có bỏ nhiều đường không á?”

“Thầy Lý, năm nay còn muốn đi nhổ răng nữa à?”

“Không muốn.”

Nói không muốn, nhưng vẫn thừa dịp Lý Nhất Minh lấy cái muôi liền nắm một vốc đường thả vào trong nồi.”Lý Bất Đổng! Em đúng là…”

“Ăn một lần cũng không sao đâu.” Tỏ vẻ hiền lành.

Lý Bất Đổng khoái ăn đường, khoái cực kỳ, nhổ răng cũng vẫn khoái, nhớ ăn không nhớ đánh, Lý Nhất Minh nhìn nồi canh trứng ngọt quá mức, chuẩn bị đổ đi nấu lại, “Nhất Minh em bị bệnh mà, ăn một lần thôi, xin anh đó.”

Thầy Lý bình thường không làm nũng đột nhiên tỏ vẻ đáng yêu, Lý Nhất Minh mềm lòng, múc một bát cho cậu.

Vào nghỉ hè năm lớp hai, Lý Bất Đổng lần đầu tiên phát hiện, chỉ cần làm nũng với Lý Nhất Minh thì chuyện gì cũng có thể đạt được, bài tập chưa làm xong, một ngày trước khi học phụ đạo mới bắt đầu làm, anh Nhất Minh tới tìm cậu chơi, “Nhưng mà Nhất Minh ơi, bài tập của em vẫn chưa làm xong.” Bĩu môi.

“Vậy anh đi chơi trước, khi nào em làm bài xong thì tới tìm anh.”

“Anh Nhất Minh!”

“Hả?”

“Anh làm giúp em một xíu đi.”

“Được.”

Từ đó, Lý Nhất Minh liền thỏa hiệp hết lần này tới lần khác, nhóc khôn vặt Lý Bất Đổng phát hiện quy luật này, liền làm nũng không biết mệt.

Hai người cùng ngồi ăn, Lý Nhất Minh nấu cho mình một bát mì sợi, “Muốn ăn à?”

Lý Bất Đổng gật đầu, húp canh không chẳng thú vị, “Cho em ăn một miếng đi, xin anh đó.”

“Không được, húp canh trứng của em đi.”

“Hầy, số tôi khổ quá mà.” Thầy Lý thở dài.

Buổi chiều thầy Lý hết sốt, sau khi ngủ một giấc cả người tỉnh táo, bắt đầu có sức lực dằn vặt Lý Nhất Minh.

Ở trong mắt người khác cậu là điển hình của bé ngoan, nhưng tất cả mọi chuyện của cậu đều do một mình Lý Nhất Minh lo, bài tập thủ công mẫu giáo, Lý Nhất Minh làm, đề toán học không muốn làm, Lý Nhất Minh làm, đồ không muốn ăn, Lý Nhất Minh ăn. Từ khi quen được anh, cậu vẫn luôn ỷ lại. Giống như bây giờ, cậu nằm ở trên giường nói, “Nhất Minh ơi, điện thoại ra loại mới rồi mua cho em một cái đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện