Nghe anh bảo vậy tôi chỉ à một tiếng cho có rồi thôi. Doãn An Thất cầm miếng đệm lót mềm mại, bảo tôi ngước đầu lên, tôi vừa làm theo là anh đặt ngay miếng đệm vào phía sau gáy tôi không chệch đi đâu, anh làm hết sức quen tay và tự nhiên, như thể đã làm thế cả trăm nghìn lần.

Bác gái giúp việc bê chén chè lên, tôi cầm lên uống, Doãn An Thất ngồi bên giường nhìn tôi bằng ánh mắt không ngôn từ nào có thể miêu tả được. Tôi chẳng thèm màng đến anh, đặt chén lên tủ đầu giường rồi quơ lấy điện thoại di động, quẹt mở màn hình khóa trả lời tin nhắn của vài người bạn, xong thì mở Weibo lên lướt một lát, có vài clip đợt họp mặt fan của Trần Đông Đông được đẩy lên trang chủ của tôi, thế là tôi len lén nhấn thích, ngay lập tức cảm thấy có một đám mây đen ùn ùn kéo đến trên đầu mình.

Điện thoại bị giật lấy hết sức nhẹ nhàng rồi vứt đại sang một bên, tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt Doãn An Thất, anh cau mày như thể vô cùng bực bội, thế nhưng lại phải cố gắng đè nén cảm xúc hỏi: "Em thích cậu ấy?"

"Đúng thế, tôi thích cậu ấy đấy, " tôi hất hất hàm, nói bằng giọng dễ khiến anh tức giận nhất, "Cậu ấy hoàn hảo trên mọi mặt, tôi càng nhìn là càng thích cậu ấy đến không chịu được."

Anh siết chặt bàn tay, nghiêng đầu sang bên để không nhìn tôi, tỏ thái độ cực kỳ không muốn nghe, nhưng anh càng thế thì tôi lại càng không buông tha, ngoan cố đâm thêm một nhát vào tim anh: "Bây giờ nghĩ lại, lẽ ra tối hôm ấy tôi không nên tức giận, chẳng thà ngủ với cậu ấy một lần thì xem như được thực hiện ước mơ rồi còn gì."

"Nhưng em ngại cậu ta dơ bẩn, " Doãn An Thất quay sang, hai mắt đỏ bừng, từng chữ đều như rít ra từ kẻ răng, "Bạch Tề, em ngại cậu ta bẩn, vậy nên em sẽ không chạm vào cậu ta, phải không?"

"Đúng vậy, " tôi bật cười, thậm chí còn nâng tay vuốt tóc mái rủ xuống của anh lên, "Bởi vậy anh mới vấy bẩn cậu ấy, để tôi không thể xuống tay được."

Tôi nhìn gương mặt run nhè nhẹ, nhìn đôi mắt chất chứa cơn tức giận và sự chịu đựng của anh rồi hạ tay xuống, mặc cho mái tóc anh xẹt qua đầu ngón tay: "Thế nhưng tôi vẫn thích cậu ấy, cho dù cậu ấy là người thế nào thì tôi vẫn thích, tôi thích cậu ấy lắm."

"Thế còn anh..." anh bỗng nắm lấy cổ tay tôi kéo lên để ngay cổ họng mình, "Thà là em bóp cổ anh đến chết còn hơn là cứ dằn vặt anh thế này."

Ngón tay tôi đè lên mạch máu trên cổ anh, cảm nhận được sự nóng ấm, khỏe mạnh và tràn đầy sức sống của nó.

"Tiếc thật đấy, tôi cứ tưởng chai rượu kia có thể giết chết anh, chẳng ngờ số anh lớn quá, vậy mà còn sống."

Trong đôi mắt Doãn An Thất tràn đầy vẻ không tin, anh vẫn luôn cho rằng tôi không hận anh đến mức như thế, vẫn luôn cho rằng tôi là một người hiểu chuyện và ôn hòa.

Thế nhưng chỉ có chính tôi mới biết, tôi không phải là người như thế.

Tôi cứ ngỡ mình có thể giả vờ giỏi hơn nữa, tôi cứ ngỡ mình mãi mãi có thể che giấu bản chất xấu xí và quá quắt của mình, tôi cứ ngỡ mình đã ôm trọn tất cả những hạnh phúc để những suy nghĩ ác độc kia mãi không thể trỗi dậy.

Những điều họ nói đều là giả dối, họ nói thời gian sẽ xóa đi hết thảy những yêu thương, sẽ xóa nhòa nỗi oán hận, sẽ thay đổi được tất cả. Tôi chỉ biết rằng mình không thể nhịn được, những lúc anh dựa đến gần là tôi chỉ muốn cầm dao lên đâm liên tiếp vào người anh, khiến cho anh sống không bằng chết.

"Bạch Tề, anh biết anh đã sai rồi, " Doãn An Thất của nhiều năm trước mang vẻ mặt xanh xao, ốm yếu nói, chúng tôi hẹn nhau tại con hẻm nhỏ, nơi mà đôi bên đã ước hẹn trước đây, chóp mũi tôi vẫn ngửi thấy mùi nước hoa quẩn quanh, "Lẽ ra anh không nên đến buổi tiệc hôm ấy, cũng không nên dễ dàng uống ly nước ấy, không nên đợi mọi chuyện xảy ra hết rồi mới nói với em sự thật..."

"Tại sao anh lại không dám nói với em hả Doãn An Thất?" Tôi dựa vào vách tường ẩm thấp, nhìn người đàn ông vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ trước mặt, "Sao anh không dám nói cho em biết?"

Doãn An Thất quay mặt sang một bên, một lúc sau mới quay lại, trong đôi mắt anh trào ra giọt nước trong suốt, men theo gò má lăn dài, trông vừa thảm hại vừa ấm ức: "Em từng nói là nếu như anh cũng giống như bạn anh, nếu như anh ngủ với bất cứ người nào đi chăng nữa thì em vĩnh viễn sẽ không tha thứ, em sẽ quẳng anh ra khỏi thế giới của mình tựa như vứt một miếng rác, sẽ không nghe bất cứ lời giải thích hay lý do nào hết."

À phải rồi, đó là những lời tôi từng nói.

Lúc ấy, một người bạn của Doãn An Thất đã có vợ đính hôn, mà người vợ đính hôn đó là chị họ của tôi, chị ấy là một người kiêu hãnh và thông minh, chị yêu người bạn ấy vô cùng, mãi cho đến khi người ấy ngoại tình.

Tôi vẫn còn nhớ lúc chị gọi điện thoại sang, tôi mơ màng hỏi chị định làm gì, chị nhẹ nhàng nói vào trong điện thoại hai chữ, bắt ghen.

Hôm ấy trời đổ tuyết to, tôi và chị đỗ xe vào bãi đậu của một khu nhỏ gần đấy xong thì hứng tuyết đi về phía trước, con đường ấy chỉ tầm khoảng hơn mười phút thôi mà chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy như nó rất dài, rất xa.

Thế nhưng chị trong trí nhớ của tôi lúc ấy đi rất nhanh, nhanh đến mức tôi gần như không đuổi kịp bước chân chị, tận lúc đến trước cửa căn phòng ấy, tay chị cứ không ngừng run lên, mu bàn tay đặt trên cửa phòng nhưng mãi chẳng thể gõ được.

Chị xoay đầu lại, nhìn tôi với gương mặt trắng bệch: "Tiểu Bạch, gõ cửa giúp chị."

Tôi bước lên một bước, định gõ cửa, thế nhưng chị bỗng nắm lấy cổ tay tôi, hít sâu một hơi rồi tự mình gõ cửa.

Chuyện xảy ra sau đó là một màn vô cùng bê bối.

Chị họ tôi tát cho gã chồng sắp cưới ấy một bạt tay rồi quay đi không luyến tiếc, thế nhưng ngay lúc bước xuống bậc thang cuối cùng chị liền lảo đảo ngã quỵ xuống đất. Tôi lập tức nhào đến đỡ chị, hơn phân nửa sức nặng cơ thể chị dựa vào người tôi, chúng tôi cứ thế nhích từng bước ra ngoài.

Chị nói: "Tiểu Bạch, chị không muốn yêu hắn nữa."

Sau đó đã có rất nhiều người cố gắng kéo hai người họ về lại với nhau, khuyên chị họ suy nghĩ lại, lúc Doãn An Thất tìm thấy tôi thì tôi đã tàn nhẫn quyết đoán nói những lời đó với anh, Doãn An Thất lúc đó hỏi tôi, lỡ như không phải do cố ý thì sao và tôi đã nghiêm túc mà rằng, tôi sẽ không nghe bất cứ lời giải thích hay lý do nào cả.

Doãn An Thất tin những lời ấy của tôi, đến lúc chuyện thật sự xảy ra, anh sợ.

Vào những tháng ngày thật lâu sau này, tôi cũng đã tự hỏi chính mình, giả sử ngày hôm sau khi chuyện xảy ra mà anh nói rõ hết sự thật với tôi thì liệu tôi có làm như những gì mình đã nói trước đó, liệu tôi có dứt khoát rời khỏi anh, không nghe anh giải thích, không cho anh cơ hội hay không.

Sau cùng tôi vẫn không thể đưa ra một câu trả lời chính xác, bởi vì chuyện không xảy ra thì tôi không biết mình sẽ làm như thế nào.

Cũng giống như tôi đã chẳng thể nào ngờ được sẽ có một ngày tôi hận Doãn An thất, hận đến mức muốn giết chết anh.

Hết chương 10
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện